Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Đá sắc lang ra, Hùng Thần Giai vẫn cứ cảm thấy chưa đủ hả giận, chân to vừa nhấc lại muốn đạp, nhưng bị Tang Vãn Cách bắt được mánh khóe nên không vui trừng cô: "Em làm gì?"
"Còn đánh sao, đánh nữa anh sẽ phải cùng hắn đi tới công an." Tang Vãn Cách nhăn nhíu chân mày, nhìn chung quanh, bị ánh mắt của mọi người làm cho cả người không được tự nhiên. Khóe mắt loé sáng không cẩn thận liếc thấy có cảnh sát muốn đi tới đây, tay nhỏ bé lập tức kéo cánh tay tráng kiện của Hùng Thần Giai, "Đi mau, nhanh lên một chút!"
Bị cánh tay mềm mại nhỏ bé kéo, cảm giác vô cùng thoải mái, cho nên Hùng Thần Giai cũng không phản kháng, cô kéo hắn đi về phía trước nhưng trước khi đi hắn vẫn không quên ý xấu, hung hăng đá thêm một cước vào bộ vị trọng điểm của tên sắc lang đang nằm bất tỉnh kia, sau đó cảm thấy cả người sảng khoái, giống như xương sườn mất đi nhiều năm đã trở về trong ngực mình vậy. Ừ, không thể cứng nổi nữa, tao xem về sau mày làm thế nào để vô lễ với phụ nữ nữa! Dám khiêu khích trên đầu ông đây, chính là tìm chết!
Hắn đang thâm trầm đắc ý, bàn tay nhỏ bé lôi kéo hắn thình lình buông lỏng ra, sau đó gương mặt liền truyền đến cảm giác bị nhéo mạnh, Hùng Thần Giai không dám tránh, sợ Tang Vãn Cách trọng tâm không vững sẽ ngã úp mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn cho cô nhéo, bị đau kêu: "Sao lại nhéo anh?" Hắn lại làm chuyện sai lầm gì nữa à?
"Nhéo anh là muốn anh nhớ lâu." Tang Vãn Cách nhéo xong rồi lại đau lòng, sờ sờ gò má mới vừa bị chính mình nhéo chút sưng đỏ, trong lòng vẫn không yên tâm: "Coi như hắn là sắc lang anh cũng không thể ra tay nặng như vậy, ngộ nhỡ làm người ta làm bị thương, cuối cùng chọc tới phiền toái chính là anh."
"Biết biết." Hùng Thần Giai giữ lấy công chúa yêu thích hôn một cái, không thèm để ý gì đến những người chung quanh đang nhìn hai người, hắn cười vô cùng hài lòng, "Anh xuống tay đều đã có tính toán hết rồi, tuyệt đối không làm tổn hại đến gân cốt hắn, nếu có xét nghiệm vết thương cũng không thu được gì." Nói cách khác coi như người nọ bị đánh đến chỉ còn dư nửa cái mạng, khoa học cũng giám định không ra kết quả gì.
Nhưng Tang Vãn Cách lo lắng chính là việc này. Cô không hỏi, không có nghĩa là trong lòng không hiếu kỳ, cô chỉ muốn chờ hắn tự nói cho cô biết. Ánh mắt nhanh nhạy chuẩn xác, thân thể tráng kiện, sức lực hung ác, tốc độ cực nhanh, mọi thứ đều nói rõ đầu gấu của cô không còn là đầu gấu toàn thân chỉ có cơ bắp đơn thuần bảy năm trước. Hắn đã thay đổi, nhưng tại sao? Vì sao hắn lại có bộ dạng như bây giờ? Vết thương trên người hắn, mấy người anh em thần bí, nguồn tiền bạc không rõ ràng..... Nếu không như thế sao cô lại vừa liếc thấy có cảnh sát đi tới liền vội vã kéo hắn đi mau?
Nếu như cô không có nhớ lầm, tài liệu nội bộ có liên quan đến hắn, đều ghi là đã chết. Như vậy người đang sống sờ sờ trước mắt cô, người vốn nên chết vào bảy năm trước lại lần nữa xuất hiện trước mặt cảnh sát, không biết sẽ ra sao đây? Nếu như, nếu như sơ ý một chút truyền tới tai Khu... Tang Vãn Cách quả thật không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bao phủ một mảnh mây đen, Hùng Thần Giai không hiểu duỗi ngón nâng lên cằm thon nhỏ, tò mò hỏi: "Sao vậy, sao mặt mày ủ ê vậy? Chẳng lẽ do trời quá nóng nên muốn về nhà rồi?" Ừ, về nhà, hắn thích cái từ này.
Tang Vãn Cách lắc đầu, cố đè xuống cõi lòng đang tràn đầy hốt hoảng, mắt to nghiêng mắt nhìn dòng người như nước ở làn đường dành cho người đi bộ cách đó không xa, kéo bàn tay hắn, ngón tay hướng phía kia chỉ: "Chúng ta đi đến đó xem một chút được không? Khí trời nóng như vậy, chúng ta đi xem phim trước đi?"
Hùng Thần Giai dĩ nhiên là không có bất kỳ ý kiến gì, dù sao chỉ cần Tang Vãn Cách thích hắn cũng thích ── ngoại trừ đàn ông.
Thấy gấu gật đầu, Tang Vãn Cách mím cái miệng nhỏ nhắn thản nhiên cười, kéo hắn đi về phía trước.
Mặc dù trong hai ngày nghỉ, những cảnh động lòng người cũng không phải ít, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đôi tình nhân cầm trong tay bánh quế hoặc là đồ uống lạnh, vừa đi vừa ăn cười nói, tựa hồ toàn bộ thế giới đều tràn đầy hơi thở tình yêu ngọt ngào.
Hùng Thần Giai nhìn thấy một đôi tình nhân đút kem cho nhau, chợt nãy ra sáng kiến, hắn liền dẫn Tang Vãn Cách đi đến cửa hàng kem, mua một phần kem trái cây lớn, nhưng lại chỉ cầm một cái muỗng ra ngoài.
Tang Vãn Cách chau mày, mới vừa mở miệng nhỏ nhắn chuẩn bị hỏi, liền bị hắn múc một muỗng nhét vào trong miệng, mùi hương trái cây ngọt ngào lạnh như băng lập tức bao phủ cả người cô, cô hít một hơi, cảm thấy nhiệt độ cả người cũng giảm xuống, mắt to thõa mãn khẽ nheo lại, khoang miệng ngậm một đống kem không nuốt xuống được.
Vừa đúng, trúng ngay tâm ý của bạn gấu nào đó. Hắn cắm cái muỗng vào dĩa, sau đó bắt lấy cằm Tang Vãn Cách, môi mỏng không nói lời gì liền xông lên, đầu lưỡi linh xảo nhanh chóng bén nhọn dò vào trong khoang miệng mềm mại của cô, cùng cô chia sẻ hương vị kem ngọt ngào lành lạnh giữa hè, cuốn lấy kem trong miệng cô vào miệng mình, sau đó, tròng mắt đen dịu dàng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ ngốc đỏ lên trong nháy mắt kia, cho đến khi kem trong miệng nhau hoàn toàn hòa tan, hắn mới thỏa mãn than thở một tiếng, sau đó rời đi cánh môi sưng đỏ, trước khi đi hắn còn không quên xấu xa liếm một chút.
Hắn vừa rời đi, Tang Vãn Cách liền lập tức ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mặt tràn đầy xấu hổ nhìn chằm chằm hắn, đôi má phấn hồng đến quả thật có thể bốc lửa, giọng nói bởi vì xấu hổ mà trở nên lắp bắp: "Anh ── anh làm cái gì vậy!" Thật là không biết xấu hổ mà, đây là nơi công cộng mà!
... Nơi công cộng?!
Mắt to đột nhiên ngây ngốc cứng đờ, Tang Vãn Cách từ từ xoay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện đại đa số người ngồi trong tiệm đều nhìn phía này, nữ có nam có trẻ có già có, ngay cả quầy phục vụ cũng một tay bưng ly kem một tay cầm tiền lẻ, sau đó há hốc mồm một cách buồn cười, bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô vội vã đứng lên, không thèm quan tâm lý lẽ của Hùng Thần Giai, quay người bỏ chạy, làm Hùng Thần Giai dở khóc dở cười. Nhưng giai nhân đã chạy, một mình hắn ở lại đây làm cái rắm gì, thế là hắn vội vã đứng lên đuổi theo, để lại phần kem mới ăn một muỗng kia cô độc trên bàn, trên mặt kem trang trí một khuôn mặt tươi cười vẫn như cũ cười thật vui vẻ.
Tang Vãn Cách chưa đi được mấy bước đã bị bạn đầu gấu nào đó bắt lại, vòng eo mảnh khảnh chớp mắt một cái cũng bị Hùng Thần Giai bắt được, tay nhỏ bé của cô phản kháng cũng không thể tránh thoát, một hồi lâu, chỉ có thể tức giận nhìn hắn, nghiêng mắt nhìn thấy người đi đường vô cùng tò mò nhìn hai người, không khỏi lại xấu hổ.
Đây là giở trò lưu manh, ngang nhiên giở trò lưu manh, nếu bị người quen bắt gặp thì sao!
Biết da mặt cô mỏng, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là toét miệng cười khoe hai hàm răng, cười rất cao hứng, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, cúi đầu ở trên trán mịn trắng in lên một nụ hôn, dịu dàng lấy lòng trấn an: "Được rồi, chúng ta đi xem phim được không, em không phải nói là muốn xem phim sao?"
Đôi mắt lung linh chớp chớp, Tang Vãn Cách ở đáy lòng cân đo rõ ràng, thay vì dưới chỗ rộng lớn này mất mặt, không bằng đi rạp chiếu phim cho rồi, ít nhất nơi đó tối lửa tắt đèn không ai nhìn mặt cô có hồng hay không, thế là gật đầu một cái, mặc cho tay gấu ấm áp dắt tay nhỏ bé của cô lại chỗ bán vé cách đó không xa.
Hùng Thần Giai không muốn để cô đi theo xếp hàng chung với hắn, tìm một cái ghế dài trong bóng mát, lại trong tầm mắt mình có thể thấy, an trí tốt Tang Vãn Cách, sau đó liền đi xếp hàng.
Kỳ thật lấy cá tính cậy mạnh của hắn, nếu như Tang Vãn Cách không ở bên cạnh, hắn tuyệt đối sẽ lấy khuôn mặt hung ác của mình thuận lợi ép người đứng trước tự động tránh ra, chỉ là ── công chúa ở bên người, hắn nhẫn nhịn một chút là được.
Xếp hàng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến phiên hắn, người bán vé nhìn bộ dạng như đại ca xã hội của hắn đều bị giật mình, ngay cả nói chuyện cũng có chút run.
Hùng Thần Giai suy nghĩ thật lâu xem nên coi phim gì, phim nghệ thuật hắn tuyệt đối sẽ ngủ ── hắn cũng không muốn làm cho người ta cảm giác mình không xứng với công chúa... Được rồi, mặc dù trên thực tế không xứng thật, nhưng phải có cách tốt để dung hòa chứ? Phim tình báo chiến tranh hả? Hắn tin tưởng mình không có hứng thú, phim hoạt hình? Mẹ nó, chớ có nói đùa! Phim giáo dục?... Hắn cũng không muốn truyền thụ cái gì cha mẹ là quan trọng nhất, lời của cha mẹ đều đúng cho cô gái của hắn nghe, hai vợ chồng kia rõ ràng cực kỳ ghét mình, nếu như bị bọn họ biết công chúa và mình ở cùng nhau, như vậy đời này hắn không thể lấy được vợ rồi!
Thế là, quyết định sau cùng của Hùng Thần Giai: phim, kinh, dị!
"Còn đánh sao, đánh nữa anh sẽ phải cùng hắn đi tới công an." Tang Vãn Cách nhăn nhíu chân mày, nhìn chung quanh, bị ánh mắt của mọi người làm cho cả người không được tự nhiên. Khóe mắt loé sáng không cẩn thận liếc thấy có cảnh sát muốn đi tới đây, tay nhỏ bé lập tức kéo cánh tay tráng kiện của Hùng Thần Giai, "Đi mau, nhanh lên một chút!"
Bị cánh tay mềm mại nhỏ bé kéo, cảm giác vô cùng thoải mái, cho nên Hùng Thần Giai cũng không phản kháng, cô kéo hắn đi về phía trước nhưng trước khi đi hắn vẫn không quên ý xấu, hung hăng đá thêm một cước vào bộ vị trọng điểm của tên sắc lang đang nằm bất tỉnh kia, sau đó cảm thấy cả người sảng khoái, giống như xương sườn mất đi nhiều năm đã trở về trong ngực mình vậy. Ừ, không thể cứng nổi nữa, tao xem về sau mày làm thế nào để vô lễ với phụ nữ nữa! Dám khiêu khích trên đầu ông đây, chính là tìm chết!
Hắn đang thâm trầm đắc ý, bàn tay nhỏ bé lôi kéo hắn thình lình buông lỏng ra, sau đó gương mặt liền truyền đến cảm giác bị nhéo mạnh, Hùng Thần Giai không dám tránh, sợ Tang Vãn Cách trọng tâm không vững sẽ ngã úp mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn cho cô nhéo, bị đau kêu: "Sao lại nhéo anh?" Hắn lại làm chuyện sai lầm gì nữa à?
"Nhéo anh là muốn anh nhớ lâu." Tang Vãn Cách nhéo xong rồi lại đau lòng, sờ sờ gò má mới vừa bị chính mình nhéo chút sưng đỏ, trong lòng vẫn không yên tâm: "Coi như hắn là sắc lang anh cũng không thể ra tay nặng như vậy, ngộ nhỡ làm người ta làm bị thương, cuối cùng chọc tới phiền toái chính là anh."
"Biết biết." Hùng Thần Giai giữ lấy công chúa yêu thích hôn một cái, không thèm để ý gì đến những người chung quanh đang nhìn hai người, hắn cười vô cùng hài lòng, "Anh xuống tay đều đã có tính toán hết rồi, tuyệt đối không làm tổn hại đến gân cốt hắn, nếu có xét nghiệm vết thương cũng không thu được gì." Nói cách khác coi như người nọ bị đánh đến chỉ còn dư nửa cái mạng, khoa học cũng giám định không ra kết quả gì.
Nhưng Tang Vãn Cách lo lắng chính là việc này. Cô không hỏi, không có nghĩa là trong lòng không hiếu kỳ, cô chỉ muốn chờ hắn tự nói cho cô biết. Ánh mắt nhanh nhạy chuẩn xác, thân thể tráng kiện, sức lực hung ác, tốc độ cực nhanh, mọi thứ đều nói rõ đầu gấu của cô không còn là đầu gấu toàn thân chỉ có cơ bắp đơn thuần bảy năm trước. Hắn đã thay đổi, nhưng tại sao? Vì sao hắn lại có bộ dạng như bây giờ? Vết thương trên người hắn, mấy người anh em thần bí, nguồn tiền bạc không rõ ràng..... Nếu không như thế sao cô lại vừa liếc thấy có cảnh sát đi tới liền vội vã kéo hắn đi mau?
Nếu như cô không có nhớ lầm, tài liệu nội bộ có liên quan đến hắn, đều ghi là đã chết. Như vậy người đang sống sờ sờ trước mắt cô, người vốn nên chết vào bảy năm trước lại lần nữa xuất hiện trước mặt cảnh sát, không biết sẽ ra sao đây? Nếu như, nếu như sơ ý một chút truyền tới tai Khu... Tang Vãn Cách quả thật không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bao phủ một mảnh mây đen, Hùng Thần Giai không hiểu duỗi ngón nâng lên cằm thon nhỏ, tò mò hỏi: "Sao vậy, sao mặt mày ủ ê vậy? Chẳng lẽ do trời quá nóng nên muốn về nhà rồi?" Ừ, về nhà, hắn thích cái từ này.
Tang Vãn Cách lắc đầu, cố đè xuống cõi lòng đang tràn đầy hốt hoảng, mắt to nghiêng mắt nhìn dòng người như nước ở làn đường dành cho người đi bộ cách đó không xa, kéo bàn tay hắn, ngón tay hướng phía kia chỉ: "Chúng ta đi đến đó xem một chút được không? Khí trời nóng như vậy, chúng ta đi xem phim trước đi?"
Hùng Thần Giai dĩ nhiên là không có bất kỳ ý kiến gì, dù sao chỉ cần Tang Vãn Cách thích hắn cũng thích ── ngoại trừ đàn ông.
Thấy gấu gật đầu, Tang Vãn Cách mím cái miệng nhỏ nhắn thản nhiên cười, kéo hắn đi về phía trước.
Mặc dù trong hai ngày nghỉ, những cảnh động lòng người cũng không phải ít, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đôi tình nhân cầm trong tay bánh quế hoặc là đồ uống lạnh, vừa đi vừa ăn cười nói, tựa hồ toàn bộ thế giới đều tràn đầy hơi thở tình yêu ngọt ngào.
Hùng Thần Giai nhìn thấy một đôi tình nhân đút kem cho nhau, chợt nãy ra sáng kiến, hắn liền dẫn Tang Vãn Cách đi đến cửa hàng kem, mua một phần kem trái cây lớn, nhưng lại chỉ cầm một cái muỗng ra ngoài.
Tang Vãn Cách chau mày, mới vừa mở miệng nhỏ nhắn chuẩn bị hỏi, liền bị hắn múc một muỗng nhét vào trong miệng, mùi hương trái cây ngọt ngào lạnh như băng lập tức bao phủ cả người cô, cô hít một hơi, cảm thấy nhiệt độ cả người cũng giảm xuống, mắt to thõa mãn khẽ nheo lại, khoang miệng ngậm một đống kem không nuốt xuống được.
Vừa đúng, trúng ngay tâm ý của bạn gấu nào đó. Hắn cắm cái muỗng vào dĩa, sau đó bắt lấy cằm Tang Vãn Cách, môi mỏng không nói lời gì liền xông lên, đầu lưỡi linh xảo nhanh chóng bén nhọn dò vào trong khoang miệng mềm mại của cô, cùng cô chia sẻ hương vị kem ngọt ngào lành lạnh giữa hè, cuốn lấy kem trong miệng cô vào miệng mình, sau đó, tròng mắt đen dịu dàng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ ngốc đỏ lên trong nháy mắt kia, cho đến khi kem trong miệng nhau hoàn toàn hòa tan, hắn mới thỏa mãn than thở một tiếng, sau đó rời đi cánh môi sưng đỏ, trước khi đi hắn còn không quên xấu xa liếm một chút.
Hắn vừa rời đi, Tang Vãn Cách liền lập tức ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mặt tràn đầy xấu hổ nhìn chằm chằm hắn, đôi má phấn hồng đến quả thật có thể bốc lửa, giọng nói bởi vì xấu hổ mà trở nên lắp bắp: "Anh ── anh làm cái gì vậy!" Thật là không biết xấu hổ mà, đây là nơi công cộng mà!
... Nơi công cộng?!
Mắt to đột nhiên ngây ngốc cứng đờ, Tang Vãn Cách từ từ xoay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện đại đa số người ngồi trong tiệm đều nhìn phía này, nữ có nam có trẻ có già có, ngay cả quầy phục vụ cũng một tay bưng ly kem một tay cầm tiền lẻ, sau đó há hốc mồm một cách buồn cười, bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô vội vã đứng lên, không thèm quan tâm lý lẽ của Hùng Thần Giai, quay người bỏ chạy, làm Hùng Thần Giai dở khóc dở cười. Nhưng giai nhân đã chạy, một mình hắn ở lại đây làm cái rắm gì, thế là hắn vội vã đứng lên đuổi theo, để lại phần kem mới ăn một muỗng kia cô độc trên bàn, trên mặt kem trang trí một khuôn mặt tươi cười vẫn như cũ cười thật vui vẻ.
Tang Vãn Cách chưa đi được mấy bước đã bị bạn đầu gấu nào đó bắt lại, vòng eo mảnh khảnh chớp mắt một cái cũng bị Hùng Thần Giai bắt được, tay nhỏ bé của cô phản kháng cũng không thể tránh thoát, một hồi lâu, chỉ có thể tức giận nhìn hắn, nghiêng mắt nhìn thấy người đi đường vô cùng tò mò nhìn hai người, không khỏi lại xấu hổ.
Đây là giở trò lưu manh, ngang nhiên giở trò lưu manh, nếu bị người quen bắt gặp thì sao!
Biết da mặt cô mỏng, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là toét miệng cười khoe hai hàm răng, cười rất cao hứng, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, cúi đầu ở trên trán mịn trắng in lên một nụ hôn, dịu dàng lấy lòng trấn an: "Được rồi, chúng ta đi xem phim được không, em không phải nói là muốn xem phim sao?"
Đôi mắt lung linh chớp chớp, Tang Vãn Cách ở đáy lòng cân đo rõ ràng, thay vì dưới chỗ rộng lớn này mất mặt, không bằng đi rạp chiếu phim cho rồi, ít nhất nơi đó tối lửa tắt đèn không ai nhìn mặt cô có hồng hay không, thế là gật đầu một cái, mặc cho tay gấu ấm áp dắt tay nhỏ bé của cô lại chỗ bán vé cách đó không xa.
Hùng Thần Giai không muốn để cô đi theo xếp hàng chung với hắn, tìm một cái ghế dài trong bóng mát, lại trong tầm mắt mình có thể thấy, an trí tốt Tang Vãn Cách, sau đó liền đi xếp hàng.
Kỳ thật lấy cá tính cậy mạnh của hắn, nếu như Tang Vãn Cách không ở bên cạnh, hắn tuyệt đối sẽ lấy khuôn mặt hung ác của mình thuận lợi ép người đứng trước tự động tránh ra, chỉ là ── công chúa ở bên người, hắn nhẫn nhịn một chút là được.
Xếp hàng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến phiên hắn, người bán vé nhìn bộ dạng như đại ca xã hội của hắn đều bị giật mình, ngay cả nói chuyện cũng có chút run.
Hùng Thần Giai suy nghĩ thật lâu xem nên coi phim gì, phim nghệ thuật hắn tuyệt đối sẽ ngủ ── hắn cũng không muốn làm cho người ta cảm giác mình không xứng với công chúa... Được rồi, mặc dù trên thực tế không xứng thật, nhưng phải có cách tốt để dung hòa chứ? Phim tình báo chiến tranh hả? Hắn tin tưởng mình không có hứng thú, phim hoạt hình? Mẹ nó, chớ có nói đùa! Phim giáo dục?... Hắn cũng không muốn truyền thụ cái gì cha mẹ là quan trọng nhất, lời của cha mẹ đều đúng cho cô gái của hắn nghe, hai vợ chồng kia rõ ràng cực kỳ ghét mình, nếu như bị bọn họ biết công chúa và mình ở cùng nhau, như vậy đời này hắn không thể lấy được vợ rồi!
Thế là, quyết định sau cùng của Hùng Thần Giai: phim, kinh, dị!
Bình luận facebook