Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Kết quả đợi đến có thể xuống lầu đã là mười một giờ!
Tang Vãn Cách mang vẻ mặt đưa đám, hối hận ruột đều muốn xanh. Cô không nên tin hắn mà, cô thật sự không nên tin hắn, hiện tại thì khỏe chưa, hai người đã ở trên giường lăn lộn hơn nửa giờ!!
So sánh với vẻ đưa đám của Tang Vãn Cách, bạn gấu nào đó có thể nói là xuân phong hả hê sảng khoái tinh thần, bởi vì da mặt tương đối dày, cho nên lúc xuống lầu hắn xuống trước, Tang Vãn Cách bước theo ở phía sau.
Hai vợ chồng Hùng thị đang ở trên bàn ăn, một người ngồi một người nhanh chóng dọn món ăn lên bàn, nhìn một màn trước mắt này, Tang Vãn Cách đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy.
"Ba, mẹ." Hùng Thần Giai dẫn đầu chào hỏi, miệng cũng toét ra đến sau tai, cười đến thật vui vẻ.
"Ba, mẹ." Tang Vãn Cách cũng nhỏ giọng kêu một câu, chột dạ như cảm thấy mọi người đều biết mình và Gấu nhốt mình ở trong phòng lâu như vậy đã làm những gì a, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên giống như một trái cà chua nhỏ, nhăn nhăn nhó nhó nhưng không chịu đi tới trước mặt Hùng Thần Giai, đôi tay còn cố níu lấy vạt áo của hắn, vừa thấp thỏm vừa lúng túng, thật là hận giờ phút này sao dưới đất không có một cái lỗ để cô chui vào.
"Đã dậy rồi sao?"
Mẹ Hùng cười híp mắt quay đầu nhìn bọn họ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu theo vào phòng khách, cả phòng ốc cũng tràn đầy mùi vị ấm áp, ngôi nhà này sẽ không bao giờ lại dơ dáy bừa bộn như trước nữa, mà là tràn đầy tình cảm ấm áp cùng hài hòa.
"Mẹ không biết con thích ăn món gì, cho nên mẹ đã làm một chút thức ăn, còn có mì sợi và cháo. Mẹ xem trên TV thấy mọi người hay ăn bánh mì, ba con cũng có đi mua một chút cho con, nhưng đây đều là trong thôn bán, mùi vị có thể không ngon như cái con hay ăn. Đến đây, mau xuống đây ăn cơm."
Tang Vãn Cách nở nụ cười ngọt ngào, miễn cưỡng khắc chế ngượng ngùng tràn đầy trong lòng, đẩy bạn gấu nào đó đang ngăn ở trước mặt ra rồi trực tiếp đi vào chỗ ngồi xuống,
"Không có gì, con thích húp cháo, trước kia anh Gấu cũng thường làm những món này cho con, nhất định là anh ấy học món này từ mẹ rồi?"
Nói xong liền ngồi vào cạnh bàn ăn múc thêm một chén cháo nữa uống một hớp, đôi mắt long lanh bỗng chốc mở lớn ra,
"Quả nhiên là mẹ nấu Uống....uố...ng ngon hơn!" Cầm lên chiếc đũa gắp chút thức ăn, rồi lại thuận tiện dùng ánh mắt khinh bỉ bắn về phía bạn gấu nào đó.
Tròng mắt đen nheo lại, Hùng Thần Giai cũng đi theo chạy vội tới bên cạnh bàn ăn, bưng lên cái chén của Tang Vãn Cách ngước cổ liền đổ xuống, sau đó lau miệng, phun ra đáp án giám định cuối cùng:
"Cũng không tệ lắm." So với hắn thì còn kém xa, phải biết hắn nấu cho cô đều nấu bằng tất cả tình yêu nha, những người khác làm thế nào mà vượt qua hắn được?
Tang Vãn Cách một hớp cháo còn chưa có nuốt xuống liền bị lời này của hắn làm cho bị sặc, mắt to không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào hắn, đây chính là trưởng bối nấu cho hắn ăn, hơn nữa, mùi vị quả thật so với hắn ngon hơn nhiều,sao hắn lại dám nói chỉ là không tệ chứ?!
Mẹ Gấu liếc Hùng Thần Giai một cái, lau lau cái tay lên tạp dề rồi đi tới múc thêm một chén nữa cho Tang Vãn Cách: "Giành chén của vợ con làm gì, chính con không tự múc được sao?"
"Được, nhưng ăn trong chén cô ấy đã ăn con thấy ngon hơn."
Da mặt dày trả lời, Hùng Thần Giai một chút cũng không thấy mắc cỡ, ngược lại còn bày ra một bộ dạng vô cùng kiêu ngạo.
Tang Vãn Cách vô cùng xấu hổ.
Vợ chồng Hùng gia cũng một bộ dạng như bị sét đánh đứng hình, hồi lâu sau, ba người chuyên tâm làm chuyện của mình, đem bạn gấu nào đó hoàn toàn coi thường.
Sau khi ăn xong, vốn cô muốn giúp đỡ rửa chén nhưng bị mẹ Hùng mạnh mẽế đẩy ra cửa, nói là vườn dâu tây đang mùa thu hoạch, cũng kín đáo đưa cho Hùng Thần Giai một cái sọt, rồi lại đưa cho Tang Vãn Cách nón cỏ cùng áo choàng trắng, để cho cô giám đốc bạn gấu nào đó lúc hái dâu tây có lười biếng không.
" Sau khi hái trở về thả vào trong giếng ướp lạnh một lát, cảm giác đó tuyệt đối so với mấy loại kem gì đó mấy đứa hay ăn còn ngon hơn nhiều!" Mẹ Hùng nói như vậy.
Vì vậy bạn gấu nào đó thật bi thống chỉ có thể ngoan ngoãn liếc nhìn mặt trời cnắng chói chang mà đi tới vườn hái dâu tây, mà Tang Vãn Cách lại thoải mái nhàn nhã đội cái nón cỏ do Hùng đan, mặc trên người cái áo choàng trắng mà mẹ Gấu đưa cho thong thả đi bên cạnh hắn, vừa đi vừa hỏi:
"Nhà anh có ruộng trồng dâu tây sao?"
"Là ‘ nhà chúng ta ’." Hùng Thần Giai nhắc nhở.
"..." Tang Vãn Cách phồng phồng má, đưa tay kéo kéo vành nón, "Được rồi, vậy nhà chúng ta có trồng dâu tây sao?"
"Có a, ba nói trồng hết một mẫu đất đấy." Hùng Thần Giai đi tới đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhân cơ hội hôn một cái lên môi cô.
Tang Vãn Cách che khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn thấy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cáu giận nói:
"Lại không đứng đắn!"
Hùng Thần Giai cười hì hì lại nhô đầu ra hôn cô thêm một cái, vừa định nói chuyện, trước mặt một bóng tối liền bao tới, làm hai người giật mình.
Quay đầu nhìn lại, Hùng Thần Giai cảm giác người đàn ông dáng dấp y như đầu heo trước mắt này nhìn cực kì quen mắt, nhưng nghĩ một lát cũng không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào, nhưng nói tóm lại là có thể xác định là đã gặp qua rồi. Cùng lúc đó Tang Vãn Cách cũng đưa ra tay nhỏ bé kéo kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Gấu... Anh có cảm thấy người này nhìn rất quen không?"
Hắn cũng học theo nhỏ giọng kề sát tai cô nói nhỏ: "Đúng vậy, Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy."
Tên đầu heo hung ác hưng phấn, trực tiếp vọt tới trước mặt Tang Vãn Cách, sau đó lại tự cười, mắt tam giác bởi vì nụ cười quá lớn mà hiếp lại nhỏ xíu, trong nháy mắt nhỏ thành một đường thẳng luôn:
"Vị tiểu thư này cô còn nhớ tôi chứ? Chúng ta thật là có duyên ngàn dặm cũng gặp lại nha, tôi biết ngay chúng ta rất có duyên mà!"
Trán Tang Vãn Cách trong nháy mắt trợt xuống ba vạch đen, cô vừa định lên tiếng, Hùng Thần Giai liền ngăn cản trước mặt cô, phồng má, tròng mắt đen phóng hỏa, một bộ dang muốn ăn thịt người:
"Mày là ai?!"
Mẹ nó, ở trước mặt hắn công khai tán tỉnh người yêu của hắn, đầu heo này là muốn chết sao?!
Tên đầu heo này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, trước cái nhìn chằm chằm cực kì hung ác của Hùng Thần Giai như vậy mà cư nhiên cũng không lùi bước! Mặc dù đùi đã mềm nhũn nhịp tim cũng đập mạnh như sấm, nhưng hắn vẫn kiên trì giữ tôn nghiêm đàn ông!!!
Thấy hắn còn chắn ở đằng trước, Hùng Thần Giai nghiến răng nói càng lúc càng lớn: "Mẹ kiếp, đồ ngu như heo, cút ngay cho tao!"
Hắn đã nhớ ra tên heo này là ai, không phải là cái con heo háo sắc đến gần bọn họ lúc mới ra trạm xe sao?!
Đầu heo bị dọa sợ giật mình, ngay sau đó cố tự trấn định: "Tao, tao là đang cùng vị tiểu thư này nói chuyện, cũng không phải nói chuyện với mày. Mày, mày bao đồng xía vào làm cái gì!"
Xem thế là đủ rồi, Tang Vãn Cách vừa lắc đầu vừa thở dài, người dám cùng gấu gầm thét cô chưa từng thấy qua mấy người, người này mặc dù không có gì đáng để khuyến khích nhưng cũng coi như là anh hùng hảo hán rồi.
"Cô ấy là người yêu của ông nội mày, mày ở trước mặt ông nội mày tán tỉnh người yêu của tao, thì không phải tìm chết thì là cái gì?!"
Mẹ nó, hắn bao đồng xía vào? Hắn xía vào chuyện của hắn!
"Tao, tao, tao ——"
Mặc cho hắn có muốn "Tao " đến cả đời, Tang Vãn Cách vội vàng kéo tay áo Hùng Thần Giai:
"Anh ta cũng là người trong thôn à?"
"Làm sao có thể, thôn chúng ta làm sao có thể có người như vậy..."
Vốn đang hiên ngang lẫm liệt phản bác đột nhiên thanh âm liền im bặt, động tác Hùng Thần Giai cứng ngắc chậm rãi nghiêng đầu lại đi xem kĩ đầu heo trước mắt này, miệng đột nhiên kinh ngạc há to, một bộ bị dọa sợ, Tang Vãn Cách lập tức chú ý tới khác thường của hắn, vội vàng đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn, khẩn trương gọi hắn: "Gấu?"
"Anh ở đây..." Hùng Thần Giai lầm bầm, đột nhiên chợt quát một tiếng: "Mẹ kiếp mà chính là heo nước mũi sao?!"
Heo nước mũi?
Tang Vãn Cách không hiểu nhìn về phía đầu heo, ách, không thể không nói cái ngoại hiệu này vô cùng sát với thực tế nha...
Tang Vãn Cách mang vẻ mặt đưa đám, hối hận ruột đều muốn xanh. Cô không nên tin hắn mà, cô thật sự không nên tin hắn, hiện tại thì khỏe chưa, hai người đã ở trên giường lăn lộn hơn nửa giờ!!
So sánh với vẻ đưa đám của Tang Vãn Cách, bạn gấu nào đó có thể nói là xuân phong hả hê sảng khoái tinh thần, bởi vì da mặt tương đối dày, cho nên lúc xuống lầu hắn xuống trước, Tang Vãn Cách bước theo ở phía sau.
Hai vợ chồng Hùng thị đang ở trên bàn ăn, một người ngồi một người nhanh chóng dọn món ăn lên bàn, nhìn một màn trước mắt này, Tang Vãn Cách đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy.
"Ba, mẹ." Hùng Thần Giai dẫn đầu chào hỏi, miệng cũng toét ra đến sau tai, cười đến thật vui vẻ.
"Ba, mẹ." Tang Vãn Cách cũng nhỏ giọng kêu một câu, chột dạ như cảm thấy mọi người đều biết mình và Gấu nhốt mình ở trong phòng lâu như vậy đã làm những gì a, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên giống như một trái cà chua nhỏ, nhăn nhăn nhó nhó nhưng không chịu đi tới trước mặt Hùng Thần Giai, đôi tay còn cố níu lấy vạt áo của hắn, vừa thấp thỏm vừa lúng túng, thật là hận giờ phút này sao dưới đất không có một cái lỗ để cô chui vào.
"Đã dậy rồi sao?"
Mẹ Hùng cười híp mắt quay đầu nhìn bọn họ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu theo vào phòng khách, cả phòng ốc cũng tràn đầy mùi vị ấm áp, ngôi nhà này sẽ không bao giờ lại dơ dáy bừa bộn như trước nữa, mà là tràn đầy tình cảm ấm áp cùng hài hòa.
"Mẹ không biết con thích ăn món gì, cho nên mẹ đã làm một chút thức ăn, còn có mì sợi và cháo. Mẹ xem trên TV thấy mọi người hay ăn bánh mì, ba con cũng có đi mua một chút cho con, nhưng đây đều là trong thôn bán, mùi vị có thể không ngon như cái con hay ăn. Đến đây, mau xuống đây ăn cơm."
Tang Vãn Cách nở nụ cười ngọt ngào, miễn cưỡng khắc chế ngượng ngùng tràn đầy trong lòng, đẩy bạn gấu nào đó đang ngăn ở trước mặt ra rồi trực tiếp đi vào chỗ ngồi xuống,
"Không có gì, con thích húp cháo, trước kia anh Gấu cũng thường làm những món này cho con, nhất định là anh ấy học món này từ mẹ rồi?"
Nói xong liền ngồi vào cạnh bàn ăn múc thêm một chén cháo nữa uống một hớp, đôi mắt long lanh bỗng chốc mở lớn ra,
"Quả nhiên là mẹ nấu Uống....uố...ng ngon hơn!" Cầm lên chiếc đũa gắp chút thức ăn, rồi lại thuận tiện dùng ánh mắt khinh bỉ bắn về phía bạn gấu nào đó.
Tròng mắt đen nheo lại, Hùng Thần Giai cũng đi theo chạy vội tới bên cạnh bàn ăn, bưng lên cái chén của Tang Vãn Cách ngước cổ liền đổ xuống, sau đó lau miệng, phun ra đáp án giám định cuối cùng:
"Cũng không tệ lắm." So với hắn thì còn kém xa, phải biết hắn nấu cho cô đều nấu bằng tất cả tình yêu nha, những người khác làm thế nào mà vượt qua hắn được?
Tang Vãn Cách một hớp cháo còn chưa có nuốt xuống liền bị lời này của hắn làm cho bị sặc, mắt to không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào hắn, đây chính là trưởng bối nấu cho hắn ăn, hơn nữa, mùi vị quả thật so với hắn ngon hơn nhiều,sao hắn lại dám nói chỉ là không tệ chứ?!
Mẹ Gấu liếc Hùng Thần Giai một cái, lau lau cái tay lên tạp dề rồi đi tới múc thêm một chén nữa cho Tang Vãn Cách: "Giành chén của vợ con làm gì, chính con không tự múc được sao?"
"Được, nhưng ăn trong chén cô ấy đã ăn con thấy ngon hơn."
Da mặt dày trả lời, Hùng Thần Giai một chút cũng không thấy mắc cỡ, ngược lại còn bày ra một bộ dạng vô cùng kiêu ngạo.
Tang Vãn Cách vô cùng xấu hổ.
Vợ chồng Hùng gia cũng một bộ dạng như bị sét đánh đứng hình, hồi lâu sau, ba người chuyên tâm làm chuyện của mình, đem bạn gấu nào đó hoàn toàn coi thường.
Sau khi ăn xong, vốn cô muốn giúp đỡ rửa chén nhưng bị mẹ Hùng mạnh mẽế đẩy ra cửa, nói là vườn dâu tây đang mùa thu hoạch, cũng kín đáo đưa cho Hùng Thần Giai một cái sọt, rồi lại đưa cho Tang Vãn Cách nón cỏ cùng áo choàng trắng, để cho cô giám đốc bạn gấu nào đó lúc hái dâu tây có lười biếng không.
" Sau khi hái trở về thả vào trong giếng ướp lạnh một lát, cảm giác đó tuyệt đối so với mấy loại kem gì đó mấy đứa hay ăn còn ngon hơn nhiều!" Mẹ Hùng nói như vậy.
Vì vậy bạn gấu nào đó thật bi thống chỉ có thể ngoan ngoãn liếc nhìn mặt trời cnắng chói chang mà đi tới vườn hái dâu tây, mà Tang Vãn Cách lại thoải mái nhàn nhã đội cái nón cỏ do Hùng đan, mặc trên người cái áo choàng trắng mà mẹ Gấu đưa cho thong thả đi bên cạnh hắn, vừa đi vừa hỏi:
"Nhà anh có ruộng trồng dâu tây sao?"
"Là ‘ nhà chúng ta ’." Hùng Thần Giai nhắc nhở.
"..." Tang Vãn Cách phồng phồng má, đưa tay kéo kéo vành nón, "Được rồi, vậy nhà chúng ta có trồng dâu tây sao?"
"Có a, ba nói trồng hết một mẫu đất đấy." Hùng Thần Giai đi tới đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhân cơ hội hôn một cái lên môi cô.
Tang Vãn Cách che khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn thấy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cáu giận nói:
"Lại không đứng đắn!"
Hùng Thần Giai cười hì hì lại nhô đầu ra hôn cô thêm một cái, vừa định nói chuyện, trước mặt một bóng tối liền bao tới, làm hai người giật mình.
Quay đầu nhìn lại, Hùng Thần Giai cảm giác người đàn ông dáng dấp y như đầu heo trước mắt này nhìn cực kì quen mắt, nhưng nghĩ một lát cũng không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào, nhưng nói tóm lại là có thể xác định là đã gặp qua rồi. Cùng lúc đó Tang Vãn Cách cũng đưa ra tay nhỏ bé kéo kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Gấu... Anh có cảm thấy người này nhìn rất quen không?"
Hắn cũng học theo nhỏ giọng kề sát tai cô nói nhỏ: "Đúng vậy, Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy."
Tên đầu heo hung ác hưng phấn, trực tiếp vọt tới trước mặt Tang Vãn Cách, sau đó lại tự cười, mắt tam giác bởi vì nụ cười quá lớn mà hiếp lại nhỏ xíu, trong nháy mắt nhỏ thành một đường thẳng luôn:
"Vị tiểu thư này cô còn nhớ tôi chứ? Chúng ta thật là có duyên ngàn dặm cũng gặp lại nha, tôi biết ngay chúng ta rất có duyên mà!"
Trán Tang Vãn Cách trong nháy mắt trợt xuống ba vạch đen, cô vừa định lên tiếng, Hùng Thần Giai liền ngăn cản trước mặt cô, phồng má, tròng mắt đen phóng hỏa, một bộ dang muốn ăn thịt người:
"Mày là ai?!"
Mẹ nó, ở trước mặt hắn công khai tán tỉnh người yêu của hắn, đầu heo này là muốn chết sao?!
Tên đầu heo này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, trước cái nhìn chằm chằm cực kì hung ác của Hùng Thần Giai như vậy mà cư nhiên cũng không lùi bước! Mặc dù đùi đã mềm nhũn nhịp tim cũng đập mạnh như sấm, nhưng hắn vẫn kiên trì giữ tôn nghiêm đàn ông!!!
Thấy hắn còn chắn ở đằng trước, Hùng Thần Giai nghiến răng nói càng lúc càng lớn: "Mẹ kiếp, đồ ngu như heo, cút ngay cho tao!"
Hắn đã nhớ ra tên heo này là ai, không phải là cái con heo háo sắc đến gần bọn họ lúc mới ra trạm xe sao?!
Đầu heo bị dọa sợ giật mình, ngay sau đó cố tự trấn định: "Tao, tao là đang cùng vị tiểu thư này nói chuyện, cũng không phải nói chuyện với mày. Mày, mày bao đồng xía vào làm cái gì!"
Xem thế là đủ rồi, Tang Vãn Cách vừa lắc đầu vừa thở dài, người dám cùng gấu gầm thét cô chưa từng thấy qua mấy người, người này mặc dù không có gì đáng để khuyến khích nhưng cũng coi như là anh hùng hảo hán rồi.
"Cô ấy là người yêu của ông nội mày, mày ở trước mặt ông nội mày tán tỉnh người yêu của tao, thì không phải tìm chết thì là cái gì?!"
Mẹ nó, hắn bao đồng xía vào? Hắn xía vào chuyện của hắn!
"Tao, tao, tao ——"
Mặc cho hắn có muốn "Tao " đến cả đời, Tang Vãn Cách vội vàng kéo tay áo Hùng Thần Giai:
"Anh ta cũng là người trong thôn à?"
"Làm sao có thể, thôn chúng ta làm sao có thể có người như vậy..."
Vốn đang hiên ngang lẫm liệt phản bác đột nhiên thanh âm liền im bặt, động tác Hùng Thần Giai cứng ngắc chậm rãi nghiêng đầu lại đi xem kĩ đầu heo trước mắt này, miệng đột nhiên kinh ngạc há to, một bộ bị dọa sợ, Tang Vãn Cách lập tức chú ý tới khác thường của hắn, vội vàng đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn, khẩn trương gọi hắn: "Gấu?"
"Anh ở đây..." Hùng Thần Giai lầm bầm, đột nhiên chợt quát một tiếng: "Mẹ kiếp mà chính là heo nước mũi sao?!"
Heo nước mũi?
Tang Vãn Cách không hiểu nhìn về phía đầu heo, ách, không thể không nói cái ngoại hiệu này vô cùng sát với thực tế nha...
Bình luận facebook