Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Một vòng tay vô cùng quen thuộc đem Tang Vãn Cách ôm thật chặt vào lòng, sau đó chính là một hồi những nụ hôn của gấu dồn dập đổ ập xuống cô. Hắn chui vào trong cái miệng nhỏ của cô công chiếm khắp nơi, dùng sức mút đầu lưỡi của Tang Vãn Cách. Sau đó hắn lại tỉ mỉ liếm qua hai hàng răng trắng đều như tuyết một lần, hai bàn tay đem thân thể mảnh khảnh yếu đuối của cô siết thật chặt trong ngực, hận không thể nuốt cô xuống bụng mình.
Thật vất vả mới có thể tách đôi môi của nhau ra, một sợi tơ bạc dài mảnh lại đem hai người nối liền với nhau. Cặp mắt của Hùng Thần Giai cũng muốn bốc lửa, bàn tay thô ráp mang theo nhớ nhung không thể nhịn được luồn vào trong quần áo Tang Vãn Cách. Khóa kéo sau lưng y phục nhỏ của cô bị hắn một đường kéo xuống, lộ ra bả vai tuyết ngọc trắng nõn dịu dàng.
"Gấu..." Tang Vãn Cách vươn tay ra đặt lên bờ vai của hắn rồi gấp rút thở dốc, có chút không thể tin được, "Anh, sao anh tới được nơi này? Có bị ai phát hiện chưa?!"
"Yên tâm, không có chuyện gì." Hùng Thần Giai cầm bàn tay nhỏ bé của cô, trầm thấp an ủi, "Nhìn xem anh đang mặc gì này."
Tang Vãn Cách lúc này mới chú ý tới trang phục của hắn. Cô thấy hắn mặc một bộ đồ in chữ "Trình thị", dưới chân là đôi ủng màu xanh lá. Hắn còn mang một cái tạp dề lớn, trên đầu cũng đang đội mũ lưỡi trai in logo Trình thị. Hơn nữa, hắn còn dùng bao tay cùng khẩu trang, thế nên căn bản là không nhận thể ra hắn. "Anh lấy đâu ra y phục này vậy?"
"Ưmh, trộm." Hùng Thần Giai không chút do dự liền nói cho cô biết đáp án chính xác, đổi lấy sự kinh ngạc vài giây của Tang Vãn Cách, "Tiểu Ngũ trộm đấy, cũng là cậu ta nói cho anh biết em đang ở tầng này a." Nếu không hắn cũng sẽ không lợi dụng công việc làm trên cao này để lén tiến vào đây a.
"Tiểu Ngũ?" Tang Vãn Cách bừng tỉnh hiểu ra, "Này —— vậy công nhân vệ sinh em mới vừa thấy ở lầu một là tiểu Ngũ hả?!" Thấy Hùng Thần Giai gật đầu thì cô đã hiểu, nhưng ngay sau đó cô lại khẩn trương tiếp, "Anh, anh thật ngu ngốc, ai kêu anh tới?! Ngày hôm qua ở phòng thay quần áo Trình Cảnh Khu cũng biết anh đã đến đấy! Anh, làm sao mà anh còn có thể trì độn như vậy chứ!"
Cô cứ mắng hắn luôn miệng, nhưng Hùng Thần Giai không chỉ không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hết sức hưởng thụ. Điều này làm cho Tang Vãn Cách cũng phải dở khóc dở cười, thật không biết cô nên tiếp tục mắng hắn hay là ôm lấy hắn đây nữa?! Suy tư trong ba giây, cô lựa chọn cái thứ hai. Bàn tay trắng cuốn lấy cổ Hùng Thần Giai thật chặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh khiết cũng gắt gao dán sát vào lồng ngực cứng rắn của hắn, dùng khí lực thật là lớn. Cô có cảm giác giống như là nếu không ôm chặt người này trong một giây kế tiếp thì hắn sẽ biến mất không tí dấu vết vậy.
Trong lòng của Hùng Thần Giai mềm nhũn, ôm cô đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Hắn giống như dỗ một đứa trẻ mà lắc lắc cô: "Ngoan, không có chuyện gì, anh không phải đã tới đón em rồi sao! Ngày hôm qua còn rất tốt mà, sao hôm nay lại khóc rồi hả? Có phải Trình Cảnh Khu khi dễ em không?!" Nghĩ tới khả năng này hắn lập tức xù lông, hận không thể lập tức xông ra ngoài để đem cái tên chướng mắt kia rút gân lột da, giết chết cho rồi!
Tang Vãn Cách liền vội vàng lắc đầu, ôm hông của hắn thật chặt, nhưng không nói lời nào, thẳng đến khi làm cho Hùng Thần Giai gấp đến độ thiếu chút nữa bốc hơi như nước. Bàn tay hắn dịu dàng đem cô gái của mình ôm vào trong ngực, cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để xem kỹ nét mặt của cô. Hắn thấy cô cắn môi hồng không chịu nói lời nào, trong lòng cũng coi như đã hiểu hết: "Công chúa, có phải em có chuyện gì gạt anh không?"
Bị hỏi như vậy, Tang Vãn Cách lập tức cảm thấy kinh hãi, liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không có!"
"Có thật không?" Hùng Thần Giai dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn về phía cô, khuôn mặt thật không tin. Nhưng, nếu Tang Vãn Cách nhất quyết không chịu nói cho hắn biết thì cũng đã nói lên nhất định có vấn đề trong đó rồi. Cô không muốn nói thì không cần nói nha, nhưng hắn sẽ phái người đi tra xét?! "Đi, bây giờ chúng ta liền rời khỏi đây!" Có chuyện gì thì đợi đến khi đi khỏi đây lại nói tiếp!
Nhưng, Tang Vãn Cách lại đột nhiên bỏ tay hắn ra. Hùng Thần Giai cả kinh, cúi đầu nhìn cô, lại thấy Tang Vãn Cách cắn chặt cánh môi. Cô cúi cái đầu nhỏ nhắn xuống, nhẹ nhàng nói một câu "Em không thể đi theo anh."
Lúc đó hắn liền bối rối. Cái gì gọi là không thể đi theo hắn chứ?! Không phải hắn đã nói với cô chuyện hắn sẽ tới đón cô đi, sau đó họ sẽ cùng nhau rời khỏi đây sao? Chẳng lẽ cô đã quên mất?!
Hùng Thần Giai càng ngày càng cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Hắn từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi rủ xuống của Tang Vãn Cách lên. Cố gắng đè nén tâm trạng nghi ngờ như bóng đêm đen tối đang bao phủ trong lòng mình xuống, hắn dịu dàng hỏi: "Vậy lúc nào thì em mới có thể đi theo anh?"
Lúc nào thì … Tang Vãn Cách có chút mơ màng. Đôi mắt to vô hồn nhìn hắn chằm chằm. Có một loại dự cảm gì đó từ đáy mắt của cô chợt lóe lên, giống như là tuyệt vọng, hoặc như là không biết được phải trả lời thế nào cho đúng. Cô rất muốn nói với Gấu là hắn không cần trở lại tìm cô nữa; cũng rất muốn học theo mấy nhân vật nữ trong phim truyền hình để diễn ra bộ dạng ác độc, nói cho hắn biết là cô không thương hắn, mà chỉ cùng hắn vui đùa một chút thôi. Hiện tại cô đã muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, mà người đàn ông kia rất hoàn mỹ nên hắn căn bản là hoàn toàn không bì được … Cô thật rất muốn nói như vậy!
Nhưng mà … Không cam lòng, cô thật không cam lòng!
Nước mắt từng giọt lại từng giọt ngưng tụ đến đáy mắt của cô, rồi như bị cắt đứt dây mà rơi xuống. Tang Vãn Cách níu lấy áo Hùng Thần Giai khóc đến nỗi không thành tiếng. Nhưng, cô vì sợ sẽ bị nhân viên bảo vệ ngoài cửa nghe thấy nên chỉ có thể liều mạng cắn môi của mình, dùng sức mạnh đến mức rỉ ra tia máu.
Hùng Thần Giai đau lòng gần chết. Hắn vội vã kiềm giữ cằm của Tang Vãn Cách, cưỡng bức để cô buông ra bờ môi của mình. Sau đó hắn lại thương tiếc tiến lên liếm sạch chút tia máu khẽ rỉ ra kia, thì thầm bảo: "Em không muốn nói thì đừng nói. Nhưng mà, một ngày nào đó anh nhất định sẽ đem em từ tay Trình Cảnh Khu đoạt lại. Không phải hôm nay, cùng lắm thì liền đổi thành ngày mai ngày mốt. Dù sao em là vợ anh, ba mẹ cũng đã thừa nhận, em nhất định phải cùng anh trở về thăm họ, nếu không về sau anh cũng không dám về nhà nữa."
Tang Vãn Cách nghe hắn nói xong vừa muốn khóc vừa muốn cười. Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc nhất thời trở nên kỳ quái, cuối cùng cô che miệng, vừa cười cừa khóc: "Vậy nếu anh phải đợi rất lâu rất lâu thì sao?"
"Vậy cũng phải đợi nha!" Hùng Thần Giai phản ứng cực nhanh, "Không đợi em thì không phải anh phải sống độc thân rồi hả?!"
"Vậy..." Tang Vãn Cách có chút lo lắng, cô cảm thấy mình nói lên yêu cầu như thế thật là rất quá đáng, "vậy thì đợi em một thời gian có được hay không? Đợi một thời gian cho đến khi em trở lại bên cạnh anh thì sao?"
"Không thành vấn đề!" Hùng Thần Giai đồng ý vô cùng dứt khoát, tròng mắt đen cười đến híp mắt, "Dù sao bất kể em đi đến chỗ nào, xa bao nhiêu, cuối cùng em cũng phải trở lại trong lòng anh thì em mới có thể nghỉ ngơi."
Đôi mắt to ngây ngốc nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Tang Vãn Cách bỗng mở trừng hai mắt, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó đôi tay siết chặt, dùng sức ôm lấy người đàn ông y như gấu này trước mắt mình —— người đàn ông của cô, chỉ thuộc về cô. "Em rất mau sẽ trở lại bên cạnh anh." Cô nói.
Hùng Thần Giai cười híp mắt rồi nâng khe mông mềm mại lên, hướng giữa hai chân của mình đè ép, "Vậy trước khi trở về, em có thể cho anh nếm chút ngon ngọt trước được không?"
"Hả?" Tang Vãn Cách sửng sốt. ngay sau đó cảm nhận được giữa hai chân chen vào thứ gì đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nung đỏ, nhưng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hùng Thần Giai, cô đột nhiên không có cự tuyệt, mà là đẩy hắn một cái: "Anh, anh mau chút, Trình Cảnh Khu rất mau sẽ trở lại đó."
"Được!" Hùng Thần Giai thấy hưng phấn khác thường, lập tức bồng cô lên rồi cùng té nhào xuống cái thảm dày trên sàn nhà. Đôi môi mỏng toét ra nụ cười vui sướng, miệng chỉ kém là chưa toét đến sau lỗ tai. "Hắn đi họp, không tới hai giờ chắc chắn sẽ không trở về!" Nói cách khác, hắn có khoảng thời gian là hai giờ để yêu cô thật tốt a!
Thật vất vả mới có thể tách đôi môi của nhau ra, một sợi tơ bạc dài mảnh lại đem hai người nối liền với nhau. Cặp mắt của Hùng Thần Giai cũng muốn bốc lửa, bàn tay thô ráp mang theo nhớ nhung không thể nhịn được luồn vào trong quần áo Tang Vãn Cách. Khóa kéo sau lưng y phục nhỏ của cô bị hắn một đường kéo xuống, lộ ra bả vai tuyết ngọc trắng nõn dịu dàng.
"Gấu..." Tang Vãn Cách vươn tay ra đặt lên bờ vai của hắn rồi gấp rút thở dốc, có chút không thể tin được, "Anh, sao anh tới được nơi này? Có bị ai phát hiện chưa?!"
"Yên tâm, không có chuyện gì." Hùng Thần Giai cầm bàn tay nhỏ bé của cô, trầm thấp an ủi, "Nhìn xem anh đang mặc gì này."
Tang Vãn Cách lúc này mới chú ý tới trang phục của hắn. Cô thấy hắn mặc một bộ đồ in chữ "Trình thị", dưới chân là đôi ủng màu xanh lá. Hắn còn mang một cái tạp dề lớn, trên đầu cũng đang đội mũ lưỡi trai in logo Trình thị. Hơn nữa, hắn còn dùng bao tay cùng khẩu trang, thế nên căn bản là không nhận thể ra hắn. "Anh lấy đâu ra y phục này vậy?"
"Ưmh, trộm." Hùng Thần Giai không chút do dự liền nói cho cô biết đáp án chính xác, đổi lấy sự kinh ngạc vài giây của Tang Vãn Cách, "Tiểu Ngũ trộm đấy, cũng là cậu ta nói cho anh biết em đang ở tầng này a." Nếu không hắn cũng sẽ không lợi dụng công việc làm trên cao này để lén tiến vào đây a.
"Tiểu Ngũ?" Tang Vãn Cách bừng tỉnh hiểu ra, "Này —— vậy công nhân vệ sinh em mới vừa thấy ở lầu một là tiểu Ngũ hả?!" Thấy Hùng Thần Giai gật đầu thì cô đã hiểu, nhưng ngay sau đó cô lại khẩn trương tiếp, "Anh, anh thật ngu ngốc, ai kêu anh tới?! Ngày hôm qua ở phòng thay quần áo Trình Cảnh Khu cũng biết anh đã đến đấy! Anh, làm sao mà anh còn có thể trì độn như vậy chứ!"
Cô cứ mắng hắn luôn miệng, nhưng Hùng Thần Giai không chỉ không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hết sức hưởng thụ. Điều này làm cho Tang Vãn Cách cũng phải dở khóc dở cười, thật không biết cô nên tiếp tục mắng hắn hay là ôm lấy hắn đây nữa?! Suy tư trong ba giây, cô lựa chọn cái thứ hai. Bàn tay trắng cuốn lấy cổ Hùng Thần Giai thật chặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh khiết cũng gắt gao dán sát vào lồng ngực cứng rắn của hắn, dùng khí lực thật là lớn. Cô có cảm giác giống như là nếu không ôm chặt người này trong một giây kế tiếp thì hắn sẽ biến mất không tí dấu vết vậy.
Trong lòng của Hùng Thần Giai mềm nhũn, ôm cô đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Hắn giống như dỗ một đứa trẻ mà lắc lắc cô: "Ngoan, không có chuyện gì, anh không phải đã tới đón em rồi sao! Ngày hôm qua còn rất tốt mà, sao hôm nay lại khóc rồi hả? Có phải Trình Cảnh Khu khi dễ em không?!" Nghĩ tới khả năng này hắn lập tức xù lông, hận không thể lập tức xông ra ngoài để đem cái tên chướng mắt kia rút gân lột da, giết chết cho rồi!
Tang Vãn Cách liền vội vàng lắc đầu, ôm hông của hắn thật chặt, nhưng không nói lời nào, thẳng đến khi làm cho Hùng Thần Giai gấp đến độ thiếu chút nữa bốc hơi như nước. Bàn tay hắn dịu dàng đem cô gái của mình ôm vào trong ngực, cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để xem kỹ nét mặt của cô. Hắn thấy cô cắn môi hồng không chịu nói lời nào, trong lòng cũng coi như đã hiểu hết: "Công chúa, có phải em có chuyện gì gạt anh không?"
Bị hỏi như vậy, Tang Vãn Cách lập tức cảm thấy kinh hãi, liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không có!"
"Có thật không?" Hùng Thần Giai dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn về phía cô, khuôn mặt thật không tin. Nhưng, nếu Tang Vãn Cách nhất quyết không chịu nói cho hắn biết thì cũng đã nói lên nhất định có vấn đề trong đó rồi. Cô không muốn nói thì không cần nói nha, nhưng hắn sẽ phái người đi tra xét?! "Đi, bây giờ chúng ta liền rời khỏi đây!" Có chuyện gì thì đợi đến khi đi khỏi đây lại nói tiếp!
Nhưng, Tang Vãn Cách lại đột nhiên bỏ tay hắn ra. Hùng Thần Giai cả kinh, cúi đầu nhìn cô, lại thấy Tang Vãn Cách cắn chặt cánh môi. Cô cúi cái đầu nhỏ nhắn xuống, nhẹ nhàng nói một câu "Em không thể đi theo anh."
Lúc đó hắn liền bối rối. Cái gì gọi là không thể đi theo hắn chứ?! Không phải hắn đã nói với cô chuyện hắn sẽ tới đón cô đi, sau đó họ sẽ cùng nhau rời khỏi đây sao? Chẳng lẽ cô đã quên mất?!
Hùng Thần Giai càng ngày càng cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Hắn từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi rủ xuống của Tang Vãn Cách lên. Cố gắng đè nén tâm trạng nghi ngờ như bóng đêm đen tối đang bao phủ trong lòng mình xuống, hắn dịu dàng hỏi: "Vậy lúc nào thì em mới có thể đi theo anh?"
Lúc nào thì … Tang Vãn Cách có chút mơ màng. Đôi mắt to vô hồn nhìn hắn chằm chằm. Có một loại dự cảm gì đó từ đáy mắt của cô chợt lóe lên, giống như là tuyệt vọng, hoặc như là không biết được phải trả lời thế nào cho đúng. Cô rất muốn nói với Gấu là hắn không cần trở lại tìm cô nữa; cũng rất muốn học theo mấy nhân vật nữ trong phim truyền hình để diễn ra bộ dạng ác độc, nói cho hắn biết là cô không thương hắn, mà chỉ cùng hắn vui đùa một chút thôi. Hiện tại cô đã muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, mà người đàn ông kia rất hoàn mỹ nên hắn căn bản là hoàn toàn không bì được … Cô thật rất muốn nói như vậy!
Nhưng mà … Không cam lòng, cô thật không cam lòng!
Nước mắt từng giọt lại từng giọt ngưng tụ đến đáy mắt của cô, rồi như bị cắt đứt dây mà rơi xuống. Tang Vãn Cách níu lấy áo Hùng Thần Giai khóc đến nỗi không thành tiếng. Nhưng, cô vì sợ sẽ bị nhân viên bảo vệ ngoài cửa nghe thấy nên chỉ có thể liều mạng cắn môi của mình, dùng sức mạnh đến mức rỉ ra tia máu.
Hùng Thần Giai đau lòng gần chết. Hắn vội vã kiềm giữ cằm của Tang Vãn Cách, cưỡng bức để cô buông ra bờ môi của mình. Sau đó hắn lại thương tiếc tiến lên liếm sạch chút tia máu khẽ rỉ ra kia, thì thầm bảo: "Em không muốn nói thì đừng nói. Nhưng mà, một ngày nào đó anh nhất định sẽ đem em từ tay Trình Cảnh Khu đoạt lại. Không phải hôm nay, cùng lắm thì liền đổi thành ngày mai ngày mốt. Dù sao em là vợ anh, ba mẹ cũng đã thừa nhận, em nhất định phải cùng anh trở về thăm họ, nếu không về sau anh cũng không dám về nhà nữa."
Tang Vãn Cách nghe hắn nói xong vừa muốn khóc vừa muốn cười. Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc nhất thời trở nên kỳ quái, cuối cùng cô che miệng, vừa cười cừa khóc: "Vậy nếu anh phải đợi rất lâu rất lâu thì sao?"
"Vậy cũng phải đợi nha!" Hùng Thần Giai phản ứng cực nhanh, "Không đợi em thì không phải anh phải sống độc thân rồi hả?!"
"Vậy..." Tang Vãn Cách có chút lo lắng, cô cảm thấy mình nói lên yêu cầu như thế thật là rất quá đáng, "vậy thì đợi em một thời gian có được hay không? Đợi một thời gian cho đến khi em trở lại bên cạnh anh thì sao?"
"Không thành vấn đề!" Hùng Thần Giai đồng ý vô cùng dứt khoát, tròng mắt đen cười đến híp mắt, "Dù sao bất kể em đi đến chỗ nào, xa bao nhiêu, cuối cùng em cũng phải trở lại trong lòng anh thì em mới có thể nghỉ ngơi."
Đôi mắt to ngây ngốc nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Tang Vãn Cách bỗng mở trừng hai mắt, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó đôi tay siết chặt, dùng sức ôm lấy người đàn ông y như gấu này trước mắt mình —— người đàn ông của cô, chỉ thuộc về cô. "Em rất mau sẽ trở lại bên cạnh anh." Cô nói.
Hùng Thần Giai cười híp mắt rồi nâng khe mông mềm mại lên, hướng giữa hai chân của mình đè ép, "Vậy trước khi trở về, em có thể cho anh nếm chút ngon ngọt trước được không?"
"Hả?" Tang Vãn Cách sửng sốt. ngay sau đó cảm nhận được giữa hai chân chen vào thứ gì đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nung đỏ, nhưng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hùng Thần Giai, cô đột nhiên không có cự tuyệt, mà là đẩy hắn một cái: "Anh, anh mau chút, Trình Cảnh Khu rất mau sẽ trở lại đó."
"Được!" Hùng Thần Giai thấy hưng phấn khác thường, lập tức bồng cô lên rồi cùng té nhào xuống cái thảm dày trên sàn nhà. Đôi môi mỏng toét ra nụ cười vui sướng, miệng chỉ kém là chưa toét đến sau lỗ tai. "Hắn đi họp, không tới hai giờ chắc chắn sẽ không trở về!" Nói cách khác, hắn có khoảng thời gian là hai giờ để yêu cô thật tốt a!
Bình luận facebook