Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Giống như là sấm sét giữa trời quang, trong nhất thời Tang Vãn Cách chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ không thể động đậy, ngay cả vẻ mặt hình như cũng đông cứng lại.
Dương Ngạo nhìn thấy bộ dạng cô giống như là bị một đả kích cực lớn, nhất thời sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn. Nụ cười không đứng đắn trên môi lúc đầu cũng biến mất trong nháy mắt. Hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát Tang Vãn Cách, rồi chầm chậm từng bước từng bước đến gần cô, đôi mắt hơi có vẻ hoang man hỏi: "Chị dâu, chị… chị không sao chứ? Em chỉ nhanh miệng nói đại thôi, xin chị ngàn vạn lần đừng nói cho đại ca biết!"
Tang Vãn Cách ngơ ngác nhìn hắn, ngoài ra cô cũng không có phản ứng gì khác. Một đôi mắt to long lanh mở thật to, đôi tay vòng quanh bụng mình, vẻ mặt cứng ngắc ngây ngốc ra, đã qua thật lâu cũng không đáp lời hắn. Cho đến khi Dương ngạo không nhịn được nữa mà đưa tay ra chọt chọt lên mặt cô một chút, Tang Vãn Cách mới giống như là từ trong mộng tỉnh lại. Cô lui về sau mấy bước, nhưng trái lại đến đây thì đến phiên Dương Ngạo bị giật mình. "Chị, chị dâu?"
"Tôi không sao." Tang Vãn Cách lại sờ sờ bụng, sắc mặt cô thế nhưng lại mang một loại sắc thái kì dị.
Dương Ngạo cẩn thận quan sát cô từ đầu đến chân một lần nữa, sau đó nhíu mày: "Chị dâu, bây giờ chị thật sự gầy quá."
Tang Vãn Cách cũng đi theo tầm mắt hắn nhìn lại bản thân mình từ trên xuống dưới. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi có vẻ tái nhợt từ từ nở lên một nụ cười mỉm: "Thế nào cũng sẽ mập lại thôi."
Thấy tay cô vẫn đặt ở trên bụng, Dương Ngạo nóng lòng hỏi: "Chị dâu, chị —— không phải… chị thật sự mang thai chứ?!" Đại ca thật đáng thương, anh ấy không phải người đầu tiên biết được tin này...
"Tôi nghĩ..... Chắc là vậy rồi." Tang Vãn Cách sờ sờ bụng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cảm giác rõ ràng hơn cả là sự vui sướng. Nhất định là cái lần Gấu lẻn vào Trình thị rồi. Mặc dù hắn cũng đã rất cẩn thận, cho dù xuất ở trong cơ thể cô hắn cũng sẽ đem mầm móng ra ngoài hết, thế nhưng lần đó thời gian quá mức gấp rút. Sau khi cô tỉnh lại thì Trình Cảnh Khu còn dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm, khi đó cô đã mơ hồ cảm thấy giữa hai chân có chút không thích hợp. Cho đến tận hôm nay đại khái cũng chừng một tháng rồi... Đứa bé, con của cô và Gấu... Không biết sau này sẽ có dáng dấp giống ai?!
Thấy Tang Vãn Cách vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng, Dương Ngạo vội vàng lay nhẹ cô —— nhưng dùng sức lực vô cùng nhỏ, ngộ nhỡ làm cô bị thương, vậy chẳng phải hắn cũng nên nhanh tay thu thập châu báu chuẩn bị chạy trối chết rồi sao."Chị dâu, chị dâu?"
Tang Vãn Cách nhìn hắn: "Thế nào?" Hỏi xong lời này đột nhiên ý thức được vấn đề lúc nãy mình hỏi Dương Ngạo vẫn chưa được trả lời, " Sao cậu lại ở đây?!"
"Ách, em là vì tìm chị nên mới tới đây." Hắn vội vã cầm hai bả vai mỏng manh của cô để trấn an, "Yên tâm, em không có làm cho người của Trình Cảnh Khu chú ý tới. Cho dù bọn họ có chú ý tới đi chăng nữa cũng sẽ không biết em và đại ca có quan hệ với nhau, cùng lắm thì chỉ xem em như tên háo sắc rình nhà vệ sinh nữ thôi. Chị dâu, em tới để nói cho chị biết để chị đừng quá lo lắng. Đại ca không có chuyện gì đâu, anh ấy rất mau sẽ trở lại thôi. Mấy ngày nay anh ấy ở yên trong tù chỉ là vì muốn làm cho Trình Cảnh Khu lơ là. Anh ấy chỉ diễn kịch cho hắn xem mà thôi. Bây giờ chị đã mang thai, ngàn vạn lần đừng kích động, bằng không sau khi đại ca ra ngoài sẽ chém em đấy! Vì cái mạng nhỏ của em, chị dâu ngàn vạn lần hãy ăn ngon ngủ ngon dùm em nha chị!!!"
Tang Vãn Cách kích động cầm ngược lại tay hắn: "Gấu không có việc gì thật sao? Anh ấy thật sự không có chuyện gì sao?! Các anh thật sự có thể cứu anh ấy ra sao? Trình Cảnh Khu không dễ đối phó như vậy đâu, anh nói với anh ấy ngàn vạn lần phải cẩn thận! Còn nữa —— anh ấy, bây giờ anh ấy đã bị bắt vào tù. Nếu như Trình Cảnh Khu không thả anh ấy, anh ấy làm thế nào mà ra ngoài được? Rốt cuộc thân phận thật sự của mọi người là gì, tại sao đến bây giờ cũng không thể nói cho tôi biết?!"
"Chị dâu, chị dâu, chị hãy bình tĩnh một chút." Trong lòng Dương Ngạo run sợ nhìn tới trước bụng Tang Vãn Cách, cặp mắt đào hoa nháy mấy cái rồi lại chuyển tới đôi tay mềm của cô đang phủ lên tay mình. Cảm giác run rẩy từ đáy lòng càng ngày càng mạnh. Nếu như bị đại ca có tính chiếm hữu chị dâu cực mạnh mẽ thấy được tình cảnh này, hắn còn có thể thấy được mặt trời ngày mai không đây? Chị dâu tha thứ cho em ~~ "Không phải là em không muốn nói cho chị biết, em thật sự rất muốn cho chị biết. Hơn nữa ——không phải chị cũng không muốn hỏi đến sao!" Vì vậy mọi người liền thuận nước đẩy thuyền cho là cô thật sự cũng không muốn biết đến.
"Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết chứ?" Tang Vãn Cách buông tay Dương Ngạo ra, đôi mắt long lanh rõ ràng nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm khi cô buông tay hắn ra.
Dương Ngạo gãi gãi đầu: "Thời gian không đủ để em nói. Tóm lại chị dâu là người tâm tính thiện lương, em đoán cũng biết chị nhất định sẽ đi cầu xin cha chị. Nhưng mà chuyện này hoàn toàn không cần phải vậy, chị chỉ cần an tâm chờ đợi là được rồi. Đến đúng lúc đại ca sẽ đi ra giải thích với chị sau, dù sao chuyện như vậy không phải là chuyện em muốn giấu giếm. Chị dâu có thể coi là tìm để tính sổ cũng phải tìm gặp anh ấy mà, đúng không?!" Bỗng dưng, cặp mắt hắn nhíu lại, "Có người tới, chị dâu mau đi ra, đừng để cho Trình Cảnh Khu biết em tới đây." Nói xong hắn cực kỳ nhanh chóng nhảy lên cửa sổ toilet, thân hình thon dài cao lớn dễ dàng chui ra khỏi cái cửa sổ nho nhỏ, giống như là luyện thành Súc Cốt Công vậy. Tang Vãn Cách có vẻ sửng sốt một chút, à thì ra anh em của Gấu đều giống hắn, không thích đi ra bằng cửa mà thích nhảy cửa sổ hơn nha?
Cô trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ lồng ngực của mình, vốn là còn có chút ghê tởm muốn ói, nhưng sau khi nghe Dương Ngạo nói thì cô đã thư thái rất nhiều. Cô đi tới bồn rửa mặt lấy tay hứng nước nhẹ nhàng áp lên hai má của mình, nhìn cô gái trong gương hơi có vẻ tái nhợt gầy yếu, cố gắng làm cho gương mặt có chút độ ấm, hồng hào hơn. Sau đó cô mới cẩn thận từng li từng tí bước ra ngoài, trong lòng còn vô cùng oán niệm sao mình lại mang giày cao gót không biết nữa.
"Tiểu Cách." Thấy cô đi ra, Trình Cảnh Khu lập tức tiến lên đón, trong tròng mắt đen tràn đầy quan tâm. Ánh mắt hắn như dò xét mà lại như có như không quét lên bụng Tang Vãn Cách một lần. Bàn tay cũng nắm lấy bả vai mảnh khảnh, "Không có sao chứ, có nơi nào không thoải mái sao? Muốn đi đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Tang Vãn Cách liền vội vàng lắc đầu, hai tay vô ý thức sờ lên bụng một cái: "Không, không cần, tôi không sao."
"Vậy sao?" Trình Cảnh Khu lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt đen lóe lên, "Vậy thì tốt, chúng ta trở về ăn cơm đi."
"... Ừ." Mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng Tang Vãn Cách vẫn miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười, lách khỏi tay Trình Cảnh Khu, đi tới trước mặt hắn, thấp thỏm vô cùng hướng phòng ăn ban đầu đi tới.
Trình Cảnh Khu chậm rãi đi theo phía sau cô, bước chân nhàn nhã, nhưng ánh mắt sáng loáng lấp lánh của hắn cũng trở nên lạnh lùng tới cực điểm. Hắn lạnh lùng ngưng mắt nhìn bóng lưng Tang Vãn Cách điềm tĩnh xinh đẹp, tầm mắt từ phần eo lướt đến mắt cá chân của cô, cuối cùng lại chậm chậm thu ánh mắt lại, môi mỏng khẽ chứa đựng một độ cong lãnh khốc tới cực điểm, giống như là đã biết cái gì rồi, nhưng lại không nói ra.
Trong lúc ăn cơm Tang Vãn Cách có cảm giác ánh mắt của Trình Cảnh Khu có điểm không đúng, giống như là cả người của mình đều bị hắn nhìn chằm chằm, nhưng cô lại nói không ra là có cái gì không đúng, nên cô chỉ có thể nhắm mắt ăn hết thức ăn trong dĩa. May mà lần này đều là món ăn thanh đạm, so với mấy món lúc trước ở nhà ăn cùng với ba cũng không khác lắm, vì vậy cô cũng không có cảm giác ghê tởm muốn ói nữa. Tang Vãn Cách thấy vô cùng may mắn, nhưng cô lại đột nhiên thấy có chút kỳ quái, tại sao Trình Cảnh Khu lại lựa chọn đem mấy món hải sản lúc nãy đi để thay bằng mấy món thanh đạm này chứ? Chẳng lẽ... Hắn biết phản ứng của cô là do mang thai sao?!
Nghĩ tới khả năng này, Tang Vãn Cách lập tức nắm chặt đôi đũa. Cô cúi đầu, giống như ăn cái gì đó, nhưng trong lòng lại nghĩ tới đối sách. Hiện tại cô đang ở trước mắt hắn, muốn chạy cũng không thể nào chạy thoát. Cô không có người giúp một tay, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là làm cho Trình Cảnh Khu không nghi ngờ, không thể để cho hắn đem lòng sinh nghi với mình. Tuy không có đi kiểm tra trước, mặc dù cô cũng không dám xác định 100% mình mang thai, nhưng phụ nữ đối với thân thể của mình luôn là có một loại dự cảm biết trước một cách thần kì. Chuyện này xem chừng cũng đúng tám chín phần rồi, cho nên, tuyệt đối không thể để Trình Cảnh Khu biết.
Tuyệt đối không thể.
Dương Ngạo nhìn thấy bộ dạng cô giống như là bị một đả kích cực lớn, nhất thời sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn. Nụ cười không đứng đắn trên môi lúc đầu cũng biến mất trong nháy mắt. Hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát Tang Vãn Cách, rồi chầm chậm từng bước từng bước đến gần cô, đôi mắt hơi có vẻ hoang man hỏi: "Chị dâu, chị… chị không sao chứ? Em chỉ nhanh miệng nói đại thôi, xin chị ngàn vạn lần đừng nói cho đại ca biết!"
Tang Vãn Cách ngơ ngác nhìn hắn, ngoài ra cô cũng không có phản ứng gì khác. Một đôi mắt to long lanh mở thật to, đôi tay vòng quanh bụng mình, vẻ mặt cứng ngắc ngây ngốc ra, đã qua thật lâu cũng không đáp lời hắn. Cho đến khi Dương ngạo không nhịn được nữa mà đưa tay ra chọt chọt lên mặt cô một chút, Tang Vãn Cách mới giống như là từ trong mộng tỉnh lại. Cô lui về sau mấy bước, nhưng trái lại đến đây thì đến phiên Dương Ngạo bị giật mình. "Chị, chị dâu?"
"Tôi không sao." Tang Vãn Cách lại sờ sờ bụng, sắc mặt cô thế nhưng lại mang một loại sắc thái kì dị.
Dương Ngạo cẩn thận quan sát cô từ đầu đến chân một lần nữa, sau đó nhíu mày: "Chị dâu, bây giờ chị thật sự gầy quá."
Tang Vãn Cách cũng đi theo tầm mắt hắn nhìn lại bản thân mình từ trên xuống dưới. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi có vẻ tái nhợt từ từ nở lên một nụ cười mỉm: "Thế nào cũng sẽ mập lại thôi."
Thấy tay cô vẫn đặt ở trên bụng, Dương Ngạo nóng lòng hỏi: "Chị dâu, chị —— không phải… chị thật sự mang thai chứ?!" Đại ca thật đáng thương, anh ấy không phải người đầu tiên biết được tin này...
"Tôi nghĩ..... Chắc là vậy rồi." Tang Vãn Cách sờ sờ bụng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cảm giác rõ ràng hơn cả là sự vui sướng. Nhất định là cái lần Gấu lẻn vào Trình thị rồi. Mặc dù hắn cũng đã rất cẩn thận, cho dù xuất ở trong cơ thể cô hắn cũng sẽ đem mầm móng ra ngoài hết, thế nhưng lần đó thời gian quá mức gấp rút. Sau khi cô tỉnh lại thì Trình Cảnh Khu còn dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm, khi đó cô đã mơ hồ cảm thấy giữa hai chân có chút không thích hợp. Cho đến tận hôm nay đại khái cũng chừng một tháng rồi... Đứa bé, con của cô và Gấu... Không biết sau này sẽ có dáng dấp giống ai?!
Thấy Tang Vãn Cách vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng, Dương Ngạo vội vàng lay nhẹ cô —— nhưng dùng sức lực vô cùng nhỏ, ngộ nhỡ làm cô bị thương, vậy chẳng phải hắn cũng nên nhanh tay thu thập châu báu chuẩn bị chạy trối chết rồi sao."Chị dâu, chị dâu?"
Tang Vãn Cách nhìn hắn: "Thế nào?" Hỏi xong lời này đột nhiên ý thức được vấn đề lúc nãy mình hỏi Dương Ngạo vẫn chưa được trả lời, " Sao cậu lại ở đây?!"
"Ách, em là vì tìm chị nên mới tới đây." Hắn vội vã cầm hai bả vai mỏng manh của cô để trấn an, "Yên tâm, em không có làm cho người của Trình Cảnh Khu chú ý tới. Cho dù bọn họ có chú ý tới đi chăng nữa cũng sẽ không biết em và đại ca có quan hệ với nhau, cùng lắm thì chỉ xem em như tên háo sắc rình nhà vệ sinh nữ thôi. Chị dâu, em tới để nói cho chị biết để chị đừng quá lo lắng. Đại ca không có chuyện gì đâu, anh ấy rất mau sẽ trở lại thôi. Mấy ngày nay anh ấy ở yên trong tù chỉ là vì muốn làm cho Trình Cảnh Khu lơ là. Anh ấy chỉ diễn kịch cho hắn xem mà thôi. Bây giờ chị đã mang thai, ngàn vạn lần đừng kích động, bằng không sau khi đại ca ra ngoài sẽ chém em đấy! Vì cái mạng nhỏ của em, chị dâu ngàn vạn lần hãy ăn ngon ngủ ngon dùm em nha chị!!!"
Tang Vãn Cách kích động cầm ngược lại tay hắn: "Gấu không có việc gì thật sao? Anh ấy thật sự không có chuyện gì sao?! Các anh thật sự có thể cứu anh ấy ra sao? Trình Cảnh Khu không dễ đối phó như vậy đâu, anh nói với anh ấy ngàn vạn lần phải cẩn thận! Còn nữa —— anh ấy, bây giờ anh ấy đã bị bắt vào tù. Nếu như Trình Cảnh Khu không thả anh ấy, anh ấy làm thế nào mà ra ngoài được? Rốt cuộc thân phận thật sự của mọi người là gì, tại sao đến bây giờ cũng không thể nói cho tôi biết?!"
"Chị dâu, chị dâu, chị hãy bình tĩnh một chút." Trong lòng Dương Ngạo run sợ nhìn tới trước bụng Tang Vãn Cách, cặp mắt đào hoa nháy mấy cái rồi lại chuyển tới đôi tay mềm của cô đang phủ lên tay mình. Cảm giác run rẩy từ đáy lòng càng ngày càng mạnh. Nếu như bị đại ca có tính chiếm hữu chị dâu cực mạnh mẽ thấy được tình cảnh này, hắn còn có thể thấy được mặt trời ngày mai không đây? Chị dâu tha thứ cho em ~~ "Không phải là em không muốn nói cho chị biết, em thật sự rất muốn cho chị biết. Hơn nữa ——không phải chị cũng không muốn hỏi đến sao!" Vì vậy mọi người liền thuận nước đẩy thuyền cho là cô thật sự cũng không muốn biết đến.
"Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết chứ?" Tang Vãn Cách buông tay Dương Ngạo ra, đôi mắt long lanh rõ ràng nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm khi cô buông tay hắn ra.
Dương Ngạo gãi gãi đầu: "Thời gian không đủ để em nói. Tóm lại chị dâu là người tâm tính thiện lương, em đoán cũng biết chị nhất định sẽ đi cầu xin cha chị. Nhưng mà chuyện này hoàn toàn không cần phải vậy, chị chỉ cần an tâm chờ đợi là được rồi. Đến đúng lúc đại ca sẽ đi ra giải thích với chị sau, dù sao chuyện như vậy không phải là chuyện em muốn giấu giếm. Chị dâu có thể coi là tìm để tính sổ cũng phải tìm gặp anh ấy mà, đúng không?!" Bỗng dưng, cặp mắt hắn nhíu lại, "Có người tới, chị dâu mau đi ra, đừng để cho Trình Cảnh Khu biết em tới đây." Nói xong hắn cực kỳ nhanh chóng nhảy lên cửa sổ toilet, thân hình thon dài cao lớn dễ dàng chui ra khỏi cái cửa sổ nho nhỏ, giống như là luyện thành Súc Cốt Công vậy. Tang Vãn Cách có vẻ sửng sốt một chút, à thì ra anh em của Gấu đều giống hắn, không thích đi ra bằng cửa mà thích nhảy cửa sổ hơn nha?
Cô trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ lồng ngực của mình, vốn là còn có chút ghê tởm muốn ói, nhưng sau khi nghe Dương Ngạo nói thì cô đã thư thái rất nhiều. Cô đi tới bồn rửa mặt lấy tay hứng nước nhẹ nhàng áp lên hai má của mình, nhìn cô gái trong gương hơi có vẻ tái nhợt gầy yếu, cố gắng làm cho gương mặt có chút độ ấm, hồng hào hơn. Sau đó cô mới cẩn thận từng li từng tí bước ra ngoài, trong lòng còn vô cùng oán niệm sao mình lại mang giày cao gót không biết nữa.
"Tiểu Cách." Thấy cô đi ra, Trình Cảnh Khu lập tức tiến lên đón, trong tròng mắt đen tràn đầy quan tâm. Ánh mắt hắn như dò xét mà lại như có như không quét lên bụng Tang Vãn Cách một lần. Bàn tay cũng nắm lấy bả vai mảnh khảnh, "Không có sao chứ, có nơi nào không thoải mái sao? Muốn đi đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Tang Vãn Cách liền vội vàng lắc đầu, hai tay vô ý thức sờ lên bụng một cái: "Không, không cần, tôi không sao."
"Vậy sao?" Trình Cảnh Khu lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt đen lóe lên, "Vậy thì tốt, chúng ta trở về ăn cơm đi."
"... Ừ." Mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng Tang Vãn Cách vẫn miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười, lách khỏi tay Trình Cảnh Khu, đi tới trước mặt hắn, thấp thỏm vô cùng hướng phòng ăn ban đầu đi tới.
Trình Cảnh Khu chậm rãi đi theo phía sau cô, bước chân nhàn nhã, nhưng ánh mắt sáng loáng lấp lánh của hắn cũng trở nên lạnh lùng tới cực điểm. Hắn lạnh lùng ngưng mắt nhìn bóng lưng Tang Vãn Cách điềm tĩnh xinh đẹp, tầm mắt từ phần eo lướt đến mắt cá chân của cô, cuối cùng lại chậm chậm thu ánh mắt lại, môi mỏng khẽ chứa đựng một độ cong lãnh khốc tới cực điểm, giống như là đã biết cái gì rồi, nhưng lại không nói ra.
Trong lúc ăn cơm Tang Vãn Cách có cảm giác ánh mắt của Trình Cảnh Khu có điểm không đúng, giống như là cả người của mình đều bị hắn nhìn chằm chằm, nhưng cô lại nói không ra là có cái gì không đúng, nên cô chỉ có thể nhắm mắt ăn hết thức ăn trong dĩa. May mà lần này đều là món ăn thanh đạm, so với mấy món lúc trước ở nhà ăn cùng với ba cũng không khác lắm, vì vậy cô cũng không có cảm giác ghê tởm muốn ói nữa. Tang Vãn Cách thấy vô cùng may mắn, nhưng cô lại đột nhiên thấy có chút kỳ quái, tại sao Trình Cảnh Khu lại lựa chọn đem mấy món hải sản lúc nãy đi để thay bằng mấy món thanh đạm này chứ? Chẳng lẽ... Hắn biết phản ứng của cô là do mang thai sao?!
Nghĩ tới khả năng này, Tang Vãn Cách lập tức nắm chặt đôi đũa. Cô cúi đầu, giống như ăn cái gì đó, nhưng trong lòng lại nghĩ tới đối sách. Hiện tại cô đang ở trước mắt hắn, muốn chạy cũng không thể nào chạy thoát. Cô không có người giúp một tay, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là làm cho Trình Cảnh Khu không nghi ngờ, không thể để cho hắn đem lòng sinh nghi với mình. Tuy không có đi kiểm tra trước, mặc dù cô cũng không dám xác định 100% mình mang thai, nhưng phụ nữ đối với thân thể của mình luôn là có một loại dự cảm biết trước một cách thần kì. Chuyện này xem chừng cũng đúng tám chín phần rồi, cho nên, tuyệt đối không thể để Trình Cảnh Khu biết.
Tuyệt đối không thể.
Bình luận facebook