Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Vừa tức giận vừa đi thẳng vào trường, Tang Vãn Cách mím môi. Càng nghĩ càng giận, cô siết chặt quả đấm nho nhỏ chỉ sợ chính mình kích động đem đầu gấu đáng chết ấy ngũ mã phanh thây!
Thế là cô cắm đầu xông về phía trước, hậu quả chính là không nhìn đường, không nhìn đường thật sự là rất nguy hiểm, và nguy hiểm hơn nữa là đụng phải người khác...
Một tiếng "Phanh" vang dội vang lên, Tang Vãn Cách bị đau che cái trán vừa đụng phải, cái túi cô đang cầm cũng rớt khỏi tay, "A ──" thật là đau!!
Đang lúc cô lấy hai tay che cái trán mà quên giữ vững thăng bằng, mắt thấy chính mình sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, chợt một cánh tay có lực lấy tốc độ như sét đánh nắm lấy hông của cô rồi nhấc cả thân thể cô kéo lên, thuận tay còn cầm lấy cái túi đã bị rơi xuống đất của cô nữa.
Chưa tỉnh hồn cô cứ ngây ngốc ra nhìn người ta không chớp mắt, đôi mắt trong veo cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm người mặc áo sơ mi màu bạc trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào đây.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Đỉnh đầu truyền đến một giọng nam dễ nghe, thấy cô không đáp lại hắn mới nói thầm một câu, "Không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ... Tiểu thư, tiểu thư???"
"... A ──" Tang Vãn Cách bắt đầu hoàn hồn tay chân luống cuống muốn đứng thẳng dậy, sao cô lại có thể cùng người xa lạ thân mật như vậy được nhỉ, khi cô vừa muốn nói gì thì đã nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm gầm rống của gấu, sau đó có một bàn tay bắt lấy hông của cô thô lỗ đem cô kéo về phía sau để cô dựa lưng vào một bờ ngực ấm áp, "Anh là ai, anh đang làm cái gì vậy hả?!" Muốn chết rồi, muốn chết rồi có đúng không, hả?! Lại dám ôm công chúa của hắn, cái người đàn ông này là muốn chết đến nơi rồi, tuyệt đối là tìm chết mà!!
"Ách ──" Đối phương đáng thương còn chưa kịp phản ứng liền bị một hồi gầm rống gào thét mém chút làm cho ngất đi, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Oh my God, là tôi bị hoa mắt sao? Giữa đường giữa xá lại có gấu xuất hiện?!"
Gấu ──
Mày rậm nhíu một cái, Hùng Thần Giai đè giọng thật thấp nói: "Gấu cái gì, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?! Nếu không biết thì trở về bụng mẹ mày tu luyện thêm mấy trăm năm rồi hẳn trở ra đây!"
Gấu là để hắn gọi sao? Trừ công chúa ra ai dám gọi hắn như vậy chính là tìm chết!
Rất tốt, cuối cùng cũng thành công tìm được một lý do để giết người rồi.
Môi mỏng âm trầm hiểm sâu cong lên, Hùng Thần Giai nhìn chằm chằm cái tay đáng chết kia vừa nãy mới ôm chầm người mình yêu, hắn hận không thể lập tức đem băm nát bấy như tương. Chớp mắt một cái, hắn lại nhìn thấy túi xách của Tang Vãn Cách đang nằm ở trên tay người đàn ông kia, hắn không khỏi mãnh liệt bước lên đoạt lại, sau đó trước hết đưa ra khuôn mặt tươi cười đưa cho giai nhân đang tựa trong ngực mình: "Công chúa túi xách của em này."
"Cám ơn." Lấy lại tinh thần Tang Vãn Cách gật đầu một cái, cố gắng tránh thoát bàn tay của Hùng Thần Giai đang yên vị ở bên hông mình, một hồi lâu sau vẫn không có kết quả, cô cũng không thể làm gì khác hơn là để mặc hắn kéo đi, nhưng cũng không quên khẽ mỉm cười với ân nhân vừa cứu mạng và nói tiếng cám ơn: "A, cám ơn anh."
Hùng Thần Giai lập tức bày tỏ kháng nghị nghiêm trọng: "Tại sao phải nói cám ơn với hắn ta, hắn cũng là tên sắc lang mà!" Vừa nói đầu gấu vừa sử dụng ánh mắt lăng trì đối phương, hừ, dáng dấp một bộ môi hồng răng trắng, mặt trắng thân hình lại nhỏ bé, vừa nhìn đã biết là loại ăn cơm chùa nhìn một cái cũng phí thời gian!
Tang Vãn Cách lúng túng hướng đối phương cười cười, vụng trộm hung hăng bấm vào tay anh bạn gấu không thức thời nào đó một cái rồi mới nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi xém chút là ngã xuống, là anh ấy kéo tôi lại kịp thời."
Nghe vậy, Hùng Thần Giai khó chịu nheo đôi mắt đen như mực, hắn vẫn cảm thấy bực mình, sớm biết vậy đã không lừa gạt cô, hắn nên cùng đi theo cô vào trường, nếu không hiện tại anh hùng cứu mỹ nhân không phải là hắn sao? Làm sao tới phiên cái tên đàn ông chết tiệt này ra tay trước chứ!
Hai người một người cảm thấy lúng túng còn một người chỉ lo oán thầm ở đáy lòng, hoàn toàn không chú ý tới “anh hùng” mới vừa kéo Tang Vãn Cách khuôn mặt đang kinh ngạc.
Thật lòng Sào Văn Ngạn không nghĩ tới ở một cái trường trung học cấp hai quý tộc mà cũng có thể gặp được một mỹ nữ đúng tâm ý của hắn! Tính tình lịch thiệp, khuôn mặt kiều diễm trời sanh, hắn hoàn toàn bỏ quên đầu gấu đang đứng bên cạnh giai nhân kia cười híp mắt đưa tay ra: "Tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi là thầy dạy số học mới tới, Sào Văn Ngạn, tiểu thư xưng hô như thế nào vậy, cô cũng là cô giáo dạy ở đây sao?"
Tang Vãn Cách còn chưa kịp trả lời, Hùng Thần Giai đã xù lông lên, mẹ nó, cái tên mặt trắng nhỏ con này có đang âm mưu muốn tiếp cận công chúa của hắn sao?!
Ý nghĩ này vừa mới chớm hắn đã cảm thấy kích động muốn đánh người rồi.
Thế là cô cắm đầu xông về phía trước, hậu quả chính là không nhìn đường, không nhìn đường thật sự là rất nguy hiểm, và nguy hiểm hơn nữa là đụng phải người khác...
Một tiếng "Phanh" vang dội vang lên, Tang Vãn Cách bị đau che cái trán vừa đụng phải, cái túi cô đang cầm cũng rớt khỏi tay, "A ──" thật là đau!!
Đang lúc cô lấy hai tay che cái trán mà quên giữ vững thăng bằng, mắt thấy chính mình sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, chợt một cánh tay có lực lấy tốc độ như sét đánh nắm lấy hông của cô rồi nhấc cả thân thể cô kéo lên, thuận tay còn cầm lấy cái túi đã bị rơi xuống đất của cô nữa.
Chưa tỉnh hồn cô cứ ngây ngốc ra nhìn người ta không chớp mắt, đôi mắt trong veo cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm người mặc áo sơ mi màu bạc trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào đây.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Đỉnh đầu truyền đến một giọng nam dễ nghe, thấy cô không đáp lại hắn mới nói thầm một câu, "Không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ... Tiểu thư, tiểu thư???"
"... A ──" Tang Vãn Cách bắt đầu hoàn hồn tay chân luống cuống muốn đứng thẳng dậy, sao cô lại có thể cùng người xa lạ thân mật như vậy được nhỉ, khi cô vừa muốn nói gì thì đã nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm gầm rống của gấu, sau đó có một bàn tay bắt lấy hông của cô thô lỗ đem cô kéo về phía sau để cô dựa lưng vào một bờ ngực ấm áp, "Anh là ai, anh đang làm cái gì vậy hả?!" Muốn chết rồi, muốn chết rồi có đúng không, hả?! Lại dám ôm công chúa của hắn, cái người đàn ông này là muốn chết đến nơi rồi, tuyệt đối là tìm chết mà!!
"Ách ──" Đối phương đáng thương còn chưa kịp phản ứng liền bị một hồi gầm rống gào thét mém chút làm cho ngất đi, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Oh my God, là tôi bị hoa mắt sao? Giữa đường giữa xá lại có gấu xuất hiện?!"
Gấu ──
Mày rậm nhíu một cái, Hùng Thần Giai đè giọng thật thấp nói: "Gấu cái gì, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?! Nếu không biết thì trở về bụng mẹ mày tu luyện thêm mấy trăm năm rồi hẳn trở ra đây!"
Gấu là để hắn gọi sao? Trừ công chúa ra ai dám gọi hắn như vậy chính là tìm chết!
Rất tốt, cuối cùng cũng thành công tìm được một lý do để giết người rồi.
Môi mỏng âm trầm hiểm sâu cong lên, Hùng Thần Giai nhìn chằm chằm cái tay đáng chết kia vừa nãy mới ôm chầm người mình yêu, hắn hận không thể lập tức đem băm nát bấy như tương. Chớp mắt một cái, hắn lại nhìn thấy túi xách của Tang Vãn Cách đang nằm ở trên tay người đàn ông kia, hắn không khỏi mãnh liệt bước lên đoạt lại, sau đó trước hết đưa ra khuôn mặt tươi cười đưa cho giai nhân đang tựa trong ngực mình: "Công chúa túi xách của em này."
"Cám ơn." Lấy lại tinh thần Tang Vãn Cách gật đầu một cái, cố gắng tránh thoát bàn tay của Hùng Thần Giai đang yên vị ở bên hông mình, một hồi lâu sau vẫn không có kết quả, cô cũng không thể làm gì khác hơn là để mặc hắn kéo đi, nhưng cũng không quên khẽ mỉm cười với ân nhân vừa cứu mạng và nói tiếng cám ơn: "A, cám ơn anh."
Hùng Thần Giai lập tức bày tỏ kháng nghị nghiêm trọng: "Tại sao phải nói cám ơn với hắn ta, hắn cũng là tên sắc lang mà!" Vừa nói đầu gấu vừa sử dụng ánh mắt lăng trì đối phương, hừ, dáng dấp một bộ môi hồng răng trắng, mặt trắng thân hình lại nhỏ bé, vừa nhìn đã biết là loại ăn cơm chùa nhìn một cái cũng phí thời gian!
Tang Vãn Cách lúng túng hướng đối phương cười cười, vụng trộm hung hăng bấm vào tay anh bạn gấu không thức thời nào đó một cái rồi mới nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi xém chút là ngã xuống, là anh ấy kéo tôi lại kịp thời."
Nghe vậy, Hùng Thần Giai khó chịu nheo đôi mắt đen như mực, hắn vẫn cảm thấy bực mình, sớm biết vậy đã không lừa gạt cô, hắn nên cùng đi theo cô vào trường, nếu không hiện tại anh hùng cứu mỹ nhân không phải là hắn sao? Làm sao tới phiên cái tên đàn ông chết tiệt này ra tay trước chứ!
Hai người một người cảm thấy lúng túng còn một người chỉ lo oán thầm ở đáy lòng, hoàn toàn không chú ý tới “anh hùng” mới vừa kéo Tang Vãn Cách khuôn mặt đang kinh ngạc.
Thật lòng Sào Văn Ngạn không nghĩ tới ở một cái trường trung học cấp hai quý tộc mà cũng có thể gặp được một mỹ nữ đúng tâm ý của hắn! Tính tình lịch thiệp, khuôn mặt kiều diễm trời sanh, hắn hoàn toàn bỏ quên đầu gấu đang đứng bên cạnh giai nhân kia cười híp mắt đưa tay ra: "Tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi là thầy dạy số học mới tới, Sào Văn Ngạn, tiểu thư xưng hô như thế nào vậy, cô cũng là cô giáo dạy ở đây sao?"
Tang Vãn Cách còn chưa kịp trả lời, Hùng Thần Giai đã xù lông lên, mẹ nó, cái tên mặt trắng nhỏ con này có đang âm mưu muốn tiếp cận công chúa của hắn sao?!
Ý nghĩ này vừa mới chớm hắn đã cảm thấy kích động muốn đánh người rồi.
Bình luận facebook