• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Túi nhỏ bên ngực trái (1 Viewer)

  • Chương 65

Edit: Lệ Diệp.

Nhan Niệm Niệm ở ngoại ô của lão gia tử đợi cho đến đầu tháng ba, bởi vì hẹn tụ hội với mấy người Mạnh Hiểu Viên hẹn ở một buổi chiều đầu tháng, hai người nghỉ quá buổi chiều liền trở lại biệt thự nhỏ.

Nhan Niệm Niệm ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Cố Lẫm rất nhiều lần.

"Làm sao vậy?" Cố Lẫm nhìn chằm chằm mấy cái kính chiếu hậu, "Có phải có người theo dõi chúng ta hay không?"

Nhan Niệm Niệm nở nụ cười, "Không có, đừng khẩn trương."

Thật ra Cố Lẫm không khẩn trương, tính năng cái xe này của anh rất tốt, cho dù có người muốn lợi dụng tai nạn xe cộ tới giết anh, hai xe đụng vào nhau, cũng không nhất định ai giết ai đâu, huống chi trước sau anh còn đi theo một chiếc xe, trong xe nào cũng là bốn bảo tiêu.

"Cái kia......" Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn Cố Lẫm, cô ngồi ở trên ghế phụ nhìn thấy vừa vặn là má phải bị thương của anh, "A Lẫm, mặt này của anh nếu là đánh lên một tầng phấn nền, thật là một chút cũng không nhìn ra vết sẹo."

Cố Lẫm giơ tay sờ soạng một chút, da thịt dưới tay trơn nhẵn, nếu trang điểm lên sẽ che khuất màu sắc không đều đều, quả thật nhìn không ra được.

Cố Lẫm nhíu lông mày xuống, "Thoa phấn? Anh?"

Liền đoán được khẳng định anh không vui, Nhan Niệm Niệm cười nói: "Thử xem sao, đợi chút đem Kim Nhai Miêu Thú bọn họ dọa cho nhảy dựng."

"Không cần." Cố Lẫm trực tiếp từ chối.

Nhan Niệm Niệm nổi lên thú vị xấu xa, anh càng không muốn thì cô càng muốn thử xem, cô giữ chặt túi tiền áo khoác của anh, "Anh trai ~ thử xem sao ~"

Âm thanh nũng nịu yếu ớt bách chuyển thiên hồi (*) một tiếng "Anh trai" khiến xương sống Cố Lẫm nhảy lên một trận tê dại, xe cũng thiếu chút nữa đi nghiêng ra ngoài. Cảm giác được thân thể của mình đã nổi lên biến hóa vi diệu, khuôn mặt tuấn tú của Cố Lẫm trầm xuống, muốn răn cô một câu, nhưng dư quang khóe mắt nhìn thấy hai mắt sáng lấp lánh của cô, lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.

(*) Bách chuyển thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.

"Anh trai, chỉ thoa phấn, không vẽ lông mày không bôi phấn mắt không kẻ mắt không thoa son, chỉ bôi phấn nền cùng một tầng phấn lỏng, không được sao?" Nhan Niệm Niệm không ngừng cố gắng.

Cố Lẫm "Hừ" một tiếng.

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, đây liền xem như đồng ý rồi.

Trở lại biệt thự nhỏ, Kim Nhai bọn họ còn chưa tới, Nhan Niệm Niệm kéo Cố Lẫm nhanh chóng mà lên lầu, vào phòng ngủ của cô.

Ngày thường cô không hoá trang, nhưng mà đồ trang điểm nên có tất cả đều có, Cố Lẫm tùy tay cầm lấy một cái mảnh gì, chần chờ hỏi: "Đây là...... Lông mi?"

"Lông mi giả." Nhan Niệm Niệm đáp, có đôi khi vì hiệu quả sân khấu, cô cũng sẽ dính giả lông mi.

Cố Lẫm một lời khó nói hết mà buông xuống.

Nhan Niệm Niệm đùa anh, "Nếu anh muốn thì nói em dính cho anh một cái."

"Không muốn." Cố Lẫm dứt khoát lưu loát mà từ chối, thoa phấn đã là cực hạn, cái khác thì cứ mơ tưởng đi!

Nhan Niệm Niệm đem phấn nền ở trên mặt anh thoa đều, "Anh cũng không cần phải dính lông mi giả, của anh cũng đã rất dày rồi, thời điểm rũ mắt đặc biệt đẹp."

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên ý cười, đối với việc tiểu nha đầu ở trên mặt anh lăn lộn lung tung cũng không so đo.

Phấn nền bôi xong, Nhan Niệm Niệm nhìn nhìn hiệu quả. Trời sinh làn da Cố Lẫm rất trắng, cho dù Nhan Niệm Niệm là nữ sinh trắng nhất, màu da Cố Lẫm so với cô cũng chỉ thâm một chút, cô chọn phấn nền màu sắc sâu nhất trong tay cô, rất thích hợp với màu da của anh.

Nhan Niệm Niệm ở trên mặt anh nhẹ nhàng đè ép một tầng phấn lỏng hơi mỏng để trang điểm.

"Được rồi!" Nhan Niệm Niệm kéo tay anh đi đến trước gương.

Nhìn người trong gương, Cố Lẫm kinh ngạc mà đôi mắt đều mở to.

"Thế nào, có phải bị mỹ nhan thịnh thế của bạn trai em làm cho khiếp sợ rồi hay không?" Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt đều cong thành hình trăng non.

Cố Lẫm biết dung mạo vốn có của bản thân là đẹp, rốt cuộc mặt bên trái của anh còn tốt, các bạn học đặt biệt danh cho anh là "Nửa mặt thần ma" chính là nói má trái anh đẹp đến giống như thiên thần.

Nhưng dù vậy, anh cũng không dự đoán được sau khi mặt của mình hoàn toàn khôi phục sẽ là...... Đẹp như vậy.

Dưới lầu truyền đến âm thanh, Nhan Niệm Niệm hưng phấn mà kéo tay Cố Lẫm, "Đi, đi, đem bọn họ dọa cho nhảy dựng."

Vài người vừa tới thật sự bị hoảng sợ.

Kim Nhai khoa trương mà nhảy lên ba bước, "Ngọa tào ngọa tào! Ngọa tào anh Lẫm!"

Cố Lẫm mắt đen nhíu lại, "Chú muốn tào ai?"

Nhan Niệm Niệm "Xì ——" cười ra tiếng, ngã xuống ở trên sô pha mềm mại ôm bụng cười nửa ngày.

Kim Nhai Miêu Thú vây quanh Cố Lẫm hết nhìn rồi lại xem, Mạnh Hiểu Viên ngồi ở trên sô pha cùng Nhan Niệm Niệm kề tai nói nhỏ, "Niệm Niệm, cậu cũng phải đem lão đại xem trọng đi, đặc biệt phải cẩn thận mụ Điền Vũ kia."

Nhan Niệm Niệm vỗ vỗ tay cô, "Yên tâm, Điền Vũ chỉ biết hối hận cái hình xăm xúc động kia của cô ta."

......

Cố Lẫm chỉ để Nhan Niệm Niệm ở trên mặt anh lăn lộn như vậy một lần, sau khai giảng Nhan Niệm Niệm vốn dĩ muốn hóa trang cho Cố Lẫm đi trường học, bị lão đại không chút lưu tình mà từ chối.

Nhưng mà màu sắc không đều đều trên mặt anh càng lúc càng mờ nhạt, cách khá xa cơ hồ cũng không thấy rõ, nhìn gần cũng chỉ còn lại mấy đường màu nâu nhàn nhạt.

Nhìn vẻ mặt kinh nghi bất định của Điền Vũ, tâm tình Nhan Niệm Niệm rất tốt, mỗi lần tan học Cố Lẫm đều sẽ chờ cô ở cửa phía sau, cô cố ý làm trò trước mặt Điền Vũ cùng anh nắm tay xuống lầu, dù sao đã thành niên, có thể quang minh chính đại yêu đương.

"Nhan Nhan, chúng ta đây là công khai?" Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên.

Nhan Niệm Niệm đầu nhỏ đắc ý mà gật một chút, "Không sai, công khai."

Nhưng mà cô cũng không đắc ý bao lâu, không tới mấy ngày nữa chính là bài thi chuyên ngành, Nhan Niệm Niệm vội đến không được, không phải xoát đề chính là luyện đàn.

"Chuẩn bị khảo chứng, chứng minh thân phận." Cố Lẫm kiểm tra một lần cuối cùng rồi, sờ sờ đầu cô, "Đi thôi."

Anh cố ý bồi cô đi học viện âm nhạc Hoa Quốc, hợp với mấy đợt thi khác đều canh giữ ở ngoài trường thi.

Nhan Niệm Niệm biết anh không riêng gì lo lắng cho bài thi của mình, còn sợ Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân thừa dịp cô đơn lạc xuống tay, cho nên cũng không nói không để cho anh bồi, trừ bỏ Cố Lẫm, bảo tiêu cũng ở bên cạnh, có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt.

Cô còn thấy Cố Dao, nhưng mà không ở cùng một trường thi, Liễu Như Chân bồi cô ta tới.

Xa xa mà đối mặt một cái, vẻ mặt Liễu Như Chân rõ ràng mang theo vài phần hoảng loạn, ngược lại Cố Dao vẻ mặt đắc ý, nhìn qua chắc thi cũng không tồi.

Nhan Niệm Niệm đoán chừng Liễu Như Chân sớm muộn gì cũng phải xuống tay với cô, dựa theo quỹ đạo kiếp trước, bà ta sẽ ở bữa tiệc sinh nhật của Mạc Thừa Hi vào tháng năm mà động thủ, chỉ là kiếp trước là Liễu Như Chân mang theo cô đi tiệc sinh nhật của Mạc Thừa Hi, lúc này đây ngược lại cô cùng Mạc Thừa Hi rất quen thuộc, có thể tự mình qua đó.

Có lẽ Liễu Như Chân chờ không kịp sẽ động thủ trước, nhưng ít ra sẽ chọn một trường hợp thích hợp, khẳng định không phải là ở nhà họ Cố.

Nghe được lão gia tử muốn chuẩn bị tiệc thọ yến, Nhan Niệm Niệm ý thức được, có lẽ đối với Liễu Như Chân mà nói đây chính là một cơ hội.

Kiếp trước cô không biết lão gia tử có chuẩn bị tiệc thọ yến không, dù sao cô cũng không nghe nói, Liễu Như Chân cũng không có mang cô đi, đoán chừng lúc ấy thân thể lão gia tử không tốt, Cố Lẫm lại ở nước ngoài, lão gia tử rất có thể không có chiêu đãi bạn bè thân thích.

"Chuẩn bị tiệc thọ yến, Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân cũng sẽ qua đó sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

Cố Lẫm gật gật đầu, "Chắc chắn rồi." Khi tiệc mừng thọ kết thúc lão gia tử sẽ tuyên bố tin tức trọng đại, bọn họ cố ý để lộ tin tức cho Cố Đồng Bằng, khẳng định hiện tại Cố Đồng Bằng đang lâm vào một loại trạng thái hưng phấn lo âu cực độ, cho dù bầu trời hạ dao nhỏ cũng sẽ đi.

Anh nhéo tay Nhan Niệm Niệm, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò nói: "Chỗ của ông ngoại đều là người một nhà, an toàn của em không là vấn đề, nhưng cũng không cần tùy tiện ăn uống đồ linh tinh, nếu là em đói bụng khát nước liền đến phòng ngủ trên lầu đi, nơi đó có chuyên gia chuẩn bị ẩm thực cho em."

Nhan Niệm Niệm gật gật đầu nhỏ, lại chà xát cánh tay nhỏ bé, "Phải đại chiến vai ác sao?"

Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu vừa ngoan ngoãn lại hưng phấn, Cố Lẫm thấp thấp mà cười một tiếng, "Ừm, phải đại chiến vai ác."

......

Tháng ba ở Yến Thành còn có chút lạnh, nhưng mà hoa ở đình viện chỗ lão gia tử nở không ít, từng bụi kiều diễm nghênh xuân, đóa hoa vàng nhạt dọc theo chân tường nở đến nhiệt liệt.

Người tới mừng thọ cho lão gia tử đặc biệt nhiều, Nhan Niệm Niệm làm ổ ở góc trên sô pha, lén lút quan sát trong chốc lát.

Cố Lẫm vẫn luôn bồi ở bên cạnh lão gia tử, vết thương trên mặt anh cơ hồ đã không nhìn ra, vài đạo dấu vết nhợt nhạt, càng như là bị mèo nhỏ cào một cái.

Cố Đồng Bằng đang cùng mấy người trung niên tây trang giày da nói chuyện, nhưng mà ánh mắt ông ta thường thường liền hướng tới chỗ của lão gia tử liếc chút.

Liễu Như Chân lại có chút tâm thần không yên, trong chốc lát nhìn Nhan Niệm Niệm, trong chốc lát nhìn lão gia tử, trong chốc lát lại trộm nhìn nhìn Cố Đồng Bằng.

Cố Tiêu không biết chạy đi đâu, Cố Dao thong thả ung dung đi tới ngồi vào đối diện Nhan Niệm Niệm.

"Chị ở học viện âm nhạc Hoa Quốc nhìn thấy em." Cái cằm trắng nõn của Cố Dao hơi hơi nâng, "Em thi thế nào?"

Nhan Niệm Niệm: "Còn được đi."

Cố Dao ý vị không rõ mà cười một chút, "Học âm nhạc chính là như vậy, cho dù cảm thấy trình độ bản thân không tồi, đem một ca khúc đã luyện đến thuộc làu, thật ra người khác cũng không kém, nghe vào lỗ tai thầy giáo, cũng không tốt đến như chính mình vậy."

Nhan Niệm Niệm nhíu mày một chút.

Cố Dao cười nói: "Dù sao tháng sau liền có thành tích, hy vọng đến lúc đó em còn có thể nói ra hai chữ "còn được"."

Nhan Niệm Niệm: "Nha, hy vọng đến lúc đó cô còn có thể cười được."

Liễu Như Chân chậm rãi đi đến bên bàn để đồ uống, bà ta nhìn chằm chằm một ly nước thạch lựu ép tươi nước, lại dường như không có việc gì mà nhìn nhìn trái phải, thấy không có người chú ý tới mình, tay trái duỗi tới rồi dừng ở phía trên nước thạch lựu, ngón áp út ở nước thạch lựu xẹt qua.

Chỉ là vài giây, tay bà ta liền thu về, toàn bộ quá trình, bà ta cũng không đụng tới cái ly, tự nhiên cũng không lưu lại vân tay.

Ngón áp út dính vào nước thạch lựu, nhưng mà bà ta không thể lấy khăn giấy lau đi, bà ta không thể lưu lại bất kỳ một chứng cứ gì, tay trái hơi hơi nắm thành quyền, ngón áp út giấu ở lòng bàn tay.

Bà ta hướng góc sô pha nhìn nhìn, thấy Cố Dao rốt cuộc rời đi, nơi đó chỉ còn lại có một mình Nhan Niệm Niệm.

Vừa lúc có một bồi bàn tới đây, Liễu Như Chân chỉ chỉ ly nước thạch lựu kia, "Cô đem cái này đưa tới cho Nhan tiểu thư đi."

Bồi bàn hơi hơi mỉm cười, đáp một tiếng "Vâng" liền dùng khay bưng nước thạch lựu rời đi.

Người hầu ở chỗ lão gia tử đều được huấn luyện sẵn có, nhất định sẽ đem nước thạch lựu đưa đến trước mặt Nhan Niệm Niệm. Trái tim Liễu Như Chân bang bang loạn nhảy, sống lưng bà ta thẳng thắn, không quay đầu lại nhìn bồi bàn kia, chuẩn bị đi toilet đem ngón tay cẩn thận mà rửa sạch sẽ, chỉ cần đem bột thuốc lưu lại móng tay rửa sạch, đợi chút Nhan Niệm Niệm "Bệnh tim phát tác", cho dù cảnh sát tới, cũng không tìm ra bất kỳ cái manh mối gì.

Bồi bàn bưng khay đã sớm thấy được Nhan Niệm Niệm, lại ra vẻ không biết cô ở chỗ nào, ngăn cản Cố Tiêu đang chạy loạn, cong lưng cười hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngài nhìn thấy chị gái ngài không? Chị gái Nhan Niệm Niệm? Đây là nước thạch lựu đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy, tôi phải đưa qua cho cô ấy."

"Cô ta tính là chị gái gì?" Ở chỗ của lão gia tử, Cố Tiêu không dám mắng "Đồ chó", cậu ta trừng mắt nhìn bồi bàn tươi cười ồn nhu, từ từ, nước thạch lựu? Đặc biệt cho Nhan Niệm Niệm?

Cố Tiêu lại nghĩ tới chuyện lần trước Nhan Niệm Niệm ngay trước mặt cậu ta đem bánh kem bỏ vào sữa hạnh nhân, tròng mắt vừa chuyển, nhanh chóng mà cầm nước thạch lưu trên khay lên, uống một hơi cạn sạch, theo sau khiêu khích mà đem cái ly không ném vào trên khay.

- -----

Tò tí te tò te eeeee, 6c đếm ngược.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom