Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 28: chăm sóc Hàm Chi (3)
"Vậy bác giúp cháu nhé. Cẩn thận nhẹ tay chút đừng để cô ấy thức giấc. Cháu ra ngoài chờ, khi nào xong thì bác gọi cháu vào nhé"
Thẩm Quân Kỳ nói xong thì mở cửa bỏ đi ra khỏi căn phòng, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bà Phúc lúc này càng trở nên kinh ngạc hơn nữa, ánh mắt nhìn về người con gái đang nằm ngủ trên giường càng trở nên tò mò hơn. Người con gái này nhìn rất xinh đẹp, da trắng, người gầy có vẻ là con nhà đàng hoàng.
Chẳng lẽ cậu Thẩm đã gặp được đúng người muốn xác định cả đời rồi sao?
Bà Phúc vừa nghĩ vừa giúp Hàm Chi thay váy ngủ. Trong lòng âm thầm quyết định sau khi rời khỏi đây phải báo ngay cho bà chủ mới được. Xem ra chuyện hỷ sự của đứa con trai mà ông bà chủ lo lắng này đã rất gần rồi đây. Bà Phúc thay váy ngủ xong thì cũng mở cửa ra khỏi căn phòng.
Những chuyện bà quan sát thấy đã đủ rồi không cần phải ở lại đây thêm nữa.
Thẩm Quân Kỳ đang đứng tựa lưng vào tường, mắt nhìn về một hướng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Anh thấy bác Phúc rời khỏi phòng thì liền cất bước tiến lại.
"Bác Phúc. Xong rồi ạ?"
“Ừ. Tôi giúp cô bé đó thay đồ xong rồi. Tôi xin phép về phòng ngủ trước nhé?" Bác Phúc cười hiền từ, nhìn Thẩm Quân Kỳ rồi nói. Bà càng nhìn càng thấy được sự lo lắng quan tâm không thể giấu diếm của Thẩm Quân Kỳ, trong lòng càng thêm vui vẻ hơn. "Dạ. Vậy bác về nghỉ đi ạ. Cháu làm phiền bác quá."
Thẩm Quân Kỳ gật đầu, áy náy nói "Có gì đâu mà làm phiền. Đây cũng là công việc của một người làm trong nhà như tôi mà?"
Bác Phúc lắc đầu, từ chối việc Thẩm Quân Kỳ cảm thấy có lỗi. Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt, định nói bác Phúc không nên nói bản thân của mình như vậy, anh luôn coi bác là người nhà.
"Thôi. Không cần nói nữa đâu mà. Cậu Thẩm vào trong phòng đi. Tôi đi trước đây."
Thế nhưng đã bị bác Phúc giành nói trước, bác đưa tay lên ngăn chặn việc Thẩm Quân Kỳ tiếp tục bàn luận về chuyện này, thúc giục cậu mau vào trong phòng với Hàm Chi.
“Dạ vâng ạ."
Thẩm Quân Kỳ hết cách, chỉ có thể gật đầu chào bác Phúc cúi chào Thẩm Quân Kỳ sau đó quay lưng bỏ đi. Thẩm Quân Kỳ cũng mở cửa trở lại căn phòng có Hàm Chi. Anh không để ý thấy rằng bước chân của bác Phúc có chút nhanh chóng, bởi vì bà đang nôn nóng quay về phòng mà liên lạc với bà chủ về chuyện Thẩm Quân Kỳ mang một cô gái rất thích hợp để làm dâu của nhà họ Thẩm đây này. Bác Phúc chắc chắn rằng bà chủ sẽ rất vui khi nghe thấy tin tức này vì vậy không thể nhịn được mà muốn báo ngay trong đêm nay.
Tâm tư của bác Phúc, Thẩm Quân Kỳ không thể nào biết được. Anh nhẹ nhàng bước lại bên giường của Hàm Chi. Cô đang ngủ rất say. Một loạt hành động từ lúc vào nhà của Thẩm Quân Kỳ đến giờ vẫn không khiến cô nàng tỉnh lại được, có vẻ như Hàm Chi rất mệt.
Thẩm Quân Kỳ giơ tay hất đi sợi tóc đang lòa xoà trên gương mặt của Hàm Chi, ngẩn ngơ mà ngắm nhìn cô. Sau đó ánh mắt anh rơi vào nơi mắt cá chân đang sưng tấy lên của Hàm Chi, khẽ nhíu mày lại.
Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, lấy chậu nhỏ và khăn mềm mà khi nãy đã nhờ bác Phúc đem tới. Anh vào trong phòng tắm xả một chậu nước ấm, thử độ nước vừa tay rồi mới quay trở lại bên giường của Hàm Chi. Thẩm Quân Kỳ nhắc một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, đặt bàn chân của Hàm Chi lên đùi mình. Sau đó anh dùng khăn mềm thấm nước ấm, lau xung quanh cổ chân của Hàm Chi để làm dịu cơn đau của cô.
"Ưm..."
Hàm Chi đang trong giấc ngủ có vẻ như cảm thấy nơi cổ chân truyền về cảm giác lạ lạ nên khẽ rên lên một tiếng. Thẩm Quân Kỳ lập tức bất động, dùng mọi động tác, không dám nhúc nhích. Anh nín thở mà quan sát nét mặt của Hàm Chi, sợ cô bỗng dưng mở mắt mà nhìn anh thì Thẩm Quân Kỳ không biết phải giải thích như thế nào về hành động của mình.
Thế nhưng rất may mắn là Hàm Chi chỉ khẽ cựa quậy người một chút thôi, sau đó lại rơi vào giấc ngủ, không hề tỉnh giấc.
Thẩm Quân Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Anh lại tiếp tục lau chân cho Hàm Chi. Đến cuối cùng còn dùng khăn ấm đắp lên nơi sưng đỏ chỗ cổ chân, khẽ xoa bóp để cho vết sưng mau lặn xuống. Thẩm Quân Kỳ cứ lập lại hành động đó mãi đến khi nước ở trong chậu đã lạnh rồi thì mới đặt chân của Hàm Chi vào lại trong chăn. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để đổ nước, giặt khăn rồi vắt lên móc.
Sau khi làm xong mọi việc Thẩm Quân Kỳ nhìn bản thân mình trong gương mà sửng sốt. Anh vừa mới nhận ra là anh đã lau chân cho một cô gái? Từ trước đến giờ trong từ điển cho Thẩm Quân Kỳ chưa bao giờ xuất hiện khái niệm này. Đối với Thẩm Quân Kỳ thì chỉ có những người con gái khác quan tâm anh, chăm sóc anh, phục tùng anh. Từ bao giờ mà anh đã nghĩ đến chuyện sẽ tự tay săn sóc cho một đứa con gái bao giờ chứ? Hơn nữa cô ta lại còn chưa hẳn là người yêu anh? Thẩm Quân kỳ nhăn mặt khó hiểu. Anh cảm thấy đau đầu quá. Chắc anh bệnh mất rồi. Vì vậy mới có thể làm ra những hành động kỳ lạ đó.
Thẩm Quân Kỳ thầm tự nói với bản thân lý do của những hành động kỳ lạ hôm nay là như vậy. Anh cố thuyết phục bản thân mình phải tin tưởng nó, không nên nghĩ nhiều nữa "Đúng. Là như vậy. Chậc chậc. Mình tốt quá đi mất."
Thẩm Quân kỳ đứng tự nói trước gương sau đó tự khen mình, mức độ tự luyến của anh ta đúng là không có ai bằng được. Nguyên cả một buổi tối Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi hành hạ. Anh đi gặp bạn cả ngày, còn phải chui vào chỗ tối đó mà tìm Hàm Chi cõng cô ra, chở cô về nhà, chăm sóc cho cô ngủ. Bây giờ thì cả người của Thẩm Quân Kỳ đều đang bốc mùi luôn rồi. Anh chán ghét mà cởi bỏ bộ đồ đang mặc trên người, nhảy vào bồn tắm mà ngâm mình.
Tắm rửa thơm tho, sạch sẽ, tâm trạng của Thẩm Quân Kỳ cũng trở nên tốt hơn hẳn. Thẩm Quân Kỳ theo thói quen mà quấn khăn tắm đi ra ngoài. Anh vừa đi vừa lấy khăn lau lau tóc của mình, chuẩn bị tiến về giường đi ngủ.
Thẩm Quân Kỳ ngáp một tiếng báo hiệu buồn ngủ quá mức rồi, anh không nghĩ được gì nữa mà tiến đến bên giường, giở chăn lên sau đó đứng sững lại, giật mình. Hàm Chi vẫn đang ngủ say không hay biết gì trên giường của Thẩm Quân Kỳ, chăn bị giật đi khiến cô hơi khó chịu mà trở người. Sau đó vương tay kéo kéo chiếc chăn lại. Thẩm Quân Kỳ lập tức sợ hãi buông luôn phần chăn đang nắm trong tay, để nó phủ lên người của Hàm Chi một lần nữa.
Chết thật. Anh quên mất là cô gái này đang ngủ trên giường của anh.
Thẩm Quân Kỳ phiền não mà phát hiện ra vấn đề to lớn mà anh phải đối mặt. Hôm nay anh phải ngủ ở đâu đây? Chẳng lẽ Thẩm Quân Kỳ anh phải đi ra ngoài phòng khách ngủ, ngủ trên ghế sô pha?
Thẩm Quân Kỳ khẽ lắc đầu từ chối những suy nghĩ đó. Làm như vậy để ai thấy được thì thật sự mất mặt lắm.
Thẩm Quân Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng quyết định. Hôm nay anh sẽ vẫn ngủ ở trên giường của anh. Ngủ chung với Hàm Chi.
Thẩm Quân Kỳ cẩn thận giở một gốc chăn lên, sau đó chui vào nằm bên cạnh cô gái đang ngủ mê đó. Thẩm Quân Kỳ nín thở một lúc, đến khi anh cảm nhận được Hàm Chi không để ý tới mình thì mới thả lỏng bản thân mình ra rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay anh đã quá mệt rồi.
Thẩm Quân Kỳ nói xong thì mở cửa bỏ đi ra khỏi căn phòng, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bà Phúc lúc này càng trở nên kinh ngạc hơn nữa, ánh mắt nhìn về người con gái đang nằm ngủ trên giường càng trở nên tò mò hơn. Người con gái này nhìn rất xinh đẹp, da trắng, người gầy có vẻ là con nhà đàng hoàng.
Chẳng lẽ cậu Thẩm đã gặp được đúng người muốn xác định cả đời rồi sao?
Bà Phúc vừa nghĩ vừa giúp Hàm Chi thay váy ngủ. Trong lòng âm thầm quyết định sau khi rời khỏi đây phải báo ngay cho bà chủ mới được. Xem ra chuyện hỷ sự của đứa con trai mà ông bà chủ lo lắng này đã rất gần rồi đây. Bà Phúc thay váy ngủ xong thì cũng mở cửa ra khỏi căn phòng.
Những chuyện bà quan sát thấy đã đủ rồi không cần phải ở lại đây thêm nữa.
Thẩm Quân Kỳ đang đứng tựa lưng vào tường, mắt nhìn về một hướng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Anh thấy bác Phúc rời khỏi phòng thì liền cất bước tiến lại.
"Bác Phúc. Xong rồi ạ?"
“Ừ. Tôi giúp cô bé đó thay đồ xong rồi. Tôi xin phép về phòng ngủ trước nhé?" Bác Phúc cười hiền từ, nhìn Thẩm Quân Kỳ rồi nói. Bà càng nhìn càng thấy được sự lo lắng quan tâm không thể giấu diếm của Thẩm Quân Kỳ, trong lòng càng thêm vui vẻ hơn. "Dạ. Vậy bác về nghỉ đi ạ. Cháu làm phiền bác quá."
Thẩm Quân Kỳ gật đầu, áy náy nói "Có gì đâu mà làm phiền. Đây cũng là công việc của một người làm trong nhà như tôi mà?"
Bác Phúc lắc đầu, từ chối việc Thẩm Quân Kỳ cảm thấy có lỗi. Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt, định nói bác Phúc không nên nói bản thân của mình như vậy, anh luôn coi bác là người nhà.
"Thôi. Không cần nói nữa đâu mà. Cậu Thẩm vào trong phòng đi. Tôi đi trước đây."
Thế nhưng đã bị bác Phúc giành nói trước, bác đưa tay lên ngăn chặn việc Thẩm Quân Kỳ tiếp tục bàn luận về chuyện này, thúc giục cậu mau vào trong phòng với Hàm Chi.
“Dạ vâng ạ."
Thẩm Quân Kỳ hết cách, chỉ có thể gật đầu chào bác Phúc cúi chào Thẩm Quân Kỳ sau đó quay lưng bỏ đi. Thẩm Quân Kỳ cũng mở cửa trở lại căn phòng có Hàm Chi. Anh không để ý thấy rằng bước chân của bác Phúc có chút nhanh chóng, bởi vì bà đang nôn nóng quay về phòng mà liên lạc với bà chủ về chuyện Thẩm Quân Kỳ mang một cô gái rất thích hợp để làm dâu của nhà họ Thẩm đây này. Bác Phúc chắc chắn rằng bà chủ sẽ rất vui khi nghe thấy tin tức này vì vậy không thể nhịn được mà muốn báo ngay trong đêm nay.
Tâm tư của bác Phúc, Thẩm Quân Kỳ không thể nào biết được. Anh nhẹ nhàng bước lại bên giường của Hàm Chi. Cô đang ngủ rất say. Một loạt hành động từ lúc vào nhà của Thẩm Quân Kỳ đến giờ vẫn không khiến cô nàng tỉnh lại được, có vẻ như Hàm Chi rất mệt.
Thẩm Quân Kỳ giơ tay hất đi sợi tóc đang lòa xoà trên gương mặt của Hàm Chi, ngẩn ngơ mà ngắm nhìn cô. Sau đó ánh mắt anh rơi vào nơi mắt cá chân đang sưng tấy lên của Hàm Chi, khẽ nhíu mày lại.
Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, lấy chậu nhỏ và khăn mềm mà khi nãy đã nhờ bác Phúc đem tới. Anh vào trong phòng tắm xả một chậu nước ấm, thử độ nước vừa tay rồi mới quay trở lại bên giường của Hàm Chi. Thẩm Quân Kỳ nhắc một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, đặt bàn chân của Hàm Chi lên đùi mình. Sau đó anh dùng khăn mềm thấm nước ấm, lau xung quanh cổ chân của Hàm Chi để làm dịu cơn đau của cô.
"Ưm..."
Hàm Chi đang trong giấc ngủ có vẻ như cảm thấy nơi cổ chân truyền về cảm giác lạ lạ nên khẽ rên lên một tiếng. Thẩm Quân Kỳ lập tức bất động, dùng mọi động tác, không dám nhúc nhích. Anh nín thở mà quan sát nét mặt của Hàm Chi, sợ cô bỗng dưng mở mắt mà nhìn anh thì Thẩm Quân Kỳ không biết phải giải thích như thế nào về hành động của mình.
Thế nhưng rất may mắn là Hàm Chi chỉ khẽ cựa quậy người một chút thôi, sau đó lại rơi vào giấc ngủ, không hề tỉnh giấc.
Thẩm Quân Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Anh lại tiếp tục lau chân cho Hàm Chi. Đến cuối cùng còn dùng khăn ấm đắp lên nơi sưng đỏ chỗ cổ chân, khẽ xoa bóp để cho vết sưng mau lặn xuống. Thẩm Quân Kỳ cứ lập lại hành động đó mãi đến khi nước ở trong chậu đã lạnh rồi thì mới đặt chân của Hàm Chi vào lại trong chăn. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để đổ nước, giặt khăn rồi vắt lên móc.
Sau khi làm xong mọi việc Thẩm Quân Kỳ nhìn bản thân mình trong gương mà sửng sốt. Anh vừa mới nhận ra là anh đã lau chân cho một cô gái? Từ trước đến giờ trong từ điển cho Thẩm Quân Kỳ chưa bao giờ xuất hiện khái niệm này. Đối với Thẩm Quân Kỳ thì chỉ có những người con gái khác quan tâm anh, chăm sóc anh, phục tùng anh. Từ bao giờ mà anh đã nghĩ đến chuyện sẽ tự tay săn sóc cho một đứa con gái bao giờ chứ? Hơn nữa cô ta lại còn chưa hẳn là người yêu anh? Thẩm Quân kỳ nhăn mặt khó hiểu. Anh cảm thấy đau đầu quá. Chắc anh bệnh mất rồi. Vì vậy mới có thể làm ra những hành động kỳ lạ đó.
Thẩm Quân Kỳ thầm tự nói với bản thân lý do của những hành động kỳ lạ hôm nay là như vậy. Anh cố thuyết phục bản thân mình phải tin tưởng nó, không nên nghĩ nhiều nữa "Đúng. Là như vậy. Chậc chậc. Mình tốt quá đi mất."
Thẩm Quân kỳ đứng tự nói trước gương sau đó tự khen mình, mức độ tự luyến của anh ta đúng là không có ai bằng được. Nguyên cả một buổi tối Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi hành hạ. Anh đi gặp bạn cả ngày, còn phải chui vào chỗ tối đó mà tìm Hàm Chi cõng cô ra, chở cô về nhà, chăm sóc cho cô ngủ. Bây giờ thì cả người của Thẩm Quân Kỳ đều đang bốc mùi luôn rồi. Anh chán ghét mà cởi bỏ bộ đồ đang mặc trên người, nhảy vào bồn tắm mà ngâm mình.
Tắm rửa thơm tho, sạch sẽ, tâm trạng của Thẩm Quân Kỳ cũng trở nên tốt hơn hẳn. Thẩm Quân Kỳ theo thói quen mà quấn khăn tắm đi ra ngoài. Anh vừa đi vừa lấy khăn lau lau tóc của mình, chuẩn bị tiến về giường đi ngủ.
Thẩm Quân Kỳ ngáp một tiếng báo hiệu buồn ngủ quá mức rồi, anh không nghĩ được gì nữa mà tiến đến bên giường, giở chăn lên sau đó đứng sững lại, giật mình. Hàm Chi vẫn đang ngủ say không hay biết gì trên giường của Thẩm Quân Kỳ, chăn bị giật đi khiến cô hơi khó chịu mà trở người. Sau đó vương tay kéo kéo chiếc chăn lại. Thẩm Quân Kỳ lập tức sợ hãi buông luôn phần chăn đang nắm trong tay, để nó phủ lên người của Hàm Chi một lần nữa.
Chết thật. Anh quên mất là cô gái này đang ngủ trên giường của anh.
Thẩm Quân Kỳ phiền não mà phát hiện ra vấn đề to lớn mà anh phải đối mặt. Hôm nay anh phải ngủ ở đâu đây? Chẳng lẽ Thẩm Quân Kỳ anh phải đi ra ngoài phòng khách ngủ, ngủ trên ghế sô pha?
Thẩm Quân Kỳ khẽ lắc đầu từ chối những suy nghĩ đó. Làm như vậy để ai thấy được thì thật sự mất mặt lắm.
Thẩm Quân Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng quyết định. Hôm nay anh sẽ vẫn ngủ ở trên giường của anh. Ngủ chung với Hàm Chi.
Thẩm Quân Kỳ cẩn thận giở một gốc chăn lên, sau đó chui vào nằm bên cạnh cô gái đang ngủ mê đó. Thẩm Quân Kỳ nín thở một lúc, đến khi anh cảm nhận được Hàm Chi không để ý tới mình thì mới thả lỏng bản thân mình ra rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay anh đã quá mệt rồi.
Bình luận facebook