Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 44: sống chung (3)
Hàm Chi sau khi vào nhà vệ sinh xong thì mặt mũi nóng bừng vì ngại. Cô đến mở nước cũng phải mở thật nhỏ vì sợ Thẩm Quân Kỳ ở ngoài nghe thấy. Từ trước đến giờ Hàm Chi chưa bao giờ có những hoàn cảnh như thế này với người khác giới. Hàm Chi cố gắng rửa mặt thật nhanh sau đó mở cửa đi ra ngoài, đến cả đi toilet cô cũng không dám.
“Xong rồi à?"
Thẩm Quân Kỳ đang ngồi xem điện thoại, nghe tiếng cửa mở ra nên ngẩng đầu lên. Anh thấy Hàm Chi đang đi về phía mình thì mĩm cười hỏi.
Hàm Chi gật đầu, nhảy cà nhắc tới chỗ của Thẩm Quân Kỳ.
"Em cứ đứng đó đi, anh qua"
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi nhảy cà nhắc như vậy rất nguy hiểm, sợ cô té nữa nên vội vàng la lên. Thẩm Quân Kỳ đứng bật dậy, đi nhanh đến chỗ của Hàm Chi. Anh cúi xuống, bế cô lên rồi đi ra khỏi phòng, xuống nhà ăn.
Đây là lần thứ hai Hàm Chi được Thẩm Quân Kỳ bế như vậy.
Trong lòng cũng đã bớt hồi hộp hơn nhiều so với lúc trưa rồi.
"Hôm nay ăn gì vậy?"
Hàm Chi vì muốn phá vỡ không khí im lặng trong lúc cả hai di chuyển nên kiếm chủ đề để hỏi Thẩm Quân Kỳ.
"Chịu. Cái này anh không biết đâu. Mấy cô phụ bếp nấu đó, anh chỉ việc tới ăn thôi. Nhưng có một điều chắc chắn là thức ăn sẽ rất ngon nhé"
Thẩm Quân Kỳ vừa cười vừa trả lời cho câu hỏi của Hàm Chi. Bước chân bên dưới vẫn vững chãi đi từng bậc cầu thang xuống nhà ăn.
"Vậy sao. Vậy thì thật mong chờ. Nói đến thức ăn bụng em cảm thấy đói lắm rồi."
Hàm Chi chép miệng nói. Câu này cô nói thật. Khi nãy không hiểu sao ngủ quên dài như thế, tỉnh dậy trễ quá khiến cho bụng cô đói cồn cào. Không nói thì thôi, lúc mà nhắc đến thức ăn thì càng đói hơn nữa.
"Ha ha. Đồ tham ăn. Chờ một chút đi. Sắp tới nơi rồi".
Thẩm Quân Kỳ vui vẻ mà trêu chọc Hàm Chi bước chân càng đi nhanh hơn. Thẩm Quân Kỳ cảm thấy Hàm Chi có chút là lạ. Cô nàng hiện tại ngoan ngoãn, vui vẻ hơn so với lúc đầu gặp anh. Cô cũng đã bớt đi cái tính chống đối lại anh. Thẩm Quân Kỳ rất thích cảm giác này.
Thẩm Quân Kỳ bế Hàm Chi đặt cô ngồi trên ghế. Đúng lúc này có một cô từ trong bếp bưng thức ăn ra. Người phụ nữ đó thấy Thẩm Quân Kỳ đối xử với Hàm Chi ân cần như vậy thì lập tức mỉm cười.
"Bác Phúc?" Thẩm Quân Kỳ vừa ngồi xuống ghế, thấy người bưng món ăn ra thì lập tức giật mình. Anh ngạc nhiên mà hỏi lớn.
“Sao bác lại ở đây chứ?".
Hàm Chi ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có thể ngồi yên đó lẳng lặng quan sát người phụ nữ lớn tuổi này.
Người được Thẩm Quân Kỳ gọi là bác Phúc thấy Hàm Chi nhìn bà thì khẽ gật đầu chào. Hàm Chi cũng lập tức gật đầu chào lại. Bác Phúc cười rộ lên rồi mới quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ mà trả lời. "Mẹ của cậu cảm thấy không yên tâm về việc cậu chăm sóc cho
cô Tiểu Chi. Vì vậy mới nhờ tôi qua đây coi phụ cậu đó mà "
"Sao mẹ lại phiền bác như vậy chứ? Không cần đâu. Nhà cháu còn cả đống người, hơn nữa bác còn phải lo cho mẹ cháu nữa mà. Thật sự ở bên đây không cần đâu ạ."
Thẩm Quân Kỳ vội vàng nói, cả trưa hôm nay anh cũng bận rộn trong phòng làm việc của mình mà không biết bác Phúc đã đến từ lúc nào. Chuyện này rõ ràng là mẹ của anh muốn gửi người qua đây giám sát thì đúng hơn. Thật may mắn là Hàm Chi thật sự đã dọn về đây sống chung với anh. Nếu không thì chuyện này đã sớm bị lộ tẩy rồi. Thẩm Quân Kỳ đổ mồ hôi hột, cảm thấy mình thật may mắn.
"Làm gì phiền đâu chứ. Bên phu nhân cũng có nhiều người. Nên tôi qua đây cũng không có ảnh hưởng gì đâu. Cậu cứ để tôi ở đây chăm sóc cậu cùng cô Tiểu Chi đi."
Bác Phúc vẫn một mực muốn ở lại, Thẩm Quân Kỳ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Để tôi vào bếp bưng thêm món ăn ra cho cậu."
Bác Phúc thấy Thẩm Quân Kỳ đồng ý để bà ở lại đây rồi thì liền nói.
"Để cháu vào phụ bác ạ."
Hàm Chi ngồi nghe Thẩm Quân Kỳ và bác Phúc nói qua nói lại, cảm thấy người phụ nữ lớn tuổi này e là có vai trò không tầm thường ở nhà của anh ta. Vì vậy Hàm Chi nào dám tỏ ra lơ là chứ. Cô vội vàng muốn đứng dậy giúp gì đó. Nhưng lại quên rằng chân đang bị thương.
Bác Phúc nghe câu nói của Hàm Chi thì liền sững sờ. Bà không ngờ Hàm Chi lại mở miệng nói muốn chủ động giúp bà. Các cô gái hiện nay thì chẳng bao giờ thích đụng tay, đụng chân vào bếp nút cả. Bình thường những người bạn gái khác mà Thẩm Quân Kỳ dẫn về nhà thì cứ ngồi một chỗ ra lệnh, chờ cho cơm bưng nước rớt mà thôi.
Hàm Chi nói như vậy khiến bác Phúc cảm thấy rất cảm kích và càng thêm đánh giá cao về cô gái này. Nhưng bà nhớ là chân của cô bé còn đang bị thương mà, làm sao có thể giúp bà được chứ. Bác Phúc định lên tiếng ngăn cản thì đã có một giọng nói nhanh hơn bà mà tranh nói rồi.
"Không được"
Thẩm Quân Kỳ la lớn lên khiến cho động tác đang muốn đứng dậy của Hàm Chi lập tức dừng ngay lại. Cô khó hiểu mà nhìn Thẩm Quân Kỳ. Cái người đàn ông này lại muốn ngu ngốc gì nữa đây, tự dưng lại đi ngăn cản cô? Anh ta không hiểu là trong hoàn cảnh hiện tại các cô gái đều phải vào bếp thì mới lấy được độ hảo cảm của nhà chồng hay sao chứ?
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi trừng mắt nhìn mình thì hừ lạnh rồi nói.
"Chân của em còn đang bị thương đó. Muốn đi đâu hả?” Trong câu nói có chứa sự quan tâm nhưng cũng có cả sự nghiêm khắc trong đó.
"Em lại muốn để chân mình trở nên nặng hơn nữa sao?" Hàm Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói thì mới ra cái chân đang bị thương của mình. Chết tiệt. Sao tự nhiên cô lại quên mất. "Cháu xin lỗi ạ. Lần này phiền bác dọn thức ăn ra giúp cháu nhé. Lần sau cháu hứa sẽ phụ bác ạ".
Hàm Chi nhìn sang bác Phúc mà áy náy nói. Cô lanh cha lanh chanh tự nói với người ta là để giúp, rồi cũng chính cô không thể giúp được. Hàm Chi cảm thấy mình thật là tệ mà, làm gì cũng không xong.
“Không sao đâu cô Tiểu Chi"
Bác Phúc thấy Hàm Chi đang có xu hướng tự trách mình thì liền cười hiền từ mà nói.
"Những chuyện này cứ để tôi làm. Đây là bổn phận của tôi mà. Cô và cậu Quân Kỳ cứ ngồi chờ ở đây là được rồi nhé?" Cô cúi đầu nói, sau đó cảm ơn thêm một lần nữa. Bác Phúc mỉm cười rồi quay trở vào bếp lập tức lấy thêm món ăn để bưng ra.
"Dạ vâng ạ"
Hàm Chi nhìn theo dáng người phụ nữ lớn tuổi đó, trong lòng cảm thấy xuyến xao. Người phụ nữ này lúc cười lên có chút giống với mẹ của Hàm Chi, vì vậy khiến cô cảm thấy thật hoài niệm. Nếu mẹ của cô còn sống chắc cũng tầm tuổi này rồi nhỉ?
"Này. Tiểu Chi"
Thẩm Quân Kỳ ngồi ở phía đối diện định nói chuyện với Hàm Chi nhưng cứ thấy cô mãi nhìn vào trong thì khẽ cất tiếng gọi.
"Hả?"
Hàm Chi nghe tiếng gọi của Thẩm Quân Kỳ thì mới rời mắt khỏi bóng lưng của bác Phúc mà quay trở lại nhìn anh.
"Thấy chuyện hồi sáng anh nói với em có đúng không?" Thẩm Quân Kỳ nhỏ giọng nói, nét mặt có chút tự cao.
"Chuyện gì cơ?".
Hàm Chi nhíu mày, suy nghĩ một chút nhưng vẫn không hiểu Thẩm Quân Kỳ đang nói đến chuyện gì.
“Xong rồi à?"
Thẩm Quân Kỳ đang ngồi xem điện thoại, nghe tiếng cửa mở ra nên ngẩng đầu lên. Anh thấy Hàm Chi đang đi về phía mình thì mĩm cười hỏi.
Hàm Chi gật đầu, nhảy cà nhắc tới chỗ của Thẩm Quân Kỳ.
"Em cứ đứng đó đi, anh qua"
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi nhảy cà nhắc như vậy rất nguy hiểm, sợ cô té nữa nên vội vàng la lên. Thẩm Quân Kỳ đứng bật dậy, đi nhanh đến chỗ của Hàm Chi. Anh cúi xuống, bế cô lên rồi đi ra khỏi phòng, xuống nhà ăn.
Đây là lần thứ hai Hàm Chi được Thẩm Quân Kỳ bế như vậy.
Trong lòng cũng đã bớt hồi hộp hơn nhiều so với lúc trưa rồi.
"Hôm nay ăn gì vậy?"
Hàm Chi vì muốn phá vỡ không khí im lặng trong lúc cả hai di chuyển nên kiếm chủ đề để hỏi Thẩm Quân Kỳ.
"Chịu. Cái này anh không biết đâu. Mấy cô phụ bếp nấu đó, anh chỉ việc tới ăn thôi. Nhưng có một điều chắc chắn là thức ăn sẽ rất ngon nhé"
Thẩm Quân Kỳ vừa cười vừa trả lời cho câu hỏi của Hàm Chi. Bước chân bên dưới vẫn vững chãi đi từng bậc cầu thang xuống nhà ăn.
"Vậy sao. Vậy thì thật mong chờ. Nói đến thức ăn bụng em cảm thấy đói lắm rồi."
Hàm Chi chép miệng nói. Câu này cô nói thật. Khi nãy không hiểu sao ngủ quên dài như thế, tỉnh dậy trễ quá khiến cho bụng cô đói cồn cào. Không nói thì thôi, lúc mà nhắc đến thức ăn thì càng đói hơn nữa.
"Ha ha. Đồ tham ăn. Chờ một chút đi. Sắp tới nơi rồi".
Thẩm Quân Kỳ vui vẻ mà trêu chọc Hàm Chi bước chân càng đi nhanh hơn. Thẩm Quân Kỳ cảm thấy Hàm Chi có chút là lạ. Cô nàng hiện tại ngoan ngoãn, vui vẻ hơn so với lúc đầu gặp anh. Cô cũng đã bớt đi cái tính chống đối lại anh. Thẩm Quân Kỳ rất thích cảm giác này.
Thẩm Quân Kỳ bế Hàm Chi đặt cô ngồi trên ghế. Đúng lúc này có một cô từ trong bếp bưng thức ăn ra. Người phụ nữ đó thấy Thẩm Quân Kỳ đối xử với Hàm Chi ân cần như vậy thì lập tức mỉm cười.
"Bác Phúc?" Thẩm Quân Kỳ vừa ngồi xuống ghế, thấy người bưng món ăn ra thì lập tức giật mình. Anh ngạc nhiên mà hỏi lớn.
“Sao bác lại ở đây chứ?".
Hàm Chi ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có thể ngồi yên đó lẳng lặng quan sát người phụ nữ lớn tuổi này.
Người được Thẩm Quân Kỳ gọi là bác Phúc thấy Hàm Chi nhìn bà thì khẽ gật đầu chào. Hàm Chi cũng lập tức gật đầu chào lại. Bác Phúc cười rộ lên rồi mới quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ mà trả lời. "Mẹ của cậu cảm thấy không yên tâm về việc cậu chăm sóc cho
cô Tiểu Chi. Vì vậy mới nhờ tôi qua đây coi phụ cậu đó mà "
"Sao mẹ lại phiền bác như vậy chứ? Không cần đâu. Nhà cháu còn cả đống người, hơn nữa bác còn phải lo cho mẹ cháu nữa mà. Thật sự ở bên đây không cần đâu ạ."
Thẩm Quân Kỳ vội vàng nói, cả trưa hôm nay anh cũng bận rộn trong phòng làm việc của mình mà không biết bác Phúc đã đến từ lúc nào. Chuyện này rõ ràng là mẹ của anh muốn gửi người qua đây giám sát thì đúng hơn. Thật may mắn là Hàm Chi thật sự đã dọn về đây sống chung với anh. Nếu không thì chuyện này đã sớm bị lộ tẩy rồi. Thẩm Quân Kỳ đổ mồ hôi hột, cảm thấy mình thật may mắn.
"Làm gì phiền đâu chứ. Bên phu nhân cũng có nhiều người. Nên tôi qua đây cũng không có ảnh hưởng gì đâu. Cậu cứ để tôi ở đây chăm sóc cậu cùng cô Tiểu Chi đi."
Bác Phúc vẫn một mực muốn ở lại, Thẩm Quân Kỳ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Để tôi vào bếp bưng thêm món ăn ra cho cậu."
Bác Phúc thấy Thẩm Quân Kỳ đồng ý để bà ở lại đây rồi thì liền nói.
"Để cháu vào phụ bác ạ."
Hàm Chi ngồi nghe Thẩm Quân Kỳ và bác Phúc nói qua nói lại, cảm thấy người phụ nữ lớn tuổi này e là có vai trò không tầm thường ở nhà của anh ta. Vì vậy Hàm Chi nào dám tỏ ra lơ là chứ. Cô vội vàng muốn đứng dậy giúp gì đó. Nhưng lại quên rằng chân đang bị thương.
Bác Phúc nghe câu nói của Hàm Chi thì liền sững sờ. Bà không ngờ Hàm Chi lại mở miệng nói muốn chủ động giúp bà. Các cô gái hiện nay thì chẳng bao giờ thích đụng tay, đụng chân vào bếp nút cả. Bình thường những người bạn gái khác mà Thẩm Quân Kỳ dẫn về nhà thì cứ ngồi một chỗ ra lệnh, chờ cho cơm bưng nước rớt mà thôi.
Hàm Chi nói như vậy khiến bác Phúc cảm thấy rất cảm kích và càng thêm đánh giá cao về cô gái này. Nhưng bà nhớ là chân của cô bé còn đang bị thương mà, làm sao có thể giúp bà được chứ. Bác Phúc định lên tiếng ngăn cản thì đã có một giọng nói nhanh hơn bà mà tranh nói rồi.
"Không được"
Thẩm Quân Kỳ la lớn lên khiến cho động tác đang muốn đứng dậy của Hàm Chi lập tức dừng ngay lại. Cô khó hiểu mà nhìn Thẩm Quân Kỳ. Cái người đàn ông này lại muốn ngu ngốc gì nữa đây, tự dưng lại đi ngăn cản cô? Anh ta không hiểu là trong hoàn cảnh hiện tại các cô gái đều phải vào bếp thì mới lấy được độ hảo cảm của nhà chồng hay sao chứ?
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi trừng mắt nhìn mình thì hừ lạnh rồi nói.
"Chân của em còn đang bị thương đó. Muốn đi đâu hả?” Trong câu nói có chứa sự quan tâm nhưng cũng có cả sự nghiêm khắc trong đó.
"Em lại muốn để chân mình trở nên nặng hơn nữa sao?" Hàm Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói thì mới ra cái chân đang bị thương của mình. Chết tiệt. Sao tự nhiên cô lại quên mất. "Cháu xin lỗi ạ. Lần này phiền bác dọn thức ăn ra giúp cháu nhé. Lần sau cháu hứa sẽ phụ bác ạ".
Hàm Chi nhìn sang bác Phúc mà áy náy nói. Cô lanh cha lanh chanh tự nói với người ta là để giúp, rồi cũng chính cô không thể giúp được. Hàm Chi cảm thấy mình thật là tệ mà, làm gì cũng không xong.
“Không sao đâu cô Tiểu Chi"
Bác Phúc thấy Hàm Chi đang có xu hướng tự trách mình thì liền cười hiền từ mà nói.
"Những chuyện này cứ để tôi làm. Đây là bổn phận của tôi mà. Cô và cậu Quân Kỳ cứ ngồi chờ ở đây là được rồi nhé?" Cô cúi đầu nói, sau đó cảm ơn thêm một lần nữa. Bác Phúc mỉm cười rồi quay trở vào bếp lập tức lấy thêm món ăn để bưng ra.
"Dạ vâng ạ"
Hàm Chi nhìn theo dáng người phụ nữ lớn tuổi đó, trong lòng cảm thấy xuyến xao. Người phụ nữ này lúc cười lên có chút giống với mẹ của Hàm Chi, vì vậy khiến cô cảm thấy thật hoài niệm. Nếu mẹ của cô còn sống chắc cũng tầm tuổi này rồi nhỉ?
"Này. Tiểu Chi"
Thẩm Quân Kỳ ngồi ở phía đối diện định nói chuyện với Hàm Chi nhưng cứ thấy cô mãi nhìn vào trong thì khẽ cất tiếng gọi.
"Hả?"
Hàm Chi nghe tiếng gọi của Thẩm Quân Kỳ thì mới rời mắt khỏi bóng lưng của bác Phúc mà quay trở lại nhìn anh.
"Thấy chuyện hồi sáng anh nói với em có đúng không?" Thẩm Quân Kỳ nhỏ giọng nói, nét mặt có chút tự cao.
"Chuyện gì cơ?".
Hàm Chi nhíu mày, suy nghĩ một chút nhưng vẫn không hiểu Thẩm Quân Kỳ đang nói đến chuyện gì.
Bình luận facebook