Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 74: Nhà đầu tư (2)
Tiểu Chi liếc sang liền biết Quỳnh Giang đang nói đến Tân Quân. Nhưng mà anh chàng này thì có liên quan gì đến việc này chứ?
“Tân Quân thì có liên quan gì đến chuyện tớ bị người khác liếc nhìn hay không?” Tiểu Chi liếc nhìn khó hiểu mà hỏi Quỳnh Giang. “ Tân Quân nói cậu ngốc mãi nhưng tớ cũng không tin, giờ thì còn như tớ được mở mang tầm mắt rồi. Cậu đúng là ngốc thật đấy.”
Quỳnh Giang thở dài rồi làm ra vẻ tiếc hận mà nói. “Này. Cậu có thôi đi không hả? Nói chuyện thì nói chuyện, tự dưng lại mắng tớ ngốc là sao?”
Tiểu Chi bị Quỳnh Giang nối gót Tân Quân mà mắng ngốc thì lập tức bốc hỏa. Cô nàng hất tay Quỳnh Giang ra khỏi người mình rồi giận dỗi nói khiến cho Quỳnh Giang ôm bụng cười ha hả.
Tiểu Chi thật sự không hiểu nổi mấy người này sao cứ có thú vui là muốn trêu cô ngốc, chọc cho cô tức giận lên không vậy nhỉ?
“Được rồi. Được rồi. Cô nàng Tiểu Chi của chúng ta không ngốc. Chỉ là không có ánh mắt quan sát người khác mà thôi”
Quỳnh Giang cũng biết Tiểu Chi đang không thể chịu đựng được trêu chọc thêm nữa nên vội vàng nín cười mà nghiêm túc nói. “Cậu nói vậy là sao?”
Tiểu Chi một lần nữa nhíu mày khó hiểu. Chẳng lẽ do mọi người cứ nói cô ngốc mãi nên cuối cùng Tiểu Chi ngốc thật luôn rồi hay sao? Sao mà cô chẳng nghe hiểu nổi Quỳnh Giang đang muốn ám chỉ điều gì vậy nè?
“Cậu không thử nghĩ lại xem. Một người hoàn hảo và đỉnh chóp như Tân Quân thì có biết bao nhiêu người dòm ngó hả? Khi nãy cậu khuyên tớ đừng nên trêu chọc, nói động chạm đến hoa khôi của trường vì sợ fan club nhà người ta soi mói tớ. Còn cậu thì sao? Đứng cùng với nam thần của trường lại còn với bộ dạng thân
thiết đó nữa. Đám người hâm mộ của Tân Quân không hận cậu thấu xương còn gì? Đừng nói là có người liếc xéo hay nhìn chằm chằm vào cậu. Nếu có người đến đây gây sự với cậu cũng là chuyện bình thường thôi đó. Cậu có tin không?” Quỳnh Giang nói như kiểu dạy dỗ trẻ con không hiểu chuyện. Tiểu Chi nghe thấy thì cũng đơ người ra luôn. Cô ngẫm nghĩ lại những lời Quỳnh Giang nói hình như là đúng vậy nhỉ? Từ nãy đến giờ cô và Quỳnh Giang cùng với Tân Quân đi đến cùng nhau. Tân Quân lại hỗ trợ cho cô và Quỳnh Giang giành được vị trí tốt để xem casting, còn lại nói chuyện vui vẻ với cô. Ấy ấy, hình như khi nãy còn thân mật mà cốc đầu cô nữa. Dù thật sự cái cốc đầu đó đối với Tiểu Chi chẳng có thân mật tẹo nào đâu. Đau đến chết được ấy chứ. Nhưng đối với ánh mắt người ngoài nhìn vào thì khác à. Tiểu Chi nghĩ đến đây thì rùng mình. Cô có khi
nào đã vào tầm ngắm của đám hâm mộ của Tân Quân rồi hay không nhỉ? Có khi nào cô đã nằm trong danh sách đen những người cần phải trừ khử ở bên cạnh Tân Quân rồi không. Hu hu. Nếu là như vậy thì đáng sợ lắm đó nha. “Chết tiệt. Quỳnh Giang. Sao bây giờ cậu mới nhắc tớ hả?”
Tiểu Chi càng nghĩ càng thấy hoảng. Tình hình hiện tại không ổn chút nào cả. Cô không muốn thử đọ lại sức mạnh của fan girl đâu. Cô và Tân Quân cũng hết sức là trong sáng, chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp với cậu ta thôi. Tiểu Chi luôn cảm thấy Tân Quân luôn kiếm cơ hội mà bắt nạt cô. Hơn nữa Tiểu Chi biết chắc chắn
một điều rằng Tân Quân không - bao - giờ có thể thích mình cả. Cô đã vô tình biết được bí mật động trời của cậu ta. Vì vậy dù cho có tư tưởng đến cỡ nào cũng không thể nào dám động vào một người như Tân Quân đâu, đừng nói chi đến tình cảm nam nữ. Oan ức chết đi được.
“Chịu. Tớ không ngờ cậu lại không tinh ý như thế, cứ vô tình đùa giỡn với Tân Quân trước bàn dân thiên hạ. Giờ thì hay rồi. Tớ cũng không thể giúp được gì cho cậu đâu. Tiểu Chi. Cậu tự bảo trọng nhé”
Quỳnh Giang làm bộ dáng tiếc thương rồi vỗ vỗ lên vai của Tiểu Chi nói ra câu bảo trọng, giống như hai người sắp phải ly biệt
nhau.
“Quỳnh Giang. Cậu có thôi đi không hả? Đến lúc nào rồi mà cậu còn chọc ghẹo tớ. Mau. Mau đổi chỗ cho tớ coi. Cậu qua đứng bên cạnh Tân Quân đi”.
Tiểu Chi cảm thấy như mình sắp bị lửa thui đến nơi rồi. Cô vội vàng kéo tay của Quỳnh Giang lại, mong muốn đổi chỗ với cô. Hiện tại Tiểu Chi cảm thấy mình phải tránh xa Tân Quân một chút mới được, tránh càng xa càng tốt.
“Này. Không có chuyện đó đâu nhé. Tớ phản đối. Tớ không muốn đứng bên cạnh hung thần Tân Quân đâu. Cậu tự hưởng phúc một mình đi.”
Quỳnh Giang bị Tiểu Chi lôi kéo thì sống chết mà chống lại. Đùa à. Cô còn lâu mới đồng ý đổi chỗ với Tiểu Chi. Phải biết rằng vị trí đó cực kỳ nguy hiểm. Quỳnh Giang cô, không có gan đủ lớn để đứng bên cạnh đại thần như Tân Quân đâu. Tha cho cô đi.
“Quỳnh Giang. Cậu không thể thấy chết không cứu như vậy chứ? Cậu với Tân Quân đâu có liên quan gì, có nói chuyện gì với nhau đâu mà sợ. Mau lên, cho tớ đổi qua chỗ đó tránh nạn một chút nào. Cậu đứng ở giữa ngăn chặn giúp tớ một chút thôi. Có ai để ý đến một người cứng đơ không cảm xúc như vậy đâu hả? Nhìn thôi là cũng đủ thấy cậu ghét Tân Quân như thế nào rồi sao mà hiểu lầm được. Mau lên nào.”
Tiểu Chi vẫn một mực muốn kéo Quỳnh Giang lại vào thay thế chỗ của mình để đứng cạnh Tân Quân, còn cô đi qua chỗ của Quỳnh Giang đứng tạm để trốn tránh ánh mắt của mọi người. Đây là cách duy nhất mà Tiểu Chi có thể nghĩ ra lúc này rồi. “Không... không được mà.”
Quỳnh Giang gần như bị những lời nói của Tiểu Chi làm cho thuyết phục nhưng vẫn cố gắng chống đối lại lần cuối. Đúng là cô ghét Tân Quân ra mặt, ai cũng có thể thấy được điều đó. Nhưng ai biết được đám fan điên rồ của cậu ta có suy nghĩ như thế nào chứ? Nói đi nói lại thì chuyện này vẫn còn tiềm tàng một chút nguy hiểm nhất định. Tuy nhiên đúng là theo lời Tiểu Chi nói, cô không thể nhìn Tiểu Chi chết mà không cứu được. Cách đổi chỗ này coi như là biện pháp cuối cùng rồi.
Trong lúc Quỳnh Giang đang lưỡng lự, gần như là đầu hàng mà xìu theo ý Tiểu Chi. Tiểu Chi cũng thấy thái độ của Quỳnh Giang đang thay đổi dần dần, lực kéo lại cũng nhỏ hơn rồi. Trong lòng Tiểu Chi mình rỡ, định kéo mạnh một lần nữa để cô nàng Quỳnh Giang hoàn toàn đi qua thể chỗ của mình thì bỗng dưng trên vai của Tiểu Chi lại xuất hiện thêm một bàn tay to lớn. Tiểu Chi giật bắn người. “Hai cậu đang chơi trò gì vậy? Kéo co à?” Tân Quân để tay trên vai của Tiểu Chi mà hỏi.
Tiểu Chi gần như sắp thành công kéo Quỳnh Giang lại rồi thì lại bị Tân Quân ở đâu chui ra phá đám khiến cô hoảng sợ mà buông
tay. Quỳnh Giang cứ như vậy mà thành công đứng yên tại vị trí cũ, rồi đưa ánh mắt áy náy mà nhìn cô. Tiểu Chi tức giận quay lại trừng mắt nhìn Tân Quân mắng. “Cậu xen vô làm gì?” Tân Quân không hiểu sao tự dưng mình lại bị ăn mắng. Anh xoa xoa mũi, rồi liếc nhìn lại về Tiểu Chi và Quỳnh Giang mà bình thản trả lời. “Thật ra tớ cũng không định xen vô chuyện gì đâu. Nhưng chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở một chút. Số thứ tự phải lên biểu diễn tiếp theo hình như là một trong hai người đó. Nhưng mà quay qua thì lại thấy hai người đang vui vẻ chơi kéo co. Bó tay”
“Tân Quân thì có liên quan gì đến chuyện tớ bị người khác liếc nhìn hay không?” Tiểu Chi liếc nhìn khó hiểu mà hỏi Quỳnh Giang. “ Tân Quân nói cậu ngốc mãi nhưng tớ cũng không tin, giờ thì còn như tớ được mở mang tầm mắt rồi. Cậu đúng là ngốc thật đấy.”
Quỳnh Giang thở dài rồi làm ra vẻ tiếc hận mà nói. “Này. Cậu có thôi đi không hả? Nói chuyện thì nói chuyện, tự dưng lại mắng tớ ngốc là sao?”
Tiểu Chi bị Quỳnh Giang nối gót Tân Quân mà mắng ngốc thì lập tức bốc hỏa. Cô nàng hất tay Quỳnh Giang ra khỏi người mình rồi giận dỗi nói khiến cho Quỳnh Giang ôm bụng cười ha hả.
Tiểu Chi thật sự không hiểu nổi mấy người này sao cứ có thú vui là muốn trêu cô ngốc, chọc cho cô tức giận lên không vậy nhỉ?
“Được rồi. Được rồi. Cô nàng Tiểu Chi của chúng ta không ngốc. Chỉ là không có ánh mắt quan sát người khác mà thôi”
Quỳnh Giang cũng biết Tiểu Chi đang không thể chịu đựng được trêu chọc thêm nữa nên vội vàng nín cười mà nghiêm túc nói. “Cậu nói vậy là sao?”
Tiểu Chi một lần nữa nhíu mày khó hiểu. Chẳng lẽ do mọi người cứ nói cô ngốc mãi nên cuối cùng Tiểu Chi ngốc thật luôn rồi hay sao? Sao mà cô chẳng nghe hiểu nổi Quỳnh Giang đang muốn ám chỉ điều gì vậy nè?
“Cậu không thử nghĩ lại xem. Một người hoàn hảo và đỉnh chóp như Tân Quân thì có biết bao nhiêu người dòm ngó hả? Khi nãy cậu khuyên tớ đừng nên trêu chọc, nói động chạm đến hoa khôi của trường vì sợ fan club nhà người ta soi mói tớ. Còn cậu thì sao? Đứng cùng với nam thần của trường lại còn với bộ dạng thân
thiết đó nữa. Đám người hâm mộ của Tân Quân không hận cậu thấu xương còn gì? Đừng nói là có người liếc xéo hay nhìn chằm chằm vào cậu. Nếu có người đến đây gây sự với cậu cũng là chuyện bình thường thôi đó. Cậu có tin không?” Quỳnh Giang nói như kiểu dạy dỗ trẻ con không hiểu chuyện. Tiểu Chi nghe thấy thì cũng đơ người ra luôn. Cô ngẫm nghĩ lại những lời Quỳnh Giang nói hình như là đúng vậy nhỉ? Từ nãy đến giờ cô và Quỳnh Giang cùng với Tân Quân đi đến cùng nhau. Tân Quân lại hỗ trợ cho cô và Quỳnh Giang giành được vị trí tốt để xem casting, còn lại nói chuyện vui vẻ với cô. Ấy ấy, hình như khi nãy còn thân mật mà cốc đầu cô nữa. Dù thật sự cái cốc đầu đó đối với Tiểu Chi chẳng có thân mật tẹo nào đâu. Đau đến chết được ấy chứ. Nhưng đối với ánh mắt người ngoài nhìn vào thì khác à. Tiểu Chi nghĩ đến đây thì rùng mình. Cô có khi
nào đã vào tầm ngắm của đám hâm mộ của Tân Quân rồi hay không nhỉ? Có khi nào cô đã nằm trong danh sách đen những người cần phải trừ khử ở bên cạnh Tân Quân rồi không. Hu hu. Nếu là như vậy thì đáng sợ lắm đó nha. “Chết tiệt. Quỳnh Giang. Sao bây giờ cậu mới nhắc tớ hả?”
Tiểu Chi càng nghĩ càng thấy hoảng. Tình hình hiện tại không ổn chút nào cả. Cô không muốn thử đọ lại sức mạnh của fan girl đâu. Cô và Tân Quân cũng hết sức là trong sáng, chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp với cậu ta thôi. Tiểu Chi luôn cảm thấy Tân Quân luôn kiếm cơ hội mà bắt nạt cô. Hơn nữa Tiểu Chi biết chắc chắn
một điều rằng Tân Quân không - bao - giờ có thể thích mình cả. Cô đã vô tình biết được bí mật động trời của cậu ta. Vì vậy dù cho có tư tưởng đến cỡ nào cũng không thể nào dám động vào một người như Tân Quân đâu, đừng nói chi đến tình cảm nam nữ. Oan ức chết đi được.
“Chịu. Tớ không ngờ cậu lại không tinh ý như thế, cứ vô tình đùa giỡn với Tân Quân trước bàn dân thiên hạ. Giờ thì hay rồi. Tớ cũng không thể giúp được gì cho cậu đâu. Tiểu Chi. Cậu tự bảo trọng nhé”
Quỳnh Giang làm bộ dáng tiếc thương rồi vỗ vỗ lên vai của Tiểu Chi nói ra câu bảo trọng, giống như hai người sắp phải ly biệt
nhau.
“Quỳnh Giang. Cậu có thôi đi không hả? Đến lúc nào rồi mà cậu còn chọc ghẹo tớ. Mau. Mau đổi chỗ cho tớ coi. Cậu qua đứng bên cạnh Tân Quân đi”.
Tiểu Chi cảm thấy như mình sắp bị lửa thui đến nơi rồi. Cô vội vàng kéo tay của Quỳnh Giang lại, mong muốn đổi chỗ với cô. Hiện tại Tiểu Chi cảm thấy mình phải tránh xa Tân Quân một chút mới được, tránh càng xa càng tốt.
“Này. Không có chuyện đó đâu nhé. Tớ phản đối. Tớ không muốn đứng bên cạnh hung thần Tân Quân đâu. Cậu tự hưởng phúc một mình đi.”
Quỳnh Giang bị Tiểu Chi lôi kéo thì sống chết mà chống lại. Đùa à. Cô còn lâu mới đồng ý đổi chỗ với Tiểu Chi. Phải biết rằng vị trí đó cực kỳ nguy hiểm. Quỳnh Giang cô, không có gan đủ lớn để đứng bên cạnh đại thần như Tân Quân đâu. Tha cho cô đi.
“Quỳnh Giang. Cậu không thể thấy chết không cứu như vậy chứ? Cậu với Tân Quân đâu có liên quan gì, có nói chuyện gì với nhau đâu mà sợ. Mau lên, cho tớ đổi qua chỗ đó tránh nạn một chút nào. Cậu đứng ở giữa ngăn chặn giúp tớ một chút thôi. Có ai để ý đến một người cứng đơ không cảm xúc như vậy đâu hả? Nhìn thôi là cũng đủ thấy cậu ghét Tân Quân như thế nào rồi sao mà hiểu lầm được. Mau lên nào.”
Tiểu Chi vẫn một mực muốn kéo Quỳnh Giang lại vào thay thế chỗ của mình để đứng cạnh Tân Quân, còn cô đi qua chỗ của Quỳnh Giang đứng tạm để trốn tránh ánh mắt của mọi người. Đây là cách duy nhất mà Tiểu Chi có thể nghĩ ra lúc này rồi. “Không... không được mà.”
Quỳnh Giang gần như bị những lời nói của Tiểu Chi làm cho thuyết phục nhưng vẫn cố gắng chống đối lại lần cuối. Đúng là cô ghét Tân Quân ra mặt, ai cũng có thể thấy được điều đó. Nhưng ai biết được đám fan điên rồ của cậu ta có suy nghĩ như thế nào chứ? Nói đi nói lại thì chuyện này vẫn còn tiềm tàng một chút nguy hiểm nhất định. Tuy nhiên đúng là theo lời Tiểu Chi nói, cô không thể nhìn Tiểu Chi chết mà không cứu được. Cách đổi chỗ này coi như là biện pháp cuối cùng rồi.
Trong lúc Quỳnh Giang đang lưỡng lự, gần như là đầu hàng mà xìu theo ý Tiểu Chi. Tiểu Chi cũng thấy thái độ của Quỳnh Giang đang thay đổi dần dần, lực kéo lại cũng nhỏ hơn rồi. Trong lòng Tiểu Chi mình rỡ, định kéo mạnh một lần nữa để cô nàng Quỳnh Giang hoàn toàn đi qua thể chỗ của mình thì bỗng dưng trên vai của Tiểu Chi lại xuất hiện thêm một bàn tay to lớn. Tiểu Chi giật bắn người. “Hai cậu đang chơi trò gì vậy? Kéo co à?” Tân Quân để tay trên vai của Tiểu Chi mà hỏi.
Tiểu Chi gần như sắp thành công kéo Quỳnh Giang lại rồi thì lại bị Tân Quân ở đâu chui ra phá đám khiến cô hoảng sợ mà buông
tay. Quỳnh Giang cứ như vậy mà thành công đứng yên tại vị trí cũ, rồi đưa ánh mắt áy náy mà nhìn cô. Tiểu Chi tức giận quay lại trừng mắt nhìn Tân Quân mắng. “Cậu xen vô làm gì?” Tân Quân không hiểu sao tự dưng mình lại bị ăn mắng. Anh xoa xoa mũi, rồi liếc nhìn lại về Tiểu Chi và Quỳnh Giang mà bình thản trả lời. “Thật ra tớ cũng không định xen vô chuyện gì đâu. Nhưng chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở một chút. Số thứ tự phải lên biểu diễn tiếp theo hình như là một trong hai người đó. Nhưng mà quay qua thì lại thấy hai người đang vui vẻ chơi kéo co. Bó tay”
Bình luận facebook