Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 82: Đồng ý với tôi một điều kiện (1)
Thức ăn rất nhanh đã được phục vụ mang ra bàn. Tiểu Chi liền cắm mặt vào ăn, không quan tâm gì tới Thẩm Quân Kỳ nữa. Cô cảm thấy rất đói bụng.
Thẩm Quân Kỳ thấy bộ dạng ăn uống của Tiểu Chi thì khẽ lắc đầu, cảm thấy cô nàng này vẫn là một cô nhóc thôi. Thế nhưng hình ảnh lúc Tiểu Chi ở trên sân khấu thật sự rất khác. Lúc ấy cô nàng như trở thành một con người khác, rất tỏa sáng, rất hấp dẫn.
"Tiểu Chi"
Thẩm Quân Kỳ đã ăn xong phần của mình từ lâu rồi, anh dựa vào thành ghế mà gọi Tiểu Chi.
"Hử?"
Tiểu Chi bỏ một muỗng thức ăn vào trong miệng rồi ngước lên nhìn Thẩm Quân Kỳ đầy thắc mắc. Cô đang ăn mà người này gọi cái gì mà gọi chứ.
"Cô ăn xong chưa?"
Thẩm Quân Kỳ nhíu mày nhìn Tiểu Chi. Con gái con lứa gì mà ăn uống xấu xí thế này không biết.
Tiểu Chi cầm ly nước bên cạnh mà uống một ngụm, xua hết vị thức ăn trong miệng rồi mới nhìn Thẩm Quân Kỳ nói.
"Sắp xong rồi, sao thế? Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
"Ừ. Cô ăn xong đi rồi nói"
Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì cũng chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống nữa. Cô nhìn bộ mặt nghiêm trọng của Thẩm Quân Kỳ cũng không ăn tiếp nổi nữa rồi.
"Được rồi. Anh có chuyện gì thì nói luôn đi. Tôi ăn xong rồi."
"Cô có muốn đóng phim không?"
Thẩm Quân Kỳ đột nhiên lại hỏi Tiểu Chi một câu như vậy khiến cho cô cảm thấy rất bất ngờ.
"Đóng phim?" Tiểu Chi lặp lại. "Thẩm Quân Kỳ, tôi là sinh viên của trường sân khấu điện ảnh. Anh hỏi bất kỳ một người sinh viên nào trong cái trường này có muốn đóng phim không chẳng lẽ lại nhận được câu trả lời là không sao? Tôi đương nhiên là muốn đóng phim rồi"
Tiểu Chi cảm thấy buồn cười. Cô tưởng Thẩm Quân Kỳ thông minh lắm, không ngờ cũng có lúc ngu ngốc như thế.
“Vậy bộ phim lần này công ty tôi đầu tư thì sao? Cô cảm thấy có hứng thú chứ?"
Thẩm Quân Kỳ bỏ qua sự châm chọc trong giọng nói của Tiểu Chi mà hỏi tiếp,
“Ừ, cũng có. Hôm nay tôi cũng đi casting vai nữ chính trong phim của anh còn gì. Nhưng mà chắc là sẽ rớt thôi, nên không có duyên đóng phim của công ty anh đầu tư rồi"
Tiểu Chi nhún nhún vai. Thật ra trong lòng của Tiểu Chỉ có hơi tiếc một chút, vì hôm nay cô đã không thể diễn đúng với sức mình. Nhưng mà nói gì đi chăng nữa thì nếu cô và Tân Quân đối đầu nhau về tài năng diễn xuất để người khác chọn một trong hai thì Tiểu Chi tin chắc người đó sẽ chọn Tân Quân rồi. Vì vậy vai nữ chính này dù cô có diễn tốt hết sức thì phần thắng có được cũng cực kỳ mong manh. Bởi vì vậy mà Tiểu Chi có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật rằng cô không thể tham gia vào bộ phim này được. Có tiếc nuối một chút, nhưng cũng không đến nỗi buồn bã, Tiểu Chi vẫn đang cảm thấy rất tốt,
"Chưa có kết quả mà cô đã có thể chắc chắn là mình rớt như vậy rồi cơ à?"
Thẩm Quân Kỳ nhướng mày hỏi Tiểu Chi. Cô nàng không phải lúc nào cũng tự tin vào tài năng diễn xuất của mình sao? Hôm nay Tiểu Chi tỏ ra khiêm tốn như vậy khiến Thẩm Quân Kỳ cảm thấy có chút không quen.
“Ừ. Lần này thì có thể chắc chắn. Tôi diễn dở quá mà không có cơ hội nào rồi, thật là đáng tiếc".
Tiểu Chi nói xong uống thêm một ngụm nước ở chiếc ly bên cạnh nữa. Cô chỉ giải đáp qua loa với Thẩm Quân Kỳ, cô không muốn lôi Tân Quân vào đây nói với Thẩm Quân Kỳ nữa. Dù sao thì tương lai có lẽ Tân Quân còn phải hợp tác với Thẩm Quân Kỳ quá nhiều. Tiểu Chi cảm thấy không nên vì cô và khiến cho Thẩm Quân Kỳ có ác cảm với Tân Quân. Điều đó sẽ không tốt cho Tân Quân.
"Nếu tôi có thể khiến cho cô có được vai diễn này thì sao?" Giọng nói thâm trầm của Thẩm Quân Kỳ lại vang lên một lần nữa. Thế nhưng câu nói lần này của Thẩm Quân Kỳ lại khiến cho
Tiểu Chi đang uống nước bị sặc.
"Hả? khụ khụ..."
Tiểu Chi ngỡ mình nghe nhầm, nước bị sặc lên mũi cực kỳ khó chịu. Cô vội vã lấy khăn giấy đến lau nước bắn trên người mình, lau sạch số nước trên mặt rồi mới nhìn lại Thẩm Quân Kỳ mà hỏi:
"Anh nói gì cơ?”
"Cô làm gì bất ngờ thế chứ? Tôi là tổng giám đốc công ty đầu tư phim, nếu muốn chọn diễn viên cho vai chính thì cũng không có gì quá bất ngờ chứ nhỉ?"
Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi bị sặc như vậy thì khẽ nhíu mày không hài lòng. Hành động của Tiểu Chi vụng về, có thể nói là thất thế. Anh không thích cô nàng trở nên như vậy, thế nhưng trong lòng nhiều nhất là lo lắng. Tiểu Chi đã lớn như vậy rồi mà uống nước lại còn có thể sặc là sao chứ? Thật đúng là quá con nít rồi.
“Ừ. Cũng có thể "
Tiểu Chi nghe lời của Thẩm Quân Kỳ nói thì khẽ gật gù, thế nhưng chuyện này lại có liên quan gì tới cô nhỉ. Tiểu Chi nhìn lại Thẩm Quân Kỳ đầy cảnh giác mà hỏi:
"Thẩm Quân Kỳ, anh lại định làm trò gì nữa đây?”
"Tôi muốn đưa cô vào vai nữ chính của bộ phim này"
Thẩm Quân Kỳ nhếch môi cười, cực kỳ yêu nghiệt mà nói. Tim của Tiểu Chi đập loạn lên, vừa vì nụ cười mê người của Thẩm Quân Kỳ, vừa vì câu nói vừa rồi.
"Anh muốn đưa tôi vào vai nữ chính? Tại sao chứ?"
Tiểu Chi cực kỳ khó tin. Cô lại được Thẩm Quân Kỳ ưu ái mà trao cho đãi ngộ lớn như này ư?
"Chỉ vì tôi thích thôi." Thẩm Quân Kỳ tỏa ra rất thoải mái, thế nhưng Tiểu Chi lại cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng lắm thì phải. Thẩm Quân Kỳ bình thường không phải là người dễ nói chuyện như thế này, anh ta cũng sẽ không tốt bụng đến mức vô duyên vô cớ mà tặng cho cô một vai diễn như vậy được.
"Thẩm Quân Kỳ. Anh có điều kiện gì khi đưa vai diễn nữ chính cho tôi?"
Tiểu Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy trong chuyện này nhất định còn gì đó mà Thẩm Quân Kỳ chưa nói hết.
"Ha ha, Tiểu Chi, cuối cùng cô cũng thông minh hơn một chút rồi đấy."
Thẩm Quân Kỳ cười lớn đầy vui vẻ khi nghe câu hỏi của Tiểu Chi. Đúng như vậy, anh ngay từ đầu đã là muốn trao đổi điều kiện với Tiểu Chi rồi. Anh quả thật không rảnh rỗi đến mức phải đến trực tiếp trường sân khấu điện ảnh để casting diễn viên cho một bộ phim quảng cáo như thế thôi. Chuyện này anh có thể sai người làm.
Chuyến đi lần này hay còn nói là bộ phim lần này xảy ra, là bởi vì Thẩm Quân Kỳ muốn nhắm vào Tiểu Chi. Anh quả thật có ý đồ với Tiểu Chi.
“Hừ. Thẩm Quân Kỳ, anh muốn gì thì nói ra cho lẹ đi. Lại úp mở nữa rồi à?"
Tiểu Chi nhíu mày khó chịu. Cái thói nói nửa chừng của Thẩm Quân Kỳ tại sao mãi vẫn không chịu bỏ vậy nhỉ, nó khiến cô ghét chết đi được. Cả cái thái độ thần bí hiện tại của Thẩm Quân Kỳ nữa. “Ừ thì cũng chẳng có điều gì to lớn lắm đâu. Tôi muốn có một điều kiện nho nhỏ, nếu cô làm được thì sẽ đưa vai diễn nữ chính này cho cô đóng. Thế nào?"
Thẩm Quân Kỳ vẫn quăng ra một câu nói như trước chứ chưa nói vào vấn đề chính.
"Điều kiện là gì? Anh nói ra thử xem."
Tiểu Chi siết chặt bàn tay lại, trở nên căng thẳng. Cô cảm thấy Thẩm Quân Kỳ không phải là một con người đơn giản. Anh ta đột nhiên lại muốn đặt điều kiện với cô? Hơn nữa vai nữ chính béo bở bao người giành giật như vậy tại sao Thẩm Quân Kỳ lại muốn đưa đến tay cô chứ.
Thẩm Quân Kỳ thấy bộ dạng ăn uống của Tiểu Chi thì khẽ lắc đầu, cảm thấy cô nàng này vẫn là một cô nhóc thôi. Thế nhưng hình ảnh lúc Tiểu Chi ở trên sân khấu thật sự rất khác. Lúc ấy cô nàng như trở thành một con người khác, rất tỏa sáng, rất hấp dẫn.
"Tiểu Chi"
Thẩm Quân Kỳ đã ăn xong phần của mình từ lâu rồi, anh dựa vào thành ghế mà gọi Tiểu Chi.
"Hử?"
Tiểu Chi bỏ một muỗng thức ăn vào trong miệng rồi ngước lên nhìn Thẩm Quân Kỳ đầy thắc mắc. Cô đang ăn mà người này gọi cái gì mà gọi chứ.
"Cô ăn xong chưa?"
Thẩm Quân Kỳ nhíu mày nhìn Tiểu Chi. Con gái con lứa gì mà ăn uống xấu xí thế này không biết.
Tiểu Chi cầm ly nước bên cạnh mà uống một ngụm, xua hết vị thức ăn trong miệng rồi mới nhìn Thẩm Quân Kỳ nói.
"Sắp xong rồi, sao thế? Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
"Ừ. Cô ăn xong đi rồi nói"
Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì cũng chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống nữa. Cô nhìn bộ mặt nghiêm trọng của Thẩm Quân Kỳ cũng không ăn tiếp nổi nữa rồi.
"Được rồi. Anh có chuyện gì thì nói luôn đi. Tôi ăn xong rồi."
"Cô có muốn đóng phim không?"
Thẩm Quân Kỳ đột nhiên lại hỏi Tiểu Chi một câu như vậy khiến cho cô cảm thấy rất bất ngờ.
"Đóng phim?" Tiểu Chi lặp lại. "Thẩm Quân Kỳ, tôi là sinh viên của trường sân khấu điện ảnh. Anh hỏi bất kỳ một người sinh viên nào trong cái trường này có muốn đóng phim không chẳng lẽ lại nhận được câu trả lời là không sao? Tôi đương nhiên là muốn đóng phim rồi"
Tiểu Chi cảm thấy buồn cười. Cô tưởng Thẩm Quân Kỳ thông minh lắm, không ngờ cũng có lúc ngu ngốc như thế.
“Vậy bộ phim lần này công ty tôi đầu tư thì sao? Cô cảm thấy có hứng thú chứ?"
Thẩm Quân Kỳ bỏ qua sự châm chọc trong giọng nói của Tiểu Chi mà hỏi tiếp,
“Ừ, cũng có. Hôm nay tôi cũng đi casting vai nữ chính trong phim của anh còn gì. Nhưng mà chắc là sẽ rớt thôi, nên không có duyên đóng phim của công ty anh đầu tư rồi"
Tiểu Chi nhún nhún vai. Thật ra trong lòng của Tiểu Chỉ có hơi tiếc một chút, vì hôm nay cô đã không thể diễn đúng với sức mình. Nhưng mà nói gì đi chăng nữa thì nếu cô và Tân Quân đối đầu nhau về tài năng diễn xuất để người khác chọn một trong hai thì Tiểu Chi tin chắc người đó sẽ chọn Tân Quân rồi. Vì vậy vai nữ chính này dù cô có diễn tốt hết sức thì phần thắng có được cũng cực kỳ mong manh. Bởi vì vậy mà Tiểu Chi có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật rằng cô không thể tham gia vào bộ phim này được. Có tiếc nuối một chút, nhưng cũng không đến nỗi buồn bã, Tiểu Chi vẫn đang cảm thấy rất tốt,
"Chưa có kết quả mà cô đã có thể chắc chắn là mình rớt như vậy rồi cơ à?"
Thẩm Quân Kỳ nhướng mày hỏi Tiểu Chi. Cô nàng không phải lúc nào cũng tự tin vào tài năng diễn xuất của mình sao? Hôm nay Tiểu Chi tỏ ra khiêm tốn như vậy khiến Thẩm Quân Kỳ cảm thấy có chút không quen.
“Ừ. Lần này thì có thể chắc chắn. Tôi diễn dở quá mà không có cơ hội nào rồi, thật là đáng tiếc".
Tiểu Chi nói xong uống thêm một ngụm nước ở chiếc ly bên cạnh nữa. Cô chỉ giải đáp qua loa với Thẩm Quân Kỳ, cô không muốn lôi Tân Quân vào đây nói với Thẩm Quân Kỳ nữa. Dù sao thì tương lai có lẽ Tân Quân còn phải hợp tác với Thẩm Quân Kỳ quá nhiều. Tiểu Chi cảm thấy không nên vì cô và khiến cho Thẩm Quân Kỳ có ác cảm với Tân Quân. Điều đó sẽ không tốt cho Tân Quân.
"Nếu tôi có thể khiến cho cô có được vai diễn này thì sao?" Giọng nói thâm trầm của Thẩm Quân Kỳ lại vang lên một lần nữa. Thế nhưng câu nói lần này của Thẩm Quân Kỳ lại khiến cho
Tiểu Chi đang uống nước bị sặc.
"Hả? khụ khụ..."
Tiểu Chi ngỡ mình nghe nhầm, nước bị sặc lên mũi cực kỳ khó chịu. Cô vội vã lấy khăn giấy đến lau nước bắn trên người mình, lau sạch số nước trên mặt rồi mới nhìn lại Thẩm Quân Kỳ mà hỏi:
"Anh nói gì cơ?”
"Cô làm gì bất ngờ thế chứ? Tôi là tổng giám đốc công ty đầu tư phim, nếu muốn chọn diễn viên cho vai chính thì cũng không có gì quá bất ngờ chứ nhỉ?"
Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi bị sặc như vậy thì khẽ nhíu mày không hài lòng. Hành động của Tiểu Chi vụng về, có thể nói là thất thế. Anh không thích cô nàng trở nên như vậy, thế nhưng trong lòng nhiều nhất là lo lắng. Tiểu Chi đã lớn như vậy rồi mà uống nước lại còn có thể sặc là sao chứ? Thật đúng là quá con nít rồi.
“Ừ. Cũng có thể "
Tiểu Chi nghe lời của Thẩm Quân Kỳ nói thì khẽ gật gù, thế nhưng chuyện này lại có liên quan gì tới cô nhỉ. Tiểu Chi nhìn lại Thẩm Quân Kỳ đầy cảnh giác mà hỏi:
"Thẩm Quân Kỳ, anh lại định làm trò gì nữa đây?”
"Tôi muốn đưa cô vào vai nữ chính của bộ phim này"
Thẩm Quân Kỳ nhếch môi cười, cực kỳ yêu nghiệt mà nói. Tim của Tiểu Chi đập loạn lên, vừa vì nụ cười mê người của Thẩm Quân Kỳ, vừa vì câu nói vừa rồi.
"Anh muốn đưa tôi vào vai nữ chính? Tại sao chứ?"
Tiểu Chi cực kỳ khó tin. Cô lại được Thẩm Quân Kỳ ưu ái mà trao cho đãi ngộ lớn như này ư?
"Chỉ vì tôi thích thôi." Thẩm Quân Kỳ tỏa ra rất thoải mái, thế nhưng Tiểu Chi lại cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng lắm thì phải. Thẩm Quân Kỳ bình thường không phải là người dễ nói chuyện như thế này, anh ta cũng sẽ không tốt bụng đến mức vô duyên vô cớ mà tặng cho cô một vai diễn như vậy được.
"Thẩm Quân Kỳ. Anh có điều kiện gì khi đưa vai diễn nữ chính cho tôi?"
Tiểu Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy trong chuyện này nhất định còn gì đó mà Thẩm Quân Kỳ chưa nói hết.
"Ha ha, Tiểu Chi, cuối cùng cô cũng thông minh hơn một chút rồi đấy."
Thẩm Quân Kỳ cười lớn đầy vui vẻ khi nghe câu hỏi của Tiểu Chi. Đúng như vậy, anh ngay từ đầu đã là muốn trao đổi điều kiện với Tiểu Chi rồi. Anh quả thật không rảnh rỗi đến mức phải đến trực tiếp trường sân khấu điện ảnh để casting diễn viên cho một bộ phim quảng cáo như thế thôi. Chuyện này anh có thể sai người làm.
Chuyến đi lần này hay còn nói là bộ phim lần này xảy ra, là bởi vì Thẩm Quân Kỳ muốn nhắm vào Tiểu Chi. Anh quả thật có ý đồ với Tiểu Chi.
“Hừ. Thẩm Quân Kỳ, anh muốn gì thì nói ra cho lẹ đi. Lại úp mở nữa rồi à?"
Tiểu Chi nhíu mày khó chịu. Cái thói nói nửa chừng của Thẩm Quân Kỳ tại sao mãi vẫn không chịu bỏ vậy nhỉ, nó khiến cô ghét chết đi được. Cả cái thái độ thần bí hiện tại của Thẩm Quân Kỳ nữa. “Ừ thì cũng chẳng có điều gì to lớn lắm đâu. Tôi muốn có một điều kiện nho nhỏ, nếu cô làm được thì sẽ đưa vai diễn nữ chính này cho cô đóng. Thế nào?"
Thẩm Quân Kỳ vẫn quăng ra một câu nói như trước chứ chưa nói vào vấn đề chính.
"Điều kiện là gì? Anh nói ra thử xem."
Tiểu Chi siết chặt bàn tay lại, trở nên căng thẳng. Cô cảm thấy Thẩm Quân Kỳ không phải là một con người đơn giản. Anh ta đột nhiên lại muốn đặt điều kiện với cô? Hơn nữa vai nữ chính béo bở bao người giành giật như vậy tại sao Thẩm Quân Kỳ lại muốn đưa đến tay cô chứ.
Bình luận facebook