• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-518

CHƯƠNG 518: SỰ TỰ TIN CỦA TRẦN NGUYÊN KHÁNH




CHƯƠNG 518: SỰ TỰ TIN CỦA TRẦN NGUYÊN KHÁNH

Mặc dù Ôn Yến đồng ý để Trọng Lâu sống dưới danh nghĩa của Khanh Nhi nhưng Tống Vĩnh Kỳ không đồng ý nên y vẫn luôn do dự không hạ chỉ.

Y luôn cảm thấy vẫn có cách để lấy thuốc giải.

Cho dù y biết rõ y chỉ đang tự lừa mình dối người.

Y mong có thể giải được độc tố trong người Ôn Yến, vì bây giờ cô đã quá yếu rồi, y cũng hy vọng con mình đều bình an vô sự.

Chỉ khi một nhà bốn người đều mạnh khoẻ bình an thì ngôi nhà đó mới hạnh phúc.

Ôn Yến khuyên Tống Vĩnh Kỳ vài lần, cô tin rằng Trọng Lâu có thể giải quyết được Khanh Nhi nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không tin, y cảm thấy đưa Trọng Lâu tới chỗ Khanh Nhi chính là đưa con trai mình vào miệng cọp.

Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ không ngờ cậu con trai trắng trẻo mũm mĩm của mình không chỉ được Khanh Nhi thích mà Trần Nguyên Khánh cũng đã nhung nhớ từ lâu.

Trên triều đình, khi Lộ công công chuẩn bị lên tiếng nói bãi triều thì đột nhiên Trần Nguyên Khánh đứng ra, thỉnh cầu Hoàng thượng cho Trọng Lâu làm con nuôi dưới tên Nhu phi nương nương.

“Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể, Hoàng tử Trọng Lâu có mẹ ruột của mình, môn chủ Ôn Yến có công với xã tắc, nếu người thật sự phê chuẩn tấu chương thì sợ rằng trái tim của Phi Long Môn sẽ nguội lạnh…” Lương Khuê nghe thấy lời Trần Nguyên Khánh nói thì lòng đã rét lạnh, nhưng ông cũng chỉ bối rối trong chốc lát rồi bình tĩnh lại, cao giọng nói.

“Nhu phi nương nương là muội muội của Trần Nguyên Khánh thần, thần có công với Đại Lương thì muội muội thần cũng có công với Đại Lương. Hoàng thượng đối xử lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không oán giận, người làm ca ca là thần chỉ mong cầu Hoàng thượng cho nàng một thứ gì bảo đảm cho tương lai. Hơn nữa, cho dù Hoàng thượng để Hoàng tử An Nhiên kế thừa Hoàng vị thì cũng phải cố kỵ xuất thân của Hoàng tử An Nhiên trên sử sách, lẽ nào lại viết là con của Hoàng thượng và Hoàng quý thái phi?” Trần Nguyên Khánh nhìn ra được sau khi Lương Khuê nói lời đó thì Tống Vĩnh Kỳ đã thở phào một hơi, lòng hắn giận dữ nên nói năng cũng không hể nể tình.

Tống Vĩnh Kỳ thay đổi sắc mặt, y hung tợn nhìn Trần Nguyên Khánh, nếu không phải đang ở trên triều đình thì y đã thật sự lớn tiếng chất vấn hắn rốt cuộc là ai đã ngăn trở uy phong Ôn Yến làm Hoàng hậu? Ôn Yến vốn có thể danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng hậu của y, Trọng Lâu vốn có thể trở thành con trai trưởng của Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng chúng lại nhìn chòng chọc như hổ đói khiến y không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng không ngờ chúng lại lấy lý do này, muốn Trọng Lâu làm con nuôi dưới tên người khác.

“Hoàng thượng, phụ mẫu yêu con trai nên vì kế sách sâu xa, người để Hoàng tử Trọng Lâu làm con nuôi dưới tên Nhu phi, Hoàng tử Trọng Lâu sẽ có ngoại tổ lớn mạnh, đến khi đó kế thừa Hoàng vị sẽ thuận lợi hơn, tin rằng Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến đều có thể hiểu.” Một người bè cánh với Trần Nguyên Khánh thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ âm trầm thì vội vàng lên tiếng, có ai không biết trong lòng Hoàng thượng đã sớm nhận định Trọng Lâu là Thái tử chứ?!

Trần Nguyên Khánh rất hài lòng mỉm cười với người vừa lên tiếng kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, chỉ cần Trọng Lâu trở thành con của muội muội thần, thần sẽ dốc hết sức lực chỉ bảo để Trọng Lâu trở thành Thái tử của Đại Lương chúng ta.”

“Hoàng thượng, Hoàng tử Trọng Lâu tuổi còn nhỏ, người cũng đang ở độ tuổi khoẻ mạnh, sau này chắc chắn sẽ vẫn có rất nhiều Hoàng tử nữa được hạ sinh, cho nên bây giờ lập vị vẫn là hơi sớm, cho dù người muốn để Hoàng tử Trọng Lâu làm con nuôi của người khác cũng có thể đợi vài năm nữa rồi nói.” Người của đảng Lương Khuê đang trông chờ vào đứa bé trong bụng Lương phi, bọn họ tin rằng dựa vào sự sủng ái mà Hoàng thượng đang dành cho Lan quý phi, đứa bé đó có thể có cơ hội tranh giành với Trọng Lâu. Nhưng nếu Trọng Lâu nhận làm con nuôi của Nhu phi thì phía sau Trọng Lâu lại có thêm Trần Nguyên Khánh, phần thắng của họ không lớn.

Cho nên họ phải ngăn cản chuyện này xảy ra.

“Trẫm cũng cảm thấy biến số tương lai quá nhiều, bây giờ cho làm con nuôi cũng hơi sớm quá…” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói rồi ra hiệu cho Lộ công công bãi triều, y không muốn nghe những người này quang minh chính đại tính toán con trai mình.

“Hoàng thượng, chuyện này mong người hãy nghĩ lại, mạt tướng đợi tin tốt từ Hoàng thượng.” Thấy Tống Vĩnh Kỳ gần như chạy trốn rời khỏi triều đình, Trần Nguyên Khánh vừa lòng đắc chí hét lên với bóng lưng y.

Sau khi hạ triều, Tống Vĩnh Cương không nhanh không chậm bước tới trước mặt Trần Nguyên Khánh đang mỉm cười đắc ý, nhẹ giọng nói một câu: “Trần Nguyên Khánh, ngươi thật to gan, lại dám có ý đồ với Trọng Lâu.”

“Vương gia, đề nghị của mạt tướng với ai cũng là tốt cả.” Trần Nguyên Khánh mỉm cười nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, trong mắt đều là vẻ khinh thường, trong mắt hắn Tống Vĩnh Cương chẳng qua cũng chỉ là Vương gia nhiều năm không ra chiến trường mà thôi.

“Đề nghị này chỉ tốt với một mình ngươi.” Tống Vĩnh Cương không hề nể tình, vạch mặt Trần Nguyên Khánh trước mặt quần thần.

Trần Nguyên Khánh không cho là vậy, chỉ rất chắc chắn nói với Tống Vĩnh Cương: “Ngươi yên tâm, Hoàng thượng sẽ ngoan ngoãn đưa Trọng Lâu vào cung muội muội ta.”

“Ngươi nằm mơ.” Tống Vĩnh Cương gần như không khống chế nổi lửa giận trong lòng mình, hắn không ngờ, không còn danh tiếng người uỷ quyền Binh bộ Thượng thư mà Trần Nguyên Khánh lại vẫn có thể phách lối tới mức độ này.

“Vậy Vương gia Trấn quốc cứ chờ xem giấc mơ của ta trở thành sự thật như thế nào đi.” Trần Nguyên Khánh rất vui vẻ vì có thể chọc giận Tống Vĩnh Cương. Thời gian này Tống Vĩnh Cương nắm giữ Binh bộ, rất nhiều chuyện hắn làm đều bị cản trở nên bây giờ hắn rất thích nhìn thấy dáng vẻ Tống Vĩnh Cương nổi giận.

Tống Vĩnh Cương không nói gì nữa, chỉ hung dữ nhìn Trần Nguyên Khánh kiêu căng rời đi. Chung Phục Viễn hiếm khi lên triều cũng tới trước mặt Tống Vĩnh Cương hỏi một câu: “Bây giờ Vương gia là Binh bộ Thượng thư mà vẫn không thể làm gì được một tướng quân?”

“Binh bộ Thượng thư này của ta chỉ là tạm thay, hắn chiến công hiển hách, đại đa số tướng quân đều có tình cảm bạn bè sâu đậm, Binh bộ Thượng thư ta…” Tống Vĩnh Cương lắc đầu, trong lòng là vẻ không cam và không vui nhưng không nói ra.

Vì hắn biết cho dù bị cản trở khắp nơi nhưng có hắn ở vị trí Binh bộ Thượng thư thì trong mắt bên phía Tống Vĩnh Kỳ sẽ ít đi một chút.

Cho nên hắn vui vẻ chịu đựng.

Cho nên hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó.

“Trần Nguyên Khánh này thật sự quá phách lối đi, không biết hắn dựa vào đâu mà lại nói Hoàng thượng sẽ giaoTrọng Lâu cho hắn, thật là…” Chung Phục Viễn nghĩ tới vẻ chắc chắn trên mặt Trần Nguyên Khánh khi nói lời đó, trong lòng đầy lo lắng.

“Ta sợ…” Sắc mặt Tống Vĩnh Cương đột nhiên thay đổi, nhìn Chung Phục Viễn. Chung Phục Viễn không hiểu lắm, nghĩ lại lời vừa nãy, sắc mặt anh ta cũng hơi khó coi, anh ta nhìn Tống Vĩnh Cương, thử dò hỏi: “Ngươi cảm thấy sẽ có chiến tranh?”

Bây giờ trên triều đình người có thể thật sự dẫn binh đánh trận không nhiều, chỉ cần có chiến tranh thì tất nhiên Trần Nguyên Khánh sẽ nắm giữ thống soái xuất chinh.

Nếu Hoàng thượng từ chối…

“Không thể nào, hắn cũng không phải thần tính toán mà đến chuyện ngoài vạn dặm cũng có thể dự liệu được, hắn…” Chung Phục Viễn rất nghiêm túc an ủi Tống Vĩnh Cương, anh ta cảm thấy khả năng này không lớn.

Nhưng lời nói ra, đáy lòng vẫn không cam, vì ngoài lý do này, họ không nghĩ ra được Trần Nguyên Khánh lấy tự tin ở đâu ra.

“Không sao, bản vương vẫn có thể đánh một trận.” So với Chung Phục Viễn tự an ủi bản thân, Tống Vĩnh Cương đã đưa ra quyết định, chỉ là chiến tranh một lần thôi mà, hắn bảo vệ quốc gia của mình, bảo vệ Hoàng vị của đệ đệ mình, vì thế hắn nguyện ý xông pha khói lửa.

“Có lời này của Vương gia thì ta yên tâm rồi.” Chung Phục Viễn nghe hấy lời này của Tống Vĩnh Cương, trái tim cuối cùng cũng dịu lại, thậm chí đáy lòng còn mang theo vài phần sảng khoái, anh ta có phần không đợi được muốn nhìn thấy dáng vẻ hụt hẫng vì mọi dự tính thất bại của Trần Nguyên Khánh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom