Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-531
Chương 531: Nỗ lực phía sau
"Cám ơn ngươi, ta sẽ chú ý." Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Tuân, Ôn Yến vẫn thản nhiên nói cảm ơn.
"Vậy ta đi trước nhé, ngày mai ta đi nước Tử Húc rồi." Thấy Ôn Yến đang xuất thần, Lý Tuân khẽ nói xong lập tức đứng dậy rời đi. Nhìn theo bóng lưng gầy gò của Lý Tuân, Ôn Yến chợt cảm thấy bi thương. Cô không dám tưởng tượng, nếu có một ngày mình rời khỏi thế giới này, thì Kỳ của cô sẽ như thế nào.
Tình cảm của cô và Kỳ, sâu sắc hơn Lý Tuân nhiều, bọn họ đã trải qua quá nhiều sống chết, trải qua quá nhiều kiếp nạn, đồng thời bọn họ còn có quá nhiều lời chưa nói.
"Môn chủ, người nói Khanh Nhi sẽ dùng cách gì để chia cắt người và Hoàng Thượng, giữa hai người không thể nào." Thiên Sơn thấy hình như Ôn Yến đang suy nghĩ gì đó, không kìm được hỏi.
Với nàng ta, Hoàng Thượng và môn chủ đang tổn thương chính mình, đều không nỡ tổn thương lẫn nhau, ngoài sống chết thật không có cái gì có thể chia cách bọn họ.
"Có thể sẽ có, ví như thuốc giải cho độc trên người ta chính là mạng của Kỳ, ví như nói muốn ta được giải độc thì Kỳ phải mất đi thứ quan trọng nhất với bản thân, ví như nói..." Ôn Yến thuận miệng nói ra những lý do đủ khiến bọn họ chia cắt trong mắt người ngoài. Trong lòng cô cũng hiểu rõ, nếu quả thật phải lựa chọn sống chết, Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ giữ lại cơ hội sống cho bản thân.
Cô chắc chắn như vậy vì cô hiểu rõ Kỳ, cũng vì cô cũng có suy nghĩ như vậy.
"Môn chủ, không đâu, thật sẽ không." Thiên Sơn nghiêm túc khuyên Ôn Yến, nhưng trong lòng lại hết sức lạnh lẽo, nàng ta không muốn Ôn Yến đối mặt với lựa chọn như thế, một mặt là tính mạng của mình, một mặt là người yêu nhất, nhưng nàng cũng biết rõ, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì môn chủ chắc chắn sẽ không để Hoàng Thượng chịu chút tổn thương nào.
"Ta cũng biết, có lẽ đây là chuyện hết sức lớn với Khanh Nhi, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với ta và Kỳ." Ôn Yến cười nhạt. Cô chắc chắn âm mưu lần này của Khanh Nhi và Tống Vân Lễ sẽ thất bại.
"Nhưng mà chất độc trên người của môn chủ?"
"Ta đã biết cách khống chế độc tố lan ra, hơn nữa trong khoảng thời gian này ta đã dồn rất nhiều tâm sức vào thuật châm cứu, dù có hấp hối thì vẫn có thể châm cứu giữ được tính mạng." Ôn Yến khẽ nói, ánh mắt tràn đây hưng phấn.
"Môn chủ người thật lợi hại." Thiên Sơn không ngờ thuật châm cứu của Ôn Yến đã xuất sắc đến mức này, e là thần y cũng không có bản lĩnh như Ôn Yến, lại có thể...
"Không phải ta lợi hại, mà là Trọng Lâu đã nhắc nhở ta thuật châm cứu đồng thời có thể phong bế kinh mạch quan trọng của con người, như vậy có thể khiến cơ thể người ta tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say. Nếu mà có cách giải độc cứu sống, lập tức tiến hành, thì có thể giữ được mạng sống." Ôn Yến dùng giải thích với Thiên Sơn.
"Thế tử An Nhiên lại lợi hại như vậy sao, hắn..." Thiên Sơn biết trong khoảng thời gian này An Nhiên thường xuyên đến trò chuyện với Ôn Yến về y thuật, cũng biết thế tử An Nhiên thường xuyên bị thuốc do mình phối chỉnh thất điên bát đảo, nàng ta vẫn cảm thấy thế tử An Nhiên miễn cưỡng học y, lại không nghĩ...
"Nó có tài năng y thuật bẩm sinh." Ôn Yến khẽ nói. Cô hết sức hài lòng với đồ đệ này của mình, cô cảm thấy mình còn có rất nhiều thứ phải dạy cho An Nhiên, đáng tiếc thời gian còn lại của cô không nhiều lắm.
"Đúng rồi, mấy ngày trước ta nói với ngươi bảo Tào bang vận chuyển lương thảo cho quân đội, đã sắp xếp xong chưa?"
"Môn chủ yên tâm, lương thảo đã đến, nếu như vận chuyển lương thảo của triều đình xảy ra vấn đề, chúng ta tuyệt đối sẽ không để các tướng sĩ đói bụng trên chiến trường."
"Vậy là tốt rồi, ta có thể yên tâm đi ngủ rồi." Ôn Yến thỏa mãn gật đầu, đứng dậy đi về phòng ngủ.,
"Môn chủ, phía Tô Diễn gửi tin tới, nói Trần Nguyên Khánh đang cố ý làm chậm trễ việc quân, nói sau khi đến vùng biên giới hắn ta luôn ăn uống thả cửa..."
Nói đến Trần Nguyên Khánh, vẻ mặt Thiên Sơn đầy khinh bỉ, hắn không thích tính tình kiêu căng của Trần Nguyên Khánh, càng không thích Trần Nguyên Khánh ngạo mạn coi thường tôn nghiêm quốc gia.
"Để hắn ăn đi, bảo Lý Trường An chuẩn bị sẵn sàng, nói với Lý Trường An, nếu như ngay cả Tử Húc cũng không thu thập được thì sẽ để ông ta về nhà cho con bú." Ôn Yến đã sớm không còn hi vọng gì với Trần Nguyên Khánh, giờ đây cái cô quan tâm là Lý Trường An đã theo Tô Diễn tiến vào quân Khắc Châu, đến lúc đó ông ta có thể gánh được trách nhiệm chống lại Tử Húc hay không mới là điều Ôn Yến lo lắng nhất.
"Môn chủ, người yên tâm, trưởng lão Lý có bản lĩnh ngược Trần Nguyên Khánh tơi tả." Thiên Sơ đã từng chứng kiến bản lĩnh Lý Trường An, nên nàng ta cảm thấy Trần Nguyên Khánh không thể nào sánh bằng Lý Trường An.
"Ngươi quá đề cao Lý Trường An rồi, dù ông ta là chiến thần trời sinh, đã rèn luyện nhiều năm ở Phi Long Môn, nhưng ông ta vẫn không bằng được Trần Nguyên Khánh." Ôn Yến không đồng ý với sự tự tin của Thiên Sơn, nếu Trần Nguyên Khánh sẵn sàng nghiêm túc dẫn binh đánh trận thì Đại Lương chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng nếu đổi thành Lý Trường An, thắng bại chỉ 50/50, huống hồ bây giờ Trần Nguyên Khánh đang dẫn binh.
"Nhưng mà..." Thiên Sơn còn định nói tiếp, Trần Nguyên Khánh càng ngày càng tham lam, đừng nói là Hoàng Thượng, chính Phi Long Môn cũng sắp không chấp nhận được sự tồn tại của một người như vậy.
"Nếu trần Nguyên Khánh có thể dẫn binh là tốt nhất, Lý Trường An chỉ là dự bị của Phi Long Môn chúng ta mà thôi, hơn nữa, để người của Phi Long Môn nắm trong tay mấy trăm nghìn đại quân triều đình cũng không phải là chuyện tốt, Phi Long Môn không mơ tưởng ngôi vị hoàng thượng." Ôn Yến khẽ nói. Nếu không phảikhông có lựa chọn khác, cô sẽ không để cho Lý Trường An âm thầm đi theo Tô Diễn trên chiến trường.
"Nhưng bây giờ võ tướng trên triều đình không dùng được, bản thân Trần Chính Nguyên cũng đã đủ rồi, còn làm hư đám tướng quân kia, thực sự là..." Thiên Sơn thấy Ôn Yến cau mày, không kìm được phàn nàn nói.
"Chỉ mong lần này hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng." Ôn Yến khẽ nói, trong lòng cũng cảm thấy rất mất mát. cô từng tưởng mình bỏ ra lợi ích dụ hoặc như vậy thì giờ chắc chắn Trần Nguyên Khánh phải cam tâm tình nguyện xông pha chiến đấu.
"Thiên Sơn, ngươi bảo người của chúng ta thăm dò kỹ càng tình hình nước Tử Húc, ta luôn cảm thấy việc xuất binh lần này của bọn họ hết sức kỳ lạ." Cơ thể Ôn Yến đã hết sức mệt mỏi, cô gắng gượng dặn dò, ngày đó khi nước Tử Húc xuất binh, cô cũng có cảm giác kỳ lạ như thế này.
"Nếu môn chủ muốn biết tình hình của Tử Húc thì hỏi hoàng thượng là thích hợp nhất, tin tức phía Hoàng Thượng đầy đủ hơn sự thu thập tạm thời của chúng ta nhiều."
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, khẽ mỉm cười, không nói gì nữa. Cô biết Thiên Sơn chẳng qua đang phàn nàn, không phải cô không sẵn lòng hao tâm tốn sức sức bỏ gần tìm xa, cô chỉ không nỡ để Tống Vĩnh Kỳ lo lắng cho mình, nếu chàng đã muốn cô trở thành một phi tần nhàn nhã hưởng thụ, thì ngoài mặt cô sẽ giả vờ làm một người phụ nữ như chàng muốn.
Nhưng phía sau, cô vẫn muốn tốn công tốn sức, bởi vì đây là giang sơn Tống Vĩnh Kỳ quan tâm nhất, đây là thần dân Tống Vĩnh Kỳ không nỡ để chịu thiệt nhất.
Sở dĩ muốn dốc sức bảo vệ, cũng là vì yêu ai yêu cả đường đi.
"Môn chủ người đi nghỉ trước đi, trước kia, chúng ta không đề phòng nước Tử Húc, nên lần này họ mới đánh chúng ta trở tay không kịp, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có tin tức về bọn họ." Thiên Sơn ờ phía sau Ôn Yến nói.
Nhìn bóng lưng mỏi mệt suy yếu của Ôn Yến biến khỏi tầm mắt mình, Thiên Sơn không kìm được rơi lệ. Trong thời gian này môn chủ đúng là đang liều mạng giúp Hoàng Thượng, mọi người nhìn thấy mọi việc thuận lợi, nhưng phía sau Hoàng Thượng, môn chủ đã bày mưu tính kế bao nhiêu, mọi người nhìn thấy thắng lợi là do vương gia trấn quốc có phương pháp chỉ huy, Hoàng Thượng biết cách dùng người, nhưng nào ai biết vì những lời khen này môn chủ ở phía sau đã làm bao nhiêu. Phi Long môn đã dốc hết toàn lực để chèo chống trận chiến này, nhưng dù như vậy, vẫn còn cách thắng lợi cuối cùng rất xa. Thiên Sơn cũng không biết Ôn Yến còn tiếp tục hết lòng hết sức như vậy hay không, cơ thể yếu ớt còn có thể chống chọi bao lâu...
Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, Thiên Sơn không còn ý nghĩ khuyên nhủ nữa, bởi vì giờ đây cái nàng cần nhất là nghỉ ngơi.
Cơ thể nàng thật không gánh được nhiều chuyện phức tạp như vậy nữa.
"Cám ơn ngươi, ta sẽ chú ý." Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Tuân, Ôn Yến vẫn thản nhiên nói cảm ơn.
"Vậy ta đi trước nhé, ngày mai ta đi nước Tử Húc rồi." Thấy Ôn Yến đang xuất thần, Lý Tuân khẽ nói xong lập tức đứng dậy rời đi. Nhìn theo bóng lưng gầy gò của Lý Tuân, Ôn Yến chợt cảm thấy bi thương. Cô không dám tưởng tượng, nếu có một ngày mình rời khỏi thế giới này, thì Kỳ của cô sẽ như thế nào.
Tình cảm của cô và Kỳ, sâu sắc hơn Lý Tuân nhiều, bọn họ đã trải qua quá nhiều sống chết, trải qua quá nhiều kiếp nạn, đồng thời bọn họ còn có quá nhiều lời chưa nói.
"Môn chủ, người nói Khanh Nhi sẽ dùng cách gì để chia cắt người và Hoàng Thượng, giữa hai người không thể nào." Thiên Sơn thấy hình như Ôn Yến đang suy nghĩ gì đó, không kìm được hỏi.
Với nàng ta, Hoàng Thượng và môn chủ đang tổn thương chính mình, đều không nỡ tổn thương lẫn nhau, ngoài sống chết thật không có cái gì có thể chia cách bọn họ.
"Có thể sẽ có, ví như thuốc giải cho độc trên người ta chính là mạng của Kỳ, ví như nói muốn ta được giải độc thì Kỳ phải mất đi thứ quan trọng nhất với bản thân, ví như nói..." Ôn Yến thuận miệng nói ra những lý do đủ khiến bọn họ chia cắt trong mắt người ngoài. Trong lòng cô cũng hiểu rõ, nếu quả thật phải lựa chọn sống chết, Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ giữ lại cơ hội sống cho bản thân.
Cô chắc chắn như vậy vì cô hiểu rõ Kỳ, cũng vì cô cũng có suy nghĩ như vậy.
"Môn chủ, không đâu, thật sẽ không." Thiên Sơn nghiêm túc khuyên Ôn Yến, nhưng trong lòng lại hết sức lạnh lẽo, nàng ta không muốn Ôn Yến đối mặt với lựa chọn như thế, một mặt là tính mạng của mình, một mặt là người yêu nhất, nhưng nàng cũng biết rõ, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì môn chủ chắc chắn sẽ không để Hoàng Thượng chịu chút tổn thương nào.
"Ta cũng biết, có lẽ đây là chuyện hết sức lớn với Khanh Nhi, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với ta và Kỳ." Ôn Yến cười nhạt. Cô chắc chắn âm mưu lần này của Khanh Nhi và Tống Vân Lễ sẽ thất bại.
"Nhưng mà chất độc trên người của môn chủ?"
"Ta đã biết cách khống chế độc tố lan ra, hơn nữa trong khoảng thời gian này ta đã dồn rất nhiều tâm sức vào thuật châm cứu, dù có hấp hối thì vẫn có thể châm cứu giữ được tính mạng." Ôn Yến khẽ nói, ánh mắt tràn đây hưng phấn.
"Môn chủ người thật lợi hại." Thiên Sơn không ngờ thuật châm cứu của Ôn Yến đã xuất sắc đến mức này, e là thần y cũng không có bản lĩnh như Ôn Yến, lại có thể...
"Không phải ta lợi hại, mà là Trọng Lâu đã nhắc nhở ta thuật châm cứu đồng thời có thể phong bế kinh mạch quan trọng của con người, như vậy có thể khiến cơ thể người ta tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say. Nếu mà có cách giải độc cứu sống, lập tức tiến hành, thì có thể giữ được mạng sống." Ôn Yến dùng giải thích với Thiên Sơn.
"Thế tử An Nhiên lại lợi hại như vậy sao, hắn..." Thiên Sơn biết trong khoảng thời gian này An Nhiên thường xuyên đến trò chuyện với Ôn Yến về y thuật, cũng biết thế tử An Nhiên thường xuyên bị thuốc do mình phối chỉnh thất điên bát đảo, nàng ta vẫn cảm thấy thế tử An Nhiên miễn cưỡng học y, lại không nghĩ...
"Nó có tài năng y thuật bẩm sinh." Ôn Yến khẽ nói. Cô hết sức hài lòng với đồ đệ này của mình, cô cảm thấy mình còn có rất nhiều thứ phải dạy cho An Nhiên, đáng tiếc thời gian còn lại của cô không nhiều lắm.
"Đúng rồi, mấy ngày trước ta nói với ngươi bảo Tào bang vận chuyển lương thảo cho quân đội, đã sắp xếp xong chưa?"
"Môn chủ yên tâm, lương thảo đã đến, nếu như vận chuyển lương thảo của triều đình xảy ra vấn đề, chúng ta tuyệt đối sẽ không để các tướng sĩ đói bụng trên chiến trường."
"Vậy là tốt rồi, ta có thể yên tâm đi ngủ rồi." Ôn Yến thỏa mãn gật đầu, đứng dậy đi về phòng ngủ.,
"Môn chủ, phía Tô Diễn gửi tin tới, nói Trần Nguyên Khánh đang cố ý làm chậm trễ việc quân, nói sau khi đến vùng biên giới hắn ta luôn ăn uống thả cửa..."
Nói đến Trần Nguyên Khánh, vẻ mặt Thiên Sơn đầy khinh bỉ, hắn không thích tính tình kiêu căng của Trần Nguyên Khánh, càng không thích Trần Nguyên Khánh ngạo mạn coi thường tôn nghiêm quốc gia.
"Để hắn ăn đi, bảo Lý Trường An chuẩn bị sẵn sàng, nói với Lý Trường An, nếu như ngay cả Tử Húc cũng không thu thập được thì sẽ để ông ta về nhà cho con bú." Ôn Yến đã sớm không còn hi vọng gì với Trần Nguyên Khánh, giờ đây cái cô quan tâm là Lý Trường An đã theo Tô Diễn tiến vào quân Khắc Châu, đến lúc đó ông ta có thể gánh được trách nhiệm chống lại Tử Húc hay không mới là điều Ôn Yến lo lắng nhất.
"Môn chủ, người yên tâm, trưởng lão Lý có bản lĩnh ngược Trần Nguyên Khánh tơi tả." Thiên Sơ đã từng chứng kiến bản lĩnh Lý Trường An, nên nàng ta cảm thấy Trần Nguyên Khánh không thể nào sánh bằng Lý Trường An.
"Ngươi quá đề cao Lý Trường An rồi, dù ông ta là chiến thần trời sinh, đã rèn luyện nhiều năm ở Phi Long Môn, nhưng ông ta vẫn không bằng được Trần Nguyên Khánh." Ôn Yến không đồng ý với sự tự tin của Thiên Sơn, nếu Trần Nguyên Khánh sẵn sàng nghiêm túc dẫn binh đánh trận thì Đại Lương chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng nếu đổi thành Lý Trường An, thắng bại chỉ 50/50, huống hồ bây giờ Trần Nguyên Khánh đang dẫn binh.
"Nhưng mà..." Thiên Sơn còn định nói tiếp, Trần Nguyên Khánh càng ngày càng tham lam, đừng nói là Hoàng Thượng, chính Phi Long Môn cũng sắp không chấp nhận được sự tồn tại của một người như vậy.
"Nếu trần Nguyên Khánh có thể dẫn binh là tốt nhất, Lý Trường An chỉ là dự bị của Phi Long Môn chúng ta mà thôi, hơn nữa, để người của Phi Long Môn nắm trong tay mấy trăm nghìn đại quân triều đình cũng không phải là chuyện tốt, Phi Long Môn không mơ tưởng ngôi vị hoàng thượng." Ôn Yến khẽ nói. Nếu không phảikhông có lựa chọn khác, cô sẽ không để cho Lý Trường An âm thầm đi theo Tô Diễn trên chiến trường.
"Nhưng bây giờ võ tướng trên triều đình không dùng được, bản thân Trần Chính Nguyên cũng đã đủ rồi, còn làm hư đám tướng quân kia, thực sự là..." Thiên Sơn thấy Ôn Yến cau mày, không kìm được phàn nàn nói.
"Chỉ mong lần này hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng." Ôn Yến khẽ nói, trong lòng cũng cảm thấy rất mất mát. cô từng tưởng mình bỏ ra lợi ích dụ hoặc như vậy thì giờ chắc chắn Trần Nguyên Khánh phải cam tâm tình nguyện xông pha chiến đấu.
"Thiên Sơn, ngươi bảo người của chúng ta thăm dò kỹ càng tình hình nước Tử Húc, ta luôn cảm thấy việc xuất binh lần này của bọn họ hết sức kỳ lạ." Cơ thể Ôn Yến đã hết sức mệt mỏi, cô gắng gượng dặn dò, ngày đó khi nước Tử Húc xuất binh, cô cũng có cảm giác kỳ lạ như thế này.
"Nếu môn chủ muốn biết tình hình của Tử Húc thì hỏi hoàng thượng là thích hợp nhất, tin tức phía Hoàng Thượng đầy đủ hơn sự thu thập tạm thời của chúng ta nhiều."
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, khẽ mỉm cười, không nói gì nữa. Cô biết Thiên Sơn chẳng qua đang phàn nàn, không phải cô không sẵn lòng hao tâm tốn sức sức bỏ gần tìm xa, cô chỉ không nỡ để Tống Vĩnh Kỳ lo lắng cho mình, nếu chàng đã muốn cô trở thành một phi tần nhàn nhã hưởng thụ, thì ngoài mặt cô sẽ giả vờ làm một người phụ nữ như chàng muốn.
Nhưng phía sau, cô vẫn muốn tốn công tốn sức, bởi vì đây là giang sơn Tống Vĩnh Kỳ quan tâm nhất, đây là thần dân Tống Vĩnh Kỳ không nỡ để chịu thiệt nhất.
Sở dĩ muốn dốc sức bảo vệ, cũng là vì yêu ai yêu cả đường đi.
"Môn chủ người đi nghỉ trước đi, trước kia, chúng ta không đề phòng nước Tử Húc, nên lần này họ mới đánh chúng ta trở tay không kịp, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có tin tức về bọn họ." Thiên Sơn ờ phía sau Ôn Yến nói.
Nhìn bóng lưng mỏi mệt suy yếu của Ôn Yến biến khỏi tầm mắt mình, Thiên Sơn không kìm được rơi lệ. Trong thời gian này môn chủ đúng là đang liều mạng giúp Hoàng Thượng, mọi người nhìn thấy mọi việc thuận lợi, nhưng phía sau Hoàng Thượng, môn chủ đã bày mưu tính kế bao nhiêu, mọi người nhìn thấy thắng lợi là do vương gia trấn quốc có phương pháp chỉ huy, Hoàng Thượng biết cách dùng người, nhưng nào ai biết vì những lời khen này môn chủ ở phía sau đã làm bao nhiêu. Phi Long môn đã dốc hết toàn lực để chèo chống trận chiến này, nhưng dù như vậy, vẫn còn cách thắng lợi cuối cùng rất xa. Thiên Sơn cũng không biết Ôn Yến còn tiếp tục hết lòng hết sức như vậy hay không, cơ thể yếu ớt còn có thể chống chọi bao lâu...
Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, Thiên Sơn không còn ý nghĩ khuyên nhủ nữa, bởi vì giờ đây cái nàng cần nhất là nghỉ ngơi.
Cơ thể nàng thật không gánh được nhiều chuyện phức tạp như vậy nữa.
Bình luận facebook