Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-609
Chương 609: Trần nguyên khánh xin chỉ
Từ nhiều ngày trước, Tống Vĩnh Kỳ đã nhận được tấu chương cấp báo của Lý Trường An, biết Kinh Mặc đang ở nơi đóng quân, mấy ngày trước, biết nàng dẫn binh không đánh mà thắng, giành được thành Thượng Lật và Cẩm Lý.
Xem kỹ miêu tả của Lý Trường An, Tống Vĩnh Kỳ cũng không khỏi sợ hãi thán phục, dù đứa bé Kinh Mặc này khá tinh ranh, nhưng không ngờ lại may mắn đến như vậy.
Khi Kinh Mặc đi vào Thải Vi cung, chàng đang phấn khích hể chuyện Kinh Mặc trên chiến trường cho Ôn Yến nghe, sinh động như thật, dáng vẻ rất tự hào.
Bước vào thế giới yên bình này, Kinh Mặc cảm thấy lời đồn mình nghe thấy bên ngoài chắc chắn là giả.
Bởi vì ngoài mẹ đang nằm ở trên giường, tất cả vẫn như lúc mình rời đi, phụ hoàng vẫn tình cảm sâu nặng, Thiên Sơn cô cô canh giữ ở cách đó không xa, vẫn đang xử lý chuyện của Phi Long Môn, Lộ công công thì đang nói chuyện rất khẽ với Vạn Măng, Vạn Tường, không hề ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Thải Vi cung.
Lộ công công nhìn thấy Kinh Mặc trước, thấy làn da nàng hơi đen đi, ánh mắt vẫn có thần như cũ, nước mắt lo lắng mấy ngày lập tức rơi xuống.
Vạn Măng và Vạn Tường nhìn thấy Lộ công công đột nhiên rơi lệ thì hơi kinh ngạc, theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, hai người bọn họ cũng hét lên vui mừng, mấy ngày nay lo lắng, vui mừng và nhớ nhung, bọn họ chạy nhanh về phía Kinh Mặc.
Lục công công một tay ôm Kinh Mặc vào trong ngực, nước mắt lã chã rơi, thật lâu sau mới thốt lên: "Gầy, cũng đen nữa."
"Lộ công công, ngươi không biết đấy, hiện tại danh tiếng của ta lan xa, nước Tử Húc nghe thấy tên ta là biến sắc, ta..." Kinh Mặc biết Lộ công công khóc chủ yếu là do áy náy, lúc trước ông ta thương mình giúp mình che giấu chuyện bị thương nên mình mới bị bắt đến nước Tử Húc.
"Lão nô biết, biết tiểu công chúa lợi hại mà, hiện trong cung cũng đang nói tiểu công chúa là chiến thần chuyển thế đấy." Lộ công công vừa quan sát Kinh Mặc, vừa cười nói, nhưng vừa nói vừa không thể kìm chế nước mắt rơi xuống.
"Lộ công công, mẹ ta vẫn ổn chứ?" Từ khi bước vào Thải Vi cung, trong lòng Kinh Mặc chỉ còn có Ôn Yến, hiện đâu còn tâm tư hàn huyên với bọn họ, nàng chỉ muốn nhìn mẹ một chút, chỉ muốn mẹ vẫn mạnh khỏe.
Nói đến Ôn Yến, ánh mắt Lộ công công nhanh chóng ảm đạm, nước mắt trút xuống như mưa, nghẹn ngào chỉ chỉ phòng ngủ của Ôn Yến, không thốt nên lời.
Kinh Mặc không quan tâm đến gì nữa, nàng vội vàng đi vào phòng ngủ của Ôn Yến, chỉ thấy Tống Vĩnh Kỳ yên lặng ngồi ở giường Ôn Yến đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ cũng ngấn nước, thấy Kinh Mặc nhìn chằm chằm Ôn Yến trên giường, lập tức đứng dậy ôm Kinh Mặc vào trong ngực.
"Con ngoan, cuối cùng con đã trở về." Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng nói, âm thanh hiền từ hết sức mệt mỏi.
"Phụ hoàng, tại sao là thật? Không phải mẹ giận người, cố ý giả bệnh sao? Thiên hạ này còn có bệnh gì bệnh mẹ không chữa khỏi chứ?" Kinh Mặc khẽ nói, nước mắt không kìm được trào ra.
Mấy ngay nay, vội vàng chạy tới kinh thành, lời đồn như đao, nàng nghe bách tính bàn về mẹ, nghe hành động vĩ đại vĩ đại của mẹ, trong lòng lại không muốn tin, nàng không cần một người mẹ anh hùng, nàng chỉ cần mẹ còn sống, còn sống khỏe mạnh, những ngày này lời đồn nàng muốn nghe nhất chính là sức khỏe của mẹ đã dần dần khá hơn.
Nàng thậm chí còn tự vẽ ra một khả năng, mẹ giận phụ hoàng nên mới giả vờ hôn mê bất tỉnh, phụ hoàng vì muốn mẹ vui, nên mới không quan tâm muốn lập mẹ làm hậu.
Đây là giấc mơ Kinh Mặc tự xây cho mình, bởi vì nàng hiểu tính mẹ nhất, mẹ không quan tâm bản thân có phải hoàng hậu hay không, mà dù phụ hoàng không lập mẹ làm hoàng hậu, nhưng lại dành tất cả tình cảm dịu dàng cho mẹ.
Cho nên, giấc mơ duy nhất của nàng đã bị hiện thực đánh nát, nàng đã trở lại cung trong, nhìn thấy chính là phụ hoàng mỏi mệt tiều tụy, còn mẹ nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Kinh Mặc chậm rãi đi đến đầu giường mẹ, mặt Ôn Yến trắng bệch, yên lặng nằm ở đó, chỉ là vẻ mặt nàng khi ngủ cũng không an bình.
"Mẹ, Kinh Mặc trở về rồi, sau này Kinh Mặc sẽ luôn ở bên người, sẽ không ai còn có thể bắt nạt người, ngay cả phụ hoàng cũng không được." Kinh Mặc cầm tay Ôn Yến, ánh mắt dừng trên phần bụng hở ra của nàng, nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Kinh Mặc vẫn cảm thấy trời xanh ưu ái mình, cho mình cha mẹ hiền từ, em trai thông minh, cha mẹ yêu thương nhau, em trai quan tâm, dù cho chia xa mấy năm nhưng phụ hoàng vẫn luôn nhớ mẹ.
Nhưng bây giờ nàng mới biết trời xanh chưa từng tốt với mình, khi nàng được sinh ra không có phụ hoàng bên cạnh, phụ hoàng chưa từng có mặt trong thời niên thiếu của bọn họ, khi cuối cùng bọn họ quay về bên cạnh phụ hoàng thì mẹ lại hôn mê.
Mẹ sắp sinh em trai hoặc em gái, nhưng những lời đồn cũng nói rõ, có lẽ đứa bé này sẽ khiến mẹ hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
Tống Vĩnh Kỳ để tay lên vai Kinh Mặc, nhiệt độ ấm áp khiến Kinh Mặc an tâm, nàng đột nhiên quay người ôm lấy phụ hoàng, khẽ nói: "Phụ hoàng, mẹ của Kinh Mặc Trọng Lâu đã hôn mê rồi, người nhất định phải sống tốt, nếu không, ai sẽ che chở chúng con trưởng thành, ai..."
Kinh Mặc cuối cùng không thốt nên lời nữa, chỉ có thể nghẹn ngào.
Nàng nhìn thấy sự tiều tụy của Phụ hoàng, nàng hiểu rõ, nếu mẹ thật sự có chuyện gì, thì trái tim của phụ hoàng cũng chết rồi.
"Phụ hoàng biết, phụ hoàng biết, con yên tâm, phụ hoàng chắc chắn sẽ sống tốt, chờ mẹ các con tỉnh lại, chờ các con lớn lên." Con gái hiểu chuyện quan tâm khiến Tống Vĩnh Kỳ càng cảm thấy chua xót, Ôn Yến của chàng đã dạy con gái rất tốt, gặp chuyện cũng không quên quan tâm phụ hoàng của mình, nhưng bây giờ chàng lại hận không thể để Kinh Mặc không hiểu chuyện.
Lẽ ra Kinh Mặc nên chỉ trích phàn nàn chàng, vì ngay cả người phụ nữ chàng yêu nhất chàng cũng không bảo vệ được.
Dù Kinh Mặc không làm gì nhưng khiến lòng chàng đau như cắt.
Kinh Mặc vẫn ôm Tống Vĩnh Kỳ khóc, không nóigì nữa, khóc đến khi mệt lả, ngủ ở trong ngực Tống Vĩnh Kỳ.
Xúc cảm mềm mại khiến sự lo lắng nhiều ngày nay của Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng đã rơi xuống, Lộ công công nghe thấy trong phòng không có động tĩnh, rón rén đi tiến đến khẽ bẩm: "Hoàng Thượng, Trần Nguyên Khánh trở về rồi."
"Ừm, hắn có làm gì hay không?" Tống Vĩnh Kỳ đã sớm biết chuyện Trần Nguyên Khánh khăng khăng đưa Kinh Mặc trở về, hắn ta trở về là trong dự liệu, giờ chàng phải biết sau khi trở về Trần Nguyên Khánh sẽ làm gì.
Trong khoảng thời gian này sự phản đối chàng lập hậu trên triều đình càng ngày càng yếu, nếu Trần Nguyên Khánh không trở lại, có lẽ chàng sẽ nhanh chóng toại nguyện.
Chàng đã chuẩn bị xong sau tết sẽ phong hậu, lập Thái tử.
Nên chàng phải để ý mọi hành động của Trần Nguyên Khánh, bởi vì hắn ta là nhân tố khó lường nhất.
"Hắn xin chỉ yêu cầu tiến cung, muốn gặp công chúa Ôn An của nước Tử Húc một lần." Lộ công công nhỏ giọng nói.
"Hắn xin chỉ...?" Tống Vĩnh Kỳ sắp hoài nghi mình lỗ tai, mấy năm nay Trần Nguyên Khánh đâu có để Hoàng đế mình vào mắt? Từ sau khi Ôn An công chúa vào cung, hắn ta càng coi hậu cung của mình trở thành hậu hoa viên nhà hắn ta, lúc này lại muốn xin chỉ, điều này không khỏi làm cho Tống Vĩnh Kỳ hoài nghi mục đích của hắn ta.
"Để hắn đi gặp đi." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói. Lộ công công nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cần người của chúng ta theo dõi hắn không?"
"Không cần." Tống Vĩnh Kỳ trả lời rất dứt khoát. Tuy nói không có mấy chục vạn đại quân biên quan, nhưng trong tay hắn ta vẫn cầm đại quân bảo vệ kinh thành, hắn ta hoàn toàn có thể lặng lẽ gặp công chúa Ôn An, hiện hắn ta đã thỉnh cầu mình cho phép, vậy chắc chắn không có chuyện riêng tư gì muốn nói.
Từ nhiều ngày trước, Tống Vĩnh Kỳ đã nhận được tấu chương cấp báo của Lý Trường An, biết Kinh Mặc đang ở nơi đóng quân, mấy ngày trước, biết nàng dẫn binh không đánh mà thắng, giành được thành Thượng Lật và Cẩm Lý.
Xem kỹ miêu tả của Lý Trường An, Tống Vĩnh Kỳ cũng không khỏi sợ hãi thán phục, dù đứa bé Kinh Mặc này khá tinh ranh, nhưng không ngờ lại may mắn đến như vậy.
Khi Kinh Mặc đi vào Thải Vi cung, chàng đang phấn khích hể chuyện Kinh Mặc trên chiến trường cho Ôn Yến nghe, sinh động như thật, dáng vẻ rất tự hào.
Bước vào thế giới yên bình này, Kinh Mặc cảm thấy lời đồn mình nghe thấy bên ngoài chắc chắn là giả.
Bởi vì ngoài mẹ đang nằm ở trên giường, tất cả vẫn như lúc mình rời đi, phụ hoàng vẫn tình cảm sâu nặng, Thiên Sơn cô cô canh giữ ở cách đó không xa, vẫn đang xử lý chuyện của Phi Long Môn, Lộ công công thì đang nói chuyện rất khẽ với Vạn Măng, Vạn Tường, không hề ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Thải Vi cung.
Lộ công công nhìn thấy Kinh Mặc trước, thấy làn da nàng hơi đen đi, ánh mắt vẫn có thần như cũ, nước mắt lo lắng mấy ngày lập tức rơi xuống.
Vạn Măng và Vạn Tường nhìn thấy Lộ công công đột nhiên rơi lệ thì hơi kinh ngạc, theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, hai người bọn họ cũng hét lên vui mừng, mấy ngày nay lo lắng, vui mừng và nhớ nhung, bọn họ chạy nhanh về phía Kinh Mặc.
Lục công công một tay ôm Kinh Mặc vào trong ngực, nước mắt lã chã rơi, thật lâu sau mới thốt lên: "Gầy, cũng đen nữa."
"Lộ công công, ngươi không biết đấy, hiện tại danh tiếng của ta lan xa, nước Tử Húc nghe thấy tên ta là biến sắc, ta..." Kinh Mặc biết Lộ công công khóc chủ yếu là do áy náy, lúc trước ông ta thương mình giúp mình che giấu chuyện bị thương nên mình mới bị bắt đến nước Tử Húc.
"Lão nô biết, biết tiểu công chúa lợi hại mà, hiện trong cung cũng đang nói tiểu công chúa là chiến thần chuyển thế đấy." Lộ công công vừa quan sát Kinh Mặc, vừa cười nói, nhưng vừa nói vừa không thể kìm chế nước mắt rơi xuống.
"Lộ công công, mẹ ta vẫn ổn chứ?" Từ khi bước vào Thải Vi cung, trong lòng Kinh Mặc chỉ còn có Ôn Yến, hiện đâu còn tâm tư hàn huyên với bọn họ, nàng chỉ muốn nhìn mẹ một chút, chỉ muốn mẹ vẫn mạnh khỏe.
Nói đến Ôn Yến, ánh mắt Lộ công công nhanh chóng ảm đạm, nước mắt trút xuống như mưa, nghẹn ngào chỉ chỉ phòng ngủ của Ôn Yến, không thốt nên lời.
Kinh Mặc không quan tâm đến gì nữa, nàng vội vàng đi vào phòng ngủ của Ôn Yến, chỉ thấy Tống Vĩnh Kỳ yên lặng ngồi ở giường Ôn Yến đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ cũng ngấn nước, thấy Kinh Mặc nhìn chằm chằm Ôn Yến trên giường, lập tức đứng dậy ôm Kinh Mặc vào trong ngực.
"Con ngoan, cuối cùng con đã trở về." Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng nói, âm thanh hiền từ hết sức mệt mỏi.
"Phụ hoàng, tại sao là thật? Không phải mẹ giận người, cố ý giả bệnh sao? Thiên hạ này còn có bệnh gì bệnh mẹ không chữa khỏi chứ?" Kinh Mặc khẽ nói, nước mắt không kìm được trào ra.
Mấy ngay nay, vội vàng chạy tới kinh thành, lời đồn như đao, nàng nghe bách tính bàn về mẹ, nghe hành động vĩ đại vĩ đại của mẹ, trong lòng lại không muốn tin, nàng không cần một người mẹ anh hùng, nàng chỉ cần mẹ còn sống, còn sống khỏe mạnh, những ngày này lời đồn nàng muốn nghe nhất chính là sức khỏe của mẹ đã dần dần khá hơn.
Nàng thậm chí còn tự vẽ ra một khả năng, mẹ giận phụ hoàng nên mới giả vờ hôn mê bất tỉnh, phụ hoàng vì muốn mẹ vui, nên mới không quan tâm muốn lập mẹ làm hậu.
Đây là giấc mơ Kinh Mặc tự xây cho mình, bởi vì nàng hiểu tính mẹ nhất, mẹ không quan tâm bản thân có phải hoàng hậu hay không, mà dù phụ hoàng không lập mẹ làm hoàng hậu, nhưng lại dành tất cả tình cảm dịu dàng cho mẹ.
Cho nên, giấc mơ duy nhất của nàng đã bị hiện thực đánh nát, nàng đã trở lại cung trong, nhìn thấy chính là phụ hoàng mỏi mệt tiều tụy, còn mẹ nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Kinh Mặc chậm rãi đi đến đầu giường mẹ, mặt Ôn Yến trắng bệch, yên lặng nằm ở đó, chỉ là vẻ mặt nàng khi ngủ cũng không an bình.
"Mẹ, Kinh Mặc trở về rồi, sau này Kinh Mặc sẽ luôn ở bên người, sẽ không ai còn có thể bắt nạt người, ngay cả phụ hoàng cũng không được." Kinh Mặc cầm tay Ôn Yến, ánh mắt dừng trên phần bụng hở ra của nàng, nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Kinh Mặc vẫn cảm thấy trời xanh ưu ái mình, cho mình cha mẹ hiền từ, em trai thông minh, cha mẹ yêu thương nhau, em trai quan tâm, dù cho chia xa mấy năm nhưng phụ hoàng vẫn luôn nhớ mẹ.
Nhưng bây giờ nàng mới biết trời xanh chưa từng tốt với mình, khi nàng được sinh ra không có phụ hoàng bên cạnh, phụ hoàng chưa từng có mặt trong thời niên thiếu của bọn họ, khi cuối cùng bọn họ quay về bên cạnh phụ hoàng thì mẹ lại hôn mê.
Mẹ sắp sinh em trai hoặc em gái, nhưng những lời đồn cũng nói rõ, có lẽ đứa bé này sẽ khiến mẹ hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
Tống Vĩnh Kỳ để tay lên vai Kinh Mặc, nhiệt độ ấm áp khiến Kinh Mặc an tâm, nàng đột nhiên quay người ôm lấy phụ hoàng, khẽ nói: "Phụ hoàng, mẹ của Kinh Mặc Trọng Lâu đã hôn mê rồi, người nhất định phải sống tốt, nếu không, ai sẽ che chở chúng con trưởng thành, ai..."
Kinh Mặc cuối cùng không thốt nên lời nữa, chỉ có thể nghẹn ngào.
Nàng nhìn thấy sự tiều tụy của Phụ hoàng, nàng hiểu rõ, nếu mẹ thật sự có chuyện gì, thì trái tim của phụ hoàng cũng chết rồi.
"Phụ hoàng biết, phụ hoàng biết, con yên tâm, phụ hoàng chắc chắn sẽ sống tốt, chờ mẹ các con tỉnh lại, chờ các con lớn lên." Con gái hiểu chuyện quan tâm khiến Tống Vĩnh Kỳ càng cảm thấy chua xót, Ôn Yến của chàng đã dạy con gái rất tốt, gặp chuyện cũng không quên quan tâm phụ hoàng của mình, nhưng bây giờ chàng lại hận không thể để Kinh Mặc không hiểu chuyện.
Lẽ ra Kinh Mặc nên chỉ trích phàn nàn chàng, vì ngay cả người phụ nữ chàng yêu nhất chàng cũng không bảo vệ được.
Dù Kinh Mặc không làm gì nhưng khiến lòng chàng đau như cắt.
Kinh Mặc vẫn ôm Tống Vĩnh Kỳ khóc, không nóigì nữa, khóc đến khi mệt lả, ngủ ở trong ngực Tống Vĩnh Kỳ.
Xúc cảm mềm mại khiến sự lo lắng nhiều ngày nay của Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng đã rơi xuống, Lộ công công nghe thấy trong phòng không có động tĩnh, rón rén đi tiến đến khẽ bẩm: "Hoàng Thượng, Trần Nguyên Khánh trở về rồi."
"Ừm, hắn có làm gì hay không?" Tống Vĩnh Kỳ đã sớm biết chuyện Trần Nguyên Khánh khăng khăng đưa Kinh Mặc trở về, hắn ta trở về là trong dự liệu, giờ chàng phải biết sau khi trở về Trần Nguyên Khánh sẽ làm gì.
Trong khoảng thời gian này sự phản đối chàng lập hậu trên triều đình càng ngày càng yếu, nếu Trần Nguyên Khánh không trở lại, có lẽ chàng sẽ nhanh chóng toại nguyện.
Chàng đã chuẩn bị xong sau tết sẽ phong hậu, lập Thái tử.
Nên chàng phải để ý mọi hành động của Trần Nguyên Khánh, bởi vì hắn ta là nhân tố khó lường nhất.
"Hắn xin chỉ yêu cầu tiến cung, muốn gặp công chúa Ôn An của nước Tử Húc một lần." Lộ công công nhỏ giọng nói.
"Hắn xin chỉ...?" Tống Vĩnh Kỳ sắp hoài nghi mình lỗ tai, mấy năm nay Trần Nguyên Khánh đâu có để Hoàng đế mình vào mắt? Từ sau khi Ôn An công chúa vào cung, hắn ta càng coi hậu cung của mình trở thành hậu hoa viên nhà hắn ta, lúc này lại muốn xin chỉ, điều này không khỏi làm cho Tống Vĩnh Kỳ hoài nghi mục đích của hắn ta.
"Để hắn đi gặp đi." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói. Lộ công công nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cần người của chúng ta theo dõi hắn không?"
"Không cần." Tống Vĩnh Kỳ trả lời rất dứt khoát. Tuy nói không có mấy chục vạn đại quân biên quan, nhưng trong tay hắn ta vẫn cầm đại quân bảo vệ kinh thành, hắn ta hoàn toàn có thể lặng lẽ gặp công chúa Ôn An, hiện hắn ta đã thỉnh cầu mình cho phép, vậy chắc chắn không có chuyện riêng tư gì muốn nói.
Bình luận facebook