Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-653
Chương 653: Chỉ mong không còn quan hệ nữa
Lộ công công không biết mở lời như thế nào, nhưng dáng vẻ khó xử của ông ta lại khiến trái tim vốn u sầu của Tống Vĩnh Kỳ rơi xuống đáy vực.
Y nhìn Lộ công công, nói: “Nàng là Thái tử phi của Tử Húc?”
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ, Ôn Yến của y lại trở thành Thái tử phi của Thái tử, nếu như vậy, con đường cầu thân của y càng khó khăn hơn rồi.
Đầu óc y nhanh chóng xoay chuyển, chỉ nghĩ về việc làm thế nào mới có thể khiến Thái tử của Tử Húc từ bỏ Thái tử phi của mình.
May mà bọn họ là nước thắng lợi, chỉ cần thái tử vứt bỏ, cưới Ôn Yến chắc cũng không phải chuyện khó.
“Hoàng thượng, không phải, không phải Thái tử phi, là… là…” Lộ công công không ngờ một câu nói của mình lại khiến tâm tư của Hoàng thượng hoảng loạn đến mức này, ông ta lập tức giải thích, nhưng lời muốn nói lại không thể nào thốt ra được, bởi vì việc môn chủ Ôn Yến là Thái tử phi của Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến là công chúa Ôn Tư đối với Hoàng thượng mà nói, đều không phải chuyện tốt.
“Tiểu Lộ Tử, nói năng cho cẩn thận, rốt cuộc là ai?” Thấy dáng vẻ nôn nóng của Lộ công công, Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh lại, y nhìn ông ta, nghiêm túc hỏi.
“Là công chúa Ôn Tư, chính là người mà người từ hôn trước đó.” Lúc nói chuyện, Lộ công công cúi thấp đầu xuống.
Tống Vĩnh Kỳ ngơ ra, im lặng một lúc rất lâu, trong đầu y không ngừng lặp lại công chúa Ôn Tư, công chúa Ôn Tư, từ hôn, từ hôn…
Hóa ra bánh xe định mệnh đã từng đẩy bọn họ đến bên nhau một lần, chỉ là y đã từ chối.
Y…
Vì Ôn Yến, y đã từ chối Ôn Yến…
“Hoàng thượng, khoảng thời gian này bách tính đều đang đồn đại người không ưng công chúa Ôn Tư, tranh luận ầm ĩ, e là công chúa Ôn Tư kia rất căm hận người, thế nên…” Lộ công công thấy chủ tử của mình ngây ra, không kìm được lên tiếng nhắc nhở, trước đó ông ta cũng đã từng nói với Hoàng thượng chuyện này, chỉ là lúc đó Hoàng thượng tỏ vẻ không sao cả.
Gương mặt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên vẻ đau khổ, y từng nhiều lần lập lời thề trong lòng, đợi y tìm được Ôn Yến, nhất định phải đối xử tốt với cô, không để cô chịu bất cứ sự tổn thương, khổ cực nào nữa.
Nhưng rốt cuộc y đã làm gì, lại khiến cô một lần nữa rơi vào hoàn cảnh lưu lạc…
“Tiểu Lộ Tử, đi điều tra, ai ở phía sau thao túng mọi chuyện, ta muốn biết là ai muốn hủy hoại danh tiếng của nàng.” Có điều ngay sau đó, Tống Vĩnh Kỳ tỉnh táo lại, y khẽ dặn dò, sự hoảng loạn trước đó đã biến mất không chút dấu vết.
“Hoàng thượng, người gây ra chuyện này là người, nếu không phải người từ hôn…” Lộ công công nhỏ giọng nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, ông ta cũng có chút khó hiểu, cho dù có điều tra được người phía sau làm loạn là ai, bọn họ còn có thể thay đổi được sự thật này sao?
“Hẹn ước giữa Tử Húc và Đại Lương chúng ta vẫn chưa được kí kết, tin tức Đại Lương từ hôn không thể truyền đến Tử Húc Quốc nhanh như vậy được, vì vậy thứ bọn họ nhắm vào chắc chắn là danh dự của Ôn Yến, nếu bọn họ đã dám ra tay đối phó với Ôn Yến, vậy ta sẽ chặt đứt ý đồ này của bọn họ trước.”
“Được, thần sẽ đi điều tra ngay, vậy chúng ta có cần truyền tin về Đại Lương, tiếp nhận hòa thân không.” Lúc này Lộ công công mới hiểu ra, lập tức nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, nếu bây giờ hẹn ước vẫn chưa được kí kết, thì bây giờ hãy mau chóng truyền tin về, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận cưới Ôn Yến về Đại Lương rồi.
“Không cần.” Rất nhanh Tống Vĩnh Kỳ đã đưa ra đáp án, hơn nữa đáp án còn không giống với những gì mà Lộ công công nghĩ.
“Lần này Tử Húc Quốc là nước bại trận, ta đồng ý cầu thân, vậy Ôn Yến sẽ là hòa thân, ta sẽ không khiến nàng ấm ức.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói.
Y không muốn Ôn Yến dùng thân phận công chúa nước bại trận gả cho y, nếu giữa y và Ôn Yến thật sự có thua thắng, vậy y đã thua từ nhiều năm trước rồi, nên y sẽ trịnh trọng yêu cầu hủy bỏ, sẽ cho nàng sự vinh quang mà Tử Húc Quốc không thể cho nàng.
“Trẫm và Ôn Yến đã tâm ý tương thông nhiều năm, mỗi lần thấy nàng mất đi mạng sống trước mặt ta, điều nuối tiếc nhất trong lòng ta chính là không thể khiến nàng đường đường chính chính trở thành thê tử của ta. Vậy nên lần này, ta muốn cưới nàng.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong bèn quay người rời đi.
Lộ công công biết, Tống Vĩnh Kỳ nói tâm tư của mình cho ông ta, là để thái giám nội đình như ông ta chuẩn bị cho mọi chuyện, dù sao đại hôn của đế hậu, nhất là đế vương của một nước và công chúa của một nước khác, hôn nhân như vậy, chuẩn bị trước một hai năm cũng là điều nên làm.
Lộ công công đi theo Tống Vĩnh Kỳ ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Thiên Sơn ôm Niệm Y, sắc mặt u sầu đứng ở ngoài cửa phòng.
“Thiên Sơn cô nương làm sao vậy, sao lại…” Lộ công công khó hiểu, không đợi ông ta nói xong, Thiên Sơn đã đưa một bức thư tới trước mặt ông ta.
Lộ công công lập tức cúi đầu đọc thư, đọc xong thì nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, lần này có lẽ chúng ta không thể đến phủ Thái tử được rồi, môn chủ Ôn Yến bị bệnh rồi, rất nặng.”
Tống Vĩnh Kỳ nôn nóng cướp bức thư từ trong tay Lộ công công, đọc rất lâu, rồi mới hỏi một câu: “Đây là tin tức từ hoàng cung của bọn họ truyền đến sao?”
Lộ công công gật đầu, vài ngày trước sau khi Hoàng thượng nhìn thấy bức chân dung của môn chủ Ôn Yến đã truyền tin đến Hoàng thượng của Tử Húc Quốc, nói Hoàng thượng đã nhìn trúng cô nương trong bức chân dung, mấy ngày trước bọn họ vẫn luôn đợi câu trả lời, không ngờ bọn họ đã tìm được môn chủ Ôn Yến rồi, bên kia mới trả lời.
“Hoàng thượng, bọn họ nói môn chủ cần nghỉ ngơi một tháng mới có thể…” Lộ công công thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ trở nên u ám, lập tức mở miệng.
“Ừm.” Tống Vĩnh Kỳ im lặng gật đầu.
“Vậy Hoàng thượng, chúng ta có cần đi thăm bệnh không?” Lộ công công như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lúc nói chuyện ánh mắt cũng tràn đầy tinh thần.
Sắc mặt u ám của Tống Vĩnh Kỳ cũng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, y cười với Lộ công công, khẽ nói: “Vậy còn không đi chuẩn bị đi.”
Nếu như nói trước đó muốn đi thăm hỏi không có lí do quang minh chính đại, vậy bây giờ đi thăm bệnh đã trở thành một lí do cực kì tốt rồi.
“Hoàng thượng, tối qua không phải người đã gặp môn chủ rồi sao, sao lại đột nhiên bị bệnh? Sức khỏe nàng vẫn không tốt sao? Liệu có phải bị dọa bởi chuyện hôm qua rồi không? Vậy hôm nay chúng ta qua đó, liệu môn chủ…” Thiên Sơn biết Ôn Yến bị bệnh, trong lòng rất sốt ruột…
“Chúng ta cùng đi xem xem sao, ngươi qua đó chỉ cần xác nhận xem nàng có phải môn chủ của ngươi không là được, chuyện khác ngươi không cần quan tâm.” Tống Vĩnh Kỳ đã có ý định trong lòng, lần này mục đích của bọn họ rất đơn giản, y muốn giải tỏa cơn tương tư, Thiên Sơn muốn xác nhận xem đó có phải môn chủ của bọn họ hay không, còn Niệm Y là đi gặp mẹ cậu bé.
“Đúng rồi, nhớ phải nói rõ với Niệm Y, đi gặp Ôn Yến không được gọi bừa.” Tống Vĩnh Kỳ không quên dặn dò, đứa bé Niệm Y kia vẫn luôn nhìn vào bức chân dung của Ôn Yến gọi mẹ, lần này gặp được Ôn Yến thật sự, cậu bé không gọi bừa mới lạ, nhưng may mà Niệm Y nghe lời Thiên Sơn, có Thiên Sơn ở đó Niệm Y sẽ không đến mứng nói lung tung.
Thiên Sơn gật đầu đồng ý, trong lòng lại có chút do dự, nếu như người kia thật sự là môn chủ của nàng ta, cũng chính là người mẹ mà Niệm Y luôn nhớ mong tới, vậy thì gọi mẹ trước có gì là không được chứ? Chuyện sớm muộn mà thôi, có nhất thiết phải khiến đứa bé đau lòng, buồn bã không?
Vì vậy lúc dặn dò Niệm Y, Thiên Sơn nói một cách rất qua loa, nên kết quả là khi Niệm y vừa gặp được công chúa Ôn Tư đã vui mừng mà gọi mẹ, có điều, đây đều là chuyện về sau.
Đám người Tống Vĩnh Kỳ vội vã đến phủ Thái tử, không ngờ phủ Thái tử lại lấy lí do Thái tử bệnh nặng, không gặp bất cứ ai.
Lộ công công bất lực, đành phải nói với lính gác cổng chuyện tối hôm qua bọn họ đã cứu công chúa Ôn Tư, còn nói là không yên tâm về sức khỏe của cô, nên mới đến tăm, lính gác cổng chưa từng gặp tình huống cứu người xong mà còn quan tâm đến người bệnh, nên đã ôm lòng nghi hoặc đi bẩm báo với công chúa Ôn Tư.
Rất nhanh lính gác cổng đã trở lại, tay còn cầm theo hai ngàn lượng ngân phiếu, nói: “Công chúa của chúng ta nói, nếu mấy vị cảm thấy ơn cứu mạng hôm qua quá nặng nề, công chúa chúng ta sẽ cho thêm hai ngàn lượng bạc nữa, chỉ mong không còn quan hệ gì với mấy người nữa.”
Lộ công công không biết mở lời như thế nào, nhưng dáng vẻ khó xử của ông ta lại khiến trái tim vốn u sầu của Tống Vĩnh Kỳ rơi xuống đáy vực.
Y nhìn Lộ công công, nói: “Nàng là Thái tử phi của Tử Húc?”
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ, Ôn Yến của y lại trở thành Thái tử phi của Thái tử, nếu như vậy, con đường cầu thân của y càng khó khăn hơn rồi.
Đầu óc y nhanh chóng xoay chuyển, chỉ nghĩ về việc làm thế nào mới có thể khiến Thái tử của Tử Húc từ bỏ Thái tử phi của mình.
May mà bọn họ là nước thắng lợi, chỉ cần thái tử vứt bỏ, cưới Ôn Yến chắc cũng không phải chuyện khó.
“Hoàng thượng, không phải, không phải Thái tử phi, là… là…” Lộ công công không ngờ một câu nói của mình lại khiến tâm tư của Hoàng thượng hoảng loạn đến mức này, ông ta lập tức giải thích, nhưng lời muốn nói lại không thể nào thốt ra được, bởi vì việc môn chủ Ôn Yến là Thái tử phi của Hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến là công chúa Ôn Tư đối với Hoàng thượng mà nói, đều không phải chuyện tốt.
“Tiểu Lộ Tử, nói năng cho cẩn thận, rốt cuộc là ai?” Thấy dáng vẻ nôn nóng của Lộ công công, Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh lại, y nhìn ông ta, nghiêm túc hỏi.
“Là công chúa Ôn Tư, chính là người mà người từ hôn trước đó.” Lúc nói chuyện, Lộ công công cúi thấp đầu xuống.
Tống Vĩnh Kỳ ngơ ra, im lặng một lúc rất lâu, trong đầu y không ngừng lặp lại công chúa Ôn Tư, công chúa Ôn Tư, từ hôn, từ hôn…
Hóa ra bánh xe định mệnh đã từng đẩy bọn họ đến bên nhau một lần, chỉ là y đã từ chối.
Y…
Vì Ôn Yến, y đã từ chối Ôn Yến…
“Hoàng thượng, khoảng thời gian này bách tính đều đang đồn đại người không ưng công chúa Ôn Tư, tranh luận ầm ĩ, e là công chúa Ôn Tư kia rất căm hận người, thế nên…” Lộ công công thấy chủ tử của mình ngây ra, không kìm được lên tiếng nhắc nhở, trước đó ông ta cũng đã từng nói với Hoàng thượng chuyện này, chỉ là lúc đó Hoàng thượng tỏ vẻ không sao cả.
Gương mặt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên vẻ đau khổ, y từng nhiều lần lập lời thề trong lòng, đợi y tìm được Ôn Yến, nhất định phải đối xử tốt với cô, không để cô chịu bất cứ sự tổn thương, khổ cực nào nữa.
Nhưng rốt cuộc y đã làm gì, lại khiến cô một lần nữa rơi vào hoàn cảnh lưu lạc…
“Tiểu Lộ Tử, đi điều tra, ai ở phía sau thao túng mọi chuyện, ta muốn biết là ai muốn hủy hoại danh tiếng của nàng.” Có điều ngay sau đó, Tống Vĩnh Kỳ tỉnh táo lại, y khẽ dặn dò, sự hoảng loạn trước đó đã biến mất không chút dấu vết.
“Hoàng thượng, người gây ra chuyện này là người, nếu không phải người từ hôn…” Lộ công công nhỏ giọng nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, ông ta cũng có chút khó hiểu, cho dù có điều tra được người phía sau làm loạn là ai, bọn họ còn có thể thay đổi được sự thật này sao?
“Hẹn ước giữa Tử Húc và Đại Lương chúng ta vẫn chưa được kí kết, tin tức Đại Lương từ hôn không thể truyền đến Tử Húc Quốc nhanh như vậy được, vì vậy thứ bọn họ nhắm vào chắc chắn là danh dự của Ôn Yến, nếu bọn họ đã dám ra tay đối phó với Ôn Yến, vậy ta sẽ chặt đứt ý đồ này của bọn họ trước.”
“Được, thần sẽ đi điều tra ngay, vậy chúng ta có cần truyền tin về Đại Lương, tiếp nhận hòa thân không.” Lúc này Lộ công công mới hiểu ra, lập tức nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, nếu bây giờ hẹn ước vẫn chưa được kí kết, thì bây giờ hãy mau chóng truyền tin về, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận cưới Ôn Yến về Đại Lương rồi.
“Không cần.” Rất nhanh Tống Vĩnh Kỳ đã đưa ra đáp án, hơn nữa đáp án còn không giống với những gì mà Lộ công công nghĩ.
“Lần này Tử Húc Quốc là nước bại trận, ta đồng ý cầu thân, vậy Ôn Yến sẽ là hòa thân, ta sẽ không khiến nàng ấm ức.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói.
Y không muốn Ôn Yến dùng thân phận công chúa nước bại trận gả cho y, nếu giữa y và Ôn Yến thật sự có thua thắng, vậy y đã thua từ nhiều năm trước rồi, nên y sẽ trịnh trọng yêu cầu hủy bỏ, sẽ cho nàng sự vinh quang mà Tử Húc Quốc không thể cho nàng.
“Trẫm và Ôn Yến đã tâm ý tương thông nhiều năm, mỗi lần thấy nàng mất đi mạng sống trước mặt ta, điều nuối tiếc nhất trong lòng ta chính là không thể khiến nàng đường đường chính chính trở thành thê tử của ta. Vậy nên lần này, ta muốn cưới nàng.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong bèn quay người rời đi.
Lộ công công biết, Tống Vĩnh Kỳ nói tâm tư của mình cho ông ta, là để thái giám nội đình như ông ta chuẩn bị cho mọi chuyện, dù sao đại hôn của đế hậu, nhất là đế vương của một nước và công chúa của một nước khác, hôn nhân như vậy, chuẩn bị trước một hai năm cũng là điều nên làm.
Lộ công công đi theo Tống Vĩnh Kỳ ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Thiên Sơn ôm Niệm Y, sắc mặt u sầu đứng ở ngoài cửa phòng.
“Thiên Sơn cô nương làm sao vậy, sao lại…” Lộ công công khó hiểu, không đợi ông ta nói xong, Thiên Sơn đã đưa một bức thư tới trước mặt ông ta.
Lộ công công lập tức cúi đầu đọc thư, đọc xong thì nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, lần này có lẽ chúng ta không thể đến phủ Thái tử được rồi, môn chủ Ôn Yến bị bệnh rồi, rất nặng.”
Tống Vĩnh Kỳ nôn nóng cướp bức thư từ trong tay Lộ công công, đọc rất lâu, rồi mới hỏi một câu: “Đây là tin tức từ hoàng cung của bọn họ truyền đến sao?”
Lộ công công gật đầu, vài ngày trước sau khi Hoàng thượng nhìn thấy bức chân dung của môn chủ Ôn Yến đã truyền tin đến Hoàng thượng của Tử Húc Quốc, nói Hoàng thượng đã nhìn trúng cô nương trong bức chân dung, mấy ngày trước bọn họ vẫn luôn đợi câu trả lời, không ngờ bọn họ đã tìm được môn chủ Ôn Yến rồi, bên kia mới trả lời.
“Hoàng thượng, bọn họ nói môn chủ cần nghỉ ngơi một tháng mới có thể…” Lộ công công thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ trở nên u ám, lập tức mở miệng.
“Ừm.” Tống Vĩnh Kỳ im lặng gật đầu.
“Vậy Hoàng thượng, chúng ta có cần đi thăm bệnh không?” Lộ công công như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lúc nói chuyện ánh mắt cũng tràn đầy tinh thần.
Sắc mặt u ám của Tống Vĩnh Kỳ cũng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, y cười với Lộ công công, khẽ nói: “Vậy còn không đi chuẩn bị đi.”
Nếu như nói trước đó muốn đi thăm hỏi không có lí do quang minh chính đại, vậy bây giờ đi thăm bệnh đã trở thành một lí do cực kì tốt rồi.
“Hoàng thượng, tối qua không phải người đã gặp môn chủ rồi sao, sao lại đột nhiên bị bệnh? Sức khỏe nàng vẫn không tốt sao? Liệu có phải bị dọa bởi chuyện hôm qua rồi không? Vậy hôm nay chúng ta qua đó, liệu môn chủ…” Thiên Sơn biết Ôn Yến bị bệnh, trong lòng rất sốt ruột…
“Chúng ta cùng đi xem xem sao, ngươi qua đó chỉ cần xác nhận xem nàng có phải môn chủ của ngươi không là được, chuyện khác ngươi không cần quan tâm.” Tống Vĩnh Kỳ đã có ý định trong lòng, lần này mục đích của bọn họ rất đơn giản, y muốn giải tỏa cơn tương tư, Thiên Sơn muốn xác nhận xem đó có phải môn chủ của bọn họ hay không, còn Niệm Y là đi gặp mẹ cậu bé.
“Đúng rồi, nhớ phải nói rõ với Niệm Y, đi gặp Ôn Yến không được gọi bừa.” Tống Vĩnh Kỳ không quên dặn dò, đứa bé Niệm Y kia vẫn luôn nhìn vào bức chân dung của Ôn Yến gọi mẹ, lần này gặp được Ôn Yến thật sự, cậu bé không gọi bừa mới lạ, nhưng may mà Niệm Y nghe lời Thiên Sơn, có Thiên Sơn ở đó Niệm Y sẽ không đến mứng nói lung tung.
Thiên Sơn gật đầu đồng ý, trong lòng lại có chút do dự, nếu như người kia thật sự là môn chủ của nàng ta, cũng chính là người mẹ mà Niệm Y luôn nhớ mong tới, vậy thì gọi mẹ trước có gì là không được chứ? Chuyện sớm muộn mà thôi, có nhất thiết phải khiến đứa bé đau lòng, buồn bã không?
Vì vậy lúc dặn dò Niệm Y, Thiên Sơn nói một cách rất qua loa, nên kết quả là khi Niệm y vừa gặp được công chúa Ôn Tư đã vui mừng mà gọi mẹ, có điều, đây đều là chuyện về sau.
Đám người Tống Vĩnh Kỳ vội vã đến phủ Thái tử, không ngờ phủ Thái tử lại lấy lí do Thái tử bệnh nặng, không gặp bất cứ ai.
Lộ công công bất lực, đành phải nói với lính gác cổng chuyện tối hôm qua bọn họ đã cứu công chúa Ôn Tư, còn nói là không yên tâm về sức khỏe của cô, nên mới đến tăm, lính gác cổng chưa từng gặp tình huống cứu người xong mà còn quan tâm đến người bệnh, nên đã ôm lòng nghi hoặc đi bẩm báo với công chúa Ôn Tư.
Rất nhanh lính gác cổng đã trở lại, tay còn cầm theo hai ngàn lượng ngân phiếu, nói: “Công chúa của chúng ta nói, nếu mấy vị cảm thấy ơn cứu mạng hôm qua quá nặng nề, công chúa chúng ta sẽ cho thêm hai ngàn lượng bạc nữa, chỉ mong không còn quan hệ gì với mấy người nữa.”
Bình luận facebook