Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-706
Chương 706: Nghiêng nước nghiêng thành
“Hoàng thượng, thần đến để cầu xin ngài cứu mạng, chỉ có người mới có thể cứu được thần.” Lương Quang Tường thấy Tống Vĩnh Kỳ vô cùng lạnh lùng, tinh thần sớm đã hoang mang.
“Hoàng thượng, thần biết tội của thần không thể tha thứ, lúc đó thần chuẩn bị đi đến cái chết, nhưng có người lại cứu thần, đưa thần đến bên cạnh tam hoàng tử, mặc dù thần muốn có được vị trí cao hơn, muốn được quang minh chính đại ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu, nhưng chưa từng nghĩ đến việc phản bội lại đất nước.” Lương Quang Tường nói một cách rất chắc chắn, lúc nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ khuôn mặt rất chân thành.
Mơ mơ màng màng bảo toàn được tính mạng, lại được đưa đến phủ của hoàng tử nước đối thủ, hắn ta cũng từng nghĩ đến ở Tử Húc Quốc xông ra được một mảng trời đất, nhưng tam hoàng tử không phải là một vị hoàng đế anh minh, so với năm đó bản thân ở Đại Lương xuất sắc hơn người còn khó khăn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn ta vốn dĩ là người phản bội lại chủ nhân của mình, ngay cả tam hoàng đế cũng không xem trọng hắn ta.
Đọc FULL bộ truyện Tung Hoành Cổ Đại tại đây.
“Ôn Yến đã từng nói với ta, lúc đó nàng ấy cũng không muốn lấy mạng của ngươi, nàng ấy muốn ngươi chạy trốn, sau đó dẫn theo người phụ nữ mà mình yêu đi hưởng thụ hạnh phúc bình thường nhất, nhưng người….” Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ mang theo một chút tiếc nuối, nhìn thấy dáng vẻ chán nản bây giờ Lương Quang Tường, có lẽ hắn ta đã biết mình sai ở đâu.
Lương Quang Tường sững sờ, hắn ta không ngờ, hóa ra phía sau việc môn chủ muốn tính mạng của mình, môn chủ lại sắp xếp như vậy?
Rõ ràng cô biết hắn ta đã phản bội lại Phi Long Môn, phản bội lại hoàng thượng, nhưng vẫn lưu lại cho mình một con đường sống, bản thân hắn sau khi may mắn thoát khỏi vui vẻ sống cuộc sống của mình…
Lương Quang Tường không ngờ, hai năm nay bản thân mình trốn đông trốn tây đã trở thành một điều nực cười.
“Từ trước đến giờ Ôn Yến không phải là một kẻ khát máu, là vì nếu ngươi không chết sẽ không thể giải thích với Phi Long Hội và triều đình, chỉ có ngươi chết đi, mới có thể khiến những kẻ phản bội khiếp sợ, vì vậy nàng ấy chỉ có thể giúp người chạy trốn, nhưng ngươi. Mặc dù ngươi là trưởng lão của Phi Long Hội, nhưng sự hiểu biết của ngươi với Ôn Yến còn không bằng người phụ nữ của ngươi.”
Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ giống như sấm.
Lương Quang Tường vẫn luôn cho là, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự bàn tay của mình, nhưng không nghĩ đến hai năm trước, mình đã…
“Chính là vì điều này, nàng ấy mới không muốn tha thứ cho ta, cuối cùng nàng ấy lựa chọn tin tưởng môn chủ, nhưng ta lại...” Lúc Lương Quang Tường nói chuyện sắc mặt đã trở nên hoảng loạn, giống như một đứa trẻ đã làm sai.
Lần này ngươi làm việc cho tam hoàng tử, ta không trách ngươi, người dưới mái hiên, rất nhiều việc không thể không làm, hơn nữa cũng xem như là ngươi dùng người phụ nữ kia để giúp ta, vì vậy….ngươi đi đi, sau này cho dù là phủ tam hoàng tử hay là triều đình Đại Lương, hay là Phi Long Hội, đều không có người tên Lương Quang Tường.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong, khuôn mặt mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nói với Ôn Yến nhiều câu như vậy y cũng không cảm thấy mệt, nhưng với Lương Quang Tường, thật sự…
Quả thật vẫn nên nói chuyện với người hiểu mình, có cùng tiếng nói chung, nhưng người có hiểu y đã đi rồi...
“Tạ ơn hoàng thượng và môn chủ đã không giết, ba năm này Lương Quang Tường cũng hiểu rồi, nếu như không có môn chủ sáng suốt, phía sau không có Phi Long Môn hùng mạnh, Lương Quang Tường thần thật sự không tính là gì, lúc trước thần cứ nghĩ là mình chính là niềm tự hào của Phi Long Môn, là sức mạnh hiếm có trong triều, nhưng sau khi rời khỏi Đại Lương và Phi Long Môn thần mới biết, hóa ra kẻ hèn mọn Lương Quang Tường này không tính là gì, chỉ có Lương Quang Trường mà hoàng thượng coi trọng và trưởng lão của Phi Long Môn mới khiến người khác sợ hãi.”
Hai năm nay lãng phí ngày tháng ở trong phủ của tam hoàng tử hắn ta mới hiểu sai lầm lúc trước của mình vô lý đến mức nào….
Chỉ là bản thân sớm đã không có tư cách hối hận….
Bản thân cũng không thể là Lương Quang Tường của hoàng thượng Đại Lương Triều, càng không phải là Lương Quang Tường, trưởng lão của Phi Long Môn.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, y không muốn nói những lời chúc phúc, y và Ôn Yến không giống nhau, người làm tổn thương Ôn Yến y hận không thể đem bọn họ chém thành nghìn mảnh, nhưng Ôn Yến đã lựa chọn thành toàn, y không thể không làm….
Lương Quang Tường hiểu ý của Tống Vĩnh Kỳ, hắn ta cũng không nói nhiều nữa, hắn ta không ngờ chuyện mình đến cầu xin sớm đã đạt được rồi.
Hắn ta từ từ lùi ra khỏi cửa, đang định quay người, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Hoàng thượng, người lúc đó đưa thần đến phủ, thần vẫn chưa điều tra ra được, con của Lý Tuân có lẽ cũng là do người đó đứa đến, ngay cả tam hoàng tử cũng không biết người kia là ai.”
“Ta không quan tâm hắn ta là ai, chỉ cần dám đánh chủ ý lên người Ôn Yến, vậy thì chỉ có con đường chết.” Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ mệt mỏi, lười biếng, lời nói thờ ơ, chỉ là giọng điệu vẫn khiến Lương Quang Tường dao động không thôi.
Trong hai năm nay ở Tử Húc Quốc, hắn ta đã biết được sự thay đổi của triều đình Đại Lương, hoàng thượng bây giờ, sớm đã không còn là Ngô Hạ A Mông năm đó nữa.
Triều đình đã không còn ai chi phối lời nói của y, triều đình trên dưới một lòng, chuyện y muốn làm, có rất nhiều người sẽ dốc toàn lực hoàn thành cùng y, thậm chí hắn ta có thể đoán được, chỉ cần mấy năm nữa, Đại Lương sẽ trở thành nước nổi bật nhất trong số các nước khác, chỉ là xây dựng truyền kỳ này đã không liên quan gì đến hắn ta.
Nghĩ đến năm đó mình ở Phi Long Môn học được được cách làm quan, cũng đã từng có lý tưởng vì nước vì dân, chỉ là lý tưởng này, cuối cùng vẫn là sau khi từ bỏ quyền cao chức trọng....
“Hoàng thượng đây là chuyện lớn, người đứng đằng sau kia....” Thấy lời nói của Lương Quang Tường không có bất kỳ tác dụng nào, Lộ công công lập tức trở nên gấp gáp....
“Ừ, ta biết rồi.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ giọng nói xong, quay người đi ngủ tiếp, chỉ là trong mơ vẫn toàn là Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ ngủ sâu một đêm, ngày hôm sau lúc tỉnh lại tinh thần rất sảng khoái, ngay cả khi Kinh Mặc và Trọng Lâu nói bọn họ bị mẫu thân trách phạt y cũng không tiếp tục trách phạt nữa, còn nói sẽ giúp bọn họ nói chuyện.
“Đúng là mặt trời mọc từ đằng tây, từ lúc nào phụ hoàng trở nên dễ nói chuyện như vậy.” Trọng Lâu từ trong sự ngạc nhiên phản ứng lại, rất nghiêm túc hỏi Kinh Mặc.
“Người có tình yêu, trong lòng toàn là những giai điệu âm nhạc, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta khóc trời gào đất rồi, vì vậy chúng ta có thể may mắn tránh được bị trách phạt, là phải cảm ơn mẫu thân.” Kinh Mặc rất khách khí nói ra những lời thật lòng, Trọng Lâu cũng chỉ có thể gật đầu, lại có nhận thức khác về tình yêu trong miệng của Kinh Mặc.
Ôn Yến cứ nghĩ là thuyết phục mẫu hậu là chuyện rất dễ dàng, nhưng không ngờ sau khi Ôn Yến nói mình nhất kiến chung tình với Tống Vĩnh Kỳ, ngược lại thái hậu không đồng ý, còn không ngừng thuyết phục Ôn Yến, một cô gái phải dè dặt, Tống Vĩnh Kỳ đã từ chối một lần, nếu như lần này lại từ chối nữa, như vậy sẽ có tổn thất đến danh tiếng của Ôn Yến, đương nhiên bà ta không nỡ để con gái bảo bối của mình chịu oan ức, vì vậy nhất quyết không đồng ý,chho dù Ôn Yến có thề, cho dù Ôn Yến nói với bà ta tình cảm cô và Tống Vĩnh Kỳ rất bền vững, hoàng hậu chỉ nói hai từ: không được.
Lúc Ôn Yến truyền tin xấu này đến tai của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ lập tức sững sờ.
Y chưa từng nghĩ đến, hoàng hậu của Tử Húc Quốc sẽ trở thành vật cản trở cho hôn nhân của mình, hơn nữa lý do lại quang minh chính đại như vậy, y đã từng từ hôn, Ôn Tư công chúa là công chúa duy nhất của Tử Húc Quốc, còn không vội kết hôn.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ có thể bảo Lộ công công nhanh chóng đi sắp xếp, kêu sứ thần của Đại Lương nhanh chóng vào Từ Húc hoàng cung để thương lượng với hoàng thượng, thấy thái đội cầu hôn của Đại Lương rất kiên định, sau khi thái tử của Đại Lương và hoàng thượng bàn bạc giá càng cao, tất cả các thành phố bị chiếm đoạt trong trận chiến với Đại Lương đều được trả lại, Từ Húc sẽ dùng những thành phố đó để làm của hồi môn cho Ôn Tư công chúa.
Bản hiệp ước này, tính như thế nào Tống Vĩnh Kỳ cũng không lỗ, những thành phố kia sau này sẽ trở thành của hồi môn, nhưng sẽ khiến cho bộ mặt của đối phương đẹp hơn.
Tống Vĩnh Kỳ không chút do dự lập tức đồng ý, đừng nói là trả lại những thành phố kia, cho dù chắp tay đưa toàn bộ cho Tử Húc, đổi lại một Ôn Yến, cũng rất đáng.
Trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến của y khuynh quốc khuynh thành.
“Hoàng thượng, thần đến để cầu xin ngài cứu mạng, chỉ có người mới có thể cứu được thần.” Lương Quang Tường thấy Tống Vĩnh Kỳ vô cùng lạnh lùng, tinh thần sớm đã hoang mang.
“Hoàng thượng, thần biết tội của thần không thể tha thứ, lúc đó thần chuẩn bị đi đến cái chết, nhưng có người lại cứu thần, đưa thần đến bên cạnh tam hoàng tử, mặc dù thần muốn có được vị trí cao hơn, muốn được quang minh chính đại ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu, nhưng chưa từng nghĩ đến việc phản bội lại đất nước.” Lương Quang Tường nói một cách rất chắc chắn, lúc nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ khuôn mặt rất chân thành.
Mơ mơ màng màng bảo toàn được tính mạng, lại được đưa đến phủ của hoàng tử nước đối thủ, hắn ta cũng từng nghĩ đến ở Tử Húc Quốc xông ra được một mảng trời đất, nhưng tam hoàng tử không phải là một vị hoàng đế anh minh, so với năm đó bản thân ở Đại Lương xuất sắc hơn người còn khó khăn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn ta vốn dĩ là người phản bội lại chủ nhân của mình, ngay cả tam hoàng đế cũng không xem trọng hắn ta.
Đọc FULL bộ truyện Tung Hoành Cổ Đại tại đây.
“Ôn Yến đã từng nói với ta, lúc đó nàng ấy cũng không muốn lấy mạng của ngươi, nàng ấy muốn ngươi chạy trốn, sau đó dẫn theo người phụ nữ mà mình yêu đi hưởng thụ hạnh phúc bình thường nhất, nhưng người….” Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ mang theo một chút tiếc nuối, nhìn thấy dáng vẻ chán nản bây giờ Lương Quang Tường, có lẽ hắn ta đã biết mình sai ở đâu.
Lương Quang Tường sững sờ, hắn ta không ngờ, hóa ra phía sau việc môn chủ muốn tính mạng của mình, môn chủ lại sắp xếp như vậy?
Rõ ràng cô biết hắn ta đã phản bội lại Phi Long Môn, phản bội lại hoàng thượng, nhưng vẫn lưu lại cho mình một con đường sống, bản thân hắn sau khi may mắn thoát khỏi vui vẻ sống cuộc sống của mình…
Lương Quang Tường không ngờ, hai năm nay bản thân mình trốn đông trốn tây đã trở thành một điều nực cười.
“Từ trước đến giờ Ôn Yến không phải là một kẻ khát máu, là vì nếu ngươi không chết sẽ không thể giải thích với Phi Long Hội và triều đình, chỉ có ngươi chết đi, mới có thể khiến những kẻ phản bội khiếp sợ, vì vậy nàng ấy chỉ có thể giúp người chạy trốn, nhưng ngươi. Mặc dù ngươi là trưởng lão của Phi Long Hội, nhưng sự hiểu biết của ngươi với Ôn Yến còn không bằng người phụ nữ của ngươi.”
Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ giống như sấm.
Lương Quang Tường vẫn luôn cho là, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự bàn tay của mình, nhưng không nghĩ đến hai năm trước, mình đã…
“Chính là vì điều này, nàng ấy mới không muốn tha thứ cho ta, cuối cùng nàng ấy lựa chọn tin tưởng môn chủ, nhưng ta lại...” Lúc Lương Quang Tường nói chuyện sắc mặt đã trở nên hoảng loạn, giống như một đứa trẻ đã làm sai.
Lần này ngươi làm việc cho tam hoàng tử, ta không trách ngươi, người dưới mái hiên, rất nhiều việc không thể không làm, hơn nữa cũng xem như là ngươi dùng người phụ nữ kia để giúp ta, vì vậy….ngươi đi đi, sau này cho dù là phủ tam hoàng tử hay là triều đình Đại Lương, hay là Phi Long Hội, đều không có người tên Lương Quang Tường.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong, khuôn mặt mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nói với Ôn Yến nhiều câu như vậy y cũng không cảm thấy mệt, nhưng với Lương Quang Tường, thật sự…
Quả thật vẫn nên nói chuyện với người hiểu mình, có cùng tiếng nói chung, nhưng người có hiểu y đã đi rồi...
“Tạ ơn hoàng thượng và môn chủ đã không giết, ba năm này Lương Quang Tường cũng hiểu rồi, nếu như không có môn chủ sáng suốt, phía sau không có Phi Long Môn hùng mạnh, Lương Quang Tường thần thật sự không tính là gì, lúc trước thần cứ nghĩ là mình chính là niềm tự hào của Phi Long Môn, là sức mạnh hiếm có trong triều, nhưng sau khi rời khỏi Đại Lương và Phi Long Môn thần mới biết, hóa ra kẻ hèn mọn Lương Quang Tường này không tính là gì, chỉ có Lương Quang Trường mà hoàng thượng coi trọng và trưởng lão của Phi Long Môn mới khiến người khác sợ hãi.”
Hai năm nay lãng phí ngày tháng ở trong phủ của tam hoàng tử hắn ta mới hiểu sai lầm lúc trước của mình vô lý đến mức nào….
Chỉ là bản thân sớm đã không có tư cách hối hận….
Bản thân cũng không thể là Lương Quang Tường của hoàng thượng Đại Lương Triều, càng không phải là Lương Quang Tường, trưởng lão của Phi Long Môn.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, y không muốn nói những lời chúc phúc, y và Ôn Yến không giống nhau, người làm tổn thương Ôn Yến y hận không thể đem bọn họ chém thành nghìn mảnh, nhưng Ôn Yến đã lựa chọn thành toàn, y không thể không làm….
Lương Quang Tường hiểu ý của Tống Vĩnh Kỳ, hắn ta cũng không nói nhiều nữa, hắn ta không ngờ chuyện mình đến cầu xin sớm đã đạt được rồi.
Hắn ta từ từ lùi ra khỏi cửa, đang định quay người, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Hoàng thượng, người lúc đó đưa thần đến phủ, thần vẫn chưa điều tra ra được, con của Lý Tuân có lẽ cũng là do người đó đứa đến, ngay cả tam hoàng tử cũng không biết người kia là ai.”
“Ta không quan tâm hắn ta là ai, chỉ cần dám đánh chủ ý lên người Ôn Yến, vậy thì chỉ có con đường chết.” Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ mệt mỏi, lười biếng, lời nói thờ ơ, chỉ là giọng điệu vẫn khiến Lương Quang Tường dao động không thôi.
Trong hai năm nay ở Tử Húc Quốc, hắn ta đã biết được sự thay đổi của triều đình Đại Lương, hoàng thượng bây giờ, sớm đã không còn là Ngô Hạ A Mông năm đó nữa.
Triều đình đã không còn ai chi phối lời nói của y, triều đình trên dưới một lòng, chuyện y muốn làm, có rất nhiều người sẽ dốc toàn lực hoàn thành cùng y, thậm chí hắn ta có thể đoán được, chỉ cần mấy năm nữa, Đại Lương sẽ trở thành nước nổi bật nhất trong số các nước khác, chỉ là xây dựng truyền kỳ này đã không liên quan gì đến hắn ta.
Nghĩ đến năm đó mình ở Phi Long Môn học được được cách làm quan, cũng đã từng có lý tưởng vì nước vì dân, chỉ là lý tưởng này, cuối cùng vẫn là sau khi từ bỏ quyền cao chức trọng....
“Hoàng thượng đây là chuyện lớn, người đứng đằng sau kia....” Thấy lời nói của Lương Quang Tường không có bất kỳ tác dụng nào, Lộ công công lập tức trở nên gấp gáp....
“Ừ, ta biết rồi.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ giọng nói xong, quay người đi ngủ tiếp, chỉ là trong mơ vẫn toàn là Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ ngủ sâu một đêm, ngày hôm sau lúc tỉnh lại tinh thần rất sảng khoái, ngay cả khi Kinh Mặc và Trọng Lâu nói bọn họ bị mẫu thân trách phạt y cũng không tiếp tục trách phạt nữa, còn nói sẽ giúp bọn họ nói chuyện.
“Đúng là mặt trời mọc từ đằng tây, từ lúc nào phụ hoàng trở nên dễ nói chuyện như vậy.” Trọng Lâu từ trong sự ngạc nhiên phản ứng lại, rất nghiêm túc hỏi Kinh Mặc.
“Người có tình yêu, trong lòng toàn là những giai điệu âm nhạc, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta khóc trời gào đất rồi, vì vậy chúng ta có thể may mắn tránh được bị trách phạt, là phải cảm ơn mẫu thân.” Kinh Mặc rất khách khí nói ra những lời thật lòng, Trọng Lâu cũng chỉ có thể gật đầu, lại có nhận thức khác về tình yêu trong miệng của Kinh Mặc.
Ôn Yến cứ nghĩ là thuyết phục mẫu hậu là chuyện rất dễ dàng, nhưng không ngờ sau khi Ôn Yến nói mình nhất kiến chung tình với Tống Vĩnh Kỳ, ngược lại thái hậu không đồng ý, còn không ngừng thuyết phục Ôn Yến, một cô gái phải dè dặt, Tống Vĩnh Kỳ đã từ chối một lần, nếu như lần này lại từ chối nữa, như vậy sẽ có tổn thất đến danh tiếng của Ôn Yến, đương nhiên bà ta không nỡ để con gái bảo bối của mình chịu oan ức, vì vậy nhất quyết không đồng ý,chho dù Ôn Yến có thề, cho dù Ôn Yến nói với bà ta tình cảm cô và Tống Vĩnh Kỳ rất bền vững, hoàng hậu chỉ nói hai từ: không được.
Lúc Ôn Yến truyền tin xấu này đến tai của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ lập tức sững sờ.
Y chưa từng nghĩ đến, hoàng hậu của Tử Húc Quốc sẽ trở thành vật cản trở cho hôn nhân của mình, hơn nữa lý do lại quang minh chính đại như vậy, y đã từng từ hôn, Ôn Tư công chúa là công chúa duy nhất của Tử Húc Quốc, còn không vội kết hôn.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ có thể bảo Lộ công công nhanh chóng đi sắp xếp, kêu sứ thần của Đại Lương nhanh chóng vào Từ Húc hoàng cung để thương lượng với hoàng thượng, thấy thái đội cầu hôn của Đại Lương rất kiên định, sau khi thái tử của Đại Lương và hoàng thượng bàn bạc giá càng cao, tất cả các thành phố bị chiếm đoạt trong trận chiến với Đại Lương đều được trả lại, Từ Húc sẽ dùng những thành phố đó để làm của hồi môn cho Ôn Tư công chúa.
Bản hiệp ước này, tính như thế nào Tống Vĩnh Kỳ cũng không lỗ, những thành phố kia sau này sẽ trở thành của hồi môn, nhưng sẽ khiến cho bộ mặt của đối phương đẹp hơn.
Tống Vĩnh Kỳ không chút do dự lập tức đồng ý, đừng nói là trả lại những thành phố kia, cho dù chắp tay đưa toàn bộ cho Tử Húc, đổi lại một Ôn Yến, cũng rất đáng.
Trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến của y khuynh quốc khuynh thành.
Bình luận facebook