Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721: Ngoại truyện 11: Tỷ đệ gặp mặt
Giấc mơ của nam nhân đã bị Kinh Mặc dọa tỉnh, sau khi hắn nói muốn lấy Kinh Mặc làm vợ, Kinh Mặc rất tức giận, sau đó liền đánh hắn một trận cực kì tàn nhẫn, sau khi đánh xong còn ăn tôm hùm đất cay ở trước mặt hắn, bởi vì quá cay mà miệng của nàng cũng đỏ lên, đôi môi đỏ tươi khiến cho người khác chỉ muốn xông đến hôn một cái, hắn khống chế không nổi ngọn lửa sục sôi trong lòng liền xông đến, sau đó đôi môi liền truyền đến một cơn đau, bởi vì Kinh Mặc đã cắn hắn.
Hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, mới phát hiện mình vậy mà vị cấn vào một chỗ lồi lên trên đầu giường, chẳng trách trong mộng đau như vậy, chẳng trách lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào, trong mộng còn là ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng mà tất cả những gì ở trước mắt bây giờ, thực sự khiến người khác... thất vọng.
Nhưng hắn không biết là, vào lúc này có người còn thất vọng hơn cả hắn, bởi vì người nào đó nhận được tin Kinh Mặc vào kinh, vì để thể hiện sự nhớ nhung tha thiết của mình với tỷ tỷ, vậy mà lại đến An Lạc thành đón tiếp Kinh Mặc.
Cho nên tôm hùm đất mà nam tử áo trắng đã chuẩn bị tỉ mỉ đã không có đất dụng võ, bởi vì đồ ăn mà Trọng Lâu mang đến là do Ngự thiện phòng làm, đương nhiên là được làm theo công thức của Ôn Yến, Trọng Lâu dụng tâm muốn cho Kinh Mặc nếm được hương vị do mẹ làm.
Lúc này, Trọng Lâu phá lệ không có tranh tôm hùm đất với Kinh Mặc, y cứ cười mà nhìn Kinh Mặc ăn, tuy rằng lúc nhìn thấy miếng thịt non mềm đó bị nhét vào trong miệng của Kinh Mặc, y cũng cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng mà nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà trước đây mình đã làm, y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn Kinh Mặc ăn ngấu nghiến.
Kinh Mặc từ lâu đã nhìn ra Trọng Lâu có rất nhiều lời muốn nói với mình, nàng thậm chí có thể đoán được Trọng Lâu sẽ nói gì, nhưng nàng chẳng nói gì cả, như vậy khiến Trọng Lâu cũng ngại mở lời, chỉ có thể cười một cách nịnh nọt mà gắp đồ ăn cho nàng, tỏ ra là một người đệ đệ ngoan ngoãn..
"Tỷ tỷ, tỷ ăn no rồi nhỉ?” Trọng Lâu trơ mắt nhìn Kinh Mặc nhét hết toàn bộ tôm hùm đất vào trong miệng của nàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng vẫn tỏ vẻ không hề gì như cũ, nhìn Kinh Mặc một cách đầy mãn nguyện.
"Cũng được, cái đám ngự thiện phòng bất tài đó, mãi mãi cũng không thể nào làm ra được mùi vị do mẹ làm." Kinh Mặc khẽ nói, dường như không chú ý đến vẻ mặt đã sụp đổ của Trọng Lâu.
Bây giờ trong lòng Trọng Lâu cảm thấy cực kỳ oán giận tỷ tỷ của mình, tỷ ấy càng ngày càng không còn đáng yêu nữa, y khó khăn lắm mới tìm được đề tài nói chuyện, vừa mở miệng đã bị làm tức chết, chuyện này...
"Đợi lúc mẹ về, ta kêu mẹ làm cho tỷ ăn." Trọng Lâu nhẹ giọng nói, chỉ là bản thân y cũng cảm thấy lời hứa hẹn này quá giả dối, bởi vì họ đều không biết được chừng nào mẹ trở về, mà đợi đến lúc mẹ trở về Kinh Mặc có còn ở kinh thành hay không? Có thể nàng đã lại quay về biên giới phía Nam, có thể nàng thật sự phải hòa thân với Tử Húc, có thể...
Năm đó bọn họ tỷ đệ bên phụ hoàng cùng mẹ, những ngày tháng ngắm trăng trò chuyện đã qua rồi.
Kinh Mặc nhìn dáng vẻ mất mát của Trọng Lâu, tâm trạng vốn không thoải mái khi thấy y cũng dần dần biến mất, nàng nhìn Trọng Lâu rất nghiêm túc nói một câu: "Khi không tỏ ra ân cần."
"Ta không có, ta chỉ là cảm thấy gần một năm rồi không gặp tỷ, nên muốn gặp tỷ, sau khi đăng cơ ta mới sâu sắc ý thức được tỷ quan trọng như thế nào đối với ta và Đại Lương chúng ta, ta..." Ở trước mặt Kinh Mặc, Trọng Lâu trở nên nói năng vụng về, bởi vì y biết, dựa theo tài ăn nói của Kinh Mặc, nàng muốn kiếm chuyện thì sẽ không gì cản được, cho nên lúc nói chuyện y luôn do dự nhiều lần, sợ chọc giận Kinh Mặc.
"Ừm, đệ phát hiện công chúa có thể đi hòa thân trong hoàng thất chúng ta chỉ có một mình tỷ, cho nên mới cảm thấy tỷ có tác dụng quan trọng đúng không?" Không giống như cách nói chuyện đầy hàm ý của Trọng Lâu, Kinh Mặc một phát nói trúng tim đen, nàng nói chuyện thẳng thắn khiến cho Trọng Lâu có chút trở tay không kịp, y nhìn Kinh Mặc, vội vàng giải thích: "Ý của ta không phải như vậy, không phải, không phải, ta..."
Nếu chỉ là chiến tranh giữa hai nước, y thực sự sẽ không để cho tỷ đi hòa thân, đặc biệt là gả cho tên ma bệnh của Tử Húc Quốc đó.
Nhưng mà, sự tình có liên quan đến Lãnh Tố, y mới cảm thấy rối loạn, có chút không biết làm sao.
"Vậy ý của đệ chính là tỷ không cần hòa thân tới Tử Húc? Nếu như đệ thực sự có dự định này, vậy tỷ và Trần thúc lập tức về biên cảnh Nam Chiếu, hẳn đệ biết, hoàng thất Nam Chiếu mấy năm nay vẫn còn tà tâm, không có người đáng tin trấn thủ ở đó, tỷ thực sự lo lắng." Lời nói của Kinh Mặc cực kì nghiêm túc, thấy hoàng tỷ đến lúc này vẫn lo lắng vì đất nước, trong lòng Trọng Lâu lại lung lay lần nữa.
Tỷ tỷ hết lòng lo lắng cho y, y lại muốn giao tỷ tỷ cho người khác, suy nghĩ như vậy cứ quanh quẩn trong đầu Trọng Lâu, càng nghĩ càng cảm thấy mình rất quá đáng.
"Hoàng tỷ, ta.... Nếu tỷ thật sự luyến tiếc biên cương phía Nam, vậy tỷ và Trần thúc trở về đi, chuyện trong triều đình, chuyện của Tử Húc Quốc, ta sẽ nghĩ cách xử lý, ta sẽ không bắt tỷ làm bất cứ chuyện gì, ta...” Trọng Lâu rốt cục tập trung hết can đảm, thấp giọng nói.
Nhưng mà sau khi nói xong, vẻ mặt của y lại hiện lên biểu cảm không biết làm thế nào.
Nếu hoàng tỷ thật sự rời đi, Lãnh Tố phải làm sao bây giờ? Một tiểu cô nương ngây thơ như nàng ấy, bị bắt nhốt vào trong doanh trại của địch...
Trọng Lâu cảm thấy mình buộc phải thi triển dị năng của mình cứu Lãnh Tố khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng, cách này dường như đã là cách duy nhất.
“Trọng Lâu, đệ chuẩn bị dùng dị năng của đệ cứu Lãnh Tố về sao?" Kinh Mặc thấy vẻ mặt của Trọng Lâu trở nên kiên định, đáy lòng đột nhiên lóe lên dự cảm chẳng lành.
Trọng Lâu không nói chuyện, chỉ cúi đầu, tỷ tỷ có thể mặc kệ sự sống chết của Lãnh Tố, bởi vì đối với nàng mà nói, Lãnh Tố chẳng qua chỉ là một muội muội biết nghe lời, nhưng mà đối với y mà nói, Lãnh Tố lại không giống như vậy, đó là người đầu tiên hấp dẫn y, y hận không thể chia sẻ hết tất cả những của mình với nàng...
“Trọng Lâu, đệ là vua của một nước, đệ không thể có những suy nghĩ như vậy, quân tử phải tránh xa nơi nguy hiểm." Nhìn ra được đệ đệ chất phác của mình thật sự yêu thích Lãnh Tố, nhưng mà Đại Lương sao cho phép Hoàng Thượng của mình đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy, cho nên Trọng Lâu ngay cả khả năng rời đi cũng không có.
"Kinh Mặc, ta không thể để cho nàng ấy chịu uất ức, ta đã thề rồi.” Trọng Lâu ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu.
"Đệ cảm thấy đệ có thể cứu Lãnh Tố ra sao? Nếu đã có thể lấy Lãnh Tố uy hiếp đệ, bọn họ tự nhiên biết Lãnh Tố là người đệ yêu." Kinh Mặc nhẹ giọng nói, giọng nói nặng nề, đây là nguyên nhân mà vì sao nàng trở về, đối phương đã giăng bẫy từ lâu, nàng thậm chí có thể nghĩ đến hướng đi tiếp theo của sự việc.
Nếu mình đồng ý hòa thân, vậy Tử Húc Quốc sẽ được như nguyện, để Thành Vương gia ốm yếu của họ cưới công chúa Đại Lương là nàng.
Nếu mình không đồng ý hòa thân, Trọng Lâu chắc chắn sẽ đến biên quan, đến lúc đó có thể sẽ bại trận, đương nhiên khả năng lớn hơn nữa là Trọng Lâu bởi vì Lãnh Tố mà mất bình tĩnh, đến lúc đó muốn cứu người ra chắc chắn cũng sẽ tự mình ra mặt, đến lúc đó thương vong càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó Đại Lương là kẻ thất bại, lúc công chúa gả đi còn phải cắt đất đền tiền...
Kết quả như vậy, Trọng Lâu và Kinh Mặc đều đã suy nghĩ tới.
Nhưng mà Lãnh Tố, không thể không cứu, cho nên, Kinh Mặc không thể không gả.
"Nhưng mà tỷ tỷ, ta không muốn gả tỷ đi, nếu thật sự phải như vậy, đừng nói ngươi không tha cho ta, phụ hoàng và mẹ cũng sẽ không tha cho ta, ta cũng không nỡ để tỷ tỷ gả xa, đặc biệt là dùng cách thức nhục nhã như hòa thân.” Trọng Lâu thấy Kinh Mặc không chửi rủa mình một trận như là y đã nghĩ, đáy lòng đã vô cùng cảm kích, bây giờ thấy nàng vì mình mà phân tích tình hình, đáy lòng lại cảm động muốn chết, trong lòng càng lúc càng không nỡ gả Kinh Mặc, đến nỗi ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, mới phát hiện mình vậy mà vị cấn vào một chỗ lồi lên trên đầu giường, chẳng trách trong mộng đau như vậy, chẳng trách lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào, trong mộng còn là ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng mà tất cả những gì ở trước mắt bây giờ, thực sự khiến người khác... thất vọng.
Nhưng hắn không biết là, vào lúc này có người còn thất vọng hơn cả hắn, bởi vì người nào đó nhận được tin Kinh Mặc vào kinh, vì để thể hiện sự nhớ nhung tha thiết của mình với tỷ tỷ, vậy mà lại đến An Lạc thành đón tiếp Kinh Mặc.
Cho nên tôm hùm đất mà nam tử áo trắng đã chuẩn bị tỉ mỉ đã không có đất dụng võ, bởi vì đồ ăn mà Trọng Lâu mang đến là do Ngự thiện phòng làm, đương nhiên là được làm theo công thức của Ôn Yến, Trọng Lâu dụng tâm muốn cho Kinh Mặc nếm được hương vị do mẹ làm.
Lúc này, Trọng Lâu phá lệ không có tranh tôm hùm đất với Kinh Mặc, y cứ cười mà nhìn Kinh Mặc ăn, tuy rằng lúc nhìn thấy miếng thịt non mềm đó bị nhét vào trong miệng của Kinh Mặc, y cũng cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng mà nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà trước đây mình đã làm, y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn Kinh Mặc ăn ngấu nghiến.
Kinh Mặc từ lâu đã nhìn ra Trọng Lâu có rất nhiều lời muốn nói với mình, nàng thậm chí có thể đoán được Trọng Lâu sẽ nói gì, nhưng nàng chẳng nói gì cả, như vậy khiến Trọng Lâu cũng ngại mở lời, chỉ có thể cười một cách nịnh nọt mà gắp đồ ăn cho nàng, tỏ ra là một người đệ đệ ngoan ngoãn..
"Tỷ tỷ, tỷ ăn no rồi nhỉ?” Trọng Lâu trơ mắt nhìn Kinh Mặc nhét hết toàn bộ tôm hùm đất vào trong miệng của nàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng vẫn tỏ vẻ không hề gì như cũ, nhìn Kinh Mặc một cách đầy mãn nguyện.
"Cũng được, cái đám ngự thiện phòng bất tài đó, mãi mãi cũng không thể nào làm ra được mùi vị do mẹ làm." Kinh Mặc khẽ nói, dường như không chú ý đến vẻ mặt đã sụp đổ của Trọng Lâu.
Bây giờ trong lòng Trọng Lâu cảm thấy cực kỳ oán giận tỷ tỷ của mình, tỷ ấy càng ngày càng không còn đáng yêu nữa, y khó khăn lắm mới tìm được đề tài nói chuyện, vừa mở miệng đã bị làm tức chết, chuyện này...
"Đợi lúc mẹ về, ta kêu mẹ làm cho tỷ ăn." Trọng Lâu nhẹ giọng nói, chỉ là bản thân y cũng cảm thấy lời hứa hẹn này quá giả dối, bởi vì họ đều không biết được chừng nào mẹ trở về, mà đợi đến lúc mẹ trở về Kinh Mặc có còn ở kinh thành hay không? Có thể nàng đã lại quay về biên giới phía Nam, có thể nàng thật sự phải hòa thân với Tử Húc, có thể...
Năm đó bọn họ tỷ đệ bên phụ hoàng cùng mẹ, những ngày tháng ngắm trăng trò chuyện đã qua rồi.
Kinh Mặc nhìn dáng vẻ mất mát của Trọng Lâu, tâm trạng vốn không thoải mái khi thấy y cũng dần dần biến mất, nàng nhìn Trọng Lâu rất nghiêm túc nói một câu: "Khi không tỏ ra ân cần."
"Ta không có, ta chỉ là cảm thấy gần một năm rồi không gặp tỷ, nên muốn gặp tỷ, sau khi đăng cơ ta mới sâu sắc ý thức được tỷ quan trọng như thế nào đối với ta và Đại Lương chúng ta, ta..." Ở trước mặt Kinh Mặc, Trọng Lâu trở nên nói năng vụng về, bởi vì y biết, dựa theo tài ăn nói của Kinh Mặc, nàng muốn kiếm chuyện thì sẽ không gì cản được, cho nên lúc nói chuyện y luôn do dự nhiều lần, sợ chọc giận Kinh Mặc.
"Ừm, đệ phát hiện công chúa có thể đi hòa thân trong hoàng thất chúng ta chỉ có một mình tỷ, cho nên mới cảm thấy tỷ có tác dụng quan trọng đúng không?" Không giống như cách nói chuyện đầy hàm ý của Trọng Lâu, Kinh Mặc một phát nói trúng tim đen, nàng nói chuyện thẳng thắn khiến cho Trọng Lâu có chút trở tay không kịp, y nhìn Kinh Mặc, vội vàng giải thích: "Ý của ta không phải như vậy, không phải, không phải, ta..."
Nếu chỉ là chiến tranh giữa hai nước, y thực sự sẽ không để cho tỷ đi hòa thân, đặc biệt là gả cho tên ma bệnh của Tử Húc Quốc đó.
Nhưng mà, sự tình có liên quan đến Lãnh Tố, y mới cảm thấy rối loạn, có chút không biết làm sao.
"Vậy ý của đệ chính là tỷ không cần hòa thân tới Tử Húc? Nếu như đệ thực sự có dự định này, vậy tỷ và Trần thúc lập tức về biên cảnh Nam Chiếu, hẳn đệ biết, hoàng thất Nam Chiếu mấy năm nay vẫn còn tà tâm, không có người đáng tin trấn thủ ở đó, tỷ thực sự lo lắng." Lời nói của Kinh Mặc cực kì nghiêm túc, thấy hoàng tỷ đến lúc này vẫn lo lắng vì đất nước, trong lòng Trọng Lâu lại lung lay lần nữa.
Tỷ tỷ hết lòng lo lắng cho y, y lại muốn giao tỷ tỷ cho người khác, suy nghĩ như vậy cứ quanh quẩn trong đầu Trọng Lâu, càng nghĩ càng cảm thấy mình rất quá đáng.
"Hoàng tỷ, ta.... Nếu tỷ thật sự luyến tiếc biên cương phía Nam, vậy tỷ và Trần thúc trở về đi, chuyện trong triều đình, chuyện của Tử Húc Quốc, ta sẽ nghĩ cách xử lý, ta sẽ không bắt tỷ làm bất cứ chuyện gì, ta...” Trọng Lâu rốt cục tập trung hết can đảm, thấp giọng nói.
Nhưng mà sau khi nói xong, vẻ mặt của y lại hiện lên biểu cảm không biết làm thế nào.
Nếu hoàng tỷ thật sự rời đi, Lãnh Tố phải làm sao bây giờ? Một tiểu cô nương ngây thơ như nàng ấy, bị bắt nhốt vào trong doanh trại của địch...
Trọng Lâu cảm thấy mình buộc phải thi triển dị năng của mình cứu Lãnh Tố khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng, cách này dường như đã là cách duy nhất.
“Trọng Lâu, đệ chuẩn bị dùng dị năng của đệ cứu Lãnh Tố về sao?" Kinh Mặc thấy vẻ mặt của Trọng Lâu trở nên kiên định, đáy lòng đột nhiên lóe lên dự cảm chẳng lành.
Trọng Lâu không nói chuyện, chỉ cúi đầu, tỷ tỷ có thể mặc kệ sự sống chết của Lãnh Tố, bởi vì đối với nàng mà nói, Lãnh Tố chẳng qua chỉ là một muội muội biết nghe lời, nhưng mà đối với y mà nói, Lãnh Tố lại không giống như vậy, đó là người đầu tiên hấp dẫn y, y hận không thể chia sẻ hết tất cả những của mình với nàng...
“Trọng Lâu, đệ là vua của một nước, đệ không thể có những suy nghĩ như vậy, quân tử phải tránh xa nơi nguy hiểm." Nhìn ra được đệ đệ chất phác của mình thật sự yêu thích Lãnh Tố, nhưng mà Đại Lương sao cho phép Hoàng Thượng của mình đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy, cho nên Trọng Lâu ngay cả khả năng rời đi cũng không có.
"Kinh Mặc, ta không thể để cho nàng ấy chịu uất ức, ta đã thề rồi.” Trọng Lâu ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu.
"Đệ cảm thấy đệ có thể cứu Lãnh Tố ra sao? Nếu đã có thể lấy Lãnh Tố uy hiếp đệ, bọn họ tự nhiên biết Lãnh Tố là người đệ yêu." Kinh Mặc nhẹ giọng nói, giọng nói nặng nề, đây là nguyên nhân mà vì sao nàng trở về, đối phương đã giăng bẫy từ lâu, nàng thậm chí có thể nghĩ đến hướng đi tiếp theo của sự việc.
Nếu mình đồng ý hòa thân, vậy Tử Húc Quốc sẽ được như nguyện, để Thành Vương gia ốm yếu của họ cưới công chúa Đại Lương là nàng.
Nếu mình không đồng ý hòa thân, Trọng Lâu chắc chắn sẽ đến biên quan, đến lúc đó có thể sẽ bại trận, đương nhiên khả năng lớn hơn nữa là Trọng Lâu bởi vì Lãnh Tố mà mất bình tĩnh, đến lúc đó muốn cứu người ra chắc chắn cũng sẽ tự mình ra mặt, đến lúc đó thương vong càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó Đại Lương là kẻ thất bại, lúc công chúa gả đi còn phải cắt đất đền tiền...
Kết quả như vậy, Trọng Lâu và Kinh Mặc đều đã suy nghĩ tới.
Nhưng mà Lãnh Tố, không thể không cứu, cho nên, Kinh Mặc không thể không gả.
"Nhưng mà tỷ tỷ, ta không muốn gả tỷ đi, nếu thật sự phải như vậy, đừng nói ngươi không tha cho ta, phụ hoàng và mẹ cũng sẽ không tha cho ta, ta cũng không nỡ để tỷ tỷ gả xa, đặc biệt là dùng cách thức nhục nhã như hòa thân.” Trọng Lâu thấy Kinh Mặc không chửi rủa mình một trận như là y đã nghĩ, đáy lòng đã vô cùng cảm kích, bây giờ thấy nàng vì mình mà phân tích tình hình, đáy lòng lại cảm động muốn chết, trong lòng càng lúc càng không nỡ gả Kinh Mặc, đến nỗi ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Bình luận facebook