Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-290
Chương 290: Hẹn như quý phi
Vạn Lương vẫn luôn nhìn cô, đi theo cô lâu như vậy, trước giờ nàng ta vẫn không cảm thấy cô lợi hại chỗ nào.
Vốn dĩ cho là Môn Chủ Phi Long môn, đầu tiên phải có võ nghệ hơn người, nhưng đi theo cô lâu như vậy vẫn không cảm thấy là cô có biết võ công. Tiếp đó phải có trí tuệ vượt trội, nhưng những chuyện cô làm đều cực kỳ ngu xuẩn, thậm chí việc sắp xếp Phi Long vệ vào kinh cũng đều do Tào Bang Mãn thúc đề ra.
Sau khi Phi Long vệ vào cung, cô cũng không hỏi tới, mỗi ngày trong cung, không dạy An Nhiên luyện châm cứu thì dẫn con đi thăm Hoàng Thái Hậu, lợi hại nhất cũng chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện cùng Hoàng Thượng, nhưng cũng không nói chuyện chính sự quan trọng gì mà đều là chút việc nhà lông gà vỏ tỏi.
Thật không hiểu cô có tài cán gì mà trở thành Môn Chủ Phi Long môn được.
Nàng ta biết tới Phi Long môn là một tổ chức thần bí, lực lượng mạnh mẽ, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, đi tới đâu, dẹp yên đến đó.
Mà một quân đội hùng mạnh như vậy lại do một người phụ nữ ngu xuẩn thống lĩnh.
Đúng là làm người ta khó hiểu.
Xe ngựa tới chân núi, quả nhiên đường lên núi khá nhỏ hẹp, xe ngựa không thể đi được.
Vạn Lương xuống xe ngựa trước, nhưng lại không ôm hòm thuốc giúp Ôn Yến, để người đánh xe dừng xe ngựa ở một bên, sai phái: “Ngươi chờ ở đây, ta cùng chủ nhân lên núi.”
“Vâng!” Người đánh xe nói.
Vạn Lương bước tới, nói với Ôn Yến: “Chủ nhân, đi thôi.”
Ôn Yến nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy hòm thuốc.”
Ôn Yến đi tới trước xe ngựa, vén rèm ôm hòm thuốc xuống, nói thầm với người đánh xe: “Sau khi chúng ta đi, ngươi lập tức về kinh, đừng chờ ta.”
Người đánh xe ngẩn ra: “Này...”
“Đừng hỏi nhiều, nghe lệnh của ta.” Ôn Yến mở hòm thuốc ra, giả vờ kiểm tra.
“Vâng!” Người đánh xe biết có chuyện: “Ôn đại phu cẩn thận.”
Ôn Yến đeo hòm thuốc, xoay người đi về phía Vạn Lương.
Vạn Lương ở bên kia đường nhìn thấy Ôn Yến nói chuyện với người đánh xe, nhưng vừa muốn đi tới thì Ôn Yến đã đeo hòm thuốc sang đây, nàng ta không khỏi hỏi: “Chủ nhân nói gì với hắn vậy?”
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống khiến gương mặt không son phấn của Ôn Yến trắng nõn như trong suốt, chỉ là ánh nắng không chiếu được vào đôi mắt cô: “Dặn hắn không được đi xa, tránh lúc chúng ta xuống núi không tìm được.”
“Chủ nhân không cần lo lắng chuyện này, hắn sẽ không đi xa.” Vạn Lương nở nụ cười.
Dưới ánh nắng chói chang, Ôn Yến nhìn nàng ta cười ngang ngược như vậy mới phát hiện, thật ra hàm răng của nàng ta khác Vạn Lương rất nhiều, hàm răng của Vạn Lương sạch sẽ trắng tinh, nhưng hàm răng của người này lại ố vàng, còn không được chỉnh tề cho lắm, nhất là răng cửa lớn hơn răng Vạn Lương nhiều.
Thật ra, nếu một người muốn thay hình đổi dạng chỉ có thể lừa gạt được một số người, là người thân cận thực sự, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện được.
Đôi mắt cùng hàm răng, muốn làm giống nhau như đúc rất khó.
Ôn Yến không nói gì, đi bộ lên núi.
Cô rất quen thuộc nơi này, năm năm trước, lúc cô vẫn là một đại phu cũng từng tới vùng này, nhưng cũng không phát hiện cái thôn nào trên núi này cả.
Cùng lúc đó, Thiên Sơn đã chuẩn bị xong, chờ Lý Trường An, Phi Long vệ ở cửa thành.
3000 Phi Long vệ, tất cả đều rời cung, Phi long lệnh không nằm trong tay Vạn Tường mà ở trong tay Lý Trường An.
Thiên Sơn đứng chờ ở cửa thành có nhìn thấy hai cái bóng màu xanh lục xẹt qua bầu trời, biến mất trong nháy mắt.
Nếu ánh mắt không đủ tinh tường thì sẽ không nhìn thấy được, chỉ nghĩ là bóng nắng.
Trước khi xuất phát, 3000 Phi Long vệ đều uống một chén nước, đề phòng khói độc trong núi.
Khanh Nhi đứng ở cuối thành cung, nhìn Phi Long vệ xuất phát, lụa mỏng che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy ý cười thâm độc.
Ôn Yến, lần này sẽ nhổ sạch răng của cô, để cho cô biết, cảm giác không nơi nương tựa thê thảm thế nào.
Trên núi Lang Phong, khói của cỏ độc thiêu cháy quanh quẩn trong núi, rừng rậm núi cao, gió không thể thổi lọt nên khói độc này mãi không tiêu tán, giống như một lớp lụa mỏng màu trắng chiếm cứ núi rừng.
Lý Trường An dẫn người ra cửa thành, tập hợp với Thiên Sơn.
“Bao nhiêu người?” Thiên Sơn hỏi Lý Trường An.
“Điều động hết cả 3000 người trong cung.” Lý Trường An nói.
Thiên Sơn mỉm cười: “Tốt lắm, bọn hắn đã chuẩn bị xong phòng ngự 2000 người.”
“Xuất phát đi.” Lý Trường An nói.
Hắn đi đầu thúc ngựa chạy băng băng, 3000 Phi Long lệnh, 3000 kỵ binh tinh nhuệ mênh mông cuồn cuộn đi về phía đỉnh Lang Phong.
Thiên Sơn cầm dây cương trong tay, trong lòng bi thương cùng kích động không nói thành lời, tổ mật thám đã sớm tìm được nơi Lãnh Ninh ngã xuống, nhưng nàng phải án binh bất động, chờ chủ nhân nghiên cứu xong thuốc giải của khói độc, nếu không, đừng nói là 3000 người, cho dù là 30000 cũng đều phải bỏ mạng trên đỉnh Lang Phong.
Đỉnh Lang Phong, là ngọn núi cao nhất so với mặt nước biển của Kinh Giao.
Đỉnh núi cao ngất trong mây, bốn phía xung quanh là vực thẳm vách đá, không có cách nào có thể leo tới đỉnh núi.
Bởi vì đỉnh núi có tuyết đọng quanh năm, giống như chìm trong mây mù nên đứng phía dưới không có cách nào thấy được tình hình trên đỉnh núi.
Ngày ấy, đám người Tống Vĩnh Cung cùng Mãn thúc tới đỉnh Lang Phong, nhưng đỉnh Lang Phong là một ngọn núi rất lớn, vào trong núi là rừng rậm, xuyên qua rừng rậm leo lên trên lại là vực thẳm vách đá.
Không chỉ mình ngọn núi này mà cả dãy núi gọi chung là đỉnh Lang Phong.
Núi non trùng điệp giống như một người bảo vệ kinh đô, những nơi đã được thăm dò của ngọn núi này không nhiều lắm, núi sâu nhiều thú dữ, lại có khí độc chướng khí mù mịt, như ngăn cách bước chân người dân.
Tổ mật thám dò xét một thời gian dài, cuối cùng cũng tìm được vị trí của quân địch đóng chiếm trên đỉnh Lang Phong.
Giống như lần thăm dò trước đó, dưới đỉnh Lang Phong có một sơn cốc, có bốn lối vào nhưng bên trong không phải là một căn cứ, mà sau khi tiến vào đó có đường dẫn lên đỉnh núi.
Đại bản doanh của Tống Vân Lễ ở trên đỉnh núi.
Dưới đại bản doanh có một căn cứ, cũng là thông qua đường ngầm trong sơn cốc đi lên, Lãnh Ninh bị giam trong căn cứ đó.
Căn cứ này gọi là Tiểu Lang cốc, từ Tiểu Lang cốc có một đường lên thẳng đỉnh núi, nhưng trên đường lên núi, ba bước một chốt năm bước một trạm canh gác, đều sắp xếp bẫy rập.
Vì vậy mới nói, đỉnh núi là một nơi dễ thủ khó công, Tống Vân Lễ chiếm cứ nơi này vì vị trí địa lý thuận lợi này.
Dựa núi ăn núi, cho dù đại bản doanh của hắn ta bị bại lộ, dựa vào lợi thế địa lý vẫn có thể cầm cự được một khoảng thời gian.
Ở trong núi nấu tuyết làm nước, thú hoang lại nhiều, một vùng đất phẳng trong Tiểu Lang cốc đã được khai hoang, vì vậy, tổ mật thám phỏng đoán, đại bản doanh của Tống Vân Lễ đã chiếm cứ nơi này từ lâu rồi.
Vì vậy, lần hành động này, tuy là đã sắp xếp thỏa đáng mọi thứ nhưng khả năng nguy hiểm vẫn rất cao.
Ý định ban đầu của Ôn Yến là, ngoại trừ cứu Lãnh Ninh còn phải thăm dò một chút đại bản doanh trên đỉnh núi.
Đã bị động lâu lắm rồi, nếu còn bị động chịu đánh nữa thì là con đường chết.
Hôm nay Tống Vĩnh Kỳ cũng không vội, chàng chủ động mời Công chúa Nam Chiếu, là Như Quý phi đi tham quan doanh trại.
Quân đội trong kinh bây giờ do Trần Nguyên Khánh thống lĩnh.
Khanh Nhi che lụa mỏng đi tới, gân xanh giữa trán bị nàng ta dùng chu sa che phủ, không hề dữ tợn mà còn thêm nhiều phần quyến rũ.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Khanh Nhi cười khanh khách đi tới bên cạnh, còn dẫn theo Xuân Lam, Thu Nguyệt.
Xuân Lam, Thu Nguyệt cũng bước tới bái kiến Tống Vĩnh Kỳ.
Hôm nay Tống Vĩnh Kỳ mặc quân trang, khoác lên người khôi giáp màu đen, khí thế nghiêm trang, ngoại hình tuấn mỹ bớt đi vài phần tôn quý, nhiều thêm vài phần dũng mãnh uy nghiêm.
Khanh Nhi nhìn chàng, như nhìn thấy vị sư huynh chiến tướng đã quay về, trong lòng nhớ lại chuyện cũ, lại ưu thương không nói thành lời, ý cười nơi đáy mắt cũng nhạt đi vài phần, lại thêm hai phần đau khổ.
Vạn Lương vẫn luôn nhìn cô, đi theo cô lâu như vậy, trước giờ nàng ta vẫn không cảm thấy cô lợi hại chỗ nào.
Vốn dĩ cho là Môn Chủ Phi Long môn, đầu tiên phải có võ nghệ hơn người, nhưng đi theo cô lâu như vậy vẫn không cảm thấy là cô có biết võ công. Tiếp đó phải có trí tuệ vượt trội, nhưng những chuyện cô làm đều cực kỳ ngu xuẩn, thậm chí việc sắp xếp Phi Long vệ vào kinh cũng đều do Tào Bang Mãn thúc đề ra.
Sau khi Phi Long vệ vào cung, cô cũng không hỏi tới, mỗi ngày trong cung, không dạy An Nhiên luyện châm cứu thì dẫn con đi thăm Hoàng Thái Hậu, lợi hại nhất cũng chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện cùng Hoàng Thượng, nhưng cũng không nói chuyện chính sự quan trọng gì mà đều là chút việc nhà lông gà vỏ tỏi.
Thật không hiểu cô có tài cán gì mà trở thành Môn Chủ Phi Long môn được.
Nàng ta biết tới Phi Long môn là một tổ chức thần bí, lực lượng mạnh mẽ, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, đi tới đâu, dẹp yên đến đó.
Mà một quân đội hùng mạnh như vậy lại do một người phụ nữ ngu xuẩn thống lĩnh.
Đúng là làm người ta khó hiểu.
Xe ngựa tới chân núi, quả nhiên đường lên núi khá nhỏ hẹp, xe ngựa không thể đi được.
Vạn Lương xuống xe ngựa trước, nhưng lại không ôm hòm thuốc giúp Ôn Yến, để người đánh xe dừng xe ngựa ở một bên, sai phái: “Ngươi chờ ở đây, ta cùng chủ nhân lên núi.”
“Vâng!” Người đánh xe nói.
Vạn Lương bước tới, nói với Ôn Yến: “Chủ nhân, đi thôi.”
Ôn Yến nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy hòm thuốc.”
Ôn Yến đi tới trước xe ngựa, vén rèm ôm hòm thuốc xuống, nói thầm với người đánh xe: “Sau khi chúng ta đi, ngươi lập tức về kinh, đừng chờ ta.”
Người đánh xe ngẩn ra: “Này...”
“Đừng hỏi nhiều, nghe lệnh của ta.” Ôn Yến mở hòm thuốc ra, giả vờ kiểm tra.
“Vâng!” Người đánh xe biết có chuyện: “Ôn đại phu cẩn thận.”
Ôn Yến đeo hòm thuốc, xoay người đi về phía Vạn Lương.
Vạn Lương ở bên kia đường nhìn thấy Ôn Yến nói chuyện với người đánh xe, nhưng vừa muốn đi tới thì Ôn Yến đã đeo hòm thuốc sang đây, nàng ta không khỏi hỏi: “Chủ nhân nói gì với hắn vậy?”
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống khiến gương mặt không son phấn của Ôn Yến trắng nõn như trong suốt, chỉ là ánh nắng không chiếu được vào đôi mắt cô: “Dặn hắn không được đi xa, tránh lúc chúng ta xuống núi không tìm được.”
“Chủ nhân không cần lo lắng chuyện này, hắn sẽ không đi xa.” Vạn Lương nở nụ cười.
Dưới ánh nắng chói chang, Ôn Yến nhìn nàng ta cười ngang ngược như vậy mới phát hiện, thật ra hàm răng của nàng ta khác Vạn Lương rất nhiều, hàm răng của Vạn Lương sạch sẽ trắng tinh, nhưng hàm răng của người này lại ố vàng, còn không được chỉnh tề cho lắm, nhất là răng cửa lớn hơn răng Vạn Lương nhiều.
Thật ra, nếu một người muốn thay hình đổi dạng chỉ có thể lừa gạt được một số người, là người thân cận thực sự, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện được.
Đôi mắt cùng hàm răng, muốn làm giống nhau như đúc rất khó.
Ôn Yến không nói gì, đi bộ lên núi.
Cô rất quen thuộc nơi này, năm năm trước, lúc cô vẫn là một đại phu cũng từng tới vùng này, nhưng cũng không phát hiện cái thôn nào trên núi này cả.
Cùng lúc đó, Thiên Sơn đã chuẩn bị xong, chờ Lý Trường An, Phi Long vệ ở cửa thành.
3000 Phi Long vệ, tất cả đều rời cung, Phi long lệnh không nằm trong tay Vạn Tường mà ở trong tay Lý Trường An.
Thiên Sơn đứng chờ ở cửa thành có nhìn thấy hai cái bóng màu xanh lục xẹt qua bầu trời, biến mất trong nháy mắt.
Nếu ánh mắt không đủ tinh tường thì sẽ không nhìn thấy được, chỉ nghĩ là bóng nắng.
Trước khi xuất phát, 3000 Phi Long vệ đều uống một chén nước, đề phòng khói độc trong núi.
Khanh Nhi đứng ở cuối thành cung, nhìn Phi Long vệ xuất phát, lụa mỏng che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy ý cười thâm độc.
Ôn Yến, lần này sẽ nhổ sạch răng của cô, để cho cô biết, cảm giác không nơi nương tựa thê thảm thế nào.
Trên núi Lang Phong, khói của cỏ độc thiêu cháy quanh quẩn trong núi, rừng rậm núi cao, gió không thể thổi lọt nên khói độc này mãi không tiêu tán, giống như một lớp lụa mỏng màu trắng chiếm cứ núi rừng.
Lý Trường An dẫn người ra cửa thành, tập hợp với Thiên Sơn.
“Bao nhiêu người?” Thiên Sơn hỏi Lý Trường An.
“Điều động hết cả 3000 người trong cung.” Lý Trường An nói.
Thiên Sơn mỉm cười: “Tốt lắm, bọn hắn đã chuẩn bị xong phòng ngự 2000 người.”
“Xuất phát đi.” Lý Trường An nói.
Hắn đi đầu thúc ngựa chạy băng băng, 3000 Phi Long lệnh, 3000 kỵ binh tinh nhuệ mênh mông cuồn cuộn đi về phía đỉnh Lang Phong.
Thiên Sơn cầm dây cương trong tay, trong lòng bi thương cùng kích động không nói thành lời, tổ mật thám đã sớm tìm được nơi Lãnh Ninh ngã xuống, nhưng nàng phải án binh bất động, chờ chủ nhân nghiên cứu xong thuốc giải của khói độc, nếu không, đừng nói là 3000 người, cho dù là 30000 cũng đều phải bỏ mạng trên đỉnh Lang Phong.
Đỉnh Lang Phong, là ngọn núi cao nhất so với mặt nước biển của Kinh Giao.
Đỉnh núi cao ngất trong mây, bốn phía xung quanh là vực thẳm vách đá, không có cách nào có thể leo tới đỉnh núi.
Bởi vì đỉnh núi có tuyết đọng quanh năm, giống như chìm trong mây mù nên đứng phía dưới không có cách nào thấy được tình hình trên đỉnh núi.
Ngày ấy, đám người Tống Vĩnh Cung cùng Mãn thúc tới đỉnh Lang Phong, nhưng đỉnh Lang Phong là một ngọn núi rất lớn, vào trong núi là rừng rậm, xuyên qua rừng rậm leo lên trên lại là vực thẳm vách đá.
Không chỉ mình ngọn núi này mà cả dãy núi gọi chung là đỉnh Lang Phong.
Núi non trùng điệp giống như một người bảo vệ kinh đô, những nơi đã được thăm dò của ngọn núi này không nhiều lắm, núi sâu nhiều thú dữ, lại có khí độc chướng khí mù mịt, như ngăn cách bước chân người dân.
Tổ mật thám dò xét một thời gian dài, cuối cùng cũng tìm được vị trí của quân địch đóng chiếm trên đỉnh Lang Phong.
Giống như lần thăm dò trước đó, dưới đỉnh Lang Phong có một sơn cốc, có bốn lối vào nhưng bên trong không phải là một căn cứ, mà sau khi tiến vào đó có đường dẫn lên đỉnh núi.
Đại bản doanh của Tống Vân Lễ ở trên đỉnh núi.
Dưới đại bản doanh có một căn cứ, cũng là thông qua đường ngầm trong sơn cốc đi lên, Lãnh Ninh bị giam trong căn cứ đó.
Căn cứ này gọi là Tiểu Lang cốc, từ Tiểu Lang cốc có một đường lên thẳng đỉnh núi, nhưng trên đường lên núi, ba bước một chốt năm bước một trạm canh gác, đều sắp xếp bẫy rập.
Vì vậy mới nói, đỉnh núi là một nơi dễ thủ khó công, Tống Vân Lễ chiếm cứ nơi này vì vị trí địa lý thuận lợi này.
Dựa núi ăn núi, cho dù đại bản doanh của hắn ta bị bại lộ, dựa vào lợi thế địa lý vẫn có thể cầm cự được một khoảng thời gian.
Ở trong núi nấu tuyết làm nước, thú hoang lại nhiều, một vùng đất phẳng trong Tiểu Lang cốc đã được khai hoang, vì vậy, tổ mật thám phỏng đoán, đại bản doanh của Tống Vân Lễ đã chiếm cứ nơi này từ lâu rồi.
Vì vậy, lần hành động này, tuy là đã sắp xếp thỏa đáng mọi thứ nhưng khả năng nguy hiểm vẫn rất cao.
Ý định ban đầu của Ôn Yến là, ngoại trừ cứu Lãnh Ninh còn phải thăm dò một chút đại bản doanh trên đỉnh núi.
Đã bị động lâu lắm rồi, nếu còn bị động chịu đánh nữa thì là con đường chết.
Hôm nay Tống Vĩnh Kỳ cũng không vội, chàng chủ động mời Công chúa Nam Chiếu, là Như Quý phi đi tham quan doanh trại.
Quân đội trong kinh bây giờ do Trần Nguyên Khánh thống lĩnh.
Khanh Nhi che lụa mỏng đi tới, gân xanh giữa trán bị nàng ta dùng chu sa che phủ, không hề dữ tợn mà còn thêm nhiều phần quyến rũ.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Khanh Nhi cười khanh khách đi tới bên cạnh, còn dẫn theo Xuân Lam, Thu Nguyệt.
Xuân Lam, Thu Nguyệt cũng bước tới bái kiến Tống Vĩnh Kỳ.
Hôm nay Tống Vĩnh Kỳ mặc quân trang, khoác lên người khôi giáp màu đen, khí thế nghiêm trang, ngoại hình tuấn mỹ bớt đi vài phần tôn quý, nhiều thêm vài phần dũng mãnh uy nghiêm.
Khanh Nhi nhìn chàng, như nhìn thấy vị sư huynh chiến tướng đã quay về, trong lòng nhớ lại chuyện cũ, lại ưu thương không nói thành lời, ý cười nơi đáy mắt cũng nhạt đi vài phần, lại thêm hai phần đau khổ.
Bình luận facebook