Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-336
Chương 336: Chỉ có nàng là người phụ nữ của ta
Tống Vĩnh Kỳ không có tìm được Ôn Yến ở trong đại điện, lại đi về phía tẩm điện của cô. Vạn Thuần ngăn cản thế nào cũng không được.
Chàng vội vàng đẩy cửa tẩm điện ra, cảnh tượng nhìn thấy khiến cả người chàng cứng đờ.
Ôn Yến vừa tắm xong, mái tóc ướt để thả sau lưng, chỉ mặc một chiếc áo bào màu trắng. Cô hơi giật mình nhìn người đột nhiên xông vào.
Trong mắt cô giống như hồ nước, đôi môi mọng đỏ như anh đào lóe lên ánh sáng mê người. Trên cổ có từng dấu hôn đậm nhạt đều nhắc nhở cho chàng biết, tất cả những điều trước đó đều không phải là giấc mơ.
Thấy Tống Vĩnh Kỳ ngây người, Ôn Yến lại đột nhiên phì cười. Tống Vĩnh Kỳ chỉ cảm thấy thế giới của mình đều sụp đổ, chỉ còn lại có nụ cười của cô, nó giống như một ánh sáng trắng xâm chiếm cả thế giới của chàng.
"Ôn Yến, nàng... ta..." Tống Vĩnh Kỳ ấp úng rất lâu vẫn không nói được ra lời. Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ ngây ngô lại cười rất vui.
"Đồ ngốc." Ôn Yến tiến lên nắm tay Tống Vĩnh Kỳ, trên gương mặt đều đầy vẻ dịu dàng thâm tình. Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cô, Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng mới tỉnh táo lại. Chàng kéo tay Ôn Yến và chậm rãi ôm cô vào trong lòng. Chàng ôm chặt lấy Ôn Yến, như ôm lấy báu vật mà mình mất rồi mới lấy lại được.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta..." Tống Vĩnh Kỳ áy náy khẽ nói. Sau khi chàng tỉnh lại, từng cảnh tượng sau khi trúng độc như in sâu ở trong đầu mình. Đó là sự thô lỗ, trực tiếp của chàng, hoàn toàn không thương tiếc của chàng. Chàng chỉ nhớ rõ, lúc đó mình chỉ muốn chiếm lấy Ôn Yến, chàng đã quá tham lam.
"Đồ ngốc." Ôn Yến tất nhiên biết ý Tống Vĩnh Kỳ định nói, cả gương mặt đã đỏ bừng. Cô cúi đầu oán trách một tiếng, sau đó kéo tay Tống Vĩnh Kỳ, chậm rãi ngồi xuống.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, không biết mình nên mở miệng thế nào.
Chàng đã từng tưởng tượng cảnh hai người lại ở bên nhau vô số lần, lại chưa từng tưởng tượng tới cảnh trong trí nhớ của mình.
Ôn Yến của chàng đáng lẽ phải được che chở quý trọng, nhưng không rõ vì sao, khi chàng nhìn thấy Ôn Yến, chàng không có cách nào khống chế được chính mình, chàng cảm thấy mình giống như con thú dữ vẫn luôn đói khát.
"Ta..." Tống Vĩnh Kỳ vẫn không biết nên nói thế nào, áy náy, khẩn trương, lo lắng giống như che trời lấp đất, thậm chí quấy nhiễu làm chàng bối rối. Hoặc nói là niềm vui bất ngờ tới quá nhanh, đến bây giờ chàng vẫn không có cách nào tiêu hóa.
"Chuyện ta dặn chàng, chàng đều làm rồi chứ?" Ôn Yến khẽ hỏi. Bây giờ cô đã hiểu, cô không thể trông mong Tống Vĩnh Kỳ biến thành hoàng đế sáng suốt nhìn xa trông rộng, cô chỉ có thể dẫn dắt để cho chàng bước ra khỏi sự triền miên trước đã.
"Tất cả đều làm rồi, nàng yên tâm." Lúc này, Tống Vĩnh Kỳ mới hoàn hồn. Nhưng chàng vẫn cầm tay Ôn Yến, hình như chỉ có vậy thì chàng mới có thể xác định được sự tồn tại của Ôn Yến vậy.
"Không phải cho tới nay nàng đều không quan tâm tới những người phụ nữ kia sao? Tại sao phải..." Khi nhìn thấy tờ giấy Ôn Yến để lại, trong lòng chàng đều rất nghi ngờ. Dù sao sau khi Ôn Yến tiến cung đều chẳng để ý tới những phi tần kia, giống như bọn họ không phải là thê tử trên danh nghĩa của chàng, mà là hoa cỏ chàng trồng trong Ngự Hoa Viên vậy.
Cho nên lần này cô đột nhiên muốn nhằm vào Lương phi khiến chàng vô cùng kinh ngạc.
"Không nói xa xôi, nàng ta dám mơ ước người đàn ông của ta, còn dùng thủ đoạn thấp kém như vậy thì ta sẽ không cho phép." Ôn Yến vừa cười vừa nói.
Nếu bọn họ chỉ là làm tốt sứ mạng là quân cờ của gia tộc mình, có lẽ cô còn có thể thương hại những người phụ nữ kia. Nhưng nếu bọn họ có ý định bất chính, vậy cũng đừng trách cô độc ác.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ cười nhìn Ôn Yến, khi nghe cô tuyên bố chàng là người đàn ông của cô, trái tim chàng đập như tiếng trống, hận không thể lập tức lại ôm Ôn Yến vào lòng âu yếm.
"Ta đều chẳng thích những người đó, thu dọn bọn họ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nàng xem mà làm là được rồi."
"Nếu để bọn họ nghe được câu này, chắc hẳn ngày mai sẽ đến quỳ chỗ của ta xin được rời đi mất..." Ôn Yến cười, trong lòng không khỏi đắc ý. Tuy thân phận của Tống Vĩnh Kỳ cho phép những phi tần này là phi tử của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng trong lòng cô thật sự vẫn muốn độc chiếm người đàn ông này.
"Ôn Yến, bọn họ không quan trọng như nàng nghĩ đâu, cho dù nàng ra tay cũng tốt, chuyện trên triều đình còn nằm trong sự khống chế."
Tống Vĩnh Kỳ biết rất rõ ràng, ở trong lòng Ôn Yến, mình cần sự giúp đỡ tới mức nào. Nhưng bây giờ chàng còn có thể ứng phó được, chỉ cần cho chàng, triều đình tỉnh táo thì có thể loại bỏ được lo ngoài loạn trong.
"Ta biết, nhưng lần này lại có vấn đề khó khăn. Trần Vũ Trúc cũng trở về."
Lúc Ôn Yến nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, thấy chàng nghe mình nói chuyện này thì vẻ mặt rõ ràng ngẩn người ra.
Chàng chỉ hơi buồn bực, vì sao loại chuyện sống lại kỳ lạ này đều xảy ra trên thân những người có quan hệ thân thiết với mình vậy?
"Nàng ấy muốn tiến cung." Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt, khẽ nói.
"Không thể được." Tống Vĩnh Kỳ trả lời rất quả quyết. Ôn Yến không ngờ Tống Vĩnh Kỳ sẽ trả lời dứt khoát như vậy. Cô nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, chờ chàng giải thích nguyên nhân cho mình.
"Bây giờ nàng ấy có thân phận gì?"
Từng trải qua chuyện của Ôn Yến và Khanh Nhi, Tống Vĩnh Kỳ vẫn có chút hiểu rõ về chuyện sống lại. Nếu Trần Vũ Trúc trở về, chắc chắn không phải với thân thể ban đầu của mình. Vậy bây giờ nàng ta là ai mới là vấn đề mấu chốt nhất hiện nay.
"Thứ muội của Trần Nguyên Khánh." Ôn Yến khẽ nói, sau đó kể cho Tống Vĩnh Kỳ nghe những gì Trần Vũ Trúc đã nói với mình. Tống Vĩnh Kỳ chỉ lạnh lùng nghe, cho dù nghe được Trần Vũ Trúc nói muốn bảo vệ chàng, chàng cũng thờ ơ.
"Sợ là Trần Nguyên Khánh sẽ ép chàng vào khuôn khổ. Nàng ấy nhất định phải tiến cung." Ôn Yến rất nghiêm túc nói với Tống Vĩnh Kỳ.
"Người đàn ông của nàng còn chưa yếu đến mức cần phụ nữ tới bảo vệ. Sở dĩ ta đồng ý cho Phi Long Môn tiến cung, tiếp nhận Phi Long Môn thần phục, chẳng qua là làm vậy ta mới có khả năng tới gần nàng." Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện lại càng nắm chặt tay của Ôn Yến hơn, ánh mắt nhìn về phía Ôn Yến càng thêm kiên định.
"Nhưng nàng ấy là Trần Vũ Trúc..."
Ôn Yến cuối cùng vẫn thở dài. Bởi vì Trần Vũ Trúc khác với tất cả những phụ nữ trong cung. Nàng ta thật sự thích Ninh An vương gia trước đây, cũng thật sự phục vụ quên mình bảo vệ chàng. Cho nên dù không yêu, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ và mình vẫn có áy náy với Trần Vũ Trúc.
"Bây giờ chỉ có nàng là người phụ nữ của ta thôi." Tống Vĩnh Kỳ nói với Ôn Yến giống như tuyên bố chủ quyền. Ôn Yến chỉ cúi đầu suy nghĩ về chuyện tiếp theo. Tuy chuyện hai đứa trẻ song sinh vừa qua, nhưng không hiểu sao cô cứ mơ hồ cảm thấy trong cung này đã có dấu hiệu sắp nổi giông bão.
Tống Vĩnh Kỳ ở trong cung của Ôn Yến đến khuya, hai người nói chuyện nhà, nói tới chuyện lý thú của cặp song sinh, nói tới cuộc sống bọn họ mong muốn có được sau này. Trong lòng cả hai đều thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Để tạo ra biểu hiện giả dối về mối mâu thuẫn giữa hai người, Vạn Thuần đập nát tất cả đồ sứ trong đại điện. Lúc Tống Vĩnh Kỳ từ tẩm điện đi ra, thấy Lộ tổng quản nhìn Vạn Thuần với vẻ mặt sùng bái.
Vạn Thuần lại có vẻ bất đắc dĩ nói với Tống Vĩnh Kỳ: "Nếu ngài ra chậm chút nữa, ta chỉ có thể đập Lộ công công."
Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Lộ công công, nghiêm trang nói với Vạn Thuần một câu: "Môn chủ các ngươi sẽ không bạo lực như vậy."
Nhìn theo bóng lưng Tống Vĩnh Kỳ dẫn Lộ công công rời đi, Vạn Thuần cuối cùng không nhịn được thầm oán giận, xoay người đi tố cáo Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không có tìm được Ôn Yến ở trong đại điện, lại đi về phía tẩm điện của cô. Vạn Thuần ngăn cản thế nào cũng không được.
Chàng vội vàng đẩy cửa tẩm điện ra, cảnh tượng nhìn thấy khiến cả người chàng cứng đờ.
Ôn Yến vừa tắm xong, mái tóc ướt để thả sau lưng, chỉ mặc một chiếc áo bào màu trắng. Cô hơi giật mình nhìn người đột nhiên xông vào.
Trong mắt cô giống như hồ nước, đôi môi mọng đỏ như anh đào lóe lên ánh sáng mê người. Trên cổ có từng dấu hôn đậm nhạt đều nhắc nhở cho chàng biết, tất cả những điều trước đó đều không phải là giấc mơ.
Thấy Tống Vĩnh Kỳ ngây người, Ôn Yến lại đột nhiên phì cười. Tống Vĩnh Kỳ chỉ cảm thấy thế giới của mình đều sụp đổ, chỉ còn lại có nụ cười của cô, nó giống như một ánh sáng trắng xâm chiếm cả thế giới của chàng.
"Ôn Yến, nàng... ta..." Tống Vĩnh Kỳ ấp úng rất lâu vẫn không nói được ra lời. Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ ngây ngô lại cười rất vui.
"Đồ ngốc." Ôn Yến tiến lên nắm tay Tống Vĩnh Kỳ, trên gương mặt đều đầy vẻ dịu dàng thâm tình. Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cô, Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng mới tỉnh táo lại. Chàng kéo tay Ôn Yến và chậm rãi ôm cô vào trong lòng. Chàng ôm chặt lấy Ôn Yến, như ôm lấy báu vật mà mình mất rồi mới lấy lại được.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta..." Tống Vĩnh Kỳ áy náy khẽ nói. Sau khi chàng tỉnh lại, từng cảnh tượng sau khi trúng độc như in sâu ở trong đầu mình. Đó là sự thô lỗ, trực tiếp của chàng, hoàn toàn không thương tiếc của chàng. Chàng chỉ nhớ rõ, lúc đó mình chỉ muốn chiếm lấy Ôn Yến, chàng đã quá tham lam.
"Đồ ngốc." Ôn Yến tất nhiên biết ý Tống Vĩnh Kỳ định nói, cả gương mặt đã đỏ bừng. Cô cúi đầu oán trách một tiếng, sau đó kéo tay Tống Vĩnh Kỳ, chậm rãi ngồi xuống.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, không biết mình nên mở miệng thế nào.
Chàng đã từng tưởng tượng cảnh hai người lại ở bên nhau vô số lần, lại chưa từng tưởng tượng tới cảnh trong trí nhớ của mình.
Ôn Yến của chàng đáng lẽ phải được che chở quý trọng, nhưng không rõ vì sao, khi chàng nhìn thấy Ôn Yến, chàng không có cách nào khống chế được chính mình, chàng cảm thấy mình giống như con thú dữ vẫn luôn đói khát.
"Ta..." Tống Vĩnh Kỳ vẫn không biết nên nói thế nào, áy náy, khẩn trương, lo lắng giống như che trời lấp đất, thậm chí quấy nhiễu làm chàng bối rối. Hoặc nói là niềm vui bất ngờ tới quá nhanh, đến bây giờ chàng vẫn không có cách nào tiêu hóa.
"Chuyện ta dặn chàng, chàng đều làm rồi chứ?" Ôn Yến khẽ hỏi. Bây giờ cô đã hiểu, cô không thể trông mong Tống Vĩnh Kỳ biến thành hoàng đế sáng suốt nhìn xa trông rộng, cô chỉ có thể dẫn dắt để cho chàng bước ra khỏi sự triền miên trước đã.
"Tất cả đều làm rồi, nàng yên tâm." Lúc này, Tống Vĩnh Kỳ mới hoàn hồn. Nhưng chàng vẫn cầm tay Ôn Yến, hình như chỉ có vậy thì chàng mới có thể xác định được sự tồn tại của Ôn Yến vậy.
"Không phải cho tới nay nàng đều không quan tâm tới những người phụ nữ kia sao? Tại sao phải..." Khi nhìn thấy tờ giấy Ôn Yến để lại, trong lòng chàng đều rất nghi ngờ. Dù sao sau khi Ôn Yến tiến cung đều chẳng để ý tới những phi tần kia, giống như bọn họ không phải là thê tử trên danh nghĩa của chàng, mà là hoa cỏ chàng trồng trong Ngự Hoa Viên vậy.
Cho nên lần này cô đột nhiên muốn nhằm vào Lương phi khiến chàng vô cùng kinh ngạc.
"Không nói xa xôi, nàng ta dám mơ ước người đàn ông của ta, còn dùng thủ đoạn thấp kém như vậy thì ta sẽ không cho phép." Ôn Yến vừa cười vừa nói.
Nếu bọn họ chỉ là làm tốt sứ mạng là quân cờ của gia tộc mình, có lẽ cô còn có thể thương hại những người phụ nữ kia. Nhưng nếu bọn họ có ý định bất chính, vậy cũng đừng trách cô độc ác.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ cười nhìn Ôn Yến, khi nghe cô tuyên bố chàng là người đàn ông của cô, trái tim chàng đập như tiếng trống, hận không thể lập tức lại ôm Ôn Yến vào lòng âu yếm.
"Ta đều chẳng thích những người đó, thu dọn bọn họ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nàng xem mà làm là được rồi."
"Nếu để bọn họ nghe được câu này, chắc hẳn ngày mai sẽ đến quỳ chỗ của ta xin được rời đi mất..." Ôn Yến cười, trong lòng không khỏi đắc ý. Tuy thân phận của Tống Vĩnh Kỳ cho phép những phi tần này là phi tử của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng trong lòng cô thật sự vẫn muốn độc chiếm người đàn ông này.
"Ôn Yến, bọn họ không quan trọng như nàng nghĩ đâu, cho dù nàng ra tay cũng tốt, chuyện trên triều đình còn nằm trong sự khống chế."
Tống Vĩnh Kỳ biết rất rõ ràng, ở trong lòng Ôn Yến, mình cần sự giúp đỡ tới mức nào. Nhưng bây giờ chàng còn có thể ứng phó được, chỉ cần cho chàng, triều đình tỉnh táo thì có thể loại bỏ được lo ngoài loạn trong.
"Ta biết, nhưng lần này lại có vấn đề khó khăn. Trần Vũ Trúc cũng trở về."
Lúc Ôn Yến nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, thấy chàng nghe mình nói chuyện này thì vẻ mặt rõ ràng ngẩn người ra.
Chàng chỉ hơi buồn bực, vì sao loại chuyện sống lại kỳ lạ này đều xảy ra trên thân những người có quan hệ thân thiết với mình vậy?
"Nàng ấy muốn tiến cung." Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt, khẽ nói.
"Không thể được." Tống Vĩnh Kỳ trả lời rất quả quyết. Ôn Yến không ngờ Tống Vĩnh Kỳ sẽ trả lời dứt khoát như vậy. Cô nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, chờ chàng giải thích nguyên nhân cho mình.
"Bây giờ nàng ấy có thân phận gì?"
Từng trải qua chuyện của Ôn Yến và Khanh Nhi, Tống Vĩnh Kỳ vẫn có chút hiểu rõ về chuyện sống lại. Nếu Trần Vũ Trúc trở về, chắc chắn không phải với thân thể ban đầu của mình. Vậy bây giờ nàng ta là ai mới là vấn đề mấu chốt nhất hiện nay.
"Thứ muội của Trần Nguyên Khánh." Ôn Yến khẽ nói, sau đó kể cho Tống Vĩnh Kỳ nghe những gì Trần Vũ Trúc đã nói với mình. Tống Vĩnh Kỳ chỉ lạnh lùng nghe, cho dù nghe được Trần Vũ Trúc nói muốn bảo vệ chàng, chàng cũng thờ ơ.
"Sợ là Trần Nguyên Khánh sẽ ép chàng vào khuôn khổ. Nàng ấy nhất định phải tiến cung." Ôn Yến rất nghiêm túc nói với Tống Vĩnh Kỳ.
"Người đàn ông của nàng còn chưa yếu đến mức cần phụ nữ tới bảo vệ. Sở dĩ ta đồng ý cho Phi Long Môn tiến cung, tiếp nhận Phi Long Môn thần phục, chẳng qua là làm vậy ta mới có khả năng tới gần nàng." Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện lại càng nắm chặt tay của Ôn Yến hơn, ánh mắt nhìn về phía Ôn Yến càng thêm kiên định.
"Nhưng nàng ấy là Trần Vũ Trúc..."
Ôn Yến cuối cùng vẫn thở dài. Bởi vì Trần Vũ Trúc khác với tất cả những phụ nữ trong cung. Nàng ta thật sự thích Ninh An vương gia trước đây, cũng thật sự phục vụ quên mình bảo vệ chàng. Cho nên dù không yêu, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ và mình vẫn có áy náy với Trần Vũ Trúc.
"Bây giờ chỉ có nàng là người phụ nữ của ta thôi." Tống Vĩnh Kỳ nói với Ôn Yến giống như tuyên bố chủ quyền. Ôn Yến chỉ cúi đầu suy nghĩ về chuyện tiếp theo. Tuy chuyện hai đứa trẻ song sinh vừa qua, nhưng không hiểu sao cô cứ mơ hồ cảm thấy trong cung này đã có dấu hiệu sắp nổi giông bão.
Tống Vĩnh Kỳ ở trong cung của Ôn Yến đến khuya, hai người nói chuyện nhà, nói tới chuyện lý thú của cặp song sinh, nói tới cuộc sống bọn họ mong muốn có được sau này. Trong lòng cả hai đều thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Để tạo ra biểu hiện giả dối về mối mâu thuẫn giữa hai người, Vạn Thuần đập nát tất cả đồ sứ trong đại điện. Lúc Tống Vĩnh Kỳ từ tẩm điện đi ra, thấy Lộ tổng quản nhìn Vạn Thuần với vẻ mặt sùng bái.
Vạn Thuần lại có vẻ bất đắc dĩ nói với Tống Vĩnh Kỳ: "Nếu ngài ra chậm chút nữa, ta chỉ có thể đập Lộ công công."
Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Lộ công công, nghiêm trang nói với Vạn Thuần một câu: "Môn chủ các ngươi sẽ không bạo lực như vậy."
Nhìn theo bóng lưng Tống Vĩnh Kỳ dẫn Lộ công công rời đi, Vạn Thuần cuối cùng không nhịn được thầm oán giận, xoay người đi tố cáo Tống Vĩnh Kỳ.