Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-337
Chương 337: Nhu phi
Ngày hôm sau vừa hạ triều, người của Phi Long Môn đã tới bẩm báo, nói Hoàng thượng ở trên triều đình nhớ lại chuyện xưa, khi biết Trần Vũ Trúc còn có một muội muội đã phong Trần Vũ Nhu danh hiệu quận chúa Vũ Nhu, còn muốn chỉ hôn cho quận chúa Vũ Nhu.
"Trần Nguyên Khánh chắc chắn không đồng ý." Người tới bẩm báo vừa mới dứt lời, Ôn Yến đã khẽ nói một câu.
Trần Vũ Nhu thích Hoàng thượng, chuyện này đã được thăm dò qua chỗ của Thái Hậu. Bây giờ Hoàng thượng muốn phong quận chúa Vũ Nhu, điều này chẳng khác nào tát vào mặt hắn ta ở ngay trước mặt mọi người.
Nghĩ đến người đàn ông hôm qua vẫn nói mình có thể ổn định được triều đình, vì một Trần Vũ Nhu lại ngang nhiên chống lại Trần Nguyên Khánh, đúng là...
"Vạn Thuần, ngươi đi xem thử tình hình trên triều đình thế nào, sau đó lập tức sai người qua bẩm báo." Ôn Yến sốt ruột căn dặn.
Ôn Yến vốn có muốn hoãn lại một thời gian mới xử lý chuyện của Trần Vũ Trúc, nhưng bây giờ xem ra hôm nay tất nhiên phải quyết định mọi chuyện.
Nghĩ đến Trần Vũ Trúc, trong lòng cô lại lo lắng. Nếu Trần Vũ Trúc vẫn là Trần Vũ Trúc năm năm trước, vậy cô giao phượng ấn cho nàng ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng Trần Vũ Trúc còn thật sự là Trần Vũ Trúc năm năm trước sao?
Khi Lộ công công truyền lời cho Tống Vĩnh Kỳ, trên triều đình đã vô cùng hỗn loạn. Phía của Trần Nguyên Khánh càng nhận định, chỉ cần Hoàng thượng không cưới Trần Vũ Nhu, vậy vong linh của Trần Vũ Trúc chắc chắn khó yên.
Tống Vĩnh Kỳ thất vọng nhìn những anh tài đã từng được mình chuyên tâm chọn lựa. Lúc này bọn họ khoa trương nói tới quỷ thần ở ngay trên đại điện, thậm chí muốn dùng quỷ thần tới ép mình nạp phi.
Tống Vĩnh Kỳ thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu mình không tốt với Trần Vũ Nhu, vậy bọn họ sẽ còn lấy vong linh của Trần Vũ Trúc tới ép mình vào khuôn khổ.
"Trần Nguyên Khánh, ngươi đường đường là đại tướng quân, bây giờ thay mặt thượng thư của Binh Bộ, muội muội của ngươi gả cho bất kỳ nhà cao cửa rộng nào cũng sẽ là chính thê đàng hoàng, tại sao phải đưa vào trong cung để làm thiếp?" Tiêu tướng nhìn đảng phái của Trần Nguyên Khánh kiêu ngạo hống hách, càng lúc càng không ra gì, ông không nhịn được khẽ oán trách.
"Ai nói muội muội của ta muốn làm thiếp, Hoàng thượng còn chưa có Hoàng hậu." Lời Tiêu tướng nói làm cho Trần Nguyên Khánh lập tức đỏ mặt. Trước kia hắn ta chỉ cố chấp muốn để cho muội muội vào cung, bởi vì hắn ta nhận định chỉ cần muội muội tiến cung thì nhất định sẽ làm Hoàng hậu, nhưng không ngờ Tiêu tướng tự nhiên sẽ mở miệng nói ra như vậy.
Trần Nguyên Khánh vừa mới dứt lời, trên triều đình lại rơi vào trong sự im lặng kỳ lạ.
Rất nhiều người ở đây đều có nữ nhi làm phi tần trong hậu cung, tuy không được Hoàng thượng yêu thích, nhưng có ai mà không hi vọng nữ nhi của mình có thể bay lên đầu cành. Nhưng bây giờ, Trần Nguyên Khánh tự nhiên nói ra một câu ngang ngược như vậy.
Trong mắt Trần Nguyên Khánh, muội muội của mình phải làm Hoàng hậu, trước là vương phi Ninh An, bây giờ làm Hoàng hậu cũng không có gì không thích hợp. Nhưng hắn ta lại quên mất, mặc dù muội muội bây giờ là Trần Vũ Trúc nhưng lại không phải là Trần Vũ Trúc nữa.
"Mọi người đều nói Trần tướng quân kiêu ngạo hống hách, đã dần dần không để mắt tới Hoàng thượng, hôm nay xem ra đúng là vậy rồi. Năm đó, Hoàng thượng cưới muội muội của ngươi là bởi vì Kính Trinh Hoàng hậu là tiểu thư dòng chính trong phủ các ngươi. Nhưng Trần Vũ Nhu chỉ là thứ muội của ngươi, một thứ nữ như vậy lại muốn làm Hoàng hậu của Hoàng thượng, đúng là..."
Chung Phục Viễn nhàn rỗi không có việc gì nên vào triều tìm cảm giác tồn tại cho mình, không ngờ hôm nay tự nhiên sẽ nghe được tin sốc như thế. Sau khi nghe Trần Nguyên Khánh nói vậy, hắn ta vẫn không nhịn được khẽ xì một tiếng.
"Trần tướng quân, thứ muội này của ngài mới được đón từ quê lên, tính tình thế nào còn chưa biết, chỉ đơn giản là Kính Trinh Hoàng hậu báo mộng lại bắt Hoàng thượng phong hậu, điều này quả thật có chút..."
"Hoàng thượng, hôm qua thần mơ thấy Kính Hoàng hậu, người nói ngài từng nói tình cảm chân thành của cuộc đời này đều dành cho người, nếu như phong hậu, người cũng sẽ không an lòng." Trương Tư Không đã sớm không nhịn được nữa, thấy Trần Nguyên Khánh càng lúc càng thái quá thì không kìm chế được mà nói ra oán giận của mình.
Trương Tư Không nói vừa xong, triều đình lại rơi vào sự yên tĩnh. Ở trên triều đình, tuy rằng bọn họ vì lợi ích của mình mà tranh cãi, nhưng đều xem là người thông minh, tất nhiên sẽ không quên nhiều ngày trước vì tranh phong hiệu Hoàng hậu mà khắp nơi tranh chấp không ngừng, cuối cùng bởi vì Kính Hoàng hậu mới lắng xuống.
"Vũ Trúc là muội muội của ta, nàng nhớ ta thì báo mộng cho ta, chứ ngươi và Kính Hoàng hậu có quan hệ gì?"
Trần Nguyên Khánh căm tức trừng mắt với Trương Tư Không. Hình như lão thất phu này chuyên môn chống lại mình vậy, chỉ cần mình cảm thấy chuyện có thể thực hiện, ông ta tất nhiên sẽ đứng ở bên phía phản đối.
"Có thể bởi vì Kính Hoàng hậu biết ta sẽ không nói linh tinh, cũng sẽ không làm cho Hoàng thượng khó xử. Tuy nhiên dựa theo phong cách hành sự của Kính Hoàng hậu nàng có khả năng cũng sẽ báo mộng cho Tĩnh Quốc Hầu. Nhưng mấy năm nay Tĩnh Quốc Hầu chưa từng nhắc tới chuyện muốn Hoàng thượng đừng phong hậu. Đúng là đáng thương cho tấm lòng yêu nữ nhi của ông ta." Trương Tư Không nói đến Tĩnh Quốc Hầu với vẻ mặt đau thương, chỉ là khóe miệng nhếch lên ý cười đã bán đứng sự sung sướng trong lòng ông ta lúc này.
Trương Tư Không nói một câu đã chặn miệng Trần Nguyên Khánh. Dù sao hắn ta cũng thay mặt thượng thư của Binh Bộ, Tĩnh Quốc hầu làm thượng thư trong Binh Bộ nhiều năm như vậy cũng chưa từng dựa vào chức vụ của mình để uy hiếp Hoàng thượng. Trần Nguyên Khánh lại mượn lực lượng của mình gây khó dễ tới vài lần. Thần tử phách lối như vậy quả thật làm cho người ta...
Trần Nguyên Khánh có thể cảm giác được bầu không khí trên triều đình đã bất lợi cho mình. Hắn ta cúi đầu đứng ở đó, không kiên trì yêu cầu Tống Vĩnh Kỳ phong hậu, cũng không buông tha chuyện để Trần Vũ Trúc vào cung.
"Hoàng thượng, vi thần cảm thấy Trần Vũ Nhu dù sao cũng chỉ là thứ nữ, phong phi là đủ rồi, vẫn không nên..." Ban đầu, khi Trần Nguyên Khánh nói muốn để muội muội của mình làm Hoàng hậu, vẻ mặt Trương Tiên Huy đã rất khẩn trương, bây giờ cuối cùng đắc ý đứng ra nói.
Ban đầu ông ta còn nghĩ phải ra sức ngăn cản muội muội của Trần Nguyên Khánh trở thành Hoàng hậu, còn lo lắng một khi ầm ĩ như vậy, liên minh của bọn họ xảy ra mâu thuẫn. Nhưng không nghĩ tới một câu nói của Trương Tư Không đã chặn lại khả năng này.
Cho nên ông ta cười đi ra làm người cầu an, bởi vì ai nấy đều thấy được, Trần Nguyên Khánh không muốn buông tha chuyện muội muội tiến cung, ngôi vị Hoàng hậu dĩ nhiên không có khả năng.
Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ kiến nghị của Trương Tiên Huy là thích hợp nhất, nhưng trong lòng chàng vẫn không muốn.
Chàng biết Trần Vũ Nhu chính là Trần Vũ Trúc, dù sao nàng ta đã từng là thê tử của mình, đã từng cùng mình trải qua hoạn nạn, lại phải chết vì mình. Cho dù không yêu, trong lòng chàng vẫn thấy áy náy với nàng ta.
Nếu Trần Vũ Nhu tiến cung, chàng tất nhiên sẽ chiếu cố các mặt. Tình cảm của Trần Vũ Nhu đối với mình quá sâu nặng, chàng rất sợ bị người yêu thầm, nhất là sau khi chứng kiến bộ mặt thật của Khanh Nhi, chàng càng không dám thể hiện tình cảm của mình với người khác,
Nhất là Ôn Yến cũng ở trong cung, để cho Khanh Nhi tiến cung đã là bất đắc dĩ rồi, giờ lại thêm một Trần Vũ Nhu không xác định...
Chàng không dám mạo hiểm.
Khi chàng đang do dự không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào, Vạn Thuần đột nhiên cầm theo lệnh bài môn chủ Phi Long Môn xuất hiện. Nàng ấy đi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, xoay người nói với các triều thần: "Môn chủ Phi Long Môn có lệnh, phong Trần Vũ Nhu làm Nhu phi, ba ngày sau sẽ làm lễ sắc phong, ban thưởng cung Nhu Nghi."
Các thần tử nhìn thấy Hoàng thượng giằng co với Trần Nguyên Khánh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cho dù chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp, trong lòng bọn họ vẫn băn khoăn. Bọn họ không rõ, Hoàng thượng để nhiều người phụ nữ vào cung như vậy, tại lại có khúc mắc với chuyện của Trần Vũ Trúc.
Ngày hôm sau vừa hạ triều, người của Phi Long Môn đã tới bẩm báo, nói Hoàng thượng ở trên triều đình nhớ lại chuyện xưa, khi biết Trần Vũ Trúc còn có một muội muội đã phong Trần Vũ Nhu danh hiệu quận chúa Vũ Nhu, còn muốn chỉ hôn cho quận chúa Vũ Nhu.
"Trần Nguyên Khánh chắc chắn không đồng ý." Người tới bẩm báo vừa mới dứt lời, Ôn Yến đã khẽ nói một câu.
Trần Vũ Nhu thích Hoàng thượng, chuyện này đã được thăm dò qua chỗ của Thái Hậu. Bây giờ Hoàng thượng muốn phong quận chúa Vũ Nhu, điều này chẳng khác nào tát vào mặt hắn ta ở ngay trước mặt mọi người.
Nghĩ đến người đàn ông hôm qua vẫn nói mình có thể ổn định được triều đình, vì một Trần Vũ Nhu lại ngang nhiên chống lại Trần Nguyên Khánh, đúng là...
"Vạn Thuần, ngươi đi xem thử tình hình trên triều đình thế nào, sau đó lập tức sai người qua bẩm báo." Ôn Yến sốt ruột căn dặn.
Ôn Yến vốn có muốn hoãn lại một thời gian mới xử lý chuyện của Trần Vũ Trúc, nhưng bây giờ xem ra hôm nay tất nhiên phải quyết định mọi chuyện.
Nghĩ đến Trần Vũ Trúc, trong lòng cô lại lo lắng. Nếu Trần Vũ Trúc vẫn là Trần Vũ Trúc năm năm trước, vậy cô giao phượng ấn cho nàng ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng Trần Vũ Trúc còn thật sự là Trần Vũ Trúc năm năm trước sao?
Khi Lộ công công truyền lời cho Tống Vĩnh Kỳ, trên triều đình đã vô cùng hỗn loạn. Phía của Trần Nguyên Khánh càng nhận định, chỉ cần Hoàng thượng không cưới Trần Vũ Nhu, vậy vong linh của Trần Vũ Trúc chắc chắn khó yên.
Tống Vĩnh Kỳ thất vọng nhìn những anh tài đã từng được mình chuyên tâm chọn lựa. Lúc này bọn họ khoa trương nói tới quỷ thần ở ngay trên đại điện, thậm chí muốn dùng quỷ thần tới ép mình nạp phi.
Tống Vĩnh Kỳ thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu mình không tốt với Trần Vũ Nhu, vậy bọn họ sẽ còn lấy vong linh của Trần Vũ Trúc tới ép mình vào khuôn khổ.
"Trần Nguyên Khánh, ngươi đường đường là đại tướng quân, bây giờ thay mặt thượng thư của Binh Bộ, muội muội của ngươi gả cho bất kỳ nhà cao cửa rộng nào cũng sẽ là chính thê đàng hoàng, tại sao phải đưa vào trong cung để làm thiếp?" Tiêu tướng nhìn đảng phái của Trần Nguyên Khánh kiêu ngạo hống hách, càng lúc càng không ra gì, ông không nhịn được khẽ oán trách.
"Ai nói muội muội của ta muốn làm thiếp, Hoàng thượng còn chưa có Hoàng hậu." Lời Tiêu tướng nói làm cho Trần Nguyên Khánh lập tức đỏ mặt. Trước kia hắn ta chỉ cố chấp muốn để cho muội muội vào cung, bởi vì hắn ta nhận định chỉ cần muội muội tiến cung thì nhất định sẽ làm Hoàng hậu, nhưng không ngờ Tiêu tướng tự nhiên sẽ mở miệng nói ra như vậy.
Trần Nguyên Khánh vừa mới dứt lời, trên triều đình lại rơi vào trong sự im lặng kỳ lạ.
Rất nhiều người ở đây đều có nữ nhi làm phi tần trong hậu cung, tuy không được Hoàng thượng yêu thích, nhưng có ai mà không hi vọng nữ nhi của mình có thể bay lên đầu cành. Nhưng bây giờ, Trần Nguyên Khánh tự nhiên nói ra một câu ngang ngược như vậy.
Trong mắt Trần Nguyên Khánh, muội muội của mình phải làm Hoàng hậu, trước là vương phi Ninh An, bây giờ làm Hoàng hậu cũng không có gì không thích hợp. Nhưng hắn ta lại quên mất, mặc dù muội muội bây giờ là Trần Vũ Trúc nhưng lại không phải là Trần Vũ Trúc nữa.
"Mọi người đều nói Trần tướng quân kiêu ngạo hống hách, đã dần dần không để mắt tới Hoàng thượng, hôm nay xem ra đúng là vậy rồi. Năm đó, Hoàng thượng cưới muội muội của ngươi là bởi vì Kính Trinh Hoàng hậu là tiểu thư dòng chính trong phủ các ngươi. Nhưng Trần Vũ Nhu chỉ là thứ muội của ngươi, một thứ nữ như vậy lại muốn làm Hoàng hậu của Hoàng thượng, đúng là..."
Chung Phục Viễn nhàn rỗi không có việc gì nên vào triều tìm cảm giác tồn tại cho mình, không ngờ hôm nay tự nhiên sẽ nghe được tin sốc như thế. Sau khi nghe Trần Nguyên Khánh nói vậy, hắn ta vẫn không nhịn được khẽ xì một tiếng.
"Trần tướng quân, thứ muội này của ngài mới được đón từ quê lên, tính tình thế nào còn chưa biết, chỉ đơn giản là Kính Trinh Hoàng hậu báo mộng lại bắt Hoàng thượng phong hậu, điều này quả thật có chút..."
"Hoàng thượng, hôm qua thần mơ thấy Kính Hoàng hậu, người nói ngài từng nói tình cảm chân thành của cuộc đời này đều dành cho người, nếu như phong hậu, người cũng sẽ không an lòng." Trương Tư Không đã sớm không nhịn được nữa, thấy Trần Nguyên Khánh càng lúc càng thái quá thì không kìm chế được mà nói ra oán giận của mình.
Trương Tư Không nói vừa xong, triều đình lại rơi vào sự yên tĩnh. Ở trên triều đình, tuy rằng bọn họ vì lợi ích của mình mà tranh cãi, nhưng đều xem là người thông minh, tất nhiên sẽ không quên nhiều ngày trước vì tranh phong hiệu Hoàng hậu mà khắp nơi tranh chấp không ngừng, cuối cùng bởi vì Kính Hoàng hậu mới lắng xuống.
"Vũ Trúc là muội muội của ta, nàng nhớ ta thì báo mộng cho ta, chứ ngươi và Kính Hoàng hậu có quan hệ gì?"
Trần Nguyên Khánh căm tức trừng mắt với Trương Tư Không. Hình như lão thất phu này chuyên môn chống lại mình vậy, chỉ cần mình cảm thấy chuyện có thể thực hiện, ông ta tất nhiên sẽ đứng ở bên phía phản đối.
"Có thể bởi vì Kính Hoàng hậu biết ta sẽ không nói linh tinh, cũng sẽ không làm cho Hoàng thượng khó xử. Tuy nhiên dựa theo phong cách hành sự của Kính Hoàng hậu nàng có khả năng cũng sẽ báo mộng cho Tĩnh Quốc Hầu. Nhưng mấy năm nay Tĩnh Quốc Hầu chưa từng nhắc tới chuyện muốn Hoàng thượng đừng phong hậu. Đúng là đáng thương cho tấm lòng yêu nữ nhi của ông ta." Trương Tư Không nói đến Tĩnh Quốc Hầu với vẻ mặt đau thương, chỉ là khóe miệng nhếch lên ý cười đã bán đứng sự sung sướng trong lòng ông ta lúc này.
Trương Tư Không nói một câu đã chặn miệng Trần Nguyên Khánh. Dù sao hắn ta cũng thay mặt thượng thư của Binh Bộ, Tĩnh Quốc hầu làm thượng thư trong Binh Bộ nhiều năm như vậy cũng chưa từng dựa vào chức vụ của mình để uy hiếp Hoàng thượng. Trần Nguyên Khánh lại mượn lực lượng của mình gây khó dễ tới vài lần. Thần tử phách lối như vậy quả thật làm cho người ta...
Trần Nguyên Khánh có thể cảm giác được bầu không khí trên triều đình đã bất lợi cho mình. Hắn ta cúi đầu đứng ở đó, không kiên trì yêu cầu Tống Vĩnh Kỳ phong hậu, cũng không buông tha chuyện để Trần Vũ Trúc vào cung.
"Hoàng thượng, vi thần cảm thấy Trần Vũ Nhu dù sao cũng chỉ là thứ nữ, phong phi là đủ rồi, vẫn không nên..." Ban đầu, khi Trần Nguyên Khánh nói muốn để muội muội của mình làm Hoàng hậu, vẻ mặt Trương Tiên Huy đã rất khẩn trương, bây giờ cuối cùng đắc ý đứng ra nói.
Ban đầu ông ta còn nghĩ phải ra sức ngăn cản muội muội của Trần Nguyên Khánh trở thành Hoàng hậu, còn lo lắng một khi ầm ĩ như vậy, liên minh của bọn họ xảy ra mâu thuẫn. Nhưng không nghĩ tới một câu nói của Trương Tư Không đã chặn lại khả năng này.
Cho nên ông ta cười đi ra làm người cầu an, bởi vì ai nấy đều thấy được, Trần Nguyên Khánh không muốn buông tha chuyện muội muội tiến cung, ngôi vị Hoàng hậu dĩ nhiên không có khả năng.
Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ kiến nghị của Trương Tiên Huy là thích hợp nhất, nhưng trong lòng chàng vẫn không muốn.
Chàng biết Trần Vũ Nhu chính là Trần Vũ Trúc, dù sao nàng ta đã từng là thê tử của mình, đã từng cùng mình trải qua hoạn nạn, lại phải chết vì mình. Cho dù không yêu, trong lòng chàng vẫn thấy áy náy với nàng ta.
Nếu Trần Vũ Nhu tiến cung, chàng tất nhiên sẽ chiếu cố các mặt. Tình cảm của Trần Vũ Nhu đối với mình quá sâu nặng, chàng rất sợ bị người yêu thầm, nhất là sau khi chứng kiến bộ mặt thật của Khanh Nhi, chàng càng không dám thể hiện tình cảm của mình với người khác,
Nhất là Ôn Yến cũng ở trong cung, để cho Khanh Nhi tiến cung đã là bất đắc dĩ rồi, giờ lại thêm một Trần Vũ Nhu không xác định...
Chàng không dám mạo hiểm.
Khi chàng đang do dự không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào, Vạn Thuần đột nhiên cầm theo lệnh bài môn chủ Phi Long Môn xuất hiện. Nàng ấy đi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, xoay người nói với các triều thần: "Môn chủ Phi Long Môn có lệnh, phong Trần Vũ Nhu làm Nhu phi, ba ngày sau sẽ làm lễ sắc phong, ban thưởng cung Nhu Nghi."
Các thần tử nhìn thấy Hoàng thượng giằng co với Trần Nguyên Khánh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cho dù chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp, trong lòng bọn họ vẫn băn khoăn. Bọn họ không rõ, Hoàng thượng để nhiều người phụ nữ vào cung như vậy, tại lại có khúc mắc với chuyện của Trần Vũ Trúc.
Bình luận facebook