Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-353
Chương 353: Vì chúng ta là người của phi long môn
“Ừm, cái bọn họ tặng không chỉ là người đẹp, còn là người đẹp hợp ý quan to quý nhân.”
“Có ý gì?” Thiên Sơn không hiểu ý của Vạn Lương, nhìn chằm chằm Vạn Lương hỏi.
“Ý là bọn ta được đo ni đóng giày, hoàn toàn phù hợp với kiểu mấy người quyền quý kia thích.” Lúc Vạn Lương nói xong còn gật đầu, giống như đang chắc chắn lời mình nói.
“Người đứng sau xúi giục là ai?”
“Vẫn chưa biết.”
Trong đầu Ôn Yến hiện lên bóng dáng của vài người, Trần Nguyên Khánh, Trương Tiên Huy, Lương Khuê, Tống Vân Lễ…
“Môn chủ, thời gian Vân Tập trấn này kinh doanh không ngắn, chỉ là lúc trước yêu cầu với người đẹp không cao như thế, hơn nữa có rất nhiều đều được dẫn tới từ vùng khác, nhưng gần đây bọn họ cướp thiếu nữ trong vùng nhiều hơn rồi.” Vạn Lương nói hết tin tức mình biết cho Ôn Yến, Ôn Yến thì vẫn đang suy nghĩ triền miên.
“Chắc hẳn nơi này là của Tống Vân Lễ.” Lời nói của Ôn Yến gần như đã chắc chắn, Trương Tiên Huy và Lương Khuê quyền cao chức trọng, bọn họ mượn sức người hoàn toàn không cần mỹ nhân kế, mà Trần Nguyên Khánh cũng là gần đây mới có dã tâm, chỉ có Tống Vân Lễ, y thấu hiểu lòng người nhất, cho nên mới sẽ dùng cách đo ni đóng giày này khiến người ta cam tâm tình nguyện phục tùng.
“Bọn họ cũng sử dụng thuốc độc để khống chế mấy người phụ nữ này nghe lời.” Vạn Lương nghe xong lời của Ôn Yến thì chợt nói ra, mà lời của nàng ta càng thêm chắc chắn suy đoán của Ôn Yến.
“Môn chủ, độc trên người ta giống với bọn họ, người xem giúp ta với.” Vạn Lượng nói xong thì nâng tay muốn Ôn Yến bắt mạch.
Ôn Yến không dám chần chừ, bắt mạch cho Vạn Lương xong thì nhẹ giọng nói: “Ta có thể giải được độc này, đợi ta trở về lại đưa cách giải độc tới cho ngươi.”
“Môn chủ người thật sự là Bồ Tát sống, có thuốc giải bọn ta không cần sợ bọn họ nữa rồi, đến lúc đó ta có thể dẫn bọn họ rời khỏi kỹ viện, Môn chủ yên tâm đi.”
Vạn Lương đã đoán được Ôn Yến có thể giải độc từ lâu, mấy ngày hôm trước còn tính xem có cần nghĩ cách trốn đi gặp Ôn Yến không, nhưng nàng ta sợ mình đi rồi lại về không có cách nào được bọn họ tin tưởng, cho nên vẫn không hành động, không ngờ ông trời đối xử với nàng ta không tệ, lại có thể đưa Môn chủ đến.
“Khoảng mười ngày mới có thể đưa thuốc giải tới.” Ôn Yến thấy Vạn Lương hưng phấn, vẫn không nhịn được nói.
Bây giờ cô có thể kê đơn thuốc giải độc, nhưng dược liệu đó lại không dễ tìm, tiệm thuốc bình thường không có, cho nên phải vận dụng lực lượng của Phi Long Môn đưa dược liệu đến Khắc Châu cô mới có thể chế ra thuốc giải.
“Môn chủ, nếu nói vậy thì có lẽ ta không đợi được thuốc giải của người rồi, ta đã nói, bây giờ ta là nguy hiểm nhất.” Vạn Lương hơi nôn nóng, khi nãy còn nghĩ rất tốt đẹp, cực kỳ tự tin đảm bảo với Ôn Yến mình có thể dẫn những người kia ra ngoài, nhưng bây giờ nàng ta không chắc mình còn có cơ hội này không, nhất là nhìn thấy khuôn mặt rất tán thành của tú bà kia với mình.
Vạn Lương hơi hối hận biểu hiện của mình trong kỹ viện kia quá tốt, nếu không cũng sẽ không bị đưa ra ngoài nhanh như vậy.
“Môn chủ, trở về ta sẽ giả vờ, bọn họ dạy gì nữa ta sẽ làm bộ như học không được, ta…” Trong đầu Vạn Lương đã rối hết cả lên, nàng ta không biết phải làm sao mới tốt, nếu có thuốc giải nàng ta lại không có mặt, nàng ta không thể chắc bọn họ có thể an toàn trốn ra hay không.
Ôn Yến nhìn Vạn Lương, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể nói với bọn họ ngươi chế được thuốc giải, bảo bọn họ đi theo ngươi, sau khi đi ra ta dẫn bọn họ rời đi là được.”
“Không phải, Môn chủ, không có thuốc giải sợ rằng bọn họ không dám đi ra, bọn ta từng gặp người trúng độc phát độc chết trước mặt mình.” Lúc Vạn Lương nói chuyện giọng nói cũng không hề bình tĩnh, trong vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi khiến người ta khó chịu, cuối cùng cái này là loại thuốc động gì mà có thể khiến người phụ trách của Mật Thám môn cũng lộ ra vẻ mặt khiệp sợ.
Ôn Yến nhìn Vạn Lương, vỗ bả vai nàng ta như trấn an, đương nhiên cô biết phát độc là tình huống thế nào, người bỏ độc này đúng là độc ác, lúc phát độc người trúng độc sẽ không thể khống chế cào lên da mình, mãi đến khi da trên người đều thối rữa, người trúng độc mới sẽ chết đi.
Độc như vậy có thể không tính là gì với công tử cao lớn, quá lắm chỉ đau khổ một chút trước khi chết mà thôi, nhưng đối với các cô nương như hoa như ngọc, cho dù bọn họ không sợ chết, cũng sẽ vì cách chết quá khó coi mà cảm thấy sợ hãi.
“Môn chủ, người nghĩ cách thông báo với ta là được, ta phải rời khỏi nhanh một chút, khói mê kia không giữ được bao lâu nữa.” Vạn Lương thấy Ôn Yến đang im lặng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Tuy trốn ra không dễ dàng, nhưng quá lâu không về bị phát hiện rồi, mình sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Người của Phi Long Môn sẽ canh chừng chỗ ngươi đi, đến lúc đó có kế hoạch gì ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi, không cần mạo hiểm nữa, yên tâm, có Môn chủ ở đây, ai cũng sẽ không gặp nguy hiểm đâu.” Ôn Yến nhẹ giọng trấn an Vạn Lương.
Nếu không phải tình huống gấp gáp, Ôn Yến rất không muốn thả Vạn Lương về, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, cô rất hiểu đạo lý này, cho nên dù lo lắng, cô vẫn đưa ra quyết định.
“Bên chỗ ta có tin tức cũng sẽ nghĩ cách truyền ra, có lẽ trấn Vân Tập bên này có không ít người của bọn họ, hành tung của Môn chủ vẫn nên bí mật một chút thì tốt hơn.” Vạn Lương nhắc nhở xong thì xoay người bước đi, Ôn Yến chỉ có thể nhìn bóng lưng của nàng ta dần biến mất trong tầm mắt của mình.
“Lý Trường An, bảo người của chúng ta đi theo sau, cần phải đảm bảo sự an toàn của mấy chục cô gái.” Ôn Yến nhỏ giọng căn dặn.
Trong lòng Ôn Yến hiểu rõ, chỉ cần những cô gái kia còn ở trong kỹ viện, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao bỏ tiền vốn ra đào tạo, bọn họ không nỡ dễ bị lỗ vốn như vậy, cái cô lo lắng là không đợi các nàng ấy hành động đã có người bị đưa ra ngoài, đến lúc đó…
“Môn chủ, nếu có người bị đưa ra ngoài, chúng ta phải làm sao đây?” Khả năng Ôn Yến nghĩ đến, đương nhiên Lý Trường An cũng đã nghĩ đến.
Thật ra đây là chuyện khó xử lý nhất, ở trong kỹ viện có thể đảm bảo an toàn, nếu bị đưa ra ngoài, bọn họ hành động sẽ đánh rắn động cỏ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến các cô nương vẫn bị giấu trong kỹ viện. Nhưng nếu không hành động, sẽ trơ mắt nhìn cô nương bị đưa ra ngoài thành dê vào miệng hổ.
“Khi nãy Vạn Lương từng nói, chỉ có ba người bị đưa ra ngoài, nàng ta là một trong số đó, đến lúc đó chúng ta đợi bọn họ rời khỏi Khắc Châu, hoặc là đến Kinh thành thì ra tay cứu người sau, vì tránh bọn họ lo lắng, Vạn Lương bên kia không cần ra tay, ta tin cô ấy.”
“Nhưng mà…” Lý Trường An có chút không đành lòng, hắn ta đã nghe ra hết, Ôn Yến nói ta tin nàng ta thật ra chỉ đang an ủi mình thôi.
Dù gì sau khi bị đưa đi lại là một tình thế nguy hiểm khác, tuy Vạn Lương là mật thám xuất sắc, nhưng đó chỉ giới hạn trong việc thăm dò tin tức, nếu…
“Không có nhưng mà, giữa những cô gái vô tội kia và Vạn Lương, chúng ta chỉ có thể lựa chọn bọn họ, vì chúng ta là người của Phi Long Môn.” Lời nói của Ôn Yến như chém đinh chặt sắt, khiến người phía sau cô nhiệt huyết sôi trào.
Phi Long Môn là vì bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ ngôi vị hoàng đế chính thống, nhưng bọn họ còn tồn tại vì dân chúng trong thiên hạ, bọn họ phải chiến đấu vì dân chúng, đây là sứ mệnh của bọn họ, cũng là vinh quang của bọn họ.
“Ừm, cái bọn họ tặng không chỉ là người đẹp, còn là người đẹp hợp ý quan to quý nhân.”
“Có ý gì?” Thiên Sơn không hiểu ý của Vạn Lương, nhìn chằm chằm Vạn Lương hỏi.
“Ý là bọn ta được đo ni đóng giày, hoàn toàn phù hợp với kiểu mấy người quyền quý kia thích.” Lúc Vạn Lương nói xong còn gật đầu, giống như đang chắc chắn lời mình nói.
“Người đứng sau xúi giục là ai?”
“Vẫn chưa biết.”
Trong đầu Ôn Yến hiện lên bóng dáng của vài người, Trần Nguyên Khánh, Trương Tiên Huy, Lương Khuê, Tống Vân Lễ…
“Môn chủ, thời gian Vân Tập trấn này kinh doanh không ngắn, chỉ là lúc trước yêu cầu với người đẹp không cao như thế, hơn nữa có rất nhiều đều được dẫn tới từ vùng khác, nhưng gần đây bọn họ cướp thiếu nữ trong vùng nhiều hơn rồi.” Vạn Lương nói hết tin tức mình biết cho Ôn Yến, Ôn Yến thì vẫn đang suy nghĩ triền miên.
“Chắc hẳn nơi này là của Tống Vân Lễ.” Lời nói của Ôn Yến gần như đã chắc chắn, Trương Tiên Huy và Lương Khuê quyền cao chức trọng, bọn họ mượn sức người hoàn toàn không cần mỹ nhân kế, mà Trần Nguyên Khánh cũng là gần đây mới có dã tâm, chỉ có Tống Vân Lễ, y thấu hiểu lòng người nhất, cho nên mới sẽ dùng cách đo ni đóng giày này khiến người ta cam tâm tình nguyện phục tùng.
“Bọn họ cũng sử dụng thuốc độc để khống chế mấy người phụ nữ này nghe lời.” Vạn Lương nghe xong lời của Ôn Yến thì chợt nói ra, mà lời của nàng ta càng thêm chắc chắn suy đoán của Ôn Yến.
“Môn chủ, độc trên người ta giống với bọn họ, người xem giúp ta với.” Vạn Lượng nói xong thì nâng tay muốn Ôn Yến bắt mạch.
Ôn Yến không dám chần chừ, bắt mạch cho Vạn Lương xong thì nhẹ giọng nói: “Ta có thể giải được độc này, đợi ta trở về lại đưa cách giải độc tới cho ngươi.”
“Môn chủ người thật sự là Bồ Tát sống, có thuốc giải bọn ta không cần sợ bọn họ nữa rồi, đến lúc đó ta có thể dẫn bọn họ rời khỏi kỹ viện, Môn chủ yên tâm đi.”
Vạn Lương đã đoán được Ôn Yến có thể giải độc từ lâu, mấy ngày hôm trước còn tính xem có cần nghĩ cách trốn đi gặp Ôn Yến không, nhưng nàng ta sợ mình đi rồi lại về không có cách nào được bọn họ tin tưởng, cho nên vẫn không hành động, không ngờ ông trời đối xử với nàng ta không tệ, lại có thể đưa Môn chủ đến.
“Khoảng mười ngày mới có thể đưa thuốc giải tới.” Ôn Yến thấy Vạn Lương hưng phấn, vẫn không nhịn được nói.
Bây giờ cô có thể kê đơn thuốc giải độc, nhưng dược liệu đó lại không dễ tìm, tiệm thuốc bình thường không có, cho nên phải vận dụng lực lượng của Phi Long Môn đưa dược liệu đến Khắc Châu cô mới có thể chế ra thuốc giải.
“Môn chủ, nếu nói vậy thì có lẽ ta không đợi được thuốc giải của người rồi, ta đã nói, bây giờ ta là nguy hiểm nhất.” Vạn Lương hơi nôn nóng, khi nãy còn nghĩ rất tốt đẹp, cực kỳ tự tin đảm bảo với Ôn Yến mình có thể dẫn những người kia ra ngoài, nhưng bây giờ nàng ta không chắc mình còn có cơ hội này không, nhất là nhìn thấy khuôn mặt rất tán thành của tú bà kia với mình.
Vạn Lương hơi hối hận biểu hiện của mình trong kỹ viện kia quá tốt, nếu không cũng sẽ không bị đưa ra ngoài nhanh như vậy.
“Môn chủ, trở về ta sẽ giả vờ, bọn họ dạy gì nữa ta sẽ làm bộ như học không được, ta…” Trong đầu Vạn Lương đã rối hết cả lên, nàng ta không biết phải làm sao mới tốt, nếu có thuốc giải nàng ta lại không có mặt, nàng ta không thể chắc bọn họ có thể an toàn trốn ra hay không.
Ôn Yến nhìn Vạn Lương, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể nói với bọn họ ngươi chế được thuốc giải, bảo bọn họ đi theo ngươi, sau khi đi ra ta dẫn bọn họ rời đi là được.”
“Không phải, Môn chủ, không có thuốc giải sợ rằng bọn họ không dám đi ra, bọn ta từng gặp người trúng độc phát độc chết trước mặt mình.” Lúc Vạn Lương nói chuyện giọng nói cũng không hề bình tĩnh, trong vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi khiến người ta khó chịu, cuối cùng cái này là loại thuốc động gì mà có thể khiến người phụ trách của Mật Thám môn cũng lộ ra vẻ mặt khiệp sợ.
Ôn Yến nhìn Vạn Lương, vỗ bả vai nàng ta như trấn an, đương nhiên cô biết phát độc là tình huống thế nào, người bỏ độc này đúng là độc ác, lúc phát độc người trúng độc sẽ không thể khống chế cào lên da mình, mãi đến khi da trên người đều thối rữa, người trúng độc mới sẽ chết đi.
Độc như vậy có thể không tính là gì với công tử cao lớn, quá lắm chỉ đau khổ một chút trước khi chết mà thôi, nhưng đối với các cô nương như hoa như ngọc, cho dù bọn họ không sợ chết, cũng sẽ vì cách chết quá khó coi mà cảm thấy sợ hãi.
“Môn chủ, người nghĩ cách thông báo với ta là được, ta phải rời khỏi nhanh một chút, khói mê kia không giữ được bao lâu nữa.” Vạn Lương thấy Ôn Yến đang im lặng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Tuy trốn ra không dễ dàng, nhưng quá lâu không về bị phát hiện rồi, mình sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Người của Phi Long Môn sẽ canh chừng chỗ ngươi đi, đến lúc đó có kế hoạch gì ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi, không cần mạo hiểm nữa, yên tâm, có Môn chủ ở đây, ai cũng sẽ không gặp nguy hiểm đâu.” Ôn Yến nhẹ giọng trấn an Vạn Lương.
Nếu không phải tình huống gấp gáp, Ôn Yến rất không muốn thả Vạn Lương về, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, cô rất hiểu đạo lý này, cho nên dù lo lắng, cô vẫn đưa ra quyết định.
“Bên chỗ ta có tin tức cũng sẽ nghĩ cách truyền ra, có lẽ trấn Vân Tập bên này có không ít người của bọn họ, hành tung của Môn chủ vẫn nên bí mật một chút thì tốt hơn.” Vạn Lương nhắc nhở xong thì xoay người bước đi, Ôn Yến chỉ có thể nhìn bóng lưng của nàng ta dần biến mất trong tầm mắt của mình.
“Lý Trường An, bảo người của chúng ta đi theo sau, cần phải đảm bảo sự an toàn của mấy chục cô gái.” Ôn Yến nhỏ giọng căn dặn.
Trong lòng Ôn Yến hiểu rõ, chỉ cần những cô gái kia còn ở trong kỹ viện, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao bỏ tiền vốn ra đào tạo, bọn họ không nỡ dễ bị lỗ vốn như vậy, cái cô lo lắng là không đợi các nàng ấy hành động đã có người bị đưa ra ngoài, đến lúc đó…
“Môn chủ, nếu có người bị đưa ra ngoài, chúng ta phải làm sao đây?” Khả năng Ôn Yến nghĩ đến, đương nhiên Lý Trường An cũng đã nghĩ đến.
Thật ra đây là chuyện khó xử lý nhất, ở trong kỹ viện có thể đảm bảo an toàn, nếu bị đưa ra ngoài, bọn họ hành động sẽ đánh rắn động cỏ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến các cô nương vẫn bị giấu trong kỹ viện. Nhưng nếu không hành động, sẽ trơ mắt nhìn cô nương bị đưa ra ngoài thành dê vào miệng hổ.
“Khi nãy Vạn Lương từng nói, chỉ có ba người bị đưa ra ngoài, nàng ta là một trong số đó, đến lúc đó chúng ta đợi bọn họ rời khỏi Khắc Châu, hoặc là đến Kinh thành thì ra tay cứu người sau, vì tránh bọn họ lo lắng, Vạn Lương bên kia không cần ra tay, ta tin cô ấy.”
“Nhưng mà…” Lý Trường An có chút không đành lòng, hắn ta đã nghe ra hết, Ôn Yến nói ta tin nàng ta thật ra chỉ đang an ủi mình thôi.
Dù gì sau khi bị đưa đi lại là một tình thế nguy hiểm khác, tuy Vạn Lương là mật thám xuất sắc, nhưng đó chỉ giới hạn trong việc thăm dò tin tức, nếu…
“Không có nhưng mà, giữa những cô gái vô tội kia và Vạn Lương, chúng ta chỉ có thể lựa chọn bọn họ, vì chúng ta là người của Phi Long Môn.” Lời nói của Ôn Yến như chém đinh chặt sắt, khiến người phía sau cô nhiệt huyết sôi trào.
Phi Long Môn là vì bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ ngôi vị hoàng đế chính thống, nhưng bọn họ còn tồn tại vì dân chúng trong thiên hạ, bọn họ phải chiến đấu vì dân chúng, đây là sứ mệnh của bọn họ, cũng là vinh quang của bọn họ.
Bình luận facebook