Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-503
Chương 503: Cuộc sống bình yên tốt đẹp
Không có ai biết cay đắng trong lòng Nhu phi, nàng ta chẳng qua là muốn tới gần Tống Vĩnh Kỳ, chẳng qua là quá yêu y, nàng ta đã làm sai điều gì?
Nàng ta không biết, khi nàng ta tìm đến Ôn Yến đã động tới vảy ngược của Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ quan tâm nhất là suy nghĩ của Ôn Yến.
Chỉ cần là chuyện làm cho Ôn Yến không thoải mái, vậy thì không phải là chuyện tốt. Không quan tâm chuyện này thì do ai làm ra, cho dù là Trần Vũ Trúc mà y mắc nợ cũng không thể.
Trần Vũ Nhu đi rồi, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến với vẻ mặt áy náy. Y hiểu rõ tâm tư của Ôn Yến. Y biết rõ mấy ngày nay Ôn Yến chiếu cố cho Trần Vũ Nhu, điều này vốn phải là áy náy của mình lại bị Ôn Yến cứng rắn cõng trên lưng. Trần Vũ Nhu nhất định là nhìn ra được áy náy của cô, cho nên mới muốn đưa ra yêu cầu được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.
"Kỳ, thật ra yêu cầu của muội ấy không sai, muội ấy thích chàng, chẳng qua là muốn có đứa bé bên người thôi. Chàng đã hạ chỉ đưa con của Lương quý phi cho Lan quý phi. Khanh Nhi lại có thế lực Nam Chiếu ủng hộ. Nếu muội ấy ở trong cung này không được sự sủng ái của chàng, không có một đứa bé thì quả thật rất khó khăn." Ôn Yến khẽ nói và Tống Vĩnh Kỳ. Cô hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ tức giận cũng là muốn bảo vệ mình. Nhưng Trần Vũ Nhu làm sao không phải là một người đáng thương chứ?
"Ý của nàng là muốn trẫm cho nàng ta một đứa trẻ à? Nàng biết rất rõ, ta chỉ có hứng thú với một mình nàng. Nàng ta muốn có con, ta cho thế nào? Cũng không thể giống như Lương phi, tìm cho nàng ta một tên ăn mày gì đó chứ? Nàng ta là Trần Vũ Trúc đấy." Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện cũng thở dài.
Từ trước đến nay, bọn họ đối phó với kẻ địch đều sẽ không nương tay, chẳng qua Trần Vũ Trúc là một tồn tại quá đặc biệt đối với bọn họ.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Muội ấy đã nói đây cũng là ý của Trần Nguyên Khánh, muội ấy được phái tới, sợ rằng Trần Nguyên Khánh..." Ôn Yến khẽ nói, trong giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ.
Rất rõ ràng, Trần Vũ Nhu đưa ra cho cô ra một vấn đề rất khó khăn.
"Đến lúc đó rồi hãy nói, nàng không cần lo lắng. Bất kể là Lương Khuê hay Trần Nguyên Khánh, nàng không cần ra tay, ta vẫn có thể bắt được bọn họ. Nàng chỉ cần kiên trì chờ, chờ tới khi con của chúng ta sinh ra là được." Tống Vĩnh Kỳ khẽ an ủi. Khi Ôn Yến tính kế Lương Quang Tường và Trương Tiên Huy, y cũng không nhàn rỗi. Trong tay y đã nắm giữ rất nhiều tài liệu về Lương Khuê và Trương Tiên Huy, chỉ là có rất nhiều chuyện lại cần có cơ hội.
"Còn cả Tống Vân Lễ nữa. So với Lương Khuê, Trần Nguyên Khánh, Tống Vân Lễ mới là mối họa lớn. Chỉ cần ông ta ở đó, chàng rất khó có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế này." Ôn Yến thở dài, khẽ nói.
Mấy năm nay loạn trong giặc ngoài, Tống Vĩnh Kỳ cố gắng chống đỡ quốc gia cực lớn này, thật không biết qua hơn năm năm nữa, y làm sao chịu đựng nổi. Bây giờ cô không có nhiều thời gian, không có cách nào tiếp tục cùng y canh giữ Lương quốc. Điều cô có thể làm chính là giúp y quét sạch loạn trong giặc ngoài, làm cho y có thể tùy ý một chút ở trên triều đình, làm cho y bớt bị cản tay, làm cho lý tưởng trị quốc của y có thể mau chóng được thực hiện.
Yêu chính là tác thành, chính là thành tựu, cô không có cách nào làm bạn lâu dài bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, vậy cô lại cho y một sứ mạng và trách nhiệm.
"Yên tâm, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta thì mấy vấn đề này đều sẽ không thành vấn đề." Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng nói với Ôn Yến, trên khóe miệng đầy ý cười hạnh phúc, thật ra so với những chuyện phiền lòng này, Tống Vĩnh Kỳ càng thích những lúc được hưởng thụ sự yên tĩnh với Ôn Yến hơn. Bởi vì có Ôn Yến ở bên cạnh, những rối loạn trên triều đình cũng không còn làm cho y cảm thấy khó chịu nổi nữa.
"Sau này nàng không cần phải ra tay, có ta ở đây, ta có thể bảo vệ tốt cho mẹ con các nàng." Tống Vĩnh Kỳ khẽ bảo đảm. Ôn Yến chỉ nhìn y cười. Ôn Yến biết rất rõ, khi Tống Vĩnh Kỳ hết lần này tới lần khác nhấn mạnh một vài điều chính là lúc y không yên lòng nhất. Y cũng hiểu rõ, chuyện mình mang thai vừa bị lộ ra, sợ rằng trên triều đình sẽ có không ít trắc trở nhằm vào cái thai của cô.
"Được, ta hứa với chàng." Ôn Yến nghiêm túc nhận lời. Lúc nói chuyện cô cũng nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, để cho Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy rõ ràng sự thẳng thắn thành khẩn của cô.
"Ôn Yến, ta sẽ dành hết tất cả những gì tốt nhất cho nàng, cho con của chúng ta, ta..."
Tống Vĩnh Kỳ còn chưa dứt lời, đôi môi mềm mại khác mang theo hơi ấm đã hôn lên môi y. Y nhìn gương mặt đang phóng to trước mắt và theo bản năng mút lấy, giống như người đang khát khô gặp được ốc đảo và nước...
"Ôn Yến, Ôn Yến, Ôn Yến của ta." Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ đều là tiếng thở dài đầy thỏa mãn, trong lòng y thầm kêu lên hết lần này tới lần khác.
Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ quan tâm tới mình, cô quý trọng tình yêu này, cũng quý trọng thời gian ở cùng với Tống Vĩnh Kỳ. Cô luôn muốn nói thêm với Tống Vĩnh Kỳ vài câu, muốn làm cho Tống Vĩnh Kỳ thêm vài chuyện, chờ tới lúc mình rời đi, cô và Tống Vĩnh Kỳ mới có thêm nhiều hồi ức.
Đây là bài học đau đớn nhất mà lần trước, sau khi rời khỏi Tống Vĩnh Kỳ, cô mới tự mình phát hiện ra, ngay cả muốn nhớ lại cũng chỉ có lác đác không có bao nhiêu.
Cho nên lần này, cô cố gắng làm cho thời gian hai người ở bên nhau thật ấm áp, cô hi vọng tất cả những điều này có thể trở thành ký ức xa xôi lại lâu dài cắm rễ ở trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, như vậy mình và Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể nói là ân ái đến đầu bạc.
Nhưng cơ thể dường như vĩnh viễn đều chống lại tâm tư của cô vậy. Khi cô cố gắng muốn nói gì đó với Tống Vĩnh Kỳ, cô lại không nói được lời nào, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, càng không nói tới nói miệng.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không ngờ Ôn Yến tự nhiên sẽ ngủ ở trong lòng mình, khi bọn họ còn vừa nói chuyện.
Y chậm rãi bế Ôn Yến lên, đặt cô trên chiếc giường nhỏ, nhìn gương mặt cô ngủ tuy tái nhợt nhưng vẫn còn mỉm cười, trong lòng y cũng thấy thỏa mãn.
"Hoàng thượng, ngài cũng đi nghỉ đi. Chờ môn chủ tỉnh lại, ta sẽ sai người ta đi thông báo với ngài." Sau khi Thiên Sơn đưa Nhu phi rời đi lại đi xử lý một vài chuyện của Phi Long Môn, lúc trở lại chỉ thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến với vẻ thâm tình.
Đã là vợ chồng còn ngọt ngấy như vậy, làm cho Thiên Sơn - người mới thành thân không lâu cũng hơi khó hiểu. Mọi người đều nói tình cảm của hai người sẽ dần mờ nhạt trong hôn nhân. Nhưng tình cảm giữa Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ vẫn cho người ta cảm giác ngọt như đường mật bình thản như trước kia.
Thiên Sơn không biết là, cái gọi là mật đường này là do Ôn Yến chuyên tâm xây dựng, Tống Vĩnh Kỳ cũng phối hợp, bởi vì trong lòng y thấy khủng hoảng. Tuy Ôn Yến bình an trở lại bên cạnh y, nhưng y không ngày nào quên lời sư phụ Ôn Yến đã nói: y sẽ hại chết Ôn Yến. Y sợ Ôn Yến lại rời khỏi cuộc đời mình, nên y rất quý trọng một giây phút ở cùng với Ôn Yến.
"Ta sẽ chờ ở đây. Vừa rồi ta có một số việc còn chưa nói với nàng ấy. Chờ nàng ấy tỉnh lại, chúng ta còn phải thương lượng." Tống Vĩnh Kỳ tùy tiện tìm một lý do. Hôm nay y cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng những chuyện đó chỉ khác ở chỗ xử lý sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ y càng muốn canh giữ ở bên cạnh Ôn Yến hơn.
Thiên Sơn lặng lẽ rời đi, Lộ công công nhanh trí đưa tấu chương tới. Tống Vĩnh Kỳ lại phê duyệt tấu chương ở trên bàn bên cạnh giường Ôn Yến, trong lúc làm thi thoảng còn có thể dừng lại liếc nhìn cô nương mình yêu.
Cuộc sống bình yên như vậy làm cho trong lòng Tống Vĩnh Kỳ thấy rất thỏa mãn. Chờ sau khi phê duyệt xong tất cả tấu chương, y cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới bên giường của Ôn Yến, chậm rãi cầm tay cô. Chỉ là trong nháy mắt khi vừa nắm lấy tay cô, Tống Vĩnh Kỳ cũng biến sắc.
Không có ai biết cay đắng trong lòng Nhu phi, nàng ta chẳng qua là muốn tới gần Tống Vĩnh Kỳ, chẳng qua là quá yêu y, nàng ta đã làm sai điều gì?
Nàng ta không biết, khi nàng ta tìm đến Ôn Yến đã động tới vảy ngược của Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ quan tâm nhất là suy nghĩ của Ôn Yến.
Chỉ cần là chuyện làm cho Ôn Yến không thoải mái, vậy thì không phải là chuyện tốt. Không quan tâm chuyện này thì do ai làm ra, cho dù là Trần Vũ Trúc mà y mắc nợ cũng không thể.
Trần Vũ Nhu đi rồi, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến với vẻ mặt áy náy. Y hiểu rõ tâm tư của Ôn Yến. Y biết rõ mấy ngày nay Ôn Yến chiếu cố cho Trần Vũ Nhu, điều này vốn phải là áy náy của mình lại bị Ôn Yến cứng rắn cõng trên lưng. Trần Vũ Nhu nhất định là nhìn ra được áy náy của cô, cho nên mới muốn đưa ra yêu cầu được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.
"Kỳ, thật ra yêu cầu của muội ấy không sai, muội ấy thích chàng, chẳng qua là muốn có đứa bé bên người thôi. Chàng đã hạ chỉ đưa con của Lương quý phi cho Lan quý phi. Khanh Nhi lại có thế lực Nam Chiếu ủng hộ. Nếu muội ấy ở trong cung này không được sự sủng ái của chàng, không có một đứa bé thì quả thật rất khó khăn." Ôn Yến khẽ nói và Tống Vĩnh Kỳ. Cô hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ tức giận cũng là muốn bảo vệ mình. Nhưng Trần Vũ Nhu làm sao không phải là một người đáng thương chứ?
"Ý của nàng là muốn trẫm cho nàng ta một đứa trẻ à? Nàng biết rất rõ, ta chỉ có hứng thú với một mình nàng. Nàng ta muốn có con, ta cho thế nào? Cũng không thể giống như Lương phi, tìm cho nàng ta một tên ăn mày gì đó chứ? Nàng ta là Trần Vũ Trúc đấy." Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện cũng thở dài.
Từ trước đến nay, bọn họ đối phó với kẻ địch đều sẽ không nương tay, chẳng qua Trần Vũ Trúc là một tồn tại quá đặc biệt đối với bọn họ.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Muội ấy đã nói đây cũng là ý của Trần Nguyên Khánh, muội ấy được phái tới, sợ rằng Trần Nguyên Khánh..." Ôn Yến khẽ nói, trong giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ.
Rất rõ ràng, Trần Vũ Nhu đưa ra cho cô ra một vấn đề rất khó khăn.
"Đến lúc đó rồi hãy nói, nàng không cần lo lắng. Bất kể là Lương Khuê hay Trần Nguyên Khánh, nàng không cần ra tay, ta vẫn có thể bắt được bọn họ. Nàng chỉ cần kiên trì chờ, chờ tới khi con của chúng ta sinh ra là được." Tống Vĩnh Kỳ khẽ an ủi. Khi Ôn Yến tính kế Lương Quang Tường và Trương Tiên Huy, y cũng không nhàn rỗi. Trong tay y đã nắm giữ rất nhiều tài liệu về Lương Khuê và Trương Tiên Huy, chỉ là có rất nhiều chuyện lại cần có cơ hội.
"Còn cả Tống Vân Lễ nữa. So với Lương Khuê, Trần Nguyên Khánh, Tống Vân Lễ mới là mối họa lớn. Chỉ cần ông ta ở đó, chàng rất khó có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế này." Ôn Yến thở dài, khẽ nói.
Mấy năm nay loạn trong giặc ngoài, Tống Vĩnh Kỳ cố gắng chống đỡ quốc gia cực lớn này, thật không biết qua hơn năm năm nữa, y làm sao chịu đựng nổi. Bây giờ cô không có nhiều thời gian, không có cách nào tiếp tục cùng y canh giữ Lương quốc. Điều cô có thể làm chính là giúp y quét sạch loạn trong giặc ngoài, làm cho y có thể tùy ý một chút ở trên triều đình, làm cho y bớt bị cản tay, làm cho lý tưởng trị quốc của y có thể mau chóng được thực hiện.
Yêu chính là tác thành, chính là thành tựu, cô không có cách nào làm bạn lâu dài bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, vậy cô lại cho y một sứ mạng và trách nhiệm.
"Yên tâm, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta thì mấy vấn đề này đều sẽ không thành vấn đề." Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng nói với Ôn Yến, trên khóe miệng đầy ý cười hạnh phúc, thật ra so với những chuyện phiền lòng này, Tống Vĩnh Kỳ càng thích những lúc được hưởng thụ sự yên tĩnh với Ôn Yến hơn. Bởi vì có Ôn Yến ở bên cạnh, những rối loạn trên triều đình cũng không còn làm cho y cảm thấy khó chịu nổi nữa.
"Sau này nàng không cần phải ra tay, có ta ở đây, ta có thể bảo vệ tốt cho mẹ con các nàng." Tống Vĩnh Kỳ khẽ bảo đảm. Ôn Yến chỉ nhìn y cười. Ôn Yến biết rất rõ, khi Tống Vĩnh Kỳ hết lần này tới lần khác nhấn mạnh một vài điều chính là lúc y không yên lòng nhất. Y cũng hiểu rõ, chuyện mình mang thai vừa bị lộ ra, sợ rằng trên triều đình sẽ có không ít trắc trở nhằm vào cái thai của cô.
"Được, ta hứa với chàng." Ôn Yến nghiêm túc nhận lời. Lúc nói chuyện cô cũng nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, để cho Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy rõ ràng sự thẳng thắn thành khẩn của cô.
"Ôn Yến, ta sẽ dành hết tất cả những gì tốt nhất cho nàng, cho con của chúng ta, ta..."
Tống Vĩnh Kỳ còn chưa dứt lời, đôi môi mềm mại khác mang theo hơi ấm đã hôn lên môi y. Y nhìn gương mặt đang phóng to trước mắt và theo bản năng mút lấy, giống như người đang khát khô gặp được ốc đảo và nước...
"Ôn Yến, Ôn Yến, Ôn Yến của ta." Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ đều là tiếng thở dài đầy thỏa mãn, trong lòng y thầm kêu lên hết lần này tới lần khác.
Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ quan tâm tới mình, cô quý trọng tình yêu này, cũng quý trọng thời gian ở cùng với Tống Vĩnh Kỳ. Cô luôn muốn nói thêm với Tống Vĩnh Kỳ vài câu, muốn làm cho Tống Vĩnh Kỳ thêm vài chuyện, chờ tới lúc mình rời đi, cô và Tống Vĩnh Kỳ mới có thêm nhiều hồi ức.
Đây là bài học đau đớn nhất mà lần trước, sau khi rời khỏi Tống Vĩnh Kỳ, cô mới tự mình phát hiện ra, ngay cả muốn nhớ lại cũng chỉ có lác đác không có bao nhiêu.
Cho nên lần này, cô cố gắng làm cho thời gian hai người ở bên nhau thật ấm áp, cô hi vọng tất cả những điều này có thể trở thành ký ức xa xôi lại lâu dài cắm rễ ở trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, như vậy mình và Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể nói là ân ái đến đầu bạc.
Nhưng cơ thể dường như vĩnh viễn đều chống lại tâm tư của cô vậy. Khi cô cố gắng muốn nói gì đó với Tống Vĩnh Kỳ, cô lại không nói được lời nào, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, càng không nói tới nói miệng.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không ngờ Ôn Yến tự nhiên sẽ ngủ ở trong lòng mình, khi bọn họ còn vừa nói chuyện.
Y chậm rãi bế Ôn Yến lên, đặt cô trên chiếc giường nhỏ, nhìn gương mặt cô ngủ tuy tái nhợt nhưng vẫn còn mỉm cười, trong lòng y cũng thấy thỏa mãn.
"Hoàng thượng, ngài cũng đi nghỉ đi. Chờ môn chủ tỉnh lại, ta sẽ sai người ta đi thông báo với ngài." Sau khi Thiên Sơn đưa Nhu phi rời đi lại đi xử lý một vài chuyện của Phi Long Môn, lúc trở lại chỉ thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến với vẻ thâm tình.
Đã là vợ chồng còn ngọt ngấy như vậy, làm cho Thiên Sơn - người mới thành thân không lâu cũng hơi khó hiểu. Mọi người đều nói tình cảm của hai người sẽ dần mờ nhạt trong hôn nhân. Nhưng tình cảm giữa Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ vẫn cho người ta cảm giác ngọt như đường mật bình thản như trước kia.
Thiên Sơn không biết là, cái gọi là mật đường này là do Ôn Yến chuyên tâm xây dựng, Tống Vĩnh Kỳ cũng phối hợp, bởi vì trong lòng y thấy khủng hoảng. Tuy Ôn Yến bình an trở lại bên cạnh y, nhưng y không ngày nào quên lời sư phụ Ôn Yến đã nói: y sẽ hại chết Ôn Yến. Y sợ Ôn Yến lại rời khỏi cuộc đời mình, nên y rất quý trọng một giây phút ở cùng với Ôn Yến.
"Ta sẽ chờ ở đây. Vừa rồi ta có một số việc còn chưa nói với nàng ấy. Chờ nàng ấy tỉnh lại, chúng ta còn phải thương lượng." Tống Vĩnh Kỳ tùy tiện tìm một lý do. Hôm nay y cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng những chuyện đó chỉ khác ở chỗ xử lý sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ y càng muốn canh giữ ở bên cạnh Ôn Yến hơn.
Thiên Sơn lặng lẽ rời đi, Lộ công công nhanh trí đưa tấu chương tới. Tống Vĩnh Kỳ lại phê duyệt tấu chương ở trên bàn bên cạnh giường Ôn Yến, trong lúc làm thi thoảng còn có thể dừng lại liếc nhìn cô nương mình yêu.
Cuộc sống bình yên như vậy làm cho trong lòng Tống Vĩnh Kỳ thấy rất thỏa mãn. Chờ sau khi phê duyệt xong tất cả tấu chương, y cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới bên giường của Ôn Yến, chậm rãi cầm tay cô. Chỉ là trong nháy mắt khi vừa nắm lấy tay cô, Tống Vĩnh Kỳ cũng biến sắc.
Bình luận facebook