Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
CHUYỂN NGỮ: NQL
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Tiến độ của bộ phim thật ra vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Kịch bản, đã có.
Dự toán, không có.
Diễn viên, không có.
Đạo diễn, cũng chẳng không.
Mà cô cũng không rõ lần tới cô và Thịnh Thiên Vi gặp nhau, sẽ là lúc nào, có thể sẽ khá lâu, cũng có thể là rất nhanh thôi.
Ngày thứ hai, Tô Trản đáp chuyến bay sáng sớm về Bắc Tầm, lúc cô đi Thịnh Thiên Vi cứ khóc mãi, hai cô gái ôm nhau một hồi ở sân bay, Thành Tuyết ở một bên đứng nhìn, trong lòng cũng xúc động không thôi, len lén lau nước mắt, “Được rồi, đâu phải là không quay về nữa đâu, sau này chúng ta đi Bắc Tầm thăm cô ấy.”
Thịnh Thiên Vi ghé đầu qua vai Tô Trản, nhỏ giọng sụt sùi, thật ra thì cô nàng đâu có muốn khóc, nhưng có lẽ cảm thấy nếu cô đi, cũng sẽ lại như lần trước, ba năm không có tin tức, rồi sau đó cũng sẽ không trở lại. Cô lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Bà đừng có như lần trước đấy nhé, đi liền ba năm đến tết cũng không có tin gì, ai ai cũng đều lo lắng.”
Tô Trản lại thấy bối rối, tính tình Thịnh Thiên Vi này càng ngày càng khác trước, trước đây cô đâu có nghĩ cô nàng lại dính chặt lấy người ta như vậy, cô vừa lau nước mắt cho cô nàng vừa nói: “Không đâu, chẳng phải do tôi bận chút thôi sao? Đợi tôi rảnh rang, sẽ quay lại thăm mọi người.”
Thịnh Thiên Vi nắm lấy tay cô, “Là bà nói đấy nhé.”
Tô Trản cười, loa phát thanh lại lần nữa thúc giục, cô vội vàng buông Thịnh Thiên Vi, “Tôi đi thật đây, hai người đừng có nhớ tôi quá đấy nhé.”
Cho đến tận lúc bóng dáng cô khuất lấp ở cửa kiếm tra an ninh.
Thành Tuyết liếc nhìn Thịnh Thiên Vi, xúc động nói: “Nó thật sự hẹn hò với Pot gì đó của các bà à?”
Thịnh Thiên Vi rút khăn giấy ra từ túi xách, xì xì mũi, đáp: “Không biết, lúc ấy họ không công khai, nghe đồng đội của đại thần kể, hai người lúc đó ở cùng một chỗ, sau đó Tô Trản bỏ đi.”
Thành Tuyết nhìn cô nàng đầy nghi hoặc, “Anh ta là người như thế nào vậy?”
Thịnh Thiên Vi vo tròn tờ khăn giấy thành một cục, ném vào thùng rác, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, “Ừm…Giống như là một vị thần ấy.”
Thành Tuyết trợn tròn mắt, “Nói cụ thể chút đi, ví dụ như tướng mạo, vóc dáng, tính cách này…”
“Tướng mạo tuấn tú, vóc người dong dỏng, tính cách thì biết nói như thế nào đây, lúc chưa quen cô thì…., đối với anh em bạn hữu bên cạnh thì tốt vô cùng, hiền lành hào sảng, thỉnh thoảng tính khí thất thường một chút thì thật khó chơi, ví như thời điểm Tô Trản mới đi, anh ấy chẳng buồn để ý tới ai cả, nhìn ai cũng như thể đang nợ tiền mình ấy…”
Càng nói, giọng Thịnh Thiên Vi càng lúc càng bé lại.
Lúc đó, thật sự Từ Gia Diễn rất rất khó gần, tính khí thì xấu, lại hay nổi cáu, cũng may không ai để bụng. Có lẽ là một tháng sau đó, trong một lần cả đội tụ tập ăn uống, Đại Minh đã tìm cách kéo anh ra khỏi nhà cho bằng được, khoảnh khắc Thịnh Thiên Vi thấy anh ấy, bỗng nhiên lòng cô muốn lôi Tô Trản ra mà chửi cho một trận.
Anh rất gầy, góc cạnh càng rõ ràng, râu ria trên cằm xồm xoàm, tóc vẫn đen như cũ, nhưng nhìn thật là bù xù.
Tâm trạng của anh thật sự không tốt.
Tất cả mọi người đều muốn làm anh vui vẻ, kể cho anh chuyện hài hước, rồi lại nói đùa, cũng không biết anh có nghe được hay không.
Lúc ăn cơm được một nửa, đã chẳng thấy tăm hơi anh đâu, Thịnh Thiên Vi không yên tâm ra ngoài tìm một hồi, phát hiện anh đang dựa vào lan can hút thuốc, lưng anh cong lại, chân đạp lên thềm đá nhỏ của lan can, tay cầm điếu thuốc, cứ rút ra rút vào.
Thịnh Thiên Vi nghe Mạnh Thần nói là vì chia tay với Tô Trản, nên tâm trạng lão đại không được tốt.
Nghe xong cô thật sự rất kinh ngạc, hai người họ hẹn hò nhau từ bao giờ, thế mà cô lại không biết!
Cô không dám tiến tới gần, sợ quấy rầy đến anh, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, cho đến tận mấy phút sau, anh bỗng nhiên vô thức quay đầu lại, nhìn thấy cô, sau rồi lại lạnh nhạt quay đi.
Cô ngỡ rằng căn bản anh không nhìn thấy cô.
Kết quả, cô nghe thấy giọng nói từ đằng xa hỏi mình, anh cũng không quay đầu lại: “Hai người chơi rất thân, cô ấy có từng gọi điện cho em không?”
Suýt chút nữa Thịnh Thiên Vi đã rơi nước mắt.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc, “Không ạ.”
Tô Trản đã quyết không liên lạc với bọn họ, ai cũng không liên lạc được với cô ấy.
Từ Gia Diễn “ừ” một tiếng lạnh nhạt, sau đó cũng không lên tiếng, lúc đó Thịnh Thiên Vi đau lòng lắm, sâu thẳm trong nội tâm của cô không thể chấp nhận đại thần như thế này, vẫn luôn tâm niệm anh phải là người…
Khí phách ——
Hào hoa phong nhã —–
Kiêu ngạo —–
Không chịu bó buộc —–
Thành Tuyết nhìn cô nàng mặt đầy sùng bái, khó hiểu, “Thật sự là chơi game có thể hái ra tiền sao?”
Thịnh Thiên Vi như sực tỉnh, “Tất nhiên rồi, đầu tiên là phải chơi thật cừ, để nắm chắc vô địch, tiền thưởng cũng không nhỏ đâu, nhưng cũng có rất nhiều người đánh nhiều nhưng không nổi tiếng, khá là thảm, tiền lương ở câu lạc bộ cũng không cao, người giống như đại thần chỉ là thiểu số mà thôi —-”
Thành Tuyết cắt ngang cô nàng, “Nếu giống thế kia thì tiền lương sẽ vào khoảng bao nhiêu?”
Thịnh Thiên Vi nói, “Vậy phải xem câu lạc bộ đã, chiến đội hạng nhất, tiền thưởng tiền lương chắc chăn cao, chiến đội hạng hai và ba thì sẽ ít hơn một chút, một tháng chắc chỉ khoảng hai đến ba ngàn.”
Thành Tuyết lại hỏi: “Loại nghề nghiệp như thế này, lúc lớn tuổi, năng lực phản ứng chắc chắn sẽ không còn được như xưa đúng không, vậy sau khi giải nghệ thì có thể làm gì?”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Thịnh Thiên Vi giải thích tỉ mỉ cho cô nàng,
“Thế thì phải nhìn xem trong mấy năm đó phát triển được đến mức nào, nếu tốt, sẽ có được chút danh tiếng, sau khi giải nghệ thì làm khách mời cho mấy chương trình truyền hình trực tiếp, lợi nhuận cũng không ít đâu, hoặc có thể mở tiệm bán bảo vật, nhiều người hâm mộ thì lượng tiêu thụ sẽ cao, thu nhập hàng tháng sẽ không thành vấn đề, còn nếu trâu bò hơn ấy, được đội tuyển quốc gia hoặc các câu lạc bộ cao cấp mời về làm huấn luyện viên, đây là kiểu lí tưởng nhất, giống như đại thần của bọn này.”
Thành Tuyết: “Vậy anh ấy bây giờ đang làm cho đội tuyển quốc gia à?”
Thịnh Thiên Vi lắc đầu, có phần tiếc nuối đáp: “Không, sau khi giải nghệ, anh ấy từ chối hết lời mời của đội tuyển quốc gia và các câu lạc bộ cao cấp…Thật đáng tiếc, các fan còn nói đi làm huấn luyện tốt biết bao, dù không thể nhìn thấy anh ấy ra sân đấu giải, ít nhất cũng còn được nhìn trong các truyền hình trực tiếp, ai mà biết, anh ấy cứ thế mà cự tuyệt người ta.”
“Vậy bây giờ anh ấy làm gì?”
Thịnh Thiên Vi nói, “Anh ấy mở một công ty game, rất nổi tiếng, gần đây mới ra mắt một trò chơi mới, lượng download đã chạm mốc trăm triệu rồi đó.”
“Lợi hại như thế thật sao?”
Thịnh Thiên Vi kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, đó là nam thần trong lòng tôi đấy, nếu không sao xứng để tôi là fan của anh ấy mười năm trời?”
Thành Tuyết hỏi thêm:”Tên công ty game đó là gì bà biết không?”
“Dĩ nhiên.” Thịnh Thiên Vi cười: “Tên là Công ty Game Ánh Mắt.”
…
Tô Trản qua Bắc Tầm liền bắt tay ngay vào giai đoạn chuẩn bị hậu trường của dự án phim điện ảnh.
Tuy cô dùng bút danh của mình để mở văn phòng làm việc, thực chất cũng chỉ có vài người, trợ lí Tạ Hi, cùng hai cô gái và một cậu thanh niên.
Cô làm suốt đêm để đưa một phần dự toán cho Tạ Hi, để cho anh ta theo hạch toán xem xét, lúc cô xoa xoa cổ đi ra khỏi phòng làm việc, thấy ba nhận viên đang chụm đầu vào nhau.
“Ai da, f*ck, tốc độ tay kìa, lợi hại quá, cô nhóc này.” Cậu thanh niên kia nói
Cô gái kiêu ngạo hừ một tiếng, “Còn phải nói.”
Cậu chàng trong lúc vô tình nhìn qua, phát hiện Tô Trản đang dựa vào cửa phòng làm việc, vẻ mặt tò mò quan sát bọn họ, cậu ta vội vàng dùng tay chọc chọc, nhỏ giọng nói “B…boss.”
Cô gái kia tiếp tục hừ lạnh, “Đây mới chỉ là con boss con thôi, anh còn chưa thấy ải tiếp theo đâu.”
Cậu ta nâng trán, vẻ mặt méo mó, cắn răng nói, “Tôi bảo là, Tô boss tới.”
Cô gái nhất thời phản ứng kịp, chợt ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, bị sợ đến mức làm rơi cả điện thoại luôn.
“Cạch —-” một tiếng, đáp đất rồi.
Cậu thanh niên kia đau lòng ôm đầu nói, “Di động của tôi, f*ck —-”
Tô Trản cảm thấy buồn cười, rất hiện lành nhìn bọn họ, “Chơi gì thế?”
Cậu kia: “Không …không chơi gì đâu ạ.”
Tô Trản đi tới, nhặt điện thoại trên đất lên, ánh mắt cảm thông nhìn cậu ta, vô vỗ vai, “Đây không phải là đại học, không cần khẩn trương như thế, điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành công việc, còn thỉnh thoảng giải trí một chút, vui vẻ được là rất tốt mà.”
Ba người liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nói: Kiếp trước không biết cứu vớt được gì, kiếp này mới có thể gặp được bà chủ tốt như vậy…
Cậu kia nhận lấy điện thoại, tinh thần thả lòng, “Boss, nếu chị không về thì qua đây giải trí với tụi em chút đi, cực hay luôn đó.”
Tô Trản hỏi, “Trò chơi gì?”
Cậu kia mở điện thoại di động ra, ” ‘Tầng địa ngục’ ạ”
Tên gì nghe ghê rợn vậy trời?
” ‘Tầng địa ngục’ có tổng cộng 108 tầng, người chơi từ tầng một đến tầng thứ 108, còn sống mà đi ra ngoài được thì coi như qua, mỗi tầng đều là một loại cực hình, cùng với các kiểu chết rất bất ngờ, mỗi một tầng đều phát sinh những tình huống àm người chơi không thể nào nghĩ tới…Trước mắt vẫn chưa ai sống nổi qua 108 tầng cả. Trò chơi này vừa mới ra mắt chưa đầy nửa tháng, lượt download đã tới trăm triệu rồi.”
Cô gái kia phản bác, “Không đúng, có người qua được rồi.”
Cậu kia nhớ ra, trước đây ở diễn đàn có thấy. “Đúng, có một người, nghe nói là ông chủ của công ty trò chơi này.”
Cô gái kia xem vào, “Ông chủ đó tốc độ tay quả thật biến thái mà, em lên được tầng hai mươi tám đã cảm thấy tay mình và mắt mình không đủ để dùng rồi.”
Cậu thanh niên nhìn cô gái đó một cái, giọng giễu cợt: “Cô chắc là chỉ số thông minh không đủ dùng chứ?”
“Cậu biến đi.”
Cậu kia thật ra cũng rất hiếu thắng, lúc nghe bảo có người qua ải, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, nhưng vừa nghe đồn là ông chủ của công ty đó, cậu ta lại thấy khinh thường, “Game đều là công ty của anh ta tạo ra, chắc chắn là biết kĩ xảo gì đó, nếu không sao có thể qua hết được.”
Cô gái kia lại không đồng ý, “Cậu chính là kinh hãi, thừa nhận mình không bằng người khác thì sẽ chết à?”
“…”
Ba người đều vừa mới tốt nghiệp đại học, trẻ tuổi, sức chiến đấu sôi nổi, gặp vấn đề là khí thế ngút trời đứng lên tranh luận, Tô Trản đã một đêm không ngủ, lặng lẽ lui ra khỏi đám ba người bọn họ, trở về phòng nghỉ ngủ bù.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, Tạ Hi đã trở lại, hùng hổ đem xấp giấy tờ vào phòng làm việc của Tô Trản, ném đống giấy tờ lên bàn, rót cho mình ly nước, tu ừng ực ừng ực, sau đó mới ôm bụng, thở hổn hển nói,
“Tức chết ông nội tôi mất!”
Tô Trản ngồi trên ghế ông chủ, từ từ quay lại, “Sao rồi, ông nội.”
Tạ Hi đột nhiên bị sặc nước trong cổ họng, cố trở lại bình thường, kéo cái ghê băng trước mặt cô ngồi xuống, nói: “Cháu gái ngoan, cháu nghe ông nội nói đây này….”
“…”
“Tôi vừa mới liên lạc với mấy công ty game, internet, cô đoán xem người ta trả lời như thế nào?”
“Ừ, anh nói đi.”
Tạ Hi bắt đầu bắt chước giọng mấy ông ở công ty game kia.
Anh ta chuyển giọng: “Cái đề tài này rất khó cải biên đó….Hơn nữa muốn chụp hình eSport, hình trong thể loại trò chơi này khô khan lắm, chẳng lẽ lại cắt hình rồi phóng lên màn ảnh, để mọi người xem phạm vi của trò chơi à? Trực tiếp xem trên kênh truyền tin của game có phải đơn giản và tiện lợi hơn không?
Tạ Hi lại vòng vo, tiếp tục chuyển giọng, “Ai da, Tiểu Tạ này, cậu không biết mấy năm này IP hỏa hoạn như thế nào đâu, công ty chúng tôi cũng mua mấy bản rồi mà vẫn tích ở đấy nào có phát triển được đâu. Cái này là đề tài cho con trai, nếu xử lý không tốt thì sẽ bị cho là tuyên truyền võng du ngay. Cậu bảo Nam Tuyền viết nhiều về đề tài đô thị ấy, công ty chúng tôi vừa lúc đang thiếu loại bản thảo này.”
“Hai nhà phía trên kia đều là lão hồ ly trong nghề, còn tôi mới chỉ là một tiểu hồ ly mới vào nghề thôi. Cậu nói xem, kịch bản của Nam Tuyền khẳng định là một dự án lớn, cậu cũng thấy chúng tôi là một công ty nhỏ, hơn nữa vốn đầu tư bỏ ra cho phim điện ảnh rất lớn, hậu kỳ sợ là không thu nổi vốn.” Tạ Hi buông tay, “Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hồ ly, không quanh co với cậu nữa, đành phải thành thật thôi.”
Tô Trản nheo mắt ngả người vào chiếc ghế giám đốc, chớp nhẹ một cái, vẻ mặt điềm tĩnh, cô cắt tóc ngắn, cả gương mặt ánh lên vẻ ngọt ngào, sắc sảo, quả thật nhìn hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.
Tạ Hi yên lặng trong chốc lát, hai tay chống lên bàn, nhìn Tô Trản chằm chằm, “Tôi nói này Tô tiểu thư, cô định tự mình làm thật đấy à? Không cần đến anh Lục nữa à? Anh ta có nhiều điều kiện lăm đấy.”
Hồi lâu, người ngả trên ghế mở mắt, đột nhiễn tiến về phé trước ngồi thẳng, nhìn anh ta: “Sao có thể dựa dẫm vào anh ấy cả đời được?”
Tạ Hi bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, điện ảnh và truyền hình thì không nhắc tới nữa, nói về phương diện trò chơi giải trí đi, tôi nhìn trúng một công ty, là một công ty mới thành lập chưa đầy ba năm, tình hình không tệ đâu, gần đây mới ra mắt một game mới chưa tới nửa tháng, mà đã có tới trăm triệu lượt download, nếu như chúng ta có thể kéo được bọn họ, gia tăng đâu tư, hơn nữa bộ phần trò chơi có thể để cho bọn họ quản lý, cô thấy sao?”
Tô Trản: “Công ty nào?”
Tạ Hi một tay chống lên mặt bàn, một tay đẩy mắt kính nói, “Công ty game Ánh Mắt, cô nghe bao giờ chưa?”
Tô Trản gật đầu, “Được rồi, ngày mai tôi và anh qua xem một chút.”
Tạ Hi ấp úng, “Nhưng mà, tôi vẫn chưa hẹn thời gian với bên họ.”
Tô Trản trợn mắt nhìn anh ta, ý gì đây —–
Vậy anh còn ba hoa ở đây làm gì?!
Tạ Hi vội vàng thanh minh, “Cái này không trách tôi được, ông chủ bên đó xuất quỷ nhập thần, mấy hôm nay đều không ở công ty, nhưng tôi có hẹn Phó tổng của bên họ rồi, mười giờ sáng ngày mai.”
…
Cùng lúc đó, tại phòng làm việc của phó tổn công ty game Ánh Mắt.
Mạnh Thần đang gọi điện thoại.
“Có một dự án, không biết anh có hứng thú hay không?”
Đầu dây bên kia người nọ dường như vừa tỉnh giấc, thanh âm tỉnh táo, nhưng vẫn mang chút lười biếng,
“Hử?”
Mạnh Thần đáp: “Có một nhà văn có chút danh tiếng, có viết một kịch bản, liên quan tới game, muốn công ty chúng ta đầu tư và cung cấp hoạt cảnh trong game, chắc là muốn làm một bộ phim, em thấy rất mới mẻ, nên trước hết thay anh nhận lời.”
“Không hứng.”
“Ây da, để mọi người biết nhiều hơn về eSport chẳng phải là tốt sao?”
Từ Gia Diễn mất ngủ, khó lắm mới ngủ được, bây giờ cả người anh chẳng có một chút sức lực nào cả, cũng lười cùng anh ta nói nhảm, “Tùy cậu đi.”
Giơ tay chuẩn bị ấn điện thoại.
Mạnh Thần ở bên kia kêu lên, “Lúc nào thì anh về Bắc Tầm thế!”
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng tút tút, người nọ đã cúp máy luôn rồi.
Hơ, nóng nảy làm gì cơ chứ?!
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Tiến độ của bộ phim thật ra vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Kịch bản, đã có.
Dự toán, không có.
Diễn viên, không có.
Đạo diễn, cũng chẳng không.
Mà cô cũng không rõ lần tới cô và Thịnh Thiên Vi gặp nhau, sẽ là lúc nào, có thể sẽ khá lâu, cũng có thể là rất nhanh thôi.
Ngày thứ hai, Tô Trản đáp chuyến bay sáng sớm về Bắc Tầm, lúc cô đi Thịnh Thiên Vi cứ khóc mãi, hai cô gái ôm nhau một hồi ở sân bay, Thành Tuyết ở một bên đứng nhìn, trong lòng cũng xúc động không thôi, len lén lau nước mắt, “Được rồi, đâu phải là không quay về nữa đâu, sau này chúng ta đi Bắc Tầm thăm cô ấy.”
Thịnh Thiên Vi ghé đầu qua vai Tô Trản, nhỏ giọng sụt sùi, thật ra thì cô nàng đâu có muốn khóc, nhưng có lẽ cảm thấy nếu cô đi, cũng sẽ lại như lần trước, ba năm không có tin tức, rồi sau đó cũng sẽ không trở lại. Cô lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Bà đừng có như lần trước đấy nhé, đi liền ba năm đến tết cũng không có tin gì, ai ai cũng đều lo lắng.”
Tô Trản lại thấy bối rối, tính tình Thịnh Thiên Vi này càng ngày càng khác trước, trước đây cô đâu có nghĩ cô nàng lại dính chặt lấy người ta như vậy, cô vừa lau nước mắt cho cô nàng vừa nói: “Không đâu, chẳng phải do tôi bận chút thôi sao? Đợi tôi rảnh rang, sẽ quay lại thăm mọi người.”
Thịnh Thiên Vi nắm lấy tay cô, “Là bà nói đấy nhé.”
Tô Trản cười, loa phát thanh lại lần nữa thúc giục, cô vội vàng buông Thịnh Thiên Vi, “Tôi đi thật đây, hai người đừng có nhớ tôi quá đấy nhé.”
Cho đến tận lúc bóng dáng cô khuất lấp ở cửa kiếm tra an ninh.
Thành Tuyết liếc nhìn Thịnh Thiên Vi, xúc động nói: “Nó thật sự hẹn hò với Pot gì đó của các bà à?”
Thịnh Thiên Vi rút khăn giấy ra từ túi xách, xì xì mũi, đáp: “Không biết, lúc ấy họ không công khai, nghe đồng đội của đại thần kể, hai người lúc đó ở cùng một chỗ, sau đó Tô Trản bỏ đi.”
Thành Tuyết nhìn cô nàng đầy nghi hoặc, “Anh ta là người như thế nào vậy?”
Thịnh Thiên Vi vo tròn tờ khăn giấy thành một cục, ném vào thùng rác, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, “Ừm…Giống như là một vị thần ấy.”
Thành Tuyết trợn tròn mắt, “Nói cụ thể chút đi, ví dụ như tướng mạo, vóc dáng, tính cách này…”
“Tướng mạo tuấn tú, vóc người dong dỏng, tính cách thì biết nói như thế nào đây, lúc chưa quen cô thì…., đối với anh em bạn hữu bên cạnh thì tốt vô cùng, hiền lành hào sảng, thỉnh thoảng tính khí thất thường một chút thì thật khó chơi, ví như thời điểm Tô Trản mới đi, anh ấy chẳng buồn để ý tới ai cả, nhìn ai cũng như thể đang nợ tiền mình ấy…”
Càng nói, giọng Thịnh Thiên Vi càng lúc càng bé lại.
Lúc đó, thật sự Từ Gia Diễn rất rất khó gần, tính khí thì xấu, lại hay nổi cáu, cũng may không ai để bụng. Có lẽ là một tháng sau đó, trong một lần cả đội tụ tập ăn uống, Đại Minh đã tìm cách kéo anh ra khỏi nhà cho bằng được, khoảnh khắc Thịnh Thiên Vi thấy anh ấy, bỗng nhiên lòng cô muốn lôi Tô Trản ra mà chửi cho một trận.
Anh rất gầy, góc cạnh càng rõ ràng, râu ria trên cằm xồm xoàm, tóc vẫn đen như cũ, nhưng nhìn thật là bù xù.
Tâm trạng của anh thật sự không tốt.
Tất cả mọi người đều muốn làm anh vui vẻ, kể cho anh chuyện hài hước, rồi lại nói đùa, cũng không biết anh có nghe được hay không.
Lúc ăn cơm được một nửa, đã chẳng thấy tăm hơi anh đâu, Thịnh Thiên Vi không yên tâm ra ngoài tìm một hồi, phát hiện anh đang dựa vào lan can hút thuốc, lưng anh cong lại, chân đạp lên thềm đá nhỏ của lan can, tay cầm điếu thuốc, cứ rút ra rút vào.
Thịnh Thiên Vi nghe Mạnh Thần nói là vì chia tay với Tô Trản, nên tâm trạng lão đại không được tốt.
Nghe xong cô thật sự rất kinh ngạc, hai người họ hẹn hò nhau từ bao giờ, thế mà cô lại không biết!
Cô không dám tiến tới gần, sợ quấy rầy đến anh, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, cho đến tận mấy phút sau, anh bỗng nhiên vô thức quay đầu lại, nhìn thấy cô, sau rồi lại lạnh nhạt quay đi.
Cô ngỡ rằng căn bản anh không nhìn thấy cô.
Kết quả, cô nghe thấy giọng nói từ đằng xa hỏi mình, anh cũng không quay đầu lại: “Hai người chơi rất thân, cô ấy có từng gọi điện cho em không?”
Suýt chút nữa Thịnh Thiên Vi đã rơi nước mắt.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc, “Không ạ.”
Tô Trản đã quyết không liên lạc với bọn họ, ai cũng không liên lạc được với cô ấy.
Từ Gia Diễn “ừ” một tiếng lạnh nhạt, sau đó cũng không lên tiếng, lúc đó Thịnh Thiên Vi đau lòng lắm, sâu thẳm trong nội tâm của cô không thể chấp nhận đại thần như thế này, vẫn luôn tâm niệm anh phải là người…
Khí phách ——
Hào hoa phong nhã —–
Kiêu ngạo —–
Không chịu bó buộc —–
Thành Tuyết nhìn cô nàng mặt đầy sùng bái, khó hiểu, “Thật sự là chơi game có thể hái ra tiền sao?”
Thịnh Thiên Vi như sực tỉnh, “Tất nhiên rồi, đầu tiên là phải chơi thật cừ, để nắm chắc vô địch, tiền thưởng cũng không nhỏ đâu, nhưng cũng có rất nhiều người đánh nhiều nhưng không nổi tiếng, khá là thảm, tiền lương ở câu lạc bộ cũng không cao, người giống như đại thần chỉ là thiểu số mà thôi —-”
Thành Tuyết cắt ngang cô nàng, “Nếu giống thế kia thì tiền lương sẽ vào khoảng bao nhiêu?”
Thịnh Thiên Vi nói, “Vậy phải xem câu lạc bộ đã, chiến đội hạng nhất, tiền thưởng tiền lương chắc chăn cao, chiến đội hạng hai và ba thì sẽ ít hơn một chút, một tháng chắc chỉ khoảng hai đến ba ngàn.”
Thành Tuyết lại hỏi: “Loại nghề nghiệp như thế này, lúc lớn tuổi, năng lực phản ứng chắc chắn sẽ không còn được như xưa đúng không, vậy sau khi giải nghệ thì có thể làm gì?”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Thịnh Thiên Vi giải thích tỉ mỉ cho cô nàng,
“Thế thì phải nhìn xem trong mấy năm đó phát triển được đến mức nào, nếu tốt, sẽ có được chút danh tiếng, sau khi giải nghệ thì làm khách mời cho mấy chương trình truyền hình trực tiếp, lợi nhuận cũng không ít đâu, hoặc có thể mở tiệm bán bảo vật, nhiều người hâm mộ thì lượng tiêu thụ sẽ cao, thu nhập hàng tháng sẽ không thành vấn đề, còn nếu trâu bò hơn ấy, được đội tuyển quốc gia hoặc các câu lạc bộ cao cấp mời về làm huấn luyện viên, đây là kiểu lí tưởng nhất, giống như đại thần của bọn này.”
Thành Tuyết: “Vậy anh ấy bây giờ đang làm cho đội tuyển quốc gia à?”
Thịnh Thiên Vi lắc đầu, có phần tiếc nuối đáp: “Không, sau khi giải nghệ, anh ấy từ chối hết lời mời của đội tuyển quốc gia và các câu lạc bộ cao cấp…Thật đáng tiếc, các fan còn nói đi làm huấn luyện tốt biết bao, dù không thể nhìn thấy anh ấy ra sân đấu giải, ít nhất cũng còn được nhìn trong các truyền hình trực tiếp, ai mà biết, anh ấy cứ thế mà cự tuyệt người ta.”
“Vậy bây giờ anh ấy làm gì?”
Thịnh Thiên Vi nói, “Anh ấy mở một công ty game, rất nổi tiếng, gần đây mới ra mắt một trò chơi mới, lượng download đã chạm mốc trăm triệu rồi đó.”
“Lợi hại như thế thật sao?”
Thịnh Thiên Vi kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, đó là nam thần trong lòng tôi đấy, nếu không sao xứng để tôi là fan của anh ấy mười năm trời?”
Thành Tuyết hỏi thêm:”Tên công ty game đó là gì bà biết không?”
“Dĩ nhiên.” Thịnh Thiên Vi cười: “Tên là Công ty Game Ánh Mắt.”
…
Tô Trản qua Bắc Tầm liền bắt tay ngay vào giai đoạn chuẩn bị hậu trường của dự án phim điện ảnh.
Tuy cô dùng bút danh của mình để mở văn phòng làm việc, thực chất cũng chỉ có vài người, trợ lí Tạ Hi, cùng hai cô gái và một cậu thanh niên.
Cô làm suốt đêm để đưa một phần dự toán cho Tạ Hi, để cho anh ta theo hạch toán xem xét, lúc cô xoa xoa cổ đi ra khỏi phòng làm việc, thấy ba nhận viên đang chụm đầu vào nhau.
“Ai da, f*ck, tốc độ tay kìa, lợi hại quá, cô nhóc này.” Cậu thanh niên kia nói
Cô gái kiêu ngạo hừ một tiếng, “Còn phải nói.”
Cậu chàng trong lúc vô tình nhìn qua, phát hiện Tô Trản đang dựa vào cửa phòng làm việc, vẻ mặt tò mò quan sát bọn họ, cậu ta vội vàng dùng tay chọc chọc, nhỏ giọng nói “B…boss.”
Cô gái kia tiếp tục hừ lạnh, “Đây mới chỉ là con boss con thôi, anh còn chưa thấy ải tiếp theo đâu.”
Cậu ta nâng trán, vẻ mặt méo mó, cắn răng nói, “Tôi bảo là, Tô boss tới.”
Cô gái nhất thời phản ứng kịp, chợt ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, bị sợ đến mức làm rơi cả điện thoại luôn.
“Cạch —-” một tiếng, đáp đất rồi.
Cậu thanh niên kia đau lòng ôm đầu nói, “Di động của tôi, f*ck —-”
Tô Trản cảm thấy buồn cười, rất hiện lành nhìn bọn họ, “Chơi gì thế?”
Cậu kia: “Không …không chơi gì đâu ạ.”
Tô Trản đi tới, nhặt điện thoại trên đất lên, ánh mắt cảm thông nhìn cậu ta, vô vỗ vai, “Đây không phải là đại học, không cần khẩn trương như thế, điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành công việc, còn thỉnh thoảng giải trí một chút, vui vẻ được là rất tốt mà.”
Ba người liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nói: Kiếp trước không biết cứu vớt được gì, kiếp này mới có thể gặp được bà chủ tốt như vậy…
Cậu kia nhận lấy điện thoại, tinh thần thả lòng, “Boss, nếu chị không về thì qua đây giải trí với tụi em chút đi, cực hay luôn đó.”
Tô Trản hỏi, “Trò chơi gì?”
Cậu kia mở điện thoại di động ra, ” ‘Tầng địa ngục’ ạ”
Tên gì nghe ghê rợn vậy trời?
” ‘Tầng địa ngục’ có tổng cộng 108 tầng, người chơi từ tầng một đến tầng thứ 108, còn sống mà đi ra ngoài được thì coi như qua, mỗi tầng đều là một loại cực hình, cùng với các kiểu chết rất bất ngờ, mỗi một tầng đều phát sinh những tình huống àm người chơi không thể nào nghĩ tới…Trước mắt vẫn chưa ai sống nổi qua 108 tầng cả. Trò chơi này vừa mới ra mắt chưa đầy nửa tháng, lượt download đã tới trăm triệu rồi.”
Cô gái kia phản bác, “Không đúng, có người qua được rồi.”
Cậu kia nhớ ra, trước đây ở diễn đàn có thấy. “Đúng, có một người, nghe nói là ông chủ của công ty trò chơi này.”
Cô gái kia xem vào, “Ông chủ đó tốc độ tay quả thật biến thái mà, em lên được tầng hai mươi tám đã cảm thấy tay mình và mắt mình không đủ để dùng rồi.”
Cậu thanh niên nhìn cô gái đó một cái, giọng giễu cợt: “Cô chắc là chỉ số thông minh không đủ dùng chứ?”
“Cậu biến đi.”
Cậu kia thật ra cũng rất hiếu thắng, lúc nghe bảo có người qua ải, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, nhưng vừa nghe đồn là ông chủ của công ty đó, cậu ta lại thấy khinh thường, “Game đều là công ty của anh ta tạo ra, chắc chắn là biết kĩ xảo gì đó, nếu không sao có thể qua hết được.”
Cô gái kia lại không đồng ý, “Cậu chính là kinh hãi, thừa nhận mình không bằng người khác thì sẽ chết à?”
“…”
Ba người đều vừa mới tốt nghiệp đại học, trẻ tuổi, sức chiến đấu sôi nổi, gặp vấn đề là khí thế ngút trời đứng lên tranh luận, Tô Trản đã một đêm không ngủ, lặng lẽ lui ra khỏi đám ba người bọn họ, trở về phòng nghỉ ngủ bù.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, Tạ Hi đã trở lại, hùng hổ đem xấp giấy tờ vào phòng làm việc của Tô Trản, ném đống giấy tờ lên bàn, rót cho mình ly nước, tu ừng ực ừng ực, sau đó mới ôm bụng, thở hổn hển nói,
“Tức chết ông nội tôi mất!”
Tô Trản ngồi trên ghế ông chủ, từ từ quay lại, “Sao rồi, ông nội.”
Tạ Hi đột nhiên bị sặc nước trong cổ họng, cố trở lại bình thường, kéo cái ghê băng trước mặt cô ngồi xuống, nói: “Cháu gái ngoan, cháu nghe ông nội nói đây này….”
“…”
“Tôi vừa mới liên lạc với mấy công ty game, internet, cô đoán xem người ta trả lời như thế nào?”
“Ừ, anh nói đi.”
Tạ Hi bắt đầu bắt chước giọng mấy ông ở công ty game kia.
Anh ta chuyển giọng: “Cái đề tài này rất khó cải biên đó….Hơn nữa muốn chụp hình eSport, hình trong thể loại trò chơi này khô khan lắm, chẳng lẽ lại cắt hình rồi phóng lên màn ảnh, để mọi người xem phạm vi của trò chơi à? Trực tiếp xem trên kênh truyền tin của game có phải đơn giản và tiện lợi hơn không?
Tạ Hi lại vòng vo, tiếp tục chuyển giọng, “Ai da, Tiểu Tạ này, cậu không biết mấy năm này IP hỏa hoạn như thế nào đâu, công ty chúng tôi cũng mua mấy bản rồi mà vẫn tích ở đấy nào có phát triển được đâu. Cái này là đề tài cho con trai, nếu xử lý không tốt thì sẽ bị cho là tuyên truyền võng du ngay. Cậu bảo Nam Tuyền viết nhiều về đề tài đô thị ấy, công ty chúng tôi vừa lúc đang thiếu loại bản thảo này.”
“Hai nhà phía trên kia đều là lão hồ ly trong nghề, còn tôi mới chỉ là một tiểu hồ ly mới vào nghề thôi. Cậu nói xem, kịch bản của Nam Tuyền khẳng định là một dự án lớn, cậu cũng thấy chúng tôi là một công ty nhỏ, hơn nữa vốn đầu tư bỏ ra cho phim điện ảnh rất lớn, hậu kỳ sợ là không thu nổi vốn.” Tạ Hi buông tay, “Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hồ ly, không quanh co với cậu nữa, đành phải thành thật thôi.”
Tô Trản nheo mắt ngả người vào chiếc ghế giám đốc, chớp nhẹ một cái, vẻ mặt điềm tĩnh, cô cắt tóc ngắn, cả gương mặt ánh lên vẻ ngọt ngào, sắc sảo, quả thật nhìn hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.
Tạ Hi yên lặng trong chốc lát, hai tay chống lên bàn, nhìn Tô Trản chằm chằm, “Tôi nói này Tô tiểu thư, cô định tự mình làm thật đấy à? Không cần đến anh Lục nữa à? Anh ta có nhiều điều kiện lăm đấy.”
Hồi lâu, người ngả trên ghế mở mắt, đột nhiễn tiến về phé trước ngồi thẳng, nhìn anh ta: “Sao có thể dựa dẫm vào anh ấy cả đời được?”
Tạ Hi bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, điện ảnh và truyền hình thì không nhắc tới nữa, nói về phương diện trò chơi giải trí đi, tôi nhìn trúng một công ty, là một công ty mới thành lập chưa đầy ba năm, tình hình không tệ đâu, gần đây mới ra mắt một game mới chưa tới nửa tháng, mà đã có tới trăm triệu lượt download, nếu như chúng ta có thể kéo được bọn họ, gia tăng đâu tư, hơn nữa bộ phần trò chơi có thể để cho bọn họ quản lý, cô thấy sao?”
Tô Trản: “Công ty nào?”
Tạ Hi một tay chống lên mặt bàn, một tay đẩy mắt kính nói, “Công ty game Ánh Mắt, cô nghe bao giờ chưa?”
Tô Trản gật đầu, “Được rồi, ngày mai tôi và anh qua xem một chút.”
Tạ Hi ấp úng, “Nhưng mà, tôi vẫn chưa hẹn thời gian với bên họ.”
Tô Trản trợn mắt nhìn anh ta, ý gì đây —–
Vậy anh còn ba hoa ở đây làm gì?!
Tạ Hi vội vàng thanh minh, “Cái này không trách tôi được, ông chủ bên đó xuất quỷ nhập thần, mấy hôm nay đều không ở công ty, nhưng tôi có hẹn Phó tổng của bên họ rồi, mười giờ sáng ngày mai.”
…
Cùng lúc đó, tại phòng làm việc của phó tổn công ty game Ánh Mắt.
Mạnh Thần đang gọi điện thoại.
“Có một dự án, không biết anh có hứng thú hay không?”
Đầu dây bên kia người nọ dường như vừa tỉnh giấc, thanh âm tỉnh táo, nhưng vẫn mang chút lười biếng,
“Hử?”
Mạnh Thần đáp: “Có một nhà văn có chút danh tiếng, có viết một kịch bản, liên quan tới game, muốn công ty chúng ta đầu tư và cung cấp hoạt cảnh trong game, chắc là muốn làm một bộ phim, em thấy rất mới mẻ, nên trước hết thay anh nhận lời.”
“Không hứng.”
“Ây da, để mọi người biết nhiều hơn về eSport chẳng phải là tốt sao?”
Từ Gia Diễn mất ngủ, khó lắm mới ngủ được, bây giờ cả người anh chẳng có một chút sức lực nào cả, cũng lười cùng anh ta nói nhảm, “Tùy cậu đi.”
Giơ tay chuẩn bị ấn điện thoại.
Mạnh Thần ở bên kia kêu lên, “Lúc nào thì anh về Bắc Tầm thế!”
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng tút tút, người nọ đã cúp máy luôn rồi.
Hơ, nóng nảy làm gì cơ chứ?!
Bình luận facebook