Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10
Tia sáng u ám lọt vào trong tầm mắt, bây giờ nàng mới ngửi thấy hơi thở mang theo hương gỗ hỗn hợp, phía sau nàng là bức tường lạnh lẽo, còn tay phải nàng lại chạm vào… một nam nhân!
Trong chớp mắt, toàn thân Nguyễn Thời Ý đều nổi da gà.
Có trời mới biết nàng phải cố gắng bao nhiêu mới có thể nuốt lại tiếng hét sợ hãi xuống cổ họng.
Nguyễn Thời Ý dùng hết sức bình sinh kiềm chế hoảng loạn, nàng giả vờ như không có việc gì, sau đó chậm rãi buông bàn tay lớn kia ra.
Không biết lòng bàn tay nàng đã chảy bao nhiêu mồ hôi…
Nghĩ đến việc thầy trò của Viện thư hoạ đều đang tụ tập một chỗ, nếu như có người cũng tìm một chỗ để ẩn núp giống như nàng… vậy người này tám chín phần là “Vong phu” Từ Hách của nàng.
Có lẽ hắn đã trốn ở trong đây từ trước, do nàng đến nên mới chui vào trong khe hở giữa giá gỗ và vách tường. Không ngờ nàng cũng chọn chỗ này để ẩn thân, nàng ngồi sóng vai với hắn, hơn nữa còn sờ soạng tay hắn!
Chết mất! Cái mặt mo của nàng không ngờ lại đang nóng ran…
Nguyễn Thời Ý nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thấy người đã đi xa, mà nàng cũng không dám ở lại đây lâu. Nguyễn Thời Ý dịch người chui ra ngoài, sau đó phủi lớp tro bụi trên áo khoác.
“Thật có lỗi, tại hạ đã doạ đến tiểu thư rồi sao?” Người sau lưng không nhanh không chậm nhỏ giọng xin lỗi.
Giọng nói trầm ấm hệt men rượu nồng chảy xuôi vào lòng người, cảm giác như tỉnh như say kia khiến Nguyễn Thời Ý phải hoảng hốt.
Người thiếu niên khi xưa trong trí nhớ mặc trường sam màu xanh nhạt dạo bước tới gần, hắn nhìn chăm chú bức « Lan Thạch » đã bị hỏng, khoé môi hắn khẽ cong, sau đó dịu dàng nói với nàng — “Thật có lỗi, ta đã doạ đến Nguyễn tiểu thư rồi sao?”
Hai câu này chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng một chữ này lại liên kết đắng cay ngọt bùi gần bốn mươi năm nay, ấp ủ nhàn nhạt hồi ức như gió như mưa.
Nguyễn Thời Ý không đáp lời, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Xen lẫn cả tiếng tim đập thình thịch.
Thấy đám người dưới lầu đã rời đi hết, Nguyễn Thời Ý vươn tay đẩy cánh cửa phòng để đồ, bỗng nhiên nàng nghe thấy người kia hốt hoảng nói, “Tiểu thư, tiểu thư không phải là…?”
“Tiên sinh, mời.”
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh lui sang bên cạnh, nàng hơi khom người để hắn đi ra khỏi phòng trước.
Người kia bước được hai bước thì dừng lại không đi tiếp, dường như hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, hắn hoà nhã hỏi: “Thứ lỗi cho tại hạ mạo muội, xin hỏi tiểu thư và Từ gia… Thái phu nhân có quan hệ gì?”
Nguyễn Thời Ý cúi đầu che giấu hoảng loạn nơi đáy mắt, nàng trả lời lấy lệ: “Thưa tiên sinh, tiểu nữ là bé gái mồ côi được Từ Thái phu nhân nhận nuôi.”
“… Nhận nuôi?” Đối phương hiển nhiên hoàn toàn ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến nỗi khiếp sợ.
Nguyễn Thời Ý cố gắng đổi sang giọng điệu hoạt bát, nàng nhoẻn miệng cười: “Thật ra trông tiên sinh và Đại công tử Từ gia có vài phần giống nhau. Lần trước ở Tập Hiền Trai, tiểu nữ không nhịn được mà nhìn nhiều lần, mạo phạm tiên sinh rồi.”
“À…” Ánh mắt người kia né tránh, giọng điệu mất mát đáp lời, “Tại hạ cũng họ Từ, có khi là… tổ tiên tại hạ và Từ gia ở kinh thành có quan hệ sâu xa…”
Người kia không dám tiếp tục nhìn Nguyễn Thời Ý, hắn ôm quyền xin cáo từ.
Nguyễn Thời Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân dần biến mất tại khúc ngoặt cầu thang, trong lòng nàng cũng không hề thoải mái, thậm chí còn sinh lòng nuối tiếc.
Hai người vốn dĩ không còn sống ở trên đời lại bỗng nhiên trùng phùng, rồi cứ như vậy… dễ dàng lừa gạt lẫn nhau?
Nguyễn Thời Ý đứng yên tại chỗ, nàng cảm giác trên thế gian này không gì là không thể.
Nàng sửa soạn lại mái tóc hơi rối loạn rồi cởi áo khoác dính bụi ra, sau đó cẩn thận cầm bức « Hoa Huyên » trong tay.
Nhớ tới bài tập về nhà của Tô lão tiên sinh và Nguyễn Tư Ngạn, nàng quay lại lấy cối đá, chày đá và khoáng vật rồi mới ung dung bước xuống lầu.
Nhưng mà thanh niên đáng lẽ đã rời đi từ lâu, tại sao bây giờ lại đứng lặng người trước thềm đá?
Thấy Nguyễn Thời Ý đi ra khỏi lầu Hiệt Tú, ánh mắt thanh niên bỗng loé sáng, hắn lấy dũng khí nhẹ nhàng mở miệng: “Chắc là tiểu thư ở cùng với Từ Thái phu nhân khá lâu.”
“Cứ coi là vậy đi.” Sau khi hết kinh ngạc thì thần sắc Nguyễn Thời Ý cũng nhu hoà thêm vài phần, chỉ riêng vẻ ảm đạm nơi đáy mắt là kín đáo không lộ ra.
Hốc mắt thanh niên ửng đỏ, giọng nói cũng khàn khàn: “Tiểu thư có thể kể cho tại hạ nghe… cuộc đời của bà ấy không?”
Khi nói đến mấy chữ “cuộc đời của bà ấy”, giọng nói của thanh niên trở nên nghẹn ngào.
Nguyễn Thời Ý vô thức cắn môi, trong lòng loạn cào cào, nàng nghĩ không ra dụng ý của hắn…
… hắn đang hỏi thăm chuyện về nàng sao???
Ngay tại khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi, hơi thở hắn đột nhiên hỗn loạn, hắn cúi đầu xuống, che giấu vẻ nghẹn ngào trên mặt, ánh mắt không biết đang nhìn xuống chỗ nào.
“… Là tại hạ đường đột! Ngày khác lại nói chuyện, cáo từ!”
Thanh niên còn chưa nói dứt lời đã vội vã xoay người rời đi, hắn sợ bản thân mình sẽ thất thố với người trước mặt.
Nguyễn Thời Ý nhìn thấy rõ ràng hắn đang cố gồng mình, bả vai rộng lớn kia khó nén khỏi run rẩy, ngay cả bước chân cũng lảo đảo.
Mỗi một bước chân đều có thể nhìn thấy vẻ chua xót.
Dường như có một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng tim Nguyễn Thời Ý, cảm giác đau đớn mông lung này khó có thể diễn tả bằng lời.
Nguyễn Thời Ý thẫn thờ trong giây lát, nàng thở dài một tiếng rồi nâng bước rời đi.
Mọi người ở lầu Tây Hạc đều đã trở về bốn uyển, Tô lão tiên sinh cùng Nguyễn Tư Ngạn không biết đang đi khảo sát nơi nào, sân bãi to như vậy giờ chỉ còn lại nô bộc đang vẩy nước quét dọn.
Thanh niên bước thẳng ra khỏi lầu Tây Hạc, hắn đi ra cửa phía đông rồi ngoặt sang cửa tây, tiến vào vườn hoa nằm giữa Nam Uyển và Đông Uyển.
Mặt trời ngả bóng về phía tây, giàn hoa tử đằng tím biếc như thác đổ, những chùm hoa lay động theo gió bay.
Thanh niên dừng chân trước hành lang, hắn lẳng lặng ngẩng đầu, dáng vẻ như đang thưởng thức nét đẹp của hoa tử đằng.
Dù áo khoác của hắn dính đầy bụi đất, cũng không làm mất đi khí độ ung dung hoa lệ.
Thế nhưng Nguyễn Thời Ý đang núp ở phía sau cánh cổng lại có thể nhìn thấy rõ lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, hai tay nắm thành nắm đấm, hàm răng vì ẩn nhẫn mà cắn chặt.
Một lát sau, hắn thả lỏng hai tay rồi từ từ ôm mặt, khe hở giữa ngón tay lọt ra một tiếng ai thán.
“Nguyễn Nguyễn…”
Hắn khàn giọng gọi nhũ danh của nàng, thân thể ngang tàng run rẩy, lồng ngực phập phồng thở dốc, giọng điệu chuyển thành nức nở: “Nguyễn Nguyễn! Nàng phải hận ta đến mức nào mới có thể tìm… tìm một tiểu nha đầu giống nàng như đúc… để tra tấn ta???”
Nửa câu sau đứt quãng không liền mạch, tất cả tuyệt vọng cuối cùng hoá thành tiếng khóc nức nở.
Nếu như trước đây Nguyễn Thời Ý vẫn còn vài phần nghi ngờ, vậy thì giờ khắc này, nàng có thể hoàn toàn khẳng định người này là Từ Hách.
Đã từng là Tam công tử của phủ Bình Viễn tướng quân, bộc lộ tài năng hội hoạ bậc thầy từ khi còn trẻ, nàng khi ấy chỉ muốn được gả cho hắn ngay lập tức. Sau những tháng ngày gắn bó ngọt ngào, tính tình hắn bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, dù hài tử không muốn xa phụ thân nhưng hắn vẫn một đi không trở lại, cuối cùng chết tha hương nơi xứ người.
Nàng vốn tưởng rằng phải đợi đến khi thân thể về với đất mẹ, hai người mới có thể gặp nhau dưới cửu tuyền, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại đứng cách nàng có mấy trượng.
Người ấy đã rút bỏ sự ngang tàng, kiên cường của đấng nam nhi, giờ đây trông hắn bất lực như một đứa trẻ, hai tay run rẩy che kín mặt nên mới không phát hiện nàng đang lén nhìn trộm hắn.
Chóp mũi Nguyễn Thời Ý chua xót, nàng không đành lòng để hắn như vậy.
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của hắn… cảm giác rất lạ lẫm.
Trong mắt nàng, hắn là người bất khả chiến bại, cho dù ở phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn luôn phiêu dật phóng khoáng.
Nàng muốn tiến lên vỗ vai an ủi hắn, muốn hỏi hắn những năm qua đã đi đâu, đã trải qua cuộc sống như nào, có ăn đói mặc rách hay không… có phải hắn cũng giống như nàng, cũng trải qua tang thương, cũng già rồi chết đi, sau đó đột nhiên sống lại và hồi xuân…
Nàng muốn hỏi hắn… ba mươi lăm năm qua, trong lòng hắn có từng nghĩ đến cái nhà này không???
Đây không phải là chất vấn, cũng không phải là oán giận, nàng chỉ đơn thuần tò mò.
Nhưng so với tình hình thực tế, chuyện này còn quan trọng hay không???
Không quan trọng nữa rồi, nàng đã buông bỏ gánh nặng của Từ Thái phu nhân, dùng thân phận mới sống một cuộc đời mới, nàng không nên phiền não vì chuyện trước kia, cũng càng không nên tự trói mình bằng cách quay lại với trượng phu.
Dù hắn và nàng từng khăng khít thân mật, từng cùng nhau sinh con dưỡng cái…
Nhưng yêu và hận đã sớm bị chôn vùi vào cái ngày nàng túc trực bên linh cữu của hắn, giữa tháng năm dài đằng đẵng, mọi thứ hoá thành tàn tro.
Đột nhiên hắn còn sống, nàng vừa khiếp sợ vừa cao hứng, tuy nhiên điều này không thể bù đắp được những mất mát trong lòng.
Nửa cuộc đời cô độc… đã mất rồi lại “được”.
Nàng nên suy nghĩ dùng cách nào để giải quyết được cục diện này.
Nếu như chưa có sách lược vẹn toàn, vậy thì… cho nhau một thời gian, trước mắt cứ tạm thời duy trì hiện trạng.
Từ Hách dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, Nguyễn Thời Ý bước nhanh về Đông Uyển, nàng dựa lưng vào tường, yên lặng hít một hơi thật sâu.
Đối mặt với câu hỏi “Sao không để cho lão tiên sinh bình xét tranh?”, Nguyễn Thời Ý liền tuỳ tiện tìm một lý do để đối phó.
Hoàng hôn phủ bóng chiều tà, Nguyễn Thời Ý cầm theo hoạ cụ, cười cười nói nói cùng đám học viên nữ đi qua cửa đông.
Không một ai biết sau vẻ thong dong bình tĩnh của nàng, che giấu bao nhiêu lo lắng và bất an.
Nguyễn Thời Ý mỉm cười chào tạm biệt mọi người, nàng vừa xoay người thì áo bẩn và hoạ cụ trên tay đột nhiên bị cướp mất.
Nàng tập trung nhìn váy màu hoa sen như cánh đào rơi, gương mặt xinh đẹp ngây thơ mang theo vẻ vô tội, người này hoá ra là nha hoàn Tĩnh Ảnh.
Nguyễn Thời Ý khẽ chau mày: “Suýt nữa thì bị ngươi doạ chết!”
Tĩnh Ảnh nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng tím tím đen đen: “Tiểu thư, lần sau nô tỳ không dám nữa!”
Nguyễn Thời Ý bật cười, nhìn cũng biết nha đầu này lại đi ăn vụng quả dâu tằm, nàng không vạch trần ngay lập tức, chỉ dẫn Tĩnh Ảnh đi sang con đường khác.
Làm đương gia chủ mẫu nhiều năm, từ trước đến nay hạ nhân dưới tay nàng luôn luôn quy củ, chỉ duy nhất Tĩnh Ảnh mới tới là khác biệt, nhưng Từ Minh Dụ yêu cầu nha đầu này không được rời nàng nửa bước, cho nên nàng chỉ có thể đặt bên người để từ từ dạy bảo.
Nguyễn Thời Ý không có nhiều người bầu bạn, Tạ Nhàn lại không tiện hầu hạ nàng trong hoàn cảnh này. Phần lớn thời gian nàng chỉ ở cùng Lam Hi Vân, Hoàng Cẩn, nha hoàn Tĩnh Ảnh và tiểu thư Thẩm Bích.
Toàn làm bạn với người trẻ tuổi, dần dà trên người nàng cũng toát lên vẻ năng động, hoạt bát.
Nàng không biết dung nhan trẻ trung này sẽ kéo dài được bao lâu.
Là sẽ già đi theo thời gian? Hay là một ngày nào đó ngủ dậy, nàng sẽ trở về dáng vẻ vốn có???
Chính vì điều này, nàng coi từng ngày trôi qua đều là ngày cuối cùng, để thoả thích hưởng thụ những thứ tốt đẹp trên đời.
Còn Từ Hách, với dáng vẻ và tài hoa hơn người, có lẽ hắn cũng sẽ có những tháng ngày tốt đẹp.
***
Sắc trời nhuộm tối, gió đêm yên tĩnh, xua tan cái nóng bức ban ngày, lòng người cũng theo gió mà dần trở nên nguội lạnh.
Từ Hách ngồi trên nóc nhà, hắn cầm bình rượu trống rỗng trong tay, sau đó nhẹ thả xuống dưới, bình rượu rơi xuống rồi vỡ tan tành.
Giống hệt như tâm trạng hiện giờ của hắn.
Từ lần gặp mật thám của tộc người Nhạn và nam nhân thần bí kia, Từ Hách lựa chọn đồng ý lời mời nhiệt tình của Tô lão tiên sinh, hắn mang theo A Lục và hai con chó chuyển vào chỗ ở mà Viện thư hoạ cung cấp.
Nơi đây thoải mái dễ chịu, lại rộng rãi sạch sẽ, xung quanh đại viện đều có thủ vệ canh gác, người ngoài không thể tuỳ ý ra vào, quả thực không còn chỗ nào thích hợp hơn chỗ này.
Ngoại trừ việc sẽ gặp được sư đệ Nguyễn Tư Ngạn.
Hắn nghĩ tránh được thì nên tránh, đợi râu ria mọc ra dài hơn, có thể che đậy được thân phận.
Nhưng hắn lại ngoài ý muốn gặp được tiểu cô nương giống hệt vong thê thời trẻ, hơn nữa còn bị nàng nhìn thấy lúc hắn thất thố khóc sụt sùi.
Về sau ngẩng đầu cúi đầu đều có thể gặp mặt, mỗi lần như vậy sẽ nhắc nhở hắn mọi chuyện từng xảy ra… thời gian này hắn phải sống sao???
Từ Hách uể oải vươn tay day day huyệt thái dương, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn nghiêm túc nhìn kỹ tay trái của mình.
Chi tiết nào đó bị hắn bỏ qua bỗng vụt sáng như ánh sao trên bầu trời.
Không đúng, tiểu cô nương kia…
Sơ hở rõ ràng như vậy… đầu hắn choáng váng nên mới không phát hiện ra!
Giải nghĩa:
Vong thê: Thê tử đã chết.
Vong phu: Trượng phu đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tia sáng u ám lọt vào trong tầm mắt, bây giờ nàng mới ngửi thấy hơi thở mang theo hương gỗ hỗn hợp, phía sau nàng là bức tường lạnh lẽo, còn tay phải nàng lại chạm vào… một nam nhân!
Trong chớp mắt, toàn thân Nguyễn Thời Ý đều nổi da gà.
Có trời mới biết nàng phải cố gắng bao nhiêu mới có thể nuốt lại tiếng hét sợ hãi xuống cổ họng.
Nguyễn Thời Ý dùng hết sức bình sinh kiềm chế hoảng loạn, nàng giả vờ như không có việc gì, sau đó chậm rãi buông bàn tay lớn kia ra.
Không biết lòng bàn tay nàng đã chảy bao nhiêu mồ hôi…
Nghĩ đến việc thầy trò của Viện thư hoạ đều đang tụ tập một chỗ, nếu như có người cũng tìm một chỗ để ẩn núp giống như nàng… vậy người này tám chín phần là “Vong phu” Từ Hách của nàng.
Có lẽ hắn đã trốn ở trong đây từ trước, do nàng đến nên mới chui vào trong khe hở giữa giá gỗ và vách tường. Không ngờ nàng cũng chọn chỗ này để ẩn thân, nàng ngồi sóng vai với hắn, hơn nữa còn sờ soạng tay hắn!
Chết mất! Cái mặt mo của nàng không ngờ lại đang nóng ran…
Nguyễn Thời Ý nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thấy người đã đi xa, mà nàng cũng không dám ở lại đây lâu. Nguyễn Thời Ý dịch người chui ra ngoài, sau đó phủi lớp tro bụi trên áo khoác.
“Thật có lỗi, tại hạ đã doạ đến tiểu thư rồi sao?” Người sau lưng không nhanh không chậm nhỏ giọng xin lỗi.
Giọng nói trầm ấm hệt men rượu nồng chảy xuôi vào lòng người, cảm giác như tỉnh như say kia khiến Nguyễn Thời Ý phải hoảng hốt.
Người thiếu niên khi xưa trong trí nhớ mặc trường sam màu xanh nhạt dạo bước tới gần, hắn nhìn chăm chú bức « Lan Thạch » đã bị hỏng, khoé môi hắn khẽ cong, sau đó dịu dàng nói với nàng — “Thật có lỗi, ta đã doạ đến Nguyễn tiểu thư rồi sao?”
Hai câu này chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng một chữ này lại liên kết đắng cay ngọt bùi gần bốn mươi năm nay, ấp ủ nhàn nhạt hồi ức như gió như mưa.
Nguyễn Thời Ý không đáp lời, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Xen lẫn cả tiếng tim đập thình thịch.
Thấy đám người dưới lầu đã rời đi hết, Nguyễn Thời Ý vươn tay đẩy cánh cửa phòng để đồ, bỗng nhiên nàng nghe thấy người kia hốt hoảng nói, “Tiểu thư, tiểu thư không phải là…?”
“Tiên sinh, mời.”
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh lui sang bên cạnh, nàng hơi khom người để hắn đi ra khỏi phòng trước.
Người kia bước được hai bước thì dừng lại không đi tiếp, dường như hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, hắn hoà nhã hỏi: “Thứ lỗi cho tại hạ mạo muội, xin hỏi tiểu thư và Từ gia… Thái phu nhân có quan hệ gì?”
Nguyễn Thời Ý cúi đầu che giấu hoảng loạn nơi đáy mắt, nàng trả lời lấy lệ: “Thưa tiên sinh, tiểu nữ là bé gái mồ côi được Từ Thái phu nhân nhận nuôi.”
“… Nhận nuôi?” Đối phương hiển nhiên hoàn toàn ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến nỗi khiếp sợ.
Nguyễn Thời Ý cố gắng đổi sang giọng điệu hoạt bát, nàng nhoẻn miệng cười: “Thật ra trông tiên sinh và Đại công tử Từ gia có vài phần giống nhau. Lần trước ở Tập Hiền Trai, tiểu nữ không nhịn được mà nhìn nhiều lần, mạo phạm tiên sinh rồi.”
“À…” Ánh mắt người kia né tránh, giọng điệu mất mát đáp lời, “Tại hạ cũng họ Từ, có khi là… tổ tiên tại hạ và Từ gia ở kinh thành có quan hệ sâu xa…”
Người kia không dám tiếp tục nhìn Nguyễn Thời Ý, hắn ôm quyền xin cáo từ.
Nguyễn Thời Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân dần biến mất tại khúc ngoặt cầu thang, trong lòng nàng cũng không hề thoải mái, thậm chí còn sinh lòng nuối tiếc.
Hai người vốn dĩ không còn sống ở trên đời lại bỗng nhiên trùng phùng, rồi cứ như vậy… dễ dàng lừa gạt lẫn nhau?
Nguyễn Thời Ý đứng yên tại chỗ, nàng cảm giác trên thế gian này không gì là không thể.
Nàng sửa soạn lại mái tóc hơi rối loạn rồi cởi áo khoác dính bụi ra, sau đó cẩn thận cầm bức « Hoa Huyên » trong tay.
Nhớ tới bài tập về nhà của Tô lão tiên sinh và Nguyễn Tư Ngạn, nàng quay lại lấy cối đá, chày đá và khoáng vật rồi mới ung dung bước xuống lầu.
Nhưng mà thanh niên đáng lẽ đã rời đi từ lâu, tại sao bây giờ lại đứng lặng người trước thềm đá?
Thấy Nguyễn Thời Ý đi ra khỏi lầu Hiệt Tú, ánh mắt thanh niên bỗng loé sáng, hắn lấy dũng khí nhẹ nhàng mở miệng: “Chắc là tiểu thư ở cùng với Từ Thái phu nhân khá lâu.”
“Cứ coi là vậy đi.” Sau khi hết kinh ngạc thì thần sắc Nguyễn Thời Ý cũng nhu hoà thêm vài phần, chỉ riêng vẻ ảm đạm nơi đáy mắt là kín đáo không lộ ra.
Hốc mắt thanh niên ửng đỏ, giọng nói cũng khàn khàn: “Tiểu thư có thể kể cho tại hạ nghe… cuộc đời của bà ấy không?”
Khi nói đến mấy chữ “cuộc đời của bà ấy”, giọng nói của thanh niên trở nên nghẹn ngào.
Nguyễn Thời Ý vô thức cắn môi, trong lòng loạn cào cào, nàng nghĩ không ra dụng ý của hắn…
… hắn đang hỏi thăm chuyện về nàng sao???
Ngay tại khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi, hơi thở hắn đột nhiên hỗn loạn, hắn cúi đầu xuống, che giấu vẻ nghẹn ngào trên mặt, ánh mắt không biết đang nhìn xuống chỗ nào.
“… Là tại hạ đường đột! Ngày khác lại nói chuyện, cáo từ!”
Thanh niên còn chưa nói dứt lời đã vội vã xoay người rời đi, hắn sợ bản thân mình sẽ thất thố với người trước mặt.
Nguyễn Thời Ý nhìn thấy rõ ràng hắn đang cố gồng mình, bả vai rộng lớn kia khó nén khỏi run rẩy, ngay cả bước chân cũng lảo đảo.
Mỗi một bước chân đều có thể nhìn thấy vẻ chua xót.
Dường như có một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng tim Nguyễn Thời Ý, cảm giác đau đớn mông lung này khó có thể diễn tả bằng lời.
Nguyễn Thời Ý thẫn thờ trong giây lát, nàng thở dài một tiếng rồi nâng bước rời đi.
Mọi người ở lầu Tây Hạc đều đã trở về bốn uyển, Tô lão tiên sinh cùng Nguyễn Tư Ngạn không biết đang đi khảo sát nơi nào, sân bãi to như vậy giờ chỉ còn lại nô bộc đang vẩy nước quét dọn.
Thanh niên bước thẳng ra khỏi lầu Tây Hạc, hắn đi ra cửa phía đông rồi ngoặt sang cửa tây, tiến vào vườn hoa nằm giữa Nam Uyển và Đông Uyển.
Mặt trời ngả bóng về phía tây, giàn hoa tử đằng tím biếc như thác đổ, những chùm hoa lay động theo gió bay.
Thanh niên dừng chân trước hành lang, hắn lẳng lặng ngẩng đầu, dáng vẻ như đang thưởng thức nét đẹp của hoa tử đằng.
Dù áo khoác của hắn dính đầy bụi đất, cũng không làm mất đi khí độ ung dung hoa lệ.
Thế nhưng Nguyễn Thời Ý đang núp ở phía sau cánh cổng lại có thể nhìn thấy rõ lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, hai tay nắm thành nắm đấm, hàm răng vì ẩn nhẫn mà cắn chặt.
Một lát sau, hắn thả lỏng hai tay rồi từ từ ôm mặt, khe hở giữa ngón tay lọt ra một tiếng ai thán.
“Nguyễn Nguyễn…”
Hắn khàn giọng gọi nhũ danh của nàng, thân thể ngang tàng run rẩy, lồng ngực phập phồng thở dốc, giọng điệu chuyển thành nức nở: “Nguyễn Nguyễn! Nàng phải hận ta đến mức nào mới có thể tìm… tìm một tiểu nha đầu giống nàng như đúc… để tra tấn ta???”
Nửa câu sau đứt quãng không liền mạch, tất cả tuyệt vọng cuối cùng hoá thành tiếng khóc nức nở.
Nếu như trước đây Nguyễn Thời Ý vẫn còn vài phần nghi ngờ, vậy thì giờ khắc này, nàng có thể hoàn toàn khẳng định người này là Từ Hách.
Đã từng là Tam công tử của phủ Bình Viễn tướng quân, bộc lộ tài năng hội hoạ bậc thầy từ khi còn trẻ, nàng khi ấy chỉ muốn được gả cho hắn ngay lập tức. Sau những tháng ngày gắn bó ngọt ngào, tính tình hắn bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, dù hài tử không muốn xa phụ thân nhưng hắn vẫn một đi không trở lại, cuối cùng chết tha hương nơi xứ người.
Nàng vốn tưởng rằng phải đợi đến khi thân thể về với đất mẹ, hai người mới có thể gặp nhau dưới cửu tuyền, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại đứng cách nàng có mấy trượng.
Người ấy đã rút bỏ sự ngang tàng, kiên cường của đấng nam nhi, giờ đây trông hắn bất lực như một đứa trẻ, hai tay run rẩy che kín mặt nên mới không phát hiện nàng đang lén nhìn trộm hắn.
Chóp mũi Nguyễn Thời Ý chua xót, nàng không đành lòng để hắn như vậy.
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của hắn… cảm giác rất lạ lẫm.
Trong mắt nàng, hắn là người bất khả chiến bại, cho dù ở phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn luôn phiêu dật phóng khoáng.
Nàng muốn tiến lên vỗ vai an ủi hắn, muốn hỏi hắn những năm qua đã đi đâu, đã trải qua cuộc sống như nào, có ăn đói mặc rách hay không… có phải hắn cũng giống như nàng, cũng trải qua tang thương, cũng già rồi chết đi, sau đó đột nhiên sống lại và hồi xuân…
Nàng muốn hỏi hắn… ba mươi lăm năm qua, trong lòng hắn có từng nghĩ đến cái nhà này không???
Đây không phải là chất vấn, cũng không phải là oán giận, nàng chỉ đơn thuần tò mò.
Nhưng so với tình hình thực tế, chuyện này còn quan trọng hay không???
Không quan trọng nữa rồi, nàng đã buông bỏ gánh nặng của Từ Thái phu nhân, dùng thân phận mới sống một cuộc đời mới, nàng không nên phiền não vì chuyện trước kia, cũng càng không nên tự trói mình bằng cách quay lại với trượng phu.
Dù hắn và nàng từng khăng khít thân mật, từng cùng nhau sinh con dưỡng cái…
Nhưng yêu và hận đã sớm bị chôn vùi vào cái ngày nàng túc trực bên linh cữu của hắn, giữa tháng năm dài đằng đẵng, mọi thứ hoá thành tàn tro.
Đột nhiên hắn còn sống, nàng vừa khiếp sợ vừa cao hứng, tuy nhiên điều này không thể bù đắp được những mất mát trong lòng.
Nửa cuộc đời cô độc… đã mất rồi lại “được”.
Nàng nên suy nghĩ dùng cách nào để giải quyết được cục diện này.
Nếu như chưa có sách lược vẹn toàn, vậy thì… cho nhau một thời gian, trước mắt cứ tạm thời duy trì hiện trạng.
Từ Hách dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, Nguyễn Thời Ý bước nhanh về Đông Uyển, nàng dựa lưng vào tường, yên lặng hít một hơi thật sâu.
Đối mặt với câu hỏi “Sao không để cho lão tiên sinh bình xét tranh?”, Nguyễn Thời Ý liền tuỳ tiện tìm một lý do để đối phó.
Hoàng hôn phủ bóng chiều tà, Nguyễn Thời Ý cầm theo hoạ cụ, cười cười nói nói cùng đám học viên nữ đi qua cửa đông.
Không một ai biết sau vẻ thong dong bình tĩnh của nàng, che giấu bao nhiêu lo lắng và bất an.
Nguyễn Thời Ý mỉm cười chào tạm biệt mọi người, nàng vừa xoay người thì áo bẩn và hoạ cụ trên tay đột nhiên bị cướp mất.
Nàng tập trung nhìn váy màu hoa sen như cánh đào rơi, gương mặt xinh đẹp ngây thơ mang theo vẻ vô tội, người này hoá ra là nha hoàn Tĩnh Ảnh.
Nguyễn Thời Ý khẽ chau mày: “Suýt nữa thì bị ngươi doạ chết!”
Tĩnh Ảnh nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng tím tím đen đen: “Tiểu thư, lần sau nô tỳ không dám nữa!”
Nguyễn Thời Ý bật cười, nhìn cũng biết nha đầu này lại đi ăn vụng quả dâu tằm, nàng không vạch trần ngay lập tức, chỉ dẫn Tĩnh Ảnh đi sang con đường khác.
Làm đương gia chủ mẫu nhiều năm, từ trước đến nay hạ nhân dưới tay nàng luôn luôn quy củ, chỉ duy nhất Tĩnh Ảnh mới tới là khác biệt, nhưng Từ Minh Dụ yêu cầu nha đầu này không được rời nàng nửa bước, cho nên nàng chỉ có thể đặt bên người để từ từ dạy bảo.
Nguyễn Thời Ý không có nhiều người bầu bạn, Tạ Nhàn lại không tiện hầu hạ nàng trong hoàn cảnh này. Phần lớn thời gian nàng chỉ ở cùng Lam Hi Vân, Hoàng Cẩn, nha hoàn Tĩnh Ảnh và tiểu thư Thẩm Bích.
Toàn làm bạn với người trẻ tuổi, dần dà trên người nàng cũng toát lên vẻ năng động, hoạt bát.
Nàng không biết dung nhan trẻ trung này sẽ kéo dài được bao lâu.
Là sẽ già đi theo thời gian? Hay là một ngày nào đó ngủ dậy, nàng sẽ trở về dáng vẻ vốn có???
Chính vì điều này, nàng coi từng ngày trôi qua đều là ngày cuối cùng, để thoả thích hưởng thụ những thứ tốt đẹp trên đời.
Còn Từ Hách, với dáng vẻ và tài hoa hơn người, có lẽ hắn cũng sẽ có những tháng ngày tốt đẹp.
***
Sắc trời nhuộm tối, gió đêm yên tĩnh, xua tan cái nóng bức ban ngày, lòng người cũng theo gió mà dần trở nên nguội lạnh.
Từ Hách ngồi trên nóc nhà, hắn cầm bình rượu trống rỗng trong tay, sau đó nhẹ thả xuống dưới, bình rượu rơi xuống rồi vỡ tan tành.
Giống hệt như tâm trạng hiện giờ của hắn.
Từ lần gặp mật thám của tộc người Nhạn và nam nhân thần bí kia, Từ Hách lựa chọn đồng ý lời mời nhiệt tình của Tô lão tiên sinh, hắn mang theo A Lục và hai con chó chuyển vào chỗ ở mà Viện thư hoạ cung cấp.
Nơi đây thoải mái dễ chịu, lại rộng rãi sạch sẽ, xung quanh đại viện đều có thủ vệ canh gác, người ngoài không thể tuỳ ý ra vào, quả thực không còn chỗ nào thích hợp hơn chỗ này.
Ngoại trừ việc sẽ gặp được sư đệ Nguyễn Tư Ngạn.
Hắn nghĩ tránh được thì nên tránh, đợi râu ria mọc ra dài hơn, có thể che đậy được thân phận.
Nhưng hắn lại ngoài ý muốn gặp được tiểu cô nương giống hệt vong thê thời trẻ, hơn nữa còn bị nàng nhìn thấy lúc hắn thất thố khóc sụt sùi.
Về sau ngẩng đầu cúi đầu đều có thể gặp mặt, mỗi lần như vậy sẽ nhắc nhở hắn mọi chuyện từng xảy ra… thời gian này hắn phải sống sao???
Từ Hách uể oải vươn tay day day huyệt thái dương, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn nghiêm túc nhìn kỹ tay trái của mình.
Chi tiết nào đó bị hắn bỏ qua bỗng vụt sáng như ánh sao trên bầu trời.
Không đúng, tiểu cô nương kia…
Sơ hở rõ ràng như vậy… đầu hắn choáng váng nên mới không phát hiện ra!
Giải nghĩa:
Vong thê: Thê tử đã chết.
Vong phu: Trượng phu đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook