Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-4
Chương 4
Giờ Tuất, tháng Tư, Lan Viên.
Mưa rơi nặng hạt, tiếng mưa tí tách trên mái hiên trộn lẫn với tiếng bước chân nhỏ vụn khiến Nguyễn Thời Ý đang vùi mình vào sổ sách, phải đặt bút xuống và ngẩng đầu lên.
Nha hoàn Thẩm Bích vòng qua tấm bình phong, dâng lên điểm tâm cùng trà nóng.
Nguyễn Thời Ý thuận tay chỉ về phía án thư, trên đó để nghiên mực, bút lông, dụng cụ vẽ tranh và thư pháp, nàng mềm giọng nói: “Đợi lát nữa mang đến phòng vẽ tranh phía Đông.”
“Vâng.” Thẩm Bích đáp lời rồi lại bổ sung, “Nô tỳ đã hỏi thăm, Nguyễn đại nhân chỉ dạy vẽ tranh vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng. Ngày mai là ngày mười lăm, tiểu thư có muốn đi hay không…?”
“Không đi.”
Nguyễn Thời Ý cố tình bắt đầu lại việc vẽ tranh của mình để kết giao với những người trong giới thư hoạ, mục đích là nghe ngóng tin tức về « Vạn Sơn Tình Lam ».
Viện Hàn lâm Hội hoạ là nơi quản lý đủ loại thư hoạ trong kinh thành, không thể nghi ngờ nơi đây chính là địa điểm tốt nhất.
Nhưng việc nàng lo lắng đó là sợ đường đệ không thể qua mặt kia nhận ra, nàng tránh còn không kịp, làm sao dám chạy đến chỗ đệ ấy??
Nguyễn Thời Ý nhấp một ngụm trà, “Có tin tức gì từ Xích Nguyệt Quốc không?”
“Thưa tiểu thư, theo như tin tức nhận về, Vương hậu biết tin Thái phu nhân từ trần đã lập tức khởi hành trong đêm, thế nhưng trên đường Vương hậu đột ngột bị bệnh, sợ là… phải mấy ngày nữa mới về đến kinh thành.”
“Ừ… sao lại để bị bệnh vậy chứ?!”
Do trở ngại thân phận mới, Nguyễn Thời Ý không tiện hỏi nhiều, nàng phất tay để nha hoàn lui ra ngoài, đau đớn trong lòng chưa thể khôi phục như bình thường.
Nhớ lại trước kia, nàng lại có cảm giác giống như duyên phận mẹ con đã cạn.
Ba mươi sáu năm trước, sau khi Từ Hách đi xa, nàng mới biết mình mang thai lần thứ hai, triệu chứng nôn nghén giày vò nàng chết đi sống lại.
Sau đó nàng nhận được hạt trân châu mà trượng phu nhờ người mang về, trong lòng chỉ biết âm thầm chờ đợi, nàng yên lặng khẩn cầu trời xanh cho nàng một nữ nhi khoẻ mạnh thông minh.
Nhưng đông qua xuân đến, tin dữ theo tiếng khóc nỉ non chào đời của nữ nhi như lưỡi dao lăng trì trái tim nàng.
Nguyễn Thời Ý ngất ngay tại chỗ, bệnh nặng không dậy nổi, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt. Nàng không có tâm trạng chăm sóc con cái, cũng không có sữa cho nữ nhi bú, dẫn đến tình mẹ con mờ nhạt ngay từ phút ban đầu.
Sống qua mấy năm kiếp nạn, trải qua cuộc sống lang thang nay đây mai đó, Từ Minh Sơ khuyết thiếu tình thương của mẫu thân mà trở nên bướng bỉnh, khiến Nguyễn Như Ý thương tâm, thương thân, hao tổn tinh thần.
Ký ức cuối cùng dừng lại ở ngày nữ nhi xuất giá, khuôn mặt kia giống nàng như đúc, một thân lụa đỏ chói mắt cúi đầu quỳ gối trước mặt nàng và bỏ lại một câu, “Đáng lẽ người không nên sinh ra một nữ nhi bất tài như con”……
Sự tổn thương không thể nào cứu vãn, từ đây không bao giờ gặp lại.
Nguyễn Thời Ý biết trọng trách của mình rất lớn, nhưng ai hiểu được điều đó?
Đầu lưỡi truyền đến cảm giác chua chát, giống như hương vị dày vò sau nhiều năm.
Nàng lau nước mắt trên khoé mi rồi cười khổ: “Duyên phận đã mỏng, nghĩ có lợi ích gì?”
***
Cách mấy chục dặm ở phía Bắc kinh thành, có một cỗ xe ngựa hối hả chạy về phía nam, bụi đất từ vó ngựa trộn lẫn với cánh hoa rơi trên đường núi ngoằn ngoèo.
Thanh niên điều khiển xe mặc trường sam màu xám, lưng đeo đoản kiếm bằng bạc, tuổi chừng hai bốn hai lăm, sống lưng hắn thẳng tắp, vẻ ngoài sáng sủa thông minh, lại thêm phần cẩn trọng của người lão thành.
Khuôn mặt tuấn lãng bừng sáng dưới ánh mặt trời, ria mép chớm mọc giúp pha trộn vẻ dịu dàng và mạnh mẽ của nam nhân.
Dù y phục đơn giản, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đã bộc lộ khí chất thanh tao ăn sâu trong xương cốt, tựa như đoá hoa lan cao quý lặng lẽ sinh trưởng trong u cốc.
Đuôi mắt thon dài cùng con ngươi đen nháy lấp loé dưới ánh sáng, trông như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.
“Xuân qua, hạ đến… có lẽ hắn vẫn về kịp lễ trăm ngày của hài tử!”
Giọng nói của hắn nồng ấm như rượu lâu năm, trong đó ấp ủ từng tia mong đợi.
Phía sau màn xe thình lình nhô ra hai cái đầu chó sói, mỗi bên trái phải có một con, bọn chúng nhìn về phía hắn rồi sủa “gâu gâu”, sau đó hưng phấn lè lưỡi.
Thanh niên vuốt ve đầu xù lông của chó sói, giọng điệu trách cứ ẩn chứa cưng chiều.
“Sắp đến kinh thành rồi, bọn mày không được phép nghịch ngợm! Nhìn xem dọc đường đi đã gây bao nhiêu hoạ rồi hả?! Không chỉ sủa khách nhân của nhà trọ, còn hù doạ lão thái thái ở tiệm mì, ngay cả lúc ta mua mấy cái bánh bao nhân thịt, bọn mày cũng hú lên… Hại ta không có nô bộc hầu hạ, không có người đồng hành, kể cả cơ hội trò chuyện với người khác cũng không có.”
Hai cái đầu chó bất mãn kêu “Ư ử”.
Thanh niên lại tiếp tục: “… Mãi mới có nông gia thu lưu chúng ta, vậy mà bọn mày đã làm gì? Phá nhà! Cái gì có thể ném, có thể xé đều bị bọn mày cắn hỏng! Nếu không phải nể tình bọn mày cứu ta từ đống tuyết, rồi lại giúp ta trốn khỏi tai mắt của tộc người Nhạn, thì ta đã ném bọn mày đi cho rảnh nợ!”
Hai con chó sói cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của nam nhân, trong cổ chúng tràn ra tiếng gầm nhẹ mang theo oán giận.
“Haizzz! Ta đường đường là Tam công tử của phủ Bình Viễn tướng quân, vì sao lại lưu lạc đến nỗi tự mình đánh xe chở hai con chó ngốc như bọn mày?” Thanh niên sờ sờ lớp lông dày trên lưng chó sói , “Mà thôi, trở về ta sẽ huấn luyện bọn mày. Sau này không được hỗn với nhi tử sinh đôi của ta, phải làm bạn với hai nhi tử!”
Hai con chó sói dùng mũi dụi dụi lên cánh tay nam nhân, tỏ vẻ hài lòng với sự sắp xếp này.
Tới gần kinh thành, thanh niên nhìn rừng cây nhỏ bị chặt phá, rồi đình đài đổ vỡ, hồ nước bị thu hẹp lại phân nửa… khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ nghi ngờ lo sợ.
Hắn dừng xe ngựa bên ngoài thành, cởi y phục bụi bặm, sau đó thay một thân áo bào màu xanh ngọc, khí chất không nhuốm bụi trần.
Cầm lễ vật chuẩn bị cho thê tử, hơn phân nửa trong số đó là đồ chơi nhỏ, dược liệu bổ dưỡng cùng đồ trang sức quý giá. Hắn dắt chó đi xuyên qua cửa thành, nhanh chân đi về hướng phủ Bình Viễn tướng quân.
Trên đại lộ phía Tây thành, quán ăn, tửu lâu, nhà trọ, quán mì, quán trà san sát nối tiếp nhau. Tiếng hét, tiếng quát, tiếng người trả giá vang lên bốn phía.
Thỉnh thoảng có người đi đường tò mò nhìn chàng thanh niên tướng mạo xuất chúng đi cùng hai con chó sói lông dài dũng mãnh, bọn họ ghé đầu thì thầm bàn tán với nhau.
Sự kinh ngạc, sợ hãi, thán phục, ghen tị trong lời nói cùng ánh mắt nghi ngờ rõ ràng khẳng định cho hắn thấy — kinh thành to lớn như vậy, người đông nghìn nghịt nhưng không một ai nhận ra hắn!
“Kỳ lạ… ông chủ mấy cửa hàng kia đều đổi chủ mới hết rồi sao? Chẳng lẽ kinh thành xảy ra chuyện lớn?” Thanh niên cùng hai con chó sói đều chung một cảm xúc sầu lo gấp bội.
Đi tới chỗ ngoặt thứ sáu phía Tây thành, cây bồ đề vẫn xum xuê, rậm rạp cành lá như trước.
Thanh niên chết lặng khi nhìn về phía tửu lâu rộng lớn huyên náo trước mặt.
Nhà của hắn… nhà của hắn không cánh mà bay??!!!
Biển người ra ra vào vào cũng không cách nào gột rửa sự kinh hãi cùng thắc mắc trong lòng hắn.
Hắn đi qua lượn lại suốt nửa nén nhang, cuối cùng ngọn lửa hi vong nơi đáy mắt giống như ngọn nến chập chờn trước gió, nhanh chóng bị dập tắt.
“Xin hỏi…phủ Bình Viễn tướng quân ở chỗ nào?” Hắn túm bừa cánh tay một thiếu niên để hỏi thăm.
Thiếu niên hình như đang có việc bận, hắn bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi: “Phủ Bình Viễn tướng quân? Chưa từng nghe qua!”
Thanh niên hỏi tiếp hai người, bọn họ đều nói không biết, hiện giờ kinh thành chỉ còn phủ Trấn Quốc đại tướng quân, phủ Phiêu Kỵ tướng quân và phủ Định Bắc tướng quân.
Thanh niên giống như bị vây trong mê hồn trận, hắn không ngừng nhéo mặt, tay, đùi mình để xác nhận phải chăng hắn ngủ mơ chưa tỉnh.
Hai con chó sói dường như nhận ra tâm trạng chủ nhân không tốt, bọn chúng cụp đuôi xuống, yên lặng đi phía sau người thanh niên.
Vừa đi được mấy bước, thanh niên nghe thấy có người trong tửu quán nói chuyện với nhau: “Sau khi Từ Thái phu nhân ốm chết…”
Tin này như sét đánh ngang tai, hắn vứt lễ vật cùng dây buộc hai con chó sói xuống đất rồi phi nhanh vào trong quán, tay hắn níu chặt cánh tay người trung niên đang uống rượu, nghẹn họng nửa ngày nói không ra một chữ.
Đối phương tưởng hắn định cướp chân gà, thế là vội vội vàng vàng bảo vệ đĩa của mình.
Đôi mắt của thanh niên hiện lên một tầng hơi nước, giọng hắn run run hỏi: “Huynh… huynh đài! Ngươi vừa mới nói Từ Thái phu nhân ốm chết? Là … là Từ Thái phu nhân của nhà nào?”
“Chính là Từ Thái phu nhân của nhà Thủ phụ đại nhân!” Khách uống rượu cực kỳ kinh ngạc giống như nghe được một câu hỏi hoang đường.
“… Vậy không phải là mẫu thân của tại hạ!” Thanh niên thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn buông người trung niên ra rồi mờ mịt hỏi một câu: “Thủ phụ đại nhân? Đây là chức quan gì?”
Khách uống rượu tặc lưỡi, nhìn chằm chằm người thanh niên một lúc, sau đó đè thấp giọng giải thích: “Nhìn dáng vẻ tiểu ca không hề tầm thường, sao lại không biết chức “Thủ phụ” là sao? Thủ phụ là tôn xưng của Đại học sĩ đứng hàng thứ nhất trong Nội các, không có danh như Tể tướng nhưng quyền hạn tương đương Tể tướng.”
Thanh niên nhíu chặt mày, hắn suy nghĩ trong số các đại thần trong ban cố vấn của Hoàng đế, rốt cuộc là người nào nắm quyền hạn lớn nhất?!
Gia tộc hiển hách trong kinh thành chỉ có một đó là Từ gia, vậy chắc … vị “Từ Thái phu nhân” kia là trưởng bối trong tộc?
Thanh niên cẩn thận mở miệng: “Xin hỏi Từ Thủ phụ đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi? Có phải là họ hàng với Bình Viễn tướng quân?”
“Từ Thủ phụ đại nhân chưa đến bốn mươi thì phải?!” Khách uống rượu hơi mất kiên nhẫn, “Bình Viễn tướng quân? Hình như ta từng nghe thấy…”
Một người lớn tuổi khác chen vào nói: “Phủ Bình Viễn tướng quân đã cải biến thành cửa hàng ăn, phần lớn người trẻ tuổi đều không biết. Phụ thân của Thủ phụ đại nhân là Tham Vi tiên sinh, người này chính là Tam công tử của phủ Bình Viễn tướng quân.”
“Tham Vi… tiên sinh?”
Thanh Niên trợn mắt kinh ngạc, giữa hai hàng lông mày dần dần hiện lên vẻ tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn nhỏ giọng nói:
“Thật quá đáng! Ta cũng coi như là có chút danh tiếng, trưởng bối trong tộc sao có thể công khai lấy trộm danh hào của ta? Với lại vì sao phủ tướng quân lại vô duyên vô cớ biến mất?”
Hắn nghi ngờ hai người này uống quá nhiều rượu nên nói lung tung, vì thế quyết định đi ra ngoài hỏi người khác.
Thanh niên vừa mới xoay người đã nghe thấy hai văn sĩ mới vừa bước vào đang ngồi xuống nói chuyện phiếm, “Nghe nói Thánh thượng đã hạ sắc lệnh yêu cầu Từ gia sau khi giải quyết việc riêng thì tiếp tục quay lại phục mệnh, nhưng Từ đại nhân tình nguyện làm trái mệnh cũng phải thủ vững trên núi, giữ trọn đạo hiếu.”
“Đúng vậy, trái ngược hoàn toàn với Vương hậu Xích Luyện Quốc chậm chạp mãi mới về chịu tang, xem ra ở lại đây không nổi mấy ngày. Ngược lại có tin tức nói tiểu công chúa sẽ ở lại giữ đạo hiếu với ngoại tổ mẫu, chuyện này đúng là hiếm lạ.”
“Haizz… Từ Thái phu nhân nửa đời goá bụa, làm nhiều việc thiện, tiếng tốt khắp khinh thành, đáng lẽ đến lúc nên an hưởng tuổi già lại đột nhiên buông tay nhân thế, cưỡi hạc bay về cõi cực lạc… đúng là đáng tiếc!”
Thanh niên hoàn hoàn choáng váng!
Cái gì mà Vương hậu Xích Luyện Quốc rồi tiểu công chúa? Sao hắn hoàn toàn không nghe đến mấy người này!
Đã thế còn có một vị “Từ Thái phu nhân” nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng không phải mẫu thân của hắn… vậy người này là ai???
“Hai vị có biết tên tục của Thủ phụ đại nhân không?” Hắn xen vào cuộc nói chuyện của hai văn sĩ, giọng điệu cực kì nôn nóng.
Hai người kia bị hỏi như thế thì ngây người như lạc vào trong sương mù, bên trong câu trả lời mang theo vẻ nhạo báng cùng bất lực, “Tên của Thủ phụ đại nhân có hai chữ là “Minh Lễ”, chuyện này mọi người đều biết!”
Vầng trán của thanh niên toát cả mồ hôi, “Có phải Từ đại nhân có huynh đệ sinh đôi… tên là “Minh Dụ”?”
“Không sai, chỗ dưới chân ngươi đang đứng đều là sản nghiệp của Từ Nhị gia!” Hai văn sĩ đồng thanh nói.
Thanh niên khó khăn rặn ra nụ cười, giọng nói giống như bị mài qua, vừa thô ráp vừa khàn khàn: “Vậy… vậy Từ Thái phu nhân có họ là gì….?”
Văn sĩ thấy nam nhân này hỏi quá nhiều vấn đề phiền phức, bọn họ dứt khoát nói hết toàn bộ.
“Từ Thái phu nhân họ Nguyễn, chính là tôn nữ của danh gia tranh hoa điểu — Nguyễn Thái Công, là thê tử của Tham Vi tiên sinh — danh gia tranh sơn thuỷ, là đường tỷ của Nguyễn Tư Ngạn — người đứng đầu Hàn lâm viện Hội hoạ! Từ Thái phu nhân có hai nhi tử và một nữ nhi, một người là Thủ phụ đương triều, một người là thương gia giàu nhất kinh thành, người còn lại là Vương hậu Xích Luyện Quốc! Ngươi là nông dân từ đâu tới? Mù thông tin đến trình độ này thì đúng là hiếm thấy!”
“Không… không thể có chuyện đó…”
Sắc mặt thanh niên đau đớn như tro tàn, linh hồn dường như bị rút cạn. Chỉ trong chớp mắt, thân thể vững vàng như núi cao bỗng nhiên đổ gục.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Giờ Tuất, tháng Tư, Lan Viên.
Mưa rơi nặng hạt, tiếng mưa tí tách trên mái hiên trộn lẫn với tiếng bước chân nhỏ vụn khiến Nguyễn Thời Ý đang vùi mình vào sổ sách, phải đặt bút xuống và ngẩng đầu lên.
Nha hoàn Thẩm Bích vòng qua tấm bình phong, dâng lên điểm tâm cùng trà nóng.
Nguyễn Thời Ý thuận tay chỉ về phía án thư, trên đó để nghiên mực, bút lông, dụng cụ vẽ tranh và thư pháp, nàng mềm giọng nói: “Đợi lát nữa mang đến phòng vẽ tranh phía Đông.”
“Vâng.” Thẩm Bích đáp lời rồi lại bổ sung, “Nô tỳ đã hỏi thăm, Nguyễn đại nhân chỉ dạy vẽ tranh vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng. Ngày mai là ngày mười lăm, tiểu thư có muốn đi hay không…?”
“Không đi.”
Nguyễn Thời Ý cố tình bắt đầu lại việc vẽ tranh của mình để kết giao với những người trong giới thư hoạ, mục đích là nghe ngóng tin tức về « Vạn Sơn Tình Lam ».
Viện Hàn lâm Hội hoạ là nơi quản lý đủ loại thư hoạ trong kinh thành, không thể nghi ngờ nơi đây chính là địa điểm tốt nhất.
Nhưng việc nàng lo lắng đó là sợ đường đệ không thể qua mặt kia nhận ra, nàng tránh còn không kịp, làm sao dám chạy đến chỗ đệ ấy??
Nguyễn Thời Ý nhấp một ngụm trà, “Có tin tức gì từ Xích Nguyệt Quốc không?”
“Thưa tiểu thư, theo như tin tức nhận về, Vương hậu biết tin Thái phu nhân từ trần đã lập tức khởi hành trong đêm, thế nhưng trên đường Vương hậu đột ngột bị bệnh, sợ là… phải mấy ngày nữa mới về đến kinh thành.”
“Ừ… sao lại để bị bệnh vậy chứ?!”
Do trở ngại thân phận mới, Nguyễn Thời Ý không tiện hỏi nhiều, nàng phất tay để nha hoàn lui ra ngoài, đau đớn trong lòng chưa thể khôi phục như bình thường.
Nhớ lại trước kia, nàng lại có cảm giác giống như duyên phận mẹ con đã cạn.
Ba mươi sáu năm trước, sau khi Từ Hách đi xa, nàng mới biết mình mang thai lần thứ hai, triệu chứng nôn nghén giày vò nàng chết đi sống lại.
Sau đó nàng nhận được hạt trân châu mà trượng phu nhờ người mang về, trong lòng chỉ biết âm thầm chờ đợi, nàng yên lặng khẩn cầu trời xanh cho nàng một nữ nhi khoẻ mạnh thông minh.
Nhưng đông qua xuân đến, tin dữ theo tiếng khóc nỉ non chào đời của nữ nhi như lưỡi dao lăng trì trái tim nàng.
Nguyễn Thời Ý ngất ngay tại chỗ, bệnh nặng không dậy nổi, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt. Nàng không có tâm trạng chăm sóc con cái, cũng không có sữa cho nữ nhi bú, dẫn đến tình mẹ con mờ nhạt ngay từ phút ban đầu.
Sống qua mấy năm kiếp nạn, trải qua cuộc sống lang thang nay đây mai đó, Từ Minh Sơ khuyết thiếu tình thương của mẫu thân mà trở nên bướng bỉnh, khiến Nguyễn Như Ý thương tâm, thương thân, hao tổn tinh thần.
Ký ức cuối cùng dừng lại ở ngày nữ nhi xuất giá, khuôn mặt kia giống nàng như đúc, một thân lụa đỏ chói mắt cúi đầu quỳ gối trước mặt nàng và bỏ lại một câu, “Đáng lẽ người không nên sinh ra một nữ nhi bất tài như con”……
Sự tổn thương không thể nào cứu vãn, từ đây không bao giờ gặp lại.
Nguyễn Thời Ý biết trọng trách của mình rất lớn, nhưng ai hiểu được điều đó?
Đầu lưỡi truyền đến cảm giác chua chát, giống như hương vị dày vò sau nhiều năm.
Nàng lau nước mắt trên khoé mi rồi cười khổ: “Duyên phận đã mỏng, nghĩ có lợi ích gì?”
***
Cách mấy chục dặm ở phía Bắc kinh thành, có một cỗ xe ngựa hối hả chạy về phía nam, bụi đất từ vó ngựa trộn lẫn với cánh hoa rơi trên đường núi ngoằn ngoèo.
Thanh niên điều khiển xe mặc trường sam màu xám, lưng đeo đoản kiếm bằng bạc, tuổi chừng hai bốn hai lăm, sống lưng hắn thẳng tắp, vẻ ngoài sáng sủa thông minh, lại thêm phần cẩn trọng của người lão thành.
Khuôn mặt tuấn lãng bừng sáng dưới ánh mặt trời, ria mép chớm mọc giúp pha trộn vẻ dịu dàng và mạnh mẽ của nam nhân.
Dù y phục đơn giản, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đã bộc lộ khí chất thanh tao ăn sâu trong xương cốt, tựa như đoá hoa lan cao quý lặng lẽ sinh trưởng trong u cốc.
Đuôi mắt thon dài cùng con ngươi đen nháy lấp loé dưới ánh sáng, trông như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.
“Xuân qua, hạ đến… có lẽ hắn vẫn về kịp lễ trăm ngày của hài tử!”
Giọng nói của hắn nồng ấm như rượu lâu năm, trong đó ấp ủ từng tia mong đợi.
Phía sau màn xe thình lình nhô ra hai cái đầu chó sói, mỗi bên trái phải có một con, bọn chúng nhìn về phía hắn rồi sủa “gâu gâu”, sau đó hưng phấn lè lưỡi.
Thanh niên vuốt ve đầu xù lông của chó sói, giọng điệu trách cứ ẩn chứa cưng chiều.
“Sắp đến kinh thành rồi, bọn mày không được phép nghịch ngợm! Nhìn xem dọc đường đi đã gây bao nhiêu hoạ rồi hả?! Không chỉ sủa khách nhân của nhà trọ, còn hù doạ lão thái thái ở tiệm mì, ngay cả lúc ta mua mấy cái bánh bao nhân thịt, bọn mày cũng hú lên… Hại ta không có nô bộc hầu hạ, không có người đồng hành, kể cả cơ hội trò chuyện với người khác cũng không có.”
Hai cái đầu chó bất mãn kêu “Ư ử”.
Thanh niên lại tiếp tục: “… Mãi mới có nông gia thu lưu chúng ta, vậy mà bọn mày đã làm gì? Phá nhà! Cái gì có thể ném, có thể xé đều bị bọn mày cắn hỏng! Nếu không phải nể tình bọn mày cứu ta từ đống tuyết, rồi lại giúp ta trốn khỏi tai mắt của tộc người Nhạn, thì ta đã ném bọn mày đi cho rảnh nợ!”
Hai con chó sói cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của nam nhân, trong cổ chúng tràn ra tiếng gầm nhẹ mang theo oán giận.
“Haizzz! Ta đường đường là Tam công tử của phủ Bình Viễn tướng quân, vì sao lại lưu lạc đến nỗi tự mình đánh xe chở hai con chó ngốc như bọn mày?” Thanh niên sờ sờ lớp lông dày trên lưng chó sói , “Mà thôi, trở về ta sẽ huấn luyện bọn mày. Sau này không được hỗn với nhi tử sinh đôi của ta, phải làm bạn với hai nhi tử!”
Hai con chó sói dùng mũi dụi dụi lên cánh tay nam nhân, tỏ vẻ hài lòng với sự sắp xếp này.
Tới gần kinh thành, thanh niên nhìn rừng cây nhỏ bị chặt phá, rồi đình đài đổ vỡ, hồ nước bị thu hẹp lại phân nửa… khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ nghi ngờ lo sợ.
Hắn dừng xe ngựa bên ngoài thành, cởi y phục bụi bặm, sau đó thay một thân áo bào màu xanh ngọc, khí chất không nhuốm bụi trần.
Cầm lễ vật chuẩn bị cho thê tử, hơn phân nửa trong số đó là đồ chơi nhỏ, dược liệu bổ dưỡng cùng đồ trang sức quý giá. Hắn dắt chó đi xuyên qua cửa thành, nhanh chân đi về hướng phủ Bình Viễn tướng quân.
Trên đại lộ phía Tây thành, quán ăn, tửu lâu, nhà trọ, quán mì, quán trà san sát nối tiếp nhau. Tiếng hét, tiếng quát, tiếng người trả giá vang lên bốn phía.
Thỉnh thoảng có người đi đường tò mò nhìn chàng thanh niên tướng mạo xuất chúng đi cùng hai con chó sói lông dài dũng mãnh, bọn họ ghé đầu thì thầm bàn tán với nhau.
Sự kinh ngạc, sợ hãi, thán phục, ghen tị trong lời nói cùng ánh mắt nghi ngờ rõ ràng khẳng định cho hắn thấy — kinh thành to lớn như vậy, người đông nghìn nghịt nhưng không một ai nhận ra hắn!
“Kỳ lạ… ông chủ mấy cửa hàng kia đều đổi chủ mới hết rồi sao? Chẳng lẽ kinh thành xảy ra chuyện lớn?” Thanh niên cùng hai con chó sói đều chung một cảm xúc sầu lo gấp bội.
Đi tới chỗ ngoặt thứ sáu phía Tây thành, cây bồ đề vẫn xum xuê, rậm rạp cành lá như trước.
Thanh niên chết lặng khi nhìn về phía tửu lâu rộng lớn huyên náo trước mặt.
Nhà của hắn… nhà của hắn không cánh mà bay??!!!
Biển người ra ra vào vào cũng không cách nào gột rửa sự kinh hãi cùng thắc mắc trong lòng hắn.
Hắn đi qua lượn lại suốt nửa nén nhang, cuối cùng ngọn lửa hi vong nơi đáy mắt giống như ngọn nến chập chờn trước gió, nhanh chóng bị dập tắt.
“Xin hỏi…phủ Bình Viễn tướng quân ở chỗ nào?” Hắn túm bừa cánh tay một thiếu niên để hỏi thăm.
Thiếu niên hình như đang có việc bận, hắn bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi: “Phủ Bình Viễn tướng quân? Chưa từng nghe qua!”
Thanh niên hỏi tiếp hai người, bọn họ đều nói không biết, hiện giờ kinh thành chỉ còn phủ Trấn Quốc đại tướng quân, phủ Phiêu Kỵ tướng quân và phủ Định Bắc tướng quân.
Thanh niên giống như bị vây trong mê hồn trận, hắn không ngừng nhéo mặt, tay, đùi mình để xác nhận phải chăng hắn ngủ mơ chưa tỉnh.
Hai con chó sói dường như nhận ra tâm trạng chủ nhân không tốt, bọn chúng cụp đuôi xuống, yên lặng đi phía sau người thanh niên.
Vừa đi được mấy bước, thanh niên nghe thấy có người trong tửu quán nói chuyện với nhau: “Sau khi Từ Thái phu nhân ốm chết…”
Tin này như sét đánh ngang tai, hắn vứt lễ vật cùng dây buộc hai con chó sói xuống đất rồi phi nhanh vào trong quán, tay hắn níu chặt cánh tay người trung niên đang uống rượu, nghẹn họng nửa ngày nói không ra một chữ.
Đối phương tưởng hắn định cướp chân gà, thế là vội vội vàng vàng bảo vệ đĩa của mình.
Đôi mắt của thanh niên hiện lên một tầng hơi nước, giọng hắn run run hỏi: “Huynh… huynh đài! Ngươi vừa mới nói Từ Thái phu nhân ốm chết? Là … là Từ Thái phu nhân của nhà nào?”
“Chính là Từ Thái phu nhân của nhà Thủ phụ đại nhân!” Khách uống rượu cực kỳ kinh ngạc giống như nghe được một câu hỏi hoang đường.
“… Vậy không phải là mẫu thân của tại hạ!” Thanh niên thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn buông người trung niên ra rồi mờ mịt hỏi một câu: “Thủ phụ đại nhân? Đây là chức quan gì?”
Khách uống rượu tặc lưỡi, nhìn chằm chằm người thanh niên một lúc, sau đó đè thấp giọng giải thích: “Nhìn dáng vẻ tiểu ca không hề tầm thường, sao lại không biết chức “Thủ phụ” là sao? Thủ phụ là tôn xưng của Đại học sĩ đứng hàng thứ nhất trong Nội các, không có danh như Tể tướng nhưng quyền hạn tương đương Tể tướng.”
Thanh niên nhíu chặt mày, hắn suy nghĩ trong số các đại thần trong ban cố vấn của Hoàng đế, rốt cuộc là người nào nắm quyền hạn lớn nhất?!
Gia tộc hiển hách trong kinh thành chỉ có một đó là Từ gia, vậy chắc … vị “Từ Thái phu nhân” kia là trưởng bối trong tộc?
Thanh niên cẩn thận mở miệng: “Xin hỏi Từ Thủ phụ đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi? Có phải là họ hàng với Bình Viễn tướng quân?”
“Từ Thủ phụ đại nhân chưa đến bốn mươi thì phải?!” Khách uống rượu hơi mất kiên nhẫn, “Bình Viễn tướng quân? Hình như ta từng nghe thấy…”
Một người lớn tuổi khác chen vào nói: “Phủ Bình Viễn tướng quân đã cải biến thành cửa hàng ăn, phần lớn người trẻ tuổi đều không biết. Phụ thân của Thủ phụ đại nhân là Tham Vi tiên sinh, người này chính là Tam công tử của phủ Bình Viễn tướng quân.”
“Tham Vi… tiên sinh?”
Thanh Niên trợn mắt kinh ngạc, giữa hai hàng lông mày dần dần hiện lên vẻ tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn nhỏ giọng nói:
“Thật quá đáng! Ta cũng coi như là có chút danh tiếng, trưởng bối trong tộc sao có thể công khai lấy trộm danh hào của ta? Với lại vì sao phủ tướng quân lại vô duyên vô cớ biến mất?”
Hắn nghi ngờ hai người này uống quá nhiều rượu nên nói lung tung, vì thế quyết định đi ra ngoài hỏi người khác.
Thanh niên vừa mới xoay người đã nghe thấy hai văn sĩ mới vừa bước vào đang ngồi xuống nói chuyện phiếm, “Nghe nói Thánh thượng đã hạ sắc lệnh yêu cầu Từ gia sau khi giải quyết việc riêng thì tiếp tục quay lại phục mệnh, nhưng Từ đại nhân tình nguyện làm trái mệnh cũng phải thủ vững trên núi, giữ trọn đạo hiếu.”
“Đúng vậy, trái ngược hoàn toàn với Vương hậu Xích Luyện Quốc chậm chạp mãi mới về chịu tang, xem ra ở lại đây không nổi mấy ngày. Ngược lại có tin tức nói tiểu công chúa sẽ ở lại giữ đạo hiếu với ngoại tổ mẫu, chuyện này đúng là hiếm lạ.”
“Haizz… Từ Thái phu nhân nửa đời goá bụa, làm nhiều việc thiện, tiếng tốt khắp khinh thành, đáng lẽ đến lúc nên an hưởng tuổi già lại đột nhiên buông tay nhân thế, cưỡi hạc bay về cõi cực lạc… đúng là đáng tiếc!”
Thanh niên hoàn hoàn choáng váng!
Cái gì mà Vương hậu Xích Luyện Quốc rồi tiểu công chúa? Sao hắn hoàn toàn không nghe đến mấy người này!
Đã thế còn có một vị “Từ Thái phu nhân” nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng không phải mẫu thân của hắn… vậy người này là ai???
“Hai vị có biết tên tục của Thủ phụ đại nhân không?” Hắn xen vào cuộc nói chuyện của hai văn sĩ, giọng điệu cực kì nôn nóng.
Hai người kia bị hỏi như thế thì ngây người như lạc vào trong sương mù, bên trong câu trả lời mang theo vẻ nhạo báng cùng bất lực, “Tên của Thủ phụ đại nhân có hai chữ là “Minh Lễ”, chuyện này mọi người đều biết!”
Vầng trán của thanh niên toát cả mồ hôi, “Có phải Từ đại nhân có huynh đệ sinh đôi… tên là “Minh Dụ”?”
“Không sai, chỗ dưới chân ngươi đang đứng đều là sản nghiệp của Từ Nhị gia!” Hai văn sĩ đồng thanh nói.
Thanh niên khó khăn rặn ra nụ cười, giọng nói giống như bị mài qua, vừa thô ráp vừa khàn khàn: “Vậy… vậy Từ Thái phu nhân có họ là gì….?”
Văn sĩ thấy nam nhân này hỏi quá nhiều vấn đề phiền phức, bọn họ dứt khoát nói hết toàn bộ.
“Từ Thái phu nhân họ Nguyễn, chính là tôn nữ của danh gia tranh hoa điểu — Nguyễn Thái Công, là thê tử của Tham Vi tiên sinh — danh gia tranh sơn thuỷ, là đường tỷ của Nguyễn Tư Ngạn — người đứng đầu Hàn lâm viện Hội hoạ! Từ Thái phu nhân có hai nhi tử và một nữ nhi, một người là Thủ phụ đương triều, một người là thương gia giàu nhất kinh thành, người còn lại là Vương hậu Xích Luyện Quốc! Ngươi là nông dân từ đâu tới? Mù thông tin đến trình độ này thì đúng là hiếm thấy!”
“Không… không thể có chuyện đó…”
Sắc mặt thanh niên đau đớn như tro tàn, linh hồn dường như bị rút cạn. Chỉ trong chớp mắt, thân thể vững vàng như núi cao bỗng nhiên đổ gục.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook