Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-6
Chương 6
Không lâu sau, chưởng quầy mời một người lên lầu hai giữa tiếng tranh luận của thực khách.
Nói đúng hơn là một đứa bé đang run rẩy sợ hãi.
Đứa bé này ước chừng sáu bảy tuổi, thân người gầy gò, quần áo rách rưới, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt trong vắt ngây thơ ẩn chứa vẻ khiếp sợ.
Nếu chỉ là một đứa bé bình thường thì chưởng quầy chắc chắn sẽ không để vào mắt.
Nhưng trên tay tiểu ăn mày này lại nắm chặt hai mươi lượng bạc, sau lưng là một con chó to lớn, uy mãnh dị thường đi theo!
Chó lớn theo sát phía sau, ngoại hình của nó giống hệt chó sói, toàn thân bao phủ bởi lớp lông dày, màu lông trắng chạy dọc theo sống lưng điểm giữa màu lông xám đen, trên cổ đeo một chiếc lục lạc nhỏ. Con ngươi của nó màu lam, ánh mắt lạnh nhạt hung dữ, có một loại khí thế không giận mà uy, khác biệt hoàn toàn với những con chó lớn bình thường, loại chó dị vực này cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Tiểu ăn mày đi cùng mãnh khuyển vùng Bắc Vực???
Vậy còn … thanh niên khí chất thoát tục, y phục đơn giản đâu rồi?
“Tiểu hài tử.” Nguyễn Thời Ý vẫy tay với đứa bé, giọng nói dịu dàng hỏi, “Đệ tên gì?”
Đứa bé nơm nớp trả lời: “A… A Lục.”
Chó lớn hếch cái mũi ngửi ngửi Nguyễn Thời Ý, đôi mắt nhỏ sáng lên giống như tìm được con mồi, nó nhào lên định liếm tay nàng thì bị A Lục dùng sức giữ chặt dây thừng.
Nguyễn Thời Ý vốn hơi sợ hãi, thấy mãnh khuyển nghe lời thì tâm tình cũng bình tĩnh lại: “A Lục, đệ nói cho ta biết, đệ đến Trường Hưng lâu để làm gì?”
Hai tay A Lục dâng bạc lên: “…Đệ đến bồi… bồi thường tiền. Thúc thúc nói hắn uống quá nhiều rượu nên vẽ linh tinh lên tường là không đúng, thúc thúc bảo đệ thay mặt xin lỗi chưởng quầy, sau đó đưa bạc để sơn lại tường.”
Tiểu hài tử nhìn đơn thuần, ngây thơ, không giống như nói dối.
Nhưng hai thúc cháu đều nghèo túng chật vật, một người ăn nhờ ở đậu, một người quần áo rách tả tơi… thế mà lại cất giấu của chìm, đã thế còn nuôi mãnh khuyển dị vực?
Nguyễn Thời Ý lại hỏi: “Sao thúc phụ của đệ không tự mình đến đây?”
“… Thúc thúc làm sai nên sợ bị đánh.” Dáng vẻ A Lục sợ hãi như muốn nói “ Ta chỉ là một đưa bé, đừng bắt nạt ta”, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Ý cười trên môi Nguyễn Thời Ý lan tràn đến khoé mắt, “Vậy đệ có thể nói đại danh của thúc phụ cho ta biết được không?”
“Chuyện này… đệ cũng không biết.” A Lục cười ngượng ngùng, “Thúc… thúc thúc nhặt đệ trên đường cái, không phải thúc thúc ruột của đệ.”
Nguyễn Thời Ý không biết được người này là có tài nhưng không gặp thời nên giả vờ để người ta quan tâm, hay là thật lòng thật tâm tạ lỗi.
Nếu là vế đầu cầu danh cầu lợi thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện. Còn nếu là vế sau, trong lòng thật sự mang áy náy thì theo lý thuyết sẽ không có ý xấu.
Nàng cười một tiếng: “Không cần bồi thường tiền, cũng không cần phải sơn lại tường, đệ thay ta chuyển lời cho người đó — Trường Hưng lâu xin đợi khách quý ghé thăm.”
A Lục nhẩm lại hai lần để không quên.
Nguyễn Thời Ý lệnh cho nha hoàn mang một ống trúc nhỏ cho A Lục: “Trong đây là mứt quả mơ, thưởng cho đệ. Trên người đệ mang theo “số tiền lớn”, trên đường về nhớ cẩn thận.”
“Tạ ơn tỷ tỷ!” A Lục có mứt ăn liền vui vẻ ra mặt, cậu khom người nói cảm ơn rồi kiêu ngạo sờ sờ đầu chó, “Có Đại Mao ở đây, đệ không sợ!”
Nhìn đứa bé cùng mãnh khuyển biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, Nguyễn Thời Ý liếc mắt ra hiệu cho chưởng quầy, sau đó trở lại chủ đề lúc trước cùng Lam Hi Vân.
***
Trước đây cứ qua giờ Ngọ là đám tiểu nhị trong Trường Hưng lâu có thể nghỉ ngơi non nửa buổi chiều.
Nhưng bây giờ trên tường có tuyệt tác tranh thuỷ mặc, khách khứa kéo đến nườm nượp, khiến người trong phòng bếp cùng đám tiểu nhị phục vụ bên ngoài ngay cả cơ hội thở cũng không có.
Giờ Thân, Nguyễn Thời Ý tiễn Lam Hi Vân xuống lầu, sau đó nàng gọi tiểu nhị được phân ra ngoài tìm hiểu đến trước mặt.
“Tiểu thư, tiểu tử A Lục dắt mãnh khuyển xuyên qua phố lớn rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, đúng là không có ai dám trêu chọc trên đường. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia tiến vào một viện tử đổ nát phía thành Bắc, tiểu nhân đã lặng lẽ đi theo và nhìn thấy…”
“Ồ?” Nguyễn Thời Ý tò mò, “Ngươi thấy gì?”
“Bên trong tiểu viện có một cái lều nát, nam tử kia ngồi trên cỏ khô, hắn nhíu mày nhìn bạc trong tay rồi cầm lấy gương và dao nhỏ… hai con mãnh khuyển chạy vòng quanh người hắn. Còn tiểu tử kia đổ mứt mơ trong ống trúc đưa cho nam tử đầu tiên, sau đó ném cho mỗi con mãnh khuyển một viên. Mãnh khuyển bỗng nhiên nhìn về phía cửa rồi gầm nhẹ, tiểu nhân sợ hãi cho nên…”
“Người kia đúng là thanh niên đã vẽ tranh???”
Tiểu nhị gật đầu và bổ sung một câu: “Có vẻ như… hắn ta muốn cạo râu.”
Nguyễn Thời Ý trầm tư suy nghĩ, nàng xua tay, ra hiệu cho tiểu nhị ra ngoài. Nàng quay đầu nhìn kỹ bức tranh trên tường, vẻ mặt như chìm vào sương mù.
Nàng vốn tưởng rằng người hoạ sĩ kia sẽ nhanh chóng tìm đến cửa, nhất là khi đã kinh động đến mấy vị danh gia ở Hàn lâm viện Hội hoạ, thì đây là cơ hội tốt để nổi tiếng.
Không nghĩ tới mấy ngày tiếp theo, nàng lại không nghe thấy tin tức gì của người kia.
Chưởng quầy cho người đi nghe ngóng mới biết tiểu viện trống không, người cũng biến mất không biết tung tích.
Nguyễn Thời Ý bề bộn nhiều việc cần giải quyết, cộng thêm có Lam Hi Vân làm bạn, dần dà nàng đã không còn bận tâm những việc không mấy liên quan.
Nàng nghe trưởng tôn nói tiểu tôn tử vì tổ mẫu “bệnh chết”, còn nhũ mẫu về quê rồi biến mất không dấu vết mà hàng đêm khóc nỉ non, việc này làm nàng càng đau lòng gấp bội cho tiểu tôn tử, nhưng lại không thể đi dỗ dành.
Cục diện triều chính thì đúng như nàng dự đoán, Từ Minh Lễ rời chức hai tháng thì nội các thay máu, pháp lệnh mới tạm hoãn ban hành.
Trong đó người thay thế chức Thủ phụ chính là đường đệ của Hồng Lãng Nhiên.
Ngày tổ chức tang lễ, Nguyễn Thời Ý cho rằng người chạy đến biểu lộ cõi lòng trước “di thể” của nàng tuyệt đối không phải Hồng Lãng Nhiên.
Giọng điệu thay đổi liên tục thế kia sao có thể xuất phát từ miệng Lão đầu tử đấy được?
Trước kia nàng hay đi theo tổ phụ nhưng cũng rất hạn chế giao lưu kết bạn với những thanh niên tài tuấn, sau này nàng thành thân lại càng ít lui tới, chứ đừng nói là nàng goá bụa mấy chục năm, đều tránh không gặp mặt bọn họ…
Ai lại âm thầm để nàng trong lòng, rồi lại không tiếc che giấu tai mắt người khác mà lén lút gặp nàng lần cuối?
Tâm nàng như dòng nước lặng, từ lâu đã không để ý đến tình yêu, đối với vấn đề này nàng cũng không có câu trả lời.
***
Buổi chiều mùa hè, không khí khô nóng, không một ngọn gió.
Bốn phía là tiếng ve kêu ồn ào, hoà lẫn với tiếng quạt, cùng với tiếng rao của người bán hàng.
Tại nội đường Tập Hiền Trai ở thành Nam, sương khói lượn lờ toả ra từ lư hương hình hoa sen làm người ta sợ hãi.
Nguyễn Thời Ý ngồi ngay ngắn trước án thư, tỉ mỉ lựa chọn giữa đống mực thỏi mà hồi còn trẻ nàng từng cất giữ, thỏi có màu mực đẹp thì hình dáng lại xấu, việc này khiến nàng rơi vào tình huống khó xử.
Lâm Hi Vân mới trở về từ Đại Lý Tự, một thân võ phục mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nàng đi qua đi lại và không ngừng thúc giục: “Haizzz! Muội muội Nguyễn gia này, mấy thanh mực thỏi đen thui có gì hay mà muội cũng có thể ngồi nhìn cả nửa ngày!”
“Muội sắp xong rồi đây!”
Hôm nay người nhà họ Lam đi ngắm cảnh hồ ở dưới chân núi phía nam, kinh thành. Lam Hi Vân mời Nguyễn Thời Ý đến ven hồ “giải sầu”, thực chất là muốn để muội ấy diện kiến người nhà, tạo cơ hội lấy lại bức « Vạn Sơn Tình Lam ».
Nguyễn Thời Ý sợ mình đi sớm quá sẽ quấy rầy nhã hứng của Tiêu Đồng, cho nên lúc đi ngang qua cửa hàng nhà mình, nàng liền rẽ vào tiện thể chọn mấy dụng cụ dùng cho hội hoạ, để tránh bản thân quá nổi bật khi học tại trường vẽ.
Nàng nắm chắc thời gian, ước lượng trọng lượng mực thỏi rồi đem lên mũi ngửi, cẩn thận đánh giá.
Giữa không gian yên ắng, tiểu nhị nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng, hắn lập tức chạy ra phía mặt tiền của cửa hàng.
Lam Hi Vân thấy bên trong không còn người ngoài, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ta hỏi muội một chuyện, muội phải thành thật trả lời!”
Nguyễn Thời Ý tỏ vẻ cung kính: “Lam đại nhân có lệnh, tiểu nữ tử tất nhiên biết gì nói nấy!”
“Xuỳ!” Lam Hi Vân thần bí nói, “Muội và Từ đại công tử có phải là… một đôi không? Phải không?”
Nguyễn Thời Ý ôm bụng như muốn cười, “Sao trí tưởng tượng của tỷ lại phong phú như vậy?”
… Từ đại công tử Từ Thịnh là trưởng tử của Từ Minh Lễ, là trưởng tôn của Nguyễn Thời Ý nàng! Người này đang nói đùa cái gì vậy!
Lam Hi Vân bĩu môi: “Lần trước hắn xuống núi xử lý công việc lại còn cố tình đi vòng qua thành Tây, tự mình xếp hàng mua bánh hạt dẻ rồi chạy nhanh về hướng Lan Viên của muội! Ta đều nhìn thấy, muội còn mạnh miệng!”
Nguyễn Thời Ý dở khóc dở cười.
Xem ra việc trưởng tôn hiếu thuận với nàng, ở trong mắt người ngoài hoàn toàn là cái nhìn khác!
“Lúc trước Từ đại công tử đánh cược thua nên mới phải mua bánh cho muội, tỷ đừng suy nghĩ lung tung!”
Lam Hi Vân thấy Nguyễn Thời Ý không có biểu hiện ngượng ngùng, cho nên cũng tin vài phần: “Nói như vậy thì hai người hoàn toàn trong sáng? Ngay cả… tiếp xúc chân tay cũng không có?”
Nguyễn Thời Ý nghe được lời này, cổ họng như muốn phun một ngụm máu.
Nàng từng ôm trưởng tôn khi còn bé để dỗ dành hắn ngủ… vậy có tính là tiếp xúc tay chân không?
Nguyễn Thời Ý vội vàng lắc đầu, “Tỷ còn nhỏ tuổi mà trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện gì vậy?”
“Ai còn nhỏ tuổi? Ta lớn hơn muội hai tuổi đó! Mà này, muội còn chưa có hôn ước hả?”
Nguyễn Thời Ý lập tức cảnh giác — năm đó nàng và Tiêu Đồng trở mặt cũng bắt nguồn từ việc liên hôn của con cái. Bây giờ Lam Hi Vân và tiểu muội đều đã có hôn ước, chỉ mỗi huynh trưởng là chậm chạp chưa có ai, Lam Hi Vân là muội muội ruột chẳng lẽ định….
“À chuyện này…” Nàng đè thấp giọng, nín cười nói, “Muội thật sự chưa có hôn ước, bởi vì… Thái phu nhân lo lắng cho muội nên điều kiện chọn rể hơi hà khắc.”
Lam Hi Vân lộ vẻ thất vọng: “Hà khắc như nào? Muội nói ta nghe xem nào.”
Nguyễn Thời Ý ném củ khoai lang nóng bỏng cho “Từ Thái phu nhân”, nàng căng da đầu nói dối: “Ví dụ như lão nhân gia yêu cầu đối phương phải xuất thân thế gia, tướng mạo và nhân phẩm đều tốt. Đặc biệt phải am hiểu thơ, thư pháp, hội hoạ. Thân thể khoẻ mạnh, nếu biết võ thì càng tốt…”
Nàng cố ý nói điều kiện văn võ song toàn để chặt đứt ý định làm mối giúp huynh trưởng của Lam Hi Vân.
Nói đến việc này… nàng đột nhiên nhớ ra đây không phải là dáng vẻ Từ Hách thuở thiếu thời hay sao?
Từ Hách ở phương diện tài hoa hội hoạ thì không cần phải nhiều lời, hắn còn xuất thân từ phủ tướng quân, có căn cơ văn võ, về phương diện thể lực… nàng là người rõ nhất.
“Yêu cầu của Từ Thái phu nhân không hề thấp!” Mấy lời của Lam Hi Vân cắt đứt mạch suy nghĩ của Nguyễn Thời Ý.
“Cũng không hẳn như vậy…” Nguyễn Thời Ý chọn mực thỏi tốt nhất, nàng tự tay gói kỹ rồi cười nói: “Muội và Từ gia tuy không có quan hệ ruột thịt, nhưng về tình về lý thì trong vòng một năm muội tuyệt đối không nói đến chuyện cưới gả. Hơn nữa “Nhà có ngàn vàng, làm điều mình muốn”, vậy việc gì muội phải tự trói buộc bản thân mình vào hôn nhân?”
“Biết muội có tiền nên tuỳ hứng!” Lam Hi Vân chế nhạo một câu, sau đó mặt bỗng nhiên biến sắc: “Muội… chẳng lẽ muội muốn bắt chước… người kia?”
Nguyễn Thời Ý không còn vẻ đùa cợt: “Muội là nữ thương nhân, tư chất bình thường, sao có thể đánh đồng với Hàm Vân quận chúa? Chẳng qua muội cảm thấy tự do tự tại….”
“Đừng! Muội ngàn vạn lần đừng học theo nàng ấy! Rất nguy hiểm!” Sắc mặt Lam Hi Vân ửng đỏ, nàng vội vàng chen ngang nói, “Bắt đầu từ giờ phút này, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực tìm cho muội một lang quân như ý!”
Nàng sợ Nguyễn Thời Ý nhất thời vô ý đi theo “đường mòn” ấy, vì thế liền vỗ ngực đảm bảo, lại còn thề son sắt “Trước tiên quan sát, lo sớm khỏi hoạ”…v..v..
Hai người vừa nói chuyện vừa đi trên hành lang nhỏ, Nguyễn Thời Ý nghe được tên của ba vị thanh niên tài tuấn từ miệng Lam Hi Vân, trong số đó có một người là nhi tử của Hồng Lãng Nhiên… thì đầu nàng lúc này như muốn nứt làm đôi.
Haizzz!!! Tiểu tổ tông Lam gia nói gió chính là mưa, tính tình thích quản chuyện so với Tiêu Đồng năm đó chỉ có hơn chứ không kém!
Thấy chủ tử đi qua, hai gã tiểu nhị đang đứng trước cửa tiếp đãi khách nhân liền lên tiếng chào hỏi Nguyễn Thời Ý, nàng gật đầu rồi vượt qua, bỗng nhiên tay áo bị Lam Hi Vân kéo lại.
“Thời Ý, từ góc nhìn này, ta có thể thấy vẻ ngoài và khí chất của nam nhân kia hoàn toàn phù hợp với điều kiện mà muội nói…”
Ai? Là ai có thể xuất hiện nhanh như vậy?
“Tỷ đừng nói bậy nữa! Đi nhanh lên!” Nguyễn Thời Ý nôn nóng nói, nàng tiện tay kéo người đi, ai ngờ Lam Hi Vân vẫn đứng yên không nhúc nhích, ngược lại còn giữ chặt nàng.
Nguyễn Thời Ý vô thức quay đầu, ánh mắt lơ đãng quét về phía bóng lưng đang đứng trước bức tranh mặc trúc, tâm nàng đột nhiên run lên.
Tranh mặc trúc treo trên bức tường cao, cành trúc khẽ cong, mảnh mai tinh tế, trái phải cân đối, bút pháp mạnh mẽ lại ẩn chứa mềm mại, có tình.
Nam nhân đứng khoanh tay nhìn tranh vẽ, sống lưng thẳng tắp giống như ngọn núi hiên ngang hùng vĩ, vai rộng eo thon làm nổi bật dáng người săn chắc.
Khuôn mặt góc nghiêng hiện lên vẻ nho nhã phong lưu, ngũ quan như điêu khắc, đường nét sắc bén nhưng không làm mất đi nhuệ khí.
Người cao như trúc, mắt sáng như sao…
Tựa như giấc mộng cũ bị phong ấn chồng chéo trong nhiều thập kỷ.
Nguyễn Thời Ý lập tức ngừng thở, có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Người kia dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt trong trẻo đối diện với ánh mắt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Không lâu sau, chưởng quầy mời một người lên lầu hai giữa tiếng tranh luận của thực khách.
Nói đúng hơn là một đứa bé đang run rẩy sợ hãi.
Đứa bé này ước chừng sáu bảy tuổi, thân người gầy gò, quần áo rách rưới, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt trong vắt ngây thơ ẩn chứa vẻ khiếp sợ.
Nếu chỉ là một đứa bé bình thường thì chưởng quầy chắc chắn sẽ không để vào mắt.
Nhưng trên tay tiểu ăn mày này lại nắm chặt hai mươi lượng bạc, sau lưng là một con chó to lớn, uy mãnh dị thường đi theo!
Chó lớn theo sát phía sau, ngoại hình của nó giống hệt chó sói, toàn thân bao phủ bởi lớp lông dày, màu lông trắng chạy dọc theo sống lưng điểm giữa màu lông xám đen, trên cổ đeo một chiếc lục lạc nhỏ. Con ngươi của nó màu lam, ánh mắt lạnh nhạt hung dữ, có một loại khí thế không giận mà uy, khác biệt hoàn toàn với những con chó lớn bình thường, loại chó dị vực này cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Tiểu ăn mày đi cùng mãnh khuyển vùng Bắc Vực???
Vậy còn … thanh niên khí chất thoát tục, y phục đơn giản đâu rồi?
“Tiểu hài tử.” Nguyễn Thời Ý vẫy tay với đứa bé, giọng nói dịu dàng hỏi, “Đệ tên gì?”
Đứa bé nơm nớp trả lời: “A… A Lục.”
Chó lớn hếch cái mũi ngửi ngửi Nguyễn Thời Ý, đôi mắt nhỏ sáng lên giống như tìm được con mồi, nó nhào lên định liếm tay nàng thì bị A Lục dùng sức giữ chặt dây thừng.
Nguyễn Thời Ý vốn hơi sợ hãi, thấy mãnh khuyển nghe lời thì tâm tình cũng bình tĩnh lại: “A Lục, đệ nói cho ta biết, đệ đến Trường Hưng lâu để làm gì?”
Hai tay A Lục dâng bạc lên: “…Đệ đến bồi… bồi thường tiền. Thúc thúc nói hắn uống quá nhiều rượu nên vẽ linh tinh lên tường là không đúng, thúc thúc bảo đệ thay mặt xin lỗi chưởng quầy, sau đó đưa bạc để sơn lại tường.”
Tiểu hài tử nhìn đơn thuần, ngây thơ, không giống như nói dối.
Nhưng hai thúc cháu đều nghèo túng chật vật, một người ăn nhờ ở đậu, một người quần áo rách tả tơi… thế mà lại cất giấu của chìm, đã thế còn nuôi mãnh khuyển dị vực?
Nguyễn Thời Ý lại hỏi: “Sao thúc phụ của đệ không tự mình đến đây?”
“… Thúc thúc làm sai nên sợ bị đánh.” Dáng vẻ A Lục sợ hãi như muốn nói “ Ta chỉ là một đưa bé, đừng bắt nạt ta”, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Ý cười trên môi Nguyễn Thời Ý lan tràn đến khoé mắt, “Vậy đệ có thể nói đại danh của thúc phụ cho ta biết được không?”
“Chuyện này… đệ cũng không biết.” A Lục cười ngượng ngùng, “Thúc… thúc thúc nhặt đệ trên đường cái, không phải thúc thúc ruột của đệ.”
Nguyễn Thời Ý không biết được người này là có tài nhưng không gặp thời nên giả vờ để người ta quan tâm, hay là thật lòng thật tâm tạ lỗi.
Nếu là vế đầu cầu danh cầu lợi thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện. Còn nếu là vế sau, trong lòng thật sự mang áy náy thì theo lý thuyết sẽ không có ý xấu.
Nàng cười một tiếng: “Không cần bồi thường tiền, cũng không cần phải sơn lại tường, đệ thay ta chuyển lời cho người đó — Trường Hưng lâu xin đợi khách quý ghé thăm.”
A Lục nhẩm lại hai lần để không quên.
Nguyễn Thời Ý lệnh cho nha hoàn mang một ống trúc nhỏ cho A Lục: “Trong đây là mứt quả mơ, thưởng cho đệ. Trên người đệ mang theo “số tiền lớn”, trên đường về nhớ cẩn thận.”
“Tạ ơn tỷ tỷ!” A Lục có mứt ăn liền vui vẻ ra mặt, cậu khom người nói cảm ơn rồi kiêu ngạo sờ sờ đầu chó, “Có Đại Mao ở đây, đệ không sợ!”
Nhìn đứa bé cùng mãnh khuyển biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, Nguyễn Thời Ý liếc mắt ra hiệu cho chưởng quầy, sau đó trở lại chủ đề lúc trước cùng Lam Hi Vân.
***
Trước đây cứ qua giờ Ngọ là đám tiểu nhị trong Trường Hưng lâu có thể nghỉ ngơi non nửa buổi chiều.
Nhưng bây giờ trên tường có tuyệt tác tranh thuỷ mặc, khách khứa kéo đến nườm nượp, khiến người trong phòng bếp cùng đám tiểu nhị phục vụ bên ngoài ngay cả cơ hội thở cũng không có.
Giờ Thân, Nguyễn Thời Ý tiễn Lam Hi Vân xuống lầu, sau đó nàng gọi tiểu nhị được phân ra ngoài tìm hiểu đến trước mặt.
“Tiểu thư, tiểu tử A Lục dắt mãnh khuyển xuyên qua phố lớn rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, đúng là không có ai dám trêu chọc trên đường. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia tiến vào một viện tử đổ nát phía thành Bắc, tiểu nhân đã lặng lẽ đi theo và nhìn thấy…”
“Ồ?” Nguyễn Thời Ý tò mò, “Ngươi thấy gì?”
“Bên trong tiểu viện có một cái lều nát, nam tử kia ngồi trên cỏ khô, hắn nhíu mày nhìn bạc trong tay rồi cầm lấy gương và dao nhỏ… hai con mãnh khuyển chạy vòng quanh người hắn. Còn tiểu tử kia đổ mứt mơ trong ống trúc đưa cho nam tử đầu tiên, sau đó ném cho mỗi con mãnh khuyển một viên. Mãnh khuyển bỗng nhiên nhìn về phía cửa rồi gầm nhẹ, tiểu nhân sợ hãi cho nên…”
“Người kia đúng là thanh niên đã vẽ tranh???”
Tiểu nhị gật đầu và bổ sung một câu: “Có vẻ như… hắn ta muốn cạo râu.”
Nguyễn Thời Ý trầm tư suy nghĩ, nàng xua tay, ra hiệu cho tiểu nhị ra ngoài. Nàng quay đầu nhìn kỹ bức tranh trên tường, vẻ mặt như chìm vào sương mù.
Nàng vốn tưởng rằng người hoạ sĩ kia sẽ nhanh chóng tìm đến cửa, nhất là khi đã kinh động đến mấy vị danh gia ở Hàn lâm viện Hội hoạ, thì đây là cơ hội tốt để nổi tiếng.
Không nghĩ tới mấy ngày tiếp theo, nàng lại không nghe thấy tin tức gì của người kia.
Chưởng quầy cho người đi nghe ngóng mới biết tiểu viện trống không, người cũng biến mất không biết tung tích.
Nguyễn Thời Ý bề bộn nhiều việc cần giải quyết, cộng thêm có Lam Hi Vân làm bạn, dần dà nàng đã không còn bận tâm những việc không mấy liên quan.
Nàng nghe trưởng tôn nói tiểu tôn tử vì tổ mẫu “bệnh chết”, còn nhũ mẫu về quê rồi biến mất không dấu vết mà hàng đêm khóc nỉ non, việc này làm nàng càng đau lòng gấp bội cho tiểu tôn tử, nhưng lại không thể đi dỗ dành.
Cục diện triều chính thì đúng như nàng dự đoán, Từ Minh Lễ rời chức hai tháng thì nội các thay máu, pháp lệnh mới tạm hoãn ban hành.
Trong đó người thay thế chức Thủ phụ chính là đường đệ của Hồng Lãng Nhiên.
Ngày tổ chức tang lễ, Nguyễn Thời Ý cho rằng người chạy đến biểu lộ cõi lòng trước “di thể” của nàng tuyệt đối không phải Hồng Lãng Nhiên.
Giọng điệu thay đổi liên tục thế kia sao có thể xuất phát từ miệng Lão đầu tử đấy được?
Trước kia nàng hay đi theo tổ phụ nhưng cũng rất hạn chế giao lưu kết bạn với những thanh niên tài tuấn, sau này nàng thành thân lại càng ít lui tới, chứ đừng nói là nàng goá bụa mấy chục năm, đều tránh không gặp mặt bọn họ…
Ai lại âm thầm để nàng trong lòng, rồi lại không tiếc che giấu tai mắt người khác mà lén lút gặp nàng lần cuối?
Tâm nàng như dòng nước lặng, từ lâu đã không để ý đến tình yêu, đối với vấn đề này nàng cũng không có câu trả lời.
***
Buổi chiều mùa hè, không khí khô nóng, không một ngọn gió.
Bốn phía là tiếng ve kêu ồn ào, hoà lẫn với tiếng quạt, cùng với tiếng rao của người bán hàng.
Tại nội đường Tập Hiền Trai ở thành Nam, sương khói lượn lờ toả ra từ lư hương hình hoa sen làm người ta sợ hãi.
Nguyễn Thời Ý ngồi ngay ngắn trước án thư, tỉ mỉ lựa chọn giữa đống mực thỏi mà hồi còn trẻ nàng từng cất giữ, thỏi có màu mực đẹp thì hình dáng lại xấu, việc này khiến nàng rơi vào tình huống khó xử.
Lâm Hi Vân mới trở về từ Đại Lý Tự, một thân võ phục mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nàng đi qua đi lại và không ngừng thúc giục: “Haizzz! Muội muội Nguyễn gia này, mấy thanh mực thỏi đen thui có gì hay mà muội cũng có thể ngồi nhìn cả nửa ngày!”
“Muội sắp xong rồi đây!”
Hôm nay người nhà họ Lam đi ngắm cảnh hồ ở dưới chân núi phía nam, kinh thành. Lam Hi Vân mời Nguyễn Thời Ý đến ven hồ “giải sầu”, thực chất là muốn để muội ấy diện kiến người nhà, tạo cơ hội lấy lại bức « Vạn Sơn Tình Lam ».
Nguyễn Thời Ý sợ mình đi sớm quá sẽ quấy rầy nhã hứng của Tiêu Đồng, cho nên lúc đi ngang qua cửa hàng nhà mình, nàng liền rẽ vào tiện thể chọn mấy dụng cụ dùng cho hội hoạ, để tránh bản thân quá nổi bật khi học tại trường vẽ.
Nàng nắm chắc thời gian, ước lượng trọng lượng mực thỏi rồi đem lên mũi ngửi, cẩn thận đánh giá.
Giữa không gian yên ắng, tiểu nhị nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng, hắn lập tức chạy ra phía mặt tiền của cửa hàng.
Lam Hi Vân thấy bên trong không còn người ngoài, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ta hỏi muội một chuyện, muội phải thành thật trả lời!”
Nguyễn Thời Ý tỏ vẻ cung kính: “Lam đại nhân có lệnh, tiểu nữ tử tất nhiên biết gì nói nấy!”
“Xuỳ!” Lam Hi Vân thần bí nói, “Muội và Từ đại công tử có phải là… một đôi không? Phải không?”
Nguyễn Thời Ý ôm bụng như muốn cười, “Sao trí tưởng tượng của tỷ lại phong phú như vậy?”
… Từ đại công tử Từ Thịnh là trưởng tử của Từ Minh Lễ, là trưởng tôn của Nguyễn Thời Ý nàng! Người này đang nói đùa cái gì vậy!
Lam Hi Vân bĩu môi: “Lần trước hắn xuống núi xử lý công việc lại còn cố tình đi vòng qua thành Tây, tự mình xếp hàng mua bánh hạt dẻ rồi chạy nhanh về hướng Lan Viên của muội! Ta đều nhìn thấy, muội còn mạnh miệng!”
Nguyễn Thời Ý dở khóc dở cười.
Xem ra việc trưởng tôn hiếu thuận với nàng, ở trong mắt người ngoài hoàn toàn là cái nhìn khác!
“Lúc trước Từ đại công tử đánh cược thua nên mới phải mua bánh cho muội, tỷ đừng suy nghĩ lung tung!”
Lam Hi Vân thấy Nguyễn Thời Ý không có biểu hiện ngượng ngùng, cho nên cũng tin vài phần: “Nói như vậy thì hai người hoàn toàn trong sáng? Ngay cả… tiếp xúc chân tay cũng không có?”
Nguyễn Thời Ý nghe được lời này, cổ họng như muốn phun một ngụm máu.
Nàng từng ôm trưởng tôn khi còn bé để dỗ dành hắn ngủ… vậy có tính là tiếp xúc tay chân không?
Nguyễn Thời Ý vội vàng lắc đầu, “Tỷ còn nhỏ tuổi mà trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện gì vậy?”
“Ai còn nhỏ tuổi? Ta lớn hơn muội hai tuổi đó! Mà này, muội còn chưa có hôn ước hả?”
Nguyễn Thời Ý lập tức cảnh giác — năm đó nàng và Tiêu Đồng trở mặt cũng bắt nguồn từ việc liên hôn của con cái. Bây giờ Lam Hi Vân và tiểu muội đều đã có hôn ước, chỉ mỗi huynh trưởng là chậm chạp chưa có ai, Lam Hi Vân là muội muội ruột chẳng lẽ định….
“À chuyện này…” Nàng đè thấp giọng, nín cười nói, “Muội thật sự chưa có hôn ước, bởi vì… Thái phu nhân lo lắng cho muội nên điều kiện chọn rể hơi hà khắc.”
Lam Hi Vân lộ vẻ thất vọng: “Hà khắc như nào? Muội nói ta nghe xem nào.”
Nguyễn Thời Ý ném củ khoai lang nóng bỏng cho “Từ Thái phu nhân”, nàng căng da đầu nói dối: “Ví dụ như lão nhân gia yêu cầu đối phương phải xuất thân thế gia, tướng mạo và nhân phẩm đều tốt. Đặc biệt phải am hiểu thơ, thư pháp, hội hoạ. Thân thể khoẻ mạnh, nếu biết võ thì càng tốt…”
Nàng cố ý nói điều kiện văn võ song toàn để chặt đứt ý định làm mối giúp huynh trưởng của Lam Hi Vân.
Nói đến việc này… nàng đột nhiên nhớ ra đây không phải là dáng vẻ Từ Hách thuở thiếu thời hay sao?
Từ Hách ở phương diện tài hoa hội hoạ thì không cần phải nhiều lời, hắn còn xuất thân từ phủ tướng quân, có căn cơ văn võ, về phương diện thể lực… nàng là người rõ nhất.
“Yêu cầu của Từ Thái phu nhân không hề thấp!” Mấy lời của Lam Hi Vân cắt đứt mạch suy nghĩ của Nguyễn Thời Ý.
“Cũng không hẳn như vậy…” Nguyễn Thời Ý chọn mực thỏi tốt nhất, nàng tự tay gói kỹ rồi cười nói: “Muội và Từ gia tuy không có quan hệ ruột thịt, nhưng về tình về lý thì trong vòng một năm muội tuyệt đối không nói đến chuyện cưới gả. Hơn nữa “Nhà có ngàn vàng, làm điều mình muốn”, vậy việc gì muội phải tự trói buộc bản thân mình vào hôn nhân?”
“Biết muội có tiền nên tuỳ hứng!” Lam Hi Vân chế nhạo một câu, sau đó mặt bỗng nhiên biến sắc: “Muội… chẳng lẽ muội muốn bắt chước… người kia?”
Nguyễn Thời Ý không còn vẻ đùa cợt: “Muội là nữ thương nhân, tư chất bình thường, sao có thể đánh đồng với Hàm Vân quận chúa? Chẳng qua muội cảm thấy tự do tự tại….”
“Đừng! Muội ngàn vạn lần đừng học theo nàng ấy! Rất nguy hiểm!” Sắc mặt Lam Hi Vân ửng đỏ, nàng vội vàng chen ngang nói, “Bắt đầu từ giờ phút này, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực tìm cho muội một lang quân như ý!”
Nàng sợ Nguyễn Thời Ý nhất thời vô ý đi theo “đường mòn” ấy, vì thế liền vỗ ngực đảm bảo, lại còn thề son sắt “Trước tiên quan sát, lo sớm khỏi hoạ”…v..v..
Hai người vừa nói chuyện vừa đi trên hành lang nhỏ, Nguyễn Thời Ý nghe được tên của ba vị thanh niên tài tuấn từ miệng Lam Hi Vân, trong số đó có một người là nhi tử của Hồng Lãng Nhiên… thì đầu nàng lúc này như muốn nứt làm đôi.
Haizzz!!! Tiểu tổ tông Lam gia nói gió chính là mưa, tính tình thích quản chuyện so với Tiêu Đồng năm đó chỉ có hơn chứ không kém!
Thấy chủ tử đi qua, hai gã tiểu nhị đang đứng trước cửa tiếp đãi khách nhân liền lên tiếng chào hỏi Nguyễn Thời Ý, nàng gật đầu rồi vượt qua, bỗng nhiên tay áo bị Lam Hi Vân kéo lại.
“Thời Ý, từ góc nhìn này, ta có thể thấy vẻ ngoài và khí chất của nam nhân kia hoàn toàn phù hợp với điều kiện mà muội nói…”
Ai? Là ai có thể xuất hiện nhanh như vậy?
“Tỷ đừng nói bậy nữa! Đi nhanh lên!” Nguyễn Thời Ý nôn nóng nói, nàng tiện tay kéo người đi, ai ngờ Lam Hi Vân vẫn đứng yên không nhúc nhích, ngược lại còn giữ chặt nàng.
Nguyễn Thời Ý vô thức quay đầu, ánh mắt lơ đãng quét về phía bóng lưng đang đứng trước bức tranh mặc trúc, tâm nàng đột nhiên run lên.
Tranh mặc trúc treo trên bức tường cao, cành trúc khẽ cong, mảnh mai tinh tế, trái phải cân đối, bút pháp mạnh mẽ lại ẩn chứa mềm mại, có tình.
Nam nhân đứng khoanh tay nhìn tranh vẽ, sống lưng thẳng tắp giống như ngọn núi hiên ngang hùng vĩ, vai rộng eo thon làm nổi bật dáng người săn chắc.
Khuôn mặt góc nghiêng hiện lên vẻ nho nhã phong lưu, ngũ quan như điêu khắc, đường nét sắc bén nhưng không làm mất đi nhuệ khí.
Người cao như trúc, mắt sáng như sao…
Tựa như giấc mộng cũ bị phong ấn chồng chéo trong nhiều thập kỷ.
Nguyễn Thời Ý lập tức ngừng thở, có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Người kia dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt trong trẻo đối diện với ánh mắt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com