-
Chương 31-35
Chương 31 Lại vào miếu sơn thần
Tiếp tục đọc:
“Nhiệm vụ sống sót ba giờ tương đối đơn giản, lúc ban đầu, ta ở sau khi xem nội dung bút ký, đã gặp một oán linh dây dưa, đặc tính của nó là liên tục không ngừng rút lấy dương khí của vật sống, thẳng đến lúc mục tiêu tử vong.
“Thần dạ du đối với linh thể có áp chế trời sinh, ta không phí tinh lực quá lớn đã khu trừ nó, nhưng khi ta muốn cắn nuốt nó, lại gặp trở ngại thật lớn. Cái này có lẽ là linh cảnh bảo hộ đối với oán linh.
“Toàn bộ người từng xem bút ký đều sẽ bị nguyền rủa, bị oán linh dây dưa không chết không thôi, bất cứ phương pháp loại trừ nào cũng là tạm thời, loại trừ oán linh một lần, đại khái có thể đạt được 15 phút giai đoạn an toàn.
“Đáng nhắc tới, bố cục chỉnh thể miếu sơn thần là một tòa chủ điện, hai tòa hậu viện kề sát. Ngọn nến trong chủ điện là một đạo cụ cực kỳ mạnh, có năng lực trấn tà, tịnh hóa, chỉ cần tránh ở trong chủ điện, liền ý nghĩa an toàn. Trả giá là ngọn nến sẽ tiêu trừ sợ hãi trong lòng người ta, tắm rửa ánh nến lâu dài, sẽ trở nên không sợ gì cả, ở trong linh cảnh hung hiểm như thế, không sợ gì là trí mạng. Mặt khác, nó không thể bị di động, không thể mang ra khỏi linh cảnh.
“Sau khi ở lại trong chủ điện nửa giờ, ta đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu, từ hậu viện truyền đến tiếng cầu cứu, trong đó xen lẫn tiếng gào rống làm người ta nổi cả da gà, không giống vật sống gào rống. Sau khi do dự một phen, ta quyết định tới hậu viện thăm dò.”
Chủ điện quả thật là căn phòng an toàn, điểm ấy ta tự mình nghiệm chứng, nhưng không ngờ căn nguyên là ngọn nến, ta còn tưởng là vị sơn thần nương nương xinh đẹp kia.
Tiếng cầu cứu là từ trong cây đa to kia phát ra, tiếng rống ta chưa nghe được, cái sân nhà kia phía đông quả nhiên khủng bố... Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, âm thầm hít sâu vào.
Hắn hít sâu một hơi, tập trung tinh thần đọc tiếp, tin tức phía sau cực kỳ quan trọng, nếu có thể biết trước được tình huống của một sân nhà khác, hắn khi thăm dò có thể tránh né nguy hiểm.
“Cây đa to rất nguy hiểm, đừng quay đầu, đừng quay đầu.”
“Cây đa này tựa như có ý thức, nhưng vì sao phải cầu cứu chứ? Về phần tiếng rống đáng sợ, ta cũng chưa tìm được ngọn nguồn, bởi vì nó xuất hiện cắt ngang sự thăm dò của ta, nó là một đôi giày nhảy màu đỏ. “
“Nó chưa ngay lập tức công kích ta, mà là mời ta khiêu vũ, xuất phát từ tâm lý thử, ta đồng ý lời mời của nó.”
“Ta căn bản không nhớ được bước nhảy của nó, quá loạn quá tạp, đối với ta không có kinh nghiệm vũ đạo mà nói, đây là yêu cầu không có khả năng hoàn thành. Không, cho dù là người có kinh nghiệm vũ đạo cũng không có khả năng nhớ kỹ những bước nhảy đó. Ta thất bại, giày nhảy màu đỏ triển khai đuổi giết đối với ta.”
“Ta thuận lợi trốn về chủ điện, nhưng xương sườn bị nó đạp gãy hai cái, ta nghĩ ta đã hiểu rõ diện mạo thật sự của nó, đây là một món đạo cụ cực kỳ đáng sợ, nó truy tung bỏ qua địa hình cùng chướng ngại vật, không đạt mục đích thề không bỏ qua, bước đầu phỏng đoán, nó là một món đạo cụ loại quy tắc.”
“Khó có thể tin, trong một linh cảnh thí luyện vậy mà có đạo cụ loại quy tắc, ta rốt cuộc biết Tiền Thọ rõ ràng mang theo một món đạo cụ, lại vẫn như cũ chết ở miếu sơn thần, biết vì sao linh cảnh này chưa từng có ai vượt qua, đùa cái gì vậy, có thể đi vào đường hầm Xà Linh, hoặc là thần dạ du cấp 1 sơ kỳ, hoặc là người thường, sao có khả năng vượt ải?”
“Tạm thời không biết nguyên nhân miếu sơn thần suy bại, cũng không biết bí mật liên quan ngàn năm hưng suy kia là cái gì, hy vọng có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai, mang về chân tướng cho tổ chức.”
Tư liệu đến đây kết thúc, không có đoạn sau.
Trương Nguyên Thanh biết, vị thần dạ du này quá nửa đã chết ở nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai.
“Miếu sơn thần đáng sợ...”
Trương Nguyên Thanh dựa về phía sau, mang trọng lượng thân thể giao hết cho ghế dựa lưng.
Hắn nhắm mắt, kết hợp tin tức trong tư liệu, cùng tình huống mình trải qua, thông qua linh cảm chơi game đạt được, tiến hành phân tích, tìm kiếm quy luật đối với miếu sơn thần.
“Oán linh bám trên vai có thể dùng nến loại trừ, mỗi lần loại trừ có mười lăm phút đồng hồ thời gian an toàn, hơn nữa sau khi bám lên vai sẽ không lập tức bị thương...”
“Sân nhà phía đông phải cẩn thận cây hòe, không thể quay đầu, vì sao không thể quay đầu, tình huống gì không thể quay đầu? Quay đầu sẽ thế nào, vì sao trong tư liệu không viết rõ?”
“Tạm thời còn chưa thể xác định tiếng rống cùng cây hòe có liên quan không, nếu là không liên quan, nguy hiểm lại thêm một phần. Diện mạo thật sự của đôi giày nhảy màu đỏ kia là đạo cụ? Đạo cụ loại quy tắc, nghe qua cấp bậc rất cao.”
Bây giờ xem ra, các tiền bối đội thi công, tỷ lệ đại khái là bị giày nhảy màu đỏ giẫm chết, giẫm vỡ hết xương cốt cả người.
Chương 32 Lại vào miếu sơn thần 2
“Tuy ở dưới sự bồi dưỡng của cậu, mình cũng biết một ít vũ đạo, nhưng thần dạ du cấp 1 cũng không xử lý được, một đứa nhỏ như mình khẳng định cũng không được . Nếu là cậu gặp giày nhảy màu đỏ, khẳng định có thể nhảy đến sông cạn đá mòn nhỉ?”
Loại chuyện này nên để cho ông cậu không đáng tin đến, dù sao cậu đời này chính sự mặc kệ, chỉ thích hát hò nhảy nhót.
Đợi một chút!
Mắt Trương Nguyên Thanh đột nhiên sáng ngời. .
Dựa theo tư liệu nói, vị thần dạ du kia nguyên nhân căn bản thất bại, trừ không có kinh nghiệm vũ đạo, mấu chốt nhất là không nhớ được bước nhảy phức tạp hỗn loạn.
Cái này quá nửa đã vượt qua cực hạn trí nhớ nhanh của người thường.
Nhưng hắn không có phiền não như vậy, chỉ cần ép bản thân một phen, để bệnh cũ tái phát, đầu óc tiến vào trạng thái quá tải, tên kia chứng kiến nghe thấy, đều sẽ tái hiện ở trong đầu.
Hơn nữa dưới trạng thái quá tải, sức khống chế của đầu óc đối với thân thể vượt xa người thường, làm một ít động tác độ khó cao không thành vấn đề.
“Vấn đề là, không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào, thuốc của ta có thể không mang vào được, một khi bệnh cũ tái phát, không có dược vật áp chế, ta không biết mình sẽ thế nào.”
Loại chuyện này không cần thiết tự mình cân nhắc lung tung, trực tiếp hỏi là được, bằng không gia nhập tổ chức chính phủ làm chi.
Trương Nguyên Thanh cầm lên điện thoại di động, mở ra ghi lại cuộc gọi, gọi lại số của Quan Nhã.
Sau mấy tiếng, điện thoại kết nối.
“Xem xong tư liệu rồi?”
Quan Nhã đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cô là cô gái chú trọng bảo dưỡng, kiêng kị nhất thức đêm, ghét nhất khi ngủ bị quấy rầy.
Nhưng đối với Trương Nguyên Thanh, độ dễ dàng tha thứ của cô rất cao, ai nhẫn tâm nói năng hung ác với một cậu bé mệnh không còn lâu nữa, lại nói hắn bộ dạng tuấn tú, nói chuyện lại dễ nghe.
“Xem xong rồi, có một số chỗ không quá hiểu.” Trương Nguyên Thanh hỏi: “Đạo cụ loại quy tắc là cái gì?”
Quan Nhã giải thích: “Đạo cụ trong linh cảnh chủng loại rất nhiều, công năng cũng không giống nhau, tổ chức chính phủ chúng ta căn cứ đặc tính của đạo cụ, quy nạp ra ba chủng loại lớn, phân biệt là loại trả giá, loại quy tắc, còn có một loại không quá rõ, chị cấp bậc không đủ, không tiếp xúc đến.”
Nói tới đây, cô cười mỉm bổ sung: “Đạo cụ loại quy tắc cùng loại trả giá, bình thường chẳng phân biệt cao thấp, dù sao công năng đạo cụ đều không giống nhau, không thể dùng tiêu chuẩn đơn nhất cân nhắc. Nhưng có một điểm được công nhận, đạo cụ loại quy tắc xử lý càng thêm phiền toái, cũng càng thêm thưa thớt, mỗi một món đạo cụ loại quy tắc đều giá trị liên thành.”
Cô tạm dừng một chút, nói tiếp:
“Phương pháp đối phó đạo cụ loại quy tắc, ở trong tổ chức chính phủ cũng không phải bí mật, đó chính là tìm được quy luật của nó, phá giải quy tắc của nó. Trong tư liệu nhắc tới chuyện giày nhảy màu đỏ mời khiêu vũ, quá nửa âm thầm hợp với quy tắc của nó.
“Nếu có thể hoàn thành lời mời của nó, vậy có xác suất nhất định thu phục đạo cụ loại quy tắc này. Đương nhiên, chỉ là có xác suất nhất định. Cái này quyết định bởi rất nhiều nhân tố, ví dụ như nó có muốn hay không, ví dụ như nó vô chủ hay không vân vân.”
Nhưng thu phục đạo cụ loại quy tắc loại chuyện này ngươi nghĩ chút là được rồi, đừng coi là thật. Cô thầm nhủ.
Trương Nguyên Thanh kiên nhẫn nghe xong, lại hỏi: “Còn có một việc, dược phẩm có thể mang vào linh cảnh không?”
“Trừ quần áo bình thường, tuyệt đại bộ phận vật trong hiện thực đều không thể mang vào linh cảnh, dược phẩm có thể, nhưng phải là đã dùng.”
“Ngậm ở trong miệng thì sao?”
“Cái này...” Quan Nhã không đáp được.
Xem ra chỉ có tự mình thử... Trương Nguyên Thanh nói:
“Tôi không có vấn đề nữa, cảm ơn.”
Quan Nhã ‘ừm’ một tiếng, cười nói:
“Bảo trọng nha cậu bé. Đúng rồi, hôm nay là ngày may mắn của chòm sao Bọ Cạp.”
A? Trương Nguyên Thanh chưa phản ứng lại, đối diện đã cúp.
Hắn buông điện thoại di động, xem thời gian, đã rạng sáng.
Buổi sáng ngày mai, hắn sẽ tiến vào linh cảnh lần nữa.
Hôm sau.
Lý Đông Trạch chống gậy chống, đi giày da bóng lộn, tiến vào tòa nhà thủy tinh sau cao ốc sở cảnh sát.
Thân là lãnh đạo không cần làm việc vặt, hắn quen đi làm trễ một giờ, có đôi khi dứt khoát không đi làm, ăn lương nộp thuế, tự do quen.
Đối với linh cảnh hành giả dưới trướng, hắn cũng lơ là quản lý, mặc kệ.
Thứ nhất là ngoại trừ Quan Nhã, người khác đều không phải Bạch Hổ binh chúng, nghe điều không nghe tuyên.
Thứ hai, phó bản linh cảnh hành giả tỉ lệ tử vong cực cao, nói không chừng lần nào tiến vào linh cảnh liền không ra được nữa.
Cuộc đời khổ mà ngắn, phải tận hưởng thú vui trước mắt.
Lý Đông Trạch tới lầu hai, theo thói quen nhìn quét khu làm việc, cạnh bàn làm việc trống trơn, chỉ có Quan Nhã nghiêm túc làm việc, cùng với Vương Thái tra tư liệu viết luận văn đang ngồi.
Chương 33 Lại vào miếu sơn thần 3
“Quan Nhã, tư liệu cho hắn chưa.”
“Cho rồi.”
Lý Đông Trạch gật gật đầu, chưa nói cái gì, xoay người vào văn phòng xa hoa.
Quan Nhã cũng không tiếp tục này đề tài, cúi đầu.
Lý Đông Trạch tiến vào văn phòng, đi đến cạnh tủ rượu, rót cho bản thân một ly rượu Vodka, vắt chanh, hung hăng trút một ngụm.
Vừa vặn lúc này, điện thoại di động vang “reng reng”, hắn buông chén rượu xuống, nằm tựa lên ghế mềm, Lý Đông Trạch mở ra điện thoại di động.
Có người ở trong group chat @ hắn, tên diễn đàn là “group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương” .
Thành phố Tùng Hải làm thành phố tuyến 1, tổng cộng có mười sáu đại khu, mỗi một đại khu đều có mười đội linh cảnh hành giả, do nhân vật cấp đội trưởng thống lĩnh.
Lý Đông Trạch là đội trưởng đội 2, dùng chế độ Bạch Hổ binh chúng mà nói, chính là thập trưởng.
Người lãnh đạo trực tiếp các đội trưởng là chấp sự, khu Khang Dương có ba vị chấp sự.
Trên chấp sự chính là trưởng lão, trưởng lão bình thường sẽ không quản chuyện, linh cảnh hành giả cấp bậc này thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Trên trưởng lão đoàn, là lãnh tụ cao nhất của Ngũ Hành minh—— năm vị minh chủ.
Năm vị minh chủ thuộc về nhân vật cấp truyền thuyết, Lý Đông Trạch chưa bao giờ gặp, chỉ biết là nguyên soái Bạch Hổ binh chúng nhà mình, còn có cung chủ Thủy Thần cung, đều là phụ nữ.
Ngũ Hành minh âm thầm gọi hai vị minh chủ này là tuyệt đại song kiều.
“Group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương”, tổng cộng mười bốn người, mười vị đội trưởng, ba vị chấp sự, cùng với một đội trưởng thần dạ du Thái Nhất môn.
Đại Cơ Bá: “@ Lý Đông Trạch, nghe nói anh mời chào được một vị thần dạ du?”
Hắn làm sao biết? Lý Đông Trạch nhíu nhíu mày, trả lời một câu:
“Liên quan cậu cái rắm!”
Trong ngũ hành hỏa khắc kim, thám báo Bạch Hổ binh chúng phổ biến đều chán ghét hỏa sư Xích Hỏa bang, cảm thấy bọn họ thô lỗ nóng nảy, nói chuyện không dùng đầu óc.
Cái gì? Lý Đông Trạch mời chào được thần dạ du? !
Các đội trưởng trong group tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, tinh thần rung lên.
Thanh Đằng: “Thần dạ du? Lý thập trưởng gần đây đi đâu thắp hương bái Phật, thế mà mời chào được thần dạ du, hâm mộ.”
Bạch Long: “Toàn bộ thành phố Tùng Hải chúng ta, bài trừ tán tu, thần dạ du chính phủ giống như không vượt qua mười người nhỉ. Hơn nữa đều là của Thái Nhất môn.”
Thủy Thượng Phiêu: “Lý Đông Trạch anh gặp vận cứt chó gì vậy, lão tử ghen chết mất.”
Nháy mắt toát ra ba vị nhân vật cấp đội trưởng.
“Đường Quốc Cường phát một bao lì xì.”
Tiền lì xì nháy mắt cướp sạch.
Lý Đông Trạch theo bản năng đoạt tiền lì xì, phát hiện người khác đều là một trăm, mà hắn là một tệ.
Đường Quốc Cường: “Lý thập trưởng vận may không tệ.”
Bên dưới một mảng biểu cảm “Cảm ơn ông chủ”.
Đường Quốc Cường cũng là một vị đội trưởng, nhưng đồng thời còn là lão tổng công ty đội kiến trúc, giàu có bạo dạn, bình thường không thích nói chuyện, một lời không hợp là phát lì xì.
Ông chủ lớn này cũng sủi bọt bởi vì đề tài thần dạ du.
Quyền Vương: “Mấy người đây là trí nhớ gì vậy, đã quên hiệp nghị của Ngũ Hành minh cùng Thái Nhất môn sao, thần dạ du mời chào được, phải ưu tiên để Thái Nhất môn hấp thu.”
Bạch Long: “Quyền ca, anh mới trí nhớ không tốt đấy, anh quên Phó bách phu trưởng của chúng ta? Lấy sâu xa của hắn cùng Thái Nhất môn, giữ lại một vị thần dạ du không có vấn đề.”
Quyền Vương không nói chuyện nữa.
Mấy đội trưởng toát ra đỏ mắt một phen, mặc kệ là tính khan hiếm, hay là tiềm lực nghề nghiệp của thần dạ du, đều mạnh hơn xa nghề nghiệp khác, bồi dưỡng tốt, tương lai chính là tài tướng đắc lực.
Thanh Đằng: “Đúng rồi, đội ngũ linh cảnh hành giả khu Khang Dương chúng ta, rất lâu chưa gặp mặt nhóm rồi, không bằng đặt cái thời gian, mọi người tụ tập chút.”
Bạch Long: “Ô ô, bọn lẳng lơ Bách Hoa hội lại chuẩn bị câu người? Nhưng ta không có ý kiến.”
Thủy Thượng Phiêu: “Gần đây vừa lúc không chạy thuyền, tụ tập chút cũng được. Lý thập trưởng, huynh đệ đã sớm muốn tìm anh uống rượu. Thuận tiện gọi vị thần dạ du kia tới.”
Đường Quốc Cường: “Ý tưởng gặp mặt nhóm không tệ, mọi người tụ tập chút. Lý Đông Trạch đoạt tiền lì xì của tôi, coi như cậu đáp ứng rồi.”
Khóe miệng Lý Đông Trạch run rẩy một trận, tâm tình vốn là không tốt, phát tin tức giận mắng:
“Tôi từ giữa những hàng chữ của các người thấy được vô sỉ, thấy được tham lam, thấy được dụng tâm hiểm ác đào chân tường. Tôi gần đây nhất định là bị Linh Năng hội nguyền rủa, vận xấu quấn thân.”
Đại Cơ Bá: “Versailles?”
Thủy Thượng Phiêu: “Cái vận xấu này tôi cũng muốn.”
Lúc này, vị thần dạ du kia của Thái Nhất môn ló mặt, Viên Đình:
“Vị thần dạ du kia, Thái Nhất môn chúng ta không cần. Các người quên rồi sao, đoạn thời gian trước vừa qua thanh minh.”
Thanh Đằng: “Có ý tứ gì?”
Viên Đình: “Thần dạ du Lý Đông Trạch mời chào, nhiệm vụ thí luyện là đường hầm Xà Linh.”
Trong group nháy mắt an tĩnh lại.
Chương 34 Thăm dò đông viện
Bọn họ tuy không phải thần dạ du, nhưng làm linh cảnh hành giả chính phủ bản thổ thành phố Tùng Hải, đối với đường hầm Xà Linh đại danh đỉnh đỉnh vẫn là hiểu biết một chút.
Bạch Long: “Sẽ không xui xẻo như vậy chứ.”
Viên Đình: “Vì cứu lại tên đáng thương kia, Phó bách phu trưởng hôm qua cố ý tìm Tôn trưởng lão của chúng ta cầu một phần tư liệu chi tiết đường hầm Xà Linh.”
Đại Cơ Bá: “Ặc... Còn cần thiết cứu lại sao? Từ thế kỷ trước bắt đầu, đã không có tân thủ nào có thể vượt qua đường hầm Xà Linh. Lý Đông Trạch tiểu tử anh thật đáng thương. Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh sau khi nghe nói đối tượng mời chào linh cảnh thí luyện là đường hầm Xà Linh.”
Hỏa sư xưa nay có chuyện nói thẳng.
Cậu muốn đánh nhau? ! Lý Đông Trạch trước bàn làm việc thiếu chút nữa cầm gậy chống lao ra khỏi văn phòng, tìm gã này đơn đấu.
Vội vàng hít sâu một hơi, ở trong lòng không ngừng lặp lại: Tao nhã, phải tao nhã...
Thủy Thượng Phiêu: “Đột nhiên nhận được đơn đặt hàng, tháng này phải chạy thuyền, chuyện gặp mặt nhóm vẫn là thôi đi.”
Đường Quốc Cường: “Đáng tiếc.”
Thanh Đằng: “Hiểu rồi, người mới đáng thương.”
Hỏa sư Đại Cơ Bá “nói không kiêng mồm” @ Lý Đông Trạch lần nữa:
“Anh làm hại Phó bách phu trưởng lãng phí một cái nhân tình, có bị mắng hay không?”
Lý Đông Trạch: “Câm miệng đi, dong dài một câu nữa, lão tử ngay bây giờ tới phòng tập thể thao đánh nổ đầu chó của ngươi.”
Không đề cập tới khuyết điểm của người khác.
Thái Nhất môn cùng Ngũ Hành minh dù sao cũng là hai tổ chức, tình báo là không chia sẻ lẫn nhau, Phó bách phu trưởng (chấp sự) từ Thái Nhất môn lấy được tình báo, tiêu hao một phần nhân tình.
Đại Cơ Bá: “Anh lại đánh không lại tôi.”
Đội trưởng khác chưa đáp lại, tựa như không quan tâm việc này nữa.
Lúc này, Phó Thanh Dương một trong ba đại chấp sự gửi tin tức:
“Mấy người rảnh lắm sao? Có cần mang các người một lần nữa ném về huấn luyện doanh tập huấn hay không.”
Lý Đông Trạch cùng Đại Cơ Bá lập tức im lặng.
Cách vài giây, Phó Thanh Dương lại gửi tin:
“Đã nhận vào, vậy là lính dưới trướng tôi. Bạch Hổ binh chúng sẽ không vứt bỏ bất cứ một vị đồng nghiệp nào, đây là tín niệm của chúng tôi, không liên quan tới giá trị.”
Lý Đông Trạch thở dài, chuyện này quả thật là hắn làm hỏng, Phó bách phu trưởng ngoài miệng không nói, nhưng ai biết trong lòng có trừ điểm hay không.
…
Mưỡi rưỡi sáng, Trương Nguyên Thanh khóa cửa phòng lại, xỏ giày, uống hai bát nước to.
Sau đó, vặn mở bình thuốc, ngậm năm viên thuốc nhỏ màu lam ở trong miệng.
Tiếp theo, dựa vào trên giường, yên lặng chờ đợi linh cảnh mở ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đại khái mười phút sau, Trương Nguyên Thanh nghe thấy trong đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng:
“Linh cảnh đang mở ra...”
“Keng, bản đồ linh cảnh mở ra xong, hoan nghênh tới “Thần dạ du —— đường hầm Xà Linh”, đánh số: 0079. “
“Cấp bậc độ khó: S”
“Loại hình: Một người (loại tử vong)”
“Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Sống sót ba giờ (đã hoàn thành). “
“Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Thăm dò linh cảnh số 0079, độ thăm dò trước mặt: 20% “
“Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào. “
“Chúc ngài may mắn, Nguyên Thủy Thiên Tôn! “
Trần nhà bắt đầu vặn vẹo, tựa như mặt nước bị gió thổi loạn, đợi hình ảnh hồi phục, Trương Nguyên Thanh phát hiện mình đang ở trong ánh nến mờ nhạt của chủ điện.
Ngọn nến, bức tượng, thi hài, cùng với cửa ô vuông cổ hương cổ sắc, ngoài cửa là đình viện cỏ hoang phập phồng, lư hương đồng xanh đổ nghiêng, còn có đường trải đá cùng ánh trăng sáng tỏ.
Trong tĩnh mịch lộ ra hoang vắng cùng quỷ dị.
“Nơi này tựa như vĩnh viễn ở đêm tối.”
Trương Nguyên Thanh nâng lên bàn tay đưa đến bên miệng, phun ra viên thuốc nhỏ màu lam ngậm ở trong miệng.
Biện pháp thành công rồi, ta thật con mẹ nó cơ trí... Hắn vui sướng đặt viên thuốc vào trong túi, thoáng có chút tin tưởng đối với “tiền đồ” của mình.
Có chúng nó, ở lúc đối mặt giày nhảy màu đỏ, liền có hy vọng giữ mạng.
Tiếp theo, hắn đi thẳng đến trước bàn cống phẩm, suy nghĩ một lát, đưa tay cầm nến...
Đột nhiên, một dòng tin tức hiện lên trước mắt:
“Tên: Ngọn nến vĩnh viễn không tắt”
“Loại hình: Nhiên liệu”
“Công năng: Trấn tà, tịnh hóa”
“Giới thiệu: đạo cụ Tam Đạo sơn nương nương lưu lại, nghe nói là mỡ Trường Minh Thú tinh luyện thành, có công hiệu trấn tà, tịnh hóa.”
“Ghi chú: Có đôi khi, tịnh hóa sợ hãi chưa chắc là chuyện tốt. Mặt khác, nó không thể bị di chuyển.”
Quả nhiên, đạo cụ chỉ có tự tay chạm đến, mới có thể đạt được tin tức. Mà trước đó không dám động vào ngọn nến, cho nên trước sau không biết đây là đạo cụ, thẳng đến lúc xem tư liệu.
“Tịnh hóa sợ hãi chưa chắc là chuyện tốt, dựa theo phân loại Quan Nhã nói, ngọn nến là loại trả giá, sử dụng nó trả giá là mất đi sợ hãi. Nhưng ta bây giờ rất sợ hãi, hoàn toàn không có ý tưởng tìm đường chết, trước ở tạm chủ điện đi.”
Hắn ngồi khoanh chân ở trước bàn cống phẩm, suy nghĩ hành động kế tiếp.
Chương 35 Thăm dò đông viện 2
“Mục tiêu hành động kế tiếp là thăm dò sân nhà phía đông, mò mẫm ra nguy hiểm cùng quy luật tiềm tàng nơi đó, lại tìm kiếm biện pháp khắc chế, vượt qua. Thời gian thăm dò không thể vượt qua 15 phút, nếu không oán linh bám lên vai, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
“Viên thuốc màu lam là con bài chưa lật ta đối phó giày nhảy màu đỏ, nhưng chưa chắc dùng tới, mà một khi trực diện giày nhảy màu đỏ, không phải sống chính là chết. Thăm dò đông viện trước đi, làm một cái hiểu biết bước đầu đối với hoàn cảnh bên đó, lại suy nghĩ kế sách ứng đối.”
Chuyện tới trước mắt, trong lòng hắn vẫn có vài phần sợ hãi, lùi bước, không muốn ra ngoài. Lần trước sống sót là may mắn, một lần này có thể sống hay không vẫn là con số chưa biết.
Tình huống đông viện bên kia không rõ, không thể phán đoán trình độ hung hiểm, rất dễ dàng thử chút là chết.
Nhưng, chuyện trên đời này, chưa bao giờ là ngươi không muốn, thì có thể không cần.
Tuy nhiệm vụ thăm dò miếu cổ không có thời gian hạn chế, trên lý luận hắn có thể rúc mãi ở chủ điện, nhưng không có thời hạn cũng liền ý nghĩa, không hoàn thành nhiệm vụ, hắn quá nửa vĩnh viễn cũng không ra được.
Kéo dài lâu, thân thể sẽ bởi vì đói khát, buồn ngủ, khát nước các loại nguyên nhân, trạng thái trượt dốc.
Đến lúc đó lại ra ngoài thăm dò, vậy chỉ còn đường chết.
“Vươn đầu rụt cổ đều là một đao, chỉ có thể liều mạng!”
Trương Nguyên Thanh khẽ cắn môi, sải bước đi ra ngoài.
Đợi một chút, ta nên cân nhắc một chút nữa, bên ngoài rất nguy hiểm. Một chân bước ra cửa, hắn đột nhiên đánh trống lui, nhịn không được quay đầu nhìn trong điện một cái, lưu luyến ánh sáng nơi đây.
Ánh nến ấm áp, xua tan âm u, tịnh hóa dơ bẩn, mang cho trong lòng người ta dũng khí cùng tự tin không gì sánh kịp.
Vấn đề không lớn... Trương Nguyên Thanh tràn đầy tự tin ra ngoài.
...
Ánh trăng sáng trong như sương, Trương Nguyên Thanh dọc theo bên trái chủ điện, bước trên đường mòn đá cuội, một lần nữa tới tứ hợp viện hoang vắng đổ nát.
Không có côn trùng kêu vang cùng chim kêu đêm, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
Nhưng yên tĩnh cũng làm người ta yên lòng, hắn sợ nhất ra khỏi cửa nghe thấy tiếng bước chân “bộp bộp”.
“Mười lăm phút đồng hồ, ta chỉ có mười lăm phút đồng hồ thời gian, phải vượt ở trước khi oán linh quấn thân thăm dò xong đông viện.”
Hắn tiến vào phòng tận cùng phía đông tứ hợp viện, từ trên thân thi hài tựa vào dưới cửa sổ, một lần nữa móc ra gương đồng, giấu vào trong túi.
Sau đó thật cẩn thận xuyên qua cửa hình vòm, tiến vào đông viện.
Đông viện so với tứ hợp viện lớn hơn nhiều, chiếu vào trong mắt là một mảnh vườn hoang phế, có núi giả, đình nghỉ mát, ao nhỏ, còn có một cây đa to, thân cây tráng kiện, cành quấn quýt, lá cây xanh nhạt phản xạ ánh trăng sáng tỏ.
Dưới tàng cây đa có một cái giếng cổ.
Ánh mắt lướt qua núi giả đình nghỉ mát, có thể thấy ở sâu trong vườn lộ ra nóc nhà hình chữ Nhất.
Trương Nguyên Thanh chưa đến thẳng kiến trúc ở chỗ sâu trong vườn, mà là cẩn thận vòng quanh cây đa to đi một vòng. Trong tư liệu nói cái cây này rất nguy hiểm, nhưng hắn sau khi lượn một vòng, chưa xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
“Xem xét cây đa to, hẳn là cũng có thể đẩy mạnh độ thăm dò nhỉ...”
Trương Nguyên Thanh nghĩ, liếc giếng cổ đen sì một cái, do dự mãi, hắn vẫn chưa có dũng khí xông qua đi nhìn một lần.
Hắn đối với loại giếng cổ trong câu chuyện khủng bố này, có bóng ma tâm lý rất mạnh.
Trương Nguyên Thanh vòng qua giếng cổ, ‘soạt soạt’ đi ở giữa cỏ hoang, bước vê fphía kiến trúc ở chỗ sâu trong vườn.
“Rắc!”
Đột nhiên, dưới chân phát ra tiếng vang thanh thúy, dọa hắn nhảy bắn lên ở tại chỗ.
Chăm chú nhìn lại, thì ra là một thi thể bị cỏ hoang vùi lấp, bọc quần áo bảo hộ lao động oxy hoá, Trương Nguyên Thanh cúi người kiểm tra, xương khớp của thi hài này bảo tồn hoàn hảo.
Nó là nằm úp sấp ngã xuống đất, nhưng đầu lại là hướng về phía sau, cái này nói rõ trước khi chết bị cái gì mạnh mẽ bẻ đầu một trăm tám mươi độ.
Cái gì làm vậy?
Trương Nguyên Thanh bắt đầu lặng yên cảnh giác, đứng dậy, đang muốn tiếp tục thăm dò về phía trước.
Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, cỏ hoang trong vườn phập phồng bất định, động tĩnh sột soạt, cái cây đa to kia phía sau giống như sống lại, cành lá có chút vặn vẹo loạng choạng.
“Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh “
Phía sau truyền đến một tiếng kêu chói tai.
Thanh âm này theo gió thổi đến, như là nói nhỏ ở bên tai, mang đến từng cơn lạnh nổi cả da gà.
Trương Nguyên Thanh xuất phát từ bản năng, muốn xoay người cảnh giới, trong đầu đột nhiên hiện lên tin tức tư liệu:
Đừng quay đầu!
“Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh . .”
Thấy hắn chưa có phản ứng, thanh âm đó tựa như có chút vội vàng, muốn khiến hắn nhanh chóng quay đầu.
Tiếp tục đọc:
“Nhiệm vụ sống sót ba giờ tương đối đơn giản, lúc ban đầu, ta ở sau khi xem nội dung bút ký, đã gặp một oán linh dây dưa, đặc tính của nó là liên tục không ngừng rút lấy dương khí của vật sống, thẳng đến lúc mục tiêu tử vong.
“Thần dạ du đối với linh thể có áp chế trời sinh, ta không phí tinh lực quá lớn đã khu trừ nó, nhưng khi ta muốn cắn nuốt nó, lại gặp trở ngại thật lớn. Cái này có lẽ là linh cảnh bảo hộ đối với oán linh.
“Toàn bộ người từng xem bút ký đều sẽ bị nguyền rủa, bị oán linh dây dưa không chết không thôi, bất cứ phương pháp loại trừ nào cũng là tạm thời, loại trừ oán linh một lần, đại khái có thể đạt được 15 phút giai đoạn an toàn.
“Đáng nhắc tới, bố cục chỉnh thể miếu sơn thần là một tòa chủ điện, hai tòa hậu viện kề sát. Ngọn nến trong chủ điện là một đạo cụ cực kỳ mạnh, có năng lực trấn tà, tịnh hóa, chỉ cần tránh ở trong chủ điện, liền ý nghĩa an toàn. Trả giá là ngọn nến sẽ tiêu trừ sợ hãi trong lòng người ta, tắm rửa ánh nến lâu dài, sẽ trở nên không sợ gì cả, ở trong linh cảnh hung hiểm như thế, không sợ gì là trí mạng. Mặt khác, nó không thể bị di động, không thể mang ra khỏi linh cảnh.
“Sau khi ở lại trong chủ điện nửa giờ, ta đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu, từ hậu viện truyền đến tiếng cầu cứu, trong đó xen lẫn tiếng gào rống làm người ta nổi cả da gà, không giống vật sống gào rống. Sau khi do dự một phen, ta quyết định tới hậu viện thăm dò.”
Chủ điện quả thật là căn phòng an toàn, điểm ấy ta tự mình nghiệm chứng, nhưng không ngờ căn nguyên là ngọn nến, ta còn tưởng là vị sơn thần nương nương xinh đẹp kia.
Tiếng cầu cứu là từ trong cây đa to kia phát ra, tiếng rống ta chưa nghe được, cái sân nhà kia phía đông quả nhiên khủng bố... Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, âm thầm hít sâu vào.
Hắn hít sâu một hơi, tập trung tinh thần đọc tiếp, tin tức phía sau cực kỳ quan trọng, nếu có thể biết trước được tình huống của một sân nhà khác, hắn khi thăm dò có thể tránh né nguy hiểm.
“Cây đa to rất nguy hiểm, đừng quay đầu, đừng quay đầu.”
“Cây đa này tựa như có ý thức, nhưng vì sao phải cầu cứu chứ? Về phần tiếng rống đáng sợ, ta cũng chưa tìm được ngọn nguồn, bởi vì nó xuất hiện cắt ngang sự thăm dò của ta, nó là một đôi giày nhảy màu đỏ. “
“Nó chưa ngay lập tức công kích ta, mà là mời ta khiêu vũ, xuất phát từ tâm lý thử, ta đồng ý lời mời của nó.”
“Ta căn bản không nhớ được bước nhảy của nó, quá loạn quá tạp, đối với ta không có kinh nghiệm vũ đạo mà nói, đây là yêu cầu không có khả năng hoàn thành. Không, cho dù là người có kinh nghiệm vũ đạo cũng không có khả năng nhớ kỹ những bước nhảy đó. Ta thất bại, giày nhảy màu đỏ triển khai đuổi giết đối với ta.”
“Ta thuận lợi trốn về chủ điện, nhưng xương sườn bị nó đạp gãy hai cái, ta nghĩ ta đã hiểu rõ diện mạo thật sự của nó, đây là một món đạo cụ cực kỳ đáng sợ, nó truy tung bỏ qua địa hình cùng chướng ngại vật, không đạt mục đích thề không bỏ qua, bước đầu phỏng đoán, nó là một món đạo cụ loại quy tắc.”
“Khó có thể tin, trong một linh cảnh thí luyện vậy mà có đạo cụ loại quy tắc, ta rốt cuộc biết Tiền Thọ rõ ràng mang theo một món đạo cụ, lại vẫn như cũ chết ở miếu sơn thần, biết vì sao linh cảnh này chưa từng có ai vượt qua, đùa cái gì vậy, có thể đi vào đường hầm Xà Linh, hoặc là thần dạ du cấp 1 sơ kỳ, hoặc là người thường, sao có khả năng vượt ải?”
“Tạm thời không biết nguyên nhân miếu sơn thần suy bại, cũng không biết bí mật liên quan ngàn năm hưng suy kia là cái gì, hy vọng có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai, mang về chân tướng cho tổ chức.”
Tư liệu đến đây kết thúc, không có đoạn sau.
Trương Nguyên Thanh biết, vị thần dạ du này quá nửa đã chết ở nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai.
“Miếu sơn thần đáng sợ...”
Trương Nguyên Thanh dựa về phía sau, mang trọng lượng thân thể giao hết cho ghế dựa lưng.
Hắn nhắm mắt, kết hợp tin tức trong tư liệu, cùng tình huống mình trải qua, thông qua linh cảm chơi game đạt được, tiến hành phân tích, tìm kiếm quy luật đối với miếu sơn thần.
“Oán linh bám trên vai có thể dùng nến loại trừ, mỗi lần loại trừ có mười lăm phút đồng hồ thời gian an toàn, hơn nữa sau khi bám lên vai sẽ không lập tức bị thương...”
“Sân nhà phía đông phải cẩn thận cây hòe, không thể quay đầu, vì sao không thể quay đầu, tình huống gì không thể quay đầu? Quay đầu sẽ thế nào, vì sao trong tư liệu không viết rõ?”
“Tạm thời còn chưa thể xác định tiếng rống cùng cây hòe có liên quan không, nếu là không liên quan, nguy hiểm lại thêm một phần. Diện mạo thật sự của đôi giày nhảy màu đỏ kia là đạo cụ? Đạo cụ loại quy tắc, nghe qua cấp bậc rất cao.”
Bây giờ xem ra, các tiền bối đội thi công, tỷ lệ đại khái là bị giày nhảy màu đỏ giẫm chết, giẫm vỡ hết xương cốt cả người.
Chương 32 Lại vào miếu sơn thần 2
“Tuy ở dưới sự bồi dưỡng của cậu, mình cũng biết một ít vũ đạo, nhưng thần dạ du cấp 1 cũng không xử lý được, một đứa nhỏ như mình khẳng định cũng không được . Nếu là cậu gặp giày nhảy màu đỏ, khẳng định có thể nhảy đến sông cạn đá mòn nhỉ?”
Loại chuyện này nên để cho ông cậu không đáng tin đến, dù sao cậu đời này chính sự mặc kệ, chỉ thích hát hò nhảy nhót.
Đợi một chút!
Mắt Trương Nguyên Thanh đột nhiên sáng ngời. .
Dựa theo tư liệu nói, vị thần dạ du kia nguyên nhân căn bản thất bại, trừ không có kinh nghiệm vũ đạo, mấu chốt nhất là không nhớ được bước nhảy phức tạp hỗn loạn.
Cái này quá nửa đã vượt qua cực hạn trí nhớ nhanh của người thường.
Nhưng hắn không có phiền não như vậy, chỉ cần ép bản thân một phen, để bệnh cũ tái phát, đầu óc tiến vào trạng thái quá tải, tên kia chứng kiến nghe thấy, đều sẽ tái hiện ở trong đầu.
Hơn nữa dưới trạng thái quá tải, sức khống chế của đầu óc đối với thân thể vượt xa người thường, làm một ít động tác độ khó cao không thành vấn đề.
“Vấn đề là, không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào, thuốc của ta có thể không mang vào được, một khi bệnh cũ tái phát, không có dược vật áp chế, ta không biết mình sẽ thế nào.”
Loại chuyện này không cần thiết tự mình cân nhắc lung tung, trực tiếp hỏi là được, bằng không gia nhập tổ chức chính phủ làm chi.
Trương Nguyên Thanh cầm lên điện thoại di động, mở ra ghi lại cuộc gọi, gọi lại số của Quan Nhã.
Sau mấy tiếng, điện thoại kết nối.
“Xem xong tư liệu rồi?”
Quan Nhã đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cô là cô gái chú trọng bảo dưỡng, kiêng kị nhất thức đêm, ghét nhất khi ngủ bị quấy rầy.
Nhưng đối với Trương Nguyên Thanh, độ dễ dàng tha thứ của cô rất cao, ai nhẫn tâm nói năng hung ác với một cậu bé mệnh không còn lâu nữa, lại nói hắn bộ dạng tuấn tú, nói chuyện lại dễ nghe.
“Xem xong rồi, có một số chỗ không quá hiểu.” Trương Nguyên Thanh hỏi: “Đạo cụ loại quy tắc là cái gì?”
Quan Nhã giải thích: “Đạo cụ trong linh cảnh chủng loại rất nhiều, công năng cũng không giống nhau, tổ chức chính phủ chúng ta căn cứ đặc tính của đạo cụ, quy nạp ra ba chủng loại lớn, phân biệt là loại trả giá, loại quy tắc, còn có một loại không quá rõ, chị cấp bậc không đủ, không tiếp xúc đến.”
Nói tới đây, cô cười mỉm bổ sung: “Đạo cụ loại quy tắc cùng loại trả giá, bình thường chẳng phân biệt cao thấp, dù sao công năng đạo cụ đều không giống nhau, không thể dùng tiêu chuẩn đơn nhất cân nhắc. Nhưng có một điểm được công nhận, đạo cụ loại quy tắc xử lý càng thêm phiền toái, cũng càng thêm thưa thớt, mỗi một món đạo cụ loại quy tắc đều giá trị liên thành.”
Cô tạm dừng một chút, nói tiếp:
“Phương pháp đối phó đạo cụ loại quy tắc, ở trong tổ chức chính phủ cũng không phải bí mật, đó chính là tìm được quy luật của nó, phá giải quy tắc của nó. Trong tư liệu nhắc tới chuyện giày nhảy màu đỏ mời khiêu vũ, quá nửa âm thầm hợp với quy tắc của nó.
“Nếu có thể hoàn thành lời mời của nó, vậy có xác suất nhất định thu phục đạo cụ loại quy tắc này. Đương nhiên, chỉ là có xác suất nhất định. Cái này quyết định bởi rất nhiều nhân tố, ví dụ như nó có muốn hay không, ví dụ như nó vô chủ hay không vân vân.”
Nhưng thu phục đạo cụ loại quy tắc loại chuyện này ngươi nghĩ chút là được rồi, đừng coi là thật. Cô thầm nhủ.
Trương Nguyên Thanh kiên nhẫn nghe xong, lại hỏi: “Còn có một việc, dược phẩm có thể mang vào linh cảnh không?”
“Trừ quần áo bình thường, tuyệt đại bộ phận vật trong hiện thực đều không thể mang vào linh cảnh, dược phẩm có thể, nhưng phải là đã dùng.”
“Ngậm ở trong miệng thì sao?”
“Cái này...” Quan Nhã không đáp được.
Xem ra chỉ có tự mình thử... Trương Nguyên Thanh nói:
“Tôi không có vấn đề nữa, cảm ơn.”
Quan Nhã ‘ừm’ một tiếng, cười nói:
“Bảo trọng nha cậu bé. Đúng rồi, hôm nay là ngày may mắn của chòm sao Bọ Cạp.”
A? Trương Nguyên Thanh chưa phản ứng lại, đối diện đã cúp.
Hắn buông điện thoại di động, xem thời gian, đã rạng sáng.
Buổi sáng ngày mai, hắn sẽ tiến vào linh cảnh lần nữa.
Hôm sau.
Lý Đông Trạch chống gậy chống, đi giày da bóng lộn, tiến vào tòa nhà thủy tinh sau cao ốc sở cảnh sát.
Thân là lãnh đạo không cần làm việc vặt, hắn quen đi làm trễ một giờ, có đôi khi dứt khoát không đi làm, ăn lương nộp thuế, tự do quen.
Đối với linh cảnh hành giả dưới trướng, hắn cũng lơ là quản lý, mặc kệ.
Thứ nhất là ngoại trừ Quan Nhã, người khác đều không phải Bạch Hổ binh chúng, nghe điều không nghe tuyên.
Thứ hai, phó bản linh cảnh hành giả tỉ lệ tử vong cực cao, nói không chừng lần nào tiến vào linh cảnh liền không ra được nữa.
Cuộc đời khổ mà ngắn, phải tận hưởng thú vui trước mắt.
Lý Đông Trạch tới lầu hai, theo thói quen nhìn quét khu làm việc, cạnh bàn làm việc trống trơn, chỉ có Quan Nhã nghiêm túc làm việc, cùng với Vương Thái tra tư liệu viết luận văn đang ngồi.
Chương 33 Lại vào miếu sơn thần 3
“Quan Nhã, tư liệu cho hắn chưa.”
“Cho rồi.”
Lý Đông Trạch gật gật đầu, chưa nói cái gì, xoay người vào văn phòng xa hoa.
Quan Nhã cũng không tiếp tục này đề tài, cúi đầu.
Lý Đông Trạch tiến vào văn phòng, đi đến cạnh tủ rượu, rót cho bản thân một ly rượu Vodka, vắt chanh, hung hăng trút một ngụm.
Vừa vặn lúc này, điện thoại di động vang “reng reng”, hắn buông chén rượu xuống, nằm tựa lên ghế mềm, Lý Đông Trạch mở ra điện thoại di động.
Có người ở trong group chat @ hắn, tên diễn đàn là “group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương” .
Thành phố Tùng Hải làm thành phố tuyến 1, tổng cộng có mười sáu đại khu, mỗi một đại khu đều có mười đội linh cảnh hành giả, do nhân vật cấp đội trưởng thống lĩnh.
Lý Đông Trạch là đội trưởng đội 2, dùng chế độ Bạch Hổ binh chúng mà nói, chính là thập trưởng.
Người lãnh đạo trực tiếp các đội trưởng là chấp sự, khu Khang Dương có ba vị chấp sự.
Trên chấp sự chính là trưởng lão, trưởng lão bình thường sẽ không quản chuyện, linh cảnh hành giả cấp bậc này thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Trên trưởng lão đoàn, là lãnh tụ cao nhất của Ngũ Hành minh—— năm vị minh chủ.
Năm vị minh chủ thuộc về nhân vật cấp truyền thuyết, Lý Đông Trạch chưa bao giờ gặp, chỉ biết là nguyên soái Bạch Hổ binh chúng nhà mình, còn có cung chủ Thủy Thần cung, đều là phụ nữ.
Ngũ Hành minh âm thầm gọi hai vị minh chủ này là tuyệt đại song kiều.
“Group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương”, tổng cộng mười bốn người, mười vị đội trưởng, ba vị chấp sự, cùng với một đội trưởng thần dạ du Thái Nhất môn.
Đại Cơ Bá: “@ Lý Đông Trạch, nghe nói anh mời chào được một vị thần dạ du?”
Hắn làm sao biết? Lý Đông Trạch nhíu nhíu mày, trả lời một câu:
“Liên quan cậu cái rắm!”
Trong ngũ hành hỏa khắc kim, thám báo Bạch Hổ binh chúng phổ biến đều chán ghét hỏa sư Xích Hỏa bang, cảm thấy bọn họ thô lỗ nóng nảy, nói chuyện không dùng đầu óc.
Cái gì? Lý Đông Trạch mời chào được thần dạ du? !
Các đội trưởng trong group tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, tinh thần rung lên.
Thanh Đằng: “Thần dạ du? Lý thập trưởng gần đây đi đâu thắp hương bái Phật, thế mà mời chào được thần dạ du, hâm mộ.”
Bạch Long: “Toàn bộ thành phố Tùng Hải chúng ta, bài trừ tán tu, thần dạ du chính phủ giống như không vượt qua mười người nhỉ. Hơn nữa đều là của Thái Nhất môn.”
Thủy Thượng Phiêu: “Lý Đông Trạch anh gặp vận cứt chó gì vậy, lão tử ghen chết mất.”
Nháy mắt toát ra ba vị nhân vật cấp đội trưởng.
“Đường Quốc Cường phát một bao lì xì.”
Tiền lì xì nháy mắt cướp sạch.
Lý Đông Trạch theo bản năng đoạt tiền lì xì, phát hiện người khác đều là một trăm, mà hắn là một tệ.
Đường Quốc Cường: “Lý thập trưởng vận may không tệ.”
Bên dưới một mảng biểu cảm “Cảm ơn ông chủ”.
Đường Quốc Cường cũng là một vị đội trưởng, nhưng đồng thời còn là lão tổng công ty đội kiến trúc, giàu có bạo dạn, bình thường không thích nói chuyện, một lời không hợp là phát lì xì.
Ông chủ lớn này cũng sủi bọt bởi vì đề tài thần dạ du.
Quyền Vương: “Mấy người đây là trí nhớ gì vậy, đã quên hiệp nghị của Ngũ Hành minh cùng Thái Nhất môn sao, thần dạ du mời chào được, phải ưu tiên để Thái Nhất môn hấp thu.”
Bạch Long: “Quyền ca, anh mới trí nhớ không tốt đấy, anh quên Phó bách phu trưởng của chúng ta? Lấy sâu xa của hắn cùng Thái Nhất môn, giữ lại một vị thần dạ du không có vấn đề.”
Quyền Vương không nói chuyện nữa.
Mấy đội trưởng toát ra đỏ mắt một phen, mặc kệ là tính khan hiếm, hay là tiềm lực nghề nghiệp của thần dạ du, đều mạnh hơn xa nghề nghiệp khác, bồi dưỡng tốt, tương lai chính là tài tướng đắc lực.
Thanh Đằng: “Đúng rồi, đội ngũ linh cảnh hành giả khu Khang Dương chúng ta, rất lâu chưa gặp mặt nhóm rồi, không bằng đặt cái thời gian, mọi người tụ tập chút.”
Bạch Long: “Ô ô, bọn lẳng lơ Bách Hoa hội lại chuẩn bị câu người? Nhưng ta không có ý kiến.”
Thủy Thượng Phiêu: “Gần đây vừa lúc không chạy thuyền, tụ tập chút cũng được. Lý thập trưởng, huynh đệ đã sớm muốn tìm anh uống rượu. Thuận tiện gọi vị thần dạ du kia tới.”
Đường Quốc Cường: “Ý tưởng gặp mặt nhóm không tệ, mọi người tụ tập chút. Lý Đông Trạch đoạt tiền lì xì của tôi, coi như cậu đáp ứng rồi.”
Khóe miệng Lý Đông Trạch run rẩy một trận, tâm tình vốn là không tốt, phát tin tức giận mắng:
“Tôi từ giữa những hàng chữ của các người thấy được vô sỉ, thấy được tham lam, thấy được dụng tâm hiểm ác đào chân tường. Tôi gần đây nhất định là bị Linh Năng hội nguyền rủa, vận xấu quấn thân.”
Đại Cơ Bá: “Versailles?”
Thủy Thượng Phiêu: “Cái vận xấu này tôi cũng muốn.”
Lúc này, vị thần dạ du kia của Thái Nhất môn ló mặt, Viên Đình:
“Vị thần dạ du kia, Thái Nhất môn chúng ta không cần. Các người quên rồi sao, đoạn thời gian trước vừa qua thanh minh.”
Thanh Đằng: “Có ý tứ gì?”
Viên Đình: “Thần dạ du Lý Đông Trạch mời chào, nhiệm vụ thí luyện là đường hầm Xà Linh.”
Trong group nháy mắt an tĩnh lại.
Chương 34 Thăm dò đông viện
Bọn họ tuy không phải thần dạ du, nhưng làm linh cảnh hành giả chính phủ bản thổ thành phố Tùng Hải, đối với đường hầm Xà Linh đại danh đỉnh đỉnh vẫn là hiểu biết một chút.
Bạch Long: “Sẽ không xui xẻo như vậy chứ.”
Viên Đình: “Vì cứu lại tên đáng thương kia, Phó bách phu trưởng hôm qua cố ý tìm Tôn trưởng lão của chúng ta cầu một phần tư liệu chi tiết đường hầm Xà Linh.”
Đại Cơ Bá: “Ặc... Còn cần thiết cứu lại sao? Từ thế kỷ trước bắt đầu, đã không có tân thủ nào có thể vượt qua đường hầm Xà Linh. Lý Đông Trạch tiểu tử anh thật đáng thương. Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh sau khi nghe nói đối tượng mời chào linh cảnh thí luyện là đường hầm Xà Linh.”
Hỏa sư xưa nay có chuyện nói thẳng.
Cậu muốn đánh nhau? ! Lý Đông Trạch trước bàn làm việc thiếu chút nữa cầm gậy chống lao ra khỏi văn phòng, tìm gã này đơn đấu.
Vội vàng hít sâu một hơi, ở trong lòng không ngừng lặp lại: Tao nhã, phải tao nhã...
Thủy Thượng Phiêu: “Đột nhiên nhận được đơn đặt hàng, tháng này phải chạy thuyền, chuyện gặp mặt nhóm vẫn là thôi đi.”
Đường Quốc Cường: “Đáng tiếc.”
Thanh Đằng: “Hiểu rồi, người mới đáng thương.”
Hỏa sư Đại Cơ Bá “nói không kiêng mồm” @ Lý Đông Trạch lần nữa:
“Anh làm hại Phó bách phu trưởng lãng phí một cái nhân tình, có bị mắng hay không?”
Lý Đông Trạch: “Câm miệng đi, dong dài một câu nữa, lão tử ngay bây giờ tới phòng tập thể thao đánh nổ đầu chó của ngươi.”
Không đề cập tới khuyết điểm của người khác.
Thái Nhất môn cùng Ngũ Hành minh dù sao cũng là hai tổ chức, tình báo là không chia sẻ lẫn nhau, Phó bách phu trưởng (chấp sự) từ Thái Nhất môn lấy được tình báo, tiêu hao một phần nhân tình.
Đại Cơ Bá: “Anh lại đánh không lại tôi.”
Đội trưởng khác chưa đáp lại, tựa như không quan tâm việc này nữa.
Lúc này, Phó Thanh Dương một trong ba đại chấp sự gửi tin tức:
“Mấy người rảnh lắm sao? Có cần mang các người một lần nữa ném về huấn luyện doanh tập huấn hay không.”
Lý Đông Trạch cùng Đại Cơ Bá lập tức im lặng.
Cách vài giây, Phó Thanh Dương lại gửi tin:
“Đã nhận vào, vậy là lính dưới trướng tôi. Bạch Hổ binh chúng sẽ không vứt bỏ bất cứ một vị đồng nghiệp nào, đây là tín niệm của chúng tôi, không liên quan tới giá trị.”
Lý Đông Trạch thở dài, chuyện này quả thật là hắn làm hỏng, Phó bách phu trưởng ngoài miệng không nói, nhưng ai biết trong lòng có trừ điểm hay không.
…
Mưỡi rưỡi sáng, Trương Nguyên Thanh khóa cửa phòng lại, xỏ giày, uống hai bát nước to.
Sau đó, vặn mở bình thuốc, ngậm năm viên thuốc nhỏ màu lam ở trong miệng.
Tiếp theo, dựa vào trên giường, yên lặng chờ đợi linh cảnh mở ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đại khái mười phút sau, Trương Nguyên Thanh nghe thấy trong đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng:
“Linh cảnh đang mở ra...”
“Keng, bản đồ linh cảnh mở ra xong, hoan nghênh tới “Thần dạ du —— đường hầm Xà Linh”, đánh số: 0079. “
“Cấp bậc độ khó: S”
“Loại hình: Một người (loại tử vong)”
“Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Sống sót ba giờ (đã hoàn thành). “
“Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Thăm dò linh cảnh số 0079, độ thăm dò trước mặt: 20% “
“Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào. “
“Chúc ngài may mắn, Nguyên Thủy Thiên Tôn! “
Trần nhà bắt đầu vặn vẹo, tựa như mặt nước bị gió thổi loạn, đợi hình ảnh hồi phục, Trương Nguyên Thanh phát hiện mình đang ở trong ánh nến mờ nhạt của chủ điện.
Ngọn nến, bức tượng, thi hài, cùng với cửa ô vuông cổ hương cổ sắc, ngoài cửa là đình viện cỏ hoang phập phồng, lư hương đồng xanh đổ nghiêng, còn có đường trải đá cùng ánh trăng sáng tỏ.
Trong tĩnh mịch lộ ra hoang vắng cùng quỷ dị.
“Nơi này tựa như vĩnh viễn ở đêm tối.”
Trương Nguyên Thanh nâng lên bàn tay đưa đến bên miệng, phun ra viên thuốc nhỏ màu lam ngậm ở trong miệng.
Biện pháp thành công rồi, ta thật con mẹ nó cơ trí... Hắn vui sướng đặt viên thuốc vào trong túi, thoáng có chút tin tưởng đối với “tiền đồ” của mình.
Có chúng nó, ở lúc đối mặt giày nhảy màu đỏ, liền có hy vọng giữ mạng.
Tiếp theo, hắn đi thẳng đến trước bàn cống phẩm, suy nghĩ một lát, đưa tay cầm nến...
Đột nhiên, một dòng tin tức hiện lên trước mắt:
“Tên: Ngọn nến vĩnh viễn không tắt”
“Loại hình: Nhiên liệu”
“Công năng: Trấn tà, tịnh hóa”
“Giới thiệu: đạo cụ Tam Đạo sơn nương nương lưu lại, nghe nói là mỡ Trường Minh Thú tinh luyện thành, có công hiệu trấn tà, tịnh hóa.”
“Ghi chú: Có đôi khi, tịnh hóa sợ hãi chưa chắc là chuyện tốt. Mặt khác, nó không thể bị di chuyển.”
Quả nhiên, đạo cụ chỉ có tự tay chạm đến, mới có thể đạt được tin tức. Mà trước đó không dám động vào ngọn nến, cho nên trước sau không biết đây là đạo cụ, thẳng đến lúc xem tư liệu.
“Tịnh hóa sợ hãi chưa chắc là chuyện tốt, dựa theo phân loại Quan Nhã nói, ngọn nến là loại trả giá, sử dụng nó trả giá là mất đi sợ hãi. Nhưng ta bây giờ rất sợ hãi, hoàn toàn không có ý tưởng tìm đường chết, trước ở tạm chủ điện đi.”
Hắn ngồi khoanh chân ở trước bàn cống phẩm, suy nghĩ hành động kế tiếp.
Chương 35 Thăm dò đông viện 2
“Mục tiêu hành động kế tiếp là thăm dò sân nhà phía đông, mò mẫm ra nguy hiểm cùng quy luật tiềm tàng nơi đó, lại tìm kiếm biện pháp khắc chế, vượt qua. Thời gian thăm dò không thể vượt qua 15 phút, nếu không oán linh bám lên vai, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
“Viên thuốc màu lam là con bài chưa lật ta đối phó giày nhảy màu đỏ, nhưng chưa chắc dùng tới, mà một khi trực diện giày nhảy màu đỏ, không phải sống chính là chết. Thăm dò đông viện trước đi, làm một cái hiểu biết bước đầu đối với hoàn cảnh bên đó, lại suy nghĩ kế sách ứng đối.”
Chuyện tới trước mắt, trong lòng hắn vẫn có vài phần sợ hãi, lùi bước, không muốn ra ngoài. Lần trước sống sót là may mắn, một lần này có thể sống hay không vẫn là con số chưa biết.
Tình huống đông viện bên kia không rõ, không thể phán đoán trình độ hung hiểm, rất dễ dàng thử chút là chết.
Nhưng, chuyện trên đời này, chưa bao giờ là ngươi không muốn, thì có thể không cần.
Tuy nhiệm vụ thăm dò miếu cổ không có thời gian hạn chế, trên lý luận hắn có thể rúc mãi ở chủ điện, nhưng không có thời hạn cũng liền ý nghĩa, không hoàn thành nhiệm vụ, hắn quá nửa vĩnh viễn cũng không ra được.
Kéo dài lâu, thân thể sẽ bởi vì đói khát, buồn ngủ, khát nước các loại nguyên nhân, trạng thái trượt dốc.
Đến lúc đó lại ra ngoài thăm dò, vậy chỉ còn đường chết.
“Vươn đầu rụt cổ đều là một đao, chỉ có thể liều mạng!”
Trương Nguyên Thanh khẽ cắn môi, sải bước đi ra ngoài.
Đợi một chút, ta nên cân nhắc một chút nữa, bên ngoài rất nguy hiểm. Một chân bước ra cửa, hắn đột nhiên đánh trống lui, nhịn không được quay đầu nhìn trong điện một cái, lưu luyến ánh sáng nơi đây.
Ánh nến ấm áp, xua tan âm u, tịnh hóa dơ bẩn, mang cho trong lòng người ta dũng khí cùng tự tin không gì sánh kịp.
Vấn đề không lớn... Trương Nguyên Thanh tràn đầy tự tin ra ngoài.
...
Ánh trăng sáng trong như sương, Trương Nguyên Thanh dọc theo bên trái chủ điện, bước trên đường mòn đá cuội, một lần nữa tới tứ hợp viện hoang vắng đổ nát.
Không có côn trùng kêu vang cùng chim kêu đêm, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
Nhưng yên tĩnh cũng làm người ta yên lòng, hắn sợ nhất ra khỏi cửa nghe thấy tiếng bước chân “bộp bộp”.
“Mười lăm phút đồng hồ, ta chỉ có mười lăm phút đồng hồ thời gian, phải vượt ở trước khi oán linh quấn thân thăm dò xong đông viện.”
Hắn tiến vào phòng tận cùng phía đông tứ hợp viện, từ trên thân thi hài tựa vào dưới cửa sổ, một lần nữa móc ra gương đồng, giấu vào trong túi.
Sau đó thật cẩn thận xuyên qua cửa hình vòm, tiến vào đông viện.
Đông viện so với tứ hợp viện lớn hơn nhiều, chiếu vào trong mắt là một mảnh vườn hoang phế, có núi giả, đình nghỉ mát, ao nhỏ, còn có một cây đa to, thân cây tráng kiện, cành quấn quýt, lá cây xanh nhạt phản xạ ánh trăng sáng tỏ.
Dưới tàng cây đa có một cái giếng cổ.
Ánh mắt lướt qua núi giả đình nghỉ mát, có thể thấy ở sâu trong vườn lộ ra nóc nhà hình chữ Nhất.
Trương Nguyên Thanh chưa đến thẳng kiến trúc ở chỗ sâu trong vườn, mà là cẩn thận vòng quanh cây đa to đi một vòng. Trong tư liệu nói cái cây này rất nguy hiểm, nhưng hắn sau khi lượn một vòng, chưa xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
“Xem xét cây đa to, hẳn là cũng có thể đẩy mạnh độ thăm dò nhỉ...”
Trương Nguyên Thanh nghĩ, liếc giếng cổ đen sì một cái, do dự mãi, hắn vẫn chưa có dũng khí xông qua đi nhìn một lần.
Hắn đối với loại giếng cổ trong câu chuyện khủng bố này, có bóng ma tâm lý rất mạnh.
Trương Nguyên Thanh vòng qua giếng cổ, ‘soạt soạt’ đi ở giữa cỏ hoang, bước vê fphía kiến trúc ở chỗ sâu trong vườn.
“Rắc!”
Đột nhiên, dưới chân phát ra tiếng vang thanh thúy, dọa hắn nhảy bắn lên ở tại chỗ.
Chăm chú nhìn lại, thì ra là một thi thể bị cỏ hoang vùi lấp, bọc quần áo bảo hộ lao động oxy hoá, Trương Nguyên Thanh cúi người kiểm tra, xương khớp của thi hài này bảo tồn hoàn hảo.
Nó là nằm úp sấp ngã xuống đất, nhưng đầu lại là hướng về phía sau, cái này nói rõ trước khi chết bị cái gì mạnh mẽ bẻ đầu một trăm tám mươi độ.
Cái gì làm vậy?
Trương Nguyên Thanh bắt đầu lặng yên cảnh giác, đứng dậy, đang muốn tiếp tục thăm dò về phía trước.
Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, cỏ hoang trong vườn phập phồng bất định, động tĩnh sột soạt, cái cây đa to kia phía sau giống như sống lại, cành lá có chút vặn vẹo loạng choạng.
“Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh “
Phía sau truyền đến một tiếng kêu chói tai.
Thanh âm này theo gió thổi đến, như là nói nhỏ ở bên tai, mang đến từng cơn lạnh nổi cả da gà.
Trương Nguyên Thanh xuất phát từ bản năng, muốn xoay người cảnh giới, trong đầu đột nhiên hiện lên tin tức tư liệu:
Đừng quay đầu!
“Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh . .”
Thấy hắn chưa có phản ứng, thanh âm đó tựa như có chút vội vàng, muốn khiến hắn nhanh chóng quay đầu.
Bình luận facebook