-
Chương 51-55
Chương 51 Chương 51. Bí mật nhỏ của Tuyền Hi!
Dựa theo Dương Văn Thừa nói, đạo Thánh Nhân Khí này giống như là linh mạch tẩm bổ tông môn. Một khi kích hoạt, có thể liên tục không ngừng cung cấp Thánh Nhân Khí cho toàn bộ thư viện. Chẳng những có lợi cho tất cả mọi người trong thư viện tu hành văn đạo, cũng có thể gia tăng uy vọng và nội tình của thư viện.
Phải biết, trong Tu Tiên Giới. Một cái Tiên Thiên Linh Mạch thậm chí có thể chống đỡ được một tông môn ngàn năm, vạn năm. Bởi vậy có thể thấy được, đạo Tiên Thiên Thánh Nhân Khí này hấp dẫn như thế nào.
"Chuyện gì cũng không thể gạt được Đế phu." Dương Văn Thừa mặt lộ vẻ cung kính.
"Vì khảo nghiệm thiên phú văn đạo của hậu thế, vị Chuẩn Thánh đó thiết ké một cửa ải trên bức tranh."
"Chỉ có dựa theo nội dung bức tranh, đề lên từ ngữ tốt nhất mới có thể kích hoạt bức tranh này!"
"Chỉ tiếc, lão phu tài sơ học thiển, nghiên cứu hai trăm năm cũng không phá giải được."
"Hôm nay mới mặt dạn mày dày muốn mời thân là Văn Thánh Đế phu ngài hỗ trợ phá giải!"
Lâm Hiên nghe vậy mỉm cười: "Việc rất nhỏ."
Trong đầu của hắn nhanh chóng lục soát tất cả miêu tả có liên quan tới cảnh sắc trong tranh trong Huyền Tuyệt Thiên Thư.
Dương Văn Thừa nghe vậy vui mừng quá đỗi, Đế phu gật đầu, đại biểu việc này trăm phần trăm có thể thành!
Hắn móc ra bút lông mang theo người, cung kính đưa lên: "Đế phu, mời!"
Lâm Hiên cầm lấy bút lông, tiện tay viết xuống mười hai chữ lớn trên bức họa.
Bắc Huyền Phong Quang, Thiên Lý Băng Phong, Vạn Lý Tuyết Phiêu!
Mười hai chữ rơi xuống, toàn bộ bức tranh bỗng nhiên bộc phát ra một vệt kim quang. Một cỗ Tiên Thiên Thánh Nhân Khí nồng đậm hóa thành áng mây bảy sắc mờ mịt ở giữa không trung. Trùng trùng điệp điệp, vạn cổ trường tồn.
Thấy thế, Dương Văn Thừa kích động không thôi, liên tiếp hành lễ với Lâm Hiên ba lần.
"Diệu a! Thật sự là diệu a!"
"Đế phu, mười hai cái chữ, đúng là đại khí bàng bạc, cực kỳ hùng vĩ hoa lệ!"
Dương Văn Thừa tán thưởng không thôi. Nữ Đế lựa chọn Đế phu, đúng là tuệ nhãn thức châu. Đế phu có tài như thế, chắc hẳn Nữ Đế cũng cảm thấy để hắn giáo dục hài tử là thích hợp nhất, chỉ là ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng thôi.
Xem ra hôm nay mình đến đúng rồi. Vừa thuận theo tâm tư Nữ Đế, từ đi chức vụ lão sư. Lại được Đế phu trợ giúp, thành công lấy được Tiên Thiên Thánh Nhân Khí. Chuyến này, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện a!
Nghĩ đến đây, Dương Văn Thừa vẻ mặt hưng phấn bưng lấy bức tranh quay người rời khỏi đây. Hắn chỉ hận không thể lập tức đem bức tranh này về treo ở trong thư viện mình sáng tạo. Để đệ tử toàn thư viện chiêm ngưỡng mười hai chữ kim ngôn của Lâm Hiên. Về phần kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Hiên, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Có thất thải thánh quang chiếu rọi xuống, chữ hắn viết xuống có một loại ý vị phản phác quy chân, đại xảo nhược chuyết. Theo Dương Văn Thừa, nói không chừng đến cấp bậc Văn Thánh, chữ viết ra chính là thâm bất khả trắc như thế.
Nhìn thấy Dương Văn Thừa ngay cả chào hỏi cũng không mà đã vội vàng rời đi, Lâm Hiên không khỏi lắc đầu cười một tiếng. Không ngờ được là tiện tay viết xuống một câu lại để Dương Văn Thừa như nhặt được chí bảo. Nể tình hắn giáo dục bọn nhỏ, coi như quà tặng cho hắn đi.
"Oa, cha thật là lợi hại!"
"Cha có thể làm lão sư cho lão sư, cho nên ta phải gọi cha là sư công!"
Mấy người Tuyền Châu vui vẻ vỗ tay, trong mắt tràn đầy hào quang hưng phấn. Tuyền Hàm đột nhiên ý nghĩ hão huyền, trao cho Lâm Hiên một cái xưng hô mới.
Lâm Hiên cưng chiều vuốt cái mũi Tuyền Hàm một cái: "Bảo bối, ngươi gọi cha là sư công, không sợ cha già hay sao?"
"Sẽ sao?" Tuyền Hàm lập tức lộ ra vẻ mặt khẩn trương,
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cha chính là cha, cho dù làm lão sư vẫn là cha của chúng ta!"
"Nói hay lắm, thật thông minh!" Lâm Hiên cưng chiều hôn lên gương mặt phúng phính của tiểu nha đầu một cái.
"Cha, ngươi cũng phải hôn chúng ta!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu nhao nhao chỉ chỉ khuôn mặt của mình.
"Tốt!"
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ thỏa mãn chúng nữ nhi.
Sau khi hôn xong, Lâm Hiên chuẩn bị cho chúng nữ nhi lên lớp. Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, tri thức dự trữ trong đầu hắn có thể nói là biến thái. Từ thiên văn địa lý cho tới phong thổ, bao hàm toàn diện. Có thể nói là không gì không biết, không gì không hiểu.
Đối mặt bốn nữ nhi thông minh lanh lợi, hắn rất có lòng tin có thể bồi dưỡng các nàng thành người có kiến thức rộng rãi.
Để cho tiện lên lớp, Lâm Hiên sai người hầu đi tìm công tượng ngự dụng, dùng cực phẩm nam mộc làm một cái bảng đen.
Nhìn thấy Lâm Hiên có tư tưởng kỳ diệu như thế, chẳng những người hầu và công tượng tán thưởng trí tuệ của hắn. Các tiểu nha đầu cũng dâng lên hứng thú nồng đậm, vây quanh bảng đen kỷ kỷ tra tra nghiên cứu một hồi lâu.
Tiếp theo, Lâm Hiên dùng cái bảng đen này, viết chữ lên trên đó dạy tri thức cho các nàng.
Trong lúc lơ đãng, đã một canh giờ trôi qua, các tiểu nha đầu vẫn học say sưa ngon lành. Các nàng phát hiện, những thứ cha dạy rất thú vị, hấp dẫn hơn Thái phó lão sư.
Nhưng mà thời gian dài như vậy, các tiểu nha đầu đều hơi mệt.
Lâm Hiên thấy thế, cho các nàng nghỉ ngơi một hồi, ăn bánh ngọt và hoa quả người hầu bưng lên một chút. Thừa dịp ba tỷ muội khác ăn, Tuyền Hi len lén đi tới trước mặt Lâm Hiên. Thần thần bí bí lấy ra một tờ giấy đưa cho Lâm Hiên nhìn.
"Cha, chữ này đọc như thế nào vậy?"
Lâm Hiên cúi đầu xem xét, trên đó viết ba bộ thổ.
Lâm Hiên cười cười: "Cái chữ này đọc là 'Dao'."
"A nha!" Tuyền Hi khẽ gật đầu.
Lâm Hiên nhìn thấy thần sắc tiểu nha đầu có chút không giống bình thường, liền hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không nhớ được cái chữ này đọc như thế nào sao?"
Tuyền Hi hơi lộ ra chút ngượng ngùng, gật gật đầu: "Đúng vậy, trước kia Thái phó lão sư dạy ta nhiều lần nhưng ta chẳng mấy chốc là sẽ quên."
Chương 52 Chương 52. Có cha là lập tức quên mẹ!
"Tỷ tỷ và muội muội các nàng đều có thể lập tức nhớ kỹ, chỉ có ta luôn luôn quên!"
Nàng vẻ mặt vô tội ôm cánh tay Lâm Hiên: "Cha, có phải ta đần hơn các nàng hay không?"
"Dĩ nhiên không phải!" Lâm Hiên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: “Các ngươi đều thông minh!"
Hắn đã hiểu, Tuyền Hi bởi vì luôn không nhớ được cái chữ này cho nên trong lòng có chút tự ti.
"Vậy tại sao ta lại quên mất không nhớ được chứ?" Tuyền Hi chớp mắt to.
Có được giáo trình vú em hoàn mỹ, đương nhiên Lâm Hiên biết nguyên nhân trong đó!
Hắn ôn hòa nói ra: "Trên thực tế, mỗi đứa bé khi trong giai đoạn học biết chữ đều sẽ có chữ không nhớ được."
"Nhưng mà cha có một biện pháp thần kỳ, có thể để ngươi không còn quên nữa."
Thông qua giáo trình, hắn biết. Muốn để bọn nhỏ nhanh chóng học và biết được chữ thì nhất định không thể dạy theo khuôn khổ được. Biện pháp tốt nhất chính là vừa học vừa chơi. Dùng chuyện xưa hoặc là nhạc thiếu nhi sinh động để đánh sâu vào trong trí nhớ của bọn nhỏ.
"Vậy cha mau nói cho ta biết đi!" Tuyền Hi vẻ mặt không kịp chờ đợi.
Lâm Hiên cười nói: "Đây là một bài nhạc thiếu nhi, ngươi học hát cùng với cha nào!"
Nói xong, hắn bắt đầu hát ra bài nhạc thiếu nhi đã được sửa xong.
"Dao a dao, dao a dao, dao đến cầu bà ngoại."
"Cầu ba ngoại, ba ụ đất, cùng nhau dao với ta."
"Ta hỏi đất này kêu là gì, tên của nó cũng là dao."
Tuyền Hi học hát theo một lần thì hai mắt sáng lên: "Ba ụ đất, cũng gọi là dao!"
"Không sai, chính là ý này." Lâm Hiên hỏi: “Bây giờ có thể nhớ kỹ hay chưa?"
"Đương nhiên có thể!" Tuyền Hi lập tức hát lại bài nhạc thiếu nhi này một lần, một chữ cũng không sai.
Đinh!
Lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống cũng vang lên.
"Ngươi dạy cho nhị nữ nhi nhớ kỹ một chữ mới, ban thưởng: Hỗn Độn Thánh Thể!"
…………………………………
"Giúp Tuyền Hi nhớ kỹ một chữ thì ban thưởng Hỗn Độn Thánh Thể, hệ thống này đúng là hào phóng!"
Nhìn thấy hệ thống cho ra phần thưởng, trong lòng Lâm Hiên vui mừng. Hỗn Độn Thánh Thể, thể chất Tiên Thiên Thần cấp cực kì hi hữu trân quý.
Trước mắt, xếp hạng số một trong số thể chất Thần cấp Cửu Thiên Tiên Vực! Có được Thánh thể này có thể hấp thu vô tận đạo lực từ trong hỗn độn trong vũ trụ hư vô mờ mịt. Cho đến khi nhục thân viên mãn chí tôn, vô địch khắp thiên hạ.
Có thể nói đây là một loại thể chất dành cho người lười không cần tu luyện. Nhưng như vậy cũng không trở ngại nó mạnh mẽ biến thái.
Nếu như nói Lâm Hiên không vui thì tuyệt đối là giả!
Đinh!
"Có rút ra phần thưởng hay không?"
"Rút ra!"
"Thành công rút ra Hỗn Độn Thánh Thể!"
Trong chốc lát, Lâm Hiên cảm thấy thân thể của mình xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tất cả xương cốt kinh lạc, da thịt mạch máu, lấy hạt làm đơn vị, bị đánh nát gây dựng lại.
Trong cơ thể của hắn, giống như trong nháy mắt vỡ nát thành vũ trụ có được chục tỷ ức hành tinh, đang dựa theo một cái quy tắc mới sắp xếp tổ hợp lại. Gần như trong một cái hô hấp ngắn ngủi, loại sắp xếp tổ hợp này triệt để hoàn thành.
Lâm Hiên cảm nhận được, mỗi một tế bào của mình giống như đều sinh ra cộng minh với hỗn độn tâm thâm thúy mênh mông. Dù ngồi bất động thì hắn cũng có thể thông qua hư không hút đạo lực vào trong cơ thể.
"Không hổ là Thần thể đỉnh cấp, đúng là quá mạnh!"
Sau khi Lâm Hiên tỉ mỉ cảm ngộ, nhịn không được phát ra cảm khái như thế.
"Cha, là ta hát không tốt sao?" Tuyền Hi nhìn thấy Lâm Hiên sững sờ, trái tim nhỏ lập tức xiết chặt.
Lâm Hiên vội vàng lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: "Đương nhiên không phải! Tuyền Hi bảo bối của ta hát rất là hay!"
Nữ nhi ngoan học một chữ lạ thì để cho Lâm Hiên được Thần thể, Lâm Hiên có thể nói là yêu nàng chết mất!
"Hì hì!" Tuyền Hi cười vui vẻ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Chỉ cần nhớ kỹ bài nhạc thiếu nhi này thì nàng cũng không cần phải sợ mình không nhớ được cái chữ đó nữa.
Lúc này, mấy người Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đi tới. Các nàng vừa mới nghe được Tuyền Hi hát, cảm thấy nghe rất thú vị.
"Tuyền Hi, ngươi vừa hát cái gì đó?" Tuyền Châu hỏi.
Tuyền Hi cười nói: "Là nhạc thiếu nhi cha dạy ta, chúng ta cùng nhau hát đi!"
"Được!" Tuyền Hàm vui vẻ vỗ vỗ tay.
Tuyền Ấu cũng vẻ mặt chờ mong, tiểu ma nữ này chẳng những nghịch ngợm, còn thích ca hát. Sau đó bốn chị em vừa ca vừa nhảy múa trong đại viện, nhìn rất là vui vẻ.
Lúc này, một giọng nói quyến rũ truyền vào: "Các bảo bối, các ngươi đang hát bài hát gì đó?"
Đông Hoàng Tử U người mặc trường bào màu tử kim, giẫm gót sen uyển chuyển đi vào bên trong.
Bốn tiểu nha đầu vội vàng vây lại.
"Mẫu thân, là bài hát mà cha dạy cho chúng ta hát đó, hay không!"
Nói xong, các tiểu nha đầu cùng nhau hát lại bài nhạc thiếu nhi đó một lần nữa.
"Đúng là hay!" Đông Hoàng Tử U mặt lộ vẻ vui sướng, không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Lâm Hiên đang ở xa xa.
Không ngờ được là hắn còn có tài hoa như thế này, trong nội tâm nàng âm thầm nghĩ như thế.
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U dẫn theo bọn nhỏ đi tới, Lâm Hiên tùy ý hỏi: "Hôm nay triều chính thong thả, đến thăm bọn nhỏ sao?"
"Ừm." Đông Hoàng Tử U gật đầu: “Được quý nhân tương trợ, chuyện Vạn Ma Quốc xử lý cực kỳ thuận lợi, ta rảnh rỗi đến chơi với bọn nhỏ một ngày."
"À." Lâm Hiên vẻ mặt hững hờ, đương nhiên hắn biết quý nhân trong miệng nàng nói chính là mình.
Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu.
Nếu như là một người khác nghe được nàng nói như vậy thì chắc chắn sẽ tò mò hỏi một câu quý nhân đó là ai. Nhưng Lâm Hiên lại vẻ mặt không thèm để ý chút nào. Suy cho cùng, đối với những chuyện này hắn hoàn toàn không có hứng thú, chí không tại thiên hạ.
Thu hồi suy nghĩ, Đông Hoàng Tử U mỉm cười, hỏi mấy người Tuyền Châu: "Mấy ngày nay các ngươi không có lười biếng không luyện kiếm và làm bài tập đó chứ?"
"Không có!"
"Có cha bên cạnh, chúng ta đều rất chăm chỉ!"
Chương 53 Chương 53. Có cha là lập tức quên mẹ! (2)
Nghe được bọn nhỏ nói như vậy, Đông Hoàng Tử U cười vui vẻ hơn. Cho dù như thế nào đi nữa thì Lâm Hiên dạy con vẫn biết tròn biết méo. Có hắn chăm sóc, bọn nhỏ cũng đều chăm chỉ làm bài tập và tu luyện võ đạo.
Trừ bài tập, thứ Đông Hoàng Tử U quan tâm nhất là bọn nhỏ tu luyện võ đạo. Nàng âm thầm quyết định, chờ qua một năm nữa, bọn nhỏ triệt để hoàn thành tu luyện "Thiên Chiêu Kiếm Pháp", nàng sẽ dạy các nàng kiếm pháp cao cấp hơn.
"Vậy thì tốt, thừa dịp hôm nay mẫu thân rảnh rỗi, các ngươi nói xem muốn đi nơi nào chơi?" Đông Hoàng Tử U cưng chiều mà nhìn bọn nhỏ.
Bốn tiểu nha đầu lập tức mở rộng đầu óc suy nghĩ, kỷ kỷ tra tra thảo luận một lúc lâu mới quyết định đi Thánh Cảnh Sơn chơi. Bởi vì các nàng nghe nói, nơi đó một năm bốn mùa như mùa xuân, là nơi duy nhất ở Bắc Huyền Thiên có thể nhìn thấy cảnh mùa xuân.
"Được, vậy chúng ta đi Thánh Cảnh Sơn." Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, không trung sau lưng kim quang vạn trượng.
Chín con rồng lớn lôi kéo Huyền Băng Ngọc Liễn từ tầng mây rơi xuống, đứng ở trong sân.
"Đi thôi." Đông Hoàng Tử U nói với Lâm Hiên.
Sau đó Lâm Hiên và nàng cùng nhau dẫn bọn nhỏ đi lên Huyền Băng Ngọc Liễn.
Không hổ là tọa giá tôn quý nhất Bắc Huyền Thiên, trình độ xa hoa của Huyền Băng Ngọc Liễn có thể nói là vượt qua tưởng tượng.
Nếu như so với nó thì Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn chỉ là đồ bình dân mà thôi.
Nội bộ Ngọc Liễn có hai hàng chỗ ngồi mặt đối mặt, đều là điêu khắc Thần Phượng, cực kỳ lộng lẫy. Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U mặt đối diện ngồi xuống, sau đó bốn tiểu nha đầu lập tức nhào tới trong ngực Lâm Hiên.
Đông Hoàng Tử U thấy thế thì không khỏi hơi há miệng nhỏ ra, trong lòng có chút ghen tuông.
"Những nha đầu này đúng là... có cha thì lập tức quên mẹ!"
Nhìn thấy cảnh tượng bốn tiểu nha đầu chen trong ngực Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U có thể nói là vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Không bao lâu sau, Tuyền Châu xoay người đi tới trước mặt Đông Hoàng Tử U.
"Bảo bối, ngươi đến chơi với mẫu thân..." Trong lòng Đông Hoàng Tử U vui mừng, vẫn là đại nữ nhi Tuyền Châu thương mẫu thân nhất.
Nhưng mà nàng nói còn chưa dứt lời thì ngọc thủ đã bị Tuyền Châu bắt lấy.
Chỉ nghe Tuyền Châu nói ra: "Mẫu thân, ngươi cũng đến ngồi lên trên đùi cha với chúng ta đi!"
Gương mặt Đông Hoàng Tử U lập tức nóng lên, hai bên mặt trở nên đỏ ửng.
"Mẫu thân không thể ngồi lên trên đùi của cha các ngươi được!" Nàng lập tức vội vàng lắc đầu.
"Tại sao vậy?" Chẳng những Tuyền Châu, ba tiểu nha đầu khác cũng xoay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Đông Hoàng Tử U cố nén ngượng ngùng: "Bởi vì mẫu thân là người lớn, nếu như ngồi như thế thì sẽ khiến cho cha của các ngươi chịu không nổi."
"Nha!" Mấy người Tuyền Châu cũng không nghĩ nhiều, bởi vì những gì mẫu thân nói vẫn luôn rất có lý.
"Thế nhưng để mẫu thân ngồi đối diện như vậy rất kỳ quái!" Tuyền Hàm lắc đầu.
Người một nhà nên ngồi cùng nhau mới đúng chứ.
"Ngươi ngồi lại đây đi." Lâm Hiên cũng hiểu tâm tư của mấy cô con gái.
Đông Hoàng Tử U nghĩ nghĩ, gật gật đầu, ngồi cùng hàng với Lâm Hiên.
Giữa hai người cách nhau bốn nha đầu, cũng giống một nhà sáu người. Nhưng mà giờ phút này Đông Hoàng Tử U lại gương mặt có chút nóng lên, tim đập như hươu chạy.
Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng ngồi gần Lâm Hiên như vậy. Cũng may Lâm Hiên thần tình lạnh nhạt, hóa giải không khí ngột ngạt, dọc theo con đường này, tâm tình Đông Hoàng Tử U cũng buông lỏng.
Sau khi đến Thánh Cảnh Sơn, quả nhiên nơi này bốn mùa như mùa xuân. Cảnh xuân tươi đẹp, xuân ý dạt dào.
Hai người chơi với bọn nhỏ chơi một lúc lâu.
Đông Hoàng Tử U đứng ở một bên, mắt tràn đầy nhu tình mà nhìn Lâm Hiên và bọn nhỏ.
Mặc dù, Lâm Hiên không giống nam nhân khác, vô tâm võ đạo, cũng không có lòng khắp thiên hạ. Nhưng như thế này cũng rất là ấm áp, rất là hạnh phúc.
Mình là Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, cường giả Đế Cảnh, có đôi khi còn cảm thấy rất áp lực. Không nên để Lâm Hiên thay mình chia sẻ áp lực như vậy.
Nếu đã như vậy, cứ để cho mọi chuyện như thế này đi.
Phía ngoài mưa gió, đao quang kiếm ảnh, để cho một mình mình gánh chịu là được rồi.
Đông Hoàng Tử U yên lặng nghĩ, ánh mắt kiên quyết, hình như đã làm ra một quyết định quan trọng nào đó.
Hạ giới, bên ngoài Lam Vân Quốc.
Bốn con Thanh Dực Phi Điểu lôi kéo Ngọc Liễn Xa to lớn xa hoa đang nhanh chóng bay tới Lam Vân Quốc.
Những nơi nó bay qua khiến cho vô số người dừng chân quan sát.
"Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn, đây là Ngọc Liễn Xa của hoàng cung Bắc Huyền Thiên!"
"Trước có Huyền Băng Ngọc Liễn, sau có Phi Điểu Ngọc Liễn, tại sao thành viên hoàng thất Bắc Huyền Thiên liên tiếp xuất hiện ở hạ giới?"
"Ngươi ta đều là phàm nhân hạ giới, làm gì có tư cách suy đoán những chuyện này!"
"Có thể cưỡi Ngọc Liễn xa hoa tôn quý như thế, đúng là tiện sát người vậy!"
...
Mắt thấy Ngọc Liễn Xa tiến vào không trung Lam Vân Quốc.
Rất nhiều người nhịn không được suy đoán người bên trong cái Ngọc Liễn Xa này Hình như là có liên quan tới Lam Vân Quốc.
Lúc này.
Cũng đang ở bên ngoài Lam Vân Quốc, một nghìn dặm ngoài biên cảnh. Một đội kỵ binh hơn nghìn người đang nhanh chóng tiến thẳng về hướng của Lam Vân Quốc. Có thể nhìn thấy, dưới người bọn họ đều cưỡi hổ hình yêu thú lông đen hung mãnh cao lớn. Mà tất cả bọn họ đều là người mặc lân giáp da thú, trước ngực sau lưng treo hắc thiết áo giáp hạng nặng to lớn.
Từng người cầm vũ khí hạng nặng trong tay, cưỡi trên lưng hổ hình yêu thú, khí thế hùng hổ, sát khí bạo rạp.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, những cư dân đang ở bên cạnh biên giới Lam Vân Quốc trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Bởi vì những người này chính là tồn tại hung ác nhất ở trong phạm vi ngoài mười vạn dặm bên ngoài biên cảnh Lam Vân Quốc.
Dũng sĩ bộ lạc Liệt Diễm!
Chương 54 Chương 54. Đại nhân vật vô danh!
Bộ lạc Liệt Diễm có tổng cộng có mười ba triệu người, trời sinh dũng mãnh thiện chiến, giỏi về thuần dưỡng yêu thú. Những nơi mà bọn họ đi qua thường đều thi hài khắp nơi máu chảy thành sông. Cướp bóc đốt giết, không gì mà bọn họ không làm!
Chẳng những những cư dân rải rác ở bên ngoài Lam Vân Quốc, thậm chí người trong Lam Vân Quốc nhìn thấy bọn họ cũng sợ hãi giống như nhìn thấy Tử Thần.
Nhìn thấy Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn xe tiến vào trên không Lam Vân Quốc.
Ba kỵ sĩ dẫn đầu bộ lạc Liệt Diễm đều giảm chậm tốc độ và toàn bộ đội ngũ cũng đều giảm chậm tốc độ lại. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Liễn Xa.
Bên trái, đại hán để râu quai nón lên tiếng nói: "Hẳn là Ngọc Liễn Xa đó đúng là đi vào bên trong Lam Vân Quốc?"
Hắn tên là Mộc Ca, chính là một trong số thập đại dũng sĩ của bộ lạc Liệt Diễm.
Ở bên cạnh hắn nam tử đứng ở chính giữa, trên hai lỗ tai treo hai bộ xương màu đen.
Hắn là thân đệ đệ của Ba Hách Đồ thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm, Ba Hách Lâm.
Hắn xùy cười một tiếng nói: "Lam Vân Quốc chỉ là một cái quốc gia nhỏ ở bên trong Đông Hoang đại địa, làm gì có tư cách móc nối được quan hệ với người trong Bắc Huyền Thiên!"
Trong lúc nói chuyện, Ngọc Liễn Xa đã tan biến trong tầm mắt của bọn họ. Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa, cũng không thể nhìn rõ Ngọc Liễn Xa rốt cuộc là rơi vào bên trong Lam Vân Quốc hay là đã rời khỏi Lam Vân Quốc.
Mộc Ca và một dũng sĩ khác liếc nhìn nhau, trầm tư một lát sau đó cùng gật đầu.
"Nói không sai, nếu như Lam Vân Quốc có hoàng thất Bắc Huyền Thiên làm chỗ dựa thì cũng đâu thể nào bị bộ lạc Liệt Diễm chúng ta ép tới phải co đầu rút cổ như một con rùa như vậy?"
Ba Hách Lâm cười lạnh: "Chính là đạo lý này."
"Hôm nay, chúng ta tiến đến Lam Vân Quốc, nhất định phải làm cho bọn họ cắt đất nhiều bồi thường tiền nhiều."
"Tơ lụa, châu báu, mỹ nhân, bộ lạc Liệt Diễm chúng ta tất cả đều muốn!"
"Đường Vũ, tên quốc quân vô năng đó nếu như dám từ chối chúng ta thì sẽ để cho kèn lệnh của bộ lạc Liệt Diễm vang vọng mỗi một góc của Lam Vân Quốc!"
Bọn người Mộc Ca đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Thiện!"
...
Lam Vân Quốc, hoàng cung.
Quốc quân Đường Vũ đang mặc mũi tràn đầy u sầu ngồi trên bảo tọa.
"Ai!"
Thở dài một tiếng nặng nề, Đường Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía thương thiên.
"Đường Vũ ta, hôm nay chẳng những muốn thẹn với chư vị tiên tổ Hoàng đế, cũng thẹn với thiên hạ con dân này!"
Trong vòng một năm gần đây, bộ lạc Liệt Diễm lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng cấp tốc lớn mạnh. Bọn họ điên cuồng phát động chiến phạt, không ngừng chiếm đoạt bộ lạc nhỏ xung quanh, sau đó lại đem ánh mắt đặt ở Lam Vân Quốc địa linh nhân kiệt. Một năm qua, quân đội Lam Vân Quốc và bộ lạc Liệt Diễm đánh hơn một trăm lần to to nhỏ nhỏ.
Trong đó, bảy tám phần mười đều là bộ lạc Liệt Diễm chiến thắng. Chẳng những cổ vũ khí diễm cho bộ lạc Liệt Diễm, cũng làm cho sĩ khí tam quân Lam Vân Quốc giảm lớn.
Bây giờ Lam Vân Quốc đã không còn sức để đối phó với bộ lạc Liệt Diễm hung hãn ngang ngược. Vì bảo vệ được quốc gia này, Đường Vũ bị ép phải cầu hòa với bộ lạc Liệt Diễm.
Hôm nay, phó thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm Ba Hách Lâm sẽ dẫn người đến Lam Vân Quốc ra điều kiện. Đường Vũ cho dù có ngu dốt như thế nào đi nữa cũng biết chắc chắn bọn họ sẽ giở công phu sư tử ngoạm.
Chỉ sợ sau khi trải qua trận đàm phán ngày hôm nay thì Lam Vân Quốc cũng sống không dễ dàng gì!
Nghĩ tới những thứ này, Đường Vũ lắc đầu liên tục, thậm chí trong mắt còn chảy ra nước mắt phẫn uất và khuất nhục.
"Bệ hạ! Xảy ra chuyện lớn!"
Đúng lúc này, Thừa tướng Ngô Cảnh Hiền vội vàng đi vào đại điện.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt hốt hoảng, trái tim Đường Vũ bỗng nhiên co rụt lại, chẳng lẽ là bọn người Ba Hách Lâm tới?
"Chuyện gì?" Đường Vũ cố nén bối rối.
Ngô Cảnh Hiền nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vừa rồi có một cái Ngọc Liễn Xa đến từ hoàng thất Bắc Huyền Thiên rơi vào Lam Vân Quốc chúng ta."
"Thần suy đoán, chắc chắn là có đại nhân vật cực kỳ tôn quý giáng lâm!"
"Hoàng thất Bắc Huyền Thiên, tại sao lại có người đi đến Lam Vân Quốc chúng ta?" Đường Vũ mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động, rất có vài phần thụ sủng nhược kinh.
"Thần đang phái người tiến đến đó để điều tra việc này." Ngô Cảnh Hiền nói.
"Còn điều tra cái gì?" Đường Vũ kích động vỗ long ỷ đứng lên.
"Cô phải chờ bọn người Ba Hách Lâm, ngươi thay thế cô tranh thủ tiến về chỗ Ngọc Liễn Xa hạ xuống!"
"Không cần biết người tới là người nào, ngươi đều phải dùng quốc lễ để đối đãi!"
"Nếu có thể mời hắn đến hoàng cung thì cô phong ngươi làm Quốc công!"
Ngô Cảnh Hiền nghe vậy, trong lòng cũng trở nên kích động, vội vàng đáp ứng: "Vâng, thần lập tức đi ngay!"
Nhìn thấy hắn vội vàng rời khỏi, Đường Vũ ngửa đầu chỉ lên trời.
"Hi vọng trời xanh có mắt, có thể để cho vị đại nhân vật vô danh này cứu Lam Vân Quốc ta trong thủy hỏa!"
...
Lam Vân Quốc, Hương Thành.
Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn ngừng trên một cái đồng cỏ vắng vẻ. Cho dù như thế thì vẫn khiến cho một số người chú ý tới. Nhưng mà những người này chỉ dám quan sát từ đằng xa mà không dám tới gần. Ở trong mắt bọn họ thì người ở bên trong Ngọc Liễn Xa chắc chắn là đại nhân vật cực kì tôn quý tới từ Cửu Thiên Tiên Vực. Nếu như bởi vì chính mình vô lẽ chọc giận đại nhân vật trong xe thì sợ là toàn bộ Lam Vân Quốc cũng không thể chịu nổi lửa giận của người ta.
Cũng vì như vậy cho nên một kì cảnh xuất hiện.
Phạm vi một dặm xung quanh Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn không có một ai dám tới gần!
Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái ngồi ở trong xe. Mắt thấy đã rơi xuống mặt đất, Lâm Hiên ôm bốn cô con gái bóp ra một đạo pháp quyết, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Ngọc Liễn Xa.
Lâm gia đại viện.
Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ rơi trong sân.
Ngắm nhìn bốn phía, rời khỏi một đoạn thời gian, tất cả mọi thứ trong nhà vẫn như cũ.
"Thiếu gia!"
Chương 55 Chương 55. Đại nhân vật vô danh! (2)
Triệu Vạn Phúc nhìn thấy Lâm Hiên đứng ở trong viện thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lập tức đi ra đón.
Hắn trong mắt tràn đầy yêu thích nhìn thoáng qua bốn tiểu nha đầu: "Bốn vị tiểu công chúa đúng là càng ngày càng đáng yêu!"
Mấy người Tuyền Châu vội vàng bái chào hắn: "Phúc gia gia!"
Triệu Vạn Phúc nghe xong lập tức mừng rỡ tâm hoa nộ phóng, liên tục gật đầu: "Ai ai ai!"
Hắn nghĩ không ra, đường đường nữ nhi của Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, lại gọi mình một tiếng gia gia. Chuyện này nếu như để cho tổ tiên của Triệu gia biết được thì chắc chắn sẽ mộ tổ bốc khói xanh.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, trong lòng Triệu Vạn Phúc cảm khái không thôi.
Nếu như không phải mình một mực toàn tâm toàn ý đi theo chăm sóc Lâm Hiên thì làm gì có tư cách được bọn nhỏ gọn như thế này!
"Thiếu gia, ta đoán được rất có thể hôm nay ngươi sẽ về nhà cho nên đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi."
Triệu Vạn Phúc cung kính vươn tay: "Thiếu gia, đi vào đi, cơm nước xong xuôi chúng ta đi mộ phần lão gia."
Lâm Hiên gật gật đầu, hôm nay là tết thanh minh.
Lần này hắn trở về chính là để tảo mộ cho lão gia tử.
……………………………………………….
Triệu Vạn Phúc chuẩn bị cơm trưa đặc biệt phong phú. Mặc dù hương vị không sánh được với tuyệt thế món ngon mà Lâm Hiên xuống bếp làm ra nhưng cũng khiến cho bọn nhỏ ăn đến vui sướng không thôi.
Bữa cơm này kết thúc trong cảnh tượng tường hòa vui sướng.
Sau bữa ăn, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi chơi đùa nghỉ ngơi trong phòng khách. Triệu Vạn Phúc thì lấy tế phẩm và tiền giấy, thỏi vàng ròng đã chuẩn bị trước để đi tảo mộ.
Bốn tiểu nha đầu bị những thứ mà hắn lấy ra hấp dẫn sự chú ý.
Tuyền Châu tò mò hỏi: "Cha, những thứ mà Phúc gia gia lấy ra là thứ gì đó?"
Tuyền Hi lắc lắc tay Lâm Hiên, chỉ hướng tế phẩm nói ra: "Cha, chúng ta đã ăn cơm xong , vậy những đồ ăn đó là để làm gì?"
Tuyền Hàm nhìn chung quanh một lần, lắc đầu: "Không có ai muốn ăn thêm nữa."
Tuyền Ấu không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào tế phẩm và tiền giấy, tròng mắt đen nhánh xoay tròn hình như là đang cố gắng suy nghĩ gì đó.
Lâm Hiên cười nói: "Đây đều là những vật phẩm dùng để tế tự tổ tiên đã chết đi trong tiết thanh minh."
"Những thứ có thể ăn được gọi là tế phẩm, mà những thứ giống ngân phiếu gọi là tiền giấy, còn có thỏi vàng ròng làm bằng giấy."
"Mỗi đến tết thanh minh, mọi người đều sẽ lấy tế phẩm và tiền giấy thỏi vàng ròng tế điện tổ tiên."
"A ~ "
Bốn tiểu nha đầu nghe xong đồng thời gật gật đầu.
Tuyền Châu nói ra: "Cho nên, tết thanh minh là ngày lễ của tổ tiên."
Lâm Hiên cưng chiều vuốt cái mũi nhỏ của nàng một cái: "Thông minh!"
Tuyền Hi giơ tay nhỏ lên: "Ta còn biết, những tế phẩm tiền giấy thỏi vàng ròng này đều là để cho gia gia!"
"Đúng!" Lâm Hiên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thì từ trong ngực Lâm Hiên nhảy đến mặt đất: "Cha, cha, vậy chúng ta nhanh đi đến chỗ của gia gia đi!"
Mắt thấy các tiểu nha đầu đã không kịp chờ đợi nữa cho nên Lâm Hiên lập tức dẫn theo các nàng lên xe ngựa Lâm gia, một đường tiến về phần mộ phụ thân. Đến nơi đó, Triệu Vạn Phúc đầu tiên là nhổ bớt cỏ dại ở trên phần mộ, sau đó dọn tế phẩm, bắt đầu hoá vàng mã.
Mấy người Tuyền Châu tất cả đều mở to hai mắt, nhìn xem từng tấm tiền giấy và thỏi vàng ròng đều bị đốt thành tro.
"Hóa ra tiền giấy và thỏi vàng ròng được đốt cho gia gia như thế."
Bốn nha đầu đều vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó các nàng nhìn nhau một chút, đồng thời gật đầu một cái, hình như là đã quyết định chuyện gì đó.
Sau đó, Tuyền Châu lấy một chuỗi linh châu trân quý ra.
Tuyền Hi lấy cực phẩm Bảo Ngọc đeo ở trên người ra.
Tuyền Hàm tháo Tử Kim Bảo Hoàn đeo ở trên tay xuống.
Tuyền Ấu lấy một cái Lưu Ly Bảo Châu toàn thân phát ra tiên khí từ trong túi ra.
Bốn tiểu nha đầu đồng thời đi lên trước, ném những thứ trong tay mình vào trong đống lửa.
"Gia gia, đây là Phi Hồng Linh Châu ta đưa cho ngươi!"
"Gia gia, ta cho ngươi Huyền Băng Bảo Ngọc!"
"Gia gia, Tử Kim Bảo Hoàn rất là đáng tiền đó!"
"Còn có Lưu Ly Bảo Châu, gia gia ngươi cứ lấy dùng!"
Lâm Hiên đang hoá vàng mã với Triệu Vạn Phúc không ngờ được là các tiểu nha đầu sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhìn thấy bốn món bảo bối đều bị cháy hỏng, Lâm Hiên dở khóc dở cười nói ra: "Các bảo bối, những thứ này của các ngươi gia gia không có lấy được."
"A?"
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Các tiểu nha đầu sợ ngây người.
Những bảo bối này đều rất đáng tiền, nếu như gia gia không có lấy được thì đáng tiếc quá!
Lâm Hiên bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy giải thích rõ cho các nàng biết về chuyện tế điện tổ tiên.
Sau đó các tiểu nha đầu đều hiểu.
Trên mặt các nàng đều lộ ra vẻ mặt như đưa đám cảm thấy là mình đã làm chuyện sai chắc chắn là gia gia không hiểu được tâm ý của mình.
Lâm Hiên cưng chiều ôm các nàng vào trong ngực dùng giọng điệu ôn hòa nói ra: "Các bảo bối, cho dù gia gia không lấy được đồ của các ngươi thì hắn cũng sẽ rất là vui vẻ."
"Thật sao?"
Trong mắt các tiểu nha đầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.
"Đương nhiên, tết thanh minh tế điện tổ tiên, quan trọng nhất chính là tâm ý." Lâm Hiên nở nụ cười: "Chỉ cần có lòng thì đó chính là lễ vật tốt nhất."
"Thì ra là thế!" Mấy người Tuyền Châu nở một nụ cười thoải mái.
Đinh!
Lúc này giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu Lâm Hiên.
"Ngươi và các nữ nhi trải qua một ngày lễ truyền thống có ý nghĩa nhất, ban thưởng: Thái Diễn Đan Quyển!"
Lâm Hiên nhíu lông mày lại: "Thoải mái như thế!"
Căn cứ hệ thống giới thiệu, Thái Diễn Đan Quyển bao gồm tất cả tri thức và phương pháp luyện đan.
Có được đan quyển này, chẳng những có thể lập tức phân biệt tất cả vật liệu cần thiết để luyện đan. Càng có thể hóa mục nát thành thần kỳ, luyện chế ra các loại đan dược hi hữu. Có thể nói, đây chính là một bản siêu cấp bách khoa toàn thư về luyện đan.
Dựa theo Dương Văn Thừa nói, đạo Thánh Nhân Khí này giống như là linh mạch tẩm bổ tông môn. Một khi kích hoạt, có thể liên tục không ngừng cung cấp Thánh Nhân Khí cho toàn bộ thư viện. Chẳng những có lợi cho tất cả mọi người trong thư viện tu hành văn đạo, cũng có thể gia tăng uy vọng và nội tình của thư viện.
Phải biết, trong Tu Tiên Giới. Một cái Tiên Thiên Linh Mạch thậm chí có thể chống đỡ được một tông môn ngàn năm, vạn năm. Bởi vậy có thể thấy được, đạo Tiên Thiên Thánh Nhân Khí này hấp dẫn như thế nào.
"Chuyện gì cũng không thể gạt được Đế phu." Dương Văn Thừa mặt lộ vẻ cung kính.
"Vì khảo nghiệm thiên phú văn đạo của hậu thế, vị Chuẩn Thánh đó thiết ké một cửa ải trên bức tranh."
"Chỉ có dựa theo nội dung bức tranh, đề lên từ ngữ tốt nhất mới có thể kích hoạt bức tranh này!"
"Chỉ tiếc, lão phu tài sơ học thiển, nghiên cứu hai trăm năm cũng không phá giải được."
"Hôm nay mới mặt dạn mày dày muốn mời thân là Văn Thánh Đế phu ngài hỗ trợ phá giải!"
Lâm Hiên nghe vậy mỉm cười: "Việc rất nhỏ."
Trong đầu của hắn nhanh chóng lục soát tất cả miêu tả có liên quan tới cảnh sắc trong tranh trong Huyền Tuyệt Thiên Thư.
Dương Văn Thừa nghe vậy vui mừng quá đỗi, Đế phu gật đầu, đại biểu việc này trăm phần trăm có thể thành!
Hắn móc ra bút lông mang theo người, cung kính đưa lên: "Đế phu, mời!"
Lâm Hiên cầm lấy bút lông, tiện tay viết xuống mười hai chữ lớn trên bức họa.
Bắc Huyền Phong Quang, Thiên Lý Băng Phong, Vạn Lý Tuyết Phiêu!
Mười hai chữ rơi xuống, toàn bộ bức tranh bỗng nhiên bộc phát ra một vệt kim quang. Một cỗ Tiên Thiên Thánh Nhân Khí nồng đậm hóa thành áng mây bảy sắc mờ mịt ở giữa không trung. Trùng trùng điệp điệp, vạn cổ trường tồn.
Thấy thế, Dương Văn Thừa kích động không thôi, liên tiếp hành lễ với Lâm Hiên ba lần.
"Diệu a! Thật sự là diệu a!"
"Đế phu, mười hai cái chữ, đúng là đại khí bàng bạc, cực kỳ hùng vĩ hoa lệ!"
Dương Văn Thừa tán thưởng không thôi. Nữ Đế lựa chọn Đế phu, đúng là tuệ nhãn thức châu. Đế phu có tài như thế, chắc hẳn Nữ Đế cũng cảm thấy để hắn giáo dục hài tử là thích hợp nhất, chỉ là ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng thôi.
Xem ra hôm nay mình đến đúng rồi. Vừa thuận theo tâm tư Nữ Đế, từ đi chức vụ lão sư. Lại được Đế phu trợ giúp, thành công lấy được Tiên Thiên Thánh Nhân Khí. Chuyến này, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện a!
Nghĩ đến đây, Dương Văn Thừa vẻ mặt hưng phấn bưng lấy bức tranh quay người rời khỏi đây. Hắn chỉ hận không thể lập tức đem bức tranh này về treo ở trong thư viện mình sáng tạo. Để đệ tử toàn thư viện chiêm ngưỡng mười hai chữ kim ngôn của Lâm Hiên. Về phần kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Hiên, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Có thất thải thánh quang chiếu rọi xuống, chữ hắn viết xuống có một loại ý vị phản phác quy chân, đại xảo nhược chuyết. Theo Dương Văn Thừa, nói không chừng đến cấp bậc Văn Thánh, chữ viết ra chính là thâm bất khả trắc như thế.
Nhìn thấy Dương Văn Thừa ngay cả chào hỏi cũng không mà đã vội vàng rời đi, Lâm Hiên không khỏi lắc đầu cười một tiếng. Không ngờ được là tiện tay viết xuống một câu lại để Dương Văn Thừa như nhặt được chí bảo. Nể tình hắn giáo dục bọn nhỏ, coi như quà tặng cho hắn đi.
"Oa, cha thật là lợi hại!"
"Cha có thể làm lão sư cho lão sư, cho nên ta phải gọi cha là sư công!"
Mấy người Tuyền Châu vui vẻ vỗ tay, trong mắt tràn đầy hào quang hưng phấn. Tuyền Hàm đột nhiên ý nghĩ hão huyền, trao cho Lâm Hiên một cái xưng hô mới.
Lâm Hiên cưng chiều vuốt cái mũi Tuyền Hàm một cái: "Bảo bối, ngươi gọi cha là sư công, không sợ cha già hay sao?"
"Sẽ sao?" Tuyền Hàm lập tức lộ ra vẻ mặt khẩn trương,
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cha chính là cha, cho dù làm lão sư vẫn là cha của chúng ta!"
"Nói hay lắm, thật thông minh!" Lâm Hiên cưng chiều hôn lên gương mặt phúng phính của tiểu nha đầu một cái.
"Cha, ngươi cũng phải hôn chúng ta!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu nhao nhao chỉ chỉ khuôn mặt của mình.
"Tốt!"
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ thỏa mãn chúng nữ nhi.
Sau khi hôn xong, Lâm Hiên chuẩn bị cho chúng nữ nhi lên lớp. Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, tri thức dự trữ trong đầu hắn có thể nói là biến thái. Từ thiên văn địa lý cho tới phong thổ, bao hàm toàn diện. Có thể nói là không gì không biết, không gì không hiểu.
Đối mặt bốn nữ nhi thông minh lanh lợi, hắn rất có lòng tin có thể bồi dưỡng các nàng thành người có kiến thức rộng rãi.
Để cho tiện lên lớp, Lâm Hiên sai người hầu đi tìm công tượng ngự dụng, dùng cực phẩm nam mộc làm một cái bảng đen.
Nhìn thấy Lâm Hiên có tư tưởng kỳ diệu như thế, chẳng những người hầu và công tượng tán thưởng trí tuệ của hắn. Các tiểu nha đầu cũng dâng lên hứng thú nồng đậm, vây quanh bảng đen kỷ kỷ tra tra nghiên cứu một hồi lâu.
Tiếp theo, Lâm Hiên dùng cái bảng đen này, viết chữ lên trên đó dạy tri thức cho các nàng.
Trong lúc lơ đãng, đã một canh giờ trôi qua, các tiểu nha đầu vẫn học say sưa ngon lành. Các nàng phát hiện, những thứ cha dạy rất thú vị, hấp dẫn hơn Thái phó lão sư.
Nhưng mà thời gian dài như vậy, các tiểu nha đầu đều hơi mệt.
Lâm Hiên thấy thế, cho các nàng nghỉ ngơi một hồi, ăn bánh ngọt và hoa quả người hầu bưng lên một chút. Thừa dịp ba tỷ muội khác ăn, Tuyền Hi len lén đi tới trước mặt Lâm Hiên. Thần thần bí bí lấy ra một tờ giấy đưa cho Lâm Hiên nhìn.
"Cha, chữ này đọc như thế nào vậy?"
Lâm Hiên cúi đầu xem xét, trên đó viết ba bộ thổ.
Lâm Hiên cười cười: "Cái chữ này đọc là 'Dao'."
"A nha!" Tuyền Hi khẽ gật đầu.
Lâm Hiên nhìn thấy thần sắc tiểu nha đầu có chút không giống bình thường, liền hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không nhớ được cái chữ này đọc như thế nào sao?"
Tuyền Hi hơi lộ ra chút ngượng ngùng, gật gật đầu: "Đúng vậy, trước kia Thái phó lão sư dạy ta nhiều lần nhưng ta chẳng mấy chốc là sẽ quên."
Chương 52 Chương 52. Có cha là lập tức quên mẹ!
"Tỷ tỷ và muội muội các nàng đều có thể lập tức nhớ kỹ, chỉ có ta luôn luôn quên!"
Nàng vẻ mặt vô tội ôm cánh tay Lâm Hiên: "Cha, có phải ta đần hơn các nàng hay không?"
"Dĩ nhiên không phải!" Lâm Hiên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: “Các ngươi đều thông minh!"
Hắn đã hiểu, Tuyền Hi bởi vì luôn không nhớ được cái chữ này cho nên trong lòng có chút tự ti.
"Vậy tại sao ta lại quên mất không nhớ được chứ?" Tuyền Hi chớp mắt to.
Có được giáo trình vú em hoàn mỹ, đương nhiên Lâm Hiên biết nguyên nhân trong đó!
Hắn ôn hòa nói ra: "Trên thực tế, mỗi đứa bé khi trong giai đoạn học biết chữ đều sẽ có chữ không nhớ được."
"Nhưng mà cha có một biện pháp thần kỳ, có thể để ngươi không còn quên nữa."
Thông qua giáo trình, hắn biết. Muốn để bọn nhỏ nhanh chóng học và biết được chữ thì nhất định không thể dạy theo khuôn khổ được. Biện pháp tốt nhất chính là vừa học vừa chơi. Dùng chuyện xưa hoặc là nhạc thiếu nhi sinh động để đánh sâu vào trong trí nhớ của bọn nhỏ.
"Vậy cha mau nói cho ta biết đi!" Tuyền Hi vẻ mặt không kịp chờ đợi.
Lâm Hiên cười nói: "Đây là một bài nhạc thiếu nhi, ngươi học hát cùng với cha nào!"
Nói xong, hắn bắt đầu hát ra bài nhạc thiếu nhi đã được sửa xong.
"Dao a dao, dao a dao, dao đến cầu bà ngoại."
"Cầu ba ngoại, ba ụ đất, cùng nhau dao với ta."
"Ta hỏi đất này kêu là gì, tên của nó cũng là dao."
Tuyền Hi học hát theo một lần thì hai mắt sáng lên: "Ba ụ đất, cũng gọi là dao!"
"Không sai, chính là ý này." Lâm Hiên hỏi: “Bây giờ có thể nhớ kỹ hay chưa?"
"Đương nhiên có thể!" Tuyền Hi lập tức hát lại bài nhạc thiếu nhi này một lần, một chữ cũng không sai.
Đinh!
Lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống cũng vang lên.
"Ngươi dạy cho nhị nữ nhi nhớ kỹ một chữ mới, ban thưởng: Hỗn Độn Thánh Thể!"
…………………………………
"Giúp Tuyền Hi nhớ kỹ một chữ thì ban thưởng Hỗn Độn Thánh Thể, hệ thống này đúng là hào phóng!"
Nhìn thấy hệ thống cho ra phần thưởng, trong lòng Lâm Hiên vui mừng. Hỗn Độn Thánh Thể, thể chất Tiên Thiên Thần cấp cực kì hi hữu trân quý.
Trước mắt, xếp hạng số một trong số thể chất Thần cấp Cửu Thiên Tiên Vực! Có được Thánh thể này có thể hấp thu vô tận đạo lực từ trong hỗn độn trong vũ trụ hư vô mờ mịt. Cho đến khi nhục thân viên mãn chí tôn, vô địch khắp thiên hạ.
Có thể nói đây là một loại thể chất dành cho người lười không cần tu luyện. Nhưng như vậy cũng không trở ngại nó mạnh mẽ biến thái.
Nếu như nói Lâm Hiên không vui thì tuyệt đối là giả!
Đinh!
"Có rút ra phần thưởng hay không?"
"Rút ra!"
"Thành công rút ra Hỗn Độn Thánh Thể!"
Trong chốc lát, Lâm Hiên cảm thấy thân thể của mình xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tất cả xương cốt kinh lạc, da thịt mạch máu, lấy hạt làm đơn vị, bị đánh nát gây dựng lại.
Trong cơ thể của hắn, giống như trong nháy mắt vỡ nát thành vũ trụ có được chục tỷ ức hành tinh, đang dựa theo một cái quy tắc mới sắp xếp tổ hợp lại. Gần như trong một cái hô hấp ngắn ngủi, loại sắp xếp tổ hợp này triệt để hoàn thành.
Lâm Hiên cảm nhận được, mỗi một tế bào của mình giống như đều sinh ra cộng minh với hỗn độn tâm thâm thúy mênh mông. Dù ngồi bất động thì hắn cũng có thể thông qua hư không hút đạo lực vào trong cơ thể.
"Không hổ là Thần thể đỉnh cấp, đúng là quá mạnh!"
Sau khi Lâm Hiên tỉ mỉ cảm ngộ, nhịn không được phát ra cảm khái như thế.
"Cha, là ta hát không tốt sao?" Tuyền Hi nhìn thấy Lâm Hiên sững sờ, trái tim nhỏ lập tức xiết chặt.
Lâm Hiên vội vàng lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: "Đương nhiên không phải! Tuyền Hi bảo bối của ta hát rất là hay!"
Nữ nhi ngoan học một chữ lạ thì để cho Lâm Hiên được Thần thể, Lâm Hiên có thể nói là yêu nàng chết mất!
"Hì hì!" Tuyền Hi cười vui vẻ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Chỉ cần nhớ kỹ bài nhạc thiếu nhi này thì nàng cũng không cần phải sợ mình không nhớ được cái chữ đó nữa.
Lúc này, mấy người Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đi tới. Các nàng vừa mới nghe được Tuyền Hi hát, cảm thấy nghe rất thú vị.
"Tuyền Hi, ngươi vừa hát cái gì đó?" Tuyền Châu hỏi.
Tuyền Hi cười nói: "Là nhạc thiếu nhi cha dạy ta, chúng ta cùng nhau hát đi!"
"Được!" Tuyền Hàm vui vẻ vỗ vỗ tay.
Tuyền Ấu cũng vẻ mặt chờ mong, tiểu ma nữ này chẳng những nghịch ngợm, còn thích ca hát. Sau đó bốn chị em vừa ca vừa nhảy múa trong đại viện, nhìn rất là vui vẻ.
Lúc này, một giọng nói quyến rũ truyền vào: "Các bảo bối, các ngươi đang hát bài hát gì đó?"
Đông Hoàng Tử U người mặc trường bào màu tử kim, giẫm gót sen uyển chuyển đi vào bên trong.
Bốn tiểu nha đầu vội vàng vây lại.
"Mẫu thân, là bài hát mà cha dạy cho chúng ta hát đó, hay không!"
Nói xong, các tiểu nha đầu cùng nhau hát lại bài nhạc thiếu nhi đó một lần nữa.
"Đúng là hay!" Đông Hoàng Tử U mặt lộ vẻ vui sướng, không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Lâm Hiên đang ở xa xa.
Không ngờ được là hắn còn có tài hoa như thế này, trong nội tâm nàng âm thầm nghĩ như thế.
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U dẫn theo bọn nhỏ đi tới, Lâm Hiên tùy ý hỏi: "Hôm nay triều chính thong thả, đến thăm bọn nhỏ sao?"
"Ừm." Đông Hoàng Tử U gật đầu: “Được quý nhân tương trợ, chuyện Vạn Ma Quốc xử lý cực kỳ thuận lợi, ta rảnh rỗi đến chơi với bọn nhỏ một ngày."
"À." Lâm Hiên vẻ mặt hững hờ, đương nhiên hắn biết quý nhân trong miệng nàng nói chính là mình.
Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu.
Nếu như là một người khác nghe được nàng nói như vậy thì chắc chắn sẽ tò mò hỏi một câu quý nhân đó là ai. Nhưng Lâm Hiên lại vẻ mặt không thèm để ý chút nào. Suy cho cùng, đối với những chuyện này hắn hoàn toàn không có hứng thú, chí không tại thiên hạ.
Thu hồi suy nghĩ, Đông Hoàng Tử U mỉm cười, hỏi mấy người Tuyền Châu: "Mấy ngày nay các ngươi không có lười biếng không luyện kiếm và làm bài tập đó chứ?"
"Không có!"
"Có cha bên cạnh, chúng ta đều rất chăm chỉ!"
Chương 53 Chương 53. Có cha là lập tức quên mẹ! (2)
Nghe được bọn nhỏ nói như vậy, Đông Hoàng Tử U cười vui vẻ hơn. Cho dù như thế nào đi nữa thì Lâm Hiên dạy con vẫn biết tròn biết méo. Có hắn chăm sóc, bọn nhỏ cũng đều chăm chỉ làm bài tập và tu luyện võ đạo.
Trừ bài tập, thứ Đông Hoàng Tử U quan tâm nhất là bọn nhỏ tu luyện võ đạo. Nàng âm thầm quyết định, chờ qua một năm nữa, bọn nhỏ triệt để hoàn thành tu luyện "Thiên Chiêu Kiếm Pháp", nàng sẽ dạy các nàng kiếm pháp cao cấp hơn.
"Vậy thì tốt, thừa dịp hôm nay mẫu thân rảnh rỗi, các ngươi nói xem muốn đi nơi nào chơi?" Đông Hoàng Tử U cưng chiều mà nhìn bọn nhỏ.
Bốn tiểu nha đầu lập tức mở rộng đầu óc suy nghĩ, kỷ kỷ tra tra thảo luận một lúc lâu mới quyết định đi Thánh Cảnh Sơn chơi. Bởi vì các nàng nghe nói, nơi đó một năm bốn mùa như mùa xuân, là nơi duy nhất ở Bắc Huyền Thiên có thể nhìn thấy cảnh mùa xuân.
"Được, vậy chúng ta đi Thánh Cảnh Sơn." Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, không trung sau lưng kim quang vạn trượng.
Chín con rồng lớn lôi kéo Huyền Băng Ngọc Liễn từ tầng mây rơi xuống, đứng ở trong sân.
"Đi thôi." Đông Hoàng Tử U nói với Lâm Hiên.
Sau đó Lâm Hiên và nàng cùng nhau dẫn bọn nhỏ đi lên Huyền Băng Ngọc Liễn.
Không hổ là tọa giá tôn quý nhất Bắc Huyền Thiên, trình độ xa hoa của Huyền Băng Ngọc Liễn có thể nói là vượt qua tưởng tượng.
Nếu như so với nó thì Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn chỉ là đồ bình dân mà thôi.
Nội bộ Ngọc Liễn có hai hàng chỗ ngồi mặt đối mặt, đều là điêu khắc Thần Phượng, cực kỳ lộng lẫy. Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U mặt đối diện ngồi xuống, sau đó bốn tiểu nha đầu lập tức nhào tới trong ngực Lâm Hiên.
Đông Hoàng Tử U thấy thế thì không khỏi hơi há miệng nhỏ ra, trong lòng có chút ghen tuông.
"Những nha đầu này đúng là... có cha thì lập tức quên mẹ!"
Nhìn thấy cảnh tượng bốn tiểu nha đầu chen trong ngực Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U có thể nói là vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Không bao lâu sau, Tuyền Châu xoay người đi tới trước mặt Đông Hoàng Tử U.
"Bảo bối, ngươi đến chơi với mẫu thân..." Trong lòng Đông Hoàng Tử U vui mừng, vẫn là đại nữ nhi Tuyền Châu thương mẫu thân nhất.
Nhưng mà nàng nói còn chưa dứt lời thì ngọc thủ đã bị Tuyền Châu bắt lấy.
Chỉ nghe Tuyền Châu nói ra: "Mẫu thân, ngươi cũng đến ngồi lên trên đùi cha với chúng ta đi!"
Gương mặt Đông Hoàng Tử U lập tức nóng lên, hai bên mặt trở nên đỏ ửng.
"Mẫu thân không thể ngồi lên trên đùi của cha các ngươi được!" Nàng lập tức vội vàng lắc đầu.
"Tại sao vậy?" Chẳng những Tuyền Châu, ba tiểu nha đầu khác cũng xoay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Đông Hoàng Tử U cố nén ngượng ngùng: "Bởi vì mẫu thân là người lớn, nếu như ngồi như thế thì sẽ khiến cho cha của các ngươi chịu không nổi."
"Nha!" Mấy người Tuyền Châu cũng không nghĩ nhiều, bởi vì những gì mẫu thân nói vẫn luôn rất có lý.
"Thế nhưng để mẫu thân ngồi đối diện như vậy rất kỳ quái!" Tuyền Hàm lắc đầu.
Người một nhà nên ngồi cùng nhau mới đúng chứ.
"Ngươi ngồi lại đây đi." Lâm Hiên cũng hiểu tâm tư của mấy cô con gái.
Đông Hoàng Tử U nghĩ nghĩ, gật gật đầu, ngồi cùng hàng với Lâm Hiên.
Giữa hai người cách nhau bốn nha đầu, cũng giống một nhà sáu người. Nhưng mà giờ phút này Đông Hoàng Tử U lại gương mặt có chút nóng lên, tim đập như hươu chạy.
Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng ngồi gần Lâm Hiên như vậy. Cũng may Lâm Hiên thần tình lạnh nhạt, hóa giải không khí ngột ngạt, dọc theo con đường này, tâm tình Đông Hoàng Tử U cũng buông lỏng.
Sau khi đến Thánh Cảnh Sơn, quả nhiên nơi này bốn mùa như mùa xuân. Cảnh xuân tươi đẹp, xuân ý dạt dào.
Hai người chơi với bọn nhỏ chơi một lúc lâu.
Đông Hoàng Tử U đứng ở một bên, mắt tràn đầy nhu tình mà nhìn Lâm Hiên và bọn nhỏ.
Mặc dù, Lâm Hiên không giống nam nhân khác, vô tâm võ đạo, cũng không có lòng khắp thiên hạ. Nhưng như thế này cũng rất là ấm áp, rất là hạnh phúc.
Mình là Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, cường giả Đế Cảnh, có đôi khi còn cảm thấy rất áp lực. Không nên để Lâm Hiên thay mình chia sẻ áp lực như vậy.
Nếu đã như vậy, cứ để cho mọi chuyện như thế này đi.
Phía ngoài mưa gió, đao quang kiếm ảnh, để cho một mình mình gánh chịu là được rồi.
Đông Hoàng Tử U yên lặng nghĩ, ánh mắt kiên quyết, hình như đã làm ra một quyết định quan trọng nào đó.
Hạ giới, bên ngoài Lam Vân Quốc.
Bốn con Thanh Dực Phi Điểu lôi kéo Ngọc Liễn Xa to lớn xa hoa đang nhanh chóng bay tới Lam Vân Quốc.
Những nơi nó bay qua khiến cho vô số người dừng chân quan sát.
"Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn, đây là Ngọc Liễn Xa của hoàng cung Bắc Huyền Thiên!"
"Trước có Huyền Băng Ngọc Liễn, sau có Phi Điểu Ngọc Liễn, tại sao thành viên hoàng thất Bắc Huyền Thiên liên tiếp xuất hiện ở hạ giới?"
"Ngươi ta đều là phàm nhân hạ giới, làm gì có tư cách suy đoán những chuyện này!"
"Có thể cưỡi Ngọc Liễn xa hoa tôn quý như thế, đúng là tiện sát người vậy!"
...
Mắt thấy Ngọc Liễn Xa tiến vào không trung Lam Vân Quốc.
Rất nhiều người nhịn không được suy đoán người bên trong cái Ngọc Liễn Xa này Hình như là có liên quan tới Lam Vân Quốc.
Lúc này.
Cũng đang ở bên ngoài Lam Vân Quốc, một nghìn dặm ngoài biên cảnh. Một đội kỵ binh hơn nghìn người đang nhanh chóng tiến thẳng về hướng của Lam Vân Quốc. Có thể nhìn thấy, dưới người bọn họ đều cưỡi hổ hình yêu thú lông đen hung mãnh cao lớn. Mà tất cả bọn họ đều là người mặc lân giáp da thú, trước ngực sau lưng treo hắc thiết áo giáp hạng nặng to lớn.
Từng người cầm vũ khí hạng nặng trong tay, cưỡi trên lưng hổ hình yêu thú, khí thế hùng hổ, sát khí bạo rạp.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, những cư dân đang ở bên cạnh biên giới Lam Vân Quốc trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Bởi vì những người này chính là tồn tại hung ác nhất ở trong phạm vi ngoài mười vạn dặm bên ngoài biên cảnh Lam Vân Quốc.
Dũng sĩ bộ lạc Liệt Diễm!
Chương 54 Chương 54. Đại nhân vật vô danh!
Bộ lạc Liệt Diễm có tổng cộng có mười ba triệu người, trời sinh dũng mãnh thiện chiến, giỏi về thuần dưỡng yêu thú. Những nơi mà bọn họ đi qua thường đều thi hài khắp nơi máu chảy thành sông. Cướp bóc đốt giết, không gì mà bọn họ không làm!
Chẳng những những cư dân rải rác ở bên ngoài Lam Vân Quốc, thậm chí người trong Lam Vân Quốc nhìn thấy bọn họ cũng sợ hãi giống như nhìn thấy Tử Thần.
Nhìn thấy Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn xe tiến vào trên không Lam Vân Quốc.
Ba kỵ sĩ dẫn đầu bộ lạc Liệt Diễm đều giảm chậm tốc độ và toàn bộ đội ngũ cũng đều giảm chậm tốc độ lại. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Liễn Xa.
Bên trái, đại hán để râu quai nón lên tiếng nói: "Hẳn là Ngọc Liễn Xa đó đúng là đi vào bên trong Lam Vân Quốc?"
Hắn tên là Mộc Ca, chính là một trong số thập đại dũng sĩ của bộ lạc Liệt Diễm.
Ở bên cạnh hắn nam tử đứng ở chính giữa, trên hai lỗ tai treo hai bộ xương màu đen.
Hắn là thân đệ đệ của Ba Hách Đồ thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm, Ba Hách Lâm.
Hắn xùy cười một tiếng nói: "Lam Vân Quốc chỉ là một cái quốc gia nhỏ ở bên trong Đông Hoang đại địa, làm gì có tư cách móc nối được quan hệ với người trong Bắc Huyền Thiên!"
Trong lúc nói chuyện, Ngọc Liễn Xa đã tan biến trong tầm mắt của bọn họ. Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa, cũng không thể nhìn rõ Ngọc Liễn Xa rốt cuộc là rơi vào bên trong Lam Vân Quốc hay là đã rời khỏi Lam Vân Quốc.
Mộc Ca và một dũng sĩ khác liếc nhìn nhau, trầm tư một lát sau đó cùng gật đầu.
"Nói không sai, nếu như Lam Vân Quốc có hoàng thất Bắc Huyền Thiên làm chỗ dựa thì cũng đâu thể nào bị bộ lạc Liệt Diễm chúng ta ép tới phải co đầu rút cổ như một con rùa như vậy?"
Ba Hách Lâm cười lạnh: "Chính là đạo lý này."
"Hôm nay, chúng ta tiến đến Lam Vân Quốc, nhất định phải làm cho bọn họ cắt đất nhiều bồi thường tiền nhiều."
"Tơ lụa, châu báu, mỹ nhân, bộ lạc Liệt Diễm chúng ta tất cả đều muốn!"
"Đường Vũ, tên quốc quân vô năng đó nếu như dám từ chối chúng ta thì sẽ để cho kèn lệnh của bộ lạc Liệt Diễm vang vọng mỗi một góc của Lam Vân Quốc!"
Bọn người Mộc Ca đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Thiện!"
...
Lam Vân Quốc, hoàng cung.
Quốc quân Đường Vũ đang mặc mũi tràn đầy u sầu ngồi trên bảo tọa.
"Ai!"
Thở dài một tiếng nặng nề, Đường Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía thương thiên.
"Đường Vũ ta, hôm nay chẳng những muốn thẹn với chư vị tiên tổ Hoàng đế, cũng thẹn với thiên hạ con dân này!"
Trong vòng một năm gần đây, bộ lạc Liệt Diễm lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng cấp tốc lớn mạnh. Bọn họ điên cuồng phát động chiến phạt, không ngừng chiếm đoạt bộ lạc nhỏ xung quanh, sau đó lại đem ánh mắt đặt ở Lam Vân Quốc địa linh nhân kiệt. Một năm qua, quân đội Lam Vân Quốc và bộ lạc Liệt Diễm đánh hơn một trăm lần to to nhỏ nhỏ.
Trong đó, bảy tám phần mười đều là bộ lạc Liệt Diễm chiến thắng. Chẳng những cổ vũ khí diễm cho bộ lạc Liệt Diễm, cũng làm cho sĩ khí tam quân Lam Vân Quốc giảm lớn.
Bây giờ Lam Vân Quốc đã không còn sức để đối phó với bộ lạc Liệt Diễm hung hãn ngang ngược. Vì bảo vệ được quốc gia này, Đường Vũ bị ép phải cầu hòa với bộ lạc Liệt Diễm.
Hôm nay, phó thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm Ba Hách Lâm sẽ dẫn người đến Lam Vân Quốc ra điều kiện. Đường Vũ cho dù có ngu dốt như thế nào đi nữa cũng biết chắc chắn bọn họ sẽ giở công phu sư tử ngoạm.
Chỉ sợ sau khi trải qua trận đàm phán ngày hôm nay thì Lam Vân Quốc cũng sống không dễ dàng gì!
Nghĩ tới những thứ này, Đường Vũ lắc đầu liên tục, thậm chí trong mắt còn chảy ra nước mắt phẫn uất và khuất nhục.
"Bệ hạ! Xảy ra chuyện lớn!"
Đúng lúc này, Thừa tướng Ngô Cảnh Hiền vội vàng đi vào đại điện.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt hốt hoảng, trái tim Đường Vũ bỗng nhiên co rụt lại, chẳng lẽ là bọn người Ba Hách Lâm tới?
"Chuyện gì?" Đường Vũ cố nén bối rối.
Ngô Cảnh Hiền nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vừa rồi có một cái Ngọc Liễn Xa đến từ hoàng thất Bắc Huyền Thiên rơi vào Lam Vân Quốc chúng ta."
"Thần suy đoán, chắc chắn là có đại nhân vật cực kỳ tôn quý giáng lâm!"
"Hoàng thất Bắc Huyền Thiên, tại sao lại có người đi đến Lam Vân Quốc chúng ta?" Đường Vũ mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động, rất có vài phần thụ sủng nhược kinh.
"Thần đang phái người tiến đến đó để điều tra việc này." Ngô Cảnh Hiền nói.
"Còn điều tra cái gì?" Đường Vũ kích động vỗ long ỷ đứng lên.
"Cô phải chờ bọn người Ba Hách Lâm, ngươi thay thế cô tranh thủ tiến về chỗ Ngọc Liễn Xa hạ xuống!"
"Không cần biết người tới là người nào, ngươi đều phải dùng quốc lễ để đối đãi!"
"Nếu có thể mời hắn đến hoàng cung thì cô phong ngươi làm Quốc công!"
Ngô Cảnh Hiền nghe vậy, trong lòng cũng trở nên kích động, vội vàng đáp ứng: "Vâng, thần lập tức đi ngay!"
Nhìn thấy hắn vội vàng rời khỏi, Đường Vũ ngửa đầu chỉ lên trời.
"Hi vọng trời xanh có mắt, có thể để cho vị đại nhân vật vô danh này cứu Lam Vân Quốc ta trong thủy hỏa!"
...
Lam Vân Quốc, Hương Thành.
Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn ngừng trên một cái đồng cỏ vắng vẻ. Cho dù như thế thì vẫn khiến cho một số người chú ý tới. Nhưng mà những người này chỉ dám quan sát từ đằng xa mà không dám tới gần. Ở trong mắt bọn họ thì người ở bên trong Ngọc Liễn Xa chắc chắn là đại nhân vật cực kì tôn quý tới từ Cửu Thiên Tiên Vực. Nếu như bởi vì chính mình vô lẽ chọc giận đại nhân vật trong xe thì sợ là toàn bộ Lam Vân Quốc cũng không thể chịu nổi lửa giận của người ta.
Cũng vì như vậy cho nên một kì cảnh xuất hiện.
Phạm vi một dặm xung quanh Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn không có một ai dám tới gần!
Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái ngồi ở trong xe. Mắt thấy đã rơi xuống mặt đất, Lâm Hiên ôm bốn cô con gái bóp ra một đạo pháp quyết, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Ngọc Liễn Xa.
Lâm gia đại viện.
Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ rơi trong sân.
Ngắm nhìn bốn phía, rời khỏi một đoạn thời gian, tất cả mọi thứ trong nhà vẫn như cũ.
"Thiếu gia!"
Chương 55 Chương 55. Đại nhân vật vô danh! (2)
Triệu Vạn Phúc nhìn thấy Lâm Hiên đứng ở trong viện thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lập tức đi ra đón.
Hắn trong mắt tràn đầy yêu thích nhìn thoáng qua bốn tiểu nha đầu: "Bốn vị tiểu công chúa đúng là càng ngày càng đáng yêu!"
Mấy người Tuyền Châu vội vàng bái chào hắn: "Phúc gia gia!"
Triệu Vạn Phúc nghe xong lập tức mừng rỡ tâm hoa nộ phóng, liên tục gật đầu: "Ai ai ai!"
Hắn nghĩ không ra, đường đường nữ nhi của Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, lại gọi mình một tiếng gia gia. Chuyện này nếu như để cho tổ tiên của Triệu gia biết được thì chắc chắn sẽ mộ tổ bốc khói xanh.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, trong lòng Triệu Vạn Phúc cảm khái không thôi.
Nếu như không phải mình một mực toàn tâm toàn ý đi theo chăm sóc Lâm Hiên thì làm gì có tư cách được bọn nhỏ gọn như thế này!
"Thiếu gia, ta đoán được rất có thể hôm nay ngươi sẽ về nhà cho nên đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi."
Triệu Vạn Phúc cung kính vươn tay: "Thiếu gia, đi vào đi, cơm nước xong xuôi chúng ta đi mộ phần lão gia."
Lâm Hiên gật gật đầu, hôm nay là tết thanh minh.
Lần này hắn trở về chính là để tảo mộ cho lão gia tử.
……………………………………………….
Triệu Vạn Phúc chuẩn bị cơm trưa đặc biệt phong phú. Mặc dù hương vị không sánh được với tuyệt thế món ngon mà Lâm Hiên xuống bếp làm ra nhưng cũng khiến cho bọn nhỏ ăn đến vui sướng không thôi.
Bữa cơm này kết thúc trong cảnh tượng tường hòa vui sướng.
Sau bữa ăn, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi chơi đùa nghỉ ngơi trong phòng khách. Triệu Vạn Phúc thì lấy tế phẩm và tiền giấy, thỏi vàng ròng đã chuẩn bị trước để đi tảo mộ.
Bốn tiểu nha đầu bị những thứ mà hắn lấy ra hấp dẫn sự chú ý.
Tuyền Châu tò mò hỏi: "Cha, những thứ mà Phúc gia gia lấy ra là thứ gì đó?"
Tuyền Hi lắc lắc tay Lâm Hiên, chỉ hướng tế phẩm nói ra: "Cha, chúng ta đã ăn cơm xong , vậy những đồ ăn đó là để làm gì?"
Tuyền Hàm nhìn chung quanh một lần, lắc đầu: "Không có ai muốn ăn thêm nữa."
Tuyền Ấu không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào tế phẩm và tiền giấy, tròng mắt đen nhánh xoay tròn hình như là đang cố gắng suy nghĩ gì đó.
Lâm Hiên cười nói: "Đây đều là những vật phẩm dùng để tế tự tổ tiên đã chết đi trong tiết thanh minh."
"Những thứ có thể ăn được gọi là tế phẩm, mà những thứ giống ngân phiếu gọi là tiền giấy, còn có thỏi vàng ròng làm bằng giấy."
"Mỗi đến tết thanh minh, mọi người đều sẽ lấy tế phẩm và tiền giấy thỏi vàng ròng tế điện tổ tiên."
"A ~ "
Bốn tiểu nha đầu nghe xong đồng thời gật gật đầu.
Tuyền Châu nói ra: "Cho nên, tết thanh minh là ngày lễ của tổ tiên."
Lâm Hiên cưng chiều vuốt cái mũi nhỏ của nàng một cái: "Thông minh!"
Tuyền Hi giơ tay nhỏ lên: "Ta còn biết, những tế phẩm tiền giấy thỏi vàng ròng này đều là để cho gia gia!"
"Đúng!" Lâm Hiên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thì từ trong ngực Lâm Hiên nhảy đến mặt đất: "Cha, cha, vậy chúng ta nhanh đi đến chỗ của gia gia đi!"
Mắt thấy các tiểu nha đầu đã không kịp chờ đợi nữa cho nên Lâm Hiên lập tức dẫn theo các nàng lên xe ngựa Lâm gia, một đường tiến về phần mộ phụ thân. Đến nơi đó, Triệu Vạn Phúc đầu tiên là nhổ bớt cỏ dại ở trên phần mộ, sau đó dọn tế phẩm, bắt đầu hoá vàng mã.
Mấy người Tuyền Châu tất cả đều mở to hai mắt, nhìn xem từng tấm tiền giấy và thỏi vàng ròng đều bị đốt thành tro.
"Hóa ra tiền giấy và thỏi vàng ròng được đốt cho gia gia như thế."
Bốn nha đầu đều vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó các nàng nhìn nhau một chút, đồng thời gật đầu một cái, hình như là đã quyết định chuyện gì đó.
Sau đó, Tuyền Châu lấy một chuỗi linh châu trân quý ra.
Tuyền Hi lấy cực phẩm Bảo Ngọc đeo ở trên người ra.
Tuyền Hàm tháo Tử Kim Bảo Hoàn đeo ở trên tay xuống.
Tuyền Ấu lấy một cái Lưu Ly Bảo Châu toàn thân phát ra tiên khí từ trong túi ra.
Bốn tiểu nha đầu đồng thời đi lên trước, ném những thứ trong tay mình vào trong đống lửa.
"Gia gia, đây là Phi Hồng Linh Châu ta đưa cho ngươi!"
"Gia gia, ta cho ngươi Huyền Băng Bảo Ngọc!"
"Gia gia, Tử Kim Bảo Hoàn rất là đáng tiền đó!"
"Còn có Lưu Ly Bảo Châu, gia gia ngươi cứ lấy dùng!"
Lâm Hiên đang hoá vàng mã với Triệu Vạn Phúc không ngờ được là các tiểu nha đầu sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhìn thấy bốn món bảo bối đều bị cháy hỏng, Lâm Hiên dở khóc dở cười nói ra: "Các bảo bối, những thứ này của các ngươi gia gia không có lấy được."
"A?"
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Các tiểu nha đầu sợ ngây người.
Những bảo bối này đều rất đáng tiền, nếu như gia gia không có lấy được thì đáng tiếc quá!
Lâm Hiên bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy giải thích rõ cho các nàng biết về chuyện tế điện tổ tiên.
Sau đó các tiểu nha đầu đều hiểu.
Trên mặt các nàng đều lộ ra vẻ mặt như đưa đám cảm thấy là mình đã làm chuyện sai chắc chắn là gia gia không hiểu được tâm ý của mình.
Lâm Hiên cưng chiều ôm các nàng vào trong ngực dùng giọng điệu ôn hòa nói ra: "Các bảo bối, cho dù gia gia không lấy được đồ của các ngươi thì hắn cũng sẽ rất là vui vẻ."
"Thật sao?"
Trong mắt các tiểu nha đầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.
"Đương nhiên, tết thanh minh tế điện tổ tiên, quan trọng nhất chính là tâm ý." Lâm Hiên nở nụ cười: "Chỉ cần có lòng thì đó chính là lễ vật tốt nhất."
"Thì ra là thế!" Mấy người Tuyền Châu nở một nụ cười thoải mái.
Đinh!
Lúc này giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu Lâm Hiên.
"Ngươi và các nữ nhi trải qua một ngày lễ truyền thống có ý nghĩa nhất, ban thưởng: Thái Diễn Đan Quyển!"
Lâm Hiên nhíu lông mày lại: "Thoải mái như thế!"
Căn cứ hệ thống giới thiệu, Thái Diễn Đan Quyển bao gồm tất cả tri thức và phương pháp luyện đan.
Có được đan quyển này, chẳng những có thể lập tức phân biệt tất cả vật liệu cần thiết để luyện đan. Càng có thể hóa mục nát thành thần kỳ, luyện chế ra các loại đan dược hi hữu. Có thể nói, đây chính là một bản siêu cấp bách khoa toàn thư về luyện đan.
Bình luận facebook