-
Chương 66-70
Chương 66 Chương 66. Các ngươi muốn có một người cha như vậy không? (2)
Lâm Hiên dẫn theo bốn tiểu nha đầu ngủ trên giường, đến giờ Tý, hắn phát hiện các tiểu nha đầu vẫn còn chưa ngủ. Tuyền Châu nghiêng người sang, dùng tay len lén vuốt vuốt tóc của mình. Tuyền Hi thì dựng thẳng ngón tay lên, chỉ lên bầu trời vẽ vòng trong. Tuyền Hàm ngón trỏ tay trái tay phải nhẹ nhàng chạm vào nhau. Tuyền Ấu chậm rãi lăn qua lăn lại trên giường, đã sắp lăn đến chỗ bắp chân của Lâm Hiên.
Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: "Tuyền Châu, ngươi đang làm cái gì đó?"
Tuyền Châu quay qua nhìn Lâm Hiên, mỉm cười: "Cha, ta đang đếm xem tóc của mình có bao nhiêu sợi."
Lâm Hiên lại hỏi: "Tuyền Hi, ngươi đây?"
Tuyền Hi thả tay xuống nói ra: "Cha, ta đang nghĩ coi đến lúc nào ta mới có thể cưỡi ngôi sao bay đi."
"Tuyền Hàm, ngươi đang làm gì?" Lâm Hiên tiếp tục hỏi.
Tuyền Hàm cười cười: "Cha, ta ngủ không được, cho nên đang tính toán."
Lâm Hiên vừa muốn mở miệng lần nữa thì cảm nhận được hai chân bị thứ gì đó đè lên. Ngẩng đầu nhìn lên, là Tuyền Ấu ngồi ở trên đùi của mình. Tuyền Ấu lung lay trái phải, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ta là con lật đật, ta có lắc lư như thế nào cũng sẽ không ngã xuống."
"Những tiểu nha đầu này, biểu hiện đều rất khác thường!" Lâm Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.
Nhìn thấy biểu hiện vừa buồn cười vừa kỳ quái của các cô con gái của mình, hắn lập tức kết hợp tin tức từ bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ tìm ra được nguyên nhân khiến cho các nàng không ngủ được. Hóa ra những tiểu nha đầu này là do quen giường, đổi một chỗ khác thì không có ngủ được.
Đối với hài tử cái tuổi này mà nói, raatd ễ cảm thấy bất an trong hoàn cảnh lạ lẫm. Nhất là đối với giường mới và phòng mới, các nàng sẽ rất khó thích ứng. Cũng tạo thành nguyên nhân tại sao bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu đến bây giờ mà vẫn không ngủ được. Mắt thấy chúng nữ nhi muộn như vậy mà còn mở to mắt, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, đương nhiên Lâm Hiên rất là không nỡ. May mắn bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ có biện pháp giải quyết tương ứng.
"Các bảo bối, có phải các ngươi bởi vì đổi chỗ cho nên chưa muốn ngủ đúng không?" Lâm Hiên ôn hòa hỏi.
"Ừm ừm!"
Bốn đôi mắt to lóe sáng đồng thời nhìn Lâm Hiên.
Lâm Hiên cười nói: "Vậy nếu như cha lấy phòng trong Thủy Tinh Cung chúng ta tới đây, các ngươi có thể ngủ được đúng không?"
Hắn nói như vậy khiến cho bốn tiểu nha đầu lập tức tràn ngập tò mò và hứng thú.
"Oa, như vậy cũng có thể sao?"
"Có bây giờ cha sẽ dẫn chúng ta lập tức bay trở về hay không?"
"Nếu như biến thành phòng của cha thì chúng ta sẽ lập tức ngủ!"
"Đúng đó! Đúng đó! Thật ra thì ta rất buồn ngủ!"
Nghe giọng nói non nớt của các tiểu nha đầu, Lâm Hiên nhất thời tình thương của cha bạo rạp: "Vậy thì tốt, cha lập tức làm cho các ngươi."
Hắn nâng tay phải lên, nhẹ nhàng búng tay một cái, tạo ra một cái trận pháp mê hoặc cỡ nhỏ.
Hô ~
Một đạo huyền quang hiện lên.
Các tiểu nha đầu kinh ngạc phát hiện trong chớp mắt hoàn cảnh bốn phía đã trở nên giống y như Thủy Tinh Cung. Cái ghế, cái bàn, vách tường, giường, cho dù lớn nhỏ đều hoàn toàn tương tự! Thậm chí loại cảm giác mềm nhũn trên giường đều giống y như giường của cha!
"Oa ~ thật thật thần kỳ!"
Các tiểu nha đầu tán thưởng không thôi.
"Cha, có thể nói cho ta ngươi làm sao mà làm được như vậy hay không?"
Lâm Hiên không nghĩ tới là làm như thế, chúng nữ nhi ngược lại càng thêm tỉnh táo, đều quấn lấy hắn hỏi vấn đề này.
Nhưng mà Lâm Hiên có biện pháp đối phó đám tiểu gia hỏa đáng yêu này.
"Chỉ cần bây giờ các ngươi đi ngủ, ngày mai cha sẽ nói cho các ngươi biết nguyên nhân." Lâm Hiên hướng dẫn từng bước.
"Tốt!"
Các tiểu nha đầu lập tức chôn hiếu kì sâu trong đáy lòng, ngoan ngoãn nằm xuống đi ngủ. Không bao lâu, hô hấp của các nàng trở nên vững vàng. Lâm Hiên cưng chiều mà nhìn bốn gương mặt mũm mĩm đáng yêu nói: "Ngủ muộn như vậy, ngày mai chỉ có thể rời giường trễ một chút."
...
Đông Hoang, Linh Kiếm Sơn.
Núi này nguy nga hùng tráng, núi cao mười vạn trượng, xuyên thẳng vân tiêu, nhìn giống như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời.
Mà núi này chính là kiếm sơn nổi danh nhất Đông Hoang, tục truyền phía trên có tổng cộng mười vạn linh kiếm của thiên tài kiếm đạo vẫn lạc chôn tại đây. Có thể nói, núi này chính là một cái Kiếm Trủng vô cùng to lớn. Cho dù là cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được mười vạn linh kiếm mai táng trên núi phát ra kiếm khí lăng lệ. Mà so với mười vạn linh kiếm này, khiến cho người khác chú ý nhất chính là Nguyên Từ Kiếm Thai thâm tàng bất lộ.
Vì thấy Nguyên Từ Kiếm Thai hoặc là cướp đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai. Dưới Linh Kiếm Sơn, trời vừa hừng đông thì đã có hơn vạn tên người trong võ đạo đến từ Đông Hoang, thậm chí ở những địa giới khác trong Thương Long đại lục tụ tập.
Trong đó, tuyệt đại bộ phận đều là kiếm tu. Trong lúc nhất thời, tiếng người huyên náo.
"Nguyên Từ Kiếm Thai xuất thế, đây chính là thịnh sự lớn nhất trong gần năm trăm năm nay ở Đông Hoang chúng ta, hôm nay đúng là hào kiệt tụ tập!"
"Đúng vậy, trong bóng tối không biết bao nhiêu cao thủ nhìn chằm chằm Kiếm Thai này, không biết cuối cùng hoa rơi vào nhà nào?"
"Một thanh Tiên Thiên Kiếm Thai này đủ để bất kỳ một người trong kiếm đạo nào đạt được tư cách tấn thăng Lục Địa Kiếm Tiên, đúng là khiến cho người ta thèm nhỏ dãi!"
Theo Nguyên Từ Kiếm Thai xuất thế tới gần, thảo luận có liên quan tới nó càng ngày càng nhiều, xôn xao. Mà theo chủ đề thúc đẩy, rốt cuộc là ai có thể có được chuôi cực phẩm Tiên Thiên Kiếm Thai này thì càng náo nhiệt hơn.
Không bao lâu. Một đạo bạch quang phá vỡ tầng mây, rơi vào trên sườn núi Linh Kiếm Sơn. Hắn chính là một nam tử tuấn mỹ chừng hai mươi tuổi, một bộ áo trắng, thân gánh một thanh Thanh Kiếm hơn trượng, khí thế bất phàm.
Mà có người biết hắn thì nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.
"Là Đại sư huynh Thiên Toàn Thánh Địa Đông Hoang chúng ta, Lục Trường Sinh!"
Chương 67 Chương 67. Làm sao làm được?
"Tê, không ngờ được là Thánh Địa Đại sư huynh cũng tới, vậy hôm nay cái Nguyên Từ Kiếm Thai này, trừ hắn ra thì không còn ai khác!"
Lục Trường Sinh tuổi còn trẻ, thiên phú yêu nghiệt, trong toàn bộ giới võ đạo Đông Hoang đều là như sấm bên tai. Bây giờ hắn tuổi vừa mới hai mươi, đã là tu vi Linh Luân đỉnh phong. Một tay Thánh Địa chân truyền "Thiên Tuyền Hoàng Kiếm" xuất thần nhập hóa, kiếm quang diệu Cửu Châu.
Hắn vừa xuất hiện, những võ đạo nhân sĩ mơ ước Nguyên Từ Kiếm Thai nhao nhao thu hồi tâm tư. Lục Trường Sinh chẳng những thực lực bản thân kinh khủng, sau lưng còn có một trong số thập đại thánh địa ở Thương Long đại lục, Thiên Toàn Thánh Địa thủ hộ. Nếu ai muốn đoạt với hắn, trừ bỏ nguy hiểm không nói, còn phải gánh áp lực tông môn khó có thể tưởng tượng.
Cho nên Lục Trường Sinh xuất hiện, những người khác bỏ ý định cướp đoạt, yên ổn làm người xem!
Lục Trường Sinh nhìn thấy hết vẻ kính úy của mọi người, không hỏi nở một nụ cười đắc ý. Hôm nay cái Nguyên Từ Kiếm Thai này có thể trợ giúp hắn bước lên một bậc thang trên con đường kiếm đạo.
Ai cũng không thể tranh giành với hắn!
Hô ~
Lúc này, một đạo hắc quang bắt mắt phá vỡ hư không, rơi xuống trước mặt Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh tập trung nhìn vào, không khỏi nhướng mày: "Tiêu Vô Ngân!"
Người đến là "Tiểu Kiếm Ma" Tiêu Vô Ngân cực kì có danh tiếng trong giới kiếm đạo Đông Hoang. Hắn có số tuổi giống như Lục Trường Sinh, chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Đông Hoang Kiếm Ma Ôn Vũ Hồng. Thực lực của hắn có thể nói là tương đương với Lục Trường Sinh.
Tiêu Vô Ngân lên tiếng cười một tiếng: "Lục Trường Sinh, Nguyên Từ Kiếm Thai người tài có được, hôm nay chúng ta ai thể hiện bản lãnh của người đó xem ai có thể là người cười tới cuối cùng đi!"
Hắn nói như vậy đủ cuồng, ngoại trừ Lục Trường Sinh ra, hoàn toàn không để tất cả những người khác vào trong mắt.
Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây không một ai dám lên tiếng phản bác, ngoại hiệu "Tiểu Kiếm Ma" của Tiêu Vô Ngân không không phải là để chơi. Hắn lấy kiếm nhập ma, phía sau còn có Đông Hoang Kiếm Ma làm chỗ dựa, nhất là ngoài mặt không cần phải ghê sợ Thiên Toàn Thánh Địa.
Mọi người sau khi cảm thán xong không khỏi dâng lên hứng thú nồng nặc. Hôm nay Thánh Địa Đại sư huynh và Tiểu Kiếm Ma tranh đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai, chắc chắn sẽ là một trận long tranh hổ đấu khiến cho người xem rất là hứng thú.
Trong đám người, Ôn Viễn Tùng vẻ mặt lo lắng nhìn về phía chân trời xa xa.
"Tối hôm qua Đế phu nói hắn sẽ đến Linh Kiếm Sơn, sao đến bây giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?"
"
“Bây giờ ngay cả Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng tới, nếu như mà bị bọn họ lấy tới tay trước..."
Nói nói, Ôn Viễn Tùng bỗng nhiên vỗ trán của mình, tự giễu nói: "Ôn Viễn Tùng, chẳng lẽ ngươi già nên hồ đồ rồi sao?"
"Đế phu là tồn tại như thế nào, thứ mà hắn muốn có được thì ở Đông Hoang đại địa này có ai có thể ngăn cản được hắn?"
"Đế phu chậm chạp không xuất hiện, chắc chắn là tình thế bắt buộc phải có Nguyên Từ Kiếm Thai, hoàng toàn không cần phải vội vã không nhịn nổi giống như những phàm phu tục tử này!"
Nghĩ đến đây, Ôn Viễn Tùng mới bỗng nhiên hiểu được tại sao Đế phu khoan thai đến chậm.
Ầm ầm ~
Khi ánh nắng sáng sớm rơi vào trên đỉnh Linh Kiếm Sơn, cả tòa núi bỗng nhiên run rẩy kịch liệt. Một đạo thanh kim sắc quang mang trùng thiên dường như sáng ngọn núi này ra làm hai, chiếu sáng phạm vi trăm dặm xung quanh Linh Kiếm Sơn.
Không chờ tất cả mọi người đang có mặt ở đây lấy lại tinh thần.
Đạo thanh kim sắc quang mang này bỗng nhiên chia ra làm bốn, hóa thành bốn thanh Kiếm Thai kiếm khí thông thiên đỉnh Linh Kiếm Sơn.
"Nguyên Từ Kiếm Thai không phải chỉ có một thanh sao? Vì sao có bốn thanh?"
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có chút choáng váng.
………………………………………
Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây còn đang nghi hoặc không hiểu. Bốn thanh Kiếm Thai bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hình thành một cái thanh kim sắc kiếm trận hình tròn. Trong kiếm trận, vô số viễn cổ kiếm văn huyền bí ảo diệu xoay tròn không thôi. Từng đạo hấp lực mạnh mẽ vô song giống như là từ trường điên cuồng khuếch tán ra bên ngoài.
Chỉ trong một hơi thở thì kiếm trận đã mở rộng ra gấp trăm lần. Mà cỗ hấp lực đó thì đã trở nên cực kì kinh khủng. Giờ khắc này, mười vạn linh kiếm trên Linh Kiếm Sơn đều phát ra tiếng gào, cực kì không ổn định. Mà kiếm trên người của tất cả kiếm tu đang có mặt ở đây cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, phát ra từng tiếng kiếm minh.
Cảnh tượng này khiến cho vạn người đang có mặt ở đây sợ ngây người.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Tại sao kiếm của ta không nghe theo lời sai bảo của ta?"
"Tình huống không ổn a!"
Thậm chí ngay cả thanh kiếm trên người của Lục Trường Sinh và ma kiếm đang giấu ở trên người của Tiêu Vô Ngân cũng bắt đầu xao động bất an.
Hô hô hô!
Không chờ tất cả mọi người đang có mặt ở đây hiểu rõ được tình huống thì tất cả linh kiếm ở trên Linh Kiếm Sơn phóng tới không trung, bị kiếm trận điên cuồng hút tới. Đồng thời, kiếm ở trên người của tất cả kiếm tu cũng đều không thể ngăn cản được mà tất cả đều phóng lên trên không trung.
"Nguy rồi! Tất cả kiếm của chúng ta đều bị kiếm trận cắn nuốt hết!"
"Nguyên Từ Kiếm Thai, hóa ra một khi xuất thế thì sẽ điên cuồng thôn phệ các loại linh kiếm, mẹ nó chuyện này thật là đáng sợ!"
Cho đến thời điểm này thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây mới hiểu được, Nguyên Từ Kiếm Thai cũng không phải là người lương thiện. Kiếm Thai này lấy nguyên từ đặt tên, ý nghĩa là nó giống như là một thanh nam châm có thể điên cuồng hấp thụ hết thảy linh kiếm.
Bây giờ thì tốt rồi, Nguyên Từ Kiếm Thai không có kiếm được, mà kiếm của mình còn mất luôn. Trong lúc nhất thời tất cả kiếm tôi đang có mặt ở đây im lặng ảo não.
Mà hai người Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng vẻ mặt tràn đầy bối rối nhìn nhau.
Sững sờ chỉ chốc lát.
Chương 68 Chương 68. Chúng nữ nhi đoạt cơ duyên!
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên kiếm trận càng lúc càng lớn ở trên bầu trời, ánh mắt sáng lên: "Nguyên Từ Kiếm Thai thôn phệ nhiều linh kiếm như vậy, chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn nữa."
"Nếu như bây giờ cưỡng chế cướp đoạt lấy nó thì thực lực của ta sẽ tăng lên càng nhiều hơn nữa?"
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười. Chợt, hắn tỏa ra vô biên kiếm ý, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía kiếm trận.
Oanh!
Nhưng mà vừa mới tiếp xúc với kiếm trận thì một cỗ lực lượng thôn phệ cực kỳ hung ác vọt thẳng tới chỗ Lục Trường Sinh, tựa như muốn nuốt chửng lấy kiếm ý của hắn.
Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu ong lên, mắt tối sầm lại, vội vàng rơi từ trên không trung xuống. Thân thể có chút phát run, không cam lòng lại khiếp sợ nhìn kiếm trận.
"Đáng chết, cái kiếm trận này quá mạnh, sợ là sư tôn ra mặt cũng không động được nó!"
Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Tiêu Vô Ngân cũng muốn cường công kiếm trận, nào biết được vừa mới tiếp xúc với nó thì đã bị bắn ngược ra. Lau đi vết máu ở khóe miệng, Tiêu Vô Ngân nắm tay nổi giận gầm lên một tiếng: "Đáng chết! Thật mẹ nó đáng chết!"
Ma kiếm của mình mất đi thì cũng thôi đi ngay cả kiếm trận này cũng không thể sờ vào được. Chuyện này đối với kiếm tu bọn họ thì phải nói là cực kỳ nhục nhã.
"Ai!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi than thở một tiếng.
Nguyên Từ Kiếm Thai kiếm khí trùng thiên, đúng là bảo bối tốt. Nhưng mà các thứ quỷ này rất là khó chinh phục được, ngay cả Thánh Địa Đại sư huynh và Tiểu Kiếm Ma cũng không giải quyết được. Chắc hẳn Đông Hoang kiếm đạo này cũng không có người nào có thể lấy được tuyệt thế Kiếm Thai này.
Trong đám người, chỉ có một mình Ôn Viễn Tùng nở một nụ cười.
"Quả nhiên, Đế phu không vội tới cũng là vì hắn đã biết trước được những người khác hoàn toàn không thể nào đụng vào Nguyên Từ Kiếm Thai được."
Nghĩ tới đây, Ôn Viễn Tùng cực kỳ kính nể đối với khả năng bày mưu nghĩ kế của Lâm Hiên.
Ngoài trăm dặm trên không trung.
Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái và Đường Dĩnh ngồi trên Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.
"Cha, đó chính là Tiên Thiên Kiếm Thai mà ngươi nói đúng không?"
Mấy người Tuyền Châu tò mò nhìn kim trần sáng chói trước mặt.
Dọc theo con đường này, Lâm Hiên nói cho các nàng biết tri thức có liên quan tới Nguyên Từ Kiếm Thai. Các tiểu nha đầu đều tỏ vẻ cực kỳ chờ mong có thể có được Nguyên Từ Kiếm Thai.
Mắt thấy Nguyên Từ Kiếm Thai hóa thành kiếm trận vô cùng to lớn, các nàng càng hiếu kì và thích.
"Không sai." Lâm Hiên mỉm cười: "Hơn nữa nó đã diễn hóa ra bốn thanh, vừa khéo chia đều cho các ngươi mọi người một thanh."
Căn cứ Huyền Tuyệt Thiên Thư ghi chép. Lúc trước sở dĩ tông chủ Khí Tông không gia trì bất kỳ cấm chế pháp quyết gì cho Nguyên Từ Kiếm Thai cũng là bởi vì hắn phát hiện thành Kiếm Thai này tự có khí linh. Mà khí linh theo thời gian trôi qua thì có thể dần trưởng thành và thay đổi.
Lâm Hiên cảm thấy chị sợ ngay cả tông chủ Khí Tông cũng không thể nào ngờ được rằng Kiếm Thai do hắn chế tạo xạo khi thu nạp đủ nhiều thiên địa linh khí thì loại diễn sinh ra ba thanh Kiếm Thai khác.
Mà bốn thành Nguyên Từ Kiếm Thai đều tự có khí linh. Vì để tránh cho bị người khác cướp đi, bọn chúng bão đoàn sưởi ấm, hợp thành một cái Nguyên Từ Kiếm Trận cự đại, cướp đoạt tất cả kiếm tu. Điều này sợ là ngay cả tông chủ Khí Tông cũng không có tính trước được.
Mà theo Lâm Hiên, đây chính là cơ duyên lớn của bốn cô con gái của mình. Nguyên Từ Kiếm Trận chính là trận pháp cực kì hiếm thấy, đối với Thương Long đại lục thì tuyệt đối không có ai có thể phá được.
Nhưng mà đối với người có được Thập Phương Trận Đồ như Lâm Hiên thì có thể tiện tay phá bỏ nó. Lúc đầu, nếu như Nguyên Từ Kiếm Thai chỉ có một thanh, Lâm Hiên cũng không hứng thú lắm. Bây giờ nó biến thành bốn thanh, từ nơi sâu xa đã quyết định đây là cơ duyên thuộc về các cô con gái của mình.
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ không bỏ qua chuyện tốt như thế này.
"Thế nhưng là bọn chúng nhìn rất lợi hại, sao chúng ta có thể lấy được?" Tuyền Châu vẻ mặt lo lắng nói.
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng gật gù cái đầu nhỏ đồng ý.
Lâm Hiên cưng chiều mà nhìn các nàng: "Cha sẽ để cho bọn chúng ngoan ngoãn đi đến trong tay các ngươi."
Bốn tiểu nha đầu lập tức cười. Đúng đó, cho dù là bất kỳ vấn đề gì thì cha cũng có thể giải quyết được!
Sau đó Lâm Hiên thôi động Thần Hành Thủ Trạc, trong chớp mắt đã đến trên không Linh Kiếm Sơn. Lợi dụng bí mật có liên quan tới Nguyên Từ Kiếm Thai, còn có phương pháp phá trận được ghi chép bên trong Thập Phương Trận Đồ. Hắn tiện tay bóp ra một cái ấn quyết huyền diệu, ném về phía Nguyên Từ Kiếm Trận.
Hô!
Trong nháy mắt kim sắc ấn quyết mở rộng ra phạm vi ngàn mét, như một vầng mặt trời vàng óng chiếu sáng đỉnh Linh Kiếm Sơn. Hơn vạn người ở dưới chân núi điều khiếp sợ nhìn nó đánh sâu vào bên trong Nguyên Từ Kiếm Trận.
Bành!
Sau đó là một tiếng vang thật lớn vang lên, trong nháy mắt Nguyên Từ Kiếm Trận giải thể, kiếm khí mãnh liệt như thủy triều tiết lộ ra ngoài. Không bao lâu, bốn thanh Kiếm Thai uy phong lẫm lẫm khôi phục bản thể, lơ lửng trên bầu trời.
Cảnh tượng bất thình lình khiến cho vạn người đang có mặt ở đây sửng sốt hồi lâu
Sau khi lấy lại bình tĩnh, mọi người lập tức thuận theo hướng ấn quyết vừa xuất hiện, tập trung ánh mắt nhìn vào Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.
"Đây là Ngọc Liễn của hoàng thất Bắc Huyền Thiên!"
"Khó trách có thể tuỳ tiện phá giải kiếm trận, đây là đại năng Cửu Thiên Tiên Vực hạ phàm!"
"Tiện tay phá mất kiếm trận mãnh liệt như vậy, năng lực như vậy khiến cho người ta trông mà thèm!"
Lâm Hiên còn chưa lộ diện, tất cả mọi người đang có mặt ở dưới đã cực kỳ sùng bái hắn.
Thậm chí.
Hai thiên chi kiêu tử Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng tràn ngập kính sợ sùng bái, ngửa mặt nhìn lên Ngọc Liễn trên bầu trời.
Chương 69 Chương 69. Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này!
"Năm nào tháng nào, nếu như có thể cao cao tại thượng giống như người đang ở bên trong Ngọc Liễn thì cuộc đời này của ta cũng sống đủ rồi!"
Hai người lặng lẽ nghĩ.
……………………………………
Khi tất cả mọi người còn đang cảm thán thì bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên chuẩn bị thu bốn thanh Kiếm Thai.
Hô!
Đỉnh Linh Kiếm Sơn, dị tượng nảy sinh.
Một cỗ hắc sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, hóa thành một bóng dáng màu đen to lớn cao tới mấy trăm trượng.
Vạn người dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nhao nhao hít sâu một hơi.
"Đây là Độc Tí Viên Vương pháp tướng!"
Thân ảnh màu đen chính là một con vượn lớn cụt tay màu đen. Đối với rất nhiều kiếm tu Đông Hoang, bóng dáng này không thể quen thuộc hơn nữa. Bởi vì, hắn là Yêu tộc kiếm tu hiếm thấy trong gần năm ngàn năm ở Đông Hoan.
Độc Tí Viên Vương!
Trong truyền thuyết, Độc Tí Viên Vương là Tiên Thiên đại yêu cực kì hiếm thấy, thiên phú tu hành siêu cấp yêu nghiệt. Mà kiếm đạo tạo nghệ của hắn càng khiến rất nhiều kiếm đạo hào kiệt Đông Hoang thua chị kém em. Đông Hoang thịnh truyền, một ngàn năm trước Độc Tí Viên Vương cũng đã sắp đạt tới cảnh giới "Nhân kiếm hợp nhất".
Tay phải của hắn cũng đã cùng kiếm hợp làm một thể, tay tức là kiếm, kiếm tức là tay!
Ỷ vào thiên phú yêu nghiệt như thế.
Khi đó Độc Tí Viên Vương sát phạt vô độ, đối xử với nhân tộc cực kỳ tàn nhẫn. Một lần tồi tệ nhất là hắn trong vòng một đêm liên tục huyết tẩy ba trăm Kiếm Tông ở Đông Hoang đại địa, đồ diệt trăm vạn người.
Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng nhân tộc Đông Hoang từ đây sẽ hãm sâu dưới bóng ma kinh khủng của Độc Tí Viên Vương.
May mắn.
Bởi vì bị giới hạn thân thể Yêu tộc, hắn và nhân tộc vẫn khác nhau về mặt cơ bản. Cuối cùng "Nhân kiếm hợp nhất" không thể đại viên mãn, tay phải vỡ nát, thành cụt một tay. Mà xưng hô Độc Tí Viên Vương cũng truyền khắp Đông Hoang từ lúc đó.
Bây giờ Độc Tí Viên Vương pháp tướng bỗng nhiên xuất hiện ở đỉnh Linh Kiếm Sơn, chỉ cần không phải là kẻ đần thì có thể lập tức nhìn ra được ý đồ của Độc Tí Viên Vương.
Hắn muốn cướp đoạt bốn thanh Nguyên Từ Kiếm Thai!
Quả nhiên!
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy pháp tướng to lớn đưa tay trái ra, vồ một cái về phía bốn thành Kiếm Thai.
Mà bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên thấy thế thì ánh mắt không khỏi lạnh lẽo: "Muốn giật đồ?"
Xoát!
Trong nháy mắt hắn phóng La Sát Thần Niệm ra, hình thành một đạo thuần kim sắc vòng sáng ở trên không trung.
Oanh!
Sau đó là một tiếng nổ vang vang lên.
La Sát Thần Niệm đánh cho tay trái Độc Tí Viên Vương pháp tướng vỡ nát trong nháy mắt, đó nhanh chóng mở rộng chấn cho toàn bộ pháp tướng đều vở nát.
"Ông trời ơi, nghiền ép Độc Tí Viên Vương pháp tướng như thế, không hổ là Bắc Huyền Thiên đại năng a!"
"Độc Tí Viên Vương pháp tướng lại không chịu được một kích như thế, đúng là quá khiến cho người ta khó có thể tin được rồi!"
"Suy cho cùng thì vẫn là đại năng bên trong Ngọc Liễn quá mạnh!"
Các tu sĩ dưới núi đều lộ ra thần sắc kính sợ.
Lúc này một đạo bạch quang từ bên trong Ngọc Liễn bắn ra. La Sát Thần Niệm của Lâm Hiên bao trùm phạm vi ngàn dặm, lập tức tìm được chỗ ẩn thân của Độc Tí Viên Vương.
Yêu tộc hung đồ dám ra tay giật đồ, Lâm Hiên không thể nào buông tha cho hắn được.
Mà lúc này.
Tiềm ẩn ở vị trí cách Linh Kiếm Sơn hơn trăm dặm, Độc Tí Viên Vương chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng. Hai mắt tối đen, phun ra một miệng lớn máu tươi.
"Đáng chết, là cường giả nào biến thái như vậy!"
Hắn vừa từ ngoài vạn dặm chạy về Linh Kiếm Sơn, vừa mới bắt gặp bốn thành Kiếm Thai lơ lửng ở nơi đó. Trong lòng vui mừng, cũng không có quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng huyễn hóa ra pháp tướng cướp đoạt Kiếm Thai. Nào biết được, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.
Một cỗ thần niệm kinh khủng trong nháy mắt nghiền nát pháp tướng của hắn, chấn động đến đầu hắn suýt chút bể nát. Giờ phút này hắn biết mình chọc phải siêu cấp cường giả không nên trêu chọc.
Phát hiện tình thế không ổn, Độc Tí Viên Vương quay người muốn chạy trốn. Một đạo bạch quang rơi ở trước mặt của hắn, chặn đường đi.
Độc Tí Viên Vương sắc mặt phát lạnh, vội vàng nói: "Tiền bối, tại hạ cũng không phải cố ý muốn cướp đồ của ngươi, chỉ là nhất thời xúc động đưa tay ra!"
Mặc dù Lâm Hiên mặt như ngọc thô, mạo như trích tiên, nhìn tuổi rất trẻ hơn nữa còn rất tuấn mỹ. Độc Tí Viên Vương lớn hơn Lâm Hiên gần năm ngàn tuổi. Nhưng mà Độc Tí Viên Vương hoàn toàn không dám có một tia bất kính, thậm chí chủ động lấy gọi là tiền bối. Hắn biết, người đánh nát pháp tướng mình chắc chắn là nam tử áo trắng tuấn mỹ trước mắt.
Mà đối phương có thể trong nháy mắt đi được trăm dặm, ngăn cản đường đi của mình. Loại năng lực này cho dù Độc Tí Viên Vương hắn tu luyện nửa đời người nữa cũng không đuổi kịp. Đối mặt người mạnh như thế, ngoại trừ cúi đầu, không có lựa chọn nào khác!
Lâm Hiên cười lạnh: "Lúc ngươi giết người, ngươi có nghe bọn họ nói xin lỗi hay không?"
Hắn buông ra khí tức Đế Cảnh, uy áp bàng bạc khiến cho Độc Tí Viên Vương lập tức cảm thấy không thở nổi.
Vận chuyển chân nguyên, Lâm Hiên lấy phương thức trực tiếp nhất bá đạo nhất nhắm ngay Độc Tí Viên Vương, đánh ra một chưởng.
Bành!
Chân khí cường hoành không dựa vào bất kỳ chiêu thức gì, có thể tuỳ tiện xé ngực Độc Tí Viên Vương, đánh xuyên qua ngực hắn. Độc Tí Viên Vương kêu thảm một tiếng, ầm vang ngã xuống mặt đất.
Hắn đến chết cũng đang hối hận, tại sao mình không quan sát một hồi rồi hãy ra tay. Dù cho chậm một hơi thì có lẽ cũng sẽ không đắc tội cường giả biến thái như thế.
Sau đó Lâm Hiên tiến lên lục soát Độc Tí Viên Vương, lấy nạp giới của hắn đi. Yêu tộc có thể ngưng tụ ra pháp tướng cũng không nhiều.
Lâm Hiên cảm thấy nói không chừng trong nạp giới của Độc Tí Viên Vương có nhiều thứ có thể trợ giúp mình hiểu rõ và đối phó Yêu tộc dễ hơn.
Chương 70 Chương 70. Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này! (2)
Trở lại bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên thu hồi bốn thanh Nguyên Từ Kiếm Thai, để Thanh Dực Phi Điểu chậm rãi hạ Ngọc Liễn xuống. Khi hắn dẫn theo năm tiểu nha đầu đi ra khỏi Ngọc Liễn lúc, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tập trung ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu tướng mạo giống như nhau khiến cho người ta liếc mắt một cái là nhìn ra các nàng là tứ bào thai. Mà kết hợp Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn sau lưng Lâm Hiên, người có tâm tư linh hoạt lập tức đoán được thân phận của hắn.
Lập tức, tất cả mọi người đang có mặt ở dưới chân núi sôi trào lên.
"Thần, hóa ra vị đại năng này chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Đế phu khí vũ hiên ngang, đúng là khiến người ta vô cùng ngưỡng vọng!"
"Đời này nếu có thể sống được một phần trăm phong thái của Đế phu, chết cũng không tiếc!"
Giờ khắc này, Lục Trường Sinh, Tiêu Vô Ngân và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sùng bái, kính sợ từ tận đáy lòng. Thậm chí rất nhiều người cảm thấy hôm nay có thể nhìn thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu còn đáng giá hơn lấy được Nguyên Từ Kiếm Thai.
Không để ý đám người ồn ào náo động, Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ đi tới phía trước một hồi.
Sau đó thấy Đường Thành Kiến tách đám người ra tiến lên đón, cung kính hành lễ: "Đế phu!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, ra hiệu Đường Dĩnh trở lại bên cạnh Đường Thành Kiến.
Cảm giác lúc chia tay cuối cùng đã tới, mấy người Tuyền Châu và Đường Dĩnh bịnh rịnh nhìn nhau.
"Tuyền Châu tỷ tỷ, Tuyền Hi tỷ tỷ, Tuyền Hàm tỷ tỷ, Tuyền Ấu tỷ tỷ, các ngươi đều đi, ta rất khó chịu!" Đường Dĩnh lại bắt đầu cái mũi sụt sịt.
"Chúng ta cũng không nỡ ngươi!"
Bốn tiểu nha đầu đều cau mày, chu miệng nhỏ.
Lâm Hiên vuốt ve cái đầu nhỏ của bốn cô con gái, an ủi các nàng: "Sau này chúng ta sẽ còn xuống chơi nữa."
"Thật sao?" Đường Dĩnh ngạc nhiên: "Vậy sinh nhật của ta, các tỷ tỷ đều tới sao?"
"Chắc chắn sẽ tới!" Mấy người Tuyền Châu không ngừng gật cái đầu nhỏ.
Nhìn thấy Đường Dĩnh vẫn không dám tin tưởng, Tuyền Hi chủ động vươn tay: "Chúng ta có thể ngoéo tay."
Tuyền Châu cười nói: "Chúng ta cùng ngoéo tay đi!"
Tuyền Hàm, Tuyền Ấu vội vàng gật đầu: "Tốt!"
Sau đó, bốn tiểu nha đầu duỗi ngón tay nhỏ ra, ngoéo tay với Đường Dĩnh.
"Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không được thay đổi!"
Nhìn thấy các tiểu nha đầu khả ái như thế, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây lòng như muốn tan ra, hoàn toàn quên chuyện Nguyên Từ Kiếm Thai.
Bọn họ không ngừng hâm mộ Lâm Hiên.
Cảm thấy hắn chẳng những có nhan sắc có thực lực, còn có nữ nhân tuyệt mỹ mạnh mẽ như Huyền Băng Nữ Đế làm lão bà, còn có bốn cô con gái như búp bê.
Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này!
Mắt thấy các tiểu nha đầu đã ước định xong, thuận miệng hỏi Đường Dĩnh ngày sinh, sau đó Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái, dưới ánh nhìn chăm chú của vạn chúng, leo lên Ngọc Liễn.
Bắc Huyền Thiên, Thủy Tinh Cung.
Sáng sớm, sau khi hoàn thành tiết học cho bọn nhỏ xong, Lâm Hiên ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Mà mấy người Tuyền Châu thì trời đùa trong hoa viên trước tẩm cung.
Không bao lâu, Lâm Hiên nghe được các nàng líu ríu tranh luận với nhau. Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy bốn tiểu nha đầu đều ôm một tấm giấy vẽ ngồi dưới đất, cầm bút vẽ trong tay. Hiển nhiên, các nàng đang chơi trò vẽ tranh với nhau. Mà thứ mà các nàng đang tranh luận với nhau chính là ngôi sao trên bầu trời.
Tuyền Châu chống cằm lên bức vẽ, chớp đôi mắt to nhìn lên bầu trời nói: "Ta cảm thấy ngôi sao lấp lánh nói giống như là con mắt."
"Cho nên hình dáng của ngôi sao chính là những đôi mắt to xinh đẹp!"
Nói xong, nàng vẽ một đôi mắt lên trên giấy.
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu tiến lên trước xem xét, nhao nhao lắc đầu.
Tuyền Hi nói ra: "Ta cảm thấy ngôi sao sáng như vậy thì hẳn là nó giống như bảo thạch mới đúng."
Nói xong, nàng dựa theo bảo thạch trong phòng vẽ ra một ngôi sao.
Tuyền Hàm lắc cái đầu nhỏ giống như là đánh trống: "Không đúng không đúng, ngôi sao là hình tròn cho nên nó sẽ giống như là linh châu mà Thủy Tinh Cáp phun ra."
Nói xong, nàng khép hai chân lại, để tờ giấy lên trên chân sau đó nghiêm túc vẽ ra một cái vòng tròn.
Tuyền Ấu nhìn bức vẽ của Tuyền Hi và Tuyền Hàm sau đó mãnh liệt lắc đầu: "Các ngươi đều không đúng! Ngôi sao sáng như vậy thì nó phải giống như lửa mới đúng!"
"Hình dạng của nó ta cảm thấy hẳn là nên nhọn sau đó có hỏa diễm bốc lên!"
Sợ ba tỷ tỷ không đồng ý ý nghĩ của mình, nàng nhanh chóng vẽ một đám lửa to lên trên tờ giấy của mình.
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm xem nàng vẽ xong sau đó lắc đầu không thôi.
"Tuyền Ấu, ngôi sao hoàn toàn không phải là hình dạng như vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy không hề giống một chút nào!"
"Tuyền Ấu, ngươi vẽ quá lớn!"
Nhìn thấy ba tỷ tỷ đều là không đồng ý, Tuyền Ấu không phục nói ra: "Thế nhưng mà thứ các người vẽ cũng không có giống!"
Bốn tiểu nha đầu lại bắt đầu tranh luận. Nhưng mà các nàng đều không hề tức giận. Hiển nhiên bình thường tình cảm bốn chị em rất thâm hậu, chỉ tranh luận chút chuyện nhỏ như thế hoàn toàn không ảnh hưởng được tình cảm của các nàng.
Lâm Hiên cũng không có ngang ngược can thiệp, tranh luận như vậy rất cần trong quá trình trưởng thành của các đứa trẻ. Chẳng những có thể xúc tiến các nàng hiểu về mọi sự vật cũng có thể bồi dưỡng được tư duy nhanh nhẹn.
Nhưng mà hiển nhiên là các tiểu nha đầu muốn tìm một người có quyền uy để đưa ra quyết định công bằng. Tranh cãi một hồi, các nàng nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên.
"Cha, người đến coi coi chúng ta ai vẽ nơi sao giống nhất!"
Các tiểu nha đầu trăm miệng một lời nói.
Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng, sau đó đi lên nhìn từng cái rồi nói ra: "Các ngươi vẽ đều đúng, bản chất của ngôi sao là hình tròn nhưng mà nó biết phát sáng và cũng lấp lánh."
"Cho nên chúng ta nhìn từ chỗ rất xa cộng thêm với tưởng tượng của mình thì có thể vẽ ra những hình dáng khác nhau của nó."
Lâm Hiên dẫn theo bốn tiểu nha đầu ngủ trên giường, đến giờ Tý, hắn phát hiện các tiểu nha đầu vẫn còn chưa ngủ. Tuyền Châu nghiêng người sang, dùng tay len lén vuốt vuốt tóc của mình. Tuyền Hi thì dựng thẳng ngón tay lên, chỉ lên bầu trời vẽ vòng trong. Tuyền Hàm ngón trỏ tay trái tay phải nhẹ nhàng chạm vào nhau. Tuyền Ấu chậm rãi lăn qua lăn lại trên giường, đã sắp lăn đến chỗ bắp chân của Lâm Hiên.
Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: "Tuyền Châu, ngươi đang làm cái gì đó?"
Tuyền Châu quay qua nhìn Lâm Hiên, mỉm cười: "Cha, ta đang đếm xem tóc của mình có bao nhiêu sợi."
Lâm Hiên lại hỏi: "Tuyền Hi, ngươi đây?"
Tuyền Hi thả tay xuống nói ra: "Cha, ta đang nghĩ coi đến lúc nào ta mới có thể cưỡi ngôi sao bay đi."
"Tuyền Hàm, ngươi đang làm gì?" Lâm Hiên tiếp tục hỏi.
Tuyền Hàm cười cười: "Cha, ta ngủ không được, cho nên đang tính toán."
Lâm Hiên vừa muốn mở miệng lần nữa thì cảm nhận được hai chân bị thứ gì đó đè lên. Ngẩng đầu nhìn lên, là Tuyền Ấu ngồi ở trên đùi của mình. Tuyền Ấu lung lay trái phải, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ta là con lật đật, ta có lắc lư như thế nào cũng sẽ không ngã xuống."
"Những tiểu nha đầu này, biểu hiện đều rất khác thường!" Lâm Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.
Nhìn thấy biểu hiện vừa buồn cười vừa kỳ quái của các cô con gái của mình, hắn lập tức kết hợp tin tức từ bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ tìm ra được nguyên nhân khiến cho các nàng không ngủ được. Hóa ra những tiểu nha đầu này là do quen giường, đổi một chỗ khác thì không có ngủ được.
Đối với hài tử cái tuổi này mà nói, raatd ễ cảm thấy bất an trong hoàn cảnh lạ lẫm. Nhất là đối với giường mới và phòng mới, các nàng sẽ rất khó thích ứng. Cũng tạo thành nguyên nhân tại sao bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu đến bây giờ mà vẫn không ngủ được. Mắt thấy chúng nữ nhi muộn như vậy mà còn mở to mắt, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, đương nhiên Lâm Hiên rất là không nỡ. May mắn bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ có biện pháp giải quyết tương ứng.
"Các bảo bối, có phải các ngươi bởi vì đổi chỗ cho nên chưa muốn ngủ đúng không?" Lâm Hiên ôn hòa hỏi.
"Ừm ừm!"
Bốn đôi mắt to lóe sáng đồng thời nhìn Lâm Hiên.
Lâm Hiên cười nói: "Vậy nếu như cha lấy phòng trong Thủy Tinh Cung chúng ta tới đây, các ngươi có thể ngủ được đúng không?"
Hắn nói như vậy khiến cho bốn tiểu nha đầu lập tức tràn ngập tò mò và hứng thú.
"Oa, như vậy cũng có thể sao?"
"Có bây giờ cha sẽ dẫn chúng ta lập tức bay trở về hay không?"
"Nếu như biến thành phòng của cha thì chúng ta sẽ lập tức ngủ!"
"Đúng đó! Đúng đó! Thật ra thì ta rất buồn ngủ!"
Nghe giọng nói non nớt của các tiểu nha đầu, Lâm Hiên nhất thời tình thương của cha bạo rạp: "Vậy thì tốt, cha lập tức làm cho các ngươi."
Hắn nâng tay phải lên, nhẹ nhàng búng tay một cái, tạo ra một cái trận pháp mê hoặc cỡ nhỏ.
Hô ~
Một đạo huyền quang hiện lên.
Các tiểu nha đầu kinh ngạc phát hiện trong chớp mắt hoàn cảnh bốn phía đã trở nên giống y như Thủy Tinh Cung. Cái ghế, cái bàn, vách tường, giường, cho dù lớn nhỏ đều hoàn toàn tương tự! Thậm chí loại cảm giác mềm nhũn trên giường đều giống y như giường của cha!
"Oa ~ thật thật thần kỳ!"
Các tiểu nha đầu tán thưởng không thôi.
"Cha, có thể nói cho ta ngươi làm sao mà làm được như vậy hay không?"
Lâm Hiên không nghĩ tới là làm như thế, chúng nữ nhi ngược lại càng thêm tỉnh táo, đều quấn lấy hắn hỏi vấn đề này.
Nhưng mà Lâm Hiên có biện pháp đối phó đám tiểu gia hỏa đáng yêu này.
"Chỉ cần bây giờ các ngươi đi ngủ, ngày mai cha sẽ nói cho các ngươi biết nguyên nhân." Lâm Hiên hướng dẫn từng bước.
"Tốt!"
Các tiểu nha đầu lập tức chôn hiếu kì sâu trong đáy lòng, ngoan ngoãn nằm xuống đi ngủ. Không bao lâu, hô hấp của các nàng trở nên vững vàng. Lâm Hiên cưng chiều mà nhìn bốn gương mặt mũm mĩm đáng yêu nói: "Ngủ muộn như vậy, ngày mai chỉ có thể rời giường trễ một chút."
...
Đông Hoang, Linh Kiếm Sơn.
Núi này nguy nga hùng tráng, núi cao mười vạn trượng, xuyên thẳng vân tiêu, nhìn giống như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời.
Mà núi này chính là kiếm sơn nổi danh nhất Đông Hoang, tục truyền phía trên có tổng cộng mười vạn linh kiếm của thiên tài kiếm đạo vẫn lạc chôn tại đây. Có thể nói, núi này chính là một cái Kiếm Trủng vô cùng to lớn. Cho dù là cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được mười vạn linh kiếm mai táng trên núi phát ra kiếm khí lăng lệ. Mà so với mười vạn linh kiếm này, khiến cho người khác chú ý nhất chính là Nguyên Từ Kiếm Thai thâm tàng bất lộ.
Vì thấy Nguyên Từ Kiếm Thai hoặc là cướp đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai. Dưới Linh Kiếm Sơn, trời vừa hừng đông thì đã có hơn vạn tên người trong võ đạo đến từ Đông Hoang, thậm chí ở những địa giới khác trong Thương Long đại lục tụ tập.
Trong đó, tuyệt đại bộ phận đều là kiếm tu. Trong lúc nhất thời, tiếng người huyên náo.
"Nguyên Từ Kiếm Thai xuất thế, đây chính là thịnh sự lớn nhất trong gần năm trăm năm nay ở Đông Hoang chúng ta, hôm nay đúng là hào kiệt tụ tập!"
"Đúng vậy, trong bóng tối không biết bao nhiêu cao thủ nhìn chằm chằm Kiếm Thai này, không biết cuối cùng hoa rơi vào nhà nào?"
"Một thanh Tiên Thiên Kiếm Thai này đủ để bất kỳ một người trong kiếm đạo nào đạt được tư cách tấn thăng Lục Địa Kiếm Tiên, đúng là khiến cho người ta thèm nhỏ dãi!"
Theo Nguyên Từ Kiếm Thai xuất thế tới gần, thảo luận có liên quan tới nó càng ngày càng nhiều, xôn xao. Mà theo chủ đề thúc đẩy, rốt cuộc là ai có thể có được chuôi cực phẩm Tiên Thiên Kiếm Thai này thì càng náo nhiệt hơn.
Không bao lâu. Một đạo bạch quang phá vỡ tầng mây, rơi vào trên sườn núi Linh Kiếm Sơn. Hắn chính là một nam tử tuấn mỹ chừng hai mươi tuổi, một bộ áo trắng, thân gánh một thanh Thanh Kiếm hơn trượng, khí thế bất phàm.
Mà có người biết hắn thì nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.
"Là Đại sư huynh Thiên Toàn Thánh Địa Đông Hoang chúng ta, Lục Trường Sinh!"
Chương 67 Chương 67. Làm sao làm được?
"Tê, không ngờ được là Thánh Địa Đại sư huynh cũng tới, vậy hôm nay cái Nguyên Từ Kiếm Thai này, trừ hắn ra thì không còn ai khác!"
Lục Trường Sinh tuổi còn trẻ, thiên phú yêu nghiệt, trong toàn bộ giới võ đạo Đông Hoang đều là như sấm bên tai. Bây giờ hắn tuổi vừa mới hai mươi, đã là tu vi Linh Luân đỉnh phong. Một tay Thánh Địa chân truyền "Thiên Tuyền Hoàng Kiếm" xuất thần nhập hóa, kiếm quang diệu Cửu Châu.
Hắn vừa xuất hiện, những võ đạo nhân sĩ mơ ước Nguyên Từ Kiếm Thai nhao nhao thu hồi tâm tư. Lục Trường Sinh chẳng những thực lực bản thân kinh khủng, sau lưng còn có một trong số thập đại thánh địa ở Thương Long đại lục, Thiên Toàn Thánh Địa thủ hộ. Nếu ai muốn đoạt với hắn, trừ bỏ nguy hiểm không nói, còn phải gánh áp lực tông môn khó có thể tưởng tượng.
Cho nên Lục Trường Sinh xuất hiện, những người khác bỏ ý định cướp đoạt, yên ổn làm người xem!
Lục Trường Sinh nhìn thấy hết vẻ kính úy của mọi người, không hỏi nở một nụ cười đắc ý. Hôm nay cái Nguyên Từ Kiếm Thai này có thể trợ giúp hắn bước lên một bậc thang trên con đường kiếm đạo.
Ai cũng không thể tranh giành với hắn!
Hô ~
Lúc này, một đạo hắc quang bắt mắt phá vỡ hư không, rơi xuống trước mặt Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh tập trung nhìn vào, không khỏi nhướng mày: "Tiêu Vô Ngân!"
Người đến là "Tiểu Kiếm Ma" Tiêu Vô Ngân cực kì có danh tiếng trong giới kiếm đạo Đông Hoang. Hắn có số tuổi giống như Lục Trường Sinh, chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Đông Hoang Kiếm Ma Ôn Vũ Hồng. Thực lực của hắn có thể nói là tương đương với Lục Trường Sinh.
Tiêu Vô Ngân lên tiếng cười một tiếng: "Lục Trường Sinh, Nguyên Từ Kiếm Thai người tài có được, hôm nay chúng ta ai thể hiện bản lãnh của người đó xem ai có thể là người cười tới cuối cùng đi!"
Hắn nói như vậy đủ cuồng, ngoại trừ Lục Trường Sinh ra, hoàn toàn không để tất cả những người khác vào trong mắt.
Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây không một ai dám lên tiếng phản bác, ngoại hiệu "Tiểu Kiếm Ma" của Tiêu Vô Ngân không không phải là để chơi. Hắn lấy kiếm nhập ma, phía sau còn có Đông Hoang Kiếm Ma làm chỗ dựa, nhất là ngoài mặt không cần phải ghê sợ Thiên Toàn Thánh Địa.
Mọi người sau khi cảm thán xong không khỏi dâng lên hứng thú nồng nặc. Hôm nay Thánh Địa Đại sư huynh và Tiểu Kiếm Ma tranh đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai, chắc chắn sẽ là một trận long tranh hổ đấu khiến cho người xem rất là hứng thú.
Trong đám người, Ôn Viễn Tùng vẻ mặt lo lắng nhìn về phía chân trời xa xa.
"Tối hôm qua Đế phu nói hắn sẽ đến Linh Kiếm Sơn, sao đến bây giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?"
"
“Bây giờ ngay cả Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng tới, nếu như mà bị bọn họ lấy tới tay trước..."
Nói nói, Ôn Viễn Tùng bỗng nhiên vỗ trán của mình, tự giễu nói: "Ôn Viễn Tùng, chẳng lẽ ngươi già nên hồ đồ rồi sao?"
"Đế phu là tồn tại như thế nào, thứ mà hắn muốn có được thì ở Đông Hoang đại địa này có ai có thể ngăn cản được hắn?"
"Đế phu chậm chạp không xuất hiện, chắc chắn là tình thế bắt buộc phải có Nguyên Từ Kiếm Thai, hoàng toàn không cần phải vội vã không nhịn nổi giống như những phàm phu tục tử này!"
Nghĩ đến đây, Ôn Viễn Tùng mới bỗng nhiên hiểu được tại sao Đế phu khoan thai đến chậm.
Ầm ầm ~
Khi ánh nắng sáng sớm rơi vào trên đỉnh Linh Kiếm Sơn, cả tòa núi bỗng nhiên run rẩy kịch liệt. Một đạo thanh kim sắc quang mang trùng thiên dường như sáng ngọn núi này ra làm hai, chiếu sáng phạm vi trăm dặm xung quanh Linh Kiếm Sơn.
Không chờ tất cả mọi người đang có mặt ở đây lấy lại tinh thần.
Đạo thanh kim sắc quang mang này bỗng nhiên chia ra làm bốn, hóa thành bốn thanh Kiếm Thai kiếm khí thông thiên đỉnh Linh Kiếm Sơn.
"Nguyên Từ Kiếm Thai không phải chỉ có một thanh sao? Vì sao có bốn thanh?"
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có chút choáng váng.
………………………………………
Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây còn đang nghi hoặc không hiểu. Bốn thanh Kiếm Thai bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hình thành một cái thanh kim sắc kiếm trận hình tròn. Trong kiếm trận, vô số viễn cổ kiếm văn huyền bí ảo diệu xoay tròn không thôi. Từng đạo hấp lực mạnh mẽ vô song giống như là từ trường điên cuồng khuếch tán ra bên ngoài.
Chỉ trong một hơi thở thì kiếm trận đã mở rộng ra gấp trăm lần. Mà cỗ hấp lực đó thì đã trở nên cực kì kinh khủng. Giờ khắc này, mười vạn linh kiếm trên Linh Kiếm Sơn đều phát ra tiếng gào, cực kì không ổn định. Mà kiếm trên người của tất cả kiếm tu đang có mặt ở đây cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, phát ra từng tiếng kiếm minh.
Cảnh tượng này khiến cho vạn người đang có mặt ở đây sợ ngây người.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Tại sao kiếm của ta không nghe theo lời sai bảo của ta?"
"Tình huống không ổn a!"
Thậm chí ngay cả thanh kiếm trên người của Lục Trường Sinh và ma kiếm đang giấu ở trên người của Tiêu Vô Ngân cũng bắt đầu xao động bất an.
Hô hô hô!
Không chờ tất cả mọi người đang có mặt ở đây hiểu rõ được tình huống thì tất cả linh kiếm ở trên Linh Kiếm Sơn phóng tới không trung, bị kiếm trận điên cuồng hút tới. Đồng thời, kiếm ở trên người của tất cả kiếm tu cũng đều không thể ngăn cản được mà tất cả đều phóng lên trên không trung.
"Nguy rồi! Tất cả kiếm của chúng ta đều bị kiếm trận cắn nuốt hết!"
"Nguyên Từ Kiếm Thai, hóa ra một khi xuất thế thì sẽ điên cuồng thôn phệ các loại linh kiếm, mẹ nó chuyện này thật là đáng sợ!"
Cho đến thời điểm này thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây mới hiểu được, Nguyên Từ Kiếm Thai cũng không phải là người lương thiện. Kiếm Thai này lấy nguyên từ đặt tên, ý nghĩa là nó giống như là một thanh nam châm có thể điên cuồng hấp thụ hết thảy linh kiếm.
Bây giờ thì tốt rồi, Nguyên Từ Kiếm Thai không có kiếm được, mà kiếm của mình còn mất luôn. Trong lúc nhất thời tất cả kiếm tôi đang có mặt ở đây im lặng ảo não.
Mà hai người Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng vẻ mặt tràn đầy bối rối nhìn nhau.
Sững sờ chỉ chốc lát.
Chương 68 Chương 68. Chúng nữ nhi đoạt cơ duyên!
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên kiếm trận càng lúc càng lớn ở trên bầu trời, ánh mắt sáng lên: "Nguyên Từ Kiếm Thai thôn phệ nhiều linh kiếm như vậy, chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn nữa."
"Nếu như bây giờ cưỡng chế cướp đoạt lấy nó thì thực lực của ta sẽ tăng lên càng nhiều hơn nữa?"
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười. Chợt, hắn tỏa ra vô biên kiếm ý, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía kiếm trận.
Oanh!
Nhưng mà vừa mới tiếp xúc với kiếm trận thì một cỗ lực lượng thôn phệ cực kỳ hung ác vọt thẳng tới chỗ Lục Trường Sinh, tựa như muốn nuốt chửng lấy kiếm ý của hắn.
Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu ong lên, mắt tối sầm lại, vội vàng rơi từ trên không trung xuống. Thân thể có chút phát run, không cam lòng lại khiếp sợ nhìn kiếm trận.
"Đáng chết, cái kiếm trận này quá mạnh, sợ là sư tôn ra mặt cũng không động được nó!"
Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Tiêu Vô Ngân cũng muốn cường công kiếm trận, nào biết được vừa mới tiếp xúc với nó thì đã bị bắn ngược ra. Lau đi vết máu ở khóe miệng, Tiêu Vô Ngân nắm tay nổi giận gầm lên một tiếng: "Đáng chết! Thật mẹ nó đáng chết!"
Ma kiếm của mình mất đi thì cũng thôi đi ngay cả kiếm trận này cũng không thể sờ vào được. Chuyện này đối với kiếm tu bọn họ thì phải nói là cực kỳ nhục nhã.
"Ai!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi than thở một tiếng.
Nguyên Từ Kiếm Thai kiếm khí trùng thiên, đúng là bảo bối tốt. Nhưng mà các thứ quỷ này rất là khó chinh phục được, ngay cả Thánh Địa Đại sư huynh và Tiểu Kiếm Ma cũng không giải quyết được. Chắc hẳn Đông Hoang kiếm đạo này cũng không có người nào có thể lấy được tuyệt thế Kiếm Thai này.
Trong đám người, chỉ có một mình Ôn Viễn Tùng nở một nụ cười.
"Quả nhiên, Đế phu không vội tới cũng là vì hắn đã biết trước được những người khác hoàn toàn không thể nào đụng vào Nguyên Từ Kiếm Thai được."
Nghĩ tới đây, Ôn Viễn Tùng cực kỳ kính nể đối với khả năng bày mưu nghĩ kế của Lâm Hiên.
Ngoài trăm dặm trên không trung.
Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái và Đường Dĩnh ngồi trên Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.
"Cha, đó chính là Tiên Thiên Kiếm Thai mà ngươi nói đúng không?"
Mấy người Tuyền Châu tò mò nhìn kim trần sáng chói trước mặt.
Dọc theo con đường này, Lâm Hiên nói cho các nàng biết tri thức có liên quan tới Nguyên Từ Kiếm Thai. Các tiểu nha đầu đều tỏ vẻ cực kỳ chờ mong có thể có được Nguyên Từ Kiếm Thai.
Mắt thấy Nguyên Từ Kiếm Thai hóa thành kiếm trận vô cùng to lớn, các nàng càng hiếu kì và thích.
"Không sai." Lâm Hiên mỉm cười: "Hơn nữa nó đã diễn hóa ra bốn thanh, vừa khéo chia đều cho các ngươi mọi người một thanh."
Căn cứ Huyền Tuyệt Thiên Thư ghi chép. Lúc trước sở dĩ tông chủ Khí Tông không gia trì bất kỳ cấm chế pháp quyết gì cho Nguyên Từ Kiếm Thai cũng là bởi vì hắn phát hiện thành Kiếm Thai này tự có khí linh. Mà khí linh theo thời gian trôi qua thì có thể dần trưởng thành và thay đổi.
Lâm Hiên cảm thấy chị sợ ngay cả tông chủ Khí Tông cũng không thể nào ngờ được rằng Kiếm Thai do hắn chế tạo xạo khi thu nạp đủ nhiều thiên địa linh khí thì loại diễn sinh ra ba thanh Kiếm Thai khác.
Mà bốn thành Nguyên Từ Kiếm Thai đều tự có khí linh. Vì để tránh cho bị người khác cướp đi, bọn chúng bão đoàn sưởi ấm, hợp thành một cái Nguyên Từ Kiếm Trận cự đại, cướp đoạt tất cả kiếm tu. Điều này sợ là ngay cả tông chủ Khí Tông cũng không có tính trước được.
Mà theo Lâm Hiên, đây chính là cơ duyên lớn của bốn cô con gái của mình. Nguyên Từ Kiếm Trận chính là trận pháp cực kì hiếm thấy, đối với Thương Long đại lục thì tuyệt đối không có ai có thể phá được.
Nhưng mà đối với người có được Thập Phương Trận Đồ như Lâm Hiên thì có thể tiện tay phá bỏ nó. Lúc đầu, nếu như Nguyên Từ Kiếm Thai chỉ có một thanh, Lâm Hiên cũng không hứng thú lắm. Bây giờ nó biến thành bốn thanh, từ nơi sâu xa đã quyết định đây là cơ duyên thuộc về các cô con gái của mình.
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ không bỏ qua chuyện tốt như thế này.
"Thế nhưng là bọn chúng nhìn rất lợi hại, sao chúng ta có thể lấy được?" Tuyền Châu vẻ mặt lo lắng nói.
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng gật gù cái đầu nhỏ đồng ý.
Lâm Hiên cưng chiều mà nhìn các nàng: "Cha sẽ để cho bọn chúng ngoan ngoãn đi đến trong tay các ngươi."
Bốn tiểu nha đầu lập tức cười. Đúng đó, cho dù là bất kỳ vấn đề gì thì cha cũng có thể giải quyết được!
Sau đó Lâm Hiên thôi động Thần Hành Thủ Trạc, trong chớp mắt đã đến trên không Linh Kiếm Sơn. Lợi dụng bí mật có liên quan tới Nguyên Từ Kiếm Thai, còn có phương pháp phá trận được ghi chép bên trong Thập Phương Trận Đồ. Hắn tiện tay bóp ra một cái ấn quyết huyền diệu, ném về phía Nguyên Từ Kiếm Trận.
Hô!
Trong nháy mắt kim sắc ấn quyết mở rộng ra phạm vi ngàn mét, như một vầng mặt trời vàng óng chiếu sáng đỉnh Linh Kiếm Sơn. Hơn vạn người ở dưới chân núi điều khiếp sợ nhìn nó đánh sâu vào bên trong Nguyên Từ Kiếm Trận.
Bành!
Sau đó là một tiếng vang thật lớn vang lên, trong nháy mắt Nguyên Từ Kiếm Trận giải thể, kiếm khí mãnh liệt như thủy triều tiết lộ ra ngoài. Không bao lâu, bốn thanh Kiếm Thai uy phong lẫm lẫm khôi phục bản thể, lơ lửng trên bầu trời.
Cảnh tượng bất thình lình khiến cho vạn người đang có mặt ở đây sửng sốt hồi lâu
Sau khi lấy lại bình tĩnh, mọi người lập tức thuận theo hướng ấn quyết vừa xuất hiện, tập trung ánh mắt nhìn vào Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.
"Đây là Ngọc Liễn của hoàng thất Bắc Huyền Thiên!"
"Khó trách có thể tuỳ tiện phá giải kiếm trận, đây là đại năng Cửu Thiên Tiên Vực hạ phàm!"
"Tiện tay phá mất kiếm trận mãnh liệt như vậy, năng lực như vậy khiến cho người ta trông mà thèm!"
Lâm Hiên còn chưa lộ diện, tất cả mọi người đang có mặt ở dưới đã cực kỳ sùng bái hắn.
Thậm chí.
Hai thiên chi kiêu tử Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng tràn ngập kính sợ sùng bái, ngửa mặt nhìn lên Ngọc Liễn trên bầu trời.
Chương 69 Chương 69. Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này!
"Năm nào tháng nào, nếu như có thể cao cao tại thượng giống như người đang ở bên trong Ngọc Liễn thì cuộc đời này của ta cũng sống đủ rồi!"
Hai người lặng lẽ nghĩ.
……………………………………
Khi tất cả mọi người còn đang cảm thán thì bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên chuẩn bị thu bốn thanh Kiếm Thai.
Hô!
Đỉnh Linh Kiếm Sơn, dị tượng nảy sinh.
Một cỗ hắc sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, hóa thành một bóng dáng màu đen to lớn cao tới mấy trăm trượng.
Vạn người dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nhao nhao hít sâu một hơi.
"Đây là Độc Tí Viên Vương pháp tướng!"
Thân ảnh màu đen chính là một con vượn lớn cụt tay màu đen. Đối với rất nhiều kiếm tu Đông Hoang, bóng dáng này không thể quen thuộc hơn nữa. Bởi vì, hắn là Yêu tộc kiếm tu hiếm thấy trong gần năm ngàn năm ở Đông Hoan.
Độc Tí Viên Vương!
Trong truyền thuyết, Độc Tí Viên Vương là Tiên Thiên đại yêu cực kì hiếm thấy, thiên phú tu hành siêu cấp yêu nghiệt. Mà kiếm đạo tạo nghệ của hắn càng khiến rất nhiều kiếm đạo hào kiệt Đông Hoang thua chị kém em. Đông Hoang thịnh truyền, một ngàn năm trước Độc Tí Viên Vương cũng đã sắp đạt tới cảnh giới "Nhân kiếm hợp nhất".
Tay phải của hắn cũng đã cùng kiếm hợp làm một thể, tay tức là kiếm, kiếm tức là tay!
Ỷ vào thiên phú yêu nghiệt như thế.
Khi đó Độc Tí Viên Vương sát phạt vô độ, đối xử với nhân tộc cực kỳ tàn nhẫn. Một lần tồi tệ nhất là hắn trong vòng một đêm liên tục huyết tẩy ba trăm Kiếm Tông ở Đông Hoang đại địa, đồ diệt trăm vạn người.
Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng nhân tộc Đông Hoang từ đây sẽ hãm sâu dưới bóng ma kinh khủng của Độc Tí Viên Vương.
May mắn.
Bởi vì bị giới hạn thân thể Yêu tộc, hắn và nhân tộc vẫn khác nhau về mặt cơ bản. Cuối cùng "Nhân kiếm hợp nhất" không thể đại viên mãn, tay phải vỡ nát, thành cụt một tay. Mà xưng hô Độc Tí Viên Vương cũng truyền khắp Đông Hoang từ lúc đó.
Bây giờ Độc Tí Viên Vương pháp tướng bỗng nhiên xuất hiện ở đỉnh Linh Kiếm Sơn, chỉ cần không phải là kẻ đần thì có thể lập tức nhìn ra được ý đồ của Độc Tí Viên Vương.
Hắn muốn cướp đoạt bốn thanh Nguyên Từ Kiếm Thai!
Quả nhiên!
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy pháp tướng to lớn đưa tay trái ra, vồ một cái về phía bốn thành Kiếm Thai.
Mà bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên thấy thế thì ánh mắt không khỏi lạnh lẽo: "Muốn giật đồ?"
Xoát!
Trong nháy mắt hắn phóng La Sát Thần Niệm ra, hình thành một đạo thuần kim sắc vòng sáng ở trên không trung.
Oanh!
Sau đó là một tiếng nổ vang vang lên.
La Sát Thần Niệm đánh cho tay trái Độc Tí Viên Vương pháp tướng vỡ nát trong nháy mắt, đó nhanh chóng mở rộng chấn cho toàn bộ pháp tướng đều vở nát.
"Ông trời ơi, nghiền ép Độc Tí Viên Vương pháp tướng như thế, không hổ là Bắc Huyền Thiên đại năng a!"
"Độc Tí Viên Vương pháp tướng lại không chịu được một kích như thế, đúng là quá khiến cho người ta khó có thể tin được rồi!"
"Suy cho cùng thì vẫn là đại năng bên trong Ngọc Liễn quá mạnh!"
Các tu sĩ dưới núi đều lộ ra thần sắc kính sợ.
Lúc này một đạo bạch quang từ bên trong Ngọc Liễn bắn ra. La Sát Thần Niệm của Lâm Hiên bao trùm phạm vi ngàn dặm, lập tức tìm được chỗ ẩn thân của Độc Tí Viên Vương.
Yêu tộc hung đồ dám ra tay giật đồ, Lâm Hiên không thể nào buông tha cho hắn được.
Mà lúc này.
Tiềm ẩn ở vị trí cách Linh Kiếm Sơn hơn trăm dặm, Độc Tí Viên Vương chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng. Hai mắt tối đen, phun ra một miệng lớn máu tươi.
"Đáng chết, là cường giả nào biến thái như vậy!"
Hắn vừa từ ngoài vạn dặm chạy về Linh Kiếm Sơn, vừa mới bắt gặp bốn thành Kiếm Thai lơ lửng ở nơi đó. Trong lòng vui mừng, cũng không có quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng huyễn hóa ra pháp tướng cướp đoạt Kiếm Thai. Nào biết được, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.
Một cỗ thần niệm kinh khủng trong nháy mắt nghiền nát pháp tướng của hắn, chấn động đến đầu hắn suýt chút bể nát. Giờ phút này hắn biết mình chọc phải siêu cấp cường giả không nên trêu chọc.
Phát hiện tình thế không ổn, Độc Tí Viên Vương quay người muốn chạy trốn. Một đạo bạch quang rơi ở trước mặt của hắn, chặn đường đi.
Độc Tí Viên Vương sắc mặt phát lạnh, vội vàng nói: "Tiền bối, tại hạ cũng không phải cố ý muốn cướp đồ của ngươi, chỉ là nhất thời xúc động đưa tay ra!"
Mặc dù Lâm Hiên mặt như ngọc thô, mạo như trích tiên, nhìn tuổi rất trẻ hơn nữa còn rất tuấn mỹ. Độc Tí Viên Vương lớn hơn Lâm Hiên gần năm ngàn tuổi. Nhưng mà Độc Tí Viên Vương hoàn toàn không dám có một tia bất kính, thậm chí chủ động lấy gọi là tiền bối. Hắn biết, người đánh nát pháp tướng mình chắc chắn là nam tử áo trắng tuấn mỹ trước mắt.
Mà đối phương có thể trong nháy mắt đi được trăm dặm, ngăn cản đường đi của mình. Loại năng lực này cho dù Độc Tí Viên Vương hắn tu luyện nửa đời người nữa cũng không đuổi kịp. Đối mặt người mạnh như thế, ngoại trừ cúi đầu, không có lựa chọn nào khác!
Lâm Hiên cười lạnh: "Lúc ngươi giết người, ngươi có nghe bọn họ nói xin lỗi hay không?"
Hắn buông ra khí tức Đế Cảnh, uy áp bàng bạc khiến cho Độc Tí Viên Vương lập tức cảm thấy không thở nổi.
Vận chuyển chân nguyên, Lâm Hiên lấy phương thức trực tiếp nhất bá đạo nhất nhắm ngay Độc Tí Viên Vương, đánh ra một chưởng.
Bành!
Chân khí cường hoành không dựa vào bất kỳ chiêu thức gì, có thể tuỳ tiện xé ngực Độc Tí Viên Vương, đánh xuyên qua ngực hắn. Độc Tí Viên Vương kêu thảm một tiếng, ầm vang ngã xuống mặt đất.
Hắn đến chết cũng đang hối hận, tại sao mình không quan sát một hồi rồi hãy ra tay. Dù cho chậm một hơi thì có lẽ cũng sẽ không đắc tội cường giả biến thái như thế.
Sau đó Lâm Hiên tiến lên lục soát Độc Tí Viên Vương, lấy nạp giới của hắn đi. Yêu tộc có thể ngưng tụ ra pháp tướng cũng không nhiều.
Lâm Hiên cảm thấy nói không chừng trong nạp giới của Độc Tí Viên Vương có nhiều thứ có thể trợ giúp mình hiểu rõ và đối phó Yêu tộc dễ hơn.
Chương 70 Chương 70. Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này! (2)
Trở lại bên trong Ngọc Liễn, Lâm Hiên thu hồi bốn thanh Nguyên Từ Kiếm Thai, để Thanh Dực Phi Điểu chậm rãi hạ Ngọc Liễn xuống. Khi hắn dẫn theo năm tiểu nha đầu đi ra khỏi Ngọc Liễn lúc, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tập trung ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu tướng mạo giống như nhau khiến cho người ta liếc mắt một cái là nhìn ra các nàng là tứ bào thai. Mà kết hợp Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn sau lưng Lâm Hiên, người có tâm tư linh hoạt lập tức đoán được thân phận của hắn.
Lập tức, tất cả mọi người đang có mặt ở dưới chân núi sôi trào lên.
"Thần, hóa ra vị đại năng này chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Đế phu khí vũ hiên ngang, đúng là khiến người ta vô cùng ngưỡng vọng!"
"Đời này nếu có thể sống được một phần trăm phong thái của Đế phu, chết cũng không tiếc!"
Giờ khắc này, Lục Trường Sinh, Tiêu Vô Ngân và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sùng bái, kính sợ từ tận đáy lòng. Thậm chí rất nhiều người cảm thấy hôm nay có thể nhìn thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu còn đáng giá hơn lấy được Nguyên Từ Kiếm Thai.
Không để ý đám người ồn ào náo động, Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ đi tới phía trước một hồi.
Sau đó thấy Đường Thành Kiến tách đám người ra tiến lên đón, cung kính hành lễ: "Đế phu!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, ra hiệu Đường Dĩnh trở lại bên cạnh Đường Thành Kiến.
Cảm giác lúc chia tay cuối cùng đã tới, mấy người Tuyền Châu và Đường Dĩnh bịnh rịnh nhìn nhau.
"Tuyền Châu tỷ tỷ, Tuyền Hi tỷ tỷ, Tuyền Hàm tỷ tỷ, Tuyền Ấu tỷ tỷ, các ngươi đều đi, ta rất khó chịu!" Đường Dĩnh lại bắt đầu cái mũi sụt sịt.
"Chúng ta cũng không nỡ ngươi!"
Bốn tiểu nha đầu đều cau mày, chu miệng nhỏ.
Lâm Hiên vuốt ve cái đầu nhỏ của bốn cô con gái, an ủi các nàng: "Sau này chúng ta sẽ còn xuống chơi nữa."
"Thật sao?" Đường Dĩnh ngạc nhiên: "Vậy sinh nhật của ta, các tỷ tỷ đều tới sao?"
"Chắc chắn sẽ tới!" Mấy người Tuyền Châu không ngừng gật cái đầu nhỏ.
Nhìn thấy Đường Dĩnh vẫn không dám tin tưởng, Tuyền Hi chủ động vươn tay: "Chúng ta có thể ngoéo tay."
Tuyền Châu cười nói: "Chúng ta cùng ngoéo tay đi!"
Tuyền Hàm, Tuyền Ấu vội vàng gật đầu: "Tốt!"
Sau đó, bốn tiểu nha đầu duỗi ngón tay nhỏ ra, ngoéo tay với Đường Dĩnh.
"Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không được thay đổi!"
Nhìn thấy các tiểu nha đầu khả ái như thế, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây lòng như muốn tan ra, hoàn toàn quên chuyện Nguyên Từ Kiếm Thai.
Bọn họ không ngừng hâm mộ Lâm Hiên.
Cảm thấy hắn chẳng những có nhan sắc có thực lực, còn có nữ nhân tuyệt mỹ mạnh mẽ như Huyền Băng Nữ Đế làm lão bà, còn có bốn cô con gái như búp bê.
Nhân sinh bên thắng, cũng không gì hơn cái này!
Mắt thấy các tiểu nha đầu đã ước định xong, thuận miệng hỏi Đường Dĩnh ngày sinh, sau đó Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái, dưới ánh nhìn chăm chú của vạn chúng, leo lên Ngọc Liễn.
Bắc Huyền Thiên, Thủy Tinh Cung.
Sáng sớm, sau khi hoàn thành tiết học cho bọn nhỏ xong, Lâm Hiên ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Mà mấy người Tuyền Châu thì trời đùa trong hoa viên trước tẩm cung.
Không bao lâu, Lâm Hiên nghe được các nàng líu ríu tranh luận với nhau. Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy bốn tiểu nha đầu đều ôm một tấm giấy vẽ ngồi dưới đất, cầm bút vẽ trong tay. Hiển nhiên, các nàng đang chơi trò vẽ tranh với nhau. Mà thứ mà các nàng đang tranh luận với nhau chính là ngôi sao trên bầu trời.
Tuyền Châu chống cằm lên bức vẽ, chớp đôi mắt to nhìn lên bầu trời nói: "Ta cảm thấy ngôi sao lấp lánh nói giống như là con mắt."
"Cho nên hình dáng của ngôi sao chính là những đôi mắt to xinh đẹp!"
Nói xong, nàng vẽ một đôi mắt lên trên giấy.
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu tiến lên trước xem xét, nhao nhao lắc đầu.
Tuyền Hi nói ra: "Ta cảm thấy ngôi sao sáng như vậy thì hẳn là nó giống như bảo thạch mới đúng."
Nói xong, nàng dựa theo bảo thạch trong phòng vẽ ra một ngôi sao.
Tuyền Hàm lắc cái đầu nhỏ giống như là đánh trống: "Không đúng không đúng, ngôi sao là hình tròn cho nên nó sẽ giống như là linh châu mà Thủy Tinh Cáp phun ra."
Nói xong, nàng khép hai chân lại, để tờ giấy lên trên chân sau đó nghiêm túc vẽ ra một cái vòng tròn.
Tuyền Ấu nhìn bức vẽ của Tuyền Hi và Tuyền Hàm sau đó mãnh liệt lắc đầu: "Các ngươi đều không đúng! Ngôi sao sáng như vậy thì nó phải giống như lửa mới đúng!"
"Hình dạng của nó ta cảm thấy hẳn là nên nhọn sau đó có hỏa diễm bốc lên!"
Sợ ba tỷ tỷ không đồng ý ý nghĩ của mình, nàng nhanh chóng vẽ một đám lửa to lên trên tờ giấy của mình.
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm xem nàng vẽ xong sau đó lắc đầu không thôi.
"Tuyền Ấu, ngôi sao hoàn toàn không phải là hình dạng như vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy không hề giống một chút nào!"
"Tuyền Ấu, ngươi vẽ quá lớn!"
Nhìn thấy ba tỷ tỷ đều là không đồng ý, Tuyền Ấu không phục nói ra: "Thế nhưng mà thứ các người vẽ cũng không có giống!"
Bốn tiểu nha đầu lại bắt đầu tranh luận. Nhưng mà các nàng đều không hề tức giận. Hiển nhiên bình thường tình cảm bốn chị em rất thâm hậu, chỉ tranh luận chút chuyện nhỏ như thế hoàn toàn không ảnh hưởng được tình cảm của các nàng.
Lâm Hiên cũng không có ngang ngược can thiệp, tranh luận như vậy rất cần trong quá trình trưởng thành của các đứa trẻ. Chẳng những có thể xúc tiến các nàng hiểu về mọi sự vật cũng có thể bồi dưỡng được tư duy nhanh nhẹn.
Nhưng mà hiển nhiên là các tiểu nha đầu muốn tìm một người có quyền uy để đưa ra quyết định công bằng. Tranh cãi một hồi, các nàng nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên.
"Cha, người đến coi coi chúng ta ai vẽ nơi sao giống nhất!"
Các tiểu nha đầu trăm miệng một lời nói.
Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng, sau đó đi lên nhìn từng cái rồi nói ra: "Các ngươi vẽ đều đúng, bản chất của ngôi sao là hình tròn nhưng mà nó biết phát sáng và cũng lấp lánh."
"Cho nên chúng ta nhìn từ chỗ rất xa cộng thêm với tưởng tượng của mình thì có thể vẽ ra những hình dáng khác nhau của nó."
Bình luận facebook