-
Chương 906-910
Chương 906 Chương 906. Bổn Nữ Đế muốn tàn sát nơi này, xem xem ngươi có thể làm khó dễ gì ta!
Vừa rơi vào người quân hộ vệ Thần nổ, lập tức xé nát thân thể bọn họ, khiến bọn họ hóa thành tro bột.
Cảnh tượng này khiến Khương Công vốn đang có vẻ mặt hung tàn bỗng chốc cứng đờ, cũng khiến các quân hộ vệ Thần Nỏ còn lại đều kinh sợ.
“Một kiếm của Huyền Băng Nữ Đế đã phá vỡ được “Minh Hỏa Thần Nỏ Sát Trận” của chúng ta rồi, hơn nữa kiếm khí sót lại còn có thể giết người, chắc chắn nàng ta đã đạt đến cấp bậc Kiếm Tiên rồi!”
“A! Kiếm Tiên! Chẳng trách lại mạnh như vậy!”
“Người phụ nữ nay đúng là quá mạnh!”
Sau khi Đông Hoàng Tử U xuất chiêu đầu, Khương Công và các hộ vệ Thần Nỏ đều tin chắc, bản thân bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Đông Hoàng Tử U.
So với nàng, bọn họ chỉ là vật hy sinh! Chỉ như đám lâu la thôi!
Lúc này một luồng tiên quang ngịch thiên bùng nổ, chiếu sáng màn đêm khắp trăm vạn dặm.
Tư Mã Canh cầm kiếm Thừa Thiên Chuẩn Tiên Phẩm trong tay, một bước đã phóng vào không trung mười dặm.
“Bổn vương sở hữu huyết mạch tộc chính của Cửu Đỉnh Thiên, bây giờ khắp nơi đều coi ta là chủ, sao có thể để một Huyền Băng Nữ Đế như ngươi chạy loạn ở đây được chứ!”
Ngưng tụ vô vàn linh khí đất trời với kiếm Thừa Thiên, hắn ta bổ xuống một kiếm với sức mạnh hủy diệt.
“Thiên Sát Thất Tuyệt Kiếm, chết đi cho ta!”
Rầm!
Không gian nổ tung trong vòng trăm nghìn dặm, vô vàn vết nứt nhỏ xuất hiện dưới bởi kiếm thế vô biên,
Đám người Khương Công thấy vậy thì đều trố mắt: “Kiếm chiêu thực mạnh! Một kiếm này của vương gia cũng đủ uy lực khai thiên rồi!”
Ngẩng đầu nhìn kiếm khí ngập trời của Tư Mã Canh.
Đông Hoàng Tử U phóng thích toàn bộ Tu La ma Thể, sức mạnh Ma Thần vô biên và Ma Liên Hộ Thể cũng nở rộ, khiến nàng trông như một vị chiến thần với sức chiến đấu và phòng ngự đỉnh cao!
“Bổn Nữ Đế muốn tàn sát nơi này, xem xem ngươi có thể làm gì được ta!”
Đôi mắt Đông Hoàng Tử U lạnh lùng, linh khí quanh người như biển.
“Tiên Ma Tâm Ý Kiếm!”
Kiếm quang màu lam ngập trời không chút chần chừ tấn công vào kiếm khí của Tư Mã Canh.
Rầm!
Không gian trong vong trăm nghìn dặm bỗng chấn động.
Đám người Khương Công chỉ cảm thấy tai đau đớn một hồi, trong đầu cũng ù đi, bị chấn động đến mức hai mắt tối đen ngã xuống đất.
Đến khi bọn họ chậm rãi tỉnh lại thì nhìn thấy không gian giữa Đông Hoàng Tử U và Tư Mã Canh xuất hiện vô số nếp gấp.
Không gian khổng lồ tựa như đã bị Đông Hoàng Tử U đè nén, điên cuồng nhắm về phía Tư Mã Canh theo kiếm khí của nàng.
“Vù!”
“Đáng chết!”
Tư Mã Canh vừa không cam tâm vừa kinh sợ rống lên.
Khi không gian điên cuồng áp sát mình, hắn ta cảm thấy không chỉ kiếm khí của mình bị nghiền nát, mà còn có một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén lạnh lẽo đang nhắm về phía mình.
Hai chân mềm nhũn.
Tư Mã Canh không nhịn được lùi chừng nửa bước.
Đám người Khương Công thấy vậy trong lòng giật mình: “Vương gia bị Huyền Băng Nữ Đế ép lui nửa bước rồi!”
Theo bọn họ thấy, chỉ nửa bước cũng đã là cách biệt trời đất rồi.
Phải biết rằng Đông Hoàng Tử U và Tư Mã Canh đều là cao chủ cảnh giới Đại Thánh đỉnh cao, kiểu cấp bậc như vậy đọ sức với nhau, thông thường thắng bại chỉ định trong một khoảng cách nhỏ.
Mà một kiếm của Đông Hoàng Tử U đã phá vỡ được kiếm chiêu nghịch thiên của Tư Mã Canh, còn ép hắn ta lùi nửa bước.
Tình hình như vậy cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi!
“Huyền Băng Nữ Đế đúng là mạnh thật!”
Đến lúc này, cho dù đứng trước mặt đối thủ, đám người Khương Công vẫn không nhịn được cảm thán.
Vù!
Một luồng sáng vàng bỗng chiếu sáng khắp bầu trời.
Cửu Đỉnh Thiên rộng lớn mênh mông bỗng chốc như chìm đắm trong thần quang vô biên, cảm nhận được uy lực thần minh khổng lồ.
Khi kiếm khí của Đông Hoàng Tử U chém vào trên người Tư Mã Canh, hắn ta đã kịp thời sử dụng Thần Đỉnh Pháp Thể, ngưng tụ uy năng của Thiên Mẫu Đỉnh và Cửu Châu Thần Đỉnh, tạo thàn một trận pháp hộ thể khổng lồ.
Luồng sáng vàng rực rỡ quanh người hắn ta, những ký tự cổ xưa không ngừng phát sáng, tựa như đang vùi thân vào trong thần giới không thể phá vỡ.
Mấy người Khương Công thấy vậy cũng từ buồn chuyển sang vui, không nhịn được nói:
“Kiếm thế của vương gia so với Huyền Băng Nữ Đế yếu hơn chút, nhưng người mạnh về phòng ngự!”
“Có được Thần Đỉnh Pháp Thân bảo vệ, người chắc chắn có thể lật ngược tình thế, giết chết Nữ Đế!”
Mắt thấy Thần Đỉnh Pháp Thể hóa giải được kiếm khí của Đông Hoàng Tử U, Tư Mã Cnah cũng không nhịn được điên cuồng cười vài tiếng:
“Ha ha ha, bổn vương có Thần Đỉnh Pháp Thể vô địch, ngươi có thể làm gì được ta!”
Kiếm thế Đông Hoàng Tử U rất mạnh, nhưng trong mắt Tư Mã Canh thì phòng ngực mới là mạnh nhất.
Bản thân hắn ta sở hữu thần thể phòng ngự không thể phá vỡ, chắc chắn có thể làm tiêu hao linh lực của Đông Hoàng Tử U, chẳng mấy chốc mà chiếm được thế thượng phong.
Đối mặt với ánh mắt châm chọc của Tư Mã Canh, Đông Hoàng Tử U khẽ nheo mắt.
“Thì ra Tư Mã Vô Tướng chết rồi, ngươi lại chiếm được Thần Đỉnh của hắn!”
Tư Mã Canh đắc ý cười:
“Không sai! Ta nghe nói ban đầu ngươi và hoàng huynh đối đầu nhau, đến cùng cũng chưa giết được huynh ấy.”
“Bây giờ ta có thêm Thần Đỉnh, lại có thực lực mạnh hơn huynh ấy, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đánh thánh được ta!”
Đông Hoàng Tử U nghe vậy thì khẽ lắc đầu, vẻ mặt khinh thường:
“Ngươi ngủ đông nhiều năm, cũng có tâm cơ và tham vọng nhất định, nhưng chỉ dựa vào câu này của ngươi, ta đoán chắc ngươi không thể làm được đại sự!”
“Im miệng!” Tư Mã Canh nghe vậy thì tức giận: “Một nha đầu như ngươi mà dám bình phẩm ta sao?”
Vẻ mặt Đông Hoàng Tử U khinh thường: “Ngươi nhìn nhận vấn đề quá cứng ngắn, đây là một điều tối kỵ!”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ rằng, ta có thể tìm được sơ hở của Thần Đỉnh từ lần giao đấu đó sao?”
Tư Mã Canh: “…”
Chương 907 Chương 907. Bổn Nữ Đế muốn tàn sát nơi này, xem xem ngươi có thể làm khó dễ gì ta! (2)
Ngay trong lúc hắn ta thất thần, Đông Hoàng Tử U đã ra tay.
Ánh lửa bùng nổ quanh người nàng, nàng giải phóng hoàn toàn Cửu Chuyển Thần Phượng Thể, biến hóa thành một phượng hoàng lửa khổng lồ.
Vù!
Phượng hoàng lửa phát ra tiếng thét kinh hoàng, lao về phía Tư Mã Canh với thần uy mạnh mẽ.
“Không tốt!”
Khi một luồng thần lực huyền ảo xuyên qua trận pháp do Thần Đỉnh tạo thành, Tư Mã Canh bất giác trừng mắt, kinh sợ hô lên.
Nhưng không đợi hắn ta có bất kỳ phản ứng gì, ngọn lửa dữ dội từ phượng hoàng lữa đã càn quét toàn thân hắn ta.
Vù!
Đám người Khương Công ở bên dưới kinh sợ nhìn thấy, phượng hoàng lửa do Đông Hoàng Tử U biến hóa dùng cách thức trực tiếp nhất phá vỡ trận pháp Thần Đỉnh Pháp Thể.
Ánh lửa nổ tung, sau đó trận pháp lập tức vỡ vụn!
"A? Không có khả năng!"
Bản thân bị thần hỏa cháy dữ dội vây quanh, Tư Mã Cương vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy dữ dội.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng, Đông Hoàng Tử U lại có thể phá vỡ Thần Đỉnh Pháp Thể.
Nghĩ đến vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của Đông Hoàng Tử U sau khi hắn sử dụng Thần Đỉnh Pháp Thể, Tư Mã Cương tin chắc rằng Đông Hoàng Tử U ngay từ đầu đã biết sơ hở của Thần Đỉnh!
Cũng chỉ có như thế, Đông Hoàng Tử U mới có thể vô cùng tự tin đối mặt với hắn.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Cương không khỏi cảm thấy đau lòng, vô cùng khó chịu.
"Ta vốn tưởng rằng sau khi kế thừa Thiên Mẫu Đỉnh và Cửu Châu Thần Đỉnh của hoàng huynh là có thể ngạo thị thiên hạ."
"Nhưng hiện tại xem ra, Huyền Băng Nữ Đế sao lại không thông qua hoàng huynh thu được rất nhiều lợi ích?"
"Nếu như nàng không giao thủ với hoàng huynh, sao nàng có thể dễ dàng phá giải Thần Đỉnh Pháp Thể của ta?"
Trong lòng Tư Mã Cương cảm thấy vô cùng cay đắng, đồng thời cũng rất kinh ngạc.
"Huyền Băng Nữ Đế có thể tìm được sơ hở trí mạng chỉ qua một lần giao thủ, nàng thật sự một đại yêu nghiệt!"
Ầm!
Không đợi Tư Mã Cương lấy lại tinh thần, một luồng lửa kinh khủng đánh vào ngực hắn, khiến hắn ngã xuống mặt đất.
Ánh lửa phần phật, thần phượng gào thét.
Sau khi ánh lửa đầy trời dần tắt, bản thể xinh đẹp vô cùng của Đông Hoàng Tử U hiện ra.
Nàng ngạo nghễ đứng trên vạn đạo tiên quang, nhìn xuống đại địa, có khí phách bá đạo của một vị Đế Hoàng.
Tư Mã Cương cảm thấy toàn thân như vỡ vụn, chỉ có thể trợn to hai mắt ngước nhìn Đông Hoàng Tử U:
"Không ngờ ngươi thật sự phá giải được Thần Đỉnh Pháp Thể của ta!"
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói:
"Ngươi rất tự đại, dù có Thần Đỉnh Pháp Thể hộ thể thì vẫn không bằng một phần ba của Tư Mã Vô Tướng."
"Phá giải thần thể của ngươi cũng chỉ là cái nhấc tay mà thôi!"
Sau khi giao thủ với Tư Mã Vô Tướng, Đông Hoàng Tử U đã dành toàn bộ công sức tìm kiếm sơ hở của Cửu Châu Thần Đỉnh và Thiên Mẫu Đỉnh.
Cũng may nàng có thiên phú siêu tuyệt, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp phá giải.
Nàng lợi dụng chính Cửu Chuyển Thần Phượng Thể và Thiên Diễn Ma Quyết của mình, suy tính ra mắt trận của trận pháp được hình thành bởi Cửu Châu Thần Đỉnh và Thiên Mẫu Đỉnh.
Mặc dù Tư Mã Cương có Thần Đỉnh Pháp Thể, lại bởi vì quá kiêu ngạo mà bỏ qua việc cường hóa mắt trận.
Cứ như vậy, Đông Hoàng Tử U phá giải thần thể đúng là dễ như trở bàn tay!
Tư Mã Cương không nói nên lời.
Nếu lúc trước Đông Hoàng Tử U nói ra những lời này, hắn sẽ cảm thấy Đông Hoàng Tử U quá cuồng vọng.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể thật lòng khâm phục, cảm thấy bội phục tự tận đáy lòng.
Đông Hoàng Tử U tuy còn trẻ tuổi, nhưng trong giọng nói của nàng đã để lộ ra sự trưởng thành và trí tuệ, khiến cho Tư Mã Cương cúi đầu nhận thua.
Đám người Khương Công thiếu chút nữa khom lưng trước khí thế của Đông Hoàng Tử U, lộ vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
"Vũ lực, trí tuệ, mỹ mạo, khí phách đều tập trung trên người Huyền Băng Nữ Đế, nàng đúng là một đời kì nữ tử không thể tưởng tượng!"
"Ôi! Ta vốn tưởng rằng Vương gia có thể thâu tóm thiên hạ, nhưng lại không biết Huyền Băng Nữ Đế cường hãn đến mức độ này!"
"Trên đời này sao lại có nữ nhân đáng sợ đến như thế?"
...
Nghe thấy đám người Khương Công nói chuyện với nhau, Đông Hoàng Tử Du hơi nhíu mày: "Ồn ào."
Bàn tay ngọc của nàng vung lên, hạ xuống vạn đóa ma liên, nháy mắt nuốt chửng những người này thành tro bụi.
Sau đó, Đông Hoàng Tử U hạ xuống trước mặt Tư Mã Cương, nhìn xuống hắn.
"Nói, thế lực sau lưng ngươi tên gọi là gì?"
Đây mới là mục đích lớn nhất của Đông Hoàng Tử U khi đi đến Định Thiên Vương phủ hôm nay.
Cũng chính vì điều này nên nàng mới cố tình tạm thời buông tha Tư Mã Cương.
Tư Mã Cương cắn răng nói: "Ta khuyên ngươi nên thả ta đi, hơn nữa cũng đừng hỏi nhiều, nếu không ngươi sẽ chết thật sự khó coi!"
Nghĩ đến thế lực sau lưng hắn, Tư Mã Cương đột nhiên cảm thấy tự tin.
Đông Hoàng Tử U nhíu đôi mày liễu lại, bàn tay ngọc biến ra một đạo ma quyết khủng khiếp, lạnh lùng nói:
"Nếu không mở miệng, ngươi mới là người bị chết rất khó coi kia!"
Hô ~
Nàng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng đỏ rực thắp sáng ngàn dặm trời cao.
Đông Hoàng Tử U ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ che khuất nửa bầu trời giống sóng nước đang rung chuyển kịch liệt.
Sau đó.
Một bóng người đeo một cái mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu, mặc trường bào màu máu lao ra khỏi luồng sáng, đánh một chưởng về phía nàng.
Bàn tay kia lúc ở phía xa vốn chỉ lớn bằng một điểm lửa.
Nhưng trong nháy mắt lại trở lên khổng lồ như ngọn núi, mang theo uy áp đáng sợ không cách nào hình dung giáng xuống.
Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U trở nên lạnh lung, giơ bàn tay ngọc lên nghênh đón.
Ầm!
Chưởng phong của hai người va chạm với nhau, ầm ầm nổ tung, trong khoảnh khắc nghiền thành mọi thứ trong phạm vi mười dặm thành bột mịn.
Đông Hoàng Tử U chỉ cảm thấy tay phải đau nhức, một cỗ huyền lực rất mạnh xuyên thấu qua lòng bàn tay nàng truyền vào cánh tay.
Chương 908 Chương 908. Vũ lực, trí tuệ, mỹ mạo, khí phách đều tập trung trên thân một kì nữ tử!
Nàng vội vàng vận chuyển linh khí ngăn cản, hóa giải cỗ huyền lực khi nó chuẩn bị làm gãy vai phải của nàng.
"Thật mạnh mẽ!"
Đông Hoàng Tử U siết chặt nắm tay.
Nàng không cúi đầu nhìn, nhưng nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, hai chân của mình đã lún sâu vào đất khoảng chừng một tấc!
Hơn nữa quan trọng là, ngay khi Đông Hoàng Tử U đối chưởng với người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu kia, đối phương đã nhân cơ hội cứu Tư Mã Cương.
Từ điều này có thể thấy được, người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu có thực lực siêu tuyệt ra sao.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì vừa rồi Đông Hoàng Tử U phá giải Thần Đỉnh Pháp Thể của Tư Mã Cương đã tiêu hao rất nhiều, khiến cho công lực của nàng kém hơn một chút.
Nếu không, đối phương chắc chắn không thể đánh lui nàng, và cứu Tư Mã Cương.
Nói trở lại, tuy rằng Tư Mã Cương đã bị cứu đi, nhưng theo Đông Hoàng Tử U thấy, chuyện này đã không còn ảnh hưởng đến toàn cục nữa, bởi vì nàng đã đạt được mục đích của chuyến đi đêm nay.
Thứ nhất, làm kế hoạch cướp đoạt Cửu Đỉnh Thiên của Tư Mã Cương thất bại, từ đó giúp cho nàng đánh chiếm Cửu Đỉnh Thiên trở nên dễ dàng hơn.
Thứ hai, Đông Hoàng Tử U đã biết thế lực sau lưng Tư Mã Cương là gì.
Tế Thiên!
Tồn tại cổ xưa và thần bí này, có thể nói là tổ chức lớn nhất Cửu Thiên Tiên Vực mà Đông Hoàng Tử U biết cho đến hiện tại.
Căn cứ theo ghi chép trong bí điển.
Trong tổ chức Tế Thiên, những người đạt đến cấp độ Kì Chủ trở lên đều sẽ đeo một cái mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu.
Mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu này khác với mặt nạ bình thường, vì nó được điêu khắc từ xương cốt của ma quỷ thời Viễn cổ.
Chỉ có cường giả quen thuộc với Ma đạo mới có thể cảm nhận được một tia khí tức quỷ dị ẩn chứa trong đó.
Đông Hoàng Tử U chính là siêu cấp yêu nghiệt Tiên Ma đồng tu, đương nhiên có thể thông qua cái mặt nạ này phán đoán thân phận của người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu vừa rồi.
"Hóa ra đứng đằng sau Tư Mã Cương là Tế Thiên, chẳng trách đối phương mạnh tay như thế, một hơi cho mười trận pháp siêu cường trợ giúp Tư Mã Cương dốc lòng bế quan."
"Mà đối phương coi trọng Tư Mã Cương như thế, hiển nhiên người này còn có tác dụng rất lớn, mà tác dụng này nhất định có quan hệ với Cửu Đỉnh Thiên!"
Đông Hoàng Tử U thông qua lần giao thủ này đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, tiếp theo phải tăng cường khống chế và điều tra với Cửu Đỉnh Thiên, nắm giữ Cửu Đỉnh Thiên càng sớm càng tốt!
Mắt thấy Định Thiên Vương phủ đã thành một đống phế tích, nàng không còn lòng dạ nào lưu lại đây nữa, sau đó hóa thành một luồng sáng màu tím rời đi.
...
Cửu Thiên Tiên Vực, chỗ trung tâm.
Tại một mảnh mặt đất ẩn mình giữa vô số dãy núi viễn cổ.
Linh vụ còn đọng lại như làn khói, mờ mịt không thể nắm lấy.
Những tia sáng mỏng manh theo quy luật liên tục lóe lên, giống như mấy vết nứt xé rách không gian.
Chỉ trong chớp mắt, nhưng lại huyền bí và cường đại.
Nếu là có một Tông Sư về trận pháp ở đây lúc này, có thể thấy được những tia sáng này chính là một trận pháp ẩn giấu khổng lồ.
Xé toạc ánh sáng là có thể nhìn thấy một cung điện khổng lồ bằng đất đỏ.
Cung điện này khí thế uy nghiêm và cổ kích, trên mỗi vách tường đều điêu khắc những đồ án hình người và thú hướng lên trời cúng bái hành lễ, đúng là cung điện của một Kì Chủ thuộc tổ chức Tế Thiên trong Cửu Thiên Tiên Vực.
Lúc này, trong đại điện tối tăm và đỏ rực.
Một luồng sáng màu đỏ sậm lóe lên, người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu mang theo Tư Mã Cương hạ xuống đại điện.
Người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu ném Tư Mã Cương xuống đất nói:
"Huyền Băng Nữ Đế chiến lực siêu tuyệt, một trận chiến này ngươi đã nguyên khí đại thương, suýt nữa bị giết chết, khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại cung điện của bổn tọa tĩnh dưỡng đi!"
Xuyên thấu qua mặt nạ, đôi mắt màu đỏ tươi của hắn không lộ dấu vết liếc nhìn thân thể của Tư Mã Cương.
Cảm nhận được Thần Đỉnh Pháp Thể của Tư Mã Cương vẫn còn nguyên vẹn như trước, hắn mới nhẹ nhõm thu hồi ánh mắt.
Tư Mã Cương cho rằng người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu thuần túy quan tâm đến mình nên vội dập đầu cảm kích:
"Đa tạ Kì Chủ ra tay cứu giúp! Tại hạ nhất định nghe theo phân phó của Kì Chủ!"
"Ừm!"
Người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một luồng sáng màu đỏ biến mất.
Hắn đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt của Tư Mã Cương dần cứng lại.
Rất nhanh, trong mắt hắn lộ ra một tia hung ác.
"Mặc dù Kì Chủ đã cứu ta, nhưng bởi vì ta vừa mới gia nhập, nên hiển nhiên cũng không tín nhiệm ta, xem ra ta phải nhanh chóng lấy được tín nhiệm của hắn mới được!"
"Chỉ cần ta lấy được tín nhiệm của hắn, là có thể lợi dụng lực lượng Tế Thiên ngóc đầu trở lại!"
Nghĩ đến đây, hắn có chút kích động nắm chặt nắm tay.
"Đông Hoàng Tử U, ngươi chờ đấy cho ta, nếu không xé ngươi thành từng mảnh nhỏ, Tư Mã Cương ta thề không làm người!"
Thủy Tinh Cung.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống làn sương mù mỏng manh phía trên Thủy Tinh Cung, khúc xạ ra những tia sáng mờ ảo.
Khi những tia sáng này chiếu lên trên người bốn tiểu nha mặc váy công chúa màu trắng như tuyết, khiến cho các nàng giống như những thiên sứ nhỏ bé tắm trong ánh sáng thần thánh, toàn thân lấp lánh ánh sáng, vô cùng đáng yêu.
"Ta có một con lừa lông ngắn mà ta chưa bao giờ cưỡi..."
Bốn đứa bé đáng yêu Tuyền Châu ngồi xổm bên cạnh bụi hoa, vừa ngâm nga những bài hát thiếu nhi, vừa tưới nước và xới đất cho hoa.
Dựa theo lời nói của Tuyền Hàm, giúp đỡ Hoa nhi lớn lên giống như giúp đỡ muội muội của mình lớn lên, đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ!
"Ồ? Có sâu!"
Mấy tiểu nha đầu vốn đang làm việc rất vui vẻ.
Chương 909 Chương 909. Mẫu thân nói cho ta biết, làm người phải có võ đức!
Bỗng nhiên, có một con sâu màu xanh lá cây với cái đầu tròn trịa bò lên trên đoá hoa, nhổm nửa người trước lên, đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm mấy tiểu nha đầu.
Tuyền Châu nhướng mày: "Là sâu lông một mắt!"
Tuyền Hi ngạc nhiên nói: "Ta nghe nói sâu lông một mắt thích ăn hoa nhất, chẳng trách vừa rồi có một đóa hoa rất xấu!"
Tuyền Ấu tức giận nói: "Hừ! Sâu lông một mắt rất đáng ghét ! Tại sao nó lại ăn những đóa hoa đẹp như vậy?"
Nói xong, tiểu nha đầu vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, dùng ngón tay bắn bay sâu lông một mắt.
Sau đó tiểu nha đầu đứng lên, vỗ vỗ hai tay, lộ vẻ mặt đắc ý nói:
"Tỷ tỷ ta rất mạnh mẽ, có thể dạy bảo đám sâu nhỏ các ngươi dễ như trở bàn tay!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm đều vỗ tay khen ngợi: "Muội muội thật lợi hại!"
Các nàng thầm nghĩ, Tuyền Ấu quả nhiên là một tiểu ma nữ, từ lớn là Cửu Đầu Thiên Mãng, đến nhỏ như sâu lông một mắt đều là đối tượng để nàng bắt nạt.
"Ha ha!" Tuyền Ấu cười đắc ý.
Bím tóc trên đỉnh đầu của nàng đung đưa từ bên này sang bên kia, trông đặc biệt đáng yêu.
"Hả? Sao lại có thêm một con sâu lông một mắt nữa?"
Tuyền Ấu chưa kịp hết đắc ý, mấy nàng Tuyền Châu đã nhìn thấy một con sâu khác chui ra khỏi bụi hoa.
"Không phải một con, mà là rất nhiều con!" Sau khi Tuyền Hàm tách bụi hoa ra, nhìn thấy sâu lông một mắt bò khắp nơi trên mặt đất.
Tuyền Châu nhíu mày thật chặt: "Sâu lông một mắt sinh ra bé sâu rất nhanh, nếu để cho chúng nó sống trong bụi hoa, chắc mấy chốc sẽ có vô số sâu nhỏ, ăn hết sạch hoa!"
Người hầu trong Thủy Tinh Cung sẽ thường xuyên chăm sóc vườn hoa, loại bỏ sâu bệnh, về cơ bản có thể cam đoan sẽ không tồn tại sâu có hại. Nhưng sâu lông một mắt có thân thể nhẹ nhàng, có thể mượn gió bay lên, rơi vào trong các bụi hoa.
Hơn nữa chúng nó trời sinh lấy hoa làm thức ăn, tốc độ sinh sản cực nhanh.
Học bá nhỏ Tuyền Châu biết rõ đặc điểm của sâu lông một mắt nên có vẻ rất lo lắng.
"Các tỷ tỷ muội muội, chúng ta hãy cùng nhau bắt sâu, đuổi hết đám sâu lông một mắt đi!" Tuyền Hi lập tức đề nghị.
"Được!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu đều đồng ý.
Sau đó, trên khuôn mặt mấy tiểu nha đầu đều lộ ý chí chiến đấu, xoay người ngồi xổm trước bụi hoa để bắt sâu lông một mắt.
Bắt sâu được một lúc, Tuyền Ấu lại lôi Cửu Đầu Thiên Mãng ra:
"Tiểu Cửu, ngươi có chín cái đầu, nhất định rất giỏi bắt sâu, nhanh đến giúp tỷ tỷ nha!"
Trong ánh mắt của Cửu Đầu Thiên Mãng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tỷ tỷ, ta là xà, không phải ếch, sẽ không bắt sâu nha!
Tuyền Ấu nhướng mày: "Như thế nào? Ngươi không muốn?"
Cửu Đầu Thiên Mãng nhìn thấy tiểu ma nữ này dường như sắp nổi giận, vội học theo Thiên Cẩu Thú thè lưỡi, kêu ba tiếng.
Lúc này Tuyền Ấu mới cười nói: "Ồ, hoá ra ngươi đồng ý, thật sự là đệ đệ tốt của tỷ tỷ!"
Nói xong nàng đặt Cửu Đầu Thiên Mãng trên đất, để cho nó đi bắt sâu lông một mắt.
Đáng thương cho Cửu Đầu Thiên Mãng, thân là một yêu thú cường đại có cấp bậc Chuẩn Yêu Tổ, nhưng dưới sự áp bách của Tuyền Ấu lại rưng rưng nước mắt đi bắt sâu.
Tuy nhiên, không thể không nói, Cửu Đầu Thiên Mãng làm việc vẫn rất hiệu quả, chín cái đầu không ngừng đong đưa, nhanh chóng bắt được rất nhiều sâu lông một mắt.
Tuyền Ấu hài lòng gật đầu: "Tiểu Cửu thật ngoan!"
Sau đó nàng liếc nhìn Thiên Cẩu Thú đang nằm ở phía xa.
Lúc này Thiên Cẩu Thú đang chổng bốn chân lên trời nằm phơi nắng, dáng vẻ rất hưởng thụ.
"Đã chạng vạng rồi còn nằm phơi nắng, Thiên Cẩu Thú thật sự lười biếng!" Tuyền Ấu lộ vẻ mặt khinh thường.
Tuyền Châu gật gật đầu: "Đúng vậy, nó phơi nắng từ buổi sáng đến bây giờ, cũng không sợ phơi khô bản thân mình hay sao!"
Tuyền Hi cười xấu xa rồi nói: "Ta có biện pháp khiến nó cử động!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều lộ ánh mắt ngạc nhiên: "Biện pháp gì?"
"Rồi các ngươi sẽ biết!" Tuyền Hi cười hắc hắc, nói với Thiên Cẩu Thú: "Thiên Cẩu Thú, ngươi đến thi bắt sâu với Tiểu Cửu, nếu thắng tỷ tỷ sẽ cho ngươi xương để ăn!"
Thiên Cẩu Thú: ⊙▽⊙
Nó bật dậy khỏi mặt đất, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ nhóm Tuyền Châu, vui vẻ vẫy đuôi.
Tuyền Ấu ôm lấy Thiên Cẩu Thú, ném nó vào trong bụi hoa: "Trận đấu bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải cố lên!"
Gào khóc ~
Thiên Cẩu Thú vui vẻ kêu hai tiếng, nghĩ đến việc có xương ăn, nó đi bắt sâu một cách nhiệt tình.
Mượn bốn chân và miệng, Thiên Cẩu Thú cũng làm khá tốt.
Nhưng Cửu Đầu Thiên Mãng ở bên cạnh có tu vi cấp Chuẩn Thánh, hơn nữa còn có chín cái đầu, tốc độ vẫn nhanh hơn nó khá nhiều.
Thiên Cẩu Thú nhìn thấy mình thua kém Cửu Đầu Thiên Mãng, lập tức tỏ ra sốt ruột.
Nó vội vàng lao tới trước Cửu Đầu Thiên Mãng, sau đó dùng chân chó đào bùn, không ngừng hất bùn đất về phía Cửu Đầu Thiên Mãng.
Bởi vậy, một lượng lớn bùn đất quả thực đã làm phiền Cửu Đầu Thiên Mãng, khiến cho nó không thể tập trung bắt sâu.
Nhưng cùng lúc đó.
Bùn đất bắn ra lại rơi trúng bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu, khiến cho các nàng nổi giận.
"Này này này... Thiên Cẩu Thú, sao ngươi lại làm như vậy?"
"Thiên Cẩu Thú thấy không bằng Tiểu Cửu lại làm chuyện xấu, thật sự rất đáng giận !"
"Đúng vậy, bùn đất bẩn quá!"
"Oa oa oa ~ Ta cảm giác mình sắp tức giận đến mức bốc cháy!"
Bốn tiểu bảo bối vội đứng dậy phủi bùn đất trên người.
Sau đó Tuyền Ấu tức giận lao đến, một tay nắm Thiên Cẩu Thú lên:
"Mẫu thân nói cho ta biết, làm người phải có võ đức, cho dù ngươi là Thiên Cẩu Thú cũng phải có cẩu đức nha!"
"Ngươi hất bùn để ngăn cản Tiểu Cửu, còn làm chúng ta bị bẩn, thật sự là không có một chút cẩu đức nào!"
"Hừ, ngươi thật sự rất đáng ghét!"
Nói xong, tiểu nha đầu nâng chân lên hung hăng đá bay Thiên Cẩu Thú.
Bởi vì quá kích động, tiểu nha đầu đá bay cả giầy của mình! Vèo một tiếng bay đi.
Ba!
Chương 910 Chương 910. Mẫu thân nói cho ta biết, làm người phải có võ đức! (2)
Lúc này Đồng Thư Trúc đang cúi xuống chăm sóc hoa trong vườn, cái giầy đập mạnh vào mông của nàng, để lại một dấu ấn rõ ràng.
Tuyền Ấu: (? Д? )
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm: ⊙o⊙
Mấy tiểu nha đầu đều sợ ngây người, thế này cũng quá trùng hợp rồi!
"Đồng a di, ta xin lỗi!"
Tuyền Ấu vội vàng chạy tới, dùng bàn tay nhỏ bé phủi phủi mông cho Đồng Thư Trúc.
Đồng Thư Trúc đứng dậy, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ bé của nàng, nở nụ cười hiền lành: "Không sao đâu, a di không trách ngươi!"
Nói xong, nàng biến ra một đạo linh khí, rửa sạch vết giày trên mông.
Mấy nàng Tuyền Châu đi tới, đều lộ vẻ mặt tức giận nhìn về phía Thiên Cẩu Thú:
"Thiên Cẩu Thú thật sự đáng giận, không ngờ lại làm việc này chỉ để giành chiến thắng!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Tuyền Ấu cũng rất tức giận, hận không thể lôi Thiên Cẩu Thú lại đây đá thêm một cước nữa.
Lâm Hiên bưng một đĩa linh quả đi vào vườn hoa, cười ha hả khi nhìn thấy mấy tiểu bảo bối đang giận dữ:
"Nhóm bảo bối, Thiên Cẩu Thú không hiểu quy tắc của trận đấu, sau này các ngươi dạy nhiều hơn là được rồi!"
"Nào, đến đây ăn linh quả đi!"
"Vâng!"
Mấy tiểu nha đầu vội chạy đến bên người Lâm Hiên bên người, rửa tay xong vui vẻ cầm linh quả nhét vào miệng.
Tuyền Ấu vừa ăn đến mức miệng phồng to, vừa hỏi Lâm Hiên:
"Phụ thân, ngươi nói chúng ta phải dạy bảo Thiên Cẩu Thú như thế nào mới có thể làm cho nó về sau không làm như vậy nữa?"
Lâm Hiên cưng chiều xoa cái đầu nhỏ bé của nàng:
"Các ngươi nói cho nó, về sau trong những trận đấu như thế này, phải nhớ hữu nghị trên hết, thi đấu là thứ hai, ta tin rằng nó sẽ không chơi xấu nữa!"
Trên thực Tế Thiên Cẩu Thú cũng không ngốc.
Lần này sau khi bị Tuyền Ấu hung hăng dạy bảo, nó nhất định sẽ ghi nhớ.
Tuy nhiên nếu mấy nữ nhi bảo bối đã hỏi như thế, Lâm Hiên đương nhiên muốn dạy các nàng một chút gì đó mới mẻ.
Quả nhiên, vừa nghe thấy điều này, ánh mắt của mấy tiểu nha đầu đều sáng lên.
"Hữu nghị thứ nhất, thi đấu đệ nhị, hoá ra còn có cách nói này!"
"Đúng vậy, lời này của phụ thân thật sự rất tuyệt vời!"
"Ừ ừ, ta tin rằng Thiên Cẩu Thú nghe nói như thế nhất định sẽ càng xấu hổ hơn!"
...
Đám Đồng Thư Trúc và những người hầu cũng khổng khỏi lộ vẻ tán thưởng.
"Tám chữ này của Đế Phu thật sự mới mẻ độc đáo lại tràn ngập trí tuệ, câu nói kinh diễm như thế cũng chỉ có những người bên cạnh hắn mới có cơ hội nghe được!"
Sau khi nhóm Tuyền Châu ăn linh quả xong, Đồng Thư Trúc cũng hoàn thành công việc chăm sóc hoa ở Thuỷ Tinh Cung.
Nhìn thấy nàng chuẩn bị rời đi, Tuyền Hi đột nhiên nói:
"Tỷ tỷ, mấy muội muội, không bằng chúng ta đi long xa của Đồng a di đến Huyền Băng Cung tìm mẫu thân chơi đi!"
Nàng vừa nói như vậy, mấy nàng Tuyền Châu đều lộ vẻ mặt phấn khích.
"Được được!"
Mấy tiểu nha đầu thấy mẫu thân đã hai ngày này chưa đến Thuỷ Tinh Cung, trong lòng rất muốn đến Huyền Băng Cung tìm mẫu thân để chơi đùa.
Lâm Hiên nhìn thấy mấy tiểu bảo bối nóng lòng như thế, bèn cưng chiều ôm các nàng vào trong ngực:
"Vậy phụ thân sẽ đưa các ngươi đi gặp mẫu thân!"
"Vâng!"
Bốn tiểu bảo bối đều giơ cao cánh tay nhỏ bé của mình.
Rất nhanh chóng, Lâm Hiên dẫn theo mấy nữ nhi đi vào Huyền Băng Cung.
Tuy nhiên sau khi đi vào Kiền Tâm Điện, bọn họ phát hiện ra Đông Hoàng Tử U cũng không có mặt ở đó.
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt to nói: "Mẫu thân nhất định là ra ngoài có việc, chúng ta đi dạo một lúc trước, chờ nàng quay về đi!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều gật gật cái đầu nhỏ.
Mấy tiểu nha đầu vốn rất phấn khích đi tìm Đông Hoàng Tử U, hiện tại nhìn thấy nàng không có ở đó, lại càng muốn gặp nàng hơn.
Là một cuồng ma cưng chiều nữ nhi.
Lâm Hiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của mấy nữ nhi, vì thế không nói hai lời cùng với các nàng đi chơi vòng quanh Huyền Băng Cung.
Không lâu sau, Lâm Hiên và nhóm Tuyền Châu đi đến trước một cung điện.
Cung điện này có tên là An Hoà Điện, chính là một đại điện trong Huyền Băng Cung chuyên môn thiết đãi yến tiệc dùng để tiếp đãi vương công quý tộc của các phương thiên địa khác.
Lúc này có mấy cung nữ mặc trang phục sang trọng đang ngồi xổm trước cửa lớn của An Hoà Điện, trước mặt bày một đống lớn giấy màu, giấy vẽ và cành trúc.
Lâm Hiên nhìn thấy các nàng đang rất khéo léo gép cành trúc làm thành bộ khung, sau đó lần lượt dán giấy màu và giấy vẽ lên bộ khung, nhanh chóng làm một cái đèn lồng.
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt đen to tròn hỏi: "Phụ thân, các a di đang làm đèn lồng hay sao?"
Lâm Hiên gật đầu: "Ừm."
Theo hắn biết, các cung nữ có thể tiến vào Huyền Băng Cung và Thuỷ Tinh Cung đều là người đa tài đa nghệ.
Hơn nữa các nàng đều là tồn tại cấp bậc chuyên gia trong những cung điện mà các nàng phụ trách.
Ví dụ như những cung nữ phụ trách An Hoà Điện ở trước mắt này.
Các nàng đều có tay nghề làm đèn lồng rất cao, từ giấy màu, giấy vẽ đến khung đèn, cho đến thành phẩm, toàn bộ đều do các nàng tự tay hoàn thành.
Lâm Hiên đã nghe nói từ lâu rằng đây là vì Đông Hoàng Tử U lãng phí không cần thiết, vừa để cho các cung nữ tiến cung học tập được nhiều bản lĩnh hơn vừa vẹn toàn quy định giữa đôi bên.
Phải biết rằng, có một số cung nữ đến tuổi kết hôn muốn về nhà đều có thể nhận được một khoản thù lao lớn từ Huyền Băng Cung.
Và còn có thể mang theo một thân bản lĩnh, để lập kế hoạch tốt cho cuộc sống tương lai của mình.
Mà Đông Hoàng Tử U làm như vậy, có thể nói là rất có trách nhiệm với những cung nữ này, không để cho các nàng sống ở Huyền Băng Cung uổng phí một giây phút nào.
Nghe thấy Lâm Hiên và nhóm Tuyền Châu nói chuyện, một đám cung nữ vội vàng đứng dậy hành lễ:
"Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên nhẹ nhàng nâng tay lên: "Miễn lễ, các ngươi tiếp tục làm đi!"
"Vâng!"
Các cung nữ xoay người lại, tiếp tục làm những chiếc đèn lồng một cách nghiêm túc.
Nhóm Tuyền Châu chạy đến bên cạnh các nàng, ngồi xổm nơi đó tò mò quan sát.
Vừa rơi vào người quân hộ vệ Thần nổ, lập tức xé nát thân thể bọn họ, khiến bọn họ hóa thành tro bột.
Cảnh tượng này khiến Khương Công vốn đang có vẻ mặt hung tàn bỗng chốc cứng đờ, cũng khiến các quân hộ vệ Thần Nỏ còn lại đều kinh sợ.
“Một kiếm của Huyền Băng Nữ Đế đã phá vỡ được “Minh Hỏa Thần Nỏ Sát Trận” của chúng ta rồi, hơn nữa kiếm khí sót lại còn có thể giết người, chắc chắn nàng ta đã đạt đến cấp bậc Kiếm Tiên rồi!”
“A! Kiếm Tiên! Chẳng trách lại mạnh như vậy!”
“Người phụ nữ nay đúng là quá mạnh!”
Sau khi Đông Hoàng Tử U xuất chiêu đầu, Khương Công và các hộ vệ Thần Nỏ đều tin chắc, bản thân bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Đông Hoàng Tử U.
So với nàng, bọn họ chỉ là vật hy sinh! Chỉ như đám lâu la thôi!
Lúc này một luồng tiên quang ngịch thiên bùng nổ, chiếu sáng màn đêm khắp trăm vạn dặm.
Tư Mã Canh cầm kiếm Thừa Thiên Chuẩn Tiên Phẩm trong tay, một bước đã phóng vào không trung mười dặm.
“Bổn vương sở hữu huyết mạch tộc chính của Cửu Đỉnh Thiên, bây giờ khắp nơi đều coi ta là chủ, sao có thể để một Huyền Băng Nữ Đế như ngươi chạy loạn ở đây được chứ!”
Ngưng tụ vô vàn linh khí đất trời với kiếm Thừa Thiên, hắn ta bổ xuống một kiếm với sức mạnh hủy diệt.
“Thiên Sát Thất Tuyệt Kiếm, chết đi cho ta!”
Rầm!
Không gian nổ tung trong vòng trăm nghìn dặm, vô vàn vết nứt nhỏ xuất hiện dưới bởi kiếm thế vô biên,
Đám người Khương Công thấy vậy thì đều trố mắt: “Kiếm chiêu thực mạnh! Một kiếm này của vương gia cũng đủ uy lực khai thiên rồi!”
Ngẩng đầu nhìn kiếm khí ngập trời của Tư Mã Canh.
Đông Hoàng Tử U phóng thích toàn bộ Tu La ma Thể, sức mạnh Ma Thần vô biên và Ma Liên Hộ Thể cũng nở rộ, khiến nàng trông như một vị chiến thần với sức chiến đấu và phòng ngự đỉnh cao!
“Bổn Nữ Đế muốn tàn sát nơi này, xem xem ngươi có thể làm gì được ta!”
Đôi mắt Đông Hoàng Tử U lạnh lùng, linh khí quanh người như biển.
“Tiên Ma Tâm Ý Kiếm!”
Kiếm quang màu lam ngập trời không chút chần chừ tấn công vào kiếm khí của Tư Mã Canh.
Rầm!
Không gian trong vong trăm nghìn dặm bỗng chấn động.
Đám người Khương Công chỉ cảm thấy tai đau đớn một hồi, trong đầu cũng ù đi, bị chấn động đến mức hai mắt tối đen ngã xuống đất.
Đến khi bọn họ chậm rãi tỉnh lại thì nhìn thấy không gian giữa Đông Hoàng Tử U và Tư Mã Canh xuất hiện vô số nếp gấp.
Không gian khổng lồ tựa như đã bị Đông Hoàng Tử U đè nén, điên cuồng nhắm về phía Tư Mã Canh theo kiếm khí của nàng.
“Vù!”
“Đáng chết!”
Tư Mã Canh vừa không cam tâm vừa kinh sợ rống lên.
Khi không gian điên cuồng áp sát mình, hắn ta cảm thấy không chỉ kiếm khí của mình bị nghiền nát, mà còn có một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén lạnh lẽo đang nhắm về phía mình.
Hai chân mềm nhũn.
Tư Mã Canh không nhịn được lùi chừng nửa bước.
Đám người Khương Công thấy vậy trong lòng giật mình: “Vương gia bị Huyền Băng Nữ Đế ép lui nửa bước rồi!”
Theo bọn họ thấy, chỉ nửa bước cũng đã là cách biệt trời đất rồi.
Phải biết rằng Đông Hoàng Tử U và Tư Mã Canh đều là cao chủ cảnh giới Đại Thánh đỉnh cao, kiểu cấp bậc như vậy đọ sức với nhau, thông thường thắng bại chỉ định trong một khoảng cách nhỏ.
Mà một kiếm của Đông Hoàng Tử U đã phá vỡ được kiếm chiêu nghịch thiên của Tư Mã Canh, còn ép hắn ta lùi nửa bước.
Tình hình như vậy cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi!
“Huyền Băng Nữ Đế đúng là mạnh thật!”
Đến lúc này, cho dù đứng trước mặt đối thủ, đám người Khương Công vẫn không nhịn được cảm thán.
Vù!
Một luồng sáng vàng bỗng chiếu sáng khắp bầu trời.
Cửu Đỉnh Thiên rộng lớn mênh mông bỗng chốc như chìm đắm trong thần quang vô biên, cảm nhận được uy lực thần minh khổng lồ.
Khi kiếm khí của Đông Hoàng Tử U chém vào trên người Tư Mã Canh, hắn ta đã kịp thời sử dụng Thần Đỉnh Pháp Thể, ngưng tụ uy năng của Thiên Mẫu Đỉnh và Cửu Châu Thần Đỉnh, tạo thàn một trận pháp hộ thể khổng lồ.
Luồng sáng vàng rực rỡ quanh người hắn ta, những ký tự cổ xưa không ngừng phát sáng, tựa như đang vùi thân vào trong thần giới không thể phá vỡ.
Mấy người Khương Công thấy vậy cũng từ buồn chuyển sang vui, không nhịn được nói:
“Kiếm thế của vương gia so với Huyền Băng Nữ Đế yếu hơn chút, nhưng người mạnh về phòng ngự!”
“Có được Thần Đỉnh Pháp Thân bảo vệ, người chắc chắn có thể lật ngược tình thế, giết chết Nữ Đế!”
Mắt thấy Thần Đỉnh Pháp Thể hóa giải được kiếm khí của Đông Hoàng Tử U, Tư Mã Cnah cũng không nhịn được điên cuồng cười vài tiếng:
“Ha ha ha, bổn vương có Thần Đỉnh Pháp Thể vô địch, ngươi có thể làm gì được ta!”
Kiếm thế Đông Hoàng Tử U rất mạnh, nhưng trong mắt Tư Mã Canh thì phòng ngực mới là mạnh nhất.
Bản thân hắn ta sở hữu thần thể phòng ngự không thể phá vỡ, chắc chắn có thể làm tiêu hao linh lực của Đông Hoàng Tử U, chẳng mấy chốc mà chiếm được thế thượng phong.
Đối mặt với ánh mắt châm chọc của Tư Mã Canh, Đông Hoàng Tử U khẽ nheo mắt.
“Thì ra Tư Mã Vô Tướng chết rồi, ngươi lại chiếm được Thần Đỉnh của hắn!”
Tư Mã Canh đắc ý cười:
“Không sai! Ta nghe nói ban đầu ngươi và hoàng huynh đối đầu nhau, đến cùng cũng chưa giết được huynh ấy.”
“Bây giờ ta có thêm Thần Đỉnh, lại có thực lực mạnh hơn huynh ấy, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đánh thánh được ta!”
Đông Hoàng Tử U nghe vậy thì khẽ lắc đầu, vẻ mặt khinh thường:
“Ngươi ngủ đông nhiều năm, cũng có tâm cơ và tham vọng nhất định, nhưng chỉ dựa vào câu này của ngươi, ta đoán chắc ngươi không thể làm được đại sự!”
“Im miệng!” Tư Mã Canh nghe vậy thì tức giận: “Một nha đầu như ngươi mà dám bình phẩm ta sao?”
Vẻ mặt Đông Hoàng Tử U khinh thường: “Ngươi nhìn nhận vấn đề quá cứng ngắn, đây là một điều tối kỵ!”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ rằng, ta có thể tìm được sơ hở của Thần Đỉnh từ lần giao đấu đó sao?”
Tư Mã Canh: “…”
Chương 907 Chương 907. Bổn Nữ Đế muốn tàn sát nơi này, xem xem ngươi có thể làm khó dễ gì ta! (2)
Ngay trong lúc hắn ta thất thần, Đông Hoàng Tử U đã ra tay.
Ánh lửa bùng nổ quanh người nàng, nàng giải phóng hoàn toàn Cửu Chuyển Thần Phượng Thể, biến hóa thành một phượng hoàng lửa khổng lồ.
Vù!
Phượng hoàng lửa phát ra tiếng thét kinh hoàng, lao về phía Tư Mã Canh với thần uy mạnh mẽ.
“Không tốt!”
Khi một luồng thần lực huyền ảo xuyên qua trận pháp do Thần Đỉnh tạo thành, Tư Mã Canh bất giác trừng mắt, kinh sợ hô lên.
Nhưng không đợi hắn ta có bất kỳ phản ứng gì, ngọn lửa dữ dội từ phượng hoàng lữa đã càn quét toàn thân hắn ta.
Vù!
Đám người Khương Công ở bên dưới kinh sợ nhìn thấy, phượng hoàng lửa do Đông Hoàng Tử U biến hóa dùng cách thức trực tiếp nhất phá vỡ trận pháp Thần Đỉnh Pháp Thể.
Ánh lửa nổ tung, sau đó trận pháp lập tức vỡ vụn!
"A? Không có khả năng!"
Bản thân bị thần hỏa cháy dữ dội vây quanh, Tư Mã Cương vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy dữ dội.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng, Đông Hoàng Tử U lại có thể phá vỡ Thần Đỉnh Pháp Thể.
Nghĩ đến vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của Đông Hoàng Tử U sau khi hắn sử dụng Thần Đỉnh Pháp Thể, Tư Mã Cương tin chắc rằng Đông Hoàng Tử U ngay từ đầu đã biết sơ hở của Thần Đỉnh!
Cũng chỉ có như thế, Đông Hoàng Tử U mới có thể vô cùng tự tin đối mặt với hắn.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Cương không khỏi cảm thấy đau lòng, vô cùng khó chịu.
"Ta vốn tưởng rằng sau khi kế thừa Thiên Mẫu Đỉnh và Cửu Châu Thần Đỉnh của hoàng huynh là có thể ngạo thị thiên hạ."
"Nhưng hiện tại xem ra, Huyền Băng Nữ Đế sao lại không thông qua hoàng huynh thu được rất nhiều lợi ích?"
"Nếu như nàng không giao thủ với hoàng huynh, sao nàng có thể dễ dàng phá giải Thần Đỉnh Pháp Thể của ta?"
Trong lòng Tư Mã Cương cảm thấy vô cùng cay đắng, đồng thời cũng rất kinh ngạc.
"Huyền Băng Nữ Đế có thể tìm được sơ hở trí mạng chỉ qua một lần giao thủ, nàng thật sự một đại yêu nghiệt!"
Ầm!
Không đợi Tư Mã Cương lấy lại tinh thần, một luồng lửa kinh khủng đánh vào ngực hắn, khiến hắn ngã xuống mặt đất.
Ánh lửa phần phật, thần phượng gào thét.
Sau khi ánh lửa đầy trời dần tắt, bản thể xinh đẹp vô cùng của Đông Hoàng Tử U hiện ra.
Nàng ngạo nghễ đứng trên vạn đạo tiên quang, nhìn xuống đại địa, có khí phách bá đạo của một vị Đế Hoàng.
Tư Mã Cương cảm thấy toàn thân như vỡ vụn, chỉ có thể trợn to hai mắt ngước nhìn Đông Hoàng Tử U:
"Không ngờ ngươi thật sự phá giải được Thần Đỉnh Pháp Thể của ta!"
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói:
"Ngươi rất tự đại, dù có Thần Đỉnh Pháp Thể hộ thể thì vẫn không bằng một phần ba của Tư Mã Vô Tướng."
"Phá giải thần thể của ngươi cũng chỉ là cái nhấc tay mà thôi!"
Sau khi giao thủ với Tư Mã Vô Tướng, Đông Hoàng Tử U đã dành toàn bộ công sức tìm kiếm sơ hở của Cửu Châu Thần Đỉnh và Thiên Mẫu Đỉnh.
Cũng may nàng có thiên phú siêu tuyệt, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp phá giải.
Nàng lợi dụng chính Cửu Chuyển Thần Phượng Thể và Thiên Diễn Ma Quyết của mình, suy tính ra mắt trận của trận pháp được hình thành bởi Cửu Châu Thần Đỉnh và Thiên Mẫu Đỉnh.
Mặc dù Tư Mã Cương có Thần Đỉnh Pháp Thể, lại bởi vì quá kiêu ngạo mà bỏ qua việc cường hóa mắt trận.
Cứ như vậy, Đông Hoàng Tử U phá giải thần thể đúng là dễ như trở bàn tay!
Tư Mã Cương không nói nên lời.
Nếu lúc trước Đông Hoàng Tử U nói ra những lời này, hắn sẽ cảm thấy Đông Hoàng Tử U quá cuồng vọng.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể thật lòng khâm phục, cảm thấy bội phục tự tận đáy lòng.
Đông Hoàng Tử U tuy còn trẻ tuổi, nhưng trong giọng nói của nàng đã để lộ ra sự trưởng thành và trí tuệ, khiến cho Tư Mã Cương cúi đầu nhận thua.
Đám người Khương Công thiếu chút nữa khom lưng trước khí thế của Đông Hoàng Tử U, lộ vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
"Vũ lực, trí tuệ, mỹ mạo, khí phách đều tập trung trên người Huyền Băng Nữ Đế, nàng đúng là một đời kì nữ tử không thể tưởng tượng!"
"Ôi! Ta vốn tưởng rằng Vương gia có thể thâu tóm thiên hạ, nhưng lại không biết Huyền Băng Nữ Đế cường hãn đến mức độ này!"
"Trên đời này sao lại có nữ nhân đáng sợ đến như thế?"
...
Nghe thấy đám người Khương Công nói chuyện với nhau, Đông Hoàng Tử Du hơi nhíu mày: "Ồn ào."
Bàn tay ngọc của nàng vung lên, hạ xuống vạn đóa ma liên, nháy mắt nuốt chửng những người này thành tro bụi.
Sau đó, Đông Hoàng Tử U hạ xuống trước mặt Tư Mã Cương, nhìn xuống hắn.
"Nói, thế lực sau lưng ngươi tên gọi là gì?"
Đây mới là mục đích lớn nhất của Đông Hoàng Tử U khi đi đến Định Thiên Vương phủ hôm nay.
Cũng chính vì điều này nên nàng mới cố tình tạm thời buông tha Tư Mã Cương.
Tư Mã Cương cắn răng nói: "Ta khuyên ngươi nên thả ta đi, hơn nữa cũng đừng hỏi nhiều, nếu không ngươi sẽ chết thật sự khó coi!"
Nghĩ đến thế lực sau lưng hắn, Tư Mã Cương đột nhiên cảm thấy tự tin.
Đông Hoàng Tử U nhíu đôi mày liễu lại, bàn tay ngọc biến ra một đạo ma quyết khủng khiếp, lạnh lùng nói:
"Nếu không mở miệng, ngươi mới là người bị chết rất khó coi kia!"
Hô ~
Nàng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng đỏ rực thắp sáng ngàn dặm trời cao.
Đông Hoàng Tử U ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ che khuất nửa bầu trời giống sóng nước đang rung chuyển kịch liệt.
Sau đó.
Một bóng người đeo một cái mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu, mặc trường bào màu máu lao ra khỏi luồng sáng, đánh một chưởng về phía nàng.
Bàn tay kia lúc ở phía xa vốn chỉ lớn bằng một điểm lửa.
Nhưng trong nháy mắt lại trở lên khổng lồ như ngọn núi, mang theo uy áp đáng sợ không cách nào hình dung giáng xuống.
Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U trở nên lạnh lung, giơ bàn tay ngọc lên nghênh đón.
Ầm!
Chưởng phong của hai người va chạm với nhau, ầm ầm nổ tung, trong khoảnh khắc nghiền thành mọi thứ trong phạm vi mười dặm thành bột mịn.
Đông Hoàng Tử U chỉ cảm thấy tay phải đau nhức, một cỗ huyền lực rất mạnh xuyên thấu qua lòng bàn tay nàng truyền vào cánh tay.
Chương 908 Chương 908. Vũ lực, trí tuệ, mỹ mạo, khí phách đều tập trung trên thân một kì nữ tử!
Nàng vội vàng vận chuyển linh khí ngăn cản, hóa giải cỗ huyền lực khi nó chuẩn bị làm gãy vai phải của nàng.
"Thật mạnh mẽ!"
Đông Hoàng Tử U siết chặt nắm tay.
Nàng không cúi đầu nhìn, nhưng nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, hai chân của mình đã lún sâu vào đất khoảng chừng một tấc!
Hơn nữa quan trọng là, ngay khi Đông Hoàng Tử U đối chưởng với người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu kia, đối phương đã nhân cơ hội cứu Tư Mã Cương.
Từ điều này có thể thấy được, người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu có thực lực siêu tuyệt ra sao.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì vừa rồi Đông Hoàng Tử U phá giải Thần Đỉnh Pháp Thể của Tư Mã Cương đã tiêu hao rất nhiều, khiến cho công lực của nàng kém hơn một chút.
Nếu không, đối phương chắc chắn không thể đánh lui nàng, và cứu Tư Mã Cương.
Nói trở lại, tuy rằng Tư Mã Cương đã bị cứu đi, nhưng theo Đông Hoàng Tử U thấy, chuyện này đã không còn ảnh hưởng đến toàn cục nữa, bởi vì nàng đã đạt được mục đích của chuyến đi đêm nay.
Thứ nhất, làm kế hoạch cướp đoạt Cửu Đỉnh Thiên của Tư Mã Cương thất bại, từ đó giúp cho nàng đánh chiếm Cửu Đỉnh Thiên trở nên dễ dàng hơn.
Thứ hai, Đông Hoàng Tử U đã biết thế lực sau lưng Tư Mã Cương là gì.
Tế Thiên!
Tồn tại cổ xưa và thần bí này, có thể nói là tổ chức lớn nhất Cửu Thiên Tiên Vực mà Đông Hoàng Tử U biết cho đến hiện tại.
Căn cứ theo ghi chép trong bí điển.
Trong tổ chức Tế Thiên, những người đạt đến cấp độ Kì Chủ trở lên đều sẽ đeo một cái mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu.
Mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu này khác với mặt nạ bình thường, vì nó được điêu khắc từ xương cốt của ma quỷ thời Viễn cổ.
Chỉ có cường giả quen thuộc với Ma đạo mới có thể cảm nhận được một tia khí tức quỷ dị ẩn chứa trong đó.
Đông Hoàng Tử U chính là siêu cấp yêu nghiệt Tiên Ma đồng tu, đương nhiên có thể thông qua cái mặt nạ này phán đoán thân phận của người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu vừa rồi.
"Hóa ra đứng đằng sau Tư Mã Cương là Tế Thiên, chẳng trách đối phương mạnh tay như thế, một hơi cho mười trận pháp siêu cường trợ giúp Tư Mã Cương dốc lòng bế quan."
"Mà đối phương coi trọng Tư Mã Cương như thế, hiển nhiên người này còn có tác dụng rất lớn, mà tác dụng này nhất định có quan hệ với Cửu Đỉnh Thiên!"
Đông Hoàng Tử U thông qua lần giao thủ này đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, tiếp theo phải tăng cường khống chế và điều tra với Cửu Đỉnh Thiên, nắm giữ Cửu Đỉnh Thiên càng sớm càng tốt!
Mắt thấy Định Thiên Vương phủ đã thành một đống phế tích, nàng không còn lòng dạ nào lưu lại đây nữa, sau đó hóa thành một luồng sáng màu tím rời đi.
...
Cửu Thiên Tiên Vực, chỗ trung tâm.
Tại một mảnh mặt đất ẩn mình giữa vô số dãy núi viễn cổ.
Linh vụ còn đọng lại như làn khói, mờ mịt không thể nắm lấy.
Những tia sáng mỏng manh theo quy luật liên tục lóe lên, giống như mấy vết nứt xé rách không gian.
Chỉ trong chớp mắt, nhưng lại huyền bí và cường đại.
Nếu là có một Tông Sư về trận pháp ở đây lúc này, có thể thấy được những tia sáng này chính là một trận pháp ẩn giấu khổng lồ.
Xé toạc ánh sáng là có thể nhìn thấy một cung điện khổng lồ bằng đất đỏ.
Cung điện này khí thế uy nghiêm và cổ kích, trên mỗi vách tường đều điêu khắc những đồ án hình người và thú hướng lên trời cúng bái hành lễ, đúng là cung điện của một Kì Chủ thuộc tổ chức Tế Thiên trong Cửu Thiên Tiên Vực.
Lúc này, trong đại điện tối tăm và đỏ rực.
Một luồng sáng màu đỏ sậm lóe lên, người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu mang theo Tư Mã Cương hạ xuống đại điện.
Người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu ném Tư Mã Cương xuống đất nói:
"Huyền Băng Nữ Đế chiến lực siêu tuyệt, một trận chiến này ngươi đã nguyên khí đại thương, suýt nữa bị giết chết, khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại cung điện của bổn tọa tĩnh dưỡng đi!"
Xuyên thấu qua mặt nạ, đôi mắt màu đỏ tươi của hắn không lộ dấu vết liếc nhìn thân thể của Tư Mã Cương.
Cảm nhận được Thần Đỉnh Pháp Thể của Tư Mã Cương vẫn còn nguyên vẹn như trước, hắn mới nhẹ nhõm thu hồi ánh mắt.
Tư Mã Cương cho rằng người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu thuần túy quan tâm đến mình nên vội dập đầu cảm kích:
"Đa tạ Kì Chủ ra tay cứu giúp! Tại hạ nhất định nghe theo phân phó của Kì Chủ!"
"Ừm!"
Người đeo mặt nạ bướng bỉnh đáng yêu khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một luồng sáng màu đỏ biến mất.
Hắn đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt của Tư Mã Cương dần cứng lại.
Rất nhanh, trong mắt hắn lộ ra một tia hung ác.
"Mặc dù Kì Chủ đã cứu ta, nhưng bởi vì ta vừa mới gia nhập, nên hiển nhiên cũng không tín nhiệm ta, xem ra ta phải nhanh chóng lấy được tín nhiệm của hắn mới được!"
"Chỉ cần ta lấy được tín nhiệm của hắn, là có thể lợi dụng lực lượng Tế Thiên ngóc đầu trở lại!"
Nghĩ đến đây, hắn có chút kích động nắm chặt nắm tay.
"Đông Hoàng Tử U, ngươi chờ đấy cho ta, nếu không xé ngươi thành từng mảnh nhỏ, Tư Mã Cương ta thề không làm người!"
Thủy Tinh Cung.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống làn sương mù mỏng manh phía trên Thủy Tinh Cung, khúc xạ ra những tia sáng mờ ảo.
Khi những tia sáng này chiếu lên trên người bốn tiểu nha mặc váy công chúa màu trắng như tuyết, khiến cho các nàng giống như những thiên sứ nhỏ bé tắm trong ánh sáng thần thánh, toàn thân lấp lánh ánh sáng, vô cùng đáng yêu.
"Ta có một con lừa lông ngắn mà ta chưa bao giờ cưỡi..."
Bốn đứa bé đáng yêu Tuyền Châu ngồi xổm bên cạnh bụi hoa, vừa ngâm nga những bài hát thiếu nhi, vừa tưới nước và xới đất cho hoa.
Dựa theo lời nói của Tuyền Hàm, giúp đỡ Hoa nhi lớn lên giống như giúp đỡ muội muội của mình lớn lên, đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ!
"Ồ? Có sâu!"
Mấy tiểu nha đầu vốn đang làm việc rất vui vẻ.
Chương 909 Chương 909. Mẫu thân nói cho ta biết, làm người phải có võ đức!
Bỗng nhiên, có một con sâu màu xanh lá cây với cái đầu tròn trịa bò lên trên đoá hoa, nhổm nửa người trước lên, đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm mấy tiểu nha đầu.
Tuyền Châu nhướng mày: "Là sâu lông một mắt!"
Tuyền Hi ngạc nhiên nói: "Ta nghe nói sâu lông một mắt thích ăn hoa nhất, chẳng trách vừa rồi có một đóa hoa rất xấu!"
Tuyền Ấu tức giận nói: "Hừ! Sâu lông một mắt rất đáng ghét ! Tại sao nó lại ăn những đóa hoa đẹp như vậy?"
Nói xong, tiểu nha đầu vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, dùng ngón tay bắn bay sâu lông một mắt.
Sau đó tiểu nha đầu đứng lên, vỗ vỗ hai tay, lộ vẻ mặt đắc ý nói:
"Tỷ tỷ ta rất mạnh mẽ, có thể dạy bảo đám sâu nhỏ các ngươi dễ như trở bàn tay!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm đều vỗ tay khen ngợi: "Muội muội thật lợi hại!"
Các nàng thầm nghĩ, Tuyền Ấu quả nhiên là một tiểu ma nữ, từ lớn là Cửu Đầu Thiên Mãng, đến nhỏ như sâu lông một mắt đều là đối tượng để nàng bắt nạt.
"Ha ha!" Tuyền Ấu cười đắc ý.
Bím tóc trên đỉnh đầu của nàng đung đưa từ bên này sang bên kia, trông đặc biệt đáng yêu.
"Hả? Sao lại có thêm một con sâu lông một mắt nữa?"
Tuyền Ấu chưa kịp hết đắc ý, mấy nàng Tuyền Châu đã nhìn thấy một con sâu khác chui ra khỏi bụi hoa.
"Không phải một con, mà là rất nhiều con!" Sau khi Tuyền Hàm tách bụi hoa ra, nhìn thấy sâu lông một mắt bò khắp nơi trên mặt đất.
Tuyền Châu nhíu mày thật chặt: "Sâu lông một mắt sinh ra bé sâu rất nhanh, nếu để cho chúng nó sống trong bụi hoa, chắc mấy chốc sẽ có vô số sâu nhỏ, ăn hết sạch hoa!"
Người hầu trong Thủy Tinh Cung sẽ thường xuyên chăm sóc vườn hoa, loại bỏ sâu bệnh, về cơ bản có thể cam đoan sẽ không tồn tại sâu có hại. Nhưng sâu lông một mắt có thân thể nhẹ nhàng, có thể mượn gió bay lên, rơi vào trong các bụi hoa.
Hơn nữa chúng nó trời sinh lấy hoa làm thức ăn, tốc độ sinh sản cực nhanh.
Học bá nhỏ Tuyền Châu biết rõ đặc điểm của sâu lông một mắt nên có vẻ rất lo lắng.
"Các tỷ tỷ muội muội, chúng ta hãy cùng nhau bắt sâu, đuổi hết đám sâu lông một mắt đi!" Tuyền Hi lập tức đề nghị.
"Được!"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu đều đồng ý.
Sau đó, trên khuôn mặt mấy tiểu nha đầu đều lộ ý chí chiến đấu, xoay người ngồi xổm trước bụi hoa để bắt sâu lông một mắt.
Bắt sâu được một lúc, Tuyền Ấu lại lôi Cửu Đầu Thiên Mãng ra:
"Tiểu Cửu, ngươi có chín cái đầu, nhất định rất giỏi bắt sâu, nhanh đến giúp tỷ tỷ nha!"
Trong ánh mắt của Cửu Đầu Thiên Mãng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tỷ tỷ, ta là xà, không phải ếch, sẽ không bắt sâu nha!
Tuyền Ấu nhướng mày: "Như thế nào? Ngươi không muốn?"
Cửu Đầu Thiên Mãng nhìn thấy tiểu ma nữ này dường như sắp nổi giận, vội học theo Thiên Cẩu Thú thè lưỡi, kêu ba tiếng.
Lúc này Tuyền Ấu mới cười nói: "Ồ, hoá ra ngươi đồng ý, thật sự là đệ đệ tốt của tỷ tỷ!"
Nói xong nàng đặt Cửu Đầu Thiên Mãng trên đất, để cho nó đi bắt sâu lông một mắt.
Đáng thương cho Cửu Đầu Thiên Mãng, thân là một yêu thú cường đại có cấp bậc Chuẩn Yêu Tổ, nhưng dưới sự áp bách của Tuyền Ấu lại rưng rưng nước mắt đi bắt sâu.
Tuy nhiên, không thể không nói, Cửu Đầu Thiên Mãng làm việc vẫn rất hiệu quả, chín cái đầu không ngừng đong đưa, nhanh chóng bắt được rất nhiều sâu lông một mắt.
Tuyền Ấu hài lòng gật đầu: "Tiểu Cửu thật ngoan!"
Sau đó nàng liếc nhìn Thiên Cẩu Thú đang nằm ở phía xa.
Lúc này Thiên Cẩu Thú đang chổng bốn chân lên trời nằm phơi nắng, dáng vẻ rất hưởng thụ.
"Đã chạng vạng rồi còn nằm phơi nắng, Thiên Cẩu Thú thật sự lười biếng!" Tuyền Ấu lộ vẻ mặt khinh thường.
Tuyền Châu gật gật đầu: "Đúng vậy, nó phơi nắng từ buổi sáng đến bây giờ, cũng không sợ phơi khô bản thân mình hay sao!"
Tuyền Hi cười xấu xa rồi nói: "Ta có biện pháp khiến nó cử động!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều lộ ánh mắt ngạc nhiên: "Biện pháp gì?"
"Rồi các ngươi sẽ biết!" Tuyền Hi cười hắc hắc, nói với Thiên Cẩu Thú: "Thiên Cẩu Thú, ngươi đến thi bắt sâu với Tiểu Cửu, nếu thắng tỷ tỷ sẽ cho ngươi xương để ăn!"
Thiên Cẩu Thú: ⊙▽⊙
Nó bật dậy khỏi mặt đất, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ nhóm Tuyền Châu, vui vẻ vẫy đuôi.
Tuyền Ấu ôm lấy Thiên Cẩu Thú, ném nó vào trong bụi hoa: "Trận đấu bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải cố lên!"
Gào khóc ~
Thiên Cẩu Thú vui vẻ kêu hai tiếng, nghĩ đến việc có xương ăn, nó đi bắt sâu một cách nhiệt tình.
Mượn bốn chân và miệng, Thiên Cẩu Thú cũng làm khá tốt.
Nhưng Cửu Đầu Thiên Mãng ở bên cạnh có tu vi cấp Chuẩn Thánh, hơn nữa còn có chín cái đầu, tốc độ vẫn nhanh hơn nó khá nhiều.
Thiên Cẩu Thú nhìn thấy mình thua kém Cửu Đầu Thiên Mãng, lập tức tỏ ra sốt ruột.
Nó vội vàng lao tới trước Cửu Đầu Thiên Mãng, sau đó dùng chân chó đào bùn, không ngừng hất bùn đất về phía Cửu Đầu Thiên Mãng.
Bởi vậy, một lượng lớn bùn đất quả thực đã làm phiền Cửu Đầu Thiên Mãng, khiến cho nó không thể tập trung bắt sâu.
Nhưng cùng lúc đó.
Bùn đất bắn ra lại rơi trúng bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu, khiến cho các nàng nổi giận.
"Này này này... Thiên Cẩu Thú, sao ngươi lại làm như vậy?"
"Thiên Cẩu Thú thấy không bằng Tiểu Cửu lại làm chuyện xấu, thật sự rất đáng giận !"
"Đúng vậy, bùn đất bẩn quá!"
"Oa oa oa ~ Ta cảm giác mình sắp tức giận đến mức bốc cháy!"
Bốn tiểu bảo bối vội đứng dậy phủi bùn đất trên người.
Sau đó Tuyền Ấu tức giận lao đến, một tay nắm Thiên Cẩu Thú lên:
"Mẫu thân nói cho ta biết, làm người phải có võ đức, cho dù ngươi là Thiên Cẩu Thú cũng phải có cẩu đức nha!"
"Ngươi hất bùn để ngăn cản Tiểu Cửu, còn làm chúng ta bị bẩn, thật sự là không có một chút cẩu đức nào!"
"Hừ, ngươi thật sự rất đáng ghét!"
Nói xong, tiểu nha đầu nâng chân lên hung hăng đá bay Thiên Cẩu Thú.
Bởi vì quá kích động, tiểu nha đầu đá bay cả giầy của mình! Vèo một tiếng bay đi.
Ba!
Chương 910 Chương 910. Mẫu thân nói cho ta biết, làm người phải có võ đức! (2)
Lúc này Đồng Thư Trúc đang cúi xuống chăm sóc hoa trong vườn, cái giầy đập mạnh vào mông của nàng, để lại một dấu ấn rõ ràng.
Tuyền Ấu: (? Д? )
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm: ⊙o⊙
Mấy tiểu nha đầu đều sợ ngây người, thế này cũng quá trùng hợp rồi!
"Đồng a di, ta xin lỗi!"
Tuyền Ấu vội vàng chạy tới, dùng bàn tay nhỏ bé phủi phủi mông cho Đồng Thư Trúc.
Đồng Thư Trúc đứng dậy, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ bé của nàng, nở nụ cười hiền lành: "Không sao đâu, a di không trách ngươi!"
Nói xong, nàng biến ra một đạo linh khí, rửa sạch vết giày trên mông.
Mấy nàng Tuyền Châu đi tới, đều lộ vẻ mặt tức giận nhìn về phía Thiên Cẩu Thú:
"Thiên Cẩu Thú thật sự đáng giận, không ngờ lại làm việc này chỉ để giành chiến thắng!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Tuyền Ấu cũng rất tức giận, hận không thể lôi Thiên Cẩu Thú lại đây đá thêm một cước nữa.
Lâm Hiên bưng một đĩa linh quả đi vào vườn hoa, cười ha hả khi nhìn thấy mấy tiểu bảo bối đang giận dữ:
"Nhóm bảo bối, Thiên Cẩu Thú không hiểu quy tắc của trận đấu, sau này các ngươi dạy nhiều hơn là được rồi!"
"Nào, đến đây ăn linh quả đi!"
"Vâng!"
Mấy tiểu nha đầu vội chạy đến bên người Lâm Hiên bên người, rửa tay xong vui vẻ cầm linh quả nhét vào miệng.
Tuyền Ấu vừa ăn đến mức miệng phồng to, vừa hỏi Lâm Hiên:
"Phụ thân, ngươi nói chúng ta phải dạy bảo Thiên Cẩu Thú như thế nào mới có thể làm cho nó về sau không làm như vậy nữa?"
Lâm Hiên cưng chiều xoa cái đầu nhỏ bé của nàng:
"Các ngươi nói cho nó, về sau trong những trận đấu như thế này, phải nhớ hữu nghị trên hết, thi đấu là thứ hai, ta tin rằng nó sẽ không chơi xấu nữa!"
Trên thực Tế Thiên Cẩu Thú cũng không ngốc.
Lần này sau khi bị Tuyền Ấu hung hăng dạy bảo, nó nhất định sẽ ghi nhớ.
Tuy nhiên nếu mấy nữ nhi bảo bối đã hỏi như thế, Lâm Hiên đương nhiên muốn dạy các nàng một chút gì đó mới mẻ.
Quả nhiên, vừa nghe thấy điều này, ánh mắt của mấy tiểu nha đầu đều sáng lên.
"Hữu nghị thứ nhất, thi đấu đệ nhị, hoá ra còn có cách nói này!"
"Đúng vậy, lời này của phụ thân thật sự rất tuyệt vời!"
"Ừ ừ, ta tin rằng Thiên Cẩu Thú nghe nói như thế nhất định sẽ càng xấu hổ hơn!"
...
Đám Đồng Thư Trúc và những người hầu cũng khổng khỏi lộ vẻ tán thưởng.
"Tám chữ này của Đế Phu thật sự mới mẻ độc đáo lại tràn ngập trí tuệ, câu nói kinh diễm như thế cũng chỉ có những người bên cạnh hắn mới có cơ hội nghe được!"
Sau khi nhóm Tuyền Châu ăn linh quả xong, Đồng Thư Trúc cũng hoàn thành công việc chăm sóc hoa ở Thuỷ Tinh Cung.
Nhìn thấy nàng chuẩn bị rời đi, Tuyền Hi đột nhiên nói:
"Tỷ tỷ, mấy muội muội, không bằng chúng ta đi long xa của Đồng a di đến Huyền Băng Cung tìm mẫu thân chơi đi!"
Nàng vừa nói như vậy, mấy nàng Tuyền Châu đều lộ vẻ mặt phấn khích.
"Được được!"
Mấy tiểu nha đầu thấy mẫu thân đã hai ngày này chưa đến Thuỷ Tinh Cung, trong lòng rất muốn đến Huyền Băng Cung tìm mẫu thân để chơi đùa.
Lâm Hiên nhìn thấy mấy tiểu bảo bối nóng lòng như thế, bèn cưng chiều ôm các nàng vào trong ngực:
"Vậy phụ thân sẽ đưa các ngươi đi gặp mẫu thân!"
"Vâng!"
Bốn tiểu bảo bối đều giơ cao cánh tay nhỏ bé của mình.
Rất nhanh chóng, Lâm Hiên dẫn theo mấy nữ nhi đi vào Huyền Băng Cung.
Tuy nhiên sau khi đi vào Kiền Tâm Điện, bọn họ phát hiện ra Đông Hoàng Tử U cũng không có mặt ở đó.
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt to nói: "Mẫu thân nhất định là ra ngoài có việc, chúng ta đi dạo một lúc trước, chờ nàng quay về đi!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều gật gật cái đầu nhỏ.
Mấy tiểu nha đầu vốn rất phấn khích đi tìm Đông Hoàng Tử U, hiện tại nhìn thấy nàng không có ở đó, lại càng muốn gặp nàng hơn.
Là một cuồng ma cưng chiều nữ nhi.
Lâm Hiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của mấy nữ nhi, vì thế không nói hai lời cùng với các nàng đi chơi vòng quanh Huyền Băng Cung.
Không lâu sau, Lâm Hiên và nhóm Tuyền Châu đi đến trước một cung điện.
Cung điện này có tên là An Hoà Điện, chính là một đại điện trong Huyền Băng Cung chuyên môn thiết đãi yến tiệc dùng để tiếp đãi vương công quý tộc của các phương thiên địa khác.
Lúc này có mấy cung nữ mặc trang phục sang trọng đang ngồi xổm trước cửa lớn của An Hoà Điện, trước mặt bày một đống lớn giấy màu, giấy vẽ và cành trúc.
Lâm Hiên nhìn thấy các nàng đang rất khéo léo gép cành trúc làm thành bộ khung, sau đó lần lượt dán giấy màu và giấy vẽ lên bộ khung, nhanh chóng làm một cái đèn lồng.
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt đen to tròn hỏi: "Phụ thân, các a di đang làm đèn lồng hay sao?"
Lâm Hiên gật đầu: "Ừm."
Theo hắn biết, các cung nữ có thể tiến vào Huyền Băng Cung và Thuỷ Tinh Cung đều là người đa tài đa nghệ.
Hơn nữa các nàng đều là tồn tại cấp bậc chuyên gia trong những cung điện mà các nàng phụ trách.
Ví dụ như những cung nữ phụ trách An Hoà Điện ở trước mắt này.
Các nàng đều có tay nghề làm đèn lồng rất cao, từ giấy màu, giấy vẽ đến khung đèn, cho đến thành phẩm, toàn bộ đều do các nàng tự tay hoàn thành.
Lâm Hiên đã nghe nói từ lâu rằng đây là vì Đông Hoàng Tử U lãng phí không cần thiết, vừa để cho các cung nữ tiến cung học tập được nhiều bản lĩnh hơn vừa vẹn toàn quy định giữa đôi bên.
Phải biết rằng, có một số cung nữ đến tuổi kết hôn muốn về nhà đều có thể nhận được một khoản thù lao lớn từ Huyền Băng Cung.
Và còn có thể mang theo một thân bản lĩnh, để lập kế hoạch tốt cho cuộc sống tương lai của mình.
Mà Đông Hoàng Tử U làm như vậy, có thể nói là rất có trách nhiệm với những cung nữ này, không để cho các nàng sống ở Huyền Băng Cung uổng phí một giây phút nào.
Nghe thấy Lâm Hiên và nhóm Tuyền Châu nói chuyện, một đám cung nữ vội vàng đứng dậy hành lễ:
"Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên nhẹ nhàng nâng tay lên: "Miễn lễ, các ngươi tiếp tục làm đi!"
"Vâng!"
Các cung nữ xoay người lại, tiếp tục làm những chiếc đèn lồng một cách nghiêm túc.
Nhóm Tuyền Châu chạy đến bên cạnh các nàng, ngồi xổm nơi đó tò mò quan sát.