-
Chương 211-215
Chương 211 Chương 211. Chúng ta không muốn cha cạo trọc! (2)
Đúng lúc này, lông mày Đông Hoàng Tử U nhíu lại một cái, ngọc thủ vận ra một đạo linh lực kinh khủng, bỗng nhiên kéo một phát.
Oa!
Một tiếng khóc thê lương thảm thiết vang lên.
Một cái bóng đen bị nàng ngạnh sinh sinh kéo từ trong cơ thể Nhược Ảnh ra ngoài, ném xuống mặt đất.
Nhược Ảnh tập trung nhìn lại thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Bóng đen trên đất đúng là một đứa nhỏ toàn thân đen nhánh, dữ tợn kinh khủng!
"Bệ hạ, chẳng lẽ đây chính là Quỷ Anh hay sao?" Nhược Ảnh quá sợ hãi, lên tiếng hỏi thăm.
Trong Quỷ đạo có một loại Quỷ Vương có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, có thể sáng tạo ra Quỷ Anh kinh khủng cắm vào nhân thể người khác.
Những Quỷ Anh này nếu như gặp được tu sĩ võ đạo thì sẽ giấu kín ở trong đan điền của bọn họ. Sau đó bọn chúng sẽ điên cuồng thôn phệ linh khí trong Đan Điền các tu sĩ, từ đó lớn mạnh bản thân mình.
Theo tu vi gia tăng. Bọn chúng sẽ còn tiếp tục thôn tính thần thức và linh hồn của các tu sĩ cho đến khi móc sạch toàn bộ luôn mới thôi.
Sau đó phá Đan Điền mà ra, chiếm cứ nhục thân của tu sĩ, trở thành một đời Quỷ Vương mới.
Mà quá trình này chỉ cần tối đa bảy ngày là có thể hoàn thành!
…………………..
"Đúng thế."
Đôi mắt của Đông Hoàng Tử U trở nên lạnh lẽo: "Quỷ Vương này có thể gieo xuống Quỷ Anh trong cơ thể ngươi, thực lực của hắn đúng là không tầm thường."
Nhược Ảnh chính là tu vi Tôn Giả Cảnh mà cũng bị gieo Quỷ Anh mà không có phát hiện chút nào. Có thể nghĩ, Quỷ Vương nàng tao ngộ chắc chắn cực kỳ mạnh mẽ.
Đông Hoàng Tử U giơ ngọc thủ nắm vào trong hư không một cái, bóp Quỷ Anh dưới đất thành bột phấn. Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập túc sát ý vị: "Không cần biết ngươi mạnh bao nhiêu, dám can đảm nhiễu loạn thiên hạ của trẫm, chỉ có một con đường chết!"
Nhược Ảnh nghe vậy không khỏi lộ ra một tia chấn động. Lần này bệ hạ muốn tự thân xuất mã!
...
Lâm Hiên đi theo Thanh Nguyên, dẫn theo chúng nữ nhi đi vào phía sau Lôi Âm Sơn.
Ở chỗ này có một tòa tiểu viện tử gạch xanh lục ngói cổ xưa. Số lượng đi vào, Lâm Hiên thấy chính giữa viện tử có một cái bàn đá. Trên bàn đá trưng bày một cái bàn cờ. Phía trên bạch tử và hắc tử giao thoa hiện ra, khiến người ta cảm thấy được bầu không khí tranh đấu cháy bỏng.
Kỳ dị là bàn cờ này bại lộ bên ngoài nhưng mỗi một con cờ trên đó lại không nhuốm bụi trần. Giống như Thanh Liên xuất thủy, toàn vẹn không bị thế tục làm bẩn.
"Không hổ là Thiên Long Kỳ Cục nổi tiếng lâu đời, ở trong chứa vô tận Phật pháp đạo vận, đúng là trăm nghe không bằng một thấy a!"
Chúng cao tăng đều tán thưởng không thôi.
"Chúng ta mau đi xem một chút, rốt cuộc là thế cục cao thâm bậc nào!"
Mấy người Tuyền Châu thuở nhỏ đã bị Đông Hoàng Tử U yêu cầu học tập cờ vây, đối với tất cả quy tắc cờ vây rõ như lòng bàn tay. Đồng thời, các nàng trời sinh thông minh lanh lợi. Càng có thể nhìn hiểu một chút thế cục, thậm chí nghĩ ra ý tưởng phá cục.
Thế là bốn tiểu nha đầu lập tức vây lại, ghé vào bên bàn nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu.
Lâm Hiên cũng không gấp gáp phá giải thế cục, đợi ở một bên cười nhẹ mà nhìn chúng nữ nhi.
Hồi lâu.
Tuyền Châu lắc đầu nói: "Thế cục này hắc tử hãm sâu trong vòng vây của bạch tử, còn sót lại mấy hơi thở cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi."
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, hắc tử đã mất đại thế, hình như đã không có hi vọng lật bàn!"
Tuyền Hàm cũng vô cùng đồng ý: "Tìm không thấy chỗ hạ thủ, bạch tử đã hình thành một con rồng lớn ở nơi hiểm yếu nhất."
"Muốn phá cục chỉ có thể cưỡng chế Trảm Long. Thế nhưng chuyện này quá khó khăn!"
Tuyền Ấu vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình: "Đúng đó, quá khó khăn, người ta nghĩ đến đầu đau!"
"A Di Đà Phật!"
Thanh Nguyên mặt mỉm cười đi lên trước: "Bốn vị tiểu công chúa nói rất đúng, Thiên Long Kỳ Cục yêu cầu chính là dùng tối đa một viên hắc tử lật bàn."
"Chỉ có thể dùng một viên a!"
Các tiểu nha đầu nghe vậy nhao nhao lắc đầu, cũng quá khó khăn, khó như lên trời!
Mười bảy vị Vị Lai Phật còn lại cũng đồng thời đi lên trước, cẩn thận quan sát thế cục.
"A Di Đà Phật, bần tăng nghiên tập cờ thuật đã hơn ba nghìn năm, vẫn không thể nào nhìn ra phương pháp phá giải bàn cờ này."
"Giống như các tiểu công chúa nói, hắc tử đã mất đại thế, cho dù như thế nào cũng vô vọng đảo ngược!"
"A Di Đà Phật, thế cục này đúng là không thể phỏng đoán!"
Ở trong có mấy vị cao tăng rất có kiến giải với kỳ đạo, sau khi cẩn thận nghiên cứu Thiên Long Kỳ Cục, sau đó không khỏi nhao nhao lắc đầu.
Đối mặt với một thế cục nhất định là tử cục như thế này, bọn họ thực sự tìm không ra bất kỳ hi vọng lật bàn nào.
"Ai!"
Một tiếng thở dài hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Chỉ thấy một lão hòa thượng râu trắng người mặc cà sa màu nâu, vẻ mặt già nua từ trong phòng đi ra.
Đám người chú ý tới, hắn đi đường run run rẩy rẩy, có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng kỳ quái là hết lần này tới lần khác hắn lại lộ ra một cỗ khí thế phi phàm.
Giống như chỗ hắn đến, Phật quang tràn ngập, tràn ngập thần tích.
"Bái kiến Thanh Đăng sư thúc tổ!"
Thanh Nguyên và Tịnh Hải lập tức hành lễ.
"A Di Đà Phật, bái kiến Thanh Đăng đại sư!"
Mười sáu vị Vị Lai Phật còn lại cũng hành lễ.
Thanh Đăng đại sư chính là cao tăng tuổi tác lớn nhất, tu vi Phật pháp sâu nhất trong Cửu Thiên Tiên Vực bây giờ. Theo như đồn đại, hắn đã nghiên cứu Phật pháp trên đời này đến mức độ cực sâu. Bản thân lại là Vị Lai Phật thiên phú dị bẩm, chỉ kém lâm môn một cước là có thể lập địa thành Phật, chứng được Phật quả.
"Thiên Long Kỳ Cục, khó như lên trời!"
Thanh Đăng đi đến trước bàn cờ, lẳng lặng nhìn chăm chú bàn cờ một lát.
"Thành Phật chi đạo, nằm trong bàn cờ này."
Chương 212 Chương 212. Dám can đảm nhiễu loạn thiên hạ của trẫm, chỉ có đường chết mà thôi!
"Lão nạp ta được thế nhân gọi là Phật Môn Kỳ Thánh, nhưng mà hơn ba vạn năm qua đi, ngay cả Thiên Long Kỳ Cục này cũng không thể nào phá giải, đúng là hổ thẹn a!"
Chúng cao tăng nghe vậy đều yên lặng gật đầu. Thanh Đăng đại sư đúng là nhất đại Kỳ Thánh uy danh hiển hách trong Phật môn. Hắn trước khi ở ẩn Phật Môn, đã quét ngang giới cờ vây Cửu Thiên Tiên Vực. Mà sau khi xuất gia ở Đại Lôi Âm Tự, đến nay đã hơn ba vạn năm, có thể nghĩ tài đánh cờ của hắn tinh tiến đến mức nào.
Nhưng mà vẫn không thể nào phá giải Thiên Long Kỳ Cục!
Nhìn thấy Thanh Đăng cũng bó tay hết cách với Thiên Long Kỳ Cục, chúng cao tăng đều yên lặng gật đầu. Không hổ là thế cục nhất đại thần phật lưu lại, Thiên Long Kỳ Cục cao thâm mạt trắc, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Trong lúc mọi người đang có mặt ở đây cảm khái, Thanh Nguyên mỉm cười, nói: "Sư thúc tổ, Bắc Huyền Thiên Đế phu thân có La Sát Thần Niệm."
"Hắn chính là người hữu duyên với ngã Phật, lại được Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực cộng tôn là Cửu Thiên Tôn Giả."
"Đệ tử dẫn hắn tới là muốn cho hắn xem thử thế cục này."
"Nói không chừng Cửu Thiên Tôn Giả Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể khám phá thế cục!"
Thanh Đăng nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, hơi lộ ra một tia kính trọng: "Không ngờ được là bên trong Cửu Thiên Tiên Vực lại có người thừa kế của La Sát Thần, Cửu Thiên Tôn Giả đúng là có duyên phận lớn với ngã Phật!"
"Đã như vậy, mời Tôn Giả xem thử bàn cờ này, chỉ điểm sai lầm cho chúng ta!"
Trong lòng hắn nghĩ, Lâm Hiên trẻ tuổi như vậy mà có thể có được truyền thừa của La Sát Thần. Nói không chừng thân phận thật sự của Lâm Hiên còn kinh khủng hơn mình tưởng tượng.
Dù sao La Sát Thần là tồn tại mạnh mẽ còn cổ xưa hơn Thiên Long La Hán. Lâm Hiên có thần lực của La Sát Thần gia trì, ai dám nói hắn không thể phá giải Thiên Long Kỳ Cục?
"Được." Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên đi tới trước bàn cơ.
Hắn mỉm cười, ngắm nhìn bốn phía nói: "Bàn cờ này, hắc tử đã hoàn toàn không có sinh lộ, cho nên hoàn toàn không tồn tại khả năng lật bàn!"
"Cái này. . ."
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, Thanh Đăng và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm giật mình.
Bọn họ không cảm thấy Lâm Hiên là đang nói linh tinh. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được, Lâm Hiên rõ thế cục này như trong lòng bàn tay.
"Như vậy, Cửu Thiên Tôn Giả, bàn cờ này có phải hoàn toàn không có cách phá giải hay không?" Thanh Đăng vẻ mặt vội vàng hỏi.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "Vẫn có phương pháp phá giải."
"Xin Tôn Giả chỉ rõ!" Thanh Đăng ánh mắt sáng lên, đôi mắt già nua vẩn đục trong nháy mắt trở nên thấu triệt.
Nếu như có thể giải khai thế cục, nói không chừng hắn có thể trong nháy mắt mở ra khúc mắc, lập địa thành Phật.
"Đơn giản." Lâm Hiên tự tin cười một tiếng.
Sau đó giơ tay lên vỗ xuống bàn cờ.
Bành! ! !
Cả bàn cờ, tính cả bàn đá đều hóa thành bột mịn trong khoảnh khắc, bụi đất bay mù mịt.
Thấy cảnh này, Thanh Đăng và mấy người Thanh Nguyên đều sợ ngây người.
……………………
"Oa ~ cha lại đánh nát bàn cờ, phương pháp này đúng là rất trực tiếp!"
"Ừm, hóa ra còn có thể phá giải thế cục như thế này!"
Mấy người Tuyền Châu cũng kinh ngạc che kín miệng nhỏ. Các tiểu nha đầu không cảm thấy cha đang làm bậy. Cha đã đánh nát bàn cờ, vậy chứng tỏ là bàn cờ này chỉ có thể làm như vậy mới có thể phá cục!
"A Di Đà Phật, Tôn Giả làm như vậy là ý gì?"
Thanh Đăng chắp tay trước ngực thi lễ một cái, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Bao gồm Thanh Nguyên, mười tám vị Vị Lai Phật cũng vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ cũng giống như mấy người Tuyền Châu, cảm thấy Lâm Hiên không phải là đang làm ẩu.
Như vậy, tại sao hắn đánh nát bàn cờ?
Lâm Hiên đối mặt mọi người nghi hoặc, vẻ mặt bình tĩnh nở một nụ cười, sau đó lên tiếng nói ra: “Ta đã nói rồi, thế cục này đã là một tử cục, cho nên bất kỳ hi vọng lật bàn nào cũng sẽ không tồn tại."
"Đúng, Tôn Giả nói rất đúng!" Thanh Đăng tiếp tục thỉnh giáo: "Vậy Tôn Giả đánh nát bàn cờ là phương pháp phá giải chân chính sao?"
"Không sai." Lâm Hiên vẻ mặt thong dong tự tin.
"Nhớ ngày đó, Thiên Long La Hán trước khi Niết Bàn, để lại cái thế cục này chính là vì dẫn dắt hậu bối, dẫn đạo hậu bối xem cờ ngộ đạo, nghiên tập Phật pháp."
"Mà sở dĩ hắn để lại một nước cờ thua chính là muốn dùng bàn cờ này nói cho tất cả mọi người trong Phật Môn một đạo lý chí cao."
"Đạo lý gì?"
Thanh Đăng, mười tám vị Vị Lai Phật đều lộ ra dáng vẻ cầu học như khát. Bọn họ mơ hồ cảm thấy, tiếp theo những lời Lâm Hiên nói ra sẽ đột nhiên gõ động linh trí của bọn họ, trợ bọn họ tiến thêm một bước trong quá trình tu hành Phật Đạo.
Mấy người Tuyền Châu cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Các nàng biết cha đánh nát bàn cờ chắc chắn là vì phá giải thế cục. Thế nhưng tại sao cha làm như thế, muốn nói rõ đạo lý gì, các nàng lại không biết chút nào.
Lâm Hiên nhìn quanh mọi người, cười nói: "Bồ Đề Bản Vô Thụ, Minh Kính Diệc Phi Đài, Bản Lai Vô Nhất Vật, Hà Xử Nhạ Trần Ai."
"Nếu là nước cờ thua, sao còn phải lật bàn làm gì?"
"Trực tiếp một bàn tay đập nát, để nó bụi về với bụi, đất về với đất là được!"
Ông!
Ngay khi Lâm Hiên vừa dứt lời, một đạo kim quang che trời từ đỉnh Lôi Âm Sơn lấp lánh mà ra.
Trong nháy mắt, kim quang lấp lóe phạm vi trăm dặm. Trong không khí tràn ngập một mùi đàn hương kỳ dị, mơ hồ có vô số thần phật ngâm xướng vang lên. Khiến cho người ta như mộc xuân phong, như tắm mưa xuân.
Thấy thế, trên Lôi Âm Sơn và dưới Lôi Âm Sơn, mấy trăm vạn người đều khiếp sợ không thôi.
"Phật quang phổ chiếu, đây là vị thần phật nào giáng lâm Lôi Âm Sơn?"
"Vừa rồi ta nghe nói, Bắc Huyền Thiên Đế phu được Phật Đạo tôn làm Cửu Thiên Tôn Giả, không phải là quang huy của hắn sao?"
Chương 213 Chương 213. Phật Môn chí bảo, cơ duyên của Lâm Hiên!
"Tê ~ chỉ có tồn tại như Đế phu mới có thể tỏa ra quang huy như thế!"
...
Lúc này, phía sau núi, trong viện.
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!"
"Tôn Giả một lời bừng tỉnh người trong mộng, để cho chúng ta đại triệt đại ngộ, đúng là vô cùng cảm kích!"
"Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực có thể có Tôn Giả, đúng là đại hạnh vận vậy!"
Thanh Nguyên và mười tám vị Vị Lai Phật, quanh thân tất cả đều Phật quang ẩn ẩn, tu vi tăng lên không ít.
Mà Thanh Đăng Phật khí bức người, rất có xu thế lập địa thành Phật. Nhưng mà trước mặt Lâm Hiên bọn họ cũng không dám kiêu ngạo và làm càn chút nào.
Tất cả đều là mặt mũi tràn đầy thành kính và kính sợ, giống như là đang đối mặt một vị Phật Đà chân chính.
"Oa, cha thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu vô cùng vui vẻ, nhao nhao ôm chặt đùi Lâm Hiên. Vừa rồi cha nói một câu khiến cho những cao tăng này trở nên lợi hại như vậy, hiển nhiên cha mới là người lợi hại nhất!
Lâm Hiên cảm nhận được chúng nữ nhi sùng bái, còn có Thanh Đăng và các cao tăng kính ngưỡng, không khỏi âm thầm cười một tiếng. Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, những kim câu Phật Môn này hắn có thể hạ bút thành văn, hoàn toàn không lao lực.
Không ngờ được là lại khiến cho những cao tăng này oanh động như vậy.
Hô ~
Lúc này chỗ bàn cờ và bàn đá vỡ vụn bỗng nhiên bị một đạo kim quang huyền bí bao phủ.
Chỉ trong nháy mắt sau đó. Vô số bụi bặm ngưng tụ thành một quả cầu thuần kim sắc, lơ lửng giữa không trung. Nhìn kỹ lại, bốn phía quả cầu kim sắc mơ hồ có tám con Kim Long dài nhỏ vờn quanh, dáng vẻ phi phàm.
Thanh Đăng thấy thế không khỏi ánh mắt run lên: "Chẳng lẽ đây là Xá Lợi Tử của Thiên Long sư thúc tổ?"
Tám con Thiên Long, ngụ ý Thiên Long Bát Bộ.
Lấy Thiên chúng và Long chúng dẫn đầu, thống lĩnh thần thoại tám bộ. Mà Thiên Long La Hán chính là lấy Long thân mà thành Phật, tên cổ là "Thiên Long".
Rất hiển nhiên, quả cầu vàng óng ánh này chính là trân bảo mà Thiên Long La Hán để lại trước khi Niết Bàn.
"A Di Đà Phật, hóa ra đây là tuyệt thế trân bảo sư thúc tổ để lại!" Thanh Nguyên cũng mặt lộ vẻ chấn kinh: "Xá Lợi Tử như thế, có thể nói là Phật Môn chí bảo!"
Thanh Đăng khẽ mỉm cười nói với Lâm Hiên: "Tôn Giả một câu điểm phá thâm ý thế cục, lĩnh ngộ Thiên Long La Hán chân ý, viên Xá Lợi Tử này đương nhiên sẽ thuộc về Tôn Giả!"
Thanh Nguyên và mười tám vị Vị Lai Phật đồng thời gật đầu: "Thiên Long Xá Lợi Tử chính là cơ duyên của Tôn Giả, mời Tôn Giả nhận lấy!"
Nhìn thấy bọn họ đều thành ý khẩn thiết. Lâm Hiên cũng không khách khí, tiện tay vung lên cầm Thiên Long Xá Lợi Tử ở trong tay.
Lập tức, một cỗ viễn cổ niệm lực mênh mông bàng bạc điên cuồng phun trào trong lòng bàn tay của hắn.
"Hóa ra Thiên Long La Hán cũng là một cao thủ tu luyện thần thức, như thế rất tốt, dùng viên Xá Lợi Tử này để tăng cường thần niệm của ta đi!"
Lâm Hiên cảm thấy hài lòng. Hệ thống ban thưởng La Sát Thần Niệm, còn có rất nhiều không gian tăng lên. Thiên Long Xá Lợi Tử vừa khéo ngưng tụ tất cả thần thức của Thiên Long La Hán trước khi Niết Bàn, hấp thu nó, có rất nhiều lợi ích.
Sau đó.
Hắn phóng xuất ra La Sát Thần Niệm, thôn phệ hết Thiên Long Xá Lợi Tử. Mà nhìn thấy kim quang vô cùng sáng chói trong mắt của hắn, Thanh Đăng và các cao tăng đều kính sợ không thôi.
Bọn họ cảm thấy Phật Môn chí bảo như Thiên Long Xá Lợi Tử, cũng chỉ có siêu cấp cường giả như Lâm Hiên mới xứng có được.
Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực dựa vào đại thụ che trời Lâm Hiên mới có thể trưởng thành!
Mắt thấy Phật đạo thịnh hội lần này kết thúc viên mãn. Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi, được Thanh Đăng và Thanh Nguyên cung tiễn, chuẩn bị rời khỏi Lôi Âm Sơn.
Khi đi ngang qua quảng trường, hơn trăm vạn người trong Phật Đạo đã chờ ở nơi đó. Nhìn thấy Lâm Hiên, bọn họ nhao nhao hành lễ, sau đó đi theo phía sau tiễn hắn.
Thanh thế lớn như vậy, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở dưới núi hâm mộ không thôi.
"Cửu Thiên Tiên Vực, cũng chỉ có Bắc Huyền Thiên Đế phu mới có thể hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt Vạn Phật triều bái!"
Tất cả mọi người cảm thấy hôm nay có thể đi vào Lôi Âm Sơn, thấy phong thái của Bắc Huyền Thiên Đế phu, có thể nói là không uổng đời này.
Mà khi mấy người Lâm Hiên đi đến giữa sườn núi. Phía trước, một thanh niên tuấn mỹ, quần áo lộng lẫy, tràn ngập khí chất Hoàng gia vội vàng chạy đến.
Hắn chính là Nhị Thái tử Thế Tề Quốc Bắc Huyền Thiên, Dương Văn Vũ.
Sau khi hành lễ với Lâm Hiên. Dương Văn Vũ đi tới trước mặt Tuệ Năng đang đứng cách đó không xa, vội vàng nói ra: "Hoàng huynh, việc lớn không tốt!"
Tuệ Năng chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, tiểu tăng đã xuất gia, không hỏi hồng trần."
Dương Văn Vũ lắc đầu nói: "Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy hoàng muội bị người ta ép cưới làm vợ, sau đó thương tiếc cả đời hay sao?"
Tuệ Năng im lặng, hồi lâu mới mở miệng lần nữa: "Nàng thế nào?"
Dương Văn Vũ nói ra: "Hôm nay người của Tiên Tần Quốc cường thế xông vào nước ta, muốn cưỡng đoạt hoàng muội làm cửu hoàng phi cho quốc quân bọn họ."
"Mà ngươi hẳn phải biết, quốc quân Tiên Tần Quốc chính là một lão già họm hẹm."
"Mà hoàng muội chúng ta lại như hoa như ngọc, sao có thể gả cho hắn được?"
Tuệ Năng sau khi nghe xong thở dài một hơi, hỏi: "Thế Tề Quốc quân không có ngăn cản hay sao?"
Dương Văn Vũ lộ ra một tia bi thương: "Phụ hoàng đã bệnh tình nguy kịch, bây giờ đã là nguy cơ sớm tối, đâu thể ngăn cản được Tiên Tần Quốc như lang như hổ?"
Tuệ Năng tên thật là Dương Nguyên Niên, chính là hoàng huynh của Dương Văn Vũ. Mà hắn và Dương Văn Vũ còn có một hoàng muội tên là Dương Hinh. Ba người đều là Hoàng tử Hoàng nữ của quốc quân Thế Tề Quốc Dương Tuần.
Tám năm trước, Dương Nguyên Niên bởi vì lưu luyến một đồ tể chi nữ của bổn quốc mà phái người tiến về nhà đồ tể cầu hôn tặng lễ. Không ngờ được là quốc quân Thế Tề Quốc Dương Tuần bởi vì ghét bỏ thân phận của đối phương thấp mà cưỡng ép can thiệp hôn nhân của Dương Nguyên Niên.
Chương 214 Chương 214. Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U không thể có dơ bẩn dù chỉ một chút!
Dưới áp lực của Dương Tuần, Dương Nguyên Niên và đồ tể chi nữ bỏ trốn vô vọng, chỉ có thể đích thân lên cửa từ hôn. Mà đồ tể chi nữ bị từ hôn nhanh chóng buồn bực sầu não mà chết. Khiến cho Dương Nguyên Niên lòng như tro nguội, trốn vào không môn, thành đệ tử của cao tăng Tịnh Hải.
Về phần Tiên Tần Quốc, chính là một cường quốc giáp giới Thế Tề Quốc. Quốc quân bọn họ Doanh Hổ trời sinh thần lực, dựa vào tu vi Luyện Thể mạnh mẽ đánh được một mảnh giang sơn tốt đẹp.
Đồng thời hắn còn phát dương quang đại công pháp luyện thể của mình, truyền cho quân đội dòng chính "Tiên Tần Vương Quân". Được hắn truyền thừa, sức chiến đấu của Tiên Tần Vương Quân tăng nhiều, là một chi quân đội cường đại nhất trong mười quốc gia xung quanh.
Dựa vào vũ lực mạnh mẽ như vậy. Ba năm trước Doanh Hổ cầu hôn quốc quân Thế Tề Quốc Dương Tuần, muốn hắn gả nữ nhi mình Dương Hinh đến Tiên Tần Quốc làm Thái Tử Phi.
Dương Tuần cân nhắc Tiên Tần Quốc quốc lực cường hãn, Dương Hinh cũng đến lúc lập gia đình, thế là đồng ý lời cầu hôn của đối phương. Không ngờ được là nửa năm trước. Nhi tử Doanh Hổ trong một lần chiến đấu với Yêu tộc ngộ nhập mai phục, bị Yêu tộc giết đi.
Doanh Hổ truyền tin cho Dương Tuần, nói nhi tử không có, lão tử hắn sẽ thay nhi tử cưới Dương Hinh, để nàng làm cửu hoàng phi. Dương Tuần nghe xong lập tức không vui, lúc ấy quyết định hủy bỏ thông gia giữa hai nước.
Hắn làm như thế, khiến cho Doanh Hổ giận tím mặt.
Nhưng mà bởi vì Tiên Tần Quốc và Thế Tề Quốc đều thuộc về Bắc Huyền Thiên. Dưới sự trị vì của Huyền Băng Nữ Đế, Doanh Hổ cũng không dám dựa vào quốc lực cường đại mà cường công Thế Tề Quốc.
Nhưng lại âm thầm quấy rồi, khiến cho Thế Tề Quốc không chịu nổi.
Ngay hôm nay.
Biết được Dương Tuần bệnh nặng khó lành.
Doanh Hổ phái một chi thân binh lấy cơ là truyền khẩu dụ của hắn, xâm nhập hoàng cung Thế Tề Quốc, muốn cưỡng chế bắt Dương Hinh đi. Dương Văn Vũ cân nhắc đến thân hoàng huynh mình chính là đệ tử của cao tăng Tịnh Hải, muốn hắn trở về chủ trì đại cục.
Có lẽ, Doanh Hổ sẽ nể mặt Tịnh Hải và Đại Lôi Âm Tự mà buông tha cho Dương Hinh.
Mà sau khi biết toàn bộ mọi chuyện, Tuệ Năng có chút dao động.
Hoàng muội Dương Hinh, mười tuổi là có dung nhan như Thiên Tiên, sắc đẹp trăm nước khó bì.
Bây giờ lớn lên, phong hoa tuyệt đại, há có thể bị lão già Doanh Hổ đó chà đạp?
"A Di Đà Phật, Doanh Hổ khinh người quá đáng, tất có ác báo!" Tuệ Năng cau mày nói.
"Cho nên, hoàng huynh nhanh xuống núi theo ta đi!"
Dương Văn Vũ vẻ mặt lo lắng nói: "Bây giờ hoàng muội và phụ hoàng đều rất cần ngươi, toàn bộ Thế Tề Quốc cũng cần ngươi!"
Trong lòng hắn nghĩ, Tịnh Hải chính là cường giả Chuẩn Đế Cảnh. Mà Dương Nguyên Niên chính là đệ tử duy nhất của Tịnh Hải, theo ở bên cạnh hắn chắc chắn học được không ít bản lĩnh.
Có Dương Nguyên Niên ra mặt, lại thêm bối cảnh Đại Lôi Âm Tự, chắc chắn có thể đối phó được lão tặc Doanh Hổ đó.
Lúc này, Tịnh Hải đi đến bên cạnh Tuệ Năng, lên tiếng nói ra: "Tuệ Năng, Phật có lòng dạ từ bi, mặc dù ngươi trốn vào Phật Môn ta nhưng không thể trơ mắt nhìn thân muội muội thân hãm nước sôi lửa bỏng mà không để ý được."
"Vi sư cho phép ngươi xuống núi giải quyết việc này."
Theo Tịnh Hải, Tuệ Năng đã là tu vi Tôn Giả Cảnh. Hơn nữa "Kim Chung Long Tượng Công" của hắn đã đạt tới Ngũ Trọng công lực. Lại thêm quốc lực Thế Tề Quốc, chắc chắn có thể thuận lợi xử lý mâu thuẫn thông gia ở giữa hai nước.
Tuệ Năng sau khi nghe xong trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Hồi sư tôn, đệ tử chỉ sợ không thể nào dựa vào sức một mình giải quyết phiền toái này."
"Vì sao?" Tịnh Hải hỏi.
Tuệ Năng nói ra: "Sư tôn có chỗ không biết, phía sau Tiên Tần Quốc là Linh Trì Thánh Địa."
Ba năm trước đây, Dương Tuần và Doanh Hổ định ra thông gia, Tuệ Năng tìm hiểu về Tiên Tần Quốc một chút.
Trong lúc vô tình biết được sau lưng của bọn họ lại có một cái thế lực cực kỳ mạnh mẽ, Linh Trì Thánh Địa. Lúc ấy hắn vốn cho rằng, hoàng muội Dương Hinh đến Tiên Tần Quốc chính là một chuyện thật tốt. Nhưng hiện tại xem ra Tiên Tần chính là hổ lang chi quốc, quốc quân bọn họ là hổ lang chi nhân!
Linh Trì Thánh Địa?
Nghe được cái tên này, Tịnh Hải và Dương Văn Vũ đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Linh Trì Thánh Địa chính là một trong số hai mươi đại thánh địa ở Bắc Huyền Thiên. Tục truyền, ở dưới Thánh Địa bọn họ có một cái long mạch dài tới mười vạn dặm.
Bên trong long mạch này chẳng những linh khí như suối, truyền thuyết còn có Long Thần ẩn núp, che chở tất cả mọi người trong Thánh Địa. Phàm là có gan dám mạo phạm Thánh Địa đều sẽ phải bị Long Thần nguyền rủa mà vận rủi quấn thân.
Không chỉ như thế, Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa chẳng những là cường giả Chuẩn Đế Cảnh mà còn là Khí Trận Tông sư. Đừng nói Tịnh Hải, cho dù Thanh Đăng ra mặt cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể kềm chế được Linh Trì Thánh Chủ.
Nếu như Linh Trì Thánh Địa đứng sau Tiên Tần Quốc. Như vậy thì đúng là không phải một mình Tuệ Năng có thể ứng phó.
Mà tất cả cao tăng Đại Lôi Âm Tự đã quy y Phật Môn, cũng không tiện nhúng tay hồng trần tục sự như thế này, nếu không chắc chắn sẽ bị thiên hạ lên án. Cho dù muốn nhúng tay, Tiên Tần Quốc và Linh Trì Thánh Địa đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, bọn họ cũng không có quyền trực tiếp hỏi đến a.
Trong lúc nhất thời, chẳng những Dương Văn Vũ, ngay cả Tịnh Hải đều lộ ra vẻ khó xử.
"Ai, chuyện lần này đúng là khó làm!" Dương Văn Vũ thất vọng thở dài một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn lại, hắn chợt thấy Lâm Hiên mặc một bộ áo trắng, tiêu sái và cao lớn. Không khỏi ánh mắt sáng lên.
"Đúng rồi, Đế phu ngay ở chỗ này, vậy Tiên Tần Quốc và Linh Trì Thánh Địa cho dù có cường thế như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào so sánh được với Đế phu chứ!"
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Tịnh Hải và Tuệ Năng cũng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Nói tới nói lui, bọn họ lại quên Đế phu. Có Đế phu, vấn đề nan giải gì không giải quyết được?
Sau đó.
Chương 215 Chương 215. Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U không thể có dơ bẩn dù chỉ một chút! (2)
Dương Văn Vũ vội vàng đuổi kịp Lâm Hiên, vẻ mặt cung kính hành lễ, kể toàn bộ chuyện Thế Tề Quốc và Tiên Tần Quốc cho Lâm Hiên nghe.
"Thế Tề Quốc và Tiên Tần Quốc đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, quốc quân bọn họ ức hiếp nước ta như vậy, xin Đế phu rủ lòng thương!" Sau đó trên mặt Dương Văn Vũ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Tuệ Năng cũng đứng bên cạnh chắp tay trước ngực, vẻ mặt thỉnh cầu.
Nếu là những thiên địa khác có chuyện như thế này, chưa chắc Lâm Hiên sẽ quản. Nhưng hai nước đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, nếu như chuyện như vậy mà làm to chuyện, tổn thương tính mệnh vô tội, Lâm Hiên không thể không quản.
Dù sao trong lòng của hắn, mẫu thân bọn nhỏ Đông Hoàng Tử U là cấm kỵ bất cứ ai cũng không thể đụng vào.
Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U cũng không thể có dơ bẩn dù chỉ là một chút!
"Vậy thì đi xem một chút đi." Lâm Hiên tùy ý nói.
Dám trắng trợn cướp đoạt Hoàng nữ trong Bắc Huyền Thiên, Tiên Tần Quốc quân này hoàng uy thật là lớn!
Không ép khí diễm của hắn một chút thì sẽ còn tới cỡ nào nữa?
"Đa tạ Đế phu!" Dương Văn Vũ vui mừng quá đỗi.
Sau đó, hắn và Tuệ Năng dẫn theo Lâm Hiên trở về Bắc Huyền Thiên.
...
Thế Tề Quốc, hoàng cung.
Ngự tiền thống lĩnh Viên Thuật dẫn theo mấy trăm tinh anh chặn trước cửa đại điện. Trong mắt của hắn tràn ngập lo lắng nhìn thoáng qua cung môn xa xa: "Sao Nhị Thái tử vẫn chưa trở lại? Hẳn là hắn không có thuyết phục được Đại Thái tử hay sao?"
Trước khi Dương Văn Vũ chuẩn bị đi, ra lệnh cho bọn họ cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải ngăn cản Hổ Lang Vệ Đội của Tiên Tần Quốc. Nhưng bây giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, Dương Văn Vũ còn chưa hiện thân.
Hơn nữa, Hổ Lang Vệ Đội mấy trăm người. Có thống lĩnh Lôi Dương dẫn đầu, đối phương một đường từng bước ép sát, đã dồn tất cả bọn họ đến cửa đại điện.
Bây giờ song phương đã là tên đã trên dây, hết sức căng thẳng. Bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh một trận huyết chiến trong hoàng cung.
Lôi Dương run râu cá trê, phách lối nhìn bọn người Viên Thuật một chút, lên tiếng nói ra: "Hôm nay lão tử dẫn người tới, nhất định phải dẫn công chúa của các ngươi đi."
"Các ngươi nếu như còn không tránh ra, lão tử sẽ dùng Hổ Đầu Đao chặt đám ranh con các ngươi!"
Nói xong, Hổ Đầu Đao trong tay hắn phát ra một tiếng hổ khiếu, khí thế vô cùng lăng lệ.
Viên Thuật thấy thế lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, hắn chỉ là tu vi Thần Phách Cảnh sơ kỳ. Đối mặt Thần Phách Cảnh đỉnh phong Lôi Dương, hoàn toàn không có phần thắng chút nào.
Nhưng gánh vác sứ mệnh bảo vệ hoàng cung, Viên Thuật quyết định cho dù chết thì cũng phải ngăn cản bọn người Lôi Dương.
"Hắn, mẹ nó... ta thấy các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Lôi Dương thấy bọn người Viên Thuật không có nhường ra, lập tức nổi trận lôi đình.
Bành!
Hắn vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, chém một đao thẳng tới chỗ Viên Thuật như mãnh hổ chụp mồi.
Viên Thuật vội vàng dùng sức toàn lực giơ kiếm đón đỡ. Nhưng mà tu vi hắn không bằng Lôi Dương, lực lượng nhục thân cũng kém hơn Lôi Dương không ít.
Đón đỡ đòn công kích này, hổ khẩu hắn đau đớn một hồi, ngay cả cánh tay đều chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt bị cắt thành mấy khúc.
"Cút đi!"
Lôi Dương bỗng nhiên một cước đá Viên Thuật bay đi.
Sau đó một đao chém chết toàn bộ mấy tên thị vệ xông lên trước, vọt vào bên trong đại điện như đi vào bên trong chỗ không người.
"Ha ha ha, hoàng cung Tề Quốc đời này cũng chỉ thường thôi, lão tử muốn tới thì tới!"
"Công chúa Thế Tề Quốc, ngươi còn muốn trốn đến chỗ nào nữa?"
Nhìn thấy Lôi Dương dẫn người tiến quân thần tốc, Viên Thuật không khỏi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ thất lạc.
Tiên Tần Quốc lớn lối vô độ như thế, chẳng lẽ không có ai trị được bọn họ hay sao?
……………………..
"Bệ hạ, không xong, người của Tiên Tần Quốc xông vào!"
Một lão thái giám hốt hoảng vọt vào tẩm cung của Thế Tề Quốc quân Dương Tuần, giọng nói the thé hoảng sợ kêu lên.
Dương Tuần nằm ở trên giường. Tóc đã bạc trắng, làn da khô quắt phát tím, hai mắt vô thần, nhìn như gần đất xa trời.
Nhưng mà sau khi nghe được câu nói này thì ánh mắt Dương Tuần bỗng nhiên sáng lên một cái, dốc hết sức lực toàn thân nói: "Hinh Nhi, chớ có lại trì hoãn, ngươi chạy nhanh đi!"
Bên giường hắn, một mỹ thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn tuổi vừa mười tám mười chín, ngũ quan tinh xảo, dáng người cực kỳ nóng bỏng xinh đẹp đang ngồi.
Nàng chính là nữ nhi của Dương Tuần, Dương Hinh.
"Phụ hoàng, ta không thể bỏ mặc ngươi như vậy!" Dương Hinh bỗng nhiên lắc đầu, vẻ mặt không bỏ.
Dương Tuần vội la lên: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi đợi nữa, chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt đi!"
"Trước đó cô phái người tiến về Hộ Quốc Tông tìm kiếm trợ giúp, cũng không biết có thể thành công truyền tin tức đến cho bọn họ hay không."
"Bây giờ, ngươi tốt nhất là lập tức rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!"
Nói xong, Dương Tuần ho kịch liệt. Theo hắn ho khan, trong miệng hắn có từng đoàn từng đoàn chất nhầy xanh biếc chảy ra, khiến cho người ta cực kỳ buồn nôn.
Dương Hinh thấy thế, trong mắt tràn đầy không đành lòng. Mắt thấy phụ thân sống không bằng chết như thế, nàng thực sự không đành lòng.
"Đi đi!"
Dương Tuần thấy Dương Hinh không chịu đi, gấp đến độ suýt chút nữa thì tắt thở: "Cô đã tổn thương đại hoàng huynh ngươi, không thể để cho ngươi không được hạnh phúc nữa được!"
"Nếu ngươi không đi, cô sẽ cho người trói ngươi đi!"
Hắn vừa nói dứt câu, đại thái giám bên cạnh phất phất tay, để hai tên hộ vệ trong đó xông lên trước kéo Dương Hinh đi.
"Cô cho dù chết cũng quyết không thể để ngươi bị lão già Doanh Hổ đó tai họa!"
Dương Tuần lộ ra một tia đế vương bá khí, đại thủ bỗng nhiên vung lên: "Mang nàng đi!"
"Được, ta đi! Phụ hoàng ngươi phải bảo trọng!" Dương Hinh rưng rưng đồng ý.
Tay của nàng lặng lẽ sờ soạng ống tay áo mình một chút. Nơi đó cất giấu một thanh chủy thủ sắc bén, không có mất!
Lúc đầu, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Đúng lúc này, lông mày Đông Hoàng Tử U nhíu lại một cái, ngọc thủ vận ra một đạo linh lực kinh khủng, bỗng nhiên kéo một phát.
Oa!
Một tiếng khóc thê lương thảm thiết vang lên.
Một cái bóng đen bị nàng ngạnh sinh sinh kéo từ trong cơ thể Nhược Ảnh ra ngoài, ném xuống mặt đất.
Nhược Ảnh tập trung nhìn lại thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Bóng đen trên đất đúng là một đứa nhỏ toàn thân đen nhánh, dữ tợn kinh khủng!
"Bệ hạ, chẳng lẽ đây chính là Quỷ Anh hay sao?" Nhược Ảnh quá sợ hãi, lên tiếng hỏi thăm.
Trong Quỷ đạo có một loại Quỷ Vương có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, có thể sáng tạo ra Quỷ Anh kinh khủng cắm vào nhân thể người khác.
Những Quỷ Anh này nếu như gặp được tu sĩ võ đạo thì sẽ giấu kín ở trong đan điền của bọn họ. Sau đó bọn chúng sẽ điên cuồng thôn phệ linh khí trong Đan Điền các tu sĩ, từ đó lớn mạnh bản thân mình.
Theo tu vi gia tăng. Bọn chúng sẽ còn tiếp tục thôn tính thần thức và linh hồn của các tu sĩ cho đến khi móc sạch toàn bộ luôn mới thôi.
Sau đó phá Đan Điền mà ra, chiếm cứ nhục thân của tu sĩ, trở thành một đời Quỷ Vương mới.
Mà quá trình này chỉ cần tối đa bảy ngày là có thể hoàn thành!
…………………..
"Đúng thế."
Đôi mắt của Đông Hoàng Tử U trở nên lạnh lẽo: "Quỷ Vương này có thể gieo xuống Quỷ Anh trong cơ thể ngươi, thực lực của hắn đúng là không tầm thường."
Nhược Ảnh chính là tu vi Tôn Giả Cảnh mà cũng bị gieo Quỷ Anh mà không có phát hiện chút nào. Có thể nghĩ, Quỷ Vương nàng tao ngộ chắc chắn cực kỳ mạnh mẽ.
Đông Hoàng Tử U giơ ngọc thủ nắm vào trong hư không một cái, bóp Quỷ Anh dưới đất thành bột phấn. Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập túc sát ý vị: "Không cần biết ngươi mạnh bao nhiêu, dám can đảm nhiễu loạn thiên hạ của trẫm, chỉ có một con đường chết!"
Nhược Ảnh nghe vậy không khỏi lộ ra một tia chấn động. Lần này bệ hạ muốn tự thân xuất mã!
...
Lâm Hiên đi theo Thanh Nguyên, dẫn theo chúng nữ nhi đi vào phía sau Lôi Âm Sơn.
Ở chỗ này có một tòa tiểu viện tử gạch xanh lục ngói cổ xưa. Số lượng đi vào, Lâm Hiên thấy chính giữa viện tử có một cái bàn đá. Trên bàn đá trưng bày một cái bàn cờ. Phía trên bạch tử và hắc tử giao thoa hiện ra, khiến người ta cảm thấy được bầu không khí tranh đấu cháy bỏng.
Kỳ dị là bàn cờ này bại lộ bên ngoài nhưng mỗi một con cờ trên đó lại không nhuốm bụi trần. Giống như Thanh Liên xuất thủy, toàn vẹn không bị thế tục làm bẩn.
"Không hổ là Thiên Long Kỳ Cục nổi tiếng lâu đời, ở trong chứa vô tận Phật pháp đạo vận, đúng là trăm nghe không bằng một thấy a!"
Chúng cao tăng đều tán thưởng không thôi.
"Chúng ta mau đi xem một chút, rốt cuộc là thế cục cao thâm bậc nào!"
Mấy người Tuyền Châu thuở nhỏ đã bị Đông Hoàng Tử U yêu cầu học tập cờ vây, đối với tất cả quy tắc cờ vây rõ như lòng bàn tay. Đồng thời, các nàng trời sinh thông minh lanh lợi. Càng có thể nhìn hiểu một chút thế cục, thậm chí nghĩ ra ý tưởng phá cục.
Thế là bốn tiểu nha đầu lập tức vây lại, ghé vào bên bàn nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu.
Lâm Hiên cũng không gấp gáp phá giải thế cục, đợi ở một bên cười nhẹ mà nhìn chúng nữ nhi.
Hồi lâu.
Tuyền Châu lắc đầu nói: "Thế cục này hắc tử hãm sâu trong vòng vây của bạch tử, còn sót lại mấy hơi thở cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi."
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, hắc tử đã mất đại thế, hình như đã không có hi vọng lật bàn!"
Tuyền Hàm cũng vô cùng đồng ý: "Tìm không thấy chỗ hạ thủ, bạch tử đã hình thành một con rồng lớn ở nơi hiểm yếu nhất."
"Muốn phá cục chỉ có thể cưỡng chế Trảm Long. Thế nhưng chuyện này quá khó khăn!"
Tuyền Ấu vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình: "Đúng đó, quá khó khăn, người ta nghĩ đến đầu đau!"
"A Di Đà Phật!"
Thanh Nguyên mặt mỉm cười đi lên trước: "Bốn vị tiểu công chúa nói rất đúng, Thiên Long Kỳ Cục yêu cầu chính là dùng tối đa một viên hắc tử lật bàn."
"Chỉ có thể dùng một viên a!"
Các tiểu nha đầu nghe vậy nhao nhao lắc đầu, cũng quá khó khăn, khó như lên trời!
Mười bảy vị Vị Lai Phật còn lại cũng đồng thời đi lên trước, cẩn thận quan sát thế cục.
"A Di Đà Phật, bần tăng nghiên tập cờ thuật đã hơn ba nghìn năm, vẫn không thể nào nhìn ra phương pháp phá giải bàn cờ này."
"Giống như các tiểu công chúa nói, hắc tử đã mất đại thế, cho dù như thế nào cũng vô vọng đảo ngược!"
"A Di Đà Phật, thế cục này đúng là không thể phỏng đoán!"
Ở trong có mấy vị cao tăng rất có kiến giải với kỳ đạo, sau khi cẩn thận nghiên cứu Thiên Long Kỳ Cục, sau đó không khỏi nhao nhao lắc đầu.
Đối mặt với một thế cục nhất định là tử cục như thế này, bọn họ thực sự tìm không ra bất kỳ hi vọng lật bàn nào.
"Ai!"
Một tiếng thở dài hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Chỉ thấy một lão hòa thượng râu trắng người mặc cà sa màu nâu, vẻ mặt già nua từ trong phòng đi ra.
Đám người chú ý tới, hắn đi đường run run rẩy rẩy, có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng kỳ quái là hết lần này tới lần khác hắn lại lộ ra một cỗ khí thế phi phàm.
Giống như chỗ hắn đến, Phật quang tràn ngập, tràn ngập thần tích.
"Bái kiến Thanh Đăng sư thúc tổ!"
Thanh Nguyên và Tịnh Hải lập tức hành lễ.
"A Di Đà Phật, bái kiến Thanh Đăng đại sư!"
Mười sáu vị Vị Lai Phật còn lại cũng hành lễ.
Thanh Đăng đại sư chính là cao tăng tuổi tác lớn nhất, tu vi Phật pháp sâu nhất trong Cửu Thiên Tiên Vực bây giờ. Theo như đồn đại, hắn đã nghiên cứu Phật pháp trên đời này đến mức độ cực sâu. Bản thân lại là Vị Lai Phật thiên phú dị bẩm, chỉ kém lâm môn một cước là có thể lập địa thành Phật, chứng được Phật quả.
"Thiên Long Kỳ Cục, khó như lên trời!"
Thanh Đăng đi đến trước bàn cờ, lẳng lặng nhìn chăm chú bàn cờ một lát.
"Thành Phật chi đạo, nằm trong bàn cờ này."
Chương 212 Chương 212. Dám can đảm nhiễu loạn thiên hạ của trẫm, chỉ có đường chết mà thôi!
"Lão nạp ta được thế nhân gọi là Phật Môn Kỳ Thánh, nhưng mà hơn ba vạn năm qua đi, ngay cả Thiên Long Kỳ Cục này cũng không thể nào phá giải, đúng là hổ thẹn a!"
Chúng cao tăng nghe vậy đều yên lặng gật đầu. Thanh Đăng đại sư đúng là nhất đại Kỳ Thánh uy danh hiển hách trong Phật môn. Hắn trước khi ở ẩn Phật Môn, đã quét ngang giới cờ vây Cửu Thiên Tiên Vực. Mà sau khi xuất gia ở Đại Lôi Âm Tự, đến nay đã hơn ba vạn năm, có thể nghĩ tài đánh cờ của hắn tinh tiến đến mức nào.
Nhưng mà vẫn không thể nào phá giải Thiên Long Kỳ Cục!
Nhìn thấy Thanh Đăng cũng bó tay hết cách với Thiên Long Kỳ Cục, chúng cao tăng đều yên lặng gật đầu. Không hổ là thế cục nhất đại thần phật lưu lại, Thiên Long Kỳ Cục cao thâm mạt trắc, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Trong lúc mọi người đang có mặt ở đây cảm khái, Thanh Nguyên mỉm cười, nói: "Sư thúc tổ, Bắc Huyền Thiên Đế phu thân có La Sát Thần Niệm."
"Hắn chính là người hữu duyên với ngã Phật, lại được Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực cộng tôn là Cửu Thiên Tôn Giả."
"Đệ tử dẫn hắn tới là muốn cho hắn xem thử thế cục này."
"Nói không chừng Cửu Thiên Tôn Giả Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể khám phá thế cục!"
Thanh Đăng nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, hơi lộ ra một tia kính trọng: "Không ngờ được là bên trong Cửu Thiên Tiên Vực lại có người thừa kế của La Sát Thần, Cửu Thiên Tôn Giả đúng là có duyên phận lớn với ngã Phật!"
"Đã như vậy, mời Tôn Giả xem thử bàn cờ này, chỉ điểm sai lầm cho chúng ta!"
Trong lòng hắn nghĩ, Lâm Hiên trẻ tuổi như vậy mà có thể có được truyền thừa của La Sát Thần. Nói không chừng thân phận thật sự của Lâm Hiên còn kinh khủng hơn mình tưởng tượng.
Dù sao La Sát Thần là tồn tại mạnh mẽ còn cổ xưa hơn Thiên Long La Hán. Lâm Hiên có thần lực của La Sát Thần gia trì, ai dám nói hắn không thể phá giải Thiên Long Kỳ Cục?
"Được." Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên đi tới trước bàn cơ.
Hắn mỉm cười, ngắm nhìn bốn phía nói: "Bàn cờ này, hắc tử đã hoàn toàn không có sinh lộ, cho nên hoàn toàn không tồn tại khả năng lật bàn!"
"Cái này. . ."
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, Thanh Đăng và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm giật mình.
Bọn họ không cảm thấy Lâm Hiên là đang nói linh tinh. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được, Lâm Hiên rõ thế cục này như trong lòng bàn tay.
"Như vậy, Cửu Thiên Tôn Giả, bàn cờ này có phải hoàn toàn không có cách phá giải hay không?" Thanh Đăng vẻ mặt vội vàng hỏi.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "Vẫn có phương pháp phá giải."
"Xin Tôn Giả chỉ rõ!" Thanh Đăng ánh mắt sáng lên, đôi mắt già nua vẩn đục trong nháy mắt trở nên thấu triệt.
Nếu như có thể giải khai thế cục, nói không chừng hắn có thể trong nháy mắt mở ra khúc mắc, lập địa thành Phật.
"Đơn giản." Lâm Hiên tự tin cười một tiếng.
Sau đó giơ tay lên vỗ xuống bàn cờ.
Bành! ! !
Cả bàn cờ, tính cả bàn đá đều hóa thành bột mịn trong khoảnh khắc, bụi đất bay mù mịt.
Thấy cảnh này, Thanh Đăng và mấy người Thanh Nguyên đều sợ ngây người.
……………………
"Oa ~ cha lại đánh nát bàn cờ, phương pháp này đúng là rất trực tiếp!"
"Ừm, hóa ra còn có thể phá giải thế cục như thế này!"
Mấy người Tuyền Châu cũng kinh ngạc che kín miệng nhỏ. Các tiểu nha đầu không cảm thấy cha đang làm bậy. Cha đã đánh nát bàn cờ, vậy chứng tỏ là bàn cờ này chỉ có thể làm như vậy mới có thể phá cục!
"A Di Đà Phật, Tôn Giả làm như vậy là ý gì?"
Thanh Đăng chắp tay trước ngực thi lễ một cái, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Bao gồm Thanh Nguyên, mười tám vị Vị Lai Phật cũng vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ cũng giống như mấy người Tuyền Châu, cảm thấy Lâm Hiên không phải là đang làm ẩu.
Như vậy, tại sao hắn đánh nát bàn cờ?
Lâm Hiên đối mặt mọi người nghi hoặc, vẻ mặt bình tĩnh nở một nụ cười, sau đó lên tiếng nói ra: “Ta đã nói rồi, thế cục này đã là một tử cục, cho nên bất kỳ hi vọng lật bàn nào cũng sẽ không tồn tại."
"Đúng, Tôn Giả nói rất đúng!" Thanh Đăng tiếp tục thỉnh giáo: "Vậy Tôn Giả đánh nát bàn cờ là phương pháp phá giải chân chính sao?"
"Không sai." Lâm Hiên vẻ mặt thong dong tự tin.
"Nhớ ngày đó, Thiên Long La Hán trước khi Niết Bàn, để lại cái thế cục này chính là vì dẫn dắt hậu bối, dẫn đạo hậu bối xem cờ ngộ đạo, nghiên tập Phật pháp."
"Mà sở dĩ hắn để lại một nước cờ thua chính là muốn dùng bàn cờ này nói cho tất cả mọi người trong Phật Môn một đạo lý chí cao."
"Đạo lý gì?"
Thanh Đăng, mười tám vị Vị Lai Phật đều lộ ra dáng vẻ cầu học như khát. Bọn họ mơ hồ cảm thấy, tiếp theo những lời Lâm Hiên nói ra sẽ đột nhiên gõ động linh trí của bọn họ, trợ bọn họ tiến thêm một bước trong quá trình tu hành Phật Đạo.
Mấy người Tuyền Châu cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Các nàng biết cha đánh nát bàn cờ chắc chắn là vì phá giải thế cục. Thế nhưng tại sao cha làm như thế, muốn nói rõ đạo lý gì, các nàng lại không biết chút nào.
Lâm Hiên nhìn quanh mọi người, cười nói: "Bồ Đề Bản Vô Thụ, Minh Kính Diệc Phi Đài, Bản Lai Vô Nhất Vật, Hà Xử Nhạ Trần Ai."
"Nếu là nước cờ thua, sao còn phải lật bàn làm gì?"
"Trực tiếp một bàn tay đập nát, để nó bụi về với bụi, đất về với đất là được!"
Ông!
Ngay khi Lâm Hiên vừa dứt lời, một đạo kim quang che trời từ đỉnh Lôi Âm Sơn lấp lánh mà ra.
Trong nháy mắt, kim quang lấp lóe phạm vi trăm dặm. Trong không khí tràn ngập một mùi đàn hương kỳ dị, mơ hồ có vô số thần phật ngâm xướng vang lên. Khiến cho người ta như mộc xuân phong, như tắm mưa xuân.
Thấy thế, trên Lôi Âm Sơn và dưới Lôi Âm Sơn, mấy trăm vạn người đều khiếp sợ không thôi.
"Phật quang phổ chiếu, đây là vị thần phật nào giáng lâm Lôi Âm Sơn?"
"Vừa rồi ta nghe nói, Bắc Huyền Thiên Đế phu được Phật Đạo tôn làm Cửu Thiên Tôn Giả, không phải là quang huy của hắn sao?"
Chương 213 Chương 213. Phật Môn chí bảo, cơ duyên của Lâm Hiên!
"Tê ~ chỉ có tồn tại như Đế phu mới có thể tỏa ra quang huy như thế!"
...
Lúc này, phía sau núi, trong viện.
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!"
"Tôn Giả một lời bừng tỉnh người trong mộng, để cho chúng ta đại triệt đại ngộ, đúng là vô cùng cảm kích!"
"Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực có thể có Tôn Giả, đúng là đại hạnh vận vậy!"
Thanh Nguyên và mười tám vị Vị Lai Phật, quanh thân tất cả đều Phật quang ẩn ẩn, tu vi tăng lên không ít.
Mà Thanh Đăng Phật khí bức người, rất có xu thế lập địa thành Phật. Nhưng mà trước mặt Lâm Hiên bọn họ cũng không dám kiêu ngạo và làm càn chút nào.
Tất cả đều là mặt mũi tràn đầy thành kính và kính sợ, giống như là đang đối mặt một vị Phật Đà chân chính.
"Oa, cha thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu vô cùng vui vẻ, nhao nhao ôm chặt đùi Lâm Hiên. Vừa rồi cha nói một câu khiến cho những cao tăng này trở nên lợi hại như vậy, hiển nhiên cha mới là người lợi hại nhất!
Lâm Hiên cảm nhận được chúng nữ nhi sùng bái, còn có Thanh Đăng và các cao tăng kính ngưỡng, không khỏi âm thầm cười một tiếng. Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, những kim câu Phật Môn này hắn có thể hạ bút thành văn, hoàn toàn không lao lực.
Không ngờ được là lại khiến cho những cao tăng này oanh động như vậy.
Hô ~
Lúc này chỗ bàn cờ và bàn đá vỡ vụn bỗng nhiên bị một đạo kim quang huyền bí bao phủ.
Chỉ trong nháy mắt sau đó. Vô số bụi bặm ngưng tụ thành một quả cầu thuần kim sắc, lơ lửng giữa không trung. Nhìn kỹ lại, bốn phía quả cầu kim sắc mơ hồ có tám con Kim Long dài nhỏ vờn quanh, dáng vẻ phi phàm.
Thanh Đăng thấy thế không khỏi ánh mắt run lên: "Chẳng lẽ đây là Xá Lợi Tử của Thiên Long sư thúc tổ?"
Tám con Thiên Long, ngụ ý Thiên Long Bát Bộ.
Lấy Thiên chúng và Long chúng dẫn đầu, thống lĩnh thần thoại tám bộ. Mà Thiên Long La Hán chính là lấy Long thân mà thành Phật, tên cổ là "Thiên Long".
Rất hiển nhiên, quả cầu vàng óng ánh này chính là trân bảo mà Thiên Long La Hán để lại trước khi Niết Bàn.
"A Di Đà Phật, hóa ra đây là tuyệt thế trân bảo sư thúc tổ để lại!" Thanh Nguyên cũng mặt lộ vẻ chấn kinh: "Xá Lợi Tử như thế, có thể nói là Phật Môn chí bảo!"
Thanh Đăng khẽ mỉm cười nói với Lâm Hiên: "Tôn Giả một câu điểm phá thâm ý thế cục, lĩnh ngộ Thiên Long La Hán chân ý, viên Xá Lợi Tử này đương nhiên sẽ thuộc về Tôn Giả!"
Thanh Nguyên và mười tám vị Vị Lai Phật đồng thời gật đầu: "Thiên Long Xá Lợi Tử chính là cơ duyên của Tôn Giả, mời Tôn Giả nhận lấy!"
Nhìn thấy bọn họ đều thành ý khẩn thiết. Lâm Hiên cũng không khách khí, tiện tay vung lên cầm Thiên Long Xá Lợi Tử ở trong tay.
Lập tức, một cỗ viễn cổ niệm lực mênh mông bàng bạc điên cuồng phun trào trong lòng bàn tay của hắn.
"Hóa ra Thiên Long La Hán cũng là một cao thủ tu luyện thần thức, như thế rất tốt, dùng viên Xá Lợi Tử này để tăng cường thần niệm của ta đi!"
Lâm Hiên cảm thấy hài lòng. Hệ thống ban thưởng La Sát Thần Niệm, còn có rất nhiều không gian tăng lên. Thiên Long Xá Lợi Tử vừa khéo ngưng tụ tất cả thần thức của Thiên Long La Hán trước khi Niết Bàn, hấp thu nó, có rất nhiều lợi ích.
Sau đó.
Hắn phóng xuất ra La Sát Thần Niệm, thôn phệ hết Thiên Long Xá Lợi Tử. Mà nhìn thấy kim quang vô cùng sáng chói trong mắt của hắn, Thanh Đăng và các cao tăng đều kính sợ không thôi.
Bọn họ cảm thấy Phật Môn chí bảo như Thiên Long Xá Lợi Tử, cũng chỉ có siêu cấp cường giả như Lâm Hiên mới xứng có được.
Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực dựa vào đại thụ che trời Lâm Hiên mới có thể trưởng thành!
Mắt thấy Phật đạo thịnh hội lần này kết thúc viên mãn. Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi, được Thanh Đăng và Thanh Nguyên cung tiễn, chuẩn bị rời khỏi Lôi Âm Sơn.
Khi đi ngang qua quảng trường, hơn trăm vạn người trong Phật Đạo đã chờ ở nơi đó. Nhìn thấy Lâm Hiên, bọn họ nhao nhao hành lễ, sau đó đi theo phía sau tiễn hắn.
Thanh thế lớn như vậy, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở dưới núi hâm mộ không thôi.
"Cửu Thiên Tiên Vực, cũng chỉ có Bắc Huyền Thiên Đế phu mới có thể hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt Vạn Phật triều bái!"
Tất cả mọi người cảm thấy hôm nay có thể đi vào Lôi Âm Sơn, thấy phong thái của Bắc Huyền Thiên Đế phu, có thể nói là không uổng đời này.
Mà khi mấy người Lâm Hiên đi đến giữa sườn núi. Phía trước, một thanh niên tuấn mỹ, quần áo lộng lẫy, tràn ngập khí chất Hoàng gia vội vàng chạy đến.
Hắn chính là Nhị Thái tử Thế Tề Quốc Bắc Huyền Thiên, Dương Văn Vũ.
Sau khi hành lễ với Lâm Hiên. Dương Văn Vũ đi tới trước mặt Tuệ Năng đang đứng cách đó không xa, vội vàng nói ra: "Hoàng huynh, việc lớn không tốt!"
Tuệ Năng chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, tiểu tăng đã xuất gia, không hỏi hồng trần."
Dương Văn Vũ lắc đầu nói: "Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy hoàng muội bị người ta ép cưới làm vợ, sau đó thương tiếc cả đời hay sao?"
Tuệ Năng im lặng, hồi lâu mới mở miệng lần nữa: "Nàng thế nào?"
Dương Văn Vũ nói ra: "Hôm nay người của Tiên Tần Quốc cường thế xông vào nước ta, muốn cưỡng đoạt hoàng muội làm cửu hoàng phi cho quốc quân bọn họ."
"Mà ngươi hẳn phải biết, quốc quân Tiên Tần Quốc chính là một lão già họm hẹm."
"Mà hoàng muội chúng ta lại như hoa như ngọc, sao có thể gả cho hắn được?"
Tuệ Năng sau khi nghe xong thở dài một hơi, hỏi: "Thế Tề Quốc quân không có ngăn cản hay sao?"
Dương Văn Vũ lộ ra một tia bi thương: "Phụ hoàng đã bệnh tình nguy kịch, bây giờ đã là nguy cơ sớm tối, đâu thể ngăn cản được Tiên Tần Quốc như lang như hổ?"
Tuệ Năng tên thật là Dương Nguyên Niên, chính là hoàng huynh của Dương Văn Vũ. Mà hắn và Dương Văn Vũ còn có một hoàng muội tên là Dương Hinh. Ba người đều là Hoàng tử Hoàng nữ của quốc quân Thế Tề Quốc Dương Tuần.
Tám năm trước, Dương Nguyên Niên bởi vì lưu luyến một đồ tể chi nữ của bổn quốc mà phái người tiến về nhà đồ tể cầu hôn tặng lễ. Không ngờ được là quốc quân Thế Tề Quốc Dương Tuần bởi vì ghét bỏ thân phận của đối phương thấp mà cưỡng ép can thiệp hôn nhân của Dương Nguyên Niên.
Chương 214 Chương 214. Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U không thể có dơ bẩn dù chỉ một chút!
Dưới áp lực của Dương Tuần, Dương Nguyên Niên và đồ tể chi nữ bỏ trốn vô vọng, chỉ có thể đích thân lên cửa từ hôn. Mà đồ tể chi nữ bị từ hôn nhanh chóng buồn bực sầu não mà chết. Khiến cho Dương Nguyên Niên lòng như tro nguội, trốn vào không môn, thành đệ tử của cao tăng Tịnh Hải.
Về phần Tiên Tần Quốc, chính là một cường quốc giáp giới Thế Tề Quốc. Quốc quân bọn họ Doanh Hổ trời sinh thần lực, dựa vào tu vi Luyện Thể mạnh mẽ đánh được một mảnh giang sơn tốt đẹp.
Đồng thời hắn còn phát dương quang đại công pháp luyện thể của mình, truyền cho quân đội dòng chính "Tiên Tần Vương Quân". Được hắn truyền thừa, sức chiến đấu của Tiên Tần Vương Quân tăng nhiều, là một chi quân đội cường đại nhất trong mười quốc gia xung quanh.
Dựa vào vũ lực mạnh mẽ như vậy. Ba năm trước Doanh Hổ cầu hôn quốc quân Thế Tề Quốc Dương Tuần, muốn hắn gả nữ nhi mình Dương Hinh đến Tiên Tần Quốc làm Thái Tử Phi.
Dương Tuần cân nhắc Tiên Tần Quốc quốc lực cường hãn, Dương Hinh cũng đến lúc lập gia đình, thế là đồng ý lời cầu hôn của đối phương. Không ngờ được là nửa năm trước. Nhi tử Doanh Hổ trong một lần chiến đấu với Yêu tộc ngộ nhập mai phục, bị Yêu tộc giết đi.
Doanh Hổ truyền tin cho Dương Tuần, nói nhi tử không có, lão tử hắn sẽ thay nhi tử cưới Dương Hinh, để nàng làm cửu hoàng phi. Dương Tuần nghe xong lập tức không vui, lúc ấy quyết định hủy bỏ thông gia giữa hai nước.
Hắn làm như thế, khiến cho Doanh Hổ giận tím mặt.
Nhưng mà bởi vì Tiên Tần Quốc và Thế Tề Quốc đều thuộc về Bắc Huyền Thiên. Dưới sự trị vì của Huyền Băng Nữ Đế, Doanh Hổ cũng không dám dựa vào quốc lực cường đại mà cường công Thế Tề Quốc.
Nhưng lại âm thầm quấy rồi, khiến cho Thế Tề Quốc không chịu nổi.
Ngay hôm nay.
Biết được Dương Tuần bệnh nặng khó lành.
Doanh Hổ phái một chi thân binh lấy cơ là truyền khẩu dụ của hắn, xâm nhập hoàng cung Thế Tề Quốc, muốn cưỡng chế bắt Dương Hinh đi. Dương Văn Vũ cân nhắc đến thân hoàng huynh mình chính là đệ tử của cao tăng Tịnh Hải, muốn hắn trở về chủ trì đại cục.
Có lẽ, Doanh Hổ sẽ nể mặt Tịnh Hải và Đại Lôi Âm Tự mà buông tha cho Dương Hinh.
Mà sau khi biết toàn bộ mọi chuyện, Tuệ Năng có chút dao động.
Hoàng muội Dương Hinh, mười tuổi là có dung nhan như Thiên Tiên, sắc đẹp trăm nước khó bì.
Bây giờ lớn lên, phong hoa tuyệt đại, há có thể bị lão già Doanh Hổ đó chà đạp?
"A Di Đà Phật, Doanh Hổ khinh người quá đáng, tất có ác báo!" Tuệ Năng cau mày nói.
"Cho nên, hoàng huynh nhanh xuống núi theo ta đi!"
Dương Văn Vũ vẻ mặt lo lắng nói: "Bây giờ hoàng muội và phụ hoàng đều rất cần ngươi, toàn bộ Thế Tề Quốc cũng cần ngươi!"
Trong lòng hắn nghĩ, Tịnh Hải chính là cường giả Chuẩn Đế Cảnh. Mà Dương Nguyên Niên chính là đệ tử duy nhất của Tịnh Hải, theo ở bên cạnh hắn chắc chắn học được không ít bản lĩnh.
Có Dương Nguyên Niên ra mặt, lại thêm bối cảnh Đại Lôi Âm Tự, chắc chắn có thể đối phó được lão tặc Doanh Hổ đó.
Lúc này, Tịnh Hải đi đến bên cạnh Tuệ Năng, lên tiếng nói ra: "Tuệ Năng, Phật có lòng dạ từ bi, mặc dù ngươi trốn vào Phật Môn ta nhưng không thể trơ mắt nhìn thân muội muội thân hãm nước sôi lửa bỏng mà không để ý được."
"Vi sư cho phép ngươi xuống núi giải quyết việc này."
Theo Tịnh Hải, Tuệ Năng đã là tu vi Tôn Giả Cảnh. Hơn nữa "Kim Chung Long Tượng Công" của hắn đã đạt tới Ngũ Trọng công lực. Lại thêm quốc lực Thế Tề Quốc, chắc chắn có thể thuận lợi xử lý mâu thuẫn thông gia ở giữa hai nước.
Tuệ Năng sau khi nghe xong trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Hồi sư tôn, đệ tử chỉ sợ không thể nào dựa vào sức một mình giải quyết phiền toái này."
"Vì sao?" Tịnh Hải hỏi.
Tuệ Năng nói ra: "Sư tôn có chỗ không biết, phía sau Tiên Tần Quốc là Linh Trì Thánh Địa."
Ba năm trước đây, Dương Tuần và Doanh Hổ định ra thông gia, Tuệ Năng tìm hiểu về Tiên Tần Quốc một chút.
Trong lúc vô tình biết được sau lưng của bọn họ lại có một cái thế lực cực kỳ mạnh mẽ, Linh Trì Thánh Địa. Lúc ấy hắn vốn cho rằng, hoàng muội Dương Hinh đến Tiên Tần Quốc chính là một chuyện thật tốt. Nhưng hiện tại xem ra Tiên Tần chính là hổ lang chi quốc, quốc quân bọn họ là hổ lang chi nhân!
Linh Trì Thánh Địa?
Nghe được cái tên này, Tịnh Hải và Dương Văn Vũ đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Linh Trì Thánh Địa chính là một trong số hai mươi đại thánh địa ở Bắc Huyền Thiên. Tục truyền, ở dưới Thánh Địa bọn họ có một cái long mạch dài tới mười vạn dặm.
Bên trong long mạch này chẳng những linh khí như suối, truyền thuyết còn có Long Thần ẩn núp, che chở tất cả mọi người trong Thánh Địa. Phàm là có gan dám mạo phạm Thánh Địa đều sẽ phải bị Long Thần nguyền rủa mà vận rủi quấn thân.
Không chỉ như thế, Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa chẳng những là cường giả Chuẩn Đế Cảnh mà còn là Khí Trận Tông sư. Đừng nói Tịnh Hải, cho dù Thanh Đăng ra mặt cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể kềm chế được Linh Trì Thánh Chủ.
Nếu như Linh Trì Thánh Địa đứng sau Tiên Tần Quốc. Như vậy thì đúng là không phải một mình Tuệ Năng có thể ứng phó.
Mà tất cả cao tăng Đại Lôi Âm Tự đã quy y Phật Môn, cũng không tiện nhúng tay hồng trần tục sự như thế này, nếu không chắc chắn sẽ bị thiên hạ lên án. Cho dù muốn nhúng tay, Tiên Tần Quốc và Linh Trì Thánh Địa đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, bọn họ cũng không có quyền trực tiếp hỏi đến a.
Trong lúc nhất thời, chẳng những Dương Văn Vũ, ngay cả Tịnh Hải đều lộ ra vẻ khó xử.
"Ai, chuyện lần này đúng là khó làm!" Dương Văn Vũ thất vọng thở dài một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn lại, hắn chợt thấy Lâm Hiên mặc một bộ áo trắng, tiêu sái và cao lớn. Không khỏi ánh mắt sáng lên.
"Đúng rồi, Đế phu ngay ở chỗ này, vậy Tiên Tần Quốc và Linh Trì Thánh Địa cho dù có cường thế như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào so sánh được với Đế phu chứ!"
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Tịnh Hải và Tuệ Năng cũng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Nói tới nói lui, bọn họ lại quên Đế phu. Có Đế phu, vấn đề nan giải gì không giải quyết được?
Sau đó.
Chương 215 Chương 215. Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U không thể có dơ bẩn dù chỉ một chút! (2)
Dương Văn Vũ vội vàng đuổi kịp Lâm Hiên, vẻ mặt cung kính hành lễ, kể toàn bộ chuyện Thế Tề Quốc và Tiên Tần Quốc cho Lâm Hiên nghe.
"Thế Tề Quốc và Tiên Tần Quốc đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, quốc quân bọn họ ức hiếp nước ta như vậy, xin Đế phu rủ lòng thương!" Sau đó trên mặt Dương Văn Vũ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Tuệ Năng cũng đứng bên cạnh chắp tay trước ngực, vẻ mặt thỉnh cầu.
Nếu là những thiên địa khác có chuyện như thế này, chưa chắc Lâm Hiên sẽ quản. Nhưng hai nước đều thuộc về Bắc Huyền Thiên, nếu như chuyện như vậy mà làm to chuyện, tổn thương tính mệnh vô tội, Lâm Hiên không thể không quản.
Dù sao trong lòng của hắn, mẫu thân bọn nhỏ Đông Hoàng Tử U là cấm kỵ bất cứ ai cũng không thể đụng vào.
Thiên hạ của Đông Hoàng Tử U cũng không thể có dơ bẩn dù chỉ là một chút!
"Vậy thì đi xem một chút đi." Lâm Hiên tùy ý nói.
Dám trắng trợn cướp đoạt Hoàng nữ trong Bắc Huyền Thiên, Tiên Tần Quốc quân này hoàng uy thật là lớn!
Không ép khí diễm của hắn một chút thì sẽ còn tới cỡ nào nữa?
"Đa tạ Đế phu!" Dương Văn Vũ vui mừng quá đỗi.
Sau đó, hắn và Tuệ Năng dẫn theo Lâm Hiên trở về Bắc Huyền Thiên.
...
Thế Tề Quốc, hoàng cung.
Ngự tiền thống lĩnh Viên Thuật dẫn theo mấy trăm tinh anh chặn trước cửa đại điện. Trong mắt của hắn tràn ngập lo lắng nhìn thoáng qua cung môn xa xa: "Sao Nhị Thái tử vẫn chưa trở lại? Hẳn là hắn không có thuyết phục được Đại Thái tử hay sao?"
Trước khi Dương Văn Vũ chuẩn bị đi, ra lệnh cho bọn họ cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải ngăn cản Hổ Lang Vệ Đội của Tiên Tần Quốc. Nhưng bây giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, Dương Văn Vũ còn chưa hiện thân.
Hơn nữa, Hổ Lang Vệ Đội mấy trăm người. Có thống lĩnh Lôi Dương dẫn đầu, đối phương một đường từng bước ép sát, đã dồn tất cả bọn họ đến cửa đại điện.
Bây giờ song phương đã là tên đã trên dây, hết sức căng thẳng. Bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh một trận huyết chiến trong hoàng cung.
Lôi Dương run râu cá trê, phách lối nhìn bọn người Viên Thuật một chút, lên tiếng nói ra: "Hôm nay lão tử dẫn người tới, nhất định phải dẫn công chúa của các ngươi đi."
"Các ngươi nếu như còn không tránh ra, lão tử sẽ dùng Hổ Đầu Đao chặt đám ranh con các ngươi!"
Nói xong, Hổ Đầu Đao trong tay hắn phát ra một tiếng hổ khiếu, khí thế vô cùng lăng lệ.
Viên Thuật thấy thế lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, hắn chỉ là tu vi Thần Phách Cảnh sơ kỳ. Đối mặt Thần Phách Cảnh đỉnh phong Lôi Dương, hoàn toàn không có phần thắng chút nào.
Nhưng gánh vác sứ mệnh bảo vệ hoàng cung, Viên Thuật quyết định cho dù chết thì cũng phải ngăn cản bọn người Lôi Dương.
"Hắn, mẹ nó... ta thấy các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Lôi Dương thấy bọn người Viên Thuật không có nhường ra, lập tức nổi trận lôi đình.
Bành!
Hắn vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, chém một đao thẳng tới chỗ Viên Thuật như mãnh hổ chụp mồi.
Viên Thuật vội vàng dùng sức toàn lực giơ kiếm đón đỡ. Nhưng mà tu vi hắn không bằng Lôi Dương, lực lượng nhục thân cũng kém hơn Lôi Dương không ít.
Đón đỡ đòn công kích này, hổ khẩu hắn đau đớn một hồi, ngay cả cánh tay đều chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt bị cắt thành mấy khúc.
"Cút đi!"
Lôi Dương bỗng nhiên một cước đá Viên Thuật bay đi.
Sau đó một đao chém chết toàn bộ mấy tên thị vệ xông lên trước, vọt vào bên trong đại điện như đi vào bên trong chỗ không người.
"Ha ha ha, hoàng cung Tề Quốc đời này cũng chỉ thường thôi, lão tử muốn tới thì tới!"
"Công chúa Thế Tề Quốc, ngươi còn muốn trốn đến chỗ nào nữa?"
Nhìn thấy Lôi Dương dẫn người tiến quân thần tốc, Viên Thuật không khỏi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ thất lạc.
Tiên Tần Quốc lớn lối vô độ như thế, chẳng lẽ không có ai trị được bọn họ hay sao?
……………………..
"Bệ hạ, không xong, người của Tiên Tần Quốc xông vào!"
Một lão thái giám hốt hoảng vọt vào tẩm cung của Thế Tề Quốc quân Dương Tuần, giọng nói the thé hoảng sợ kêu lên.
Dương Tuần nằm ở trên giường. Tóc đã bạc trắng, làn da khô quắt phát tím, hai mắt vô thần, nhìn như gần đất xa trời.
Nhưng mà sau khi nghe được câu nói này thì ánh mắt Dương Tuần bỗng nhiên sáng lên một cái, dốc hết sức lực toàn thân nói: "Hinh Nhi, chớ có lại trì hoãn, ngươi chạy nhanh đi!"
Bên giường hắn, một mỹ thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn tuổi vừa mười tám mười chín, ngũ quan tinh xảo, dáng người cực kỳ nóng bỏng xinh đẹp đang ngồi.
Nàng chính là nữ nhi của Dương Tuần, Dương Hinh.
"Phụ hoàng, ta không thể bỏ mặc ngươi như vậy!" Dương Hinh bỗng nhiên lắc đầu, vẻ mặt không bỏ.
Dương Tuần vội la lên: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi đợi nữa, chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt đi!"
"Trước đó cô phái người tiến về Hộ Quốc Tông tìm kiếm trợ giúp, cũng không biết có thể thành công truyền tin tức đến cho bọn họ hay không."
"Bây giờ, ngươi tốt nhất là lập tức rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!"
Nói xong, Dương Tuần ho kịch liệt. Theo hắn ho khan, trong miệng hắn có từng đoàn từng đoàn chất nhầy xanh biếc chảy ra, khiến cho người ta cực kỳ buồn nôn.
Dương Hinh thấy thế, trong mắt tràn đầy không đành lòng. Mắt thấy phụ thân sống không bằng chết như thế, nàng thực sự không đành lòng.
"Đi đi!"
Dương Tuần thấy Dương Hinh không chịu đi, gấp đến độ suýt chút nữa thì tắt thở: "Cô đã tổn thương đại hoàng huynh ngươi, không thể để cho ngươi không được hạnh phúc nữa được!"
"Nếu ngươi không đi, cô sẽ cho người trói ngươi đi!"
Hắn vừa nói dứt câu, đại thái giám bên cạnh phất phất tay, để hai tên hộ vệ trong đó xông lên trước kéo Dương Hinh đi.
"Cô cho dù chết cũng quyết không thể để ngươi bị lão già Doanh Hổ đó tai họa!"
Dương Tuần lộ ra một tia đế vương bá khí, đại thủ bỗng nhiên vung lên: "Mang nàng đi!"
"Được, ta đi! Phụ hoàng ngươi phải bảo trọng!" Dương Hinh rưng rưng đồng ý.
Tay của nàng lặng lẽ sờ soạng ống tay áo mình một chút. Nơi đó cất giấu một thanh chủy thủ sắc bén, không có mất!
Lúc đầu, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bình luận facebook