-
Chương 371-375
Chương 371 Chương 371. Cha quả nhiên rất lợi hại. (2)
"Mà mực mước cao thấp, giống chuông nhạc lớn nhỏ, có thể khống chế phần không khí chấn động lớn nhỏ, từ đó biến đổi âm thanh, âm điệu cùng âm lượng."
Nghe hắn nói, toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ.
Nhất là đối với bon Nạp Lan Yên, Diệp Dương.
Bọn hắn chỉ biết là chuông nhạc có thể phát ra âm thanh khác biệt. Làm sao biết trong này còn có tri thức huyền bí?
"Không hổ là đế phu, kiến thức thật sự là khoáng cổ tuyệt kim, kinh động như gặp thiên nhân!"
Trong ánh mắt mọi người vô hạn kính sợ cùng sùng bái, Lâm Hiên cưng chiều xoa đầu các tiểu bảo bối:
"Tốt, các con có thể tùy tiện chơi."
"Đa tạ cha!"
Các bé cưng đều vô cùng vui vẻ.
Dùng đũa gõ phát ra âm nhạc, các nàng chơi như thế nào cũng sẽ không ngại mệt mỏi!
Đinh!
Mà lúc này, âm thanh máy móc trong đầu Lâm Hiên bỗng nhiên vang lên:
"Ngươi có ý tưởng đột phát, thiết kế cho các nữ nhi một nhạc khí mới lạ, ban thưởng: Thần thông Súc Địa Thành Thốn!"
Thần thông!
Lông mày Lâm Hiên không khỏi nhíu lại, trong lòng ưa thích không thôi.
Không nghĩ tới làm cho các nữ nhi một nhạc khí vô cùng đơn giản lại được ban thưởng như vậy.
Mà thần thông Súc Địa Thành Thốn này.
Chẳng những vô cùng lợi hại và thực dụng, lại còn có khoảng cách di chuyển cũng rất lớn.
Xa vạn dặm, co lại thành một tấc. Bước ra một bước chính là thương hải tang điền. Có môn thần thông này về sau dù Cửu Thiên Tiên Vực này rộng lớn vô ngần hay là Thương Long Đại Lục đều là lui tới tự nhiên, mặc ta ngao du.
Cảnh tượng như thế ngẫm lại cũng làm người ta vô cùng kích động!
Không sai không sai!
Âm thanh không ngừng!
Đinh!
"Lấy ra phần thưởng."
"Rõ!"
"Thành công rút ra thần thông Súc Địa Thành Thốn!"
"Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được thần thông Súc Địa Thành Thốn!"
Thu hồi hệ thống, Lâm Hiên vô cùng cưng chiều nhìn các nữ nhi, trong ánh mắt nồng đậm tình thương của cha.
Thời gian này hắn thật sự là vượt qua càng thoải mái, hưởng thụ vô cùng!
"Đế phu, sắc trời đã tối, mà các công chúa bọn họ lại có hào hứng như thế bằng không bây giờ ngài chịu thiệt ở chỗ này đêm nay?" Diệp Dương một mặt nịnh nọt.
Đêm nay thật sự là thật sự khiến Diệp Dương một lần lĩnh hội kiến thức cùng bản lĩnh của Lâm Hiên.
Mặc kệ là tu vi hay là tài học, đều để Diệp Dương trong lòng kính nể không thôi.
Lâm Hiên cũng nhìn ra các bé cưng đang vui vẻ, thờ ơ gật đầu: "Có thể."
"Vậy thì tốt, ta lại sai người chuẩn bị rượu ngon mỹ vị, đêm nay mời đế phu nể mặt uống nhiều mấy chén!" Diệp Dương lập tức vui vẻ không thôi.
Nạp Lan Yên nói: "Vậy tiểu nữ đàn nhiều thêm mấy khúc trợ hứng đế phu!"
Bọn người Vân Quân Đạt, Già Lâu Thánh Chủ, Nhật Nguyệt Thần Tông tông chủ thấy thế, đều lộ ra hâm mộ từ đáy lòng với Lâm Hiên.
Không hổ là đế phu, cái gì cũng không cần nói, Diệp Kiếm Thánh cùng Nạp Lan Yên đã lấy lòng như thế.
Làm đại trượng phu cả đời, lúc này lấy đế phu làm gương!
Sau đó, đại điện tầng cao nhất Vân Mãn Lâu, mỹ vị phiêu hương, tiếng nhạc liên miên.
Xa hoa trụy lạc, một mảnh hưởng lạc phồn hoa.
Một đêm đảo mắt đã qua, sáng sớm ngày kế tiếp đã đến.
Lâm Hiên dẫn các nữ nhi dùng bữa sáng, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có đám mây bảy sắc lấp lánh.
Một một đám mây bảy sắc có phạm vi vạn dặm lơ lửng trên dãy núi xa xa, rất là tráng lệ.
"Cha, đó là cầu vồng sao?"
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của các bé con nhìn đám mây ngoài cửa sổ, nhìn qua đặc biệt đáng yêu.
Lâm Hiên lắc đầu: "Không phải cầu vồng, mà là một ít ánh sáng của bí cảnh hỗn độn thời không hình thành."
Lúc này Diệp Dương từ ngoài cửa đi tới, hành lễ nói:
"Đế phu, bên trong Dao Quang Sơn Mạch xa xa, tựa hồ xuất hiện một bí cảnh."
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Một đêm trôi qua, Vân Mãn Lâu thuận dòng mà đi hơn năm vạn dặm, đã đi tới phụ cận Dao Quang Sơn Mạch.
"Cha, dẫn bọn con đi cái bí cảnh này xem một chút đi!"
"Đúng, nó thật là đẹp!"
Các bé con nhao nhao lộ ra sắc mặt khát khao.
Lâm Hiên cưng chiều gật đầu: "Tốt, chờ các con ăn xong, cha dẫn các ngươi đi."
Bọn Diệp Dương cùng Nạp Lan Yên và Già Lâu Thánh Chủ sau khi nghe xong đều lộ ra vẻ vui mừng.
Dao Quang Bí Cảnh mười phần cổ quái mà lại thần bí.
Nghe nói bên trong ngoại trừ Dao Quang Hoa Tiên Ma nhất thể, còn có vô số kỳ trân dị bảo hiếm thấy trên đời.
Bọn hắn cảm thấy, lần này đi cạnh Lâm Hiên nhất định có thể có không ít kỳ ngộ
Trên không Bắc Huyền Thiên.
Một đạo tử quang cực nhỏ nhanh như điện chớp hiện lên, trong chớp mắt đã đi hơn trăm dặm.
Đông Hoàng Tử U xử lý xong chính vụ lập tức lên đường, tiến về Dao Quang Sơn Mạch tìm kiếm Dao Quang Hoa Tiên Ma nhất thể.
Đi tới đoạn đường này, đã cách Huyền Băng Cung khoảng chừng hơn ba ngàn vạn dặm.
"Hả?"
Nàng cách Đại Thánh cảnh chỉ một bước, nên giác quan của Đông Hoàng Tử U bây giờ có thể nói là kinh khủng.
Nàng chú ý tới, vạn dặm dưới mặt đất, có một đội quân hơn trăm người đang tiến lên.
Mà phía sau có hai mươi, ba mươi bé gái nhỏ tuổi.
Các nàng bị quan binh đối đãi thô bạo, không ngừng phát ra tiếng la khóc cực kì thê thảm.
Lông mày Đông Hoàng Tử U không khỏi nhíu một cái.
Bắc Huyền Thiên do nàng quản lý, dù có hơn mười vạn quốc gia, vẫn chiến hỏa dập tât, không có quốc gia nào đánh nhau, gây tai họa cho bách tính.
Cho nên dựa theo đạo lý, những bé gái này hẳn không phải là tù binh.
Nàng như thiểm điện địa hạ xuống.
"Ngừng lại!"
Thấy được nàng từ trên trời giáng xuống.
Một người mặc trang phục sĩ quan giáo úy trong quân lập tức giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U mặc dài váy màu tím nhạt, phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song.
Trong mắt giáo úy hơi lộ ra một tia cảnh giác, hỏi: "Vị tiên tử này, vì sao ngăn trở đường đi của chúng ta?"
Đông Hoàng Tử U vượt qua người này, cẩn thận nhìn thoáng qua những đồng nữ ở phía sau, hỏi ngược lại: "Vì sao muốn bắt các nàng?"
"Hả?"
Chương 372 Chương 372. Nữ nhân này thật là đáng sợ.
Giáo úy nhướng mày, hắn không nghĩ tới Đông Hoàng Tử U lại đảo khách thành chủ hùng hổ dọa người như thế.
Vậy là lớn tiếng quát lớn: "Việc này không phải ngươi nên quản! Không muốn chết thì mau mau rời đi!"
Hô!
Hắn vừa mới dứt lời, có một lực lượng kinh khủng xách hắn lên không trung.
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nhìn hắn nói:
"Những hài tử này lớn nhất mới mười tuổi, vô luận như thế nào cũng không phải là người gian tà, mà khi nãy ngươi đánh các nàng ngoan độc vô tình, cạn kiệt tàn bạo!"
"Đã không muốn khai rõ vậy thì ta thấy tuổi thọ của ngươi cũng có thể dừng ở đây rồi."
Răng rắc!
Ngọc thủ của nàng khẽ động trong hư không, yết hầu giáo úy bị bóp nát, sau đó bị ném sang một bên như rác rưởi.
"Lớn mật!"
"Ngươi muốn chết!"
Lập tức có bốn mươi năm mươi binh sĩ Linh Luân cảnh rút vũ khí ra vọt lên.
"Nếu muốn chết, thì có thể ra tay."
Đông Hoàng Tử U nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, quanh thân phóng ra một đạo uy áp Chuẩn Thánh cảnh kinh khủng.
Ở dưới cỗ uy áp này.
Cả chi binh sĩ đều hoảng sợ, giống như tùy thời sẽ bị nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Nữ nhân này thật là đáng sợ!"
Bọn hắn bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay đang giơ lên giữa không trung vội cứng rắn thả xuống, không dám động đậy.
Oành!
Bỗng nhiên cỗ uy áp này như núi cao vạn trượng hạ xuống, tất cả bọn hắn đều bị đè sấp trên mặt đất.
Đông Hoàng Tử U nói: "Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, vì sao lại muốn bắt những đứa bé này, nếu không tất cả đều chết ở chỗ này đi."
Nghe nói như thế, tất cả binh sĩ đều bị dọa cho lưng phát lạnh.
Một binh sĩ đứng trước vội vàng nói:
"Tiên tử, chúng ta phụng sứ mệnh của đại quốc sư, muốn bắt những đứa nhỏ này về Nam Ngụy Quốc."
"Theo tiểu nhân được biết, sở dĩ đại quốc sư bắt những cô bé này, là để kiểm trắc thiên phú của các nàng, phàm là có tư chất ưu dị đều sẽ được đưa đến Huyền Băng Cung, được Huyền Băng Nữ Đế bệ hạ tự tay bồi dưỡng thành nội vệ tinh nhuệ."
Hắn vừa mới dứt lời chợt cảm giác nhiệt độ bốn phía giảm đột ngột, như trong trời đông giá rét.
Ngẩng đầu chỉ thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U dày đặc sát ý.
Đông Hoàng Tử U cười lạnh một tiếng.
Nội vệ trong tay nàng đều được chỉ định từ Nhược Ảnh, toàn bộ thu nhận từ bốn phía Bắc Huyền Thiên, xưa nay không qua tay của người khác.
Rõ ràng.
Cái gọi là Nam Ngụy Quốc đại quốc sư, đã lấy nàng làm ngụy trang để làm việc không thể để người khác biết.
"Ngoại trừ những đứa bé này, các ngươi còn làm qua chuyện khác sao?" Đông Hoàng Tử U hỏi.
Người lính kia trả lời: "Đã từng bắt qua, trước sau đã có trăm người."
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong thì hít sâu một hơi.
Nghĩ không ra phía dưới càn khôn tươi sáng, lại có người dám phát rồ như thế.
Nhìn thấy người bị bắt đều là những đứa bé nhỏ yếu vô tội, nàng quyết định đi Nam Ngụy Quốc giải quyết việc này trước.
Chuyện Dao Quang Bí Cảnh có thể chậm trễ, nhưng tính mạng những đứa bé này, còn có thiên hạ của nàng, không thể chậm trễ!
Phát giác được Đông Hoàng Tử U tựa hồ muốn ra tay với đại quốc sư, tên dẫn đầu binh sĩ nói:
"Tiên tử, việc này ta khuyên ngươi vẫn là chớ nhúng tay."
"Đại quốc sư của chúng ta thần pháp vô biên, hô phong hoán vũ, có thể so với thần tiên, cực kỳ đáng sợ!"
"A, hô phong hoán vũ?"
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong thì cười lạnh một tiếng, "Vậy ta càng phải đi chiếu cố hắn một chút."
Mặc dù tu vi của nàng chưa đạt tới Đại Thánh cảnh giới.
Nhưng ỷ vào phiên phú Tiên Ma đồng tu.
Thực lực chân chính của nàng đủ để so sánh bất kỳ với một cường giả Đại Thánh cảnh nào.
Nhìn khắp Cửu Thiên Tiên Vực, đỉnh cấp cường giả có thể cùng nàng sánh vai có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là một thần côn hô phong hoán vũ, dám ở trên địa giới Bắc Huyền Thiên gây sóng gió như thế, chẳng phải là muốn chết!
Tay ngọc nâng lên, bóp một cái ma quyết huyền diệu ném ra.
Ma quyết ở giữa không trung như cánh hoa tản ra, vọt vào người tất cả binh sĩ.
Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: "Các ngươi đưa những đứa bé vô tội này về nhà của họ, đồng thời bồi thường ngân lượng, lấy được sự tha thứ của người nhà bọn họ."
"Nếu không làm theo, ta sẽ đưa toàn bộ các ngươi xuống Địa ngục."
"Vâng! Chúng ta nhất định làm theo!"
"Tiên tử có lệnh, dù chúng ta máu chảy đầu rơi, nhất định sẽ hoàn thành!"
Cảm nhận được cỗ sức mạnh huyền diệu, đám binh lính đều bị dọa cho vội vàng đồng ý.
Lúc ngẩng đầu lên, thân ảnh Đông Hoàng Tử U đã biến mất.
Tới lui vô ảnh, như thần tiên.
Bọn binh lính không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đối với Đông Hoàng Tử U là kính sợ cùng sợ hãi, cũng không bởi vì nàng rời đi mà giảm bớt nửa phần.
"Dựa theo đạo lý mà nói , bất kỳ một thiên kiêu tông môn nào cũng sẽ không tuỳ tiện nhúng tay vào nội vụ quốc gia, càng sẽ không đối chọi gay gắt cùng đại quốc sư một nước như thế."
"Nhưng vị tiên tử này không những không coi đại quốc sư là chuyện đáng kể, hơn nữa nhìn vào hành vi của đại quốc sư, đã khiến cho nàng cực kì phẫn nộ."
"Nếu như việc này không liên quan đến nàng, hẳn là nàng sẽ không tức giận như thế mới đúng!"
Nghĩ tới những thứ này, có mấy binh sĩ đầu óc linh hoạt lập tức ánh sáng chợt lóe, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Chẳng lẽ vị tiên tử này không phải người tông môn, mà là. . ."
Cử chỉ cùng dung nhan vô song của Đông Hoàng Tử U, còn có tác phong làm việc cường thế quả quyết của nàng.
Những binh lính này không khỏi nghĩ đến, một nữ nhân khiến khắp thiên hạ đều khuynh đảo.
Lập tức, bọn hắn bị dọa cho hai chân nhũn ra.
Bên trong là vô tận thấp thỏm lo âu, vội vàng dẫn theo những đứa bé vô tội trở về.
Sơn mạch Dao Quang.
Phạm vi rặng núi này hơn một ngàn vạn cây số, rất nhiều đá màu sắc óng ánh cùng thảm thực vật rực rỡ.
Mỗi khi ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Chương 373 Chương 373. Khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều khuynh đảo.
Rặng núi này lấp lánh vô cùng sáng chói, sặc sỡ loá mắt như tiên giới.
Bởi vậy bị thế nhân đặt tên là "Dao Quang" .
Mà cùng với cảnh sắc cực đẹp, Dao Quang Bí Cảnh cũng nằm giữa Bắc Huyền Thiên cùng Xích Tiêu Thiên, rất nhiều nhân sĩ võ đạo giới truy phủng.
Bởi vì bí cảnh này cực kỳ cổ quái.
Tục truyền chính là một vị tiên tử nào đó từ thời kỳ Thái Cổ biến thành, cho nên trong đó ẩn chứa bảo tàng cùng tài nguyên cực kỳ phong phú.
Lúc này, ở phía dưới đoàn thải quang, đã có hai phe tu sĩ gần vạn người đến từ khắp thiên địa.
Ngước đầu nhìn lên ánh sáng hoa mỹ, tiếng nghị luận trong đám người không hề dừng lại.
"Không hổ là bí cảnh sót lại của tiên tử Thái Cổ, chỉ là vẻ ngoài này đã khiến người hướng tới!"
"Ta nghe nói bảo vật tốt nhất bên trong Dao Quang Bí Cảnh chính là Dao Quang Hoa Tiên Ma nhất thể, ngoài cái đó ra, vũ khí cấp pháp bảo, Linh Bảo, Thiên giai Thánh giai cùng đan dược cũng là nhiều vô số kể, thật là khiến người ta tâm động không thôi!"
"Nói không sai, cho nên một khi tiến vào bí cảnh, nên toàn lực đi tìm bảo vật, nếu không thì chắc chắn sẽ hối hận cả đời!"
Người tụ tập ngày càng đông, trước bầu không khí này Dao Quang Bí Cảnh càng thêm đông vui.
Lúc này, một đạo hào quang mờ mịt lóe ra.
Vị trí trung tâm Dao Quang Bí Cảnh, bỗng nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng hỗn độn.
Tất cả mọi người thấy thế, đều phấn chấn xoa tay: "Đây là cửa vào bí cảnh, bí cảnh sắp mở!"
Một đạo uy áp kinh khủng trong nháy mắt bao phủ toàn trường, ngay sau đó một thanh âm hùng hậu uy nghiêm vang lên:
"Chư vị, Dao Quang Bí Cảnh ba ngàn năm vừa mở, cực kỳ khó được."
"Nếu không muốn đối địch với bản tọa, vậy xin chư vị chớ sốt ruột đi vào!"
Đám người theo tiếng nhìn lại.
Thấy một người mặc trường bào màu lam, phong thần tuấn lãng, nam tử trung niên cõng sau lưng một thanh kiếm khổng lồ, đi ra từ trong hư không.
Sau lưng nam tử đi theo gần ngàn tên tùy tùng.
Tất cả đều mặc cùng một loại trang phục, tu vi đều trên Thần Phách cảnh, khí thế bức người.
"Vị Ương Thánh Chủ!"
Có người biết nam tử áo lam, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Vị Ương Thánh Địa xếp hạng thứ mười trong Xích Tiêu Thiên, thống trị một trăm mười vạn năm, đệ tử sáu mươi vạn.
Trên toàn bộ giới võ đạo Xích Tiêu Thiên, có thể nói là tên như sấm vang, hoành hành nhất thời.
Mà được xem như người cầm lái của thánh địa.
Vị Ương Thánh Chủ Mục Vân Ba chẳng những có tu vi Chuẩn Đế Cảnh, còn có vũ khí truyền thừa cấp Linh Bảo - Vị Ương Kiếm.
Kiếm này, ẩn chứa lực lượng pháp tắc, có thể cưỡng ép chặt đứt tai nạn và tai hoạ do định luật nhân quả.
Nói cách khác, cho dù là đối mặt với đả kích có tính hủy diệt.
Mục Vân Ba cũng có thể dựa vào kiếm này chặt đứt nhân quả, phòng ngừa vận rủi.
Cho nên, tu vi Chuẩn Đế Cảnh cộng thêm Linh Bảo Vị Ương Kiếm, thực lực chân chính của hắn tuyệt đối đứng hàng Đế Cảnh, ngạo thị thiên hạ!
Mà so với thực lực cường đại của Mục Vân Ba, câu hắn vừa nói kia lại khiến cho xao động càng lớn.
"Nghe ngụ ý của Vị Ương Thánh Chủ, hắn muốn ngăn cản chúng ta tiến vào bí cảnh?"
"Không phải ngăn cản, chỉ sợ hắn đã muốn độc bá bí cảnh này!"
Đám người tinh tế tưởng tượng, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mục Vân Ba.
Lúc này Mục Vân Ba đã dẫn theo đệ tử thánh địa hạ xuống đất, hắn ngạo nghễ liếc nhìn toàn trường nói:
"Chư vị nói không sai, Dao Quang Bí Cảnh lần này, nhất định phải để Vị Ương Thánh Địa chúng ta đi vào trước!"
"Chờ chúng ta ra ngoài, chư vị có thể tự do ra vào!"
Vị Ương Thánh Địa là đạo thống lâu đời, nhưng vẫn chưa từng tiến vào hàng ngũ thánh địa đỉnh cấp của Xích Tiêu Thiên, đó cơ hồ là tâm bệnh của các hế hệ thánh chủ thánh địa.
Mục Vân Ba tiếp nhận thánh địa, trong lòng cũng ôm chí lớn, muốn đưa thánh địa thành thế lực đỉnh cấp.
Nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ áp đảo phía trên Vị Ương Thánh Địa, muốn vượt qua bọn hắn nói nghe thì dễ?
Lần này, Mục Vân Ba nghe nói Dao Quang Bí Cảnh sắp mở ra, linh cơ khẽ động, muốn độc bá toàn bộ bí cảnh, cướp sạch đồ tốt bên trong.
Hắn cảm thấy, bên trong Dao Quang Bí Cảnh có không ít bảo vật.
Nếu có thể ở trong đó tùy tâm sở dục cướp đoạt một phen, nhất định có thể làm cho thực lực thánh địa đi đến một bậc thang mới.
Mà bởi vì Vị Ương Thánh Địa gần với Dao Quang thánh địa.
Hắn cũng không lo lắng khi mình chiếm lấy bí cảnh, các thánh địa khác sẽ đến kiếm một chén canh.
Nói trắng ra là Vị Ương Thánh Địa có thể bắt nạt một ít tông môn.
Mà các thánh địa khác muốn khó xử Vị Ương Thánh Địa, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lại nói, hôm nay vì chiếm lấy Dao Quang Bí Cảnh, Mục Vân Ba còn có chuẩn bị ở sau.
Xoạt!
Mục Vân Ba, lập tức khiến cho mấy vạn tu sĩ ở đây bất mãn.
Tông chủ Phi Hạc Tông Đỗ Dương tiến lên nói: "Vị Ương Thánh Chủ, thực lực ngươi siêu tuyệt, chúng ta đều không muốn cùng ngươi đối địch."
"Nhưng ngươi muốn độc chiếm bí cảnh, nhất định phải đưa ra lý do để cho chúng ta tin phục, nếu không sau khi các ngươi tiến vào rồi khó đảm bảo không có người sẽ cùng vào theo!"
Chúng tu sĩ ở đây nghe vậy đều im lặng gật đầu.
Không sai, coi như Mục Vân Ba lợi hại, tất cả mọi người không dám đắc tội trước mặt.
Nhưng đợi đến khi các ngươi tiến vào bí cảnh, mọi người cùng nhau đi vào, ngươi còn có thể tính sổ cùng tất cả mọi người hay sao?
Mục Vân Ba nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt đắc ý:
"Bản thánh chủ đã mở cái miệng này, tất có niềm tin tuyệt đối ngăn chặn được các ngươi đi vào!"
Dứt lời, phía sau hắn đi tới một thanh niên mặc áo bào xám.
Hai tay thanh niên này kết ấn xuất ra một ấn quyết huyền diệu, ném về phía cửa vào bí cảnh.
Hô!
Ấn quyết trong nháy mắt bao phủ trong ánh sáng hỗn độn.
Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, lối vào bí cảnh giống như xây dựng lại một lần nữa.
Bên trong ánh sáng hỗn độn xuất hiện ngàn vạn phù văn kỳ diệu, giống như lấp kín tường.
"Cái này. . ."
Chương 374 Chương 374. Khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều khuynh đảo. (2)
Đám người hiểu ra, thanh niên áo bào xám đã tăng thêm một đạo phong ấn cho cửa vào bí cảnh.
Chỉ sợ chỉ có Mục Vân Ba và chính bọn hắn mới có thể thông qua phong ấn này, tiến vào bí cảnh.
Mà khi thấy rõ ràng khuôn mặt thanh niên áo bào xám kia, có tu sĩ không khỏi kinh hô một tiếng:
"Hóa ra là 'Thuật pháp song tuyệt' Lục Thần!"
Ở giớ võ đạo Xích Tiêu Thiên gần hai ngàn năm, xuất hiện Thiên kiêu xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi, trừ Lục Thần ra không còn có thể là ai khác.
Bởi vì hắn chính là một cao thủ duy nhất của Xích Tiêu Thiên gần hai ngàn năm nay có thuật pháp song tu.
Chẳng những tu vi thượng thừa, lại tinh thông trận pháp, minh văn, luyện đan... rất nhiều kỹ năng, được vinh dự gọi là "Thuật pháp song tuyệt".
Đám người không nghĩ tới, Lục Thần lại là người Vị Ương Thánh Địa.
Mục Vân Ba ha ha cười nói: "Lục Thần có thiên phú siêu tuyệt, thuật pháp đều có thành tựu, đã được bản tọa thu làm chân truyền đệ tử."
Lục Thần khẽ mỉm cười nói:
"Chư vị, ta đã một lần nữa chỉnh sửa cấu trúc cánh cổng bí cảnh."
"Nếu không có công pháp chân truyền của Vị Ương Thánh Địa chúng ta thì không thể tiến vào bí cảnh mảy may, không tin thì chư vị có thể thử một chút!"
Nhìn thấy Mục Vân Ba cùng Lục Thần lớn lối như thế, Đỗ Dương cả giận nói:
"Vậy để bổn tông chủ thử một chút, cái phong ấn này của ngươi có phải là hổ giấy hay không!"
Hắn vận chuyển chân nguyên hóa thành một đạo lưu quang xông tới.
Oành!
Chỉ thấy ngàn vạn phù văn bên trong ánh sáng hỗn độn bỗng nhiên tuôn ra một đoàn kim quang cực kỳ đáng sợ.
Sau đó là một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Đỗ Dương bị kim quang hất về khoảng chừng trăm trượng, lại phun ra một miệng máu tươi, nhìn qua đã thụ thương không nhẹ.
Tê ~
Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều lạnh cả sống lưng.
Có người quen Đỗ Dương, biết hắn có tu vi Tôn Giả sơ kỳ.
Không nghĩ tới, lại bị phù văn của Lục Thần dùng một chiêu đả thương nặng, thật sự là kinh khủng!
"Ha ha ha, nếu ai còn muốn thử một chút, cũng có thể xông vào!"
Mục Vân Ba cười to vài tiếng, ngạo nghễ nhìn xuống toàn trường.
Chúng tu sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi một trận sợ hãi, nhao nhao cúi đầu.
"Hừ!"
Mục Vân Ba thấy mọi người đều chịu thua, không khỏi hừ lạnh một tiếng, muốn dẫn theo Lục Thần cùng các đệ tử tiến vào bí cảnh.
"Chậm đã!"
Lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói già nua truyền đến.
Đám người theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc áo bào đen ngồi ở trên xe lăn hắc mộc huyền từ trên trời giáng xuống.
Sau khi lão giả rơi xuống đất, bên trong phạm vi mười trượng, tất cả cát sỏi và hòn đá tự động chồng chất lại một chỗ.
Ở chung quanh hắn tạo thành một bức tường hình tròn, tựa như là một vách ngăn huyền diệu.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của hắn, Mục Vân Ba không khỏi lộ vẻ căm hận:
"Hóa ra là Đại Lý thế quốc - Thái Thượng Hoàng Long lão tiền bối!"
Hắn không nghĩ tới, người chín đại tông môn không đến, lại nửa đường giết ra một Tông Sư Chuẩn Đế Cảnh uy tín lâu năm.
Mà hắn, lập tức khiến cho tu sĩ toàn trường sợ hãi thán phục một trận.
"Hóa ra hắn chính là người có danh xưng 'Khí trận áp thiên hạ' Tông Sư Long Thiên!"
"Ta từng nghe nói Long tiền bối khi còn là Hoàng đế Đại Lý thế quốc, lấy khí vận cả nước tu luyện khí trận, lại đồng thời lấy được đột phá, thành khí trận song Tông Sư duy nhất trong vòng hai vạn năm của Xích Tiêu Thiên!"
"Tê! Cường nhân bực này cũng xuất hiện, xem ra Dao Quang Bí Cảnh hôm nay càng không dễ tiến vào!"
. . .
Ở đây có rất nhiều nhân sĩ võ đạo cũng chưa từng gặp Long Thiên.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến uy danh Long Thiên lan xa, khí tuyệt thiên hạ.
Mà khiến võ đạo giới Xích Tiêu Thiên nói chuyện say sưa nhất chính là ở Long Thiên là gần hai vạn năm qua, là cường giả duy nhất lấy thân phận Đế Hoàng tu luyện ra song Tông Sư Chuẩn Đế Cảnh.
Thực lực luyện khí cùng tạo nghệ trận pháp của hắn, đều đủ để quét ngang một thời đại.
Bây giờ hắn xuất hiện, để cho người ở chỗ này đều hiểu.
Trận tranh dành ở Dao Quang Bí Cảnh hôm nay, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Kể cả mạnh mẽ như Vị Ương Thánh Chủ cũng sẽ không thể dễ dàng tiến vào bí cảnh.
Long Thiên chuyển động xe lăn, đặt ánh mắt lên mặt Mục Vân Ba, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Dao Quang Bí Cảnh cực kì hiếm thấy, trong đó có vô số trân bảo, lão hủ há có thể bỏ lỡ chuyện tốt bực này?"
Mục Vân Ba lạnh lùng đáp: "Nghe ý của tiền bối là muốn tranh đoạt bí cảnh này cùng bản tọa?"
Long Thiên lộ ra một tia nghiền ngẫm:
"Mục Thánh Chủ muốn chiếm lấy bí cảnh này, đoán chừng là muốn lấy hết tất cả chỗ tốt, sau đó bành trướng thánh địa."
"Mà lão hủ ta cũng có ý nghĩ này!"
"Dù sao ta còn muốn giúp đỡ nhi tử không nên thân kia của ta phát triển Đại Lý thế quốc, cũng rất cần trân bảo bên trong bí cảnh này!"
Sau khi Mục Vân Ba nghe xong trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Đến cùng thì gừng càng già càng cay, hắn không nghĩ tới ý đồ của mình lại bị Long Thiên liếc mắt đã nhìn thấu.
Lấy Vị Ương Kiếm ra, Mục Vân Ba toàn lực vận chuyển chân nguyên, một đạo kiếm khí bén nhọn xông thẳng lên trời.
Long Thiên cười hắc hắc: "Thế nào, Mục Thánh Chủ đây là muốn ra tay sao?"
Mục Vân Ba hừ lạnh một tiếng, thu Vị Ương Kiếm vào.
Hắn và Long Thiên đều là cường giả võ đạo của Xích Tiêu Thiên, cũng coi như là người quen cũ.
Có thể nói, đối với thực lực lẫn nhau đều biết rõ trong lòng.
Thực lực của hai người cân sức ngang tài, nếu đối đầu trực tiếp, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng không phân ra thắng bại.
Dưới mắt nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn đương nhiên sẽ không đánh ngươi chết ta sống với Long Thiên.
Vừa rồi hắn chỉ nhất thời xúc động phẫn nộ nên muốn động thủ thôi.
Lúc này Long Thiên đưa ánh mắt nhìn tới cửa vào bí cảnh, nói:
Chương 375 Chương 375. Đế phu mới là người làm chủ cuối cùng.
"Cưỡng ép cải tạo cánh cửa bí cảnh, đúng là có chút thiên phú, chỉ tiếc... Còn chưa đủ!"
Nói xong, trong miệng hắn lẩm bẩm, giơ tay lên nhắm ngay cửa vào bí cảnh đánh ra một vệt kim quang.
Hô!
Ngàn vạn phù văn bên trong Hỗn độn thải quang trong nháy mắt đã bị nghiền nát, ngược lại xuất hiện một đồ án hình chữ thập màu vàng óng.
Mà cái hình hình chữ thập này, kỳ thật chính là hai đầu Kim Long bị kéo thẳng vô hạn, nhìn qua cực kỳ huyền diệu.
"Cánh cửa này bây giờ do ta quản!" Long Thiên ngạo nghễ quay người nhìn về phía đám người, "Ai muốn đi vào, nhất định phải đồng ý cho ta một nửa ích lợi!"
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Hóa ra Long Thiên có ý này!
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như cánh cửa bí cảnh thật sự bị Long Thiên khống chế, vậy cũng chỉ có thể đồng ý với hắn.
Mà lúc này Lục Thần cả giận nói: "Có ta ở đây, ngươi mơ tưởng động vào cửa này!"
Nói xong, hắn dùng toàn lực vận chuyển chân nguyên, lần nữa bóp ra một ấn quyết huyền diệu ném về phía cánh cửa bí cảnh.
Long Thiên không khỏi cười lạnh, thật sự là trẻ tuổi nóng tính, không biết tự lượng sức mình!
Phốc!
Lúc này một lực phản phệ kinh khủng bật lên thân thể Lục Thần, đánh hắn bay ra mấy chục trượng, thiếu chút đã chấn vỡ toàn bộ xương cốt của hắn.
"A cái này?!" Mắt Lục Thần lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn không nghĩ tới, Long Thiên bày trận ở cửa bí cảnh lại mạnh mẽ như thế, không gì phá nổi.
Mà mắt thấy Lục Thần thất thủ, Mục Vân Ba lấy ra Vị Ương Kiếm lần nữa, dốc sức một kích bổ vào bên trên Kim Long Thập tự kia.
Oành!
Nhưng mà một lực lượng không cách nào hình dung phản phệ đến cổ tay của hắn, thiếu chút chấn vỡ cổ tay hắn.
"Lão thất phu này, tạo nghệ trận pháp thật sự là mạnh đến biến thái!" Mục Vân Ba hận đến nghiến răng.
Trên thực tế cánh cửa bí cảnh này, kỳ thật chính là một loại trận pháp thời không nào đó.
Trận pháp không tinh, căn bản là không có cách phá giải huyền bí trong đó.
Long Thiên ha ha cười nói: "Chư vị đều thấy được, cửa này chỉ có ta có thể đi vào, nếu như muốn đi vào, vậy đi theo lão phu đi."
"Trước đó các ngươi cũng phải đồng ý điều kiện cũng chắc chắn phải thực hiện, cần biết lão phu có thể đưa các ngươi vào cửa, cũng có thể khiến cho các ngươi không ra khỏi cửa được!"
Chúng võ đạo nhân sĩ suy nghĩ một chút, nhao nhao giơ tay lên đồng ý cùng tiến vào bí cảnh.
Đối với bọn hắn mà nói, nếu phân một nửa ích lợi cho Long Thiên, kỳ thật tương đương với làm lao động tay chân cho hắn.
Nhưng có dù sao cũng tốt hơn so với không có, chỉ cần có thể cầm về được chút đồ tốt cũng đều là kiếm!
"Ha ha, rất tốt!"
Nhìn thấy đám người nô nức tấp nập mà lên, Long Thiên thỏa mãn gật đầu, chuyển động xe lăn bay về phía cửa bí cảnh.
Oành!
Ngay khi hắn tiến vào cổng bí cảnh, bỗng nhiên một vệt kim quang ở bên trên lóe lên một cái.
Trán của hắn bỗng nhiên đập vào trên đó, lập tức cả người cả xe lăn ra ngoài, người ngã ngựa đổ.
Hả? ? ?
Một màn này khiến cho tất cả mọi người ở đây nhìn ngây người.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ có tuyệt thế cao nhân cưỡng ép cải biến cánh cổng bí cảnh?
Lúc này một tiếng nói thô lỗ truyền đến: "Long Thiên, Mục Vân Ba, ngay cả đế phu muốn tiến vào bí cảnh, cũng phải được các ngươi đồng ý?"
Đám người theo tiếng nói nhìn lại.
Đã thấy bọn người Diệp Dương, Già Lâu Thánh Chủ, Nạp Lan Yên, vây quanh Lâm Hiên từ trên trời giáng xuống.
Dưới vòng vây của một đám siêu cấp cao thủ.
Lâm Hiên ôm bốn nữ nhi, càng thêm xuất trần như thiên thần, đều là phong thái nhìn xuống thương sinh.
"Đế phu?"
"Bắc Huyền Thiên đế phu!"
Mà sau khi nghe được lời Diệp Dương nói, tất cả mọi người mới nhận ra.
Hóa ra công tử áo trắng đẹp đẽ này, chính là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế!
Mà đám người cũng từ trong lời nói của Diệp Dương, suy đoán chỉ sợ là Huyền Thuật Lâm Hiên thi triển, cản trở Long Thiên tiến vào bí cảnh.
Long Thiên cùng Mục Vân Ba liếc nhìn bọn người Diệp Dương, Già Lâu Thánh Chủ, trong mắt đều là vẻ rung động.
Bởi vì những người này, so với bọn hắn còn mạnh hơn một mảng lớn.
Mà ngay cả những người này đều hèn mọn vây quanh Lâm Hiên như thế.
Có thể nghĩ, thực lực Lâm Hiên đã đến tình trạng vượt qua nhận biết của bọn hắn.
Mà Long Thiên càng khẳng định, trận pháp thời không hắn gia trì xảy ra vấn đề, nhất định là do Lâm Hiên gây nên!
Thế là Long Thiên sợ hãi nói: "Không dám! Tại hạ chỉ là cùng Mục Thánh Chủ tranh nhất thời tranh giành, nào dám khó xử đế phu?"
Mặc dù lớn tuổi hơn Lâm Hiên rất nhiều, nhưng hắn vẫn tự xưng tại hạ.
Dù sao, hắn vừa rồi gia trì trận pháp, đã là "Thập Tự Kim Long Trận" mạnh nhất của hắn.
Cho dù là trận pháp Tông Sư chính tông đến, cũng không động được trận pháp này.
Mà ngay cả chính hắn, cũng chỉ có thể gia trì, không cách nào thay đổi.
Cho nên Lâm Hiên có thực lực mạnh bao nhiêu, hắn đã hiểu rất rõ.
Mục Vân Ba cũng vội vàng nói: "Nếu như biết đế phu đến đây, tại hạ bất kể như thế nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện hoang đường kia!"
Diệp Dương chính là Kiếm Thánh, Già Lâu Thánh Chủ càng là chưởng môn của một trong chín đại thánh địa.
Ngay cả bọn hắn đều khiêm tốn lấy lòng Lâm Hiên như thế, Mục Vân Ba cho dù có cuồng ngạo hơn cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt Lâm Hiên!
Lâm Hiên nhàn nhạt liếc nhìn hai người một chút rồi rời ánh mắt đi.
Hắn vừa rồi đứng ở nơi xa, đã thu hết hành động của hai người vào mắt.
Sở dĩ không ra mặt ngay lập tức, chính là muốn cho các nữ nhi thông qua hành vi của bọn hắn, học tập một cái đạo lý.
Đó chính là khi thực lực không đủ thì làm việc không thể quá mức trương cuồng bá đạo, nếu không cuối cùng thụ thương là chính mình.
Sau đó, Lâm Hiên giơ tay lên gảy ngón tay một cái.
Đã thấy một đạo huyền quang xông vào cửa bí cảnh, nghiền nát hoàn toàn Thập Tự Kim Long Trận.
"Mà mực mước cao thấp, giống chuông nhạc lớn nhỏ, có thể khống chế phần không khí chấn động lớn nhỏ, từ đó biến đổi âm thanh, âm điệu cùng âm lượng."
Nghe hắn nói, toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ.
Nhất là đối với bon Nạp Lan Yên, Diệp Dương.
Bọn hắn chỉ biết là chuông nhạc có thể phát ra âm thanh khác biệt. Làm sao biết trong này còn có tri thức huyền bí?
"Không hổ là đế phu, kiến thức thật sự là khoáng cổ tuyệt kim, kinh động như gặp thiên nhân!"
Trong ánh mắt mọi người vô hạn kính sợ cùng sùng bái, Lâm Hiên cưng chiều xoa đầu các tiểu bảo bối:
"Tốt, các con có thể tùy tiện chơi."
"Đa tạ cha!"
Các bé cưng đều vô cùng vui vẻ.
Dùng đũa gõ phát ra âm nhạc, các nàng chơi như thế nào cũng sẽ không ngại mệt mỏi!
Đinh!
Mà lúc này, âm thanh máy móc trong đầu Lâm Hiên bỗng nhiên vang lên:
"Ngươi có ý tưởng đột phát, thiết kế cho các nữ nhi một nhạc khí mới lạ, ban thưởng: Thần thông Súc Địa Thành Thốn!"
Thần thông!
Lông mày Lâm Hiên không khỏi nhíu lại, trong lòng ưa thích không thôi.
Không nghĩ tới làm cho các nữ nhi một nhạc khí vô cùng đơn giản lại được ban thưởng như vậy.
Mà thần thông Súc Địa Thành Thốn này.
Chẳng những vô cùng lợi hại và thực dụng, lại còn có khoảng cách di chuyển cũng rất lớn.
Xa vạn dặm, co lại thành một tấc. Bước ra một bước chính là thương hải tang điền. Có môn thần thông này về sau dù Cửu Thiên Tiên Vực này rộng lớn vô ngần hay là Thương Long Đại Lục đều là lui tới tự nhiên, mặc ta ngao du.
Cảnh tượng như thế ngẫm lại cũng làm người ta vô cùng kích động!
Không sai không sai!
Âm thanh không ngừng!
Đinh!
"Lấy ra phần thưởng."
"Rõ!"
"Thành công rút ra thần thông Súc Địa Thành Thốn!"
"Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được thần thông Súc Địa Thành Thốn!"
Thu hồi hệ thống, Lâm Hiên vô cùng cưng chiều nhìn các nữ nhi, trong ánh mắt nồng đậm tình thương của cha.
Thời gian này hắn thật sự là vượt qua càng thoải mái, hưởng thụ vô cùng!
"Đế phu, sắc trời đã tối, mà các công chúa bọn họ lại có hào hứng như thế bằng không bây giờ ngài chịu thiệt ở chỗ này đêm nay?" Diệp Dương một mặt nịnh nọt.
Đêm nay thật sự là thật sự khiến Diệp Dương một lần lĩnh hội kiến thức cùng bản lĩnh của Lâm Hiên.
Mặc kệ là tu vi hay là tài học, đều để Diệp Dương trong lòng kính nể không thôi.
Lâm Hiên cũng nhìn ra các bé cưng đang vui vẻ, thờ ơ gật đầu: "Có thể."
"Vậy thì tốt, ta lại sai người chuẩn bị rượu ngon mỹ vị, đêm nay mời đế phu nể mặt uống nhiều mấy chén!" Diệp Dương lập tức vui vẻ không thôi.
Nạp Lan Yên nói: "Vậy tiểu nữ đàn nhiều thêm mấy khúc trợ hứng đế phu!"
Bọn người Vân Quân Đạt, Già Lâu Thánh Chủ, Nhật Nguyệt Thần Tông tông chủ thấy thế, đều lộ ra hâm mộ từ đáy lòng với Lâm Hiên.
Không hổ là đế phu, cái gì cũng không cần nói, Diệp Kiếm Thánh cùng Nạp Lan Yên đã lấy lòng như thế.
Làm đại trượng phu cả đời, lúc này lấy đế phu làm gương!
Sau đó, đại điện tầng cao nhất Vân Mãn Lâu, mỹ vị phiêu hương, tiếng nhạc liên miên.
Xa hoa trụy lạc, một mảnh hưởng lạc phồn hoa.
Một đêm đảo mắt đã qua, sáng sớm ngày kế tiếp đã đến.
Lâm Hiên dẫn các nữ nhi dùng bữa sáng, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có đám mây bảy sắc lấp lánh.
Một một đám mây bảy sắc có phạm vi vạn dặm lơ lửng trên dãy núi xa xa, rất là tráng lệ.
"Cha, đó là cầu vồng sao?"
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của các bé con nhìn đám mây ngoài cửa sổ, nhìn qua đặc biệt đáng yêu.
Lâm Hiên lắc đầu: "Không phải cầu vồng, mà là một ít ánh sáng của bí cảnh hỗn độn thời không hình thành."
Lúc này Diệp Dương từ ngoài cửa đi tới, hành lễ nói:
"Đế phu, bên trong Dao Quang Sơn Mạch xa xa, tựa hồ xuất hiện một bí cảnh."
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Một đêm trôi qua, Vân Mãn Lâu thuận dòng mà đi hơn năm vạn dặm, đã đi tới phụ cận Dao Quang Sơn Mạch.
"Cha, dẫn bọn con đi cái bí cảnh này xem một chút đi!"
"Đúng, nó thật là đẹp!"
Các bé con nhao nhao lộ ra sắc mặt khát khao.
Lâm Hiên cưng chiều gật đầu: "Tốt, chờ các con ăn xong, cha dẫn các ngươi đi."
Bọn Diệp Dương cùng Nạp Lan Yên và Già Lâu Thánh Chủ sau khi nghe xong đều lộ ra vẻ vui mừng.
Dao Quang Bí Cảnh mười phần cổ quái mà lại thần bí.
Nghe nói bên trong ngoại trừ Dao Quang Hoa Tiên Ma nhất thể, còn có vô số kỳ trân dị bảo hiếm thấy trên đời.
Bọn hắn cảm thấy, lần này đi cạnh Lâm Hiên nhất định có thể có không ít kỳ ngộ
Trên không Bắc Huyền Thiên.
Một đạo tử quang cực nhỏ nhanh như điện chớp hiện lên, trong chớp mắt đã đi hơn trăm dặm.
Đông Hoàng Tử U xử lý xong chính vụ lập tức lên đường, tiến về Dao Quang Sơn Mạch tìm kiếm Dao Quang Hoa Tiên Ma nhất thể.
Đi tới đoạn đường này, đã cách Huyền Băng Cung khoảng chừng hơn ba ngàn vạn dặm.
"Hả?"
Nàng cách Đại Thánh cảnh chỉ một bước, nên giác quan của Đông Hoàng Tử U bây giờ có thể nói là kinh khủng.
Nàng chú ý tới, vạn dặm dưới mặt đất, có một đội quân hơn trăm người đang tiến lên.
Mà phía sau có hai mươi, ba mươi bé gái nhỏ tuổi.
Các nàng bị quan binh đối đãi thô bạo, không ngừng phát ra tiếng la khóc cực kì thê thảm.
Lông mày Đông Hoàng Tử U không khỏi nhíu một cái.
Bắc Huyền Thiên do nàng quản lý, dù có hơn mười vạn quốc gia, vẫn chiến hỏa dập tât, không có quốc gia nào đánh nhau, gây tai họa cho bách tính.
Cho nên dựa theo đạo lý, những bé gái này hẳn không phải là tù binh.
Nàng như thiểm điện địa hạ xuống.
"Ngừng lại!"
Thấy được nàng từ trên trời giáng xuống.
Một người mặc trang phục sĩ quan giáo úy trong quân lập tức giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U mặc dài váy màu tím nhạt, phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song.
Trong mắt giáo úy hơi lộ ra một tia cảnh giác, hỏi: "Vị tiên tử này, vì sao ngăn trở đường đi của chúng ta?"
Đông Hoàng Tử U vượt qua người này, cẩn thận nhìn thoáng qua những đồng nữ ở phía sau, hỏi ngược lại: "Vì sao muốn bắt các nàng?"
"Hả?"
Chương 372 Chương 372. Nữ nhân này thật là đáng sợ.
Giáo úy nhướng mày, hắn không nghĩ tới Đông Hoàng Tử U lại đảo khách thành chủ hùng hổ dọa người như thế.
Vậy là lớn tiếng quát lớn: "Việc này không phải ngươi nên quản! Không muốn chết thì mau mau rời đi!"
Hô!
Hắn vừa mới dứt lời, có một lực lượng kinh khủng xách hắn lên không trung.
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nhìn hắn nói:
"Những hài tử này lớn nhất mới mười tuổi, vô luận như thế nào cũng không phải là người gian tà, mà khi nãy ngươi đánh các nàng ngoan độc vô tình, cạn kiệt tàn bạo!"
"Đã không muốn khai rõ vậy thì ta thấy tuổi thọ của ngươi cũng có thể dừng ở đây rồi."
Răng rắc!
Ngọc thủ của nàng khẽ động trong hư không, yết hầu giáo úy bị bóp nát, sau đó bị ném sang một bên như rác rưởi.
"Lớn mật!"
"Ngươi muốn chết!"
Lập tức có bốn mươi năm mươi binh sĩ Linh Luân cảnh rút vũ khí ra vọt lên.
"Nếu muốn chết, thì có thể ra tay."
Đông Hoàng Tử U nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, quanh thân phóng ra một đạo uy áp Chuẩn Thánh cảnh kinh khủng.
Ở dưới cỗ uy áp này.
Cả chi binh sĩ đều hoảng sợ, giống như tùy thời sẽ bị nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Nữ nhân này thật là đáng sợ!"
Bọn hắn bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay đang giơ lên giữa không trung vội cứng rắn thả xuống, không dám động đậy.
Oành!
Bỗng nhiên cỗ uy áp này như núi cao vạn trượng hạ xuống, tất cả bọn hắn đều bị đè sấp trên mặt đất.
Đông Hoàng Tử U nói: "Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, vì sao lại muốn bắt những đứa bé này, nếu không tất cả đều chết ở chỗ này đi."
Nghe nói như thế, tất cả binh sĩ đều bị dọa cho lưng phát lạnh.
Một binh sĩ đứng trước vội vàng nói:
"Tiên tử, chúng ta phụng sứ mệnh của đại quốc sư, muốn bắt những đứa nhỏ này về Nam Ngụy Quốc."
"Theo tiểu nhân được biết, sở dĩ đại quốc sư bắt những cô bé này, là để kiểm trắc thiên phú của các nàng, phàm là có tư chất ưu dị đều sẽ được đưa đến Huyền Băng Cung, được Huyền Băng Nữ Đế bệ hạ tự tay bồi dưỡng thành nội vệ tinh nhuệ."
Hắn vừa mới dứt lời chợt cảm giác nhiệt độ bốn phía giảm đột ngột, như trong trời đông giá rét.
Ngẩng đầu chỉ thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U dày đặc sát ý.
Đông Hoàng Tử U cười lạnh một tiếng.
Nội vệ trong tay nàng đều được chỉ định từ Nhược Ảnh, toàn bộ thu nhận từ bốn phía Bắc Huyền Thiên, xưa nay không qua tay của người khác.
Rõ ràng.
Cái gọi là Nam Ngụy Quốc đại quốc sư, đã lấy nàng làm ngụy trang để làm việc không thể để người khác biết.
"Ngoại trừ những đứa bé này, các ngươi còn làm qua chuyện khác sao?" Đông Hoàng Tử U hỏi.
Người lính kia trả lời: "Đã từng bắt qua, trước sau đã có trăm người."
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong thì hít sâu một hơi.
Nghĩ không ra phía dưới càn khôn tươi sáng, lại có người dám phát rồ như thế.
Nhìn thấy người bị bắt đều là những đứa bé nhỏ yếu vô tội, nàng quyết định đi Nam Ngụy Quốc giải quyết việc này trước.
Chuyện Dao Quang Bí Cảnh có thể chậm trễ, nhưng tính mạng những đứa bé này, còn có thiên hạ của nàng, không thể chậm trễ!
Phát giác được Đông Hoàng Tử U tựa hồ muốn ra tay với đại quốc sư, tên dẫn đầu binh sĩ nói:
"Tiên tử, việc này ta khuyên ngươi vẫn là chớ nhúng tay."
"Đại quốc sư của chúng ta thần pháp vô biên, hô phong hoán vũ, có thể so với thần tiên, cực kỳ đáng sợ!"
"A, hô phong hoán vũ?"
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong thì cười lạnh một tiếng, "Vậy ta càng phải đi chiếu cố hắn một chút."
Mặc dù tu vi của nàng chưa đạt tới Đại Thánh cảnh giới.
Nhưng ỷ vào phiên phú Tiên Ma đồng tu.
Thực lực chân chính của nàng đủ để so sánh bất kỳ với một cường giả Đại Thánh cảnh nào.
Nhìn khắp Cửu Thiên Tiên Vực, đỉnh cấp cường giả có thể cùng nàng sánh vai có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là một thần côn hô phong hoán vũ, dám ở trên địa giới Bắc Huyền Thiên gây sóng gió như thế, chẳng phải là muốn chết!
Tay ngọc nâng lên, bóp một cái ma quyết huyền diệu ném ra.
Ma quyết ở giữa không trung như cánh hoa tản ra, vọt vào người tất cả binh sĩ.
Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: "Các ngươi đưa những đứa bé vô tội này về nhà của họ, đồng thời bồi thường ngân lượng, lấy được sự tha thứ của người nhà bọn họ."
"Nếu không làm theo, ta sẽ đưa toàn bộ các ngươi xuống Địa ngục."
"Vâng! Chúng ta nhất định làm theo!"
"Tiên tử có lệnh, dù chúng ta máu chảy đầu rơi, nhất định sẽ hoàn thành!"
Cảm nhận được cỗ sức mạnh huyền diệu, đám binh lính đều bị dọa cho vội vàng đồng ý.
Lúc ngẩng đầu lên, thân ảnh Đông Hoàng Tử U đã biến mất.
Tới lui vô ảnh, như thần tiên.
Bọn binh lính không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đối với Đông Hoàng Tử U là kính sợ cùng sợ hãi, cũng không bởi vì nàng rời đi mà giảm bớt nửa phần.
"Dựa theo đạo lý mà nói , bất kỳ một thiên kiêu tông môn nào cũng sẽ không tuỳ tiện nhúng tay vào nội vụ quốc gia, càng sẽ không đối chọi gay gắt cùng đại quốc sư một nước như thế."
"Nhưng vị tiên tử này không những không coi đại quốc sư là chuyện đáng kể, hơn nữa nhìn vào hành vi của đại quốc sư, đã khiến cho nàng cực kì phẫn nộ."
"Nếu như việc này không liên quan đến nàng, hẳn là nàng sẽ không tức giận như thế mới đúng!"
Nghĩ tới những thứ này, có mấy binh sĩ đầu óc linh hoạt lập tức ánh sáng chợt lóe, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Chẳng lẽ vị tiên tử này không phải người tông môn, mà là. . ."
Cử chỉ cùng dung nhan vô song của Đông Hoàng Tử U, còn có tác phong làm việc cường thế quả quyết của nàng.
Những binh lính này không khỏi nghĩ đến, một nữ nhân khiến khắp thiên hạ đều khuynh đảo.
Lập tức, bọn hắn bị dọa cho hai chân nhũn ra.
Bên trong là vô tận thấp thỏm lo âu, vội vàng dẫn theo những đứa bé vô tội trở về.
Sơn mạch Dao Quang.
Phạm vi rặng núi này hơn một ngàn vạn cây số, rất nhiều đá màu sắc óng ánh cùng thảm thực vật rực rỡ.
Mỗi khi ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Chương 373 Chương 373. Khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều khuynh đảo.
Rặng núi này lấp lánh vô cùng sáng chói, sặc sỡ loá mắt như tiên giới.
Bởi vậy bị thế nhân đặt tên là "Dao Quang" .
Mà cùng với cảnh sắc cực đẹp, Dao Quang Bí Cảnh cũng nằm giữa Bắc Huyền Thiên cùng Xích Tiêu Thiên, rất nhiều nhân sĩ võ đạo giới truy phủng.
Bởi vì bí cảnh này cực kỳ cổ quái.
Tục truyền chính là một vị tiên tử nào đó từ thời kỳ Thái Cổ biến thành, cho nên trong đó ẩn chứa bảo tàng cùng tài nguyên cực kỳ phong phú.
Lúc này, ở phía dưới đoàn thải quang, đã có hai phe tu sĩ gần vạn người đến từ khắp thiên địa.
Ngước đầu nhìn lên ánh sáng hoa mỹ, tiếng nghị luận trong đám người không hề dừng lại.
"Không hổ là bí cảnh sót lại của tiên tử Thái Cổ, chỉ là vẻ ngoài này đã khiến người hướng tới!"
"Ta nghe nói bảo vật tốt nhất bên trong Dao Quang Bí Cảnh chính là Dao Quang Hoa Tiên Ma nhất thể, ngoài cái đó ra, vũ khí cấp pháp bảo, Linh Bảo, Thiên giai Thánh giai cùng đan dược cũng là nhiều vô số kể, thật là khiến người ta tâm động không thôi!"
"Nói không sai, cho nên một khi tiến vào bí cảnh, nên toàn lực đi tìm bảo vật, nếu không thì chắc chắn sẽ hối hận cả đời!"
Người tụ tập ngày càng đông, trước bầu không khí này Dao Quang Bí Cảnh càng thêm đông vui.
Lúc này, một đạo hào quang mờ mịt lóe ra.
Vị trí trung tâm Dao Quang Bí Cảnh, bỗng nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng hỗn độn.
Tất cả mọi người thấy thế, đều phấn chấn xoa tay: "Đây là cửa vào bí cảnh, bí cảnh sắp mở!"
Một đạo uy áp kinh khủng trong nháy mắt bao phủ toàn trường, ngay sau đó một thanh âm hùng hậu uy nghiêm vang lên:
"Chư vị, Dao Quang Bí Cảnh ba ngàn năm vừa mở, cực kỳ khó được."
"Nếu không muốn đối địch với bản tọa, vậy xin chư vị chớ sốt ruột đi vào!"
Đám người theo tiếng nhìn lại.
Thấy một người mặc trường bào màu lam, phong thần tuấn lãng, nam tử trung niên cõng sau lưng một thanh kiếm khổng lồ, đi ra từ trong hư không.
Sau lưng nam tử đi theo gần ngàn tên tùy tùng.
Tất cả đều mặc cùng một loại trang phục, tu vi đều trên Thần Phách cảnh, khí thế bức người.
"Vị Ương Thánh Chủ!"
Có người biết nam tử áo lam, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Vị Ương Thánh Địa xếp hạng thứ mười trong Xích Tiêu Thiên, thống trị một trăm mười vạn năm, đệ tử sáu mươi vạn.
Trên toàn bộ giới võ đạo Xích Tiêu Thiên, có thể nói là tên như sấm vang, hoành hành nhất thời.
Mà được xem như người cầm lái của thánh địa.
Vị Ương Thánh Chủ Mục Vân Ba chẳng những có tu vi Chuẩn Đế Cảnh, còn có vũ khí truyền thừa cấp Linh Bảo - Vị Ương Kiếm.
Kiếm này, ẩn chứa lực lượng pháp tắc, có thể cưỡng ép chặt đứt tai nạn và tai hoạ do định luật nhân quả.
Nói cách khác, cho dù là đối mặt với đả kích có tính hủy diệt.
Mục Vân Ba cũng có thể dựa vào kiếm này chặt đứt nhân quả, phòng ngừa vận rủi.
Cho nên, tu vi Chuẩn Đế Cảnh cộng thêm Linh Bảo Vị Ương Kiếm, thực lực chân chính của hắn tuyệt đối đứng hàng Đế Cảnh, ngạo thị thiên hạ!
Mà so với thực lực cường đại của Mục Vân Ba, câu hắn vừa nói kia lại khiến cho xao động càng lớn.
"Nghe ngụ ý của Vị Ương Thánh Chủ, hắn muốn ngăn cản chúng ta tiến vào bí cảnh?"
"Không phải ngăn cản, chỉ sợ hắn đã muốn độc bá bí cảnh này!"
Đám người tinh tế tưởng tượng, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mục Vân Ba.
Lúc này Mục Vân Ba đã dẫn theo đệ tử thánh địa hạ xuống đất, hắn ngạo nghễ liếc nhìn toàn trường nói:
"Chư vị nói không sai, Dao Quang Bí Cảnh lần này, nhất định phải để Vị Ương Thánh Địa chúng ta đi vào trước!"
"Chờ chúng ta ra ngoài, chư vị có thể tự do ra vào!"
Vị Ương Thánh Địa là đạo thống lâu đời, nhưng vẫn chưa từng tiến vào hàng ngũ thánh địa đỉnh cấp của Xích Tiêu Thiên, đó cơ hồ là tâm bệnh của các hế hệ thánh chủ thánh địa.
Mục Vân Ba tiếp nhận thánh địa, trong lòng cũng ôm chí lớn, muốn đưa thánh địa thành thế lực đỉnh cấp.
Nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ áp đảo phía trên Vị Ương Thánh Địa, muốn vượt qua bọn hắn nói nghe thì dễ?
Lần này, Mục Vân Ba nghe nói Dao Quang Bí Cảnh sắp mở ra, linh cơ khẽ động, muốn độc bá toàn bộ bí cảnh, cướp sạch đồ tốt bên trong.
Hắn cảm thấy, bên trong Dao Quang Bí Cảnh có không ít bảo vật.
Nếu có thể ở trong đó tùy tâm sở dục cướp đoạt một phen, nhất định có thể làm cho thực lực thánh địa đi đến một bậc thang mới.
Mà bởi vì Vị Ương Thánh Địa gần với Dao Quang thánh địa.
Hắn cũng không lo lắng khi mình chiếm lấy bí cảnh, các thánh địa khác sẽ đến kiếm một chén canh.
Nói trắng ra là Vị Ương Thánh Địa có thể bắt nạt một ít tông môn.
Mà các thánh địa khác muốn khó xử Vị Ương Thánh Địa, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lại nói, hôm nay vì chiếm lấy Dao Quang Bí Cảnh, Mục Vân Ba còn có chuẩn bị ở sau.
Xoạt!
Mục Vân Ba, lập tức khiến cho mấy vạn tu sĩ ở đây bất mãn.
Tông chủ Phi Hạc Tông Đỗ Dương tiến lên nói: "Vị Ương Thánh Chủ, thực lực ngươi siêu tuyệt, chúng ta đều không muốn cùng ngươi đối địch."
"Nhưng ngươi muốn độc chiếm bí cảnh, nhất định phải đưa ra lý do để cho chúng ta tin phục, nếu không sau khi các ngươi tiến vào rồi khó đảm bảo không có người sẽ cùng vào theo!"
Chúng tu sĩ ở đây nghe vậy đều im lặng gật đầu.
Không sai, coi như Mục Vân Ba lợi hại, tất cả mọi người không dám đắc tội trước mặt.
Nhưng đợi đến khi các ngươi tiến vào bí cảnh, mọi người cùng nhau đi vào, ngươi còn có thể tính sổ cùng tất cả mọi người hay sao?
Mục Vân Ba nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt đắc ý:
"Bản thánh chủ đã mở cái miệng này, tất có niềm tin tuyệt đối ngăn chặn được các ngươi đi vào!"
Dứt lời, phía sau hắn đi tới một thanh niên mặc áo bào xám.
Hai tay thanh niên này kết ấn xuất ra một ấn quyết huyền diệu, ném về phía cửa vào bí cảnh.
Hô!
Ấn quyết trong nháy mắt bao phủ trong ánh sáng hỗn độn.
Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, lối vào bí cảnh giống như xây dựng lại một lần nữa.
Bên trong ánh sáng hỗn độn xuất hiện ngàn vạn phù văn kỳ diệu, giống như lấp kín tường.
"Cái này. . ."
Chương 374 Chương 374. Khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều khuynh đảo. (2)
Đám người hiểu ra, thanh niên áo bào xám đã tăng thêm một đạo phong ấn cho cửa vào bí cảnh.
Chỉ sợ chỉ có Mục Vân Ba và chính bọn hắn mới có thể thông qua phong ấn này, tiến vào bí cảnh.
Mà khi thấy rõ ràng khuôn mặt thanh niên áo bào xám kia, có tu sĩ không khỏi kinh hô một tiếng:
"Hóa ra là 'Thuật pháp song tuyệt' Lục Thần!"
Ở giớ võ đạo Xích Tiêu Thiên gần hai ngàn năm, xuất hiện Thiên kiêu xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi, trừ Lục Thần ra không còn có thể là ai khác.
Bởi vì hắn chính là một cao thủ duy nhất của Xích Tiêu Thiên gần hai ngàn năm nay có thuật pháp song tu.
Chẳng những tu vi thượng thừa, lại tinh thông trận pháp, minh văn, luyện đan... rất nhiều kỹ năng, được vinh dự gọi là "Thuật pháp song tuyệt".
Đám người không nghĩ tới, Lục Thần lại là người Vị Ương Thánh Địa.
Mục Vân Ba ha ha cười nói: "Lục Thần có thiên phú siêu tuyệt, thuật pháp đều có thành tựu, đã được bản tọa thu làm chân truyền đệ tử."
Lục Thần khẽ mỉm cười nói:
"Chư vị, ta đã một lần nữa chỉnh sửa cấu trúc cánh cổng bí cảnh."
"Nếu không có công pháp chân truyền của Vị Ương Thánh Địa chúng ta thì không thể tiến vào bí cảnh mảy may, không tin thì chư vị có thể thử một chút!"
Nhìn thấy Mục Vân Ba cùng Lục Thần lớn lối như thế, Đỗ Dương cả giận nói:
"Vậy để bổn tông chủ thử một chút, cái phong ấn này của ngươi có phải là hổ giấy hay không!"
Hắn vận chuyển chân nguyên hóa thành một đạo lưu quang xông tới.
Oành!
Chỉ thấy ngàn vạn phù văn bên trong ánh sáng hỗn độn bỗng nhiên tuôn ra một đoàn kim quang cực kỳ đáng sợ.
Sau đó là một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Đỗ Dương bị kim quang hất về khoảng chừng trăm trượng, lại phun ra một miệng máu tươi, nhìn qua đã thụ thương không nhẹ.
Tê ~
Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều lạnh cả sống lưng.
Có người quen Đỗ Dương, biết hắn có tu vi Tôn Giả sơ kỳ.
Không nghĩ tới, lại bị phù văn của Lục Thần dùng một chiêu đả thương nặng, thật sự là kinh khủng!
"Ha ha ha, nếu ai còn muốn thử một chút, cũng có thể xông vào!"
Mục Vân Ba cười to vài tiếng, ngạo nghễ nhìn xuống toàn trường.
Chúng tu sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi một trận sợ hãi, nhao nhao cúi đầu.
"Hừ!"
Mục Vân Ba thấy mọi người đều chịu thua, không khỏi hừ lạnh một tiếng, muốn dẫn theo Lục Thần cùng các đệ tử tiến vào bí cảnh.
"Chậm đã!"
Lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói già nua truyền đến.
Đám người theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc áo bào đen ngồi ở trên xe lăn hắc mộc huyền từ trên trời giáng xuống.
Sau khi lão giả rơi xuống đất, bên trong phạm vi mười trượng, tất cả cát sỏi và hòn đá tự động chồng chất lại một chỗ.
Ở chung quanh hắn tạo thành một bức tường hình tròn, tựa như là một vách ngăn huyền diệu.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của hắn, Mục Vân Ba không khỏi lộ vẻ căm hận:
"Hóa ra là Đại Lý thế quốc - Thái Thượng Hoàng Long lão tiền bối!"
Hắn không nghĩ tới, người chín đại tông môn không đến, lại nửa đường giết ra một Tông Sư Chuẩn Đế Cảnh uy tín lâu năm.
Mà hắn, lập tức khiến cho tu sĩ toàn trường sợ hãi thán phục một trận.
"Hóa ra hắn chính là người có danh xưng 'Khí trận áp thiên hạ' Tông Sư Long Thiên!"
"Ta từng nghe nói Long tiền bối khi còn là Hoàng đế Đại Lý thế quốc, lấy khí vận cả nước tu luyện khí trận, lại đồng thời lấy được đột phá, thành khí trận song Tông Sư duy nhất trong vòng hai vạn năm của Xích Tiêu Thiên!"
"Tê! Cường nhân bực này cũng xuất hiện, xem ra Dao Quang Bí Cảnh hôm nay càng không dễ tiến vào!"
. . .
Ở đây có rất nhiều nhân sĩ võ đạo cũng chưa từng gặp Long Thiên.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến uy danh Long Thiên lan xa, khí tuyệt thiên hạ.
Mà khiến võ đạo giới Xích Tiêu Thiên nói chuyện say sưa nhất chính là ở Long Thiên là gần hai vạn năm qua, là cường giả duy nhất lấy thân phận Đế Hoàng tu luyện ra song Tông Sư Chuẩn Đế Cảnh.
Thực lực luyện khí cùng tạo nghệ trận pháp của hắn, đều đủ để quét ngang một thời đại.
Bây giờ hắn xuất hiện, để cho người ở chỗ này đều hiểu.
Trận tranh dành ở Dao Quang Bí Cảnh hôm nay, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Kể cả mạnh mẽ như Vị Ương Thánh Chủ cũng sẽ không thể dễ dàng tiến vào bí cảnh.
Long Thiên chuyển động xe lăn, đặt ánh mắt lên mặt Mục Vân Ba, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Dao Quang Bí Cảnh cực kì hiếm thấy, trong đó có vô số trân bảo, lão hủ há có thể bỏ lỡ chuyện tốt bực này?"
Mục Vân Ba lạnh lùng đáp: "Nghe ý của tiền bối là muốn tranh đoạt bí cảnh này cùng bản tọa?"
Long Thiên lộ ra một tia nghiền ngẫm:
"Mục Thánh Chủ muốn chiếm lấy bí cảnh này, đoán chừng là muốn lấy hết tất cả chỗ tốt, sau đó bành trướng thánh địa."
"Mà lão hủ ta cũng có ý nghĩ này!"
"Dù sao ta còn muốn giúp đỡ nhi tử không nên thân kia của ta phát triển Đại Lý thế quốc, cũng rất cần trân bảo bên trong bí cảnh này!"
Sau khi Mục Vân Ba nghe xong trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Đến cùng thì gừng càng già càng cay, hắn không nghĩ tới ý đồ của mình lại bị Long Thiên liếc mắt đã nhìn thấu.
Lấy Vị Ương Kiếm ra, Mục Vân Ba toàn lực vận chuyển chân nguyên, một đạo kiếm khí bén nhọn xông thẳng lên trời.
Long Thiên cười hắc hắc: "Thế nào, Mục Thánh Chủ đây là muốn ra tay sao?"
Mục Vân Ba hừ lạnh một tiếng, thu Vị Ương Kiếm vào.
Hắn và Long Thiên đều là cường giả võ đạo của Xích Tiêu Thiên, cũng coi như là người quen cũ.
Có thể nói, đối với thực lực lẫn nhau đều biết rõ trong lòng.
Thực lực của hai người cân sức ngang tài, nếu đối đầu trực tiếp, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng không phân ra thắng bại.
Dưới mắt nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn đương nhiên sẽ không đánh ngươi chết ta sống với Long Thiên.
Vừa rồi hắn chỉ nhất thời xúc động phẫn nộ nên muốn động thủ thôi.
Lúc này Long Thiên đưa ánh mắt nhìn tới cửa vào bí cảnh, nói:
Chương 375 Chương 375. Đế phu mới là người làm chủ cuối cùng.
"Cưỡng ép cải tạo cánh cửa bí cảnh, đúng là có chút thiên phú, chỉ tiếc... Còn chưa đủ!"
Nói xong, trong miệng hắn lẩm bẩm, giơ tay lên nhắm ngay cửa vào bí cảnh đánh ra một vệt kim quang.
Hô!
Ngàn vạn phù văn bên trong Hỗn độn thải quang trong nháy mắt đã bị nghiền nát, ngược lại xuất hiện một đồ án hình chữ thập màu vàng óng.
Mà cái hình hình chữ thập này, kỳ thật chính là hai đầu Kim Long bị kéo thẳng vô hạn, nhìn qua cực kỳ huyền diệu.
"Cánh cửa này bây giờ do ta quản!" Long Thiên ngạo nghễ quay người nhìn về phía đám người, "Ai muốn đi vào, nhất định phải đồng ý cho ta một nửa ích lợi!"
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Hóa ra Long Thiên có ý này!
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như cánh cửa bí cảnh thật sự bị Long Thiên khống chế, vậy cũng chỉ có thể đồng ý với hắn.
Mà lúc này Lục Thần cả giận nói: "Có ta ở đây, ngươi mơ tưởng động vào cửa này!"
Nói xong, hắn dùng toàn lực vận chuyển chân nguyên, lần nữa bóp ra một ấn quyết huyền diệu ném về phía cánh cửa bí cảnh.
Long Thiên không khỏi cười lạnh, thật sự là trẻ tuổi nóng tính, không biết tự lượng sức mình!
Phốc!
Lúc này một lực phản phệ kinh khủng bật lên thân thể Lục Thần, đánh hắn bay ra mấy chục trượng, thiếu chút đã chấn vỡ toàn bộ xương cốt của hắn.
"A cái này?!" Mắt Lục Thần lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn không nghĩ tới, Long Thiên bày trận ở cửa bí cảnh lại mạnh mẽ như thế, không gì phá nổi.
Mà mắt thấy Lục Thần thất thủ, Mục Vân Ba lấy ra Vị Ương Kiếm lần nữa, dốc sức một kích bổ vào bên trên Kim Long Thập tự kia.
Oành!
Nhưng mà một lực lượng không cách nào hình dung phản phệ đến cổ tay của hắn, thiếu chút chấn vỡ cổ tay hắn.
"Lão thất phu này, tạo nghệ trận pháp thật sự là mạnh đến biến thái!" Mục Vân Ba hận đến nghiến răng.
Trên thực tế cánh cửa bí cảnh này, kỳ thật chính là một loại trận pháp thời không nào đó.
Trận pháp không tinh, căn bản là không có cách phá giải huyền bí trong đó.
Long Thiên ha ha cười nói: "Chư vị đều thấy được, cửa này chỉ có ta có thể đi vào, nếu như muốn đi vào, vậy đi theo lão phu đi."
"Trước đó các ngươi cũng phải đồng ý điều kiện cũng chắc chắn phải thực hiện, cần biết lão phu có thể đưa các ngươi vào cửa, cũng có thể khiến cho các ngươi không ra khỏi cửa được!"
Chúng võ đạo nhân sĩ suy nghĩ một chút, nhao nhao giơ tay lên đồng ý cùng tiến vào bí cảnh.
Đối với bọn hắn mà nói, nếu phân một nửa ích lợi cho Long Thiên, kỳ thật tương đương với làm lao động tay chân cho hắn.
Nhưng có dù sao cũng tốt hơn so với không có, chỉ cần có thể cầm về được chút đồ tốt cũng đều là kiếm!
"Ha ha, rất tốt!"
Nhìn thấy đám người nô nức tấp nập mà lên, Long Thiên thỏa mãn gật đầu, chuyển động xe lăn bay về phía cửa bí cảnh.
Oành!
Ngay khi hắn tiến vào cổng bí cảnh, bỗng nhiên một vệt kim quang ở bên trên lóe lên một cái.
Trán của hắn bỗng nhiên đập vào trên đó, lập tức cả người cả xe lăn ra ngoài, người ngã ngựa đổ.
Hả? ? ?
Một màn này khiến cho tất cả mọi người ở đây nhìn ngây người.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ có tuyệt thế cao nhân cưỡng ép cải biến cánh cổng bí cảnh?
Lúc này một tiếng nói thô lỗ truyền đến: "Long Thiên, Mục Vân Ba, ngay cả đế phu muốn tiến vào bí cảnh, cũng phải được các ngươi đồng ý?"
Đám người theo tiếng nói nhìn lại.
Đã thấy bọn người Diệp Dương, Già Lâu Thánh Chủ, Nạp Lan Yên, vây quanh Lâm Hiên từ trên trời giáng xuống.
Dưới vòng vây của một đám siêu cấp cao thủ.
Lâm Hiên ôm bốn nữ nhi, càng thêm xuất trần như thiên thần, đều là phong thái nhìn xuống thương sinh.
"Đế phu?"
"Bắc Huyền Thiên đế phu!"
Mà sau khi nghe được lời Diệp Dương nói, tất cả mọi người mới nhận ra.
Hóa ra công tử áo trắng đẹp đẽ này, chính là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế!
Mà đám người cũng từ trong lời nói của Diệp Dương, suy đoán chỉ sợ là Huyền Thuật Lâm Hiên thi triển, cản trở Long Thiên tiến vào bí cảnh.
Long Thiên cùng Mục Vân Ba liếc nhìn bọn người Diệp Dương, Già Lâu Thánh Chủ, trong mắt đều là vẻ rung động.
Bởi vì những người này, so với bọn hắn còn mạnh hơn một mảng lớn.
Mà ngay cả những người này đều hèn mọn vây quanh Lâm Hiên như thế.
Có thể nghĩ, thực lực Lâm Hiên đã đến tình trạng vượt qua nhận biết của bọn hắn.
Mà Long Thiên càng khẳng định, trận pháp thời không hắn gia trì xảy ra vấn đề, nhất định là do Lâm Hiên gây nên!
Thế là Long Thiên sợ hãi nói: "Không dám! Tại hạ chỉ là cùng Mục Thánh Chủ tranh nhất thời tranh giành, nào dám khó xử đế phu?"
Mặc dù lớn tuổi hơn Lâm Hiên rất nhiều, nhưng hắn vẫn tự xưng tại hạ.
Dù sao, hắn vừa rồi gia trì trận pháp, đã là "Thập Tự Kim Long Trận" mạnh nhất của hắn.
Cho dù là trận pháp Tông Sư chính tông đến, cũng không động được trận pháp này.
Mà ngay cả chính hắn, cũng chỉ có thể gia trì, không cách nào thay đổi.
Cho nên Lâm Hiên có thực lực mạnh bao nhiêu, hắn đã hiểu rất rõ.
Mục Vân Ba cũng vội vàng nói: "Nếu như biết đế phu đến đây, tại hạ bất kể như thế nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện hoang đường kia!"
Diệp Dương chính là Kiếm Thánh, Già Lâu Thánh Chủ càng là chưởng môn của một trong chín đại thánh địa.
Ngay cả bọn hắn đều khiêm tốn lấy lòng Lâm Hiên như thế, Mục Vân Ba cho dù có cuồng ngạo hơn cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt Lâm Hiên!
Lâm Hiên nhàn nhạt liếc nhìn hai người một chút rồi rời ánh mắt đi.
Hắn vừa rồi đứng ở nơi xa, đã thu hết hành động của hai người vào mắt.
Sở dĩ không ra mặt ngay lập tức, chính là muốn cho các nữ nhi thông qua hành vi của bọn hắn, học tập một cái đạo lý.
Đó chính là khi thực lực không đủ thì làm việc không thể quá mức trương cuồng bá đạo, nếu không cuối cùng thụ thương là chính mình.
Sau đó, Lâm Hiên giơ tay lên gảy ngón tay một cái.
Đã thấy một đạo huyền quang xông vào cửa bí cảnh, nghiền nát hoàn toàn Thập Tự Kim Long Trận.
Bình luận facebook