• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tướng phủ đích nữ (1 Viewer)

  • Chương 97

Tranh này tuy rằng họa sĩ đến họa Nạp Lan Tĩnh, nhưng không thể vào khuê phòng của nàng, kể cả đối phương có là thái giám! May mắn hôm nay cũng không lạnh, Nạp Lan Tĩnh sai người chuẩn bị ở giữa sân đình để họa sĩ kia vì mình họa tranh, đình bốn phía đốt ấm lô, cho nên Nạp Lan Tĩnh ở trong này cũng không cảm thấy lạnh, trên mặt đình còn trải một lớp da chồn màu trắng làm ghế ngồi, Nạp Lan Tĩnh một thân áo váy dài Ngọc Bích, cũng không bởi vì vào đông mà mặc nhiều quần áo, cầm trong tay một cái quạt Tô Châu hình mỹ nhân xinh đẹp, khoé miệng mang theo ý cười như có như không, đôi mắt cụp xuống, tựa hồ đang nhìn cảnh vật bên cạnh.

Ngón tay họa sĩ rất nhanh ở trên giấy phác họa, Nạp Lan Tĩnh diện mạo vốn xinh đẹp hôm nay lại trang điểm tỉ mỉ càng phát ra lóa mắt, họa sĩ nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh giống các nữ tử bình thường khác vừa nghe thấy họa mình để cấp cho Na Già, tức thì đem chính mình trang điểm làm cho xấu xí đi, duy chỉ có Nạp Lan Tĩnh cùng các nàng bất đồng, hắn hơi nhíu mày, người này dung mạo dễ dàng họa ra, nhưng khí chất cao quý, phần lạnh nhạt kia lại thật khó biểu đạt, hắn ngưng trệ một hồi, bỗng nhiên lập tức xuất hiện một dáng vẻ, bút trong tay ở trên giấy họa ( vẽ )!

"Tiểu thư, đẹp quá!" Sau khi họa sĩ vẽ xong bức tranh, Lưu Thúy nhịn không được miệng khen ra tiếng, tranh này thủ pháp quả thực rất cao ( ý nói tay nghề vẽ tranh ), đem toàn bộ khí thế trên người tiểu thư không giống người thường đều họa đi ra!

"Sao? Ta coi xem!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, đem cây quạt trong tay buông xuống, tiếp nhận áo choàng Lưu Thúy đã sớm chuẩn bị tốt khoác lên người, trong tay ôm lấy ấm lô Thu Nguyệt đưa qua, trên mặt mang theo chút ngạc nhiên, đi lại gần xem bức tranh này được họa như thế nào!

Chỉ thấy trên bức tranh, một vị nữ tử mặc y phục Ngọc Bích, đứng ở giữa bách hoa, sợi tóc trên đầu dường như bởi vì gió mà tung bay, cầm trong tay một mặt quạt hình mỹ nhân, ánh mắt hơi rũ xuống, môi mang theo ý cười, dưới chân là một mảnh cỏ xanh biếc xa thẳm, vốn cảnh vào đông, mà họa sĩ lại họa ra bức tranh phong cảnh mùa hè với trăm hoa đua thắm, trong ánh nắng chói chang của ngày hè kia, lại họa ra phần tự tại an nhàn, nói trắng ra, đó là một loại lạnh nhạt, cái loại tiêu sái thoát khỏi thế gian, nhưng cố tình dùng trăm hoa làm nền, tại kia ý vị miễn cưỡng không rành thế sự, lại hơn một phần ung dung đẹp đẽ quý giá.

"Tranh này không tầm thường!" Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, họa sĩ trong cung thật lợi hại, trong chốc lát, tâm tư có bản lãnh nghĩ ra nhiều như vậy.

"Quận chúa thứ tội, nếu quận chúa không thích, hạ quan lập tức đem bối cảnh bức tranh đổi trở về!" Họa sĩ nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh mặc dù cười, nhưng trong mắt lại hơn một phần khiến người ta xem không rõ ràng lắm, hắn hàng năm ngây người ở trong cung, phương pháp duy nhất để bảo vệ mình, đó là nhìn sắc mặt chủ tử, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng phải nhanh chân nhận sai, có lẽ mới có thể thoát chết được!

"Đại nhân khách khí, Lưu Thúy!" Nạp Lan Tĩnh cười, để Lưu Thúy trong tay cầm ít ngân phiếu đưa cho họa sĩ, tranh này không tầm thường, nàng quả thực rất thích.

"Đây!" Họa sĩ nhìn Nạp Lan Tĩnh mỉm cười thỏa mãn, có chút ‘sờ’ ( nhìn ) không rõ tâm tư nàng, người khác thưởng ngân lượng đều là vì mình họa bức tranh xấu đi, nhưng hiển nhiên Nạp Lan Tĩnh lại khác, nếu nói Nạp Lan Tĩnh đặc biệt nghĩ muốn gả cho Na Già vương tử cũng không đúng, nàng là đích nữ tướng phủ cái gì cũng có, tội gì phải gả đi xa.

"Tranh này ta thực sự rất thích, không biết đại nhân có thể họa ra bức tranh giống như thế này không?" Nạp Lan Tĩnh cười, họa sĩ vẽ giỏi như vậy cũng ít thấy, dù sao hôm nay đã lãng phí thời gian tại đây, không lưu lại cho mình cái gì, thật sự đáng tiếc.

"Này, hạ quan lập tức vì quận chúa họa một bức tranh khác!" Họa sĩ hơi ngừng một chút, mặc dù không rõ ý tứ Nạp Lan Tĩnh, nhưng nàng muốn, họa sĩ rất nhanh tự nhiên họa lại một bức tranh tốt khác, giao cho Nạp Lan Tĩnh!.

Nạp Lan Tĩnh cầm lấy bức họa, ngón tay mượt mà lướt trên vành tai chính mình trong bức tranh, hoa tai Phỉ Thúy, họa cũng thật giống a, tranh này xác thực không tầm thường!

****** Đường phân cách giữa Gà vs Cà ******

Trở lại trong viện, Nạp Lan Tĩnh lại nhìn sách thuốc, mới vừa rồi ngủ lại, lưỡi câu tung ra không biết con cá lớn kia có thể hay không mắc câu.

Ngày thứ hai, bầu trời như trước trong xanh, mặt trời vừa mới mọc lên, Nạp Lan Tĩnh đã thức dậy, lại nhìn thấy Thu Nguyệt từ bên ngoài tiến vào trong tay cầm theo một phong thư.

"Tham kiến Đại tiểu thư!" Thu Nguyệt tiến vào nhìn Lưu Thúy đang chải tóc mai cho Nạp Lan Tĩnh, hơi cúi người, đem phong thư cầm trong tay đưa tới tay Nạp Lan Tĩnh, "Đây là tin tức trong cung vừa truyền đến." Thu Nguyệt cẩn thận liếc nhìn bên ngoài, mới nói.

Nạp Lan Tĩnh gật đầu, mở thư ra, ý cười càng sâu, này Nhị hoàng tử biết được chính mình dĩ nhiên biết hắn phái người đến bên người mình, ngược lại cung cấp phương tiện cho hắn, thư này sợ là sáng sớm hôm nay tức thì theo trong cung truyền ra, xem sắc trời hôm nay, trong cung vừa mới hạ triều, có không ít quan viên lúc lâm triều, ở phía trên đại điện vì Tứ hoàng tử xin phong vương, nói Tứ hoàng tử có công với Đại Dong, mà cũng có ý phong vị cho Ngô quý nhân, Hoàng thượng cũng không lập tức trả lời, dù sao Ngô quý nhân bị cấm túc, quan viên trong triều cũng không biết được, Nạp Lan Tĩnh nhếch khóe miệng, Nạp Lan Diệp Hoa về đến tướng phủ, chính mình lập tức biết được chuyện này, cũng không biết vị kia sau khi biết được, sẽ có phản ứng gì đây?

Nhìn Nạp Lan Tĩnh xem xong thư rồi, Thu Nguyệt chạy nhanh ra bên ngoài lấy ra một chiếc đèn nhỏ, lá thư chậm rãi hóa thành tro tàn, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu! Sau khi Nạp Lan Tĩnh thu thập ổn thỏa, lập tức đi thỉnh an Cung thị, bồi Cung thị dùng đồ ăn sáng xong mới trở lại viện mình!

"Đại tiểu thư, Niệm Nô cầu kiến!" Nạp Lan Tĩnh vừa ngồi xuống, Lưu Thúy tiến vào bẩm báo!

“Thỉnh nàng vào đi" Nạp Lan Tĩnh nhếch khéo miệng, đến thật nhanh a, chính mình còn tưởng rằng đến ngày mai nàng mới đến! Để cho Lưu Thúy đỡ đi ra gian ngoài!

"Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư." Niệm Nô từ bên ngoài tiến vào, nhìn Nạp Lan Tĩnh dường như vừa mới ngồi ở trong đại sảnh, mắt hơi cúi, trên mặt như trước không nhìn ra biểu tình gì.

"Miễn lễ!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, hôm nay Niệm Nô mặc quần áo màu trắng, mặt trên thêu nhiều đóa hoa Mai, đem khuôn mặt bình thường kia trang điểm đẹp ngược lại thêm một phần cao nhã ( cao quý + thanh nhã ), xem nàng dạng này, tựa hồ làm thông phòng so với di nương còn muốn tự tại hơn, "Các người đều lui ra đi!" Nạp Lan Tĩnh đánh giá một phen, cho Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đều lui xuống.

"Dạ!" Hai người phúc phúc, lập tức đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa!

Niệm Nô quay đầu, sau khi nhìn thấy hai người rời khỏi đây, mắt híp lại, dáng vẻ vốn tính đang khiêm tốn, nay xem đến dường như hơn một phần sắc bén, "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Niệm Nô không có cố ý đè thấp giọng nói, ngược lại có phần ác độc, nhưng trong mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, không hề giả trang giống như trước, tựa hồ vĩnh viễn ăn chay niệm phật, bởi vì nàng biết, Nạp Lan Tĩnh tất nhiên trong lòng hiểu rõ, bằng không sẽ không nhìn chính mình tiến vào lập tức ‘bấn lui tả hữu’.

"Ngươi không dám." Nạp Lan Tĩnh tươi cười càng phát ra sáng lạng, tại trò chơi này đây ai mở miệng trước, người đó là kẻ thua cuộc, nàng chung quy so với chính mình để ý hơn, bất quá người thông minh nói chuyện, vĩnh viễn đều không cần phải nói liền biết được dụng ý đối phương.

Nạp Lan Tĩnh nháo ra động tĩnh lớn, không chỉ có buộc Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu cảm nhận được nguy cơ rất lớn, lại vừa bức bách Niệm Nô. Bởi vì nàng dĩ nhiên trong lòng đã đoán được đáp án, nàng (Niệm Nô) đối với Nạp Lan Ninh lạnh nhạt như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là Nạp Lan Ninh căn bản không phải nữ nhi thân sinh của nàng (Niệm Nô), chỉ sợ trận hỏa lớn kia cũng do nàng cố ý an bài, vì người kia mới là đứa nhỏ nàng chân chính sinh hạ ra. Nay ra chuyện tình như vậy, không chỉ có Hoàng hậu nóng nảy mà nàng ( Niệm Nô ) so với Hoàng hậu càng gấp gáp hơn.

"Chúng ta hợp tác!" Có những chuyện không cần nói cũng hiểu được, quý phủ xảy ra nhiều chuyện, Niệm Nô có lẽ nhất thời còn chưa nghĩ rõ ràng, nay qua thời gian dài, nàng tự nhiên thông suốt hơn, Nạp Lan Tĩnh thật sự là hảo thủ đoạn, lặng yên không một tiếng động tức thì ở giữa làm ra nhiều chuyện, mỗi một sự kiện tựa hồ cùng với sự kiện trước không có chút liên hệ, nhưng đến cuối cùng, địch nhân của nàng ( Nạp Lan Tĩnh ) mới phát hiện, đã sớm ở trong cái lưới Nạp Lan Tĩnh đan sẵn, hoàn toàn không hề có lực phản lại.

Hơn nữa, Niệm Nô trong lòng hiểu được, Nạp Lan Tĩnh khẳng định cùng chuyện Kiếm Hồn có quan hệ, hoặc là nàng ( Nạp Lan Tĩnh ) đã biết hết chân tướng sự tình, nhưng nàng ( Nạp Lan Tĩnh ) không vạch trần, chứng minh nàng còn có nơi cần dùng chính mình.

"Ta nếu muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng gảy ngón tay, nàng muốn cảnh cáo Niệm Nô, nếu Niệm Nô bị lộ ra cái gì, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng, có lẽ Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị đều phải chết, mà Nạp Lan Tĩnh xác thực không nhất định.

"Ta có thể cho ngươi, ngươi muốn!" Niệm Nô hơi cong khóe miệng một cái, không cần phải nói cũng hiểu được, Nạp Lan Tĩnh sẽ không mạo hiểm, bởi vì nàng ( Nạp Lan Tĩnh ) còn không biết, chính mình chết đến tột cùng có thể hay không mang tai họa cho Nạp Lan Phủ, bởi vì Cung thị chính là tử huyệt của nàng (Nạp Lan Tĩnh)!

Nạp Lan Tĩnh cười nhạt không nói, hai đối thủ ngang sức ngang tài chăm chú nhìn lẫn nhau, trong mắt tựa hồ đều toát ra tia tìm tòi nghiên cứu, chỉ là, chung quy Niệm Nô thua Nạp Lan Tĩnh một bậc, bằng không hôm nay không phải nàng tìm tới Nạp Lan Tĩnh mà là Nạp Lan Tĩnh phải tới tìm nàng!

"Hảo!" Thật lâu sau, Nạp Lan Tĩnh mới nói ra một chữ, cái gì cũng không cần phải nói, hết thảy đều ở trong một chữ này! Niệm Nô được như mong muốn, lập tức lui ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng nàng, này quốc vương hiện này của Quy Tư quốc đó là phụ vương Hòa quý nhân ( Niệm Nô ), sau lại bởi vì hắn trước mắt không có con trai thừa kế vương vị, tức thì truyền lại cho hoàng đệ Quy Tư vương, cũng chính là hoàng thúc quý nhân kế thừa vương vị, Na Già kia lập tức thành Thái tử, chuyện này tựa hồ thật bình thường, nhưng nếu không phải biết được sống trong hoàng tộc ‘tinh phong huyết vũ’ ( ý nói ngay cả anh em ruột cũng tranh giành chém giết lẫn nhau ), có lẽ thủy chung sẽ không minh bạch, trong đó ẩn dấu bao huyền cơ, bằng không, Niệm Nô vì sao không cùng Na Già vương tử kia liên thủ?.

Đã nhiều ngày khó có được chút yên tĩnh, Thái hậu không tuyên Nạp Lan Tĩnh vào cung nữa, Quy Tư vương tử cũng không có thỉnh xin muốn cưới vị nữ tử nào, nhưng trong kinh thành lại che giấu mãnh liệt sóng ngầm, chỉ sợ đang vô cùng thích ý ngầm chúc phúc Nạp Lan Tĩnh.

Nàng đã nhiều ngày không phải chơi cờ đó là vẽ tranh, ngày này thời tiết sáng sủa, Nạp Lan Tĩnh lại hào hứng, cho người bày ra một cái bàn để vẽ tranh, nghĩ muốn nâng bút vẽ.

Tiếp qua hai tháng, cây cối bắt đầu phát triển cho ra lá mới, lá cây màu tím, tô điểm thêm màu hồng phấn ảm đạm lại mang theo một chút màu trắng của những cánh hoa nhỏ, lay đọng ở giữa gió xuân ấm áp, Nạp Lan Tĩnh khép mắt, tựa hồ có thể cảm nhận được ý cười trên môi lan tràn khắp mặt.

Khi nâng mắt lên, trong mắt mang theo một tia cảm xúc, tiêu sái vung bút xuống, nhưng bút đặt xuống lại vô cùng nhẹ nhàng, mỗi lần mực rơi tựa hồ như vừa đúng điểm cần đến, Lưu Thúy ở bên cạnh vì Nạp Lan Tĩnh mài mực, môi mang theo ý cười nhạt, giống như có thể cảm nhận được Nạp Lan Tĩnh họa đầy vẻ xuân tình.

"Đại tiểu thư, không tốt!" Thu Nguyệt vén rèm cửa, từ bên ngoài tiến vào, trên mặt mang theo ý ngưng trọng!

"Chuyện gì?" Nạp Lan Tĩnh trong tay như trước cầm bút vẽ tranh, nhưng đầu bút lông lại ngừng giữa không trung, chưa hề hạ bút nửa điểm, nhất thời, điểm này khiến màu trắng chê cười, tựa như kiếm kia gió sắc lạnh, trong nhất thời lệ khí tăng nhiều.

"Bẩm đại tiểu thư, đêm qua trong cung có thích khách, Hình bộ đại nhân đuổi theo người bịt mặt đến bên ngoài Tướng quân phủ, liền nhìn thấy người bịt mặt nhảy vào trong phủ, sáng sớm nay biểu thiếu gia tức thì bị mang vào hoàng cung, nói từ trong phòng thiếu gia tìm được một bộ y phục dạ hành màu đen!" Thu Nguyệt bất giác nhíu mày, Cung phủ một nhà trung liệt, như thế nào có thể làm việc ám sát này, nay Cung tướng quân còn đang hành quân ở biên quan, Cung lão tướng quân đã lớn tuổi, Hình bộ đại nhân dám ở Cung phủ giương oai, nếu Cung tướng quân còn ở phủ, sợ ngay cả Hoàng đế tiến đến Cung phủ đều phải sai người thông báo trước.

Nạp Lan Tĩnh tay run lên, thở dài, "Nên đến, chung quy sẽ đến!" Buông bút vẽ trong tay, lệ khí trên bức tranh dường như cũng tan theo, xem mặt trên, như trước là bức tranh phong cảnh xuân sắc.

"Lưu Thúy, vấn lại tóc cho ta!" Nạp Lan Tĩnh híp mắt rửa sạch tay, tức thì để cho Lưu Thúy đem vấn tóc nàng lên một lần nữa, trong mắt lại lóe lên một tia lãnh ý .

"Tĩnh nhi!" Nạp Lan Tĩnh vừa để Lưu Thúy vấn tóc lên xong, Cung thị vẻ mặt lo lắng tiến vào, trên người ngay cả áo choàng cũng không có mặc, chỉ mang theo một mình Lý ma ma đến đây.

"Nương, ngài làm cái gì vậy, trời lạnh thế này!" Nạp Lan Tĩnh nhìn lên gặp Cung thị, chạy nhanh đứng lên, tay lôi kéo Cung thị, lại cảm nhận được tay Cung thị lạnh như băng, khẩn trương cho Lưu Thúy cầm ấm lô đặt vào trong tay Cung thị.

"Không việc gì" Cung thị lắc đầu, tựa hồ một đường chạy đến đây, trong miệng còn đang thở gấp thật mạnh, "Biểu ca ngươi bị mang tiến cung, nói trong cung xuất hiện thích khách, nhưng biểu ca ngươi làm sao có thể là thích khách?" Cung thị nghe được tin tức này, trong lòng lại không có chủ ý, lập tức chạy tới tìm Nạp Lan Tĩnh, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, Cung thị đã sớm đem Nạp Lan Tĩnh trở thành người đáng tin cậy nhất, có chuyện gì đều nguyện ý nói cùng nàng.

"Nương, người đừng có gấp, chuyện biểu ca ta cũng vừa mới nghe nói, bất quá ngài yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ không nhanh như vậy xử trí biểu ca!" Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, vì Cung thị thuận khí, ý bảo nàng không cần lo lắng!

"Ài, nhưng ám sát rốt cuộc là đại sự, Hoàng thượng cũng không có ngẫm lại, nếu Cung phủ có dã tâm muốn làm phản, đã sớm có động tĩnh, cần gì đợi đến bây giờ, ai!" Cung thị chỉ thở dài, cũng không thể nói gì khác, này Cung phủ rốt cuộc là cây to đón gió, tất nhiên có nhiều kẻ ghen tị, thừa dịp ca ca chính mình không có ở trong phủ, liền ám hại Ngao nhi!

"Nương, người cũng đừng lo lắng, cậu ở bên ngoài đánh giặc, biểu ca tất nhiên không có việc gì!" Nạp Lan Tĩnh thở dài một hơi, lại cũng không thể nói cái gì với Cung thị, dù sao việc này có thành hay không còn chưa biết được, nhiều người biết, tức thì thêm một phần nguy hiểm!

"Ai, không được, nương thật sự lo lắng, nếu không nương thay đổi mệnh phục ( y phục cáo mệnh phu nhân ), tiến cung đi nhìn một cái!" Cung thị nói xong có chút đứng ngồi không yên, nàng là chính tam phẩm cáo mệnh phu nhân, tự nhiên là có thể tiến cung!

"Bẩm phu nhân, Đại tiểu thư, ngoài cửa có Vu đại nhân cầu kiến!" Đang nói, Thu nguyệt từ bên ngoài tiến vào, tay Cung thị run lên, lần trước gặp chuyện không may, cũng là Vu đại nhân này lại đây, chớ không phải trong cung đã xảy ra chuyện?

"Thỉnh Vu đại nhân tiến vào!" Nạp Lan Tĩnh nhìn sắc mặt Cung thị không được tốt, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cung thị, ý bảo nàng yên tâm, lập tức đỡ Cung thị đi tiền viện đại sảnh trước viện chờ, Nạp Lan Tĩnh mới vừa đi vài bước, lặng lẽ phân phó vào tai Lưu Thúy vài câu, chuyện này nhất định phải làm bí mật, bằng không sẽ trở thành ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’.

"Tham kiến phu nhân, tham kiến Vận Trinh quận chúa!" Đến trước phòng, Vu đại nhân được người dẫn tới, sớm ở chỗ này chờ, nhìn Nạp Lan Tĩnh và Cung thị tiến vào, tức thì ôm quyền hành lễ!.

"Vu đại nhân đa lễ, không biết Vu đại nhân hôm nay đến có chuyện gì?" Cung thị nói xong cấp Lý ma ma một cái ánh mắt, lặng lẽ hướng vào tay Vu đại nhân ít ngân phiếu.

"Hoàng thượng có chỉ, tuyên Vân Trinh quận chúa lập tức tiến cung!" Vu đại nhân giấu giếm đem ngân phiếu kia đặt ở trong ngực, trên mặt mang theo ý cười.

"Làm phiền Vu đại nhân tiện thể nhắn lời đến, quý phủ đã chuẩn bị tốt nước trà, Vu đại nhân chờ một lát, ta sửa sang xong lập tức tiến cung!" Cung thị hơi cười, tổng cảm thấy Hoàng thượng lúc này tuyên Nạp Lan Tĩnh vào cung, tất nhiên là có chuyện. Nàng trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, tức thì nói một câu, để Vu đại nhân chờ ở nơi này, nàng muốn cùng Nạp Lan Tĩnh vào cung.

"Làm phiền phu nhân, bất quá hạ quan còn vội hồi cung phục mệnh, mời quận chúa cùng hạ quan nhanh tiến cung để diện thánh!" Vu đại nhân mỉm cười, trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu Cung thị, hôm nay sự tình trọng đại, hơn nữa đối với địa vị Cung phủ ở Đại Dong rất đặc biệt, nếu xử lý không tốt, so với sự việc của Kiếm Hồn còn muốn làm người ta nhức đầu hơn.

"Nương, ngài cứ yên tâm! Làm phiền Vu đại nhân!" Nạp Lan Tĩnh hướng Cung thị cười cười, lộ ra nụ cười tươi để Cung thị an tâm, liền theo Vu đại nhân đi ra ngoài!

Mới vừa đi vài bước, Vu đại nhân tựa hồ nghĩ tới điều gì, quay đầu đối với Cung thị nói một câu, "Phu nhân tốt nhất vẫn không nên vào cung, Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ, bất luận kẻ nào không được triệu, không thể tiến cung!" Vu đại nhân rốt cuộc nhận tiền của Cung thị, tự nhiên là muốn nhắc nhở.

Cung thi nghe xong lời này, trong lòng lại càng lo lắng, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không thể làm, đưa Nạp Lan Tĩnh ra khỏi viện, ngoài cửa Lưu Thúy đã chuẩn bị tốt xe ngựa, Nạp Lan Tĩnh để Lưu Thúy giúp đỡ tiến vào trong xe, chỉ chừa cho Cung thi nhìn thấy một bóng lưng.

Xe ngựa đi cũng rất vội vã, đến ngoài cửa cung, giọng nói Lưu Thúy từ bên ngoài xe ngựa truyền đến, "Tiểu thư, biểu tiểu thư, cùng Cung lão tướng quân, hình như đều ở ngoài cửa cung!"

Nạp Lan Tĩnh nghe được, vội vàng vén mành xe ngựa lên nhìn, quả thật là Vận Ninh quận chúa cùng Cung lão tướng quân, xe ngựa lại đến gần thêm, Nạp Lan Tĩnh nhanh xuống xe, "Gặp qua ngoại tổ phụ, gặp qua biểu tỷ!" Nạp Lan Tĩnh cho Lưu Thúy giúp đỡ, nhanh chóng đi tới hành lễ.

"Đứng lên đi, ngươi đến làm cái gì vậy?" Cung lão tướng quân sắc mặt tràn đầy tức giận, nhìn Nạp Lan Tĩnh như đang muốn vào cung liền hỏi một câu, cặp mắt trừng thật lớn, tựa hồ là muốn phun ra lửa.

"Bẩm tổ phụ, Hoàng thượng tuyên Tĩnh nhi vào cung!" Nạp Lan Tĩnh phúc phúc, nhìn Cung lão tướng quân cầm Thượng Phương bảo kiếm trong tay, nếu không phải Vận Ninh quận chúa ngăn cản, sợ là ông đã sớm vào cung cùng Hoàng thượng tranh luận một phen.

"Cái gì? Hắn cũng tuyên ngươi vào cung? Nói Ngao nhi nhà ta là thích khách còn chưa tính, nay ngay cả ngươi cũng bị triệu vào cung, chẳng lẽ còn muốn nói ngươi một cái tiểu nha đầu nhu nhược cũng là thích khách hay sao?" Cung lão tướng quân vừa nghe thấy Nạp Lan Tĩnh cũng bị triệu vào tiến cung, cơn tức vừa vất vả được áp chế xuống nay lại bùng lên, hắn đau lòng cho tôn tử, ngoại tôn nữ cũng đau như nhau, nay tôn tử bị bắt vào trong, tuyệt đối không thể dễ dàng để cho bọn họ đem cả Nạp Lan Tĩnh đi vào, âm thanh Cung lão tướng quân vốn đã to nay hắn lại cố ý nói lớn hơn, đoán chừng ngay cả người bên trong cung cách tường chắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

" Ngoại tổ phụ bớt giận, trong đó chắc là có cái gì hiểu lầm!" Nạp Lan Tĩnh hết lời khuyên, ngoại tổ phụ càng già tính khí càng bá đạo, thật nhìn không ra hắn là đại tướng danh chấn một thời, nghe nói thời trẻ chưa bao giờ thua trận lần nào, được người đời tặng biệt hiệu Thường Thắng tướng quân, nhưng hiện tại phần cơ trí kia tựa hồ đã sớm không còn nhìn ra.

"Hiểu lầm. Có thể hiểu lầm cái gì chứ?" Cung lão tướng quân vẫn không thuận theo không nghĩ buông tha, xem dáng vẻ này lại giống như cái hài đồng đến đây giở trò ngang ngược .

"Cung lão tướng quân bớt giận, ngài cứ yên tâm đi!" Vu đại nhân nhìn lão tướng quân tính tình nóng nảy như vậy, hơi hơi chau mày, lại để cho người giữ cửa thành nhanh mở cửa cung ra, Cung lão tướng quân cũng không phải người mà hắn có thể đối phó, nói vài câu làm ra bộ khuyên nhủ là được, chứ nếu thực sự chọc giận hắn mất hứng, sợ cái mạng nhỏ của mình cũng xong đời.

"Ngài đừng nóng vội, Tĩnh nhi nhất định sẽ không có việc gì, biểu ca nhất định cũng sẽ không có việc gì!" Nạp Lan Tĩnh nhìn Vu đại nhân vào cửa cung, cũng lên xe ngựa gật đầu với Vận Ninh quận chúa, để cho nàng vô luận như thế nào cũng khuyên nhủ được Cung lão tướng quân, việc này nếu làm tốt, liền cũng thế, nếu làm không tốt sợ là tội lớn mất đầu!.

Chờ Nạp Lan Tĩnh tiến vào cửa cung, cửa cung nặng nề lập tức đóng lại, Cung lão tướng quân hơi híp mắt lại, môi mang theo ý cười, này ngoại nữ tôn của hắn thật có khí phách của hắn năm đó, nhưng chỉ trong nháy mắt Cung lão tướng quân liền thay đổi ánh mắt, oán giận lại không ngừng tăng lên!.

Đến ngoài cửa Huyền Vũ, Nạp Lan Tĩnh xuống xe ngựa, để Lưu Thúy đỡ mình, giống như lần trước, đi bước một đi lên bậc thang tiến vào Dưỡng Tâm điện!

"Tham kiến Hoàng thượng!" Khi cửa chính Dưỡng Tâm điện đóng, Nạp Lan Tĩnh giống như lần trước quỳ trên mặt đất hành lễ, hôm nay trên đại điện vẫn như bình thường, Hoàng thượng ngồi ở vị trí chủ thượng, Tương Bình vương cùng Nạp Lan Diệp Hoa cùng ngồi hai bên Hoàng thượng, Hình bộ Thượng Thư ngồi ở bên dưới họ, lần này có chút bất đồng là Cung Ngao quỳ trên mặt đất, vài sợi tóc rơi ra có chút rối loạn, quỳ bên cạnh còn có một nam tử, xem trang phục của hắn, hẳn là phó tướng của Cung Ngao!

"Miễn lễ, ban thưởng ngồi!" Hoàng đế lặng lẽ chỉnh ánh mắt, trong âm thanh tựa hồ có chút mệt mỏi, mí mắt mang theo quầng thâm, có lẽ do ngủ không được ngon giấc.

"Tạ Hoàng thượng" Nạp Lan Tĩnh cúi người, liền ngồi xuống, nhìn thấy tầm mắt của Cung Ngao hơi gật đầu, ý bảo hắn yên tâm.

"Bình Thượng Thư, ngươi có lời gì thì hỏi đi" Hoàng đế nói xong, hai mắt nhắm lại dường như có chút mệt mỏi, nhưng ngón tay cũng không ngừng gõ mặt bàn.

"Dạ, Vận Trinh quận chúa, hạ quan muốn hỏi ngài một chuyện, đêm đó Kiếm Hồn vương gia gặp chuyện không may, ngài ở nơi nào?" Bình thượng thư được mệnh lệnh của Hoàng đế, mi hơi cau lại liền từ chỗ ngồi đứng dậy, nhưng cùng lần trước khác biệt, trên người hắn tựa hồ thiếu đi dáng vẻ cả vú lấp miệng em, chắc vì chuyện lần trước bị thua thiệt trước Nạp Lan Tĩnh.

"Tất nhiên là ta ở phủ ngoại tổ phụ!" Nạp Lan Tĩnh hơi hơi cười, âm thanh rõ ràng truyền vào lỗ tai mọi người. Nghe thấy lời nói của Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Diệp Hoa hơi cau mày, nhưng chỉ trong nháy mắt, trên mặt hắn liền khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ ngày thường.

"Vận Trinh quận chúa ngươi có biết tội của ngươi không?" Bình thượng thư hít sâu một hơi nâng cao giọng lên, nhưng cũng chỉ nâng cao giọng nói, không như lần trước còn có ánh mắt hiện lên sắc bén, trên mặt tựa hồ bình tĩnh không một tia gợn sóng.

"Tự nhiên không biết!" Nạp Lan Tĩnh hơi ngẩng đầu, đó một cỗ ngạo khí bẩm sinh vốn có. Tương Bình vương vốn muốn mở miệng vì Nạp Lan Tĩnh nói cái gì đó, nhưng xem bộ dáng của nàng căn bản là không cần giúp đỡ đi.

"Truyền vật chứng!" Bình Thượng thư lui từng bước nhìn mặt Hoàng thượng không có cái gì không ổn, mới để cho hạ nhân đem y phục dạ hành tìm được trong phòng của Cung Ngao trình đi lên.

"A, đây là vật chứng theo lời Thượng thư nói? Thật khiến người ta khó hiểu đi?" Nạp Lan Tĩnh nhìn y phục dạ hành trên mặt ý cười càng sâu, người nọ chung quy là trúng kế, ngược lại hôm nay muốn nhìn tâm tư Hoàng thượng đi.

"Hừ, đêm qua Hoàng thượng gặp chuyện, thị vệ trong cung truy đuổi hắc y nhân tới bên ngoài Cung phủ liền nhìn thấy thích khách kia nhoáng một cái không thấy bóng dáng đâu, lại phát hiện tiếp ứng cho thích khách là Lưu phó tướng, cũng không nghĩ tới biết được chân tướng Kiếm Hồn vương gia bị sát hại!" Bình thượng thư nói rất rõ ràng.

"Sao? Người tiếp ứng, thật sự khéo a, nếu có người ở bên ngoài phủ Bình Thượng Thư lén lút, có phải hay không có thể nói là thích thách vào trong viện Bình Thượng thư, thích khách này đó chính là Bình thượng thư?" Nạp Lan Tĩnh trong mắt đen tối không rõ ý tứ hàm xúc, nàng vốn cảm thấy kỳ quái, kiếp trước Cung gia có chiến công hiển hách, mặc dù Nhị di nương nhận hết sủng ái của Nạp Lan Diệp Hoa, nhưng cuối cùng cũng không có tay động đến Cung phủ, Cung phủ như thế nào lại bị người hãm hại, nay xem ra nguyên nhân là trong phủ có nội gian, sợ là Nhị di nương bị người lợi dụng, ngay cả Niệm Nô cũng bị người khác lợi dụng, chân chính độc thủ, chắc phải đợi Cung phủ sụp đổ mới xuất hiện đi.

"Biểu tiểu thư, ngài nhận tội đi, lúc trước thiếu gia để biểu tiểu thư làm mồi dụ, để dẫn Kiếm Hồn Vương gia đến, giả vờ bị người bắt cóc, sau đó lại đem Kiếm Hồn vương gia giết chết, lại để biểu tiểu thư nói dối là được người cứu đi, khiến Hình bộ không thể nào tra ra được!" Người nọ từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, thanh âm lại có chút run run giống như sợ hãi, ngay cả nói chuyện giọng nói đều rất nhỏ.

"Trách không được quận chúa trễ như thế còn muốn đi tướng quân phủ, nguyên lai nguyên nhân là như vậy!" Bình thượng thư lạnh lùng nói một câu, lời nói của Lưu phó tướng cùng với điều hắn tra được ăn khớp với nhau.

"Hoàng thượng minh xét, đây bất quá là lời phiến diện từ một phía của Lưu phó tướng, vi thần không có lý do gì để ám sát Hoàng thượng, càng không có lý do giết hại Kiếm Hồn vương gia, chắc chắn là ngươi, y phục dạ hành nhất định do ngươi cố ý giấu trong phòng của ta!" Cung Ngao cau chặt mày, nói hắn ám sát Hoàng thượng quả thực là chê cười, nếu Cung phủ có cái tâm tư này, giang sơn lại há có thể theo họ Kiếm bọn họ họ.

"Thiếu gia đến lúc này rồi ngài nhận tội đi, Cung phủ đề phòng nghiêm ngặt, cho dù hạ quan có tâm tư này, muốn đem quần áo giấu ở trong phòng của ngài sao có thể là chuyện dễ dàng! Thượng thư đại nhân, hạ quan nơi này có một phong thư của thiếu gia gửi cho lão gia, để cho hạ quan đưa đến biên quan, hạ quan còn chưa kịp chuyển đi!" Người nọ nói xong từ trong tay áo lấy ra một phong thư, giao vào tay Bình thượng thư.

"Ngươi, nói bậy!" Cung Ngao gắt gao cau mày, chính mình vì cấp biên quan ký thư tín, trên tay hắn làm sao có được! Chắc chắn là có người hãm hại!

"Hoàng thượng, vi thần nơi này cũng có thư tín tìm được trong phòng Cung đại nhân!" Bình thượng thư nói xong từ giữa tay áo cũng lấy ra một chồng thư tín, trình lên, Hoàng thượng lúc này cũng mở to mắt, đem thư tín kia mở ra, xem một phong lại thêm một phong, càng xem tiếp mày càng nhíu chặt.

"Cung Ngao ngươi có gì để nói?" Hoàng thượng vỗ mạnh cái bàn đem thư tín toàn bộ ném tới mặt đất, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nạp Lan Tĩnh xoay người từ mặt đất nhặt lên mấy phong thư, càng xem càng kinh hãi, trên thư viết Cung tướng quân đã cùng quân địch cấu kết, ra ngoài đánh giặc bất quá chỉ là cái cớ, trên thực tế là muốn mang theo toàn bộ binh tướng sĩ bên người đi, mà Cung Ngao làm nội ứng đầu tiên là giết Kiếm Hồn, khiến Phiên vương đối với Hoàng đế nổi lên dị tâm, sau đó ám sát Hoàng đế để cho Hoàng đế nghi ngờ do Tương Bình vương làm, khi kinh thành trở nên hỗn loạn, Cung tướng quân thừa lúc rối loạn đánh vào kinh thành.

"Nói bậy, tất cả đều là nói bậy, Hoàng thượng minh giám, vi thần và phụ thân vẫn luôn trung thành và tận tâm, chưa bao giờ có tâm tư khác!" Cung Ngao không khỏi biến sắc, thông đồng với địch là tội lớn tru di cửu tộc, làm tướng ở bên ngoài sợ nhất việc trong triều có người hãm hại, đến lúc đó loạn trong giặc ngoài Hoàng thượng trước tiên là đối phó với gia quyến trong kinh thành của tướng sĩ, bức tướng lĩnh đi vào khuôn khổ, sau đó nhất nhất trừ bỏ! Cung Ngao gắt gao cau mày, hiện tại mới hiểu sự tình so với hắn trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn.

"Trung tâm? Trên mặt có ấn ( con dấu ) chương riêng biệt của Cung gia các ngươi? Nét chữ này trẫm vẫn nhận ra được." Hoàng đế trên mặt rõ ràng là vô cùng tức giận, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm, mỗi một gia tộc đều có con dấu của chính mình, trừ bỏ người trong gia tộc biết cũng chỉ có Hoàng đế biết được.

"Hoàng thượng, bút tích này có thể bắt chước, chỉ cần để nội các đại sĩ trong cung nhìn một chút, lập tức biết thư này đến tột cùng có phải từ chỗ tay cậu ra không, về phần con dấu này thần nữ đã từng xem qua thư cậu viết cho mẫu thân, con dấu này mặc dù cùng con dấu của cậu giống nhau, nhưng thực sự đây không phải con dấu của cậu!" Nạp Lan Tĩnh nhặt thư lê, lại trình lên Hoàng thượng, liếc mắt một cái mang theo tia khinh thường nhìn phó tướng kia, chính mình nếu dám thiết kế hắn như thế nào lại lưu lại nhược điểm trên tay người, hắn phái người đi trộm con dấu cũng không nghĩ đến con dấu này đã sớm bị Vận Ninh quận chúa đổi đi, ngay cả Cung Ngao cũng không biết.

Hoàng đế cau mày, đem con dấu trên thư tín cẩn thận xem lại, quả nhiên phía dưới chữ Cung thiếu mất một nét ngang! Con dấu của đại gia tộc đều làm bằng sắt tốt nhất chế tạo thành, trên mỗi con dấu của gia tộc đều có màu sắc và hoa văn do chuyên gia thiết kế, dù là người gặp qua con dấu này muốn bắt chước thì hoa văn trên mặt nó cũng không thể bắt chước, kể cả bắt chước vô cùng giống nhưng so với bản gốc vẫn thiếu chút gì đó.

Phó tướng kia nhìn sắc mặt Hoàng thượng, trong lòng thầm kêu không tốt, nhìn Nạp Lan Tĩnh thần sắc như đã định trước việc này, chẳng lẽ hắn bị nàng thiết kế?.

"Còn có, ngươi nói biểu ca lợi dụng ta dụ Kiếm Hồn vương gia ra ngoài, ngươi là tận mắt nhìn thấy?" Nạp Lan Tĩnh hơi mỉm cười, nếu chỉ dựa vào thư tín tất nhiên không thể tiêu trừ hết hoài nghi trong lòng Hoàng thượng, mặc dù hắn biết rõ Cung gia luôn theo hắn làm việc nhưng nếu có người nhắc tới chuyện này, e rằng trong lòng hắn sẽ đề phòng nhiều hơn.

"Đúng vậy, lúc ấy thiếu gia để cho hạ quan tự mình lựa chọn người!" Lưu phó tướng híp mắt, Nạp Lan Tĩnh đã bị người trong hoàng thất nghiệm thân qua trên người cũng không có miệng vết thương, nay muốn chứng minh là mình nói dối chỉ có thể cho người ta nhìn thấy miệng vết thương trên người nàng, nhưng một khi thấy vết thương đó là nàng mắc tội khi quân, cũng có nghĩa là tội tru di cửu tộc, Cung phủ lại đúng là trong cửu tộc.

"Nếu biểu ca để cho ta cố ý khiến Kiếm Hồn vương gia mắc mưu, ta đây trên người tự nhiên không có vết thương có phải hay không?" Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, ý cười càng ngày càng sâu, người này thật thông minh, hắn đi ván cờ này vô luận như thế nào cũng là hắn thắng, nếu mình không cho các nàng xem miệng vết thương, liền không thể cứu Cung Ngao, nhưng nếu xem miệng vết thương, chính mình lại mắc vào tội khi quân, ngay cả khi Hoàng đế khai ân, chỉ ban thưởng tội chết cho mình, không truy cứu người khác, nhưng làm ra chuyện như vậy sợ Hoàng thượng đối với Cung phủ sẽ không còn tín nhiệm như trước, đây chính là cái gai trong lòng hắn chỉ sợ khi có cơ hội hắn sẽ trừ bỏ Cung phủ. Nhưng mà, Nạp Lan Tĩnh chớp mắt chính mình phảm làm đó là đi một chiêu nguy hiểm, chuyển bại thành thắng.

"Đây là điều hiển nhiên!" Lưu phó tướng cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, hắn chính là ôm quyết tâm có phải chết cũng kéo Nạp Lan Tĩnh chôn cùng, hắn tự nhiên cũng nguyện ý, tất nhiên hôm nay nhiệm vụ được giao ,hắn sẽ không phụ lòng chủ thượng.

"Hảo, thỉnh Vu đại nhân nói cho hắn biết, ngươi nghe thấy được cái gì?" Nạp Lan Tĩnh xoay đầu lại, trong mắt mang heo ý cười đối với Vu đại nhân gật gật đầu.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm đó hạ quan cũng từng tiến vào tướng phủ, Nạp Lan tướng gia nói Vận Trinh quận chúa không có trong quý phủ, hạ quan vì cẩn thận nhằm tránh cho có người gian dối, liền tra xét khuê phòng quận chúa, ngửi được trong phòng quận chúa một cỗ mùi mê hương, chính là sự tình này quá trọng đại, thần không dám kết luận vội vàng, lập tức đem việc này cấp báo lên Bình thượng thư!" Vu đại nhân quỳ trên mặt đất, đem sự việc ngày ấy hắn phát hiện được trình báo Hoàng thượng nghe.

"A? Nếu biểu huynh để cho ta đi làm mồi dụ, thử hỏi mê hương trong phòng ta là làm sao? Chẳng lẽ đem nó làm hương liệu đốt sao?" Nạp Lan Tĩnh hơi hơi cười, nhìn tên phó tướng quỳ trên mặt đất vẻ mặt không có chút nào bối rối, trong lòng tự nhiên cũng hiểu đây bất quá là lời phiến diện một phía từ Vu đại nhân, không chứng minh được gì cả, dù sao thứ mùi này là không thể đem nó làm nhân chứng được.

"Cái này hạ quan làm sao biết, dù sao chuyện của biểu tiểu thư hạ quan không thể hỏi đến!" Phó tướng kia sắc mặt vẫn như trước, mặc dù ở trước mặt Hoàng đế thần sắc hắn vẫn thật tự nhiên, dù sao hắn cũng là nội gián ở Cung phủ thời gian dài như vậy, tự nhiên đem loại vẻ mặt lạnh nhạt này luyện thật thành thục đi, lại nói Nạp Lan Tĩnh nhắc tới việc này quả thực là tự chui đầu vào rọ, nếu ngày ấy nàng bị người bắt đi, vậy Kiếm Hồn chết liền cùng nàng có liên quan, nàng không chỉ phạm tội khi quân, sự việc trọng đại biết mà không báo còn cố ý muốn giấu giếm, kể cả Tương Bình vương không truy cứu thì Hoàng thượng, Thái hậu sao lại có thể buông tha nàng, nghĩ vậy trên mặt nam nhân lại càng thêm bình tĩnh.

"A, nếu lời Vu đại nhân không thể chứng minh cái gì, như vậy xin mời Bình Thương thư biết được cái gì đem nói ra!" Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, nếu như kế hoạch đã vạch sẵn, mặc kệ là Bình thượng thư lấy ra chứng cớ gì tất nhiên đều có liên quan đến nàng, chính là mình lại cứ muốn cho bọn họ không tưởng được rằng, chính mình sẽ cấp cho mọi người một cái kinh hỉ, không những vì chính mình, khiến Cung Ngao thoát được tội mà còn Na Già kia sa lưới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom