Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
"Công tử..."
"Công tử mau dậy đi!"
Phong Lãnh Nguyệt mơ hồ nghe thấy ai đó đang gọi mình, tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Vừa mới tỉnh giấc, đầu óc y vẫn còn mơ mơ màng màng. Y vén chăn lên lại bất ngờ nhìn thứ đắp trên người y không phải chăn mà là một tấm áo choàng.
A Thất gọi nhưng không thấy Phong Lãnh Nguyệt trả lời liền vội đi vào trong, vén màn hỏi "Công tử đã dậy chưa?"
Ngay một thoáng nhìn thấy A Thất, y giật mình tưởng rằng bản thân vẫn còn đang ở Hòa Việt vương phủ.
Phong Lãnh Nguyệt cười khổ, xoa thái dương nhận ra bản thân đang ở phòng cũ của y trước đây. Y trở về Phong Quốc đã bốn ngày!
A Thất thấy Phong Lãnh Nguyệt đã tỉnh, ngồi ngẩn người trên giường ôm lấy kiện áo choàng màu đen.
"Công tử, vẫn nên rời giường đi thôi, trong cung phái người đến mời công tử vào cung một chuyến."
Phong Lãnh Nguyệt hoàn hồn, y gấp tấm áo choàng lại rồi mới rời giường rửa mặt, để A Thất giúp mặc y phục, chải tóc.
Lại nói đến A Thất này, ngày đó khi biết rằng Phong Lãnh Nguyệt sẽ trở về Phong Quốc liền quỳ xuống trước mặt y xin đi cùng. Đáng nhẽ y không cần đưa theo người hầu nhưng A Thất lại không buông tha y, còn lấy ra lí do Dạ Tuyết tướng quân đã căn dặn phải chăm sóc y thật tốt mà theo. Y mền lòng liền xin hoàng đế Phong Nguyệt và quốc sư Vương Quân đưa A Thất đi cùng.
Hôm nay là lần đâu tiên sau bốn ngày y trở về Phong Quốc, cũng là lần đầu tiên sau mười hai năm xa hương biệt xứ Phong Lãnh Nguyệt tiến cung.
Nữ vương Phong Quốc Phong Khiếu Nguyệt ngồi trên long kỷ phê duyệt tấu chương, đôi mày khẽ cau lại. Phong Khiếu Nguyệt năm nay đã gần năm mươi tuổi, trên mặt đã xuất hiện nhiều vết nhăn của sự lão hóa. Tuy nhiên Phong Khiếu Nguyệt lúc này đây nhìn như một quý phụ quyền quý, nhan sắc tuy đã phai theo thời gian nhưng tổng quan nhìn bà vẫn rất đẹp. Có thể thấy rằng, thời thiếu nữ Phong Khiếu Nguyệt là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương.
Phong Lãnh Nguyệt đi đến, quỳ xuống hành lễ "Tham kiến nữ vương, nữ vương thiên tuế!"
Phong Khiếu Nguyệt ngẩn đầu, dung nhan nhu hòa nhưng đôi con ngươi lại sắc sảo. Bà ta không vội cho Phong Lãnh Nguyệt đứng lên.
"Đây không phải là Lãnh Nguyệt sao?! Nhiều năm rồi trở lại Phong Quốc, thích nghi được rồi chứ? Có cần trẫm sắp xếp để ngươi vào trong cung không?"
Phong Lãnh Nguyệt cúi đầu "Nhờ phúc nữ vương, Lãnh Nguyệt cảm thấy hiện tại rất tốt. Tạ ân nữ vương chiếu cố."
Phong Khiếu Nguyệt nhếch môi "Đứng dậy đi."
"Tạ nữ vương."
Phong Khiếu Nguyệt không mấy quan tâm Lãnh Nguyệt, tiếp tục xem xét tấu chương trong tay. Bà ta gập một bản tấu chương lại, tiện tay lấy một bản khác trong đống tấu chương trên bàn, vờ như lơ đễnh hỏi "Lãnh Nguyệt mới vừa trở về, có biết tình hình Phong Quốc ta chưa?"
Phong Lãnh Nguyệt đáp "Lúc trước đã nghe quốc sư nói đôi chút, nắm được chút chuyện chưa rõ cụ thể tình hình nghiêm trọng đến mức nào."
Phong Khiếu Nguyệt nhếch môi cười, có điều nụ cười này lại khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương "Quên mất Lãnh Nguyệt là nghĩa tử của Vương Quân. Trẫm thấy ngươi đến Phong Nguyệt mười hai năm, thông minh lanh lợi hơn nhiều rồi."
Phong Lãnh Nguyệt vội quỳ xuống, cuối đầu "Thần không dám."
"Ấy, trẫm là đang khen ngươi, ngươi quỳ xuống làm gì?" Tuy lời nói là vật nhưng Phong Khiếu Nguyệt không tính để y đứng lên.
Phong Khiếu Nguyệt ngã ra ghế tựa, một tay chống trán "Phong Lãnh Nguyệt, trước mặt trẫm cũng không cần giả vờ cái gì cũng không biết như vậy. Đinh vương từng đến gặp ngươi, vậy ngươi hẳn biết tình hình nội chiến. Ngươi ở trước mặt trẫm, một bộ dạng cái gì cũng không biết vậy chẳng phải cho rằng trẫm hồ đồ, dễ lừa gạt sao!"
Phong Lãnh Nguyệt thần toát mồ hôi "Thần không dám, xin nữ vương thứ tội!"
Bà ta lại cười "Trẫm đương nhiên biết ngươi không dám, cũng có thể là dám nghĩ nhưng chẳng có gan làm. Lãnh Nguyệt, ngươi đừng quên mẫu thân ngươi vẫn đang ở đây."
Phong Lãnh Nguyệt siết chặt nắm tay. Bà ta lại nói tiếp "Trẫm biết ngươi rất hiếu thảo, ngươi hẳn biết nên làm gì rồi. Ngươi yên tâm, trẫm tạm thời sẽ không động đến mẫu thân ngươi đâu."
Phong Lãnh Nguyệt dập đầu, khom mình quỳ rạp xuống thềm "Thần hiểu rõ."
"Được rồi, trở về đi."
"Tạ ân nữ vương, thần xin cáo lui."
Phong Lãnh Nguyệt trở về vương phủ, y không nhìn thấy mẫu thân mình đâu, nghĩ đến lời của Phong Khiếu Nguyệt nói trong lòng thoáng hoảng hốt. Khi nghe A Thất nói rằng mẫu thân y đến chùa lớn trong thành thắp hương y mới yên tâm.
Phong Lãnh Nguyệt đến từ đường trong vương phủ, nơi đó chỉ thờ bốn bài vị duy nhất, chính là tiên hậu, thái tử tiền nhiệm, phụ thân y và chính thất tam vương phi.
Phong Lãnh Nguyệt lặng lẽ thắp cho họ một nén nhang, không nói gì chỉ ngây ngốc quỳ trước bốn bài vị.
Không biết Lãnh Nguyệt đã quỳ bao lâu, đến khi A Thất đứng bên ngoài từ đường kêu vài tiếng y mới hoàn hồn đứng lên.
"Có chuyện gì sao?"
A Thất lắc đầu nói "Nô tài không biết, quốc sư đột nhiên đến thăm nói muốn gặp công tử có việc gấp."
Phong Lãnh Nguyệt nhăn mày "Nghĩa phụ đang ở đâu?"
"Quốc sư đang ở đại sảnh đợi người."
Phong Lãnh Nguyệt đến đại sảnh liền nhìn thấy nam nhân vận bạch y thanh nhã, tóc xõa ngang eo đang đứng ở giữa.
"Nghĩa phụ?"
Vương Quân quay đầu nhìn y, đôi mày cau lại "Khi nảy con tiến cung? Gặp Phong Khiếu Nguyệt rồi sao?"
Phong Lãnh Nguyệt gật đầu "Sáng nay nữ vương đã truyền con tiến cung. Nhìn thấy nghĩa phụ lo lắng như vậy, có chuyện gì rồi sao?"
Vương Quân lúc này mới ngồi xuống ghế bên cạnh "Chuyện quả thật là có."
Phong Lãnh Nguyệt hỏi lại "Đã sảy ra chuyện gì?"
Vương Quân không trả lời ngay ngược lại hỏi "Nguyệt Nhi, trước đây ở Phong Nguyệt con được Tiêu tướng quân và Dạ Tuyết tướng quân chiếu cố rất tốt đi?"
Phong Lãnh Nguyệt căng thẳng "Đúng vậy. Nghĩa phụ, chuyện liên quan tới họ sao?"
Vương Quân cau mày càng chặt "Con có nghe qua chuyện ở vùng Miên Trung chưa?"
Phong Lãnh Nguyệt gật đầu "Đã nghe Dạ Tuyết tướng quân nói qua, ở Miên Trung xuất hiện một đội binh mã quái dị. Dạ Tuyết cũng phụ trách bên Miên Trung."
Vương Quân thở dài "Con bé gặp chuyện lớn rồi!"
Tim Phong Lãnh Nguyệt đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, có chút gấp gáp hỏi "Ý nghĩa phụ là gì? Dạ Tuyết tướng quân sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Vẻ mặt Vương Quân nghiêm trọng "Ta không chắc lắm. Phía Miên Trung kia ngày càng phức tạp, binh sĩ trốn trong núi sâu không lộ mặt. Ta đã cho người thám thích tình hình bên Miên Trung, binh sĩ đã lên đến hai vạn quân. Hằng ngày đều có binh sĩ mới đến, không rõ là từ đâu, hằng ngày cứ một tăng!"
Vương Quân nặng nề nói "Có lẽ... Miên Trung lần trận chiến đầu tiên mở màn cho thời loạn."
Phong Lãnh Nguyệt có chỗ hiểu có chỗ không. Khi còn nhỏ y từng nghe Vương Quân nói về chiến loạn nhưng y không tài nào nghĩ đến nó sẽ sảy ra khi y còn tại thế. Y cứ nghĩ chiến loạn sẽ sảy ra nhanh như vậy.
Vương Quân nói rằng Miên Trung là chiến trường mở màn, vậy Dạ Tuyết không phải gặp nguy sao?
"Nghĩa phụ..."
"Nguyệt Nhi." Vương Quân cắt ngang lời y "Nữ tử mà con thích có phải là Dạ Tuyết không?"
Phong Lãnh Nguyệt giật mình, thì ra Vương Quân đã sớm biết. Y gật đầu "Là nàng."
Vương Quân thở dài "Hà tất phải thế!"
Phong Lãnh Nguyệt sửng sốt "Nghĩa phụ có ý gì?"
Vương Quân đứng dậy, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt y, ở tư thế này nhìn Lãnh Nguyệt có chút nhỏ bé.
"Nguyệt Nhi, con và Dạ Tuyết đáng lẽ không nên quen nhau. Con hẳn nên biết tình này không nên có!"
Phong Lãnh Nguyệt mín môi "Con..." ấp úng nửa ngày vẫn không thốt ra thêm chữ nào.
Vương Quân lại nói "Đến một số thời điểm, hai đứa cần phải đưa ra một sự lựa chọn thông minh. Nguyệt Nhi, nếu cho con nắm quyền lựa chọn ta mong con sẽ không do dự. Mọi chuyện đều cần có kết thúc, cần có sự hy sinh."
Phong Lãnh Nguyệt cúi đầu.
Vương Quân nhìn y "Dạ Tuyết có lẽ không sao đâu, quý nhân ắt có thiên tướng."
Vương Quân rời đi khi nào Phong Lãnh Nguyệt cũng không chú ý. Trong đầu y vẫn luôn quanh quẩn lời Vương Quân nói.
Số mệnh khó trái, thiên ý khó tránh. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.
Ngày mười ba tháng hai, Huyễn Lam đại lục năm tân nguyên thứ 1446, huyết vân xuất hiện, bao trọn bầu trời đại lục.
Huyết vân xuất hiện từ vùng Miên Trung, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong một ngày lan ra khắp đại lục. Gần vùng Miên Trung, mùi máu tanh cùng tử khí nồng nặc tỏa lên tận trời.
Cũng ngay đêm hôm đó, mặt trăng tròn trịa treo cao trên trời cao không còn màu bạc tinh khiết nữa, ánh trăng bị nhiễm màu đỏ như máu. Huyết nguyệt không phải lần đầu tiên xuất hiện, cứ cách trăm năm một lần, huyết nguyệt treo cao như báo hiệu sự xui xẻo giáng đến.
Lần này huyết nguyệt xuất hiện, treo cao suốt ba ngày ba đêm. Ba ngày này chẳng có lấy một ánh mặt trời, thời gian như bị bấm ngừng ở hình ảnh huyết nguyệt quỷ dị treo cao, huyết vân lơ lửng trong không trung như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống một cơn mưa máu.
Huyết nguyệt treo trọn ba ngày ba đêm. Khi ánh sáng yếu ớt đầu tiên chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp huyết vân tanh nồng, ma tộc xuất hiện, binh lính bị ma tộc khống chế ở Miên Trung xuất chiến đánh vào biên cương Ngụy Quốc và Phong Nguyệt vương triều.
Con người chỉ biết ma tộc qua lời kể của những người đi trước, chung quy cũng chỉ mang tâm tình nghe truyền thuyết không có thật. Hiện tại nhìn thấy uy lực của ma tộc thực sự, con người vẫn kinh hãi tột độ.
Dạ Tuyết đứng đầu chỉ huy trong trận chiến ở Miên Trung, nàng kết hợp với tướng quân Ngụy Quốc xây dựng tuyến phòng thủ cách biên giới hai nước vài dặm. Tuyến phòng thủ ngăn được trận đòn đầu tiên của ma tộc nhưng không thể giữ chân họ được bao lâu. Trong lần tiến công thứ hai, tuyến phòng thủ bị triệt để phá vỡ.
Dạ Tuyết cho quân rút về thành An Thạch.
Trong hai trận chiến trên, binh sĩ bên phía ma tộc ra trận đa phần đều là nhân tộc bị khống chế. Chỉ huy binh là một số ma tộc cấp thấp có khả năng khống chế tâm trí người.
Lẫn trong đám binh sĩ còn có mấy nghìn binh là người chết bị khống chết, tựa như trận chiến hai mươi tư năm trước.
Chiến trường ở biên cương hỗn loạn tột độ, người sống người chết đánh nhau, nhân tộc ma tộc đoạt đất.
Ngày mười chín tháng hai năm tân nguyên thứ 1446, tòa thành ở biên cương Ngụy Quốc bị ma tộc xâm chiếm. Quân lính Ngụy Quốc đành rút lui, tòa thành giáp biên bị ma tộc đồ sát, oán khi ngút trời.
Việc Ma tộc đồ sát một thành trì liền bị người của tu chân giới chú ý đến.
Rạng sáng ngày hai mươi mốt tháng hai, tu sĩ của Vãn Thuyết Môn núi Côn Luân thuộc lãnh địa Ngụy Quốc đến cứu viện.
Nội trong ngày hai mươi mốt, Vãn Thuyết Môn đánh đuổi ma tộc ra khỏi thành biên cương, tiến sâu vào sào huyệt ở Miên Trung bắt ma tộc.
Ngày hai mươi lăm, Miên Trung nổi lên dị biến, bầu trời đen kịt một mảng, mùi huyết tinh đầu trời. Ma tộc cấp cao phá vỡ phong ấn tràn lan ra đại lục.
Cùng ngày hôm đó, mười ba tòa thành ở Liêu Quốc cũng xuất mây đen, lẩn trong mây đen còn có vô số oán linh, tiếng kêu gào không xiết.
Mười ba tòa thành Liêu Quốc dẫn quân ma tộc đánh vào Tây Hạ và phía Tây Nam Phong quốc.
Toàn bộ đại lục rơi vào chiến loạn.
Ngày bảy tháng ba, tu sĩ Di Linh Lâm thị Ngụy Quốc, vùng Ngự thành Thanh Tiêu Phái Phong Quốc, Dạ Nguyệt sơn trang Phong Nguyệt tham gia trận chiến Miên Trung.
Ngày mười hai tháng ba, Tây Hạ bị ma tộc đoạt hai tòa thành trì.
Ngày mười bốn tháng ba, Điểu Kỳ môn Liêu Quốc chiếm tòa thành phía Tây Nam Phong Quốc. Thanh Tiêu phái trở lại chiến tuyến phía Tây Nam.
Càng về sau, ma tộc thoát ra càng nhiều lại không phải ma tộc cấp thấp chỉ có chút khả năng mê hoặc tâm trí con người nữa.
Tu chân giới cũng không nửa vời đứng ngoài cuộc xem trận chiến nữa, hầu như toàn bộ hạ tu giới đều tham gia vào trận chiến ở Miên Trung.
Trận chiến đầu tiên nổ ra vượt sức tưởng tượng của loài người. Chiến hỏa lan ra khắp nơi, hồng trần nhuộm khói lửa hơn một năm mà đến nay thiên tộc vẫn chưa xuất hiện.
Trận chiến đầu, cả nhân tộc và ma tộc thương vong nặng nề. Nhân tộc cũng nhận ra được thái độ của thiên tộc, chưa đến mức diệt tộc, thiên giới sẽ không ra tay hỗ trợ. Lực lượng ma tộc chỉ sợ sẽ càng ngày càng hùng mạnh, những ma tộc mà con người cho rằng cấp cao cũng chỉ là hạng trung bình ở ma giới.
Chiến loạn nổ ra, dân chúng lầm than.
"Công tử mau dậy đi!"
Phong Lãnh Nguyệt mơ hồ nghe thấy ai đó đang gọi mình, tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Vừa mới tỉnh giấc, đầu óc y vẫn còn mơ mơ màng màng. Y vén chăn lên lại bất ngờ nhìn thứ đắp trên người y không phải chăn mà là một tấm áo choàng.
A Thất gọi nhưng không thấy Phong Lãnh Nguyệt trả lời liền vội đi vào trong, vén màn hỏi "Công tử đã dậy chưa?"
Ngay một thoáng nhìn thấy A Thất, y giật mình tưởng rằng bản thân vẫn còn đang ở Hòa Việt vương phủ.
Phong Lãnh Nguyệt cười khổ, xoa thái dương nhận ra bản thân đang ở phòng cũ của y trước đây. Y trở về Phong Quốc đã bốn ngày!
A Thất thấy Phong Lãnh Nguyệt đã tỉnh, ngồi ngẩn người trên giường ôm lấy kiện áo choàng màu đen.
"Công tử, vẫn nên rời giường đi thôi, trong cung phái người đến mời công tử vào cung một chuyến."
Phong Lãnh Nguyệt hoàn hồn, y gấp tấm áo choàng lại rồi mới rời giường rửa mặt, để A Thất giúp mặc y phục, chải tóc.
Lại nói đến A Thất này, ngày đó khi biết rằng Phong Lãnh Nguyệt sẽ trở về Phong Quốc liền quỳ xuống trước mặt y xin đi cùng. Đáng nhẽ y không cần đưa theo người hầu nhưng A Thất lại không buông tha y, còn lấy ra lí do Dạ Tuyết tướng quân đã căn dặn phải chăm sóc y thật tốt mà theo. Y mền lòng liền xin hoàng đế Phong Nguyệt và quốc sư Vương Quân đưa A Thất đi cùng.
Hôm nay là lần đâu tiên sau bốn ngày y trở về Phong Quốc, cũng là lần đầu tiên sau mười hai năm xa hương biệt xứ Phong Lãnh Nguyệt tiến cung.
Nữ vương Phong Quốc Phong Khiếu Nguyệt ngồi trên long kỷ phê duyệt tấu chương, đôi mày khẽ cau lại. Phong Khiếu Nguyệt năm nay đã gần năm mươi tuổi, trên mặt đã xuất hiện nhiều vết nhăn của sự lão hóa. Tuy nhiên Phong Khiếu Nguyệt lúc này đây nhìn như một quý phụ quyền quý, nhan sắc tuy đã phai theo thời gian nhưng tổng quan nhìn bà vẫn rất đẹp. Có thể thấy rằng, thời thiếu nữ Phong Khiếu Nguyệt là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương.
Phong Lãnh Nguyệt đi đến, quỳ xuống hành lễ "Tham kiến nữ vương, nữ vương thiên tuế!"
Phong Khiếu Nguyệt ngẩn đầu, dung nhan nhu hòa nhưng đôi con ngươi lại sắc sảo. Bà ta không vội cho Phong Lãnh Nguyệt đứng lên.
"Đây không phải là Lãnh Nguyệt sao?! Nhiều năm rồi trở lại Phong Quốc, thích nghi được rồi chứ? Có cần trẫm sắp xếp để ngươi vào trong cung không?"
Phong Lãnh Nguyệt cúi đầu "Nhờ phúc nữ vương, Lãnh Nguyệt cảm thấy hiện tại rất tốt. Tạ ân nữ vương chiếu cố."
Phong Khiếu Nguyệt nhếch môi "Đứng dậy đi."
"Tạ nữ vương."
Phong Khiếu Nguyệt không mấy quan tâm Lãnh Nguyệt, tiếp tục xem xét tấu chương trong tay. Bà ta gập một bản tấu chương lại, tiện tay lấy một bản khác trong đống tấu chương trên bàn, vờ như lơ đễnh hỏi "Lãnh Nguyệt mới vừa trở về, có biết tình hình Phong Quốc ta chưa?"
Phong Lãnh Nguyệt đáp "Lúc trước đã nghe quốc sư nói đôi chút, nắm được chút chuyện chưa rõ cụ thể tình hình nghiêm trọng đến mức nào."
Phong Khiếu Nguyệt nhếch môi cười, có điều nụ cười này lại khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương "Quên mất Lãnh Nguyệt là nghĩa tử của Vương Quân. Trẫm thấy ngươi đến Phong Nguyệt mười hai năm, thông minh lanh lợi hơn nhiều rồi."
Phong Lãnh Nguyệt vội quỳ xuống, cuối đầu "Thần không dám."
"Ấy, trẫm là đang khen ngươi, ngươi quỳ xuống làm gì?" Tuy lời nói là vật nhưng Phong Khiếu Nguyệt không tính để y đứng lên.
Phong Khiếu Nguyệt ngã ra ghế tựa, một tay chống trán "Phong Lãnh Nguyệt, trước mặt trẫm cũng không cần giả vờ cái gì cũng không biết như vậy. Đinh vương từng đến gặp ngươi, vậy ngươi hẳn biết tình hình nội chiến. Ngươi ở trước mặt trẫm, một bộ dạng cái gì cũng không biết vậy chẳng phải cho rằng trẫm hồ đồ, dễ lừa gạt sao!"
Phong Lãnh Nguyệt thần toát mồ hôi "Thần không dám, xin nữ vương thứ tội!"
Bà ta lại cười "Trẫm đương nhiên biết ngươi không dám, cũng có thể là dám nghĩ nhưng chẳng có gan làm. Lãnh Nguyệt, ngươi đừng quên mẫu thân ngươi vẫn đang ở đây."
Phong Lãnh Nguyệt siết chặt nắm tay. Bà ta lại nói tiếp "Trẫm biết ngươi rất hiếu thảo, ngươi hẳn biết nên làm gì rồi. Ngươi yên tâm, trẫm tạm thời sẽ không động đến mẫu thân ngươi đâu."
Phong Lãnh Nguyệt dập đầu, khom mình quỳ rạp xuống thềm "Thần hiểu rõ."
"Được rồi, trở về đi."
"Tạ ân nữ vương, thần xin cáo lui."
Phong Lãnh Nguyệt trở về vương phủ, y không nhìn thấy mẫu thân mình đâu, nghĩ đến lời của Phong Khiếu Nguyệt nói trong lòng thoáng hoảng hốt. Khi nghe A Thất nói rằng mẫu thân y đến chùa lớn trong thành thắp hương y mới yên tâm.
Phong Lãnh Nguyệt đến từ đường trong vương phủ, nơi đó chỉ thờ bốn bài vị duy nhất, chính là tiên hậu, thái tử tiền nhiệm, phụ thân y và chính thất tam vương phi.
Phong Lãnh Nguyệt lặng lẽ thắp cho họ một nén nhang, không nói gì chỉ ngây ngốc quỳ trước bốn bài vị.
Không biết Lãnh Nguyệt đã quỳ bao lâu, đến khi A Thất đứng bên ngoài từ đường kêu vài tiếng y mới hoàn hồn đứng lên.
"Có chuyện gì sao?"
A Thất lắc đầu nói "Nô tài không biết, quốc sư đột nhiên đến thăm nói muốn gặp công tử có việc gấp."
Phong Lãnh Nguyệt nhăn mày "Nghĩa phụ đang ở đâu?"
"Quốc sư đang ở đại sảnh đợi người."
Phong Lãnh Nguyệt đến đại sảnh liền nhìn thấy nam nhân vận bạch y thanh nhã, tóc xõa ngang eo đang đứng ở giữa.
"Nghĩa phụ?"
Vương Quân quay đầu nhìn y, đôi mày cau lại "Khi nảy con tiến cung? Gặp Phong Khiếu Nguyệt rồi sao?"
Phong Lãnh Nguyệt gật đầu "Sáng nay nữ vương đã truyền con tiến cung. Nhìn thấy nghĩa phụ lo lắng như vậy, có chuyện gì rồi sao?"
Vương Quân lúc này mới ngồi xuống ghế bên cạnh "Chuyện quả thật là có."
Phong Lãnh Nguyệt hỏi lại "Đã sảy ra chuyện gì?"
Vương Quân không trả lời ngay ngược lại hỏi "Nguyệt Nhi, trước đây ở Phong Nguyệt con được Tiêu tướng quân và Dạ Tuyết tướng quân chiếu cố rất tốt đi?"
Phong Lãnh Nguyệt căng thẳng "Đúng vậy. Nghĩa phụ, chuyện liên quan tới họ sao?"
Vương Quân cau mày càng chặt "Con có nghe qua chuyện ở vùng Miên Trung chưa?"
Phong Lãnh Nguyệt gật đầu "Đã nghe Dạ Tuyết tướng quân nói qua, ở Miên Trung xuất hiện một đội binh mã quái dị. Dạ Tuyết cũng phụ trách bên Miên Trung."
Vương Quân thở dài "Con bé gặp chuyện lớn rồi!"
Tim Phong Lãnh Nguyệt đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, có chút gấp gáp hỏi "Ý nghĩa phụ là gì? Dạ Tuyết tướng quân sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Vẻ mặt Vương Quân nghiêm trọng "Ta không chắc lắm. Phía Miên Trung kia ngày càng phức tạp, binh sĩ trốn trong núi sâu không lộ mặt. Ta đã cho người thám thích tình hình bên Miên Trung, binh sĩ đã lên đến hai vạn quân. Hằng ngày đều có binh sĩ mới đến, không rõ là từ đâu, hằng ngày cứ một tăng!"
Vương Quân nặng nề nói "Có lẽ... Miên Trung lần trận chiến đầu tiên mở màn cho thời loạn."
Phong Lãnh Nguyệt có chỗ hiểu có chỗ không. Khi còn nhỏ y từng nghe Vương Quân nói về chiến loạn nhưng y không tài nào nghĩ đến nó sẽ sảy ra khi y còn tại thế. Y cứ nghĩ chiến loạn sẽ sảy ra nhanh như vậy.
Vương Quân nói rằng Miên Trung là chiến trường mở màn, vậy Dạ Tuyết không phải gặp nguy sao?
"Nghĩa phụ..."
"Nguyệt Nhi." Vương Quân cắt ngang lời y "Nữ tử mà con thích có phải là Dạ Tuyết không?"
Phong Lãnh Nguyệt giật mình, thì ra Vương Quân đã sớm biết. Y gật đầu "Là nàng."
Vương Quân thở dài "Hà tất phải thế!"
Phong Lãnh Nguyệt sửng sốt "Nghĩa phụ có ý gì?"
Vương Quân đứng dậy, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt y, ở tư thế này nhìn Lãnh Nguyệt có chút nhỏ bé.
"Nguyệt Nhi, con và Dạ Tuyết đáng lẽ không nên quen nhau. Con hẳn nên biết tình này không nên có!"
Phong Lãnh Nguyệt mín môi "Con..." ấp úng nửa ngày vẫn không thốt ra thêm chữ nào.
Vương Quân lại nói "Đến một số thời điểm, hai đứa cần phải đưa ra một sự lựa chọn thông minh. Nguyệt Nhi, nếu cho con nắm quyền lựa chọn ta mong con sẽ không do dự. Mọi chuyện đều cần có kết thúc, cần có sự hy sinh."
Phong Lãnh Nguyệt cúi đầu.
Vương Quân nhìn y "Dạ Tuyết có lẽ không sao đâu, quý nhân ắt có thiên tướng."
Vương Quân rời đi khi nào Phong Lãnh Nguyệt cũng không chú ý. Trong đầu y vẫn luôn quanh quẩn lời Vương Quân nói.
Số mệnh khó trái, thiên ý khó tránh. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.
Ngày mười ba tháng hai, Huyễn Lam đại lục năm tân nguyên thứ 1446, huyết vân xuất hiện, bao trọn bầu trời đại lục.
Huyết vân xuất hiện từ vùng Miên Trung, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong một ngày lan ra khắp đại lục. Gần vùng Miên Trung, mùi máu tanh cùng tử khí nồng nặc tỏa lên tận trời.
Cũng ngay đêm hôm đó, mặt trăng tròn trịa treo cao trên trời cao không còn màu bạc tinh khiết nữa, ánh trăng bị nhiễm màu đỏ như máu. Huyết nguyệt không phải lần đầu tiên xuất hiện, cứ cách trăm năm một lần, huyết nguyệt treo cao như báo hiệu sự xui xẻo giáng đến.
Lần này huyết nguyệt xuất hiện, treo cao suốt ba ngày ba đêm. Ba ngày này chẳng có lấy một ánh mặt trời, thời gian như bị bấm ngừng ở hình ảnh huyết nguyệt quỷ dị treo cao, huyết vân lơ lửng trong không trung như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống một cơn mưa máu.
Huyết nguyệt treo trọn ba ngày ba đêm. Khi ánh sáng yếu ớt đầu tiên chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp huyết vân tanh nồng, ma tộc xuất hiện, binh lính bị ma tộc khống chế ở Miên Trung xuất chiến đánh vào biên cương Ngụy Quốc và Phong Nguyệt vương triều.
Con người chỉ biết ma tộc qua lời kể của những người đi trước, chung quy cũng chỉ mang tâm tình nghe truyền thuyết không có thật. Hiện tại nhìn thấy uy lực của ma tộc thực sự, con người vẫn kinh hãi tột độ.
Dạ Tuyết đứng đầu chỉ huy trong trận chiến ở Miên Trung, nàng kết hợp với tướng quân Ngụy Quốc xây dựng tuyến phòng thủ cách biên giới hai nước vài dặm. Tuyến phòng thủ ngăn được trận đòn đầu tiên của ma tộc nhưng không thể giữ chân họ được bao lâu. Trong lần tiến công thứ hai, tuyến phòng thủ bị triệt để phá vỡ.
Dạ Tuyết cho quân rút về thành An Thạch.
Trong hai trận chiến trên, binh sĩ bên phía ma tộc ra trận đa phần đều là nhân tộc bị khống chế. Chỉ huy binh là một số ma tộc cấp thấp có khả năng khống chế tâm trí người.
Lẫn trong đám binh sĩ còn có mấy nghìn binh là người chết bị khống chết, tựa như trận chiến hai mươi tư năm trước.
Chiến trường ở biên cương hỗn loạn tột độ, người sống người chết đánh nhau, nhân tộc ma tộc đoạt đất.
Ngày mười chín tháng hai năm tân nguyên thứ 1446, tòa thành ở biên cương Ngụy Quốc bị ma tộc xâm chiếm. Quân lính Ngụy Quốc đành rút lui, tòa thành giáp biên bị ma tộc đồ sát, oán khi ngút trời.
Việc Ma tộc đồ sát một thành trì liền bị người của tu chân giới chú ý đến.
Rạng sáng ngày hai mươi mốt tháng hai, tu sĩ của Vãn Thuyết Môn núi Côn Luân thuộc lãnh địa Ngụy Quốc đến cứu viện.
Nội trong ngày hai mươi mốt, Vãn Thuyết Môn đánh đuổi ma tộc ra khỏi thành biên cương, tiến sâu vào sào huyệt ở Miên Trung bắt ma tộc.
Ngày hai mươi lăm, Miên Trung nổi lên dị biến, bầu trời đen kịt một mảng, mùi huyết tinh đầu trời. Ma tộc cấp cao phá vỡ phong ấn tràn lan ra đại lục.
Cùng ngày hôm đó, mười ba tòa thành ở Liêu Quốc cũng xuất mây đen, lẩn trong mây đen còn có vô số oán linh, tiếng kêu gào không xiết.
Mười ba tòa thành Liêu Quốc dẫn quân ma tộc đánh vào Tây Hạ và phía Tây Nam Phong quốc.
Toàn bộ đại lục rơi vào chiến loạn.
Ngày bảy tháng ba, tu sĩ Di Linh Lâm thị Ngụy Quốc, vùng Ngự thành Thanh Tiêu Phái Phong Quốc, Dạ Nguyệt sơn trang Phong Nguyệt tham gia trận chiến Miên Trung.
Ngày mười hai tháng ba, Tây Hạ bị ma tộc đoạt hai tòa thành trì.
Ngày mười bốn tháng ba, Điểu Kỳ môn Liêu Quốc chiếm tòa thành phía Tây Nam Phong Quốc. Thanh Tiêu phái trở lại chiến tuyến phía Tây Nam.
Càng về sau, ma tộc thoát ra càng nhiều lại không phải ma tộc cấp thấp chỉ có chút khả năng mê hoặc tâm trí con người nữa.
Tu chân giới cũng không nửa vời đứng ngoài cuộc xem trận chiến nữa, hầu như toàn bộ hạ tu giới đều tham gia vào trận chiến ở Miên Trung.
Trận chiến đầu tiên nổ ra vượt sức tưởng tượng của loài người. Chiến hỏa lan ra khắp nơi, hồng trần nhuộm khói lửa hơn một năm mà đến nay thiên tộc vẫn chưa xuất hiện.
Trận chiến đầu, cả nhân tộc và ma tộc thương vong nặng nề. Nhân tộc cũng nhận ra được thái độ của thiên tộc, chưa đến mức diệt tộc, thiên giới sẽ không ra tay hỗ trợ. Lực lượng ma tộc chỉ sợ sẽ càng ngày càng hùng mạnh, những ma tộc mà con người cho rằng cấp cao cũng chỉ là hạng trung bình ở ma giới.
Chiến loạn nổ ra, dân chúng lầm than.
Bình luận facebook