• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TƯƠNG TƯ THÀNH BỆNH (1 Viewer)

  • Chương 23

Động tĩnh bàn bên, đương nhiên Thẩm Nhu nghe thấy.

Cô không cần nhìn cũng biết Giang Trì Ý mất hứng, tính tình kia của anh cả đời này cũng không đổi được.

“Thẩm Nhu.” Giọng nói của Tư Minh Cẩm kéo tinh thần cô trở về.

Thẩm Nhu ngước mắt, đối diện với đôi mắt phượng của anh, “Sao vậy?”

Cô còn tưởng Tư Minh Cẩm gọi mình trịnh trọng như vậy là có chuyện muốn nói, không nghĩ tới, anh chỉ dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên thực đơn, dịu dàng nói, “Gọi món đi.”

Thẩm Nhu ‘ừm’ một tiếng, vùi đầu cẩn thận nhìn thực đơn.

Nhà hàng này Tần Lăng từng tới, cũng giới thiệu cho Thẩm Nhu vài lần, nói đó ăn rất ngon.

Trước đây Thẩm Nhu vốn định bớt chút thời gian đi ăn cùng Giang Trì Ý, bởi vì anh rất thích ăn bánh bao nhân thịt, Tần Lăng từng nói bánh bao nhân thịt ở đây rất ngon.

Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu lại nhíu mày.

Thích Giang Trì Ý 10 năm thực sự đã để lại cho cô nhiều di chứng không tốt.

Phải nhanh chóng thay đổi mới được.

Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm Nhu trực tiếp lướt qua món bánh bao trong thực đơn, nhìn sang chỗ khác.

Chọn một lúc lâu, Thẩm Nhu mê mang.

Cô trước nay không hề kén ăn, trước kia đi ăn cùng Giang Trì Ý đều chọn món anh thích.

Vì thế, bây giờ Thẩm Nhu không biết chọn cái gì.

Cô đóng thực đơn lại đưa cho Tư Minh Cẩm phía đối diện, “Hội trưởng, cậu chọn đi.”

Tư Minh Cẩm không nhận thực đơn, chỉ nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt anh khiến Thẩm Nhu không được tự nhiên, cô giải thích, “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được, cho nên vẫn là để cậu chọn thôi.”

Tư Minh Cẩm sửng sốt một chút, chần chờ nhận thực đơn, anh đơn giản mở ra, hỏi Thẩm Nhu, “Có thể ăn cay không?”

“Có thể!”

“Ngọt thì sao?”

“Một chút.”

“Vậy thì thịt hầm, song tiêu thỏ, thêm một phần bí đỏ hấp…” Anh nói với phục vụ bên cạnh, giọng nói so với vừa rồi lạnh hơn nhiều, ánh mắt nhàn nhạt.

Cuối cùng Tư Minh Cẩm còn gọi một bát canh vịt cay.

Mấy món này vừa đủ hai người bọn họ ăn.

Thẩm Nhu chống cằm nhìn anh, cô phát hiện mỗi món Tư Minh Cẩm gọi đều rất hợp ý cô, cũng đều là món khi đi ăn với Giang Trì Ý không bao giờ gọi.

Thẩm Nhu nghĩ, có lẽ cô cũng có thứ mình thích, không kén ăn đôi khi cũng không phải chuyện tốt.

Người không kén ăn sẽ dễ dàng bị biến động, vĩnh viễn ở thế bị động.

Đây là đạo lý đến bữa cơm này Thẩm Nhu mới ngộ ra.

Cho nên trong lúc đợi, cô vẫn nâng thực đơn chăm chú nghiền ngẫm, nhất định phải chọn ra món mình thích nhất.

Lần sau đến đây ăn, cô nhất đính sẽ gọi.

Cô nhìn thực đơn, Tư Minh Cẩm nhìn cô.

Hai người không nói gì, rất im lặng, bầu không khí tự nhiên không chút xấu hổ.

Người khác nhìn thấy vô cùng xứng đôi.

Loại cảm giác hài hòa này khiến Giang Trì Ý cảm thấy rất không vừa mắt.

“Trì Ý, không phải anh thích bánh bao thịt sao? Em gọi cho anh.”

“Anh còn muốn ăn gì không?”

Lời nói của Cố Thiến kéo ánh mắt của Giang Trì Ý trở về.

Khuôn mặt anh căng thẳng, giọng điệu cứng ngắc trả lời một câu, “Không cần, em ăn gì thì cứ gọi đi.”

Bây giờ anh không có tâm tình để ăn.

Sau khi say rượu, đầu còn có chút đau, hơn nữa anh nghe được từ chỗ Trần Thục Ngọc nói, tối qua là Tư Minh Cẩm đưa Thẩm Nhu về nhà, trong lòng càng nóng nảy.

Nhất là Thẩm Nhu thật đáng giận!

Lâu như vậy còn chưa ý thức được sai lầm của mình, vẫn chưa tới cầu xin anh?!

Giang Trì Ý phiền muộn, Tư Minh Cẩm bàn bên lại lên tiếng.

Giọng điệu không nóng không lạnh, nhưng nghe đã thấy không lạnh nhạt như ngày thường, “Chuyện thuê phòng đã chọn được chưa?”

Lúc Thẩm Nhu mời anh đi ăn cơm, thuận tiện nói chuyện sáng nay đã tới công ty môi giới bất động sản thuê nhà, Tư Minh Cẩm ghi nhớ trong lòng, nhớ tới liền hỏi.

Không nghĩ tới anh vừa hỏi, Giang Trì Ý bên cạnh lại như bị đạp trúng đuôi mèo, đứng mạnh lên, nghiêng người nhìn bọn họ, hai mắt kìm nén lửa giận.

Thẩm Nhu bị Giang Trì Ý khóa chặt chỉ thấy sau lưng nhột nhột, rất không tự nhiên.

Giang Trì Ý vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ tới hành động hôm qua của Thẩm Nhu, anh nhịn được.

Giống như nếu mở miệng trước chính là anh cúi đầu trước cô, sau này coi như hòa hảo với Thẩm Nhu, anh cũng sẽ thấp hơn cô.

Vừa nghĩ vậy, Giang Trì Ý nuốt lời nói đến bên miệng trở về.

Cuối cùng cũng chỉ đập tay lên bàn, tức giận ngồi xuống.



Bữa cơm này Thẩm Nhu rất không được tự nhiên.

Cô hận mình sao không phải loại tính tình vô tâm vô phế kia? Đến khi nào mới có thể coi như không thấy Giang Trì Ý!

Sau bữa cơm, Thẩm Nhu đi toilet.

Cô cần rửa mặt nước lạnh để bình phục tâm tình của mình. Nhưng cô không nghĩ tới, sau khi ra khỏi toilet lại chạm mặt Giang Trì Ý.

Người đàn ông nhét hai tay vào túi quần, tựa người vào tường, tư thế giống như đang đợi người.

Thẩm Nhu cố gắng bình tâm, làm bộ như không thấy trực tiếp đi qua, nhưng khi Thẩm Nhu tới gần thì Giang Trì Ý động.

Anh chậm rãi đứng thẳng, rút tay trong túi ra, tùy ý kéo caravat, giọng nói lạnh lùng tức giận gọi tên Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu ngừng bước, nhắm chặt mắt.

Sau khi mở mắt ra nội tâm đã vững vàng hơn nhiều.

Cô cũng không trả lời Giang Trì Ý, chỉ đứng đó chờ anh nói.

Giang Trì Ý vẫn đang chờ cô mở miệng, anh cảm thấy mình nhất định là điên rồi nên mới thấy cô đi toilet, buông bát đũa không chút nghĩ ngợi theo sau.

Quan trọng là, vừa rồi cô còn làm như không thấy anh, bản thân mình lại mở miệng gọi cô lại!

Giang Trì Ý vừa hối hận vừa tức giận vì Thẩm Nhu không đáp lại.

“Em thật tốt đấy!” Người đàn ông lên tiếng, giọng điệu như muốn xé nát người khác.

Thẩm Nhu hít sâu một hơi nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, lúc này mới không bị quẫy nhiễu.

Cô nghiêng người đối diện với ánh mắt anh, giọng điệu nhạt nhẽo xa lạ, “Quá khen rồi, Giang tiên sinh.”

Ba chữ ‘Giang tiên sinh’ khiến Giang Trì Ý như muốn nổ tung.

Anh tức giận cười lạnh liên tục, biểu tình phấn khích trước nay chưa từng thấy.

“Em gọi anh là gì? Giang tiên sinh? Giang tiên sinh sao?”

Anh hừ hai tiếng, xoay người đấm vào tường, sức lực vô cùng mạnh, lúc nắm đấm buông xuống, Thẩm Nhu nhìn rõ màu đỏ trên tay anh.

Là máu.

Cô kinh ngạc, chưa từng thấy Giang Trì Ý tức giận đến vậy.

“Thẩm Nhu, em rất tốt, thật sự! Tiếp tục đi, cứ tiếp tục!” Giang Trì Ý căn bản không thèm để ý đến máu trong tay, xoay người nhìn chằm chằm Thẩm Nhu, lạnh lùng cười, “Anh cũng muốn xem xem em có thể tiếp tục trong bao lâu.”

“Ba ngày, anh chỉ cho em thời gian ba ngày.”

“Trong vòng ba ngày, em đến quỳ xuống trước mặt anh xin lỗi, có lẽ anh vẫn đồng ý tha thứ cho em.”

Giang Trì Ý tự mình nói, biểu tình vô cùng phong phú suýt chút nữa chọc Thẩm Nhu cười.

Thế nên anh nói xong, Thẩm Nhu còn không để ý hỏi một câu, “Vậy nếu qua ba ngày, tôi không tới tìm anh, quỳ xuống xin anh tha thứ thì sao?”

“Anh làm thế nào?”

Lời này của cô khiến Giang Trì Ý bối rối.

Thần sắc anh cứng đờ, rất lâu sau mới trở lại bình thường, suýt chút nữa tức giận thở không nổi.

Thẩm Nhu khoát tay, “Tôi cũng không có ý này, chẳng qua tôi cảm thấy anh có chút hiểu lầm với tôi rồi.”

“Lời tôi nói hôm qua không phải giận dỗi, là tôi đã suy nghĩ kĩ mới quyết định.”

“Không hề có ý lạt mềm buộc chặt với anh.”

Thẩm Nhu nghiêm túc giải thích, cô cảm thấy nếu Giang Trì Ý cứ luôn xuất hiện trước mặt mình, cô nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian mới triệt để buông bỏ được.

Đây không phải là điều cô muốn.

Cho nên Thẩm Nhu cảm thấy, hẳn là nên giải thích rõ hiểu lầm, để Giang Trì Ý hiểu được cô đang nghiêm túc, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với anh.

Giọng nói Thẩm Nhu vẫn luôn ôn hòa, cô cảm thấy giữa mình và Giang Trì Ý không nên có tình cảnh giương cung bạt kiếm.

Nhưng cô không biết, cô càng ôn hòa như thế, bình tĩnh như thế, Giang Trì Ý lại càng tức giận.

Anh không thích Thẩm Nhu đối diện với mình không chút gợn sóng.

Cô nên giống trước đây, trong mắt đều là anh, cảm xúc sẽ vì từng lời nói hành động của anh mà bị tác động… Đó mới là Thẩm Nhu của anh.

“Em cứ tiếp tục mạnh miệng đi, anh xem em mạnh miệng được tới khi nào!”

Người đàn ông cắt lời cô, nổi giận đi qua, cánh tay còn cố ý đụng phải vai cô.

Thẩm Nhu bị đau lùi nửa bước, đau đến nhăn mày lại.

Cô thật sự hết chỗ nói rồi.

Giang Trì Ý bị sao vậy? Sao lại không chịu tin tưởng lời cô nói?

Cô không mạnh miệng, là thực sự mệt mỏi, không thể thích anh nữa rồi.

Thẩm Nhu thở dài xoa bả vai chậm rãi ra ngoài.

Lúc này Giang Trì Ý và Cố Thiến cũng không còn ở đây.

Tư Minh Cẩm cũng đã ăn xong, đang uống một tách trà lài, vừa uống vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.

Giống như tiên nhân thanh tâm quả dục không chút phiền lòng vậy.

Thẩm Nhu đi tới quầy thanh toán, nhân viên thu ngân lại nói với cô bàn bọn họ đã được trả tiền.

Thẩm Nhu, “…”

Cho nên cô nói mời khác, muốn cảm ơn Tư Minh Cẩm, kết quả lại là anh trả tiền?

Thẩm Nhu không thích nợ nhân tình.

Cho nên, hai phút sau, điện thoại Tư Minh Cẩm trên bàn rung lên, là Thẩm Nhu chuyển tiền cơm qua wechat cho anh.

Anh nhìn thoáng qua, khóe môi nhếch lên ấn nhận, anh biết tính tình Thẩm Nhu, tiền này anh không nhận, cô nhất định sẽ lăn lộn khó ngủ.

“Hội trưởng, chúng ta đi thôi.”

Giọng nữ trong veo giòn tan, vô cùng dễ nghe.

Tư Minh Cẩm ‘ừm’ một tiếng, giúp cô cầm túi, thuận miệng hỏi, “Buổi chiều còn muốn đi xem phòng không?”

“Còn chứ…” Thẩm Nhu thở dài, “Không nghĩ tới thuê phòng phiền toái như vậy.”

“Cách vách nhà tôi có một căn hộ hai phòng, có vẻ như đang cần cho thuê gấp.” Tư Minh Cẩm nhẹ nhàng đeo túi lên vai cô, động tác thực sự không được tự nhiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom