Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Lúc ăn sáng, Thẩm Nhu vẫn luôn rụt cổ, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, không nói một câu chỉ lặng lẽ húp cháo.
Cuối cùng Tư Minh Cẩm cũng xuống, dáng vẻ hớn hở khiến Giang Trì Ý phải nhìn anh nhiều thêm vài lần.
Sau khi Tư Minh Cẩm về phòng thay quần áo Giang Trì Ý mới thức giấc, hoàn toàn không biết cả đêm anh không quay về.
Mãi cho đến khi Trần Tú Hoa đưa thuốc mỡ cho Thẩm Nhu, nhất định muốn cô kéo áo len của Tư Minh Cẩm xuống bôi thuốc cho anh, Giang Trì Ý mới chú ý tới bầu không khí giữa Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm có gì đó không đúng lắm.
Lúc Trần Tú Hoa điểm mặt chỉ tên Thẩm Nhu giúp Tư Minh Cẩm bôi thuốc, cô giống như một con thỏ kinh sợ trực tiếp bật dậy, còn vội vàng từ chối yêu cầu của mẹ, “Mẹ, cổ anh ấy không sao, không cần bôi thuốc…”
Thẩm Nhu dở khóc dở cười, sắc mặt đỏ bừng.
Trần Tú Hoa nhíu mày, cảm thấy cô thân là bạn gái mà lại không hề để bụng tới sức khỏe Tư Minh Cẩm chút nào, “Vậy mà còn không sao? Từng mảng đỏ như thế, nếu như lan ra thì thế nào?”
Thẩm Nhu rất muốn nói dối lại bị bà cắt lời, “Được rồi được rồi, con đi ăn cơm đi, để mẹ giúp Tiểu Cẩm.”
Tư Minh Cẩm bên cạnh theo bản năng che lấy cổ áo lên, không nghĩ tới Trần Tú Hoa lại nhanh tay hơn, kéo cổ áo của anh xuống.
Nhìn thấy những vệt đỏ lưu lại trên cổ, bà còn không quên than thở, “Nhìn vệt đỏ này mà xem, cháu thật là, cũng không biết làm gì mà để dị ứng đến thế này.”
“Dì ơi, cháu không sao đâu.” Tư Minh Cẩm nhận lấy thuốc mỡ, tránh khỏi tay Trần Tú Hoa, vội vàng kéo cổ áo lên.
Tuy rằng động tác của anh cũng không chậm, nhưng mắt của những người ngồi trên bàn ăn cũng không mù, dấu vết trên cổ Tư Minh Cẩm, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Hơn nữa, chỉ sợ là có mỗi Trần Tú Hoa không nghĩ tới.
Bởi vì Tư Minh Cẩm mà ánh mắt mỗi người trên bàn ăn đều thay đổi.
Ánh mắt Giang Trì Ý biến hóa cực lớn.
Từ khiếp sợ đến ghen tị cũng chỉ có vài giây ngắn ngủi, sau đó cảm xúc ngày càng phức tạp khiến Tư Minh Cẩm không nhìn thấu.
Tuy rằng anh không cố ý khoe khoang nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đen mặt kia của Giang Trì Ý, trong lòng vẫn có chút vui sướng.
Trần Tú Hoa còn cố chấp muốn bôi thuốc cho Tư Minh Cẩm, Thẩm Hậu bên cạnh ho nhẹ một tiếng kéo tay áo bà, tất nhiên là hiểu dấu đỏ trên cổ Tư Minh Cẩm từ đâu mà ra.
Ông nói, “Được rồi được rồi, Tiểu Cẩm cũng đã nói không sao, bà đừng để ý nữa, mau ăn cơm đi.”
Lúc này Trần Tú Hoa mới từ bỏ.
Chỉ là từ lúc đó, bầu không khí trên bàn cơm vẫn luôn kì lạ, toàn bộ quá trình Thẩm Nhu vẫn đứng ngồi không yên, ăn cũng không rõ mùi vị là gì, gian nan nhịn đến khi bữa sáng kết thúc, cô cũng chủ động dọn dẹp muốn đi rửa bát.
Nhưng Thẩm Nhu không hề nghĩ đến, cô vẫn không thể tránh khỏi cuộc thẩm vấn của bố mình.
…
Sau khi ăn sáng xong, bố Thẩm và bố Giang đưa theo mấy tiểu bối đi câu cá.
Trên đường, bố Thẩm cố ý lôi kéo Thẩm Nhu đi về sau một chút, hỏi chuyện tối hôm qua.
Ông cũng rất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Vệt đỏ trên cổ Tư Minh Cẩm là bút tích của con đúng không?”
Lúc ấy hai chân Thẩm Nhu mềm nhũn, thiếu chút nữa vấp ngã.
Cũng may Thẩm Hậu nhanh tay đỡ lấy cô, đợi Thẩm Nhu đứng thẳng người rồi nói, “Bố con cũng là người từng trải, tất nhiên nhìn cái là hiểu.”
Thẩm Nhu, “…”
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không muốn nói với bố những chuyện này, cũng không dám tìm mẹ nói chuyện.
“Bố cũng không muốn dạy bảo con cái gì.”
“Con và Tiểu Cẩm đều đã là người trưởng thành, các con cũng phải có chừng mực.”
“Chẳng qua là Tiểu Nhu, chuyện này đừng nói mẹ con biết, nếu mẹ con biết con và Tiểu Cẩm… nhất định sẽ đứng ngồi không yên.”
Nói đến chỗ này, Thẩm Hậu lại nhớ tới chuyện trước kia, sau đó thở dài một tiếng, “Con cũng đừng oán trách mẹ con tư tưởng cổ hủ, bà ấy hi vọng con bảo thủ một chút, tự tôn tự ái một chút cũng đều vì muốn tốt cho con mà thôi.”
“Bà ấy sợ con sẽ đi theo con đường cũ ngày xưa.”
“Mẹ con đó, đời này gả cho bố đúng là ấm ức cho bà ấy rồi.”
Thẩm Nhu nhíu mày kéo ống tay áo Thẩm Hậu, giọng nói mang theo vẻ làm nũng, “Bố… bố đừng nói vậy.”
“Mẹ nói bố đối với mẹ rất tốt, mẹ cảm thấy mẹ không gả sai người.”
Tuy hồi còn trẻ Thẩm Hậu đã từng mắc sai lầm, nhưng ông đã kịp thời sửa chữa và chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.
Hơn nữa hai vợ chồng bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Trần Tú Hoa sớm đã tha thứ cho Thẩm Hậu.
Mà ông lại cho rằng, con gái chỉ là đang an ủi mình mà thôi.
“Được rồi, trước không nói chuyện của bố và mẹ trước đây nữa.”
“Con và Tiểu Cẩm đó, làm việc phải biết suy nghĩ, nhưng con cũng phải chú ý bảo vệ tốt bản thân.”
“Dù sao cũng là con gái, về mặt sức khỏe cũng yếu thế hơn.”
Thẩm Nhu hiểu bố muốn truyền đạt điều gì cho mình, đơn giản chính là về biện pháp an toàn.
Điều kiện tối qua không cho phép, lúc bắt đầu Tư Minh Cẩm cũng lùi bước, do Thẩm Nhu kiên trì cho nên bọn họ mới có bước phát triển phía sau.
Đó là cô cam tâm tình nguyện.
Hi vọng lưu lại những ký ức tốt đẹp cho đêm đầu tiên của mình và Tư Minh Cẩm.
Tuy rằng… ban đầu có hơi đau một chút, nhưng cả hai phối hợp rất ăn ý, những khoái cảm nào cần có Thẩm Nhu cũng đều có cả.
Nghĩ tới những thứ này, Thẩm Nhu lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Cô cúi đầu xuống, siết chặt vạt áo của mình.
Lúc này, Thẩm Hậu bên cạnh lại bất thình lình hỏi một câu, “Đúng rồi, tối qua hai đứa…”
Ông muốn hỏi tối qua Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm đi đâu.
Dù sao phòng ngủ nhà bọn họ thuê cũng chỉ có hai gian, gian nào cũng đều có người ở.
Quan trọng nhất là, Trần Tú Hoa nói sáng nay thấy Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm tay trong tay từ ngoài về.
Cho nên Thẩm Hậu có chút tò mò.
Nhưng ông phát hiện mặc dù mình là bố ruột của cô, song bây giờ Thẩm Nhu cũng không còn là một đứa trẻ nữa, người bố như ông hỏi vấn đề riêng tư thế này cũng không thích hợp.
Cho nên câu chuyện dừng lại ở đó.
Tuy là thế, Thẩm Nhu vẫn mơ hồ hiểu ý ông muốn nói, mặt đỏ bừng cắm đầu chạy trước.
…
Sau bữa cơm trưa, Tư Minh Cẩm thay mặt Thẩm Nhu đi tìm bố mẹ Thẩm chào tạm biệt.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, thật sự Thẩm Nhu không còn mặt mũi nào gặp trưởng bối nữa, chỉ muốn chạy trốn ngay và luôn.
Nhưng da mặt cô mỏng, không tiện mở miệng.
Cho nên Tư Minh Cẩm ra mặt, lấy lý do bên công ty có việc, cùng Thẩm Nhu về trước một bước.
Chiếc SUV kia, tất nhiên cũng là Tư Minh Cẩm lái đi.
Nếu không anh sợ Thẩm Nhu sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới xấu hổ dẫn đến tử vong mất.
Hơn nữa chiếc xe kia có ký ức đáng nhớ của anh và Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm đã suy nghĩ kĩ, đợi sau khi trở về sẽ liên lạc với công ty cho thuê xe, xem có thể mua lại chiếc xe này không.
Về phần bố mẹ Thẩm, anh sẽ gọi Tần Tu tới đón họ.
Dù sao bọn họ cũng tính ở lại đó hai ngày nữa, lúc đó Tần Tu tới đưa bọn họ trở về hẻm Tây Từ là được rồi.
Tư Minh Cẩm chào hỏi xong, lập tức cùng Thẩm Nhu chuẩn bị hành lý quay về.
Giang Trì Ý vốn cũng muốn đi cùng hai người nhưng lại bị Tư Minh Cẩm trực tiếp từ chối, nói là không thuận tiện.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới việc Tư Minh Cẩm lại không để lại mặt mũi cho mình trước mặt trưởng bối Thẩm gia như vậy.
Sau khi Giang Trì Ý bị từ chối cũng không thể làm gì khác.
Giấy phép lái xe của anh ta cũng đã bị thu hồi, dù có lái xe theo sau bọn họ cũng không được.
Cho nên, cuối cùng Giang Trì Ý chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm ân ân ái ái rời đi.
Trong lòng anh ta khó chịu không nói nên lời, vừa nghĩ đến tối qua Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu đã xảy ra chuyện, trái tim anh ta lại đau như bị dao cắt, vẫn luôn chảy máu không ngừng.
…
Quế Thành, tiểu khu Sơn Thủy Nhất Sắc xa hoa.
Tư Minh Cẩm lái xe đến nơi thì màn đêm đã buông xuống.
Tối qua Thẩm Nhu không ngủ đủ, cô ngủ suốt trên đường quay về.
Vì vậy, Tư Minh Cẩm cũng lái xe không nhanh, về đến nhà đã là bảy giờ tối.
Đương nhiên bên công ty cũng không có chuyện gì xảy ra cả, trong tháng giêng có không ít đơn hàng, nhưng Thẩm Nhu muốn đợi hết Tết bắt tay vào làm việc, nên nhiệm vụ hai ngày nay đều do Tô Mi phụ trách.
Thẩm Nhu mừng rỡ thanh nhàn.
Cho nên hai ngày sau cô và Tư Minh Cẩm dính lấy nhau ở nhà.
Ngoại trừ ba bữa một ngày, cả hai người trên cơ bản đều không xuống giường.
Đại khái là do cảm giác mới mẻ quấy phá, bọn họ đối với chuyện phòng the quả thực làm không biết mệt mỏi.
Nhưng Thẩm Nhu vẫn nhớ lời dặn của Thẩm Hậu, cô và Tư Minh Cẩm đặc biệt chú ý tới biện pháp an toàn.
Cuộc sống nhàn nhã rất nhanh cũng đã qua.
Thẩm Nhu cảm giác hai ngày nghỉ này so với đi làm còn mệt hơn.
Cho nên ngày thứ tư của tháng đầu tiên, cô quyết định về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Thẩm Nhu không ngờ rằng, Tô Mi và Trần Thì Nhất sẽ đến thăm vào sáng sớm.
Lúc đó, trên người Thẩm Nhu còn mặc áo sơ mi đen của Tư Minh Cẩm lộ ra đôi chân trắng nõn dưới ánh mắt của anh.
Cô định mặc như vậy trở về nhà.
Không nghĩ tới còn chưa mở cửa, tiếng chuông đã vang lên.
Thẩm Nhu nhìn qua mắt mèo thì thấy ngoài cửa là Tô Mi và Trần Thì Nhất.
Đằng sau còn có Tần Lăng và Tô Thành Húc.
Bốn người này sao lại đi cùng nhau?
Thẩm Nhu không có thời gian suy nghĩ, trong bụng cô rất hoảng sợ, đầu chỉ nghĩ tới chạy trốn.
Tuyệt đối không thể để bốn người bên ngoài nhìn thấy cô ăn mặc thế này xuất hiện trong nhà Tư Minh Cẩm được!
Nếu không chuyện yêu đương của hai người cũng không giấu nổi nữa.
Thẩm Nhu sợ trong lúc nhất thời Tô Mi không tiếp thu được.
“Không được không được, mình phải trốn.” Thẩm Nhu quay đầu, theo bản năng muốn chạy trốn vào phòng.
Tư Minh Cẩm lười biếng lau tóc, sau đó mỉm cười không nói gì. Anh chỉ đi đến ban công lấy bộ đồ của Thẩm Nhu, sau đó kéo cô gái đang trốn trong tủ quần áo, trêu chọc cười, “Em đang làm gì thế?”
Thẩm Nhu ngẩn người, “Trốn đó.”
Sau đó cô còn sợ Tư Minh Cẩm không hiểu ý mình, cố ý giải thích, “Tô Mi bọn họ tới đây, Tô Mi với anh… anh hiểu mà.”
“Em sợ cô ấy bị kích thích.”
Nha đầu Tô Mi cũng không phải người xấu, Thẩm Nhu và cô ấy cũng đã trở thành bạn tốt, cho nên cô không muốn làm tổn thương cô ấy.
Đợi đến một lúc nào đó, nhất định cô sẽ tìm một mình Tô Mi tâm sự chuyện của mình và Tư Minh Cẩm.
“Không sao, cô ấy có thể tiếp nhận.” Tư Minh Cẩm ung dung, ngữ khí vô cùng khẳng định.
Thẩm Nhu nhíu mày hoài nghi.
Tư Minh Cẩm đưa quần áo cho cô, “Thay quần áo đi, anh đi mở cửa.”
Đến lúc công khai chuyện của hai người rồi, cũng là lúc thỉnh cầu một danh phận mới từ chỗ Thẩm Nhu.
Cuối cùng Tư Minh Cẩm cũng xuống, dáng vẻ hớn hở khiến Giang Trì Ý phải nhìn anh nhiều thêm vài lần.
Sau khi Tư Minh Cẩm về phòng thay quần áo Giang Trì Ý mới thức giấc, hoàn toàn không biết cả đêm anh không quay về.
Mãi cho đến khi Trần Tú Hoa đưa thuốc mỡ cho Thẩm Nhu, nhất định muốn cô kéo áo len của Tư Minh Cẩm xuống bôi thuốc cho anh, Giang Trì Ý mới chú ý tới bầu không khí giữa Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm có gì đó không đúng lắm.
Lúc Trần Tú Hoa điểm mặt chỉ tên Thẩm Nhu giúp Tư Minh Cẩm bôi thuốc, cô giống như một con thỏ kinh sợ trực tiếp bật dậy, còn vội vàng từ chối yêu cầu của mẹ, “Mẹ, cổ anh ấy không sao, không cần bôi thuốc…”
Thẩm Nhu dở khóc dở cười, sắc mặt đỏ bừng.
Trần Tú Hoa nhíu mày, cảm thấy cô thân là bạn gái mà lại không hề để bụng tới sức khỏe Tư Minh Cẩm chút nào, “Vậy mà còn không sao? Từng mảng đỏ như thế, nếu như lan ra thì thế nào?”
Thẩm Nhu rất muốn nói dối lại bị bà cắt lời, “Được rồi được rồi, con đi ăn cơm đi, để mẹ giúp Tiểu Cẩm.”
Tư Minh Cẩm bên cạnh theo bản năng che lấy cổ áo lên, không nghĩ tới Trần Tú Hoa lại nhanh tay hơn, kéo cổ áo của anh xuống.
Nhìn thấy những vệt đỏ lưu lại trên cổ, bà còn không quên than thở, “Nhìn vệt đỏ này mà xem, cháu thật là, cũng không biết làm gì mà để dị ứng đến thế này.”
“Dì ơi, cháu không sao đâu.” Tư Minh Cẩm nhận lấy thuốc mỡ, tránh khỏi tay Trần Tú Hoa, vội vàng kéo cổ áo lên.
Tuy rằng động tác của anh cũng không chậm, nhưng mắt của những người ngồi trên bàn ăn cũng không mù, dấu vết trên cổ Tư Minh Cẩm, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Hơn nữa, chỉ sợ là có mỗi Trần Tú Hoa không nghĩ tới.
Bởi vì Tư Minh Cẩm mà ánh mắt mỗi người trên bàn ăn đều thay đổi.
Ánh mắt Giang Trì Ý biến hóa cực lớn.
Từ khiếp sợ đến ghen tị cũng chỉ có vài giây ngắn ngủi, sau đó cảm xúc ngày càng phức tạp khiến Tư Minh Cẩm không nhìn thấu.
Tuy rằng anh không cố ý khoe khoang nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đen mặt kia của Giang Trì Ý, trong lòng vẫn có chút vui sướng.
Trần Tú Hoa còn cố chấp muốn bôi thuốc cho Tư Minh Cẩm, Thẩm Hậu bên cạnh ho nhẹ một tiếng kéo tay áo bà, tất nhiên là hiểu dấu đỏ trên cổ Tư Minh Cẩm từ đâu mà ra.
Ông nói, “Được rồi được rồi, Tiểu Cẩm cũng đã nói không sao, bà đừng để ý nữa, mau ăn cơm đi.”
Lúc này Trần Tú Hoa mới từ bỏ.
Chỉ là từ lúc đó, bầu không khí trên bàn cơm vẫn luôn kì lạ, toàn bộ quá trình Thẩm Nhu vẫn đứng ngồi không yên, ăn cũng không rõ mùi vị là gì, gian nan nhịn đến khi bữa sáng kết thúc, cô cũng chủ động dọn dẹp muốn đi rửa bát.
Nhưng Thẩm Nhu không hề nghĩ đến, cô vẫn không thể tránh khỏi cuộc thẩm vấn của bố mình.
…
Sau khi ăn sáng xong, bố Thẩm và bố Giang đưa theo mấy tiểu bối đi câu cá.
Trên đường, bố Thẩm cố ý lôi kéo Thẩm Nhu đi về sau một chút, hỏi chuyện tối hôm qua.
Ông cũng rất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Vệt đỏ trên cổ Tư Minh Cẩm là bút tích của con đúng không?”
Lúc ấy hai chân Thẩm Nhu mềm nhũn, thiếu chút nữa vấp ngã.
Cũng may Thẩm Hậu nhanh tay đỡ lấy cô, đợi Thẩm Nhu đứng thẳng người rồi nói, “Bố con cũng là người từng trải, tất nhiên nhìn cái là hiểu.”
Thẩm Nhu, “…”
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không muốn nói với bố những chuyện này, cũng không dám tìm mẹ nói chuyện.
“Bố cũng không muốn dạy bảo con cái gì.”
“Con và Tiểu Cẩm đều đã là người trưởng thành, các con cũng phải có chừng mực.”
“Chẳng qua là Tiểu Nhu, chuyện này đừng nói mẹ con biết, nếu mẹ con biết con và Tiểu Cẩm… nhất định sẽ đứng ngồi không yên.”
Nói đến chỗ này, Thẩm Hậu lại nhớ tới chuyện trước kia, sau đó thở dài một tiếng, “Con cũng đừng oán trách mẹ con tư tưởng cổ hủ, bà ấy hi vọng con bảo thủ một chút, tự tôn tự ái một chút cũng đều vì muốn tốt cho con mà thôi.”
“Bà ấy sợ con sẽ đi theo con đường cũ ngày xưa.”
“Mẹ con đó, đời này gả cho bố đúng là ấm ức cho bà ấy rồi.”
Thẩm Nhu nhíu mày kéo ống tay áo Thẩm Hậu, giọng nói mang theo vẻ làm nũng, “Bố… bố đừng nói vậy.”
“Mẹ nói bố đối với mẹ rất tốt, mẹ cảm thấy mẹ không gả sai người.”
Tuy hồi còn trẻ Thẩm Hậu đã từng mắc sai lầm, nhưng ông đã kịp thời sửa chữa và chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.
Hơn nữa hai vợ chồng bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Trần Tú Hoa sớm đã tha thứ cho Thẩm Hậu.
Mà ông lại cho rằng, con gái chỉ là đang an ủi mình mà thôi.
“Được rồi, trước không nói chuyện của bố và mẹ trước đây nữa.”
“Con và Tiểu Cẩm đó, làm việc phải biết suy nghĩ, nhưng con cũng phải chú ý bảo vệ tốt bản thân.”
“Dù sao cũng là con gái, về mặt sức khỏe cũng yếu thế hơn.”
Thẩm Nhu hiểu bố muốn truyền đạt điều gì cho mình, đơn giản chính là về biện pháp an toàn.
Điều kiện tối qua không cho phép, lúc bắt đầu Tư Minh Cẩm cũng lùi bước, do Thẩm Nhu kiên trì cho nên bọn họ mới có bước phát triển phía sau.
Đó là cô cam tâm tình nguyện.
Hi vọng lưu lại những ký ức tốt đẹp cho đêm đầu tiên của mình và Tư Minh Cẩm.
Tuy rằng… ban đầu có hơi đau một chút, nhưng cả hai phối hợp rất ăn ý, những khoái cảm nào cần có Thẩm Nhu cũng đều có cả.
Nghĩ tới những thứ này, Thẩm Nhu lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Cô cúi đầu xuống, siết chặt vạt áo của mình.
Lúc này, Thẩm Hậu bên cạnh lại bất thình lình hỏi một câu, “Đúng rồi, tối qua hai đứa…”
Ông muốn hỏi tối qua Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm đi đâu.
Dù sao phòng ngủ nhà bọn họ thuê cũng chỉ có hai gian, gian nào cũng đều có người ở.
Quan trọng nhất là, Trần Tú Hoa nói sáng nay thấy Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm tay trong tay từ ngoài về.
Cho nên Thẩm Hậu có chút tò mò.
Nhưng ông phát hiện mặc dù mình là bố ruột của cô, song bây giờ Thẩm Nhu cũng không còn là một đứa trẻ nữa, người bố như ông hỏi vấn đề riêng tư thế này cũng không thích hợp.
Cho nên câu chuyện dừng lại ở đó.
Tuy là thế, Thẩm Nhu vẫn mơ hồ hiểu ý ông muốn nói, mặt đỏ bừng cắm đầu chạy trước.
…
Sau bữa cơm trưa, Tư Minh Cẩm thay mặt Thẩm Nhu đi tìm bố mẹ Thẩm chào tạm biệt.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, thật sự Thẩm Nhu không còn mặt mũi nào gặp trưởng bối nữa, chỉ muốn chạy trốn ngay và luôn.
Nhưng da mặt cô mỏng, không tiện mở miệng.
Cho nên Tư Minh Cẩm ra mặt, lấy lý do bên công ty có việc, cùng Thẩm Nhu về trước một bước.
Chiếc SUV kia, tất nhiên cũng là Tư Minh Cẩm lái đi.
Nếu không anh sợ Thẩm Nhu sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới xấu hổ dẫn đến tử vong mất.
Hơn nữa chiếc xe kia có ký ức đáng nhớ của anh và Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm đã suy nghĩ kĩ, đợi sau khi trở về sẽ liên lạc với công ty cho thuê xe, xem có thể mua lại chiếc xe này không.
Về phần bố mẹ Thẩm, anh sẽ gọi Tần Tu tới đón họ.
Dù sao bọn họ cũng tính ở lại đó hai ngày nữa, lúc đó Tần Tu tới đưa bọn họ trở về hẻm Tây Từ là được rồi.
Tư Minh Cẩm chào hỏi xong, lập tức cùng Thẩm Nhu chuẩn bị hành lý quay về.
Giang Trì Ý vốn cũng muốn đi cùng hai người nhưng lại bị Tư Minh Cẩm trực tiếp từ chối, nói là không thuận tiện.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới việc Tư Minh Cẩm lại không để lại mặt mũi cho mình trước mặt trưởng bối Thẩm gia như vậy.
Sau khi Giang Trì Ý bị từ chối cũng không thể làm gì khác.
Giấy phép lái xe của anh ta cũng đã bị thu hồi, dù có lái xe theo sau bọn họ cũng không được.
Cho nên, cuối cùng Giang Trì Ý chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm ân ân ái ái rời đi.
Trong lòng anh ta khó chịu không nói nên lời, vừa nghĩ đến tối qua Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu đã xảy ra chuyện, trái tim anh ta lại đau như bị dao cắt, vẫn luôn chảy máu không ngừng.
…
Quế Thành, tiểu khu Sơn Thủy Nhất Sắc xa hoa.
Tư Minh Cẩm lái xe đến nơi thì màn đêm đã buông xuống.
Tối qua Thẩm Nhu không ngủ đủ, cô ngủ suốt trên đường quay về.
Vì vậy, Tư Minh Cẩm cũng lái xe không nhanh, về đến nhà đã là bảy giờ tối.
Đương nhiên bên công ty cũng không có chuyện gì xảy ra cả, trong tháng giêng có không ít đơn hàng, nhưng Thẩm Nhu muốn đợi hết Tết bắt tay vào làm việc, nên nhiệm vụ hai ngày nay đều do Tô Mi phụ trách.
Thẩm Nhu mừng rỡ thanh nhàn.
Cho nên hai ngày sau cô và Tư Minh Cẩm dính lấy nhau ở nhà.
Ngoại trừ ba bữa một ngày, cả hai người trên cơ bản đều không xuống giường.
Đại khái là do cảm giác mới mẻ quấy phá, bọn họ đối với chuyện phòng the quả thực làm không biết mệt mỏi.
Nhưng Thẩm Nhu vẫn nhớ lời dặn của Thẩm Hậu, cô và Tư Minh Cẩm đặc biệt chú ý tới biện pháp an toàn.
Cuộc sống nhàn nhã rất nhanh cũng đã qua.
Thẩm Nhu cảm giác hai ngày nghỉ này so với đi làm còn mệt hơn.
Cho nên ngày thứ tư của tháng đầu tiên, cô quyết định về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Thẩm Nhu không ngờ rằng, Tô Mi và Trần Thì Nhất sẽ đến thăm vào sáng sớm.
Lúc đó, trên người Thẩm Nhu còn mặc áo sơ mi đen của Tư Minh Cẩm lộ ra đôi chân trắng nõn dưới ánh mắt của anh.
Cô định mặc như vậy trở về nhà.
Không nghĩ tới còn chưa mở cửa, tiếng chuông đã vang lên.
Thẩm Nhu nhìn qua mắt mèo thì thấy ngoài cửa là Tô Mi và Trần Thì Nhất.
Đằng sau còn có Tần Lăng và Tô Thành Húc.
Bốn người này sao lại đi cùng nhau?
Thẩm Nhu không có thời gian suy nghĩ, trong bụng cô rất hoảng sợ, đầu chỉ nghĩ tới chạy trốn.
Tuyệt đối không thể để bốn người bên ngoài nhìn thấy cô ăn mặc thế này xuất hiện trong nhà Tư Minh Cẩm được!
Nếu không chuyện yêu đương của hai người cũng không giấu nổi nữa.
Thẩm Nhu sợ trong lúc nhất thời Tô Mi không tiếp thu được.
“Không được không được, mình phải trốn.” Thẩm Nhu quay đầu, theo bản năng muốn chạy trốn vào phòng.
Tư Minh Cẩm lười biếng lau tóc, sau đó mỉm cười không nói gì. Anh chỉ đi đến ban công lấy bộ đồ của Thẩm Nhu, sau đó kéo cô gái đang trốn trong tủ quần áo, trêu chọc cười, “Em đang làm gì thế?”
Thẩm Nhu ngẩn người, “Trốn đó.”
Sau đó cô còn sợ Tư Minh Cẩm không hiểu ý mình, cố ý giải thích, “Tô Mi bọn họ tới đây, Tô Mi với anh… anh hiểu mà.”
“Em sợ cô ấy bị kích thích.”
Nha đầu Tô Mi cũng không phải người xấu, Thẩm Nhu và cô ấy cũng đã trở thành bạn tốt, cho nên cô không muốn làm tổn thương cô ấy.
Đợi đến một lúc nào đó, nhất định cô sẽ tìm một mình Tô Mi tâm sự chuyện của mình và Tư Minh Cẩm.
“Không sao, cô ấy có thể tiếp nhận.” Tư Minh Cẩm ung dung, ngữ khí vô cùng khẳng định.
Thẩm Nhu nhíu mày hoài nghi.
Tư Minh Cẩm đưa quần áo cho cô, “Thay quần áo đi, anh đi mở cửa.”
Đến lúc công khai chuyện của hai người rồi, cũng là lúc thỉnh cầu một danh phận mới từ chỗ Thẩm Nhu.
Bình luận facebook