Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Hoa viên nhà họ Tạ.
Bên bể bơi.
Có một lầu bát giác màu trắng.
Trên đỉnh lầu, dây tường vi bò tràn lan. Trong ánh mặt trời lấp lóa giữa thảm lá xanh ngắt, hoa tường vi trắng nở rộn ràng, từng cụm từng cụm đua nhau nở, thanh khiết tuyệt vời, trông xa như dòng thác hoa tuôn chảy.
Hoa nở xòe che lấp cả lá.
Trong lầu mát rượi.
Diệp Anh ngồi trên ghế đá, tỷ mẩn gọt vỏ táo. Gió từng cơn mang theo hương tường vi thổi tới, lúc này, cô cảm thấy thế giới vô cùng tĩnh mịch. Bổ táo thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa bạc xiên một miếng kề sát môi Việt Tuyên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh nói:
“Ăn một chút nhé?”
Việt Tuyên ngồi lặng lẽ trên xe lăn.
Sức khỏe của anh hồi phục nhanh hơn so với dự đoán của tất cả mọi người, chỉ trong thời gian ngắn, chưa đầy một tháng, mặc dù từ dưới vùng ngực trở xuống vẫn bị tê liệt, nhưng cổ và hai tay anh đã có thể cử động, thậm chí thỉnh thoảng còn ngồi dậy được.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ra khỏi phòng kể từ sau vụ tai nạn.
Đôi môi vẫn hơi nhợt nhạt.
Ánh mắt dời khỏi mặt hồ bơi, Việt Tuyên từ từ quay sang nhìn Diệp Anh. Cô ngoan ngoãn như một con mèo, ngồi áp bên anh, cô cười, hàng lông mày cong cong, ánh mắt lóng lánh, trên tay cầm miếng táo, như nhất định đợi anh ăn bằng được.
Anh hé môi.
Chậm rãi ăn, rồi lại ăn thêm vài miếng nữa.
“Anh thế này là tốt rồi.”
Diệp Anh cười như một con mèo mãn nguyện, nhoài người về phía trước, hết sức nhẹ nhàng, áp má lên đầu gối phủ tấm chăn mỏng, mắt sáng ngời nhìn anh:
“Thấy anh khoẻ dần từng chút giống như một kỳ tích, em vui lắm, niềm vui như muốn tràn ra ngoài, chưa bao giờ em vui như vậy. Anh giống như một cây cổ thụ trăm năm, cho dù buồn bã, tiêu điều đến mấy, khi gió xuân tới, sức sống ẩn trong cành lá lại trỗi dậy kiên cường.”
Ánh mắt cô tươi cười.
Hướng vào anh.
Má mềm mại dụi nhẹ lên đầu gối anh.
“Có liên quan đến em không?” Ánh mắt dịu dàng, má vẫn áp lên đầu gối anh, bàn tay cô lén nắm mấy ngón tay lành lạnh của anh. “Em không thể hoang đường cho rằng, em chính là làn gió xuân ấy, rằng vì có em, nên anh mới bình phục nhanh như vậy.”
Mắt Việt Tuyên vẫn thờ ơ.
Lặng lẽ nhìn bể bơi trước mặt.
Dường như không nghe thấy cô đang nói.
“Anh…”
Trong hương thơm của tường vi trắng đang tràn ngập, Diệp Anh khẽ thở dài. Nhưng cô không thất vọng, bởi những ngón tay anh vẫn nằm trong bàn tay cô, ngón tay trắng xanh giá lạnh, nhưng được ánh mặt trời xuyên qua bức rèm lốm đốm nhảy nhót trên những ngón tay khiến nó trông như được khắc bằng ngọc lạnh.
Mân mê chúng.
Hàng mi cô hơi khép.
“Em rất hy vọng, anh có thể thích em.”
Cúi đầu, khẽ hôn lên những ngón tay lạnh giá của anh, hàng mi đen láy rung rung, cô nói khẽ: “Như vậy, có lẽ anh sẽ đồng ý giúp em, thực hiện mơ ước bấy lâu của em”.
Mặt nước bể bơi gợn sóng lấp lánh.
Trong lầu bát giác phủ đầy tường vi hoa trắng.
Việt Tuyên khẽ nhíu mày.
Cơn mệt mỏi thấu trời đang nhấn chìm anh, lạnh lẽo như sóng nước đầm sâu giữa đêm khuya, anh rút tay khỏi bờ môi ấm áp ấy.
Lòng bàn tay trống rỗng.
Diệp Anh ngây người giây lát, mắt nhìn Việt Tuyên, một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra nụ cười cay đắng: “Anh xem, từ trước tới giờ chưa bao giờ em giấu giếm điều gì. Từ khi bắt đầu tiếp cận anh, em đã biết anh là ai, cũng ngay từ đầu, em đã nói với anh, mơ ước của em”.
“Em hy vọng có thể thành công.”
Cô cắn môi, chăm chú nhìn anh:
“Em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội thành công, em muốn trở thành nhà thiết kế thời trang, em không muốn âm thầm đi lên từ vị trí thấp nhất, em muốn vừa bắt đầu đã có thể được ở một vị trí cao. Em muốn đi đường tắt, có thể anh cho rằng, em rất quá đáng, nhưng…”
Cô ngừng lại.
“… Nhưng em có tư cách làm như vậy.”
Khuôn mặt Việt Tuyên gầy gò, xanh xao.
Trong hương thơm của hoa tường vi trắng tỏa ngát bốn bề, anh lặng lẽ nhìn bể bơi trước mặt, nắng chiều còn gay gắt, mặt bể bơi gợn sóng vàng xôn xao.
“Diệp tiểu thư, ngày mai tôi sẽ thu xếp cho cô rời khỏi đây.”
Một lúc lâu, Việt Tuyên lãnh đạm nói, hơi thở của anh vẫn còn yếu, nhưng giọng nói kiên quyết.
“Thời gian cô chăm sóc tôi, Tạ Bình sẽ đưa cô khoản thù lao thỏa đáng. Còn chuyện cô có đủ tư cách trở thành nhà thiết kế thời trang hay không, mời cô gửi tác phẩm và lý lịch cá nhân đến tập đoàn.”
Khàn giọng ho một hồi.
Việt Tuyên mệt mỏi nhắm mắt.
“Diệp tiểu thư, làm ơn đưa tôi về phòng.”
“Anh giận rồi ư?”, Diệp Anh bỗng sợ hãi, không cười nữa, “Vì em đã nói như vậy, nên anh muốn đuổi em đi sao? Em hiểu rồi, anh cho là em lợi dụng anh, phải không? Anh cho rằng, từ khi anh bị thương, suốt ngày đêm em ở bên anh, chính là để lợi dụng anh, chính là để đưa ra yêu cầu vừa rồi với anh, phải không?”.
Cảm giác nghẹt thở tăng dần trong lồng ngực.
Việt Tuyên nắm chặt tay vịn xe lăn.
“Đúng thế, khi mới tiếp cận anh, em thực sự có mục đích khác. Nhưng…”, ngực cô khẽ phập phồng, “… nhưng, bây giờ thì khác”.
“Anh đã cứu em.”
Tâm trí cô trở lại khoảnh khắc biển ánh sáng trắng đang bao trùm, chiếc xe va mạnh vào giải phân cách giữa đường, bóng tối loạng choạng trùm lên tất cả, chính anh đã cố che chắn cho cô, vòng hai tay ôm cô thật chặt. Khoảnh khắc như cơn ác mộng ấy, sát bên mũi cô là hơi thở lạnh giá của anh.
“Vì thế, em chỉ bị thương nhẹ, còn anh bị nặng như vậy.”
Diệp Anh cười đau khổ.
“Em thực sự không muốn nhắc tới điều đó. Chỉ sợ anh nghĩ, em muốn trả ơn, nên mới ở bên anh.”
Ngón tay nắm chặt xe lăn, Việt Tuyên chau mày, hít thở.
“Lý do ở lại bên cạnh anh có rất nhiều”, ánh mắt buồn bã, cô nói khẽ: “Chẳng lẽ anh không tin, em thật sự thích anh. Mặc dù em biết, người anh thích là Sâm tiểu thư, nhưng em vẫn thích anh. Em thích anh, muốn ở lại bên anh, suốt đời ở bên anh. Cũng vì thích anh, em không muốn mình đơn thuần chỉ như một người giúp việc bên cạnh anh”.
“Em hy vọng có một ngày, em có thể xuất sắc như Sâm tiểu thư, để anh tự hào vì em.”
“Em muốn đủ tư cách để mãi mãi ở bên anh”, giọng cô nhỏ dần, “Em muốn được tỏa sáng, muốn trở nên mạnh mẽ, có thể tỏa sáng đủ khiến anh thích em, đủ để mãi mãi bảo vệ anh, cho đến ngày cuối cùng anh thích em”.
Hoa tường vi trắng đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trong lầu bát giác bên bể bơi.
Diệp Anh quỳ một chân trước mặt Việt Tuyên.
Nét mặt có phần day dứt, ánh mắt cô như nước đầm sâu đêm xuân, mênh mang và dịu dàng, nhìn anh nói: “Xin lỗi, em sai rồi. Nếu anh thích tình trạng như bây giờ, từ nay về sau em sẽ không nói lại những lời đó nữa”.
Việt Tuyên nhắm mắt không nói.
Trông anh có phần mệt mỏi, môi nhợt nhạt hơi mím. Cô nhẹ nhàng nhướn người, áp má vào lòng bàn tay lạnh ngắt của anh, nũng nịu dụi mãi lên đó như con mèo ngoan ngoãn. Thấy anh không cự tuyệt, cô thầm thở phào, rồi lại âm thầm thở dài.
Bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
Ánh nắng chiều chiếu sáng con đường trong hoa viên.
Mặt đường lát đá trứng ngỗng.
Những hòn đá hình trứng ngỗng trơn nhẵn các màu, trắng, xám, đen ghép lại, chỗ sâu chỗ nông. Bên đường một khóm tường vi dại hoa đỏ thẫm, nở rộ giữa phiến lá xanh.
Vẫn để má trong tay Việt Tuyên.
Diệp Anh vô hình thẫn thờ.
Nhất định có người nào đó rất yêu hoa tường vi.
Trong biệt thự nhà họ Tạ, tường vi nở rộ khắp nơi. Tường vi dại đỏ thẫm hoàn toàn không có nét đẹp đặc biệt, cánh hoa đơn không đủ diễm lệ, có vẻ yếu ớt so với hoa viên tuyệt đẹp nhà họ Tạ, nó thậm chí còn có phần không tương xứng.
Chính vào lúc cô đang thẫn thờ lặng nhìn tường vi dại.
Phía cuối con đường trong hoa viên.
Một chiếc xe hơi dài màu đen tiến lại.
Tường vi dại không đủ đẹp, nhưng nở rực đầy cành, kiên cường tràn trề sức sống, đung đưa tỏa hương trong gió chiều.
Ánh mặt trời chiếu lên chiếc xe hơi màu đen.
Phản chiếu bóng hoa tường vi dại hai bên đường.
Khuôn hình nhập nhòa như hình ảnh trong phim cổ trang, cô lặng lẽ nhìn, không đứng dậy, má vẫn áp vào lòng bàn tay Việt Tuyên. Chiếc xe dừng lại trước lầu bát giác phủ tường vi trắng, cánh cửa xe màu đen mở ra, ngược ánh mặt trời chói mắt, một chàng trai tuấn tú, rạng ngời đến lóa mắt, anh ta từ từ bước lại, trong phút chốc cơ hồ ánh sáng của thế giới đều bị lu mờ.
Nhìn bóng người đi ngược chiều ánh sáng.
Cô hơi nheo mắt.
Nhập nhòa như cảnh phim ngày xưa.
Rất lâu trước đây, vào đêm đầu tiên tường vi nở rộ, gai đâm vào ngón tay cô, cô dùng máu đỏ quệt lên cánh hoa. Cánh hoa đỏ thẫm mang vẻ đẹp ma quái và khi ấy cô nhìn thấy chàng thiếu niên đó nằm dưới bụi tường vi.
Dường như anh ta được phù phép ra từ máu chảy ra nơi ngón tay cô.
“Tiểu Tuyên.”
Dưới đám dây tường vi dại hoa trắng, thân hình người ấy như tỏa sáng, nụ cười trên môi, dáng cao đứng thẳng, chầm chậm cúi xuống với cử chỉ xã giao, hơi gượng gạo ôm lấy Việt Tuyên ngồi trên xe lăn.
“Rất vui thấy em bình phục nhanh như vậy.”
Rời khỏi bàn tay Việt Tuyên.
Diệp Anh lễ phép cúi đầu, định lùi xa khỏi Nhị thiếu gia một chút, chợt phát hiện, Việt Tuyên đã nắm cánh tay cô, giữ lại.
Thoáng do dự.
Hơi nhướn mi, cô thấy Việt Tuyên đang chăm chú nhìn người đàn ông ôm anh, người đàn ông ấy cũng đang nhìn Việt Tuyên vẻ dò xét, ánh mắt băn khoăn.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô.
Người đàn ông đó nhìn về phía cô.
Dưới nhà bát giác phủ tường vi trắng đang nở rộ, đầu tiên, thấy Việt Tuyên và cô nắm tay nhau, ánh mắt dừng lại ở đó mấy giây, rồi dần dần di chuyển lên trên, anh nhìn cô.
Làn da cô trắng tựa cánh tường vi.
Hàng mi đen nháy lần che đôi mắt.
Mái tóc dài sáng như tấm lụa đen, giấu đi trán và hai bên má, khuôn mặt cô cúi xuống, ở góc khuất ấy, nó giống như mặt đầm sâu đêm khuya, chỉ có thể trông thấy sóng gợn lăn tăn ánh bạc mà không thể thấy được vẻ đẹp của nước đầm trong xanh.
Thời gian như ngưng đọng.
Diệp Anh đứng bất động, cô có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú kéo dài của người đàn ông ấy, cô kiềm chế không ngẩng đầu. Nhưng sao thời gian dài như một thế kỷ, hay là do trong lồng ngực đang có gì đó cuộn trào, cũng có thể là do hương tường vi quá nồng nàn.
Cô ngước nhìn anh ta.
Đại thiếu gia nhà họ Tạ.
Việt Xán.
Người chèo lái tập đoàn Tạ thị như lời đồn đại của thiên hạ.
Sáng chói như dòng thác hoa tường vi trắng, Việt Xán thân hình cao lớn, đứng thẳng trước mặt cô, cơ hồ tỏa ra một cảm giác đè nén mạnh mẽ, sự hiện diện của anh ta khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Làn da nâu.
Một khuôn mặt đầy nam tính, như được đúc bằng thép, nhưng lại mềm mại như có ngọn lửa tiềm ẩn đang tỏa sáng bên trong, một vẻ đẹp rạng ngời, nhưng cũng có sức sát thương ghê gớm. Cơ hồ anh ta có thể dễ dàng hủy diệt đối phương, cũng có thể dễ dàng khiến đối phương bùng cháy.
Đó là một sự tồn tại nguy hiểm.
Nguy hiểm và xa lạ.
Rất lâu, rất lâu trước đây, đã từng có một chàng thiếu niên hung hãn và hoang dại, ngông cuồng nắm tay cô, chạy như điên trên phố trong đêm. Đêm đó trời mưa, cô được anh ôm vào lòng, nhưng lòng lại thầm lo hoa tường vi liệu có bị nước mưa xối dập nát hay không.
“Đi theo anh!”
Chàng thiếu niên ánh mắt mãnh liệt nhìn cô.
“Anh đã lo xong mọi việc, em chỉ cần đi theo anh!”
Trong đêm mưa đen thẳm, chàng thiếu niên ấy cuồng loạn hôn vào tóc, hôn lên hai má cô.
Còn người đàn ông trước mặt.
Là người xa lạ.
Diệp Anh cụp mắt.
“Anh, anh đã về.”
Giọng Việt Tuyên rất nhẹ, ánh mắt cũng phẳng lặng hầu như không biểu cảm, nhưng khóe môi hé cười như đóa tường vi trắng ưu nhã sau lưng anh.
Ánh mắt Việt Xán cũng rời khỏi Diệp Anh.
Anh ta cười nhạt nói với Việt Tuyên vài câu.
Lúc đó, trong xe có một người ngập ngừng bước ra.
Là Sâm Minh Mỹ.
Hôm nay Sâm Minh Mỹ trang điểm vô cùng trang nhã, mặc một chiếc váy dài màu be xếp nếp như kiểu nữ thần Hy Lạp, làn da mềm mịn đến say lòng.
Nhìn thấy Việt Tuyên trong nhà bát giác, Sâm Minh Mỹ hơi bối rối, Việt Xán mỉm cười ngoái đầu, chìa tay về phía cô.
“Nghe nói, em và Minh Mỹ đã huỷ hôn.”
Nắm tay Sâm Minh Mỹ, Việt Xán và cô ta đứng bên nhau như cặp văn nhân trong bức tranh cổ xưa, ánh mắt anh ta nhìn xoáy vào cậu em trai ngồi trên xe lăn, giọng nói có vẻ áy náy:
“Tiểu Tuyên, xin lỗi.”
Việt Tuyên cười nhạt.
Nhẹ giọng nói:
“Anh à, sau này Minh Mỹ nhờ anh chăm sóc.”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ đỏ ửng.
Việt Xán ôm vai, hôn nhẹ vào má cô, mỉm cười nói: “Em yên tâm, anh sẽ làm cô ấy được hạnh phúc”.
Việt Tuyên gật đầu.
Anh buông tay Diệp Anh, khẽ nói:
“Tôi mệt rồi, về thôi.”
Diệp Anh trả lời một tiếng, cô đứng dậy, cơ hồ như hoàn toàn không quan tâm đến bất kì điều gì khác.
Đại thiếu gia đã chính thức tiếp quản dự án Brila và sẽ mời Sâm tiểu thư đảm nhiệm chức vụ Giám đốc thiết kế khu vực châu Á. Ngày mai sẽ tuyên bố trong hội đồng quản trị”, đứng bên giường Việt Tuyên, Tạ Phố cúi đầu đọc báo cáo thu thập, “Chuyện này do đích thân Lão thái gia quyết định, mấy ngày trước, Sâm tiểu thư vừa từ Thụy Sỹ bay về. Tạ phu nhân rất tức giận, gọi điện ra nước ngoài nói chuyện với Lão thái gia hơn nửa tiếng đồng hồ…”.
Việt Tuyên dựa người trên chồng gối cao.
Mặt nhợt nhạt hơn sắc hoa trắng trong vườn, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, lại hình như chỉ là trạng thái mệt mỏi.
Diệp Anh xoa bóp hai chân cho anh.
Các cơ hai chi dưới của anh hơi cứng và thỉnh thoảng giật nhẹ, đó là biểu hiện cơ thể anh mệt mỏi. Cô nhìn anh, rồi lại cúi đầu, phủ chiếc khăn ấm lên chân anh.
“Ngoài ra, chiều nay Tạ phu nhân đã nhận được báo cáo điều tra liên quan đến tai nạn xe hơi của thiếu gia”, rút một tập giấy trong kẹp tài liệu trên tay ra, Tạ Phố nhướn mày, “Đây là bản phô tô báo cáo điều tra tôi lấy được, nội dung chủ yếu ám chỉ, Đại thiếu gia nhất định có liên quan đến vụ tai nạn”.
Mặt Tạ Bình đanh lạnh.
Giật tập tài liệu trong tay Tạ Phố, Tạ Bình lật xem từng trang, càng xem sắc mặt càng tối sầm, tay nổi gân xanh.
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Bình giận dữ không thể kìm nén.
“Không thể là anh ấy.”
Nhìn hoa tường vi màu hồng phấn bên ngoài cửa sổ rộng sát đất, ánh mắt Việt Tuyên băng lạnh, trống rỗng, khẽ lắc đầu, giọng rất nhẹ:
“Không thể là anh ấy.”
“Nhị thiếu gia!”, Tạ Bình cố gắng trấn áp cơn giận, trầm giọng nói, “Tôi biết thiếu gia luôn ghi nhớ Đại thiếu gia là anh trai của thiếu gia, cho nên thiếu gia luôn nhượng bộ mọi chuyện. Nhưng, cánh tay Đại thiếu gia ngày càng vươn dài, khẩu khí ngày càng lớn, tham vọng của anh ta không phải thiếu gia cứ tiếp tục nhường nhịn, bao dung là có thể thỏa mãn. Lần thiếu gia đi Pháp này, đã là có ý cầu hòa với anh ta, nhưng anh ta vẫn tiếp tục dồn ép, còn muốn lấy cả tính mạng của thiếu gia. Quản gia ở Paris và lái xe đã gây ra vụ tai nạn, đều là do Đại thiếu gia bí mật điều đến từ hai năm trước, chuyện này thiếu gia cũng biết rõ!”.
“A Bình.”
Khẽ ho, ngực Việt Tuyên hơi phập phồng, cơn đau cũng từ chân lan lên, anh gắng giơ tay, ngăn không cho Tạ Bình nói tiếp.
Tạ phố và Tạ Bình đưa mắt nhìn nhau.
Tạ Bình im lặng.
Tạ Phố mỉm cười, nụ cười thoang thoảng, mềm mại như làn gió xuân, anh nói:
“Tạ phu nhân đã phái người đem báo cáo điều tra đến chỗ Lão thái gia bên Thụy Sỹ, nếu Đại thiếu gia bị nghi oan, tin rằng Lão thái gia sẽ tiếp tục điều tra, giải oan cho Đại thiếu gia.”
“Ra ngoài đi.”
Tựa trên gối trắng như tuyết, Việt Tuyên vừa ho, vừa mệt mỏi nói.
Sắc mặt dửng dưng không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng dưới lớp chăn mỏng, mồ hôi lạnh từ lúc nào đã toát ra đầy người anh. Hai tay nắm chặt ga giường, kiềm chế những cơn đau, cơn co giật như những cơn lốc đang ùa tới.
Tạ Phố và Tạ Bình lui ra ngoài.
Ngay sau khi cửa phòng đóng lại.
Việt Tuyên không thể chịu đựng thêm nữa, anh đau đến nỗi hai mắt đờ dại, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, dội lên từng đợt thấm vào xương tủy. Mặc dù Diệp Anh đã nhiều lần chứng kiến anh đau như vậy, nhưng lúc này vẫn thấy hoảng sợ, cô vội đứng lên, định ấn chuông gọi khẩn cấp, nhưng bàn tay lạnh giá và ẩm ướt giữ cô lại.
Lòng bàn tay ấy đầy mồ hôi lạnh.
Lạnh như nước hồ đóng băng trong đêm đại hàn.
“Một lát… sẽ qua thôi…”
Khuôn mặt trắng bệch, Việt Tuyên nắm tay cô, cố nói. Người anh run từng trận, mồ hôi thấm ướt gối và ga giường, hơi thở càng ngày càng gấp, dần trở thành những tiếng rít đáng sợ.
Bàn tay lạnh giá vẫn nắm chặt tay cô.
Đắn đo một lúc, Diệp Anh ngồi trở lại bên giường.
Cô dùng khăn bông lau mồ hôi cho anh, cố gắng để anh thoải mái, dễ chịu hơn. Đúng, cơn đau như vậy không có cách nào loại bỏ, chỉ có thể đợi cho nó hết cơn hoành hành sẽ tự tiêu tan.
Cuối cùng cơn đau cũng bắt đầu dịu dần.
Cô nâng anh dậy, ngồi dựa lên chồng gối cao, để hơi thở dồn trong ngực dễ thoát ra hơn. Lạnh toát, mồ hôi lạnh vẫn đọng trên cơ thể đau đớn của anh, hơi thở cũng lạnh tựa nước giếng khơi, cô ôm rồi vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, tiếng thở rít cũng giảm dần.
Tường vi màu hồng phấn vẫn âm thầm nở rộ bên ngoài cửa sổ.
Việt Tuyên mệt mỏi thiếp đi.
Trải qua cơn đau đớn giày vò, môi anh càng tái nhợt, khô nẻ, hai má ửng hồng, đậm hơn một chút so với sắc tường vi hồng phấn.
Diệp Anh lặng lẽ nhìn anh.
Rất lâu.
Cô bất giác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Mặc cho khô nứt, tái nhợt, nhưng môi anh vẫn mềm mại và mát như nước giếng đêm xuân. Lúc anh bị cơn đau giày vò, cô đã ước ao có thể thay anh chịu đựng cơn đau ấy.
Bởi vì anh đã che chắn cho cô trong vụ tai nạn?
Những đau đớn này lẽ ra cô phải gánh chịu.
Trái tim thắt lại.
Đến bên cửa sổ, nhìn những đóa tường vi màu hồng phấn tinh khiết, ngọt ngào ngoài cửa sổ, xinh đẹp như một thiếu nữ tuổi trăng tròn, ánh mắt cô bỗng dần trở nên sắc lạnh. Sờ tay lên trán, chỗ có vết sẹo dài hơi lồi, đêm đen sâu thẳm, tường vi đêm đầu tiên nở hoa, sắc đỏ ngập tràn như máu, ngón tay khẽ chạm lên vết thương ấy, trái tim cô đã hoàn toàn giá lạnh.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Anh càng chú ý, cẩn trọng trong mỗi lời nói, bước đi.
Đại thiếu gia chỉ thoáng xuất hiện, Diệp Anh không gặp lại anh ta hay Sâm Minh Mỹ lần nào nữa. Thời gian Tạ Hoa Lăng đến thăm Việt Tuyên cũng ngày càng ít đi, mỗi lần xuất hiện, mặt bà luôn nặng nề u ám như chứa chất nỗi lo âu không thể kiềm chế.
Dường như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nhưng Diệp Anh hoàn toàn không được biết.
Thấy sức khoẻ Việt Tuyên đang dần hồi phục, Tạ Phố không lược thuật tin tức như trước nữa, mà trực tiếp đưa những nội dung liên quan cho Việt Tuyên đọc. Tường vi màu hồng phấn ngoài cửa sổ vẫn đang nở rộ, bất luận đọc tài liệu như thế nào, nét mặt Việt Tuyên vẫn không có biểu hiện gì, cũng không lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Chập tối hôm ấy.
Sau khi Tạ Phố đi ra, Việt Tuyên nói với Diệp Anh…
Anh chuẩn bị cùng ăn tối với người nhà.
Phòng ăn màu trắng.
Rèm cửa màu tím lộng lẫy theo kiểu cung điện, đèn treo pha lê hình ngọn nến, bàn ăn dài, trong những chiếc bình gốm cắm đầy hoa hồng trắng đẹp lung linh, rực rỡ, những chiếc ly đế dài trong suốt tựa pha lê, dao dĩa bằng bạc, bát đĩa sứ trắng muốt với những đường viền màu cốm cô ban.
Khi Diệp Anh đẩy xe lăn đưa Việt Tuyên vào.
Bên bàn ăn, bà chủ Tạ Hoa Lăng, Đại thiếu gia Việt Xán và Sâm Minh Mỹ hình như đã ngồi đợi được một lúc, thấy Việt Tuyên tới, Việt Xán đứng dậy đón.
“Để tôi.”
Trên người tỏa ra một mùi hương đậm, giống như mùi thuốc lá xen lẫn mùi hoa, Việt Xán đón chiếc xe của Việt Tuyên từ tay Diệp Anh, Diệp Anh cúi đầu, nhẹ nhàng lui ra đứng cùng những người giúp việc trong phòng ăn. Vừa hỏi thăm sức khoẻ Việt Tuyên, Việt Xán vừa đưa anh đến bên bàn ăn.
“Diệp tiểu thư.”
Quay đầu lại, thấy Diệp Anh đứng lẫn với những gia nhân, Việt Xán cau mày, đi đến kéo chiếc ghế bên cạnh Việt Tuyên, mỉm cười:
“Diệp tiểu thư khách khí rồi, mời cô ngồi xuống đây.”
Diệp Anh liếc nhìn Việt Tuyên.
Rồi mới nhẹ nhàng đi đến.
Việt Xán vẫn đứng đợi, lịch thiệp kéo ghế cho cô, đến khi cô đã yên vị, mới trở về chỗ của mình.
“Tiểu Tuyên có thể hồi phục nhanh như vậy, công lao của Diệp tiểu thư quả thật rất lớn”, nâng ly rượu pha lê, Việt Xán hướng về phía Diệp Anh, “Ly rượu này, xin uống vì cô”.
Nhấm một chút rượu vang choáng đỏ như màu hồng ngọc.
Việt Xán mỉm cười chăm chú nhìn cô, ánh mắt nồng nàn như thấm hương rượu bồ đào.
“Hừm!”
Tạ Hoa Lăng đằng hắng một tiếng, liếc nhìn Việt Xán và Sâm Minh Mỹ, giọng mỉa mai:
“Đại thiếu gia, Minh Mỹ vẫn ngồi bên anh, anh lại ngang nhiên săn đón A Anh như vậy, không sợ làm tổn thương Minh Mỹ sao?”
“Ha ha ha ha.”
Tay trái vòng nhẹ qua lưng ghế của Sâm Minh Mỹ, Việt Xán cười to, nét mặt vừa thách thức vừa có phần ác ý, liếc nhìn Tạ Hoa Lăng nói: “Phu nhân, chẳng lẽ phu nhân lại lo sợ, tất cả những người ở bên Tiểu Tuyên, đều sẽ thích con sao?”.
“Đúng là trơ trẽn, trơ trẽn đến mức khiến người ta sởn da gà!”, Tạ Hoa Lăng ném mạnh chiếc khăn ăn xuống bàn, “Con hoang vẫn là đồ con hoang, ngươi giống hệt con mẹ đê tiện của ngươi, không bừa bãi phóng túng thì không yên!”.
“Đúng, mẹ tôi không giống bà.”
Việt Xán tiếp tục cười.
Mắt vằn tia đỏ.
“Chỉ tiếc là, mẹ tôi không còn sống nữa, cha cũng đã qua đời. Chỉ có bà, bà vẫn sống đàng hoàng thoải mái như vậy.”
“Anh.”
Trên xe lăn, Việt Tuyên lặng lẽ lên tiếng.
Việt Xán nhìn Việt Tuyên, nụ cười dần tắt, hướng về anh giơ cao ly rượu. Sắc mặt Tạ Hoa Lăng từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, rồi lại đỏ bừng, miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi đột nhiên đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh khác thường.
Diệp Anh để ý thấy Việt Tuyên chỉ uống mấy ngụm canh, ăn vài miếng sa lát, không ăn nhiều như mọi khi.
“Diệp tiểu thư.”
Một lúc sau, Sâm Minh Mỹ đặt dao dĩa xuống, nhìn về phía Diệp Anh.
Để chén súp đầy trước mặt Việt Tuyên, Diệp Anh nhìn cô trả lời: “Sâm tiểu thư, cứ gọi tôi là A Anh là được rồi”.
“A Anh”, như nhớ ra cái tên ấy, Sâm Minh Mỹ khẽ mỉm cười, “A Anh à, tôi muốn xin lỗi cô. Lần trước những lời tôi nói với cô, mong cô đừng để bụng. Lúc đó, tôi sợ cô có mục đích nào đó, định lợi dụng thời cơ tiếp cận Tuyên, vì thế mới cố ý nói như vậy, để thăm dò cô”.
Diệp Anh hơi bối rối.
“Bây giờ, Tuyên mỗi ngày một khoẻ hơn, tôi cũng như Xán, thâm tâm rất cảm ơn cô”, ngước nhìn Việt Xán mỉm cười, Sâm Minh Mỹ tiếp tục nói vẻ chân thành, “Mong cô luôn ở bên Tuyên, giúp Tuyên hoàn toàn hồi phục sớm nhất có thể”.
“Vâng, Sâm tiểu thư, tôi sẽ…”
“Minh Mỹ!”
Tiếng Việt Tuyên cắt ngang đối thoại của hai người, Sâm Minh Mỹ ngạc nhiên ngoái lại, thấy anh đang chăm chú nhìn mình.
Cô ngẩn người.
Trong lòng như có tiếng vọng nào đó, Sâm Minh Mỹ thoáng thất thần, lại mỉm cười lễ độ: “Sao? Tuyên, anh nói đi”.
“Tại sao?”
Sau bữa tối, đưa Việt Tuyên về phòng, Diệp Anh không kìm được, quỳ một chân trước xe, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ lo âu:
“Chẳng phải anh không thích hay sao? Những lời em nói hôm đó, khiến anh không hài lòng, thậm chí anh còn muốn đuổi em đi. Em đã biết sai rồi, không dám có ý nghĩ như vậy nữa. Chỉ cần có thể ở bên anh, giúp anh sớm bình phục là em đã mãn nguyện rồi. Tại sao, đột nhiên anh lại đề nghị Sâm tiểu thư cho em đi theo làm thiết kế thời trang?”
Việt Tuyên vẫn im lặng.
Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên mặt cô mấy giây, sau đó lại hướng ra ngoài cửa sổ, trong màn đêm, từng thảm, từng thảm tường vi hồng phấn đang nở rộ.
“Chúng còn có thể nở bao lâu nữa?”
Tiếng nói êm nhẹ thoảng như ánh trăng trên những cánh tường vi, Việt Tuyên hỏi cô.
Diệp Anh nhìn theo ánh mắt anh.
Trong biển hoa tường vi rực màu hồng phấn, có vài bông đã úa, một vài nụ hoa đang hé, cô ngập ngừng giây lát, trả lời:
“Kỳ hoa nở có lẽ vẫn còn khoảng hai tuần nữa.”
“Cô đi đi.”
Hoa tường vi hồng phấn thấm đẫm ánh trăng, tuyệt đẹp, ngọt ngào như mộng ảo, như dị thưòng, cánh hoa phơn phớt ngấm sương đêm, kiều diễm đến say lòng, Việt Tuyên chớp mắt, vẻ mặt dửng dưng:
“Từ đầu đến giờ, đây là điều cô mong muốn nhất. Tôi chỉ hy vọng, cô có thể biết thế nào là đủ mà dừng lại.”
Diệp Anh thoáng hoảng sợ.
Ánh mắt tối đen, trong đầu chợt lóe lên câu anh từng nói, “Hình như trước đây tôi đã gặp cô”. Lẽ nào, anh thật sự đã từng gặp cô? Không, không thể nào. Cho dù đã từng gặp ở đâu đó, nhưng rốt cuộc nhiều năm như vậy, cũng chưa hẳn anh sẽ nhận ra cô.
“Vậy…”
Cô cắn môi, ngẩng đầu, lo lắng hỏi:
“Anh định đuổi em đi sao?”
Việt Tuyên âm thầm nhìn cô.
“Đúng, em là người có trái tim sắt đá, em muốn thành công, muốn dùng sự thành công ấy để tỏa sáng, để có thể đường hoàng đứng bên anh”, cô vươn thẳng người, hướng gần đến môi anh, “… nhưng tất cả những điều đó so với anh, đều không quan trọng. Nếu em làm sai điều gì, em mong anh hãy cho em biết, mà đừng đuổi em đi…”.
Trán Việt Tuyên càng nhăn.
Anh nghiêng đầu né tránh môi cô đang áp lại gần.
Cô đã nhắm mắt.
Dang hai tay, vòng qua đầu anh. Do xương sống cổ anh bị thương, cô không dám dùng sức, nhưng vòng tay cô xiết dần, khiến anh không cách nào lẩn tránh. Cô nhướn người, hôn lên môi anh, như dòng suối mát trong lành, vừa đặt môi lên đôi môi ấy, cảm giác xao động bất an bỗng xâm chiếm lòng cô, cô đã bị khuất phục bởi dòng suối tinh mát ấy.
“Em thích anh.”
Cô hôn anh, đầu óc dần trở nên trống rỗng, đôi môi ấy mát lạnh tựa nước suối nguồn, khiến cô như lạc vào cõi mê, hôn dồn dập, liên tiếp. Hơi thở gấp gáp, trái tim đang thôi thúc mỗi lúc càng gấp, cô muốn hôn cho đôi môi ấy nóng lên, và như chỉ cần làm chúng nóng lên thì nơi tận cùng trái tim như một hố sâu đen thẳm của anh, sẽ không còn trống rỗng, khó chịu như vậy nữa.
“Việt Tuyên, cho dù em đã làm sai điều gì, anh cũng đừng đuổi em đi…”
Môi vẫn đặt trên môi anh, đôi mắt đen lóng lánh, cô vừa cố tiếp tục hôn anh vừa run run thì thầm khẩn cầu.
Hướng về thảm tường vi hồng phấn diễm lệ trong đêm.
Tiếng thở dài của Việt Tuyên cũng bị môi cô chặn lại, anh từ từ nhắm mắt, để mặc cho cô hôn, môi cô mỗi lúc càng tham lam, càng nóng bỏng. Và cũng từ lúc nào, bàn tay anh đã luồn vào mái tóc dài đen như dòng thác của cô, nhẹ nhàng ve vuốt.
* *
*
Đêm.
Càng lúc càng khuya.
Việt Tuyên đã dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên giường, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt tĩnh lặng đang say ngủ của anh, lòng Diệp Anh xao động bao cảm xúc. Dường như anh luôn nhìn thấu tâm can cô cũng như đang âm thầm bảo vệ cô, nhưng cô lại không thể tìm ra lý do khiến anh làm như vậy.
Ngón tay vô thức mân mê trên trán.
Vết sẹo dài hơi lồi bỗng khiến trái tim cô chìm xuống.
Y tá trực ca đêm đã đến, Diệp Anh rời khỏi phòng. Cô lục ngăn kéo tủ trong phòng khách, tìm chiếc giá vẽ sơn màu lá cây của mình. Lâu lắm rồi không động đến nó, thổi nhẹ lớp bụi bám trên, bông tường vi khắc trên góc giá, lóng lánh màu ngân bạc vẫn như phảng phất mùi nước hoa Paris.
Mấy tháng liền không động đến giá, bút.
Cô do dự giây lát, đặt giá vẽ xuống, chỉ cầm theo bút và tập giấy, đóng cửa phòng, đi về phía hoa viên.
Đêm khuya.
Hoa viên nhà họ Tạ.
Như phủ màn sương mỏng.
Cô đi trên con đường trải đá cuội, hai bên là tường vi dại đang tưng bừng nở hoa. Mùi hương nồng nàn kỳ lạ, từng bông hoa đang nhảy múa, vừa kiêu ngạo vừa hoang dã tựa nhe nanh múa vuốt trong đêm đen u tối, cánh hoa đỏ như màu máu, cơ hồ giống cảnh tượng nhiều năm trước, cậu thiếu niên ấy điên cuồng, hung dữ cắn vào vai cô, làm rỉ ra những giọt máu tươi như cánh hoa tường vi.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước…
Một luồng khí nguy hiểm táp đến, khiến gáy cô nóng bừng, thoáng run, còn chưa kịp quay đầu, cả người cô đã bị ôm chặt cứng bởi một vòng tay ấm áp!
Hơi thở nóng ran phả vào cổ!
Tay áo sơ mi xắn cao, lỏng lẻo, cánh tay ấy là của một người đàn ông, hai tay người ấy quấn chặt, xiết cứng eo cô, với một sức mạnh khủng khiếp, như muốn nghiến đứt vòng eo mảnh mai đó!
Hương tường vi nồng nàn.
Pha lẫn mùi đất hăng hăng.
Và mùi khói thuốc nồng nặc.
Người ấy xiết chặt đến nỗi cô không thể thở, tiếng nói sát bên tai, hơi trầm nhưng quyết liệt: “Lẽ nào em thật sự cho rằng, anh có thể không nhận ra em sao?”.
Trong giọng nói ấy có sức mạnh của giông bão, hơi thở nóng hầm hập, kề sát tai cô, khiến cô không sao xua được cảm giác nôn nao trong lòng. Thoảng chốc, thời gian như quay trở lại đêm mưa ngày ấy, trong màn mưa lạnh buốt, nhưng hơi thở và da thịt họ đều nóng ran như lửa đốt.
Nhè nhẹ thở một hơi.
Gió đêm thấm đẫm hương tường vi, cô dựa người vào cánh tay anh, không hề chống cự, để mặc cho hơi thở nóng ấm và nguy hiểm ấy bao lấy toàn thân.
“Nhận ra rồi thì sao?”
Quay mặt lại nhìn anh ta, hàng mi dài như chiếc bàn chải lông vũ, con ngươi đen thẳm, cô nói khẽ:
“Vả lại, bằng ấy năm rồi, anh vẫn có thể nhận ra em, Việt Xán thiếu gia, em rất cảm động.”
Vòng tay càng xiết chặt!
Diệp Anh đau tái mặt.
“Tại sao em có thể ở đây?” Giọng nói trầm trầm, u uẩn, vòng tay nóng ấm, Việt Xán nhìn cô đăm đăm, tay vẫn ôm riết cô, “Tại sao tên em lại là ‘Diệp Anh’? Có phải em đến đây là để tìm anh? Nhưng tại sao lại ở bên Việt Tuyên?”. Anh tưởng rằng anh đã quên được cô, chuyện ngày xưa chỉ là thoảng qua tựa phù vân của một thời thơ trẻ và anh cũng không còn là cậu thiếu niên hổn hển ghì chặt cô bên khóm tường vi ngày nào nữa.
Quãng thời gian sáu năm, trái tim anh đã trở nên rắn lạnh.
Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô qua ảnh chụp điện thoại, cho dù vẻ ngoài của cô đã có chút đổi thay, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô ấy đã trở lại.
Nỗi đau rợp đất kín trời, mối hận chất chứa, ngút ngàn, anh đã khiến cô rơi vào vực thẳm, từ đó chính anh cũng neo lại ở nơi đen tối nhất của vực thẳm ấy.
“Em đến là để tìm anh.”
Cơ thể mềm mại dựa vào ngực Việt Xán, gương mặt xinh đẹp, đau đáu nhìn anh:
“Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi giờ, mỗi phút em đều nhớ anh. Chỉ có điều, bây giờ anh như áng mây xa vời tận tầng không, đâu phải người bình thường để em có thể tùy ý nương dựa, em đành tiếp cận Nhị thiếu gia trước, để chờ cơ hội đến bên anh.”
Việt Xán chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt bất chợt thất thần, nhưng chỉ thoáng qua, anh cười khẽ mấy tiếng, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh. Anh từ từ áp lại gần như mang theo mối họa nguy hiểm, hôn lên má cô. Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, vẫn đứng im, vẫn đau đáu nhìn anh với ánh mắt da diết, như chan chứa tình cảm êm đềm.
“Bây giờ anh đang hoài nghi, phải chăng anh đã nhận nhầm người”, in môi lên má cô rất lâu, Việt Xán gần như thì thầm, “Nhiệt tình như vậy, nhưng lại đang nói dối, vậy làm sao có thể biết anh là bông tường vi bé nhỏ nhưng đầy gai?”.
Gió đêm se lạnh.
Cô khẽ cười, không né tránh, cũng không nói lại, cơ hồ bất luận anh làm gì, cô cũng nghe theo. Ôm tấm thân mát rượi, mềm mại của cô, bờ vai tuyệt đẹp đang hiện lên trước mặt Việt Xán, trên làn da trắng sữa, vết cắn cũ của một người khác vẫn mờ mờ in dấu. Anh nhìn vết cắn đó, trong mắt như có ngọn lửa bỗng bùng cháy.
Đẩy mạnh cô ra!
Việt Xán bước đến trước bụi tường vi dại, ngón tay khẽ vuốt những cánh hoa đỏ thẫm, trong giọng nói chứa đựng sự tàn nhẫn, cố gắng kiềm chế:
“Em định làm gì, anh biết rất rõ.”
Diệp Anh khẽ mỉm cười:
“Đúng, không giấu được anh.”
“Nếu anh không ở đây, em muốn làm gì anh đều không can thiệp, thậm chí anh có thể sẽ giúp em”, ngón tay gạt nhẹ giọt sương đọng trên cánh tường vi, giọt nước lấp lánh ươn ướt ngón tay anh, “… nhưng Tạ thị, không phải là bàn đạp của em”.
“Nhà họ Tạ đã mắc nợ em, không phải sao?”, nét mặt cô dửng dưng.
Im lặng một lát, Việt Xán nói:
“Sâm Minh Mỹ sẽ là vị hôn thê của anh.”
Diệp Anh cười:
“Xin chúc mừng.”
“Vì thế, anh không muốn thấy em chà đạp cô ấy”, vân vê đầu ngón tay ướt hơi sương, Việt Xán nói, nét mặt không biểu cảm.
Cô lại cười:
“Sâm tiểu thư không phải là kẻ thù của em, tại sao em phải chà đạp cô ấy?”
Việt Xán nhíu mày.
“Mà anh cũng không phải là kẻ thù của em”, trong màn đêm, mùi hương hoa tường vi ngào ngạt, cô bước đến, cầm tay anh, đặt lên trên trán mình, “Mặc dù anh đã thất hứa với em, Xán…”.
Đầu ngón tay anh vẫn còn lưu mùi hương tường vi.
Những ngón tay mát lạnh.
Cô cầm những ngón tay ấy đặt lên vết sẹo dài dưới chân tóc nơi góc trán. Ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm ngước nhìn anh:
“Hồi đó, em vẫn một mực đợi anh, nhưng anh không bao giờ đến, hoa tường vi ngoài cửa sổ đã nở hết, anh vẫn không đến. Anh nhìn xem, vết sẹo dài như vậy. Đêm hôm ấy, em đã bị ông ta đẩy ngã vào cạnh bàn, chảy rất nhiều, rất nhiều máu, máu tươi tràn xuống khiến em không thể nào mở mắt, đến tận lúc đó, em vẫn mong anh đến.”
Vết sẹo ấy hơi lồi và rất dài.
Hai đồng tử trong mắt Việt Xán tối sầm, ngón tay khẽ run, cô vẫn giữ chặt anh, không để anh nhích ra, dù chỉ một chút!
“Em đã hận anh, Xán à.”
Lòng nặng trĩu, cô nói như than thở:
“Hai năm đầu ở trong đó, em hận anh, hận anh vô cùng”, đôi mắt đen tĩnh lặng như giếng sâu, cô nhìn thẳng vào mắt anh, “… nhưng, Xán, em không muốn trở thành kẻ thù của anh, em cũng không muốn anh trở thành kẻ thù của em. Em cần Tạ gia, em cần ai đó giúp đỡ”.
“Giúp em vào tập đoàn Tạ thị?”
“Đúng.”
“Nếu em trực tiếp đến tìm anh, anh không thể không giúp em.” Trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng cô dựa vào người Việt Tuyên, Việt Xán chớp mắt, giật mạnh tay khỏi tay cô, “Bây giờ em đã chọn Nhị thiếu gia, không phải sao?”.
“Đó là bởi vì, bên cạnh anh đã có Sâm tiểu thư”, cô thở dài, “Em nghĩ, đã có Sâm tiểu thư, anh sẽ không còn nhớ em là ai. Vì thế, em không dám tin anh lần nữa”.
“Ha ha ha ha!”
Việt Xán bật cười to, cười điên dại như hoàn toàn không bận tâm có thể có người đi qua hoa viên lúc đó, cười như cậu thiếu niên ngông cuồng, bất kham sáu năm về trước. Anh cười trong mấy phút rồi ánh mắt rời khỏi mặt cô, nói vẻ giễu cợt:
“Được, anh có thể giả bộ không nhận ra em, cũng không ngáng đường em. Nhưng em phải cho anh biết, rốt cuộc em và Tuyên có quan hệ gì.”
“Sao?”
“Em thích Tuyên? Hay chỉ lợi dụng cậu ta?”, Việt Xán hỏi thẳng.
“Còn anh?”, cô cười nhạt, “Anh thích Sâm tiểu thư chứ?”.
Việt Xán cau mày.
“Tình cảm của anh đối với Sâm tiểu thư thế nào…”, Diệp Anh nhìn anh, “… thì tình cảm của em đối với Nhị thiếu gia cũng như thế”.
Ánh mắt cô…
Cơ hồ như đều do anh quyết định.
Việt Xán chăm chú nhìn cô hồi lâu, đồng tử in hình đôi mắt đen láy, phẳng lặng như mặt hồ của cô. Ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm, cuối cùng anh đột ngột quay người bỏ đi, thậm chí không nói lời tạm biệt. Diệp Anh nhìn theo bóng anh mỗi lúc một xa, khi bóng đó hoàn toàn biến mất, cô mới khẽ thở phào.
Rõ ràng anh ta vẫn nhận ra cô.
Xán…
Cậu thiếu niên cuồng nhiệt như con ngựa hoang bất kham của ngày xưa, bây giờ lại trở thành mối nguy hiểm ngáng đường cô rồi sao? Ngồi trên chiếc ghế dài cạnh con đường trong hoa viên, Diệp Anh tư lự rất lâu, cô nín thở lấy lại cân bằng trong lòng, khi mở kẹp giấy, bắt đầu vẽ, cô chợt nhìn thấy, bên khóm tường vi dại…
Hoa tường vi đỏ thẫm nghiêng mình trong gió.
Những phiến lá xanh non.
Trên mặt đất chỗ bụi hoa vừa bị đào xới, một chiếc xẻng dài, một bình tưới nước và một bình phun thuốc vẫn còn dính đất bị ai đó bỏ quên. Gió đêm hòa lẫn mùi hăng hăng của đất, giống hệt mùi vừa rồi trên cơ thể Việt Xán.
Hai ngày sau.
Buổi sáng.
Toà nhà của tập đoàn Tạ thị cao hơn năm mươi tầng với biểu tượng màu da cam nổi bật, tọa lạc ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố. Bề ngoài tòa nhà lắp kính màu nâu nhạt, rất hài hòa với cảnh quan xung quanh, dưới ánh mặt trời, trông như một cung điện thuỷ tinh trong suốt, long lanh.
Diệp Anh đứng bên dưới.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Cả tòa nhà như chọc thẳng lên bầu trời xanh ngắt, những đám mây trắng in hình lên tường kính màu nâu nhạt. Cô lặng lẽ nhìn mấy phút, rồi ngoái lại, thấy tài xế nhà họ Tạ – người đã đưa cô đến đây vẫn cung kính đứng nguyên chỗ cũ.
“Diệp tiểu thư, bất cứ lúc nào cần dùng xe, xin cứ gọi điện cho tôi.” Cúi chào cô, người lái xe khởi động chiếc Bentley màu đen từ từ rời đi.
Đã chín giờ hai mươi phút sáng.
Cô gái ở quầy lễ tân nét mặt tươi cười, lật cuốn sổ bên cạnh, rồi niềm nở nói với Diệp Anh: “Đúng rồi, Diệp tiểu thư, Tạ phu nhân hẹn cô lúc chín giờ ba mươi phút, tại văn phòng Phó tổng tầng 46, cô có thể đi thẳng lên bằng cầu thang máy thứ hai bên phải”.
Cô quẹt thẻ thiết bị bảo mật cạnh thang máy.
“Tinh!”
Cửa thang máy màu be bật mở.
Diệp Anh bước vào, ấn số 46, phát hiện trong thang máy này không hề có nút bấm cho các tầng từ 45 trở xuống. Ngay lúc ấy, lại một tiếng “Tinh” nữa, cửa thang máy mở ra, mùi hoa hồng xộc tới.
“Diệp tiểu thư phải không?”
Bước trên tấm thảm nhung màu hồng phấn, một cô gái với mái tóc ngắn rất xinh đẹp ra đón Diệp Anh, giọng nói ôn hòa: “Xin chào, tôi làSandy, trợ lý đặc biệt của Tạ phu nhân. Tạ phu nhân nói, Diệp tiểu thư không cần phải đợi, xin mời vào trong”.
Dẫn Diệp Anh đi qua rất nhiều phòng làm việc, đến căn phòng cuối cùng,Sandygõ cửa hai tiếng, rồi dẫn cô vào phòng.
Hương hoa hồng nồng nàn, giống như đang rơi vào biển hoa hồng. Toàn bộ căn phòng màu hồng phấn, trong những chiếc bình bằng pha lê đủ kiểu cắm đầy hoa hồng màu phớt đỏ, hoàn toàn không giống văn phòng làm việc, mà giống khuê phòng thơm ngát, mơ mộng và lãng mạn của các thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Bàn làm việc là một chiếc bàn kiểu phương Tây cổ điển, chạm hoa văn màu trắng sữa.
Phía sau bàn không có ai.
Diệp Anh thấy Tạ Hoa Lăng trên chiếc tràng kỷ bên cửa sổ.
Bà ngả mình trên đó, đôi mắt khép mơ màng, mình mặc chiếc váy màu cam, cổ đeo dây chuyền ngọc trai, làn da trắng mịn màng. Bên cạnh là một cô gái có vẻ là nhân viên massage đang bôi tinh dầu hoa hồng lên cánh tay Tạ Hoa Lăng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đèn trần bằng gỗ trầm hương tinh xảo sang trọng, tỏa ra mười mấy nhánh, mỗi nhánh đều phát sáng ấm áp.
“Tạ phu nhân.”
Diệp Anh lên tiếng, tiến lại phía đó.
Tạ Hoa Lăng cơ hồ không nghe thấy, vẫn tiếp tục mơ màng, lơ đãng nghe nhân viên massage giới thiệu các phương pháp chăm sóc da mới nhất. Có vẻ như đã quá quen với cảnh đó nênSandylui ra ngoài trước. Gần hai mươi phút trôi qua, cô gái cũng hoàn tất công việc massage cho Tạ Hoa Lăng, lúc đó bà mới uể oải ngồi dậy.
Cầm chiếc ly thuỷ tinh ở ghế bên cạnh, Tạ Hoa Lăng nhấp vài ngụm nước, rồi ngước mắt nhìn Diệp Anh vẫn đứng phía trước, nói:
“A Anh, cô đã khiến ta rất thất vọng.”
“Tạ phu nhân…”
“Ta tưởng rằng, cô chân thành, chăm sóc chu đáo cho Tuyên mà không tính toán”, Tạ Hoa Lăng nói giọng châm biếm, “… nào ngờ, cô là người có dã tâm”.
“Cộc! Cộc.”
Cánh cửa văn phòng mở ra, tiếngSandytừ ngoài vọng vào:
“Tạ phu nhân, Sâm tiểu thư đã đến.”
“Bảo chờ một chút.”
Giọng Tạ Hoa Lăng có phần lạnh nhạt, ánh mắt bà vẫn không rời khỏi Diệp Anh, một lúc lâu sau, nói tiếp giọng lạnh tanh:
“Theo ta, cô nên tiếp tục an phận ở bên Tuyên, bất cứ thứ gì ta đều có thể cho cô, nếu cô không an phận, ta nhất quyết đuổi thẳng cho khuất mắt! Tuyên bảo cô đến công ty, là do cô đề nghị, đúng không? Ngay từ đầu tiếp cận Tuyên, cô đã có ý đồ như vậy. Hừ, cô diễn khá lắm, gần như đã thực sự lừa được ta.”
Diệp Anh ngập ngừng.
Không nói.
“Muốn nói gì, nói đi!”, Tạ Hoa Lăng xẵng giọng.
“Vâng, phu nhân…”, Diệp Anh có phần sửng sốt nói: “Nếu phu nhân cho rằng như thế là không thỏa đáng, thì bây giờ cháu sẽ quay về, tiếp tục chăm sóc Nhị thiếu gia. Cháu cũng nghĩ, sức khỏe của Nhị thiếu gia mới là quan trọng nhất, những việc khác, đợi khi Nhị thiếu gia đã hoàn toàn bình phục…”.
“Đủ rồi!”
Tạ Hoa Lăng cau mày, đi lại vài bước rồi dừng trước mặt cô:
“Cô như thế này, vào công ty có thể làm được gì! Cô có thể hơn được Minh Mỹ sao? Thật không hiểu Tuyên nghĩ gì!”
Nhắm mắt, Tạ Hoa Lăng cố kiềm chế, nói vẻ bất lực:
“Tuyên đã tín nhiệm cô, ta cũng đành tin vậy. Nhưng cô hãy nhớ, lĩnh vực chủ lực của tập đoàn Tạ thị là thiết kế thời trang và marketing, trước giờ vẫn do Tuyên quản lý, không thể để rơi vào tay người ngoài! Ta muốn cô, trước khi sức khoẻ Tuyên hồi phục, thay Tuyên giữ mọi thứ cho nó. Bây giờ Minh Mỹ không còn là vị hôn thê của Tuyên nữa, vậy, cô nhất định phải thay thế vị trí của Minh Mỹ!”
“… Vâng, phu nhân.”
Diệp Anh trả lời.
Lắc lắc đầu, Tạ Hoa Lăng ngao ngán thở dài:
“Thôi, cô chỉ cần nhớ kỹ, ở vị trí của cô, không được phép phạm sai lầm, không được sa bẫy, kiên trì cho đến khi Tuyên có thể quay trở lại.”
Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng được phép vào phòng, Tạ Hoa Lăng ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc, lật xem tài liệu.
Mặc chiếc váy sặc sỡ theo phong cách Bohemian, bên ngoài khoác chiếc áo vest ngắn, tay lỡ màu đen, chuỗi hạt pha lê đen nháy trên cổ, sandal cao gót màu đen, toàn thân Sâm Minh Mỹ như chỉ có hàm răng trắng bóng, rạng ngời tỏa sáng.
Cô mỉm cười nói:
“Cô, cô tìm cháu ạ?”
Tạ Hoa Lăng nhăn mày:
“Trong công ty, không nên xưng hô như vậy.”
“Vâng, thưa phó tổng giám đốc.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười.
“Ta gọi cô đến là vì A Anh”, Tạ Hoa Lăng cầm lên một tờ giấy, “Đây là quyết định bổ nhiệm nhân sự ta ký hôm qua, đã thông báo đến các bộ phận, A Anh sẽ là phó phòng thiết kế trực tiếp dưới quyền cô. Ta nhớ cô từng nói, cô sẽ quan tâm giúp đỡ A Anh, để cô ấy theo cô học hỏi, vậy thì từ nay, ta sẽ giao A Anh cho cô”.
Bàn tay cầm tờ quyết định, cơ thể chợt cứng lại, Sâm Minh Mỹ liếc nhanh Diệp Anh đang đứng yên bên cạnh.
“Nhưng, phó tổng giám đốc, cháu cần báo cáo một việc”, Sâm Minh Mỹ suy nghĩ giây lát, nói, “Thực ra vị trí phó phòng thiết kế đã chọn được người từ tuần trước, và cũng đã gửi báo cáo lên phòng nhân sự của tập đoàn”.
“Nhưng ta đã từ chối.”
“…”, Sâm Minh Mỹ dừng lại, “Cháu tin tưởng năng lực của Diệp tiểu thư, cũng đã hứa với Tuyên để Diệp tiểu thư vào công ty, làm việc như một nhà thiết kế. Nhưng chỉ dựa vào mối quan hệ mà bổ nhiệm ngay Diệp tiểu thư làm phó phòng thiết kế, e là khó thuyết phục được mọi người”.
“Khó thuyết phục được mọi người?”, Tạ Hoa Lăng vừa ngắm nghía ngón tay đầy đặn, trắng như tuyết của mình, vừa chậm rãi nói, “Vị hôn thê tương lai của Nhị thiếu gia nhà họ Tạ, phu nhân chủ tịch tập đoàn tương lai, chỉ giữ một chức phó phòng đơn thuần, cũng khó thuyết phục mọi người sao? Vậy Minh Mỹ, năm ngoái, cô làm thế nào để thuyết phục mọi người?”.
Phòng thiết kế của Sâm Minh Mỹ ở tầng 32, diện tích gần hai trăm mét vuông, trang trí chủ yếu là gam màu vàng, phong cách thời thượng, đơn giản nhưng đẹp mắt. Sát tường có mười mấy chiếc giá treo, trên mỗi giá, treo đầy những kiểu trang phục mới nhất của các thương hiệu lớn. Ngoài ra trong một chiếc tủ tường khác chứa đầy các kiểu giày thời thượng và phụ trang các loại.
Sâm Minh Mỹ để Diệp Anh ngồi đợi trên ghế sofa.
Điện thoại bàn và di động liên tục đổ chuông, Sâm Minh Mỹ nhận rất nhiều cuộc gọi, cũng gọi đi rất nhiều. Thư ký chốc chốc lại gửi đến những văn kiện cần ký, bên ngoài khách xếp hàng hẹn gặp cũng càng lúc càng đông, Sâm Minh Mỹ bận rộn đến mức không có cả thời gian uống tách cà phê.
Gần một giờ sau.
Sâm Minh Mỹ đặt điện thoại xuống, ký nốt tài liệu, đứng dậy đi về phía Diệp Anh ngồi trên sofa, tỏ ý xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, để cô đợi lâu như vậy. Tôi đã từ chối những cuộc hẹn sau rồi, bây giờ sẽ đưa cô đi gặp các đồng nghiệp ở phòng thiết kế”.
“À.”
Sâm Minh Mỹ vỗ một cái vào trán, nói:
“Thật không may, vì quyết định bổ nhiệm quá đột ngột, ở đây tôi không có sơ yếu lý lịch của cô.”
“Tôi có mang đến đây.”
Diệp Anh mỉm cười, cúi đầu lấy trong túi xách đeo bên mình hai chiếc túi giấy, một đựng lý lịch cá nhân, một đựng mấy bản thiết kế.
“Tốt quá.”
Sâm Minh Mỹ cầm bản lý lịch của cô, vừa giở xem vừa bước ra ngoài.
Toàn bộ tầng này đều là của phòng thiết kế thời trang.
“A Anh, cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý.” Sải bước đi phía trước, Sâm Minh Mỹ dường như không để ý đến ánh mắt từ bốn phía đang chiếu vào hai người, chỉ hơi nhăn trán nhìn sơ yếu lý lịch của Diệp Anh, nói: “Bộ phận thiết kế của Tạ thị là nơi hội tụ những nhà thiết kế hàng đầu của tập đoàn trong và ngoài nước, mỗi người đều dựa vào tài năng của mình để tự khẳng định và nâng cao bản thân. Lúc đầu tôi muốn cô đi lên từ trợ lý thiết kế, để mọi người dần dần chấp nhận cô”.
Sàn hành lang bằng đá cẩm thạch màu trắng ngà.
Đi qua hàng loạt phòng thiết kế.
Hầu như các cửa chớp đều mở.
Những ánh mắt bên trong hướng ra.
Nhằm vào người Diệp Anh.
“Bây giờ cô trực tiếp nhảy vào vị trí này, chắc chắn sẽ khó thuyết phục được mọi người”, Sâm Minh Mỹ lại lật bản lý lịch, vừa đi vừa nói, “Tôi sẽ gắng giúp cô, có điều cuối cùng các nhà thiết kế có phục cô hay không, vẫn phải dựa vào năng lực của chính cô”.
“Vâng.”
“Người trước tiên cô cần gặp là những nhà thiết kế chủ chốt của bộ phận thiết kế, cách nhìn nhận của họ với cô sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của cả phòng thiết kế.” Gập bản lý lịch, đi đến cuối hành lang trước cánh cửa cuối cùng, Sâm Minh Mỹ giơ tay đẩy cửa.
Ánh sáng chói lóa.
Nắng chiếu thẳng, tràn ngập khắp phòng.
Diệp Anh nhận ra, nơi này nhất định là một phân xưởng cắt may nhỏ, từ các loại vải, nguyên liệu đến bản vẽ, phấn, thước, kéo, các công cụ chế bản, mô hình, rồi các loại chỉ, khuy, máy khâu, tất cả đều có.
Bên trong còn có mười mấy người.
Vài người trong số đó vừa nhìn đã có thể biết là nhà thiết kế.
Một chàng trai hippie tóc vàng, mắt xanh, tai, mũi, môi đều đeo khuyên. Một phụ nữ trung tuổi, khí chất điềm đạm, mặc chiếc váy ngắn màu đen tinh tế được làm thủ công, đính đầy hạt lóng lánh. Một cô gái trẻ có vẻ nhút nhát đang đứng ngây nhìn bản thiết kế trong tay mới vẽ được một nửa. Ngoài ra có vài người đang nói cười với nhau, nghe thấy tiếng nói mới ngoảnh nhìn ra, trong đó có một phụ nữ trẻ khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt nhìn cô không chút thân thiện.
Còn mấy người khác, trông có vẻ là thợ chế bản.
Người phụ nữ gần cô nhất, dáng to béo, trên tay là một cuộn chỉ dày, ngón tay đeo chiếc đê khâu bằng sắt, có lẽ là thợ may cao cấp.
Từ ánh mắt họ nhìn cô.
Diệp Anh biết.
Đây không phải là cuộc gặp mặt đơn thuần, mà là một buổi đánh giá thẩm định về cô.
Bên bể bơi.
Có một lầu bát giác màu trắng.
Trên đỉnh lầu, dây tường vi bò tràn lan. Trong ánh mặt trời lấp lóa giữa thảm lá xanh ngắt, hoa tường vi trắng nở rộn ràng, từng cụm từng cụm đua nhau nở, thanh khiết tuyệt vời, trông xa như dòng thác hoa tuôn chảy.
Hoa nở xòe che lấp cả lá.
Trong lầu mát rượi.
Diệp Anh ngồi trên ghế đá, tỷ mẩn gọt vỏ táo. Gió từng cơn mang theo hương tường vi thổi tới, lúc này, cô cảm thấy thế giới vô cùng tĩnh mịch. Bổ táo thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa bạc xiên một miếng kề sát môi Việt Tuyên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh nói:
“Ăn một chút nhé?”
Việt Tuyên ngồi lặng lẽ trên xe lăn.
Sức khỏe của anh hồi phục nhanh hơn so với dự đoán của tất cả mọi người, chỉ trong thời gian ngắn, chưa đầy một tháng, mặc dù từ dưới vùng ngực trở xuống vẫn bị tê liệt, nhưng cổ và hai tay anh đã có thể cử động, thậm chí thỉnh thoảng còn ngồi dậy được.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ra khỏi phòng kể từ sau vụ tai nạn.
Đôi môi vẫn hơi nhợt nhạt.
Ánh mắt dời khỏi mặt hồ bơi, Việt Tuyên từ từ quay sang nhìn Diệp Anh. Cô ngoan ngoãn như một con mèo, ngồi áp bên anh, cô cười, hàng lông mày cong cong, ánh mắt lóng lánh, trên tay cầm miếng táo, như nhất định đợi anh ăn bằng được.
Anh hé môi.
Chậm rãi ăn, rồi lại ăn thêm vài miếng nữa.
“Anh thế này là tốt rồi.”
Diệp Anh cười như một con mèo mãn nguyện, nhoài người về phía trước, hết sức nhẹ nhàng, áp má lên đầu gối phủ tấm chăn mỏng, mắt sáng ngời nhìn anh:
“Thấy anh khoẻ dần từng chút giống như một kỳ tích, em vui lắm, niềm vui như muốn tràn ra ngoài, chưa bao giờ em vui như vậy. Anh giống như một cây cổ thụ trăm năm, cho dù buồn bã, tiêu điều đến mấy, khi gió xuân tới, sức sống ẩn trong cành lá lại trỗi dậy kiên cường.”
Ánh mắt cô tươi cười.
Hướng vào anh.
Má mềm mại dụi nhẹ lên đầu gối anh.
“Có liên quan đến em không?” Ánh mắt dịu dàng, má vẫn áp lên đầu gối anh, bàn tay cô lén nắm mấy ngón tay lành lạnh của anh. “Em không thể hoang đường cho rằng, em chính là làn gió xuân ấy, rằng vì có em, nên anh mới bình phục nhanh như vậy.”
Mắt Việt Tuyên vẫn thờ ơ.
Lặng lẽ nhìn bể bơi trước mặt.
Dường như không nghe thấy cô đang nói.
“Anh…”
Trong hương thơm của tường vi trắng đang tràn ngập, Diệp Anh khẽ thở dài. Nhưng cô không thất vọng, bởi những ngón tay anh vẫn nằm trong bàn tay cô, ngón tay trắng xanh giá lạnh, nhưng được ánh mặt trời xuyên qua bức rèm lốm đốm nhảy nhót trên những ngón tay khiến nó trông như được khắc bằng ngọc lạnh.
Mân mê chúng.
Hàng mi cô hơi khép.
“Em rất hy vọng, anh có thể thích em.”
Cúi đầu, khẽ hôn lên những ngón tay lạnh giá của anh, hàng mi đen láy rung rung, cô nói khẽ: “Như vậy, có lẽ anh sẽ đồng ý giúp em, thực hiện mơ ước bấy lâu của em”.
Mặt nước bể bơi gợn sóng lấp lánh.
Trong lầu bát giác phủ đầy tường vi hoa trắng.
Việt Tuyên khẽ nhíu mày.
Cơn mệt mỏi thấu trời đang nhấn chìm anh, lạnh lẽo như sóng nước đầm sâu giữa đêm khuya, anh rút tay khỏi bờ môi ấm áp ấy.
Lòng bàn tay trống rỗng.
Diệp Anh ngây người giây lát, mắt nhìn Việt Tuyên, một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra nụ cười cay đắng: “Anh xem, từ trước tới giờ chưa bao giờ em giấu giếm điều gì. Từ khi bắt đầu tiếp cận anh, em đã biết anh là ai, cũng ngay từ đầu, em đã nói với anh, mơ ước của em”.
“Em hy vọng có thể thành công.”
Cô cắn môi, chăm chú nhìn anh:
“Em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội thành công, em muốn trở thành nhà thiết kế thời trang, em không muốn âm thầm đi lên từ vị trí thấp nhất, em muốn vừa bắt đầu đã có thể được ở một vị trí cao. Em muốn đi đường tắt, có thể anh cho rằng, em rất quá đáng, nhưng…”
Cô ngừng lại.
“… Nhưng em có tư cách làm như vậy.”
Khuôn mặt Việt Tuyên gầy gò, xanh xao.
Trong hương thơm của hoa tường vi trắng tỏa ngát bốn bề, anh lặng lẽ nhìn bể bơi trước mặt, nắng chiều còn gay gắt, mặt bể bơi gợn sóng vàng xôn xao.
“Diệp tiểu thư, ngày mai tôi sẽ thu xếp cho cô rời khỏi đây.”
Một lúc lâu, Việt Tuyên lãnh đạm nói, hơi thở của anh vẫn còn yếu, nhưng giọng nói kiên quyết.
“Thời gian cô chăm sóc tôi, Tạ Bình sẽ đưa cô khoản thù lao thỏa đáng. Còn chuyện cô có đủ tư cách trở thành nhà thiết kế thời trang hay không, mời cô gửi tác phẩm và lý lịch cá nhân đến tập đoàn.”
Khàn giọng ho một hồi.
Việt Tuyên mệt mỏi nhắm mắt.
“Diệp tiểu thư, làm ơn đưa tôi về phòng.”
“Anh giận rồi ư?”, Diệp Anh bỗng sợ hãi, không cười nữa, “Vì em đã nói như vậy, nên anh muốn đuổi em đi sao? Em hiểu rồi, anh cho là em lợi dụng anh, phải không? Anh cho rằng, từ khi anh bị thương, suốt ngày đêm em ở bên anh, chính là để lợi dụng anh, chính là để đưa ra yêu cầu vừa rồi với anh, phải không?”.
Cảm giác nghẹt thở tăng dần trong lồng ngực.
Việt Tuyên nắm chặt tay vịn xe lăn.
“Đúng thế, khi mới tiếp cận anh, em thực sự có mục đích khác. Nhưng…”, ngực cô khẽ phập phồng, “… nhưng, bây giờ thì khác”.
“Anh đã cứu em.”
Tâm trí cô trở lại khoảnh khắc biển ánh sáng trắng đang bao trùm, chiếc xe va mạnh vào giải phân cách giữa đường, bóng tối loạng choạng trùm lên tất cả, chính anh đã cố che chắn cho cô, vòng hai tay ôm cô thật chặt. Khoảnh khắc như cơn ác mộng ấy, sát bên mũi cô là hơi thở lạnh giá của anh.
“Vì thế, em chỉ bị thương nhẹ, còn anh bị nặng như vậy.”
Diệp Anh cười đau khổ.
“Em thực sự không muốn nhắc tới điều đó. Chỉ sợ anh nghĩ, em muốn trả ơn, nên mới ở bên anh.”
Ngón tay nắm chặt xe lăn, Việt Tuyên chau mày, hít thở.
“Lý do ở lại bên cạnh anh có rất nhiều”, ánh mắt buồn bã, cô nói khẽ: “Chẳng lẽ anh không tin, em thật sự thích anh. Mặc dù em biết, người anh thích là Sâm tiểu thư, nhưng em vẫn thích anh. Em thích anh, muốn ở lại bên anh, suốt đời ở bên anh. Cũng vì thích anh, em không muốn mình đơn thuần chỉ như một người giúp việc bên cạnh anh”.
“Em hy vọng có một ngày, em có thể xuất sắc như Sâm tiểu thư, để anh tự hào vì em.”
“Em muốn đủ tư cách để mãi mãi ở bên anh”, giọng cô nhỏ dần, “Em muốn được tỏa sáng, muốn trở nên mạnh mẽ, có thể tỏa sáng đủ khiến anh thích em, đủ để mãi mãi bảo vệ anh, cho đến ngày cuối cùng anh thích em”.
Hoa tường vi trắng đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trong lầu bát giác bên bể bơi.
Diệp Anh quỳ một chân trước mặt Việt Tuyên.
Nét mặt có phần day dứt, ánh mắt cô như nước đầm sâu đêm xuân, mênh mang và dịu dàng, nhìn anh nói: “Xin lỗi, em sai rồi. Nếu anh thích tình trạng như bây giờ, từ nay về sau em sẽ không nói lại những lời đó nữa”.
Việt Tuyên nhắm mắt không nói.
Trông anh có phần mệt mỏi, môi nhợt nhạt hơi mím. Cô nhẹ nhàng nhướn người, áp má vào lòng bàn tay lạnh ngắt của anh, nũng nịu dụi mãi lên đó như con mèo ngoan ngoãn. Thấy anh không cự tuyệt, cô thầm thở phào, rồi lại âm thầm thở dài.
Bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
Ánh nắng chiều chiếu sáng con đường trong hoa viên.
Mặt đường lát đá trứng ngỗng.
Những hòn đá hình trứng ngỗng trơn nhẵn các màu, trắng, xám, đen ghép lại, chỗ sâu chỗ nông. Bên đường một khóm tường vi dại hoa đỏ thẫm, nở rộ giữa phiến lá xanh.
Vẫn để má trong tay Việt Tuyên.
Diệp Anh vô hình thẫn thờ.
Nhất định có người nào đó rất yêu hoa tường vi.
Trong biệt thự nhà họ Tạ, tường vi nở rộ khắp nơi. Tường vi dại đỏ thẫm hoàn toàn không có nét đẹp đặc biệt, cánh hoa đơn không đủ diễm lệ, có vẻ yếu ớt so với hoa viên tuyệt đẹp nhà họ Tạ, nó thậm chí còn có phần không tương xứng.
Chính vào lúc cô đang thẫn thờ lặng nhìn tường vi dại.
Phía cuối con đường trong hoa viên.
Một chiếc xe hơi dài màu đen tiến lại.
Tường vi dại không đủ đẹp, nhưng nở rực đầy cành, kiên cường tràn trề sức sống, đung đưa tỏa hương trong gió chiều.
Ánh mặt trời chiếu lên chiếc xe hơi màu đen.
Phản chiếu bóng hoa tường vi dại hai bên đường.
Khuôn hình nhập nhòa như hình ảnh trong phim cổ trang, cô lặng lẽ nhìn, không đứng dậy, má vẫn áp vào lòng bàn tay Việt Tuyên. Chiếc xe dừng lại trước lầu bát giác phủ tường vi trắng, cánh cửa xe màu đen mở ra, ngược ánh mặt trời chói mắt, một chàng trai tuấn tú, rạng ngời đến lóa mắt, anh ta từ từ bước lại, trong phút chốc cơ hồ ánh sáng của thế giới đều bị lu mờ.
Nhìn bóng người đi ngược chiều ánh sáng.
Cô hơi nheo mắt.
Nhập nhòa như cảnh phim ngày xưa.
Rất lâu trước đây, vào đêm đầu tiên tường vi nở rộ, gai đâm vào ngón tay cô, cô dùng máu đỏ quệt lên cánh hoa. Cánh hoa đỏ thẫm mang vẻ đẹp ma quái và khi ấy cô nhìn thấy chàng thiếu niên đó nằm dưới bụi tường vi.
Dường như anh ta được phù phép ra từ máu chảy ra nơi ngón tay cô.
“Tiểu Tuyên.”
Dưới đám dây tường vi dại hoa trắng, thân hình người ấy như tỏa sáng, nụ cười trên môi, dáng cao đứng thẳng, chầm chậm cúi xuống với cử chỉ xã giao, hơi gượng gạo ôm lấy Việt Tuyên ngồi trên xe lăn.
“Rất vui thấy em bình phục nhanh như vậy.”
Rời khỏi bàn tay Việt Tuyên.
Diệp Anh lễ phép cúi đầu, định lùi xa khỏi Nhị thiếu gia một chút, chợt phát hiện, Việt Tuyên đã nắm cánh tay cô, giữ lại.
Thoáng do dự.
Hơi nhướn mi, cô thấy Việt Tuyên đang chăm chú nhìn người đàn ông ôm anh, người đàn ông ấy cũng đang nhìn Việt Tuyên vẻ dò xét, ánh mắt băn khoăn.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô.
Người đàn ông đó nhìn về phía cô.
Dưới nhà bát giác phủ tường vi trắng đang nở rộ, đầu tiên, thấy Việt Tuyên và cô nắm tay nhau, ánh mắt dừng lại ở đó mấy giây, rồi dần dần di chuyển lên trên, anh nhìn cô.
Làn da cô trắng tựa cánh tường vi.
Hàng mi đen nháy lần che đôi mắt.
Mái tóc dài sáng như tấm lụa đen, giấu đi trán và hai bên má, khuôn mặt cô cúi xuống, ở góc khuất ấy, nó giống như mặt đầm sâu đêm khuya, chỉ có thể trông thấy sóng gợn lăn tăn ánh bạc mà không thể thấy được vẻ đẹp của nước đầm trong xanh.
Thời gian như ngưng đọng.
Diệp Anh đứng bất động, cô có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú kéo dài của người đàn ông ấy, cô kiềm chế không ngẩng đầu. Nhưng sao thời gian dài như một thế kỷ, hay là do trong lồng ngực đang có gì đó cuộn trào, cũng có thể là do hương tường vi quá nồng nàn.
Cô ngước nhìn anh ta.
Đại thiếu gia nhà họ Tạ.
Việt Xán.
Người chèo lái tập đoàn Tạ thị như lời đồn đại của thiên hạ.
Sáng chói như dòng thác hoa tường vi trắng, Việt Xán thân hình cao lớn, đứng thẳng trước mặt cô, cơ hồ tỏa ra một cảm giác đè nén mạnh mẽ, sự hiện diện của anh ta khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Làn da nâu.
Một khuôn mặt đầy nam tính, như được đúc bằng thép, nhưng lại mềm mại như có ngọn lửa tiềm ẩn đang tỏa sáng bên trong, một vẻ đẹp rạng ngời, nhưng cũng có sức sát thương ghê gớm. Cơ hồ anh ta có thể dễ dàng hủy diệt đối phương, cũng có thể dễ dàng khiến đối phương bùng cháy.
Đó là một sự tồn tại nguy hiểm.
Nguy hiểm và xa lạ.
Rất lâu, rất lâu trước đây, đã từng có một chàng thiếu niên hung hãn và hoang dại, ngông cuồng nắm tay cô, chạy như điên trên phố trong đêm. Đêm đó trời mưa, cô được anh ôm vào lòng, nhưng lòng lại thầm lo hoa tường vi liệu có bị nước mưa xối dập nát hay không.
“Đi theo anh!”
Chàng thiếu niên ánh mắt mãnh liệt nhìn cô.
“Anh đã lo xong mọi việc, em chỉ cần đi theo anh!”
Trong đêm mưa đen thẳm, chàng thiếu niên ấy cuồng loạn hôn vào tóc, hôn lên hai má cô.
Còn người đàn ông trước mặt.
Là người xa lạ.
Diệp Anh cụp mắt.
“Anh, anh đã về.”
Giọng Việt Tuyên rất nhẹ, ánh mắt cũng phẳng lặng hầu như không biểu cảm, nhưng khóe môi hé cười như đóa tường vi trắng ưu nhã sau lưng anh.
Ánh mắt Việt Xán cũng rời khỏi Diệp Anh.
Anh ta cười nhạt nói với Việt Tuyên vài câu.
Lúc đó, trong xe có một người ngập ngừng bước ra.
Là Sâm Minh Mỹ.
Hôm nay Sâm Minh Mỹ trang điểm vô cùng trang nhã, mặc một chiếc váy dài màu be xếp nếp như kiểu nữ thần Hy Lạp, làn da mềm mịn đến say lòng.
Nhìn thấy Việt Tuyên trong nhà bát giác, Sâm Minh Mỹ hơi bối rối, Việt Xán mỉm cười ngoái đầu, chìa tay về phía cô.
“Nghe nói, em và Minh Mỹ đã huỷ hôn.”
Nắm tay Sâm Minh Mỹ, Việt Xán và cô ta đứng bên nhau như cặp văn nhân trong bức tranh cổ xưa, ánh mắt anh ta nhìn xoáy vào cậu em trai ngồi trên xe lăn, giọng nói có vẻ áy náy:
“Tiểu Tuyên, xin lỗi.”
Việt Tuyên cười nhạt.
Nhẹ giọng nói:
“Anh à, sau này Minh Mỹ nhờ anh chăm sóc.”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ đỏ ửng.
Việt Xán ôm vai, hôn nhẹ vào má cô, mỉm cười nói: “Em yên tâm, anh sẽ làm cô ấy được hạnh phúc”.
Việt Tuyên gật đầu.
Anh buông tay Diệp Anh, khẽ nói:
“Tôi mệt rồi, về thôi.”
Diệp Anh trả lời một tiếng, cô đứng dậy, cơ hồ như hoàn toàn không quan tâm đến bất kì điều gì khác.
Đại thiếu gia đã chính thức tiếp quản dự án Brila và sẽ mời Sâm tiểu thư đảm nhiệm chức vụ Giám đốc thiết kế khu vực châu Á. Ngày mai sẽ tuyên bố trong hội đồng quản trị”, đứng bên giường Việt Tuyên, Tạ Phố cúi đầu đọc báo cáo thu thập, “Chuyện này do đích thân Lão thái gia quyết định, mấy ngày trước, Sâm tiểu thư vừa từ Thụy Sỹ bay về. Tạ phu nhân rất tức giận, gọi điện ra nước ngoài nói chuyện với Lão thái gia hơn nửa tiếng đồng hồ…”.
Việt Tuyên dựa người trên chồng gối cao.
Mặt nhợt nhạt hơn sắc hoa trắng trong vườn, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, lại hình như chỉ là trạng thái mệt mỏi.
Diệp Anh xoa bóp hai chân cho anh.
Các cơ hai chi dưới của anh hơi cứng và thỉnh thoảng giật nhẹ, đó là biểu hiện cơ thể anh mệt mỏi. Cô nhìn anh, rồi lại cúi đầu, phủ chiếc khăn ấm lên chân anh.
“Ngoài ra, chiều nay Tạ phu nhân đã nhận được báo cáo điều tra liên quan đến tai nạn xe hơi của thiếu gia”, rút một tập giấy trong kẹp tài liệu trên tay ra, Tạ Phố nhướn mày, “Đây là bản phô tô báo cáo điều tra tôi lấy được, nội dung chủ yếu ám chỉ, Đại thiếu gia nhất định có liên quan đến vụ tai nạn”.
Mặt Tạ Bình đanh lạnh.
Giật tập tài liệu trong tay Tạ Phố, Tạ Bình lật xem từng trang, càng xem sắc mặt càng tối sầm, tay nổi gân xanh.
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Bình giận dữ không thể kìm nén.
“Không thể là anh ấy.”
Nhìn hoa tường vi màu hồng phấn bên ngoài cửa sổ rộng sát đất, ánh mắt Việt Tuyên băng lạnh, trống rỗng, khẽ lắc đầu, giọng rất nhẹ:
“Không thể là anh ấy.”
“Nhị thiếu gia!”, Tạ Bình cố gắng trấn áp cơn giận, trầm giọng nói, “Tôi biết thiếu gia luôn ghi nhớ Đại thiếu gia là anh trai của thiếu gia, cho nên thiếu gia luôn nhượng bộ mọi chuyện. Nhưng, cánh tay Đại thiếu gia ngày càng vươn dài, khẩu khí ngày càng lớn, tham vọng của anh ta không phải thiếu gia cứ tiếp tục nhường nhịn, bao dung là có thể thỏa mãn. Lần thiếu gia đi Pháp này, đã là có ý cầu hòa với anh ta, nhưng anh ta vẫn tiếp tục dồn ép, còn muốn lấy cả tính mạng của thiếu gia. Quản gia ở Paris và lái xe đã gây ra vụ tai nạn, đều là do Đại thiếu gia bí mật điều đến từ hai năm trước, chuyện này thiếu gia cũng biết rõ!”.
“A Bình.”
Khẽ ho, ngực Việt Tuyên hơi phập phồng, cơn đau cũng từ chân lan lên, anh gắng giơ tay, ngăn không cho Tạ Bình nói tiếp.
Tạ phố và Tạ Bình đưa mắt nhìn nhau.
Tạ Bình im lặng.
Tạ Phố mỉm cười, nụ cười thoang thoảng, mềm mại như làn gió xuân, anh nói:
“Tạ phu nhân đã phái người đem báo cáo điều tra đến chỗ Lão thái gia bên Thụy Sỹ, nếu Đại thiếu gia bị nghi oan, tin rằng Lão thái gia sẽ tiếp tục điều tra, giải oan cho Đại thiếu gia.”
“Ra ngoài đi.”
Tựa trên gối trắng như tuyết, Việt Tuyên vừa ho, vừa mệt mỏi nói.
Sắc mặt dửng dưng không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng dưới lớp chăn mỏng, mồ hôi lạnh từ lúc nào đã toát ra đầy người anh. Hai tay nắm chặt ga giường, kiềm chế những cơn đau, cơn co giật như những cơn lốc đang ùa tới.
Tạ Phố và Tạ Bình lui ra ngoài.
Ngay sau khi cửa phòng đóng lại.
Việt Tuyên không thể chịu đựng thêm nữa, anh đau đến nỗi hai mắt đờ dại, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, dội lên từng đợt thấm vào xương tủy. Mặc dù Diệp Anh đã nhiều lần chứng kiến anh đau như vậy, nhưng lúc này vẫn thấy hoảng sợ, cô vội đứng lên, định ấn chuông gọi khẩn cấp, nhưng bàn tay lạnh giá và ẩm ướt giữ cô lại.
Lòng bàn tay ấy đầy mồ hôi lạnh.
Lạnh như nước hồ đóng băng trong đêm đại hàn.
“Một lát… sẽ qua thôi…”
Khuôn mặt trắng bệch, Việt Tuyên nắm tay cô, cố nói. Người anh run từng trận, mồ hôi thấm ướt gối và ga giường, hơi thở càng ngày càng gấp, dần trở thành những tiếng rít đáng sợ.
Bàn tay lạnh giá vẫn nắm chặt tay cô.
Đắn đo một lúc, Diệp Anh ngồi trở lại bên giường.
Cô dùng khăn bông lau mồ hôi cho anh, cố gắng để anh thoải mái, dễ chịu hơn. Đúng, cơn đau như vậy không có cách nào loại bỏ, chỉ có thể đợi cho nó hết cơn hoành hành sẽ tự tiêu tan.
Cuối cùng cơn đau cũng bắt đầu dịu dần.
Cô nâng anh dậy, ngồi dựa lên chồng gối cao, để hơi thở dồn trong ngực dễ thoát ra hơn. Lạnh toát, mồ hôi lạnh vẫn đọng trên cơ thể đau đớn của anh, hơi thở cũng lạnh tựa nước giếng khơi, cô ôm rồi vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, tiếng thở rít cũng giảm dần.
Tường vi màu hồng phấn vẫn âm thầm nở rộ bên ngoài cửa sổ.
Việt Tuyên mệt mỏi thiếp đi.
Trải qua cơn đau đớn giày vò, môi anh càng tái nhợt, khô nẻ, hai má ửng hồng, đậm hơn một chút so với sắc tường vi hồng phấn.
Diệp Anh lặng lẽ nhìn anh.
Rất lâu.
Cô bất giác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Mặc cho khô nứt, tái nhợt, nhưng môi anh vẫn mềm mại và mát như nước giếng đêm xuân. Lúc anh bị cơn đau giày vò, cô đã ước ao có thể thay anh chịu đựng cơn đau ấy.
Bởi vì anh đã che chắn cho cô trong vụ tai nạn?
Những đau đớn này lẽ ra cô phải gánh chịu.
Trái tim thắt lại.
Đến bên cửa sổ, nhìn những đóa tường vi màu hồng phấn tinh khiết, ngọt ngào ngoài cửa sổ, xinh đẹp như một thiếu nữ tuổi trăng tròn, ánh mắt cô bỗng dần trở nên sắc lạnh. Sờ tay lên trán, chỗ có vết sẹo dài hơi lồi, đêm đen sâu thẳm, tường vi đêm đầu tiên nở hoa, sắc đỏ ngập tràn như máu, ngón tay khẽ chạm lên vết thương ấy, trái tim cô đã hoàn toàn giá lạnh.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Anh càng chú ý, cẩn trọng trong mỗi lời nói, bước đi.
Đại thiếu gia chỉ thoáng xuất hiện, Diệp Anh không gặp lại anh ta hay Sâm Minh Mỹ lần nào nữa. Thời gian Tạ Hoa Lăng đến thăm Việt Tuyên cũng ngày càng ít đi, mỗi lần xuất hiện, mặt bà luôn nặng nề u ám như chứa chất nỗi lo âu không thể kiềm chế.
Dường như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nhưng Diệp Anh hoàn toàn không được biết.
Thấy sức khoẻ Việt Tuyên đang dần hồi phục, Tạ Phố không lược thuật tin tức như trước nữa, mà trực tiếp đưa những nội dung liên quan cho Việt Tuyên đọc. Tường vi màu hồng phấn ngoài cửa sổ vẫn đang nở rộ, bất luận đọc tài liệu như thế nào, nét mặt Việt Tuyên vẫn không có biểu hiện gì, cũng không lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Chập tối hôm ấy.
Sau khi Tạ Phố đi ra, Việt Tuyên nói với Diệp Anh…
Anh chuẩn bị cùng ăn tối với người nhà.
Phòng ăn màu trắng.
Rèm cửa màu tím lộng lẫy theo kiểu cung điện, đèn treo pha lê hình ngọn nến, bàn ăn dài, trong những chiếc bình gốm cắm đầy hoa hồng trắng đẹp lung linh, rực rỡ, những chiếc ly đế dài trong suốt tựa pha lê, dao dĩa bằng bạc, bát đĩa sứ trắng muốt với những đường viền màu cốm cô ban.
Khi Diệp Anh đẩy xe lăn đưa Việt Tuyên vào.
Bên bàn ăn, bà chủ Tạ Hoa Lăng, Đại thiếu gia Việt Xán và Sâm Minh Mỹ hình như đã ngồi đợi được một lúc, thấy Việt Tuyên tới, Việt Xán đứng dậy đón.
“Để tôi.”
Trên người tỏa ra một mùi hương đậm, giống như mùi thuốc lá xen lẫn mùi hoa, Việt Xán đón chiếc xe của Việt Tuyên từ tay Diệp Anh, Diệp Anh cúi đầu, nhẹ nhàng lui ra đứng cùng những người giúp việc trong phòng ăn. Vừa hỏi thăm sức khoẻ Việt Tuyên, Việt Xán vừa đưa anh đến bên bàn ăn.
“Diệp tiểu thư.”
Quay đầu lại, thấy Diệp Anh đứng lẫn với những gia nhân, Việt Xán cau mày, đi đến kéo chiếc ghế bên cạnh Việt Tuyên, mỉm cười:
“Diệp tiểu thư khách khí rồi, mời cô ngồi xuống đây.”
Diệp Anh liếc nhìn Việt Tuyên.
Rồi mới nhẹ nhàng đi đến.
Việt Xán vẫn đứng đợi, lịch thiệp kéo ghế cho cô, đến khi cô đã yên vị, mới trở về chỗ của mình.
“Tiểu Tuyên có thể hồi phục nhanh như vậy, công lao của Diệp tiểu thư quả thật rất lớn”, nâng ly rượu pha lê, Việt Xán hướng về phía Diệp Anh, “Ly rượu này, xin uống vì cô”.
Nhấm một chút rượu vang choáng đỏ như màu hồng ngọc.
Việt Xán mỉm cười chăm chú nhìn cô, ánh mắt nồng nàn như thấm hương rượu bồ đào.
“Hừm!”
Tạ Hoa Lăng đằng hắng một tiếng, liếc nhìn Việt Xán và Sâm Minh Mỹ, giọng mỉa mai:
“Đại thiếu gia, Minh Mỹ vẫn ngồi bên anh, anh lại ngang nhiên săn đón A Anh như vậy, không sợ làm tổn thương Minh Mỹ sao?”
“Ha ha ha ha.”
Tay trái vòng nhẹ qua lưng ghế của Sâm Minh Mỹ, Việt Xán cười to, nét mặt vừa thách thức vừa có phần ác ý, liếc nhìn Tạ Hoa Lăng nói: “Phu nhân, chẳng lẽ phu nhân lại lo sợ, tất cả những người ở bên Tiểu Tuyên, đều sẽ thích con sao?”.
“Đúng là trơ trẽn, trơ trẽn đến mức khiến người ta sởn da gà!”, Tạ Hoa Lăng ném mạnh chiếc khăn ăn xuống bàn, “Con hoang vẫn là đồ con hoang, ngươi giống hệt con mẹ đê tiện của ngươi, không bừa bãi phóng túng thì không yên!”.
“Đúng, mẹ tôi không giống bà.”
Việt Xán tiếp tục cười.
Mắt vằn tia đỏ.
“Chỉ tiếc là, mẹ tôi không còn sống nữa, cha cũng đã qua đời. Chỉ có bà, bà vẫn sống đàng hoàng thoải mái như vậy.”
“Anh.”
Trên xe lăn, Việt Tuyên lặng lẽ lên tiếng.
Việt Xán nhìn Việt Tuyên, nụ cười dần tắt, hướng về anh giơ cao ly rượu. Sắc mặt Tạ Hoa Lăng từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, rồi lại đỏ bừng, miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi đột nhiên đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh khác thường.
Diệp Anh để ý thấy Việt Tuyên chỉ uống mấy ngụm canh, ăn vài miếng sa lát, không ăn nhiều như mọi khi.
“Diệp tiểu thư.”
Một lúc sau, Sâm Minh Mỹ đặt dao dĩa xuống, nhìn về phía Diệp Anh.
Để chén súp đầy trước mặt Việt Tuyên, Diệp Anh nhìn cô trả lời: “Sâm tiểu thư, cứ gọi tôi là A Anh là được rồi”.
“A Anh”, như nhớ ra cái tên ấy, Sâm Minh Mỹ khẽ mỉm cười, “A Anh à, tôi muốn xin lỗi cô. Lần trước những lời tôi nói với cô, mong cô đừng để bụng. Lúc đó, tôi sợ cô có mục đích nào đó, định lợi dụng thời cơ tiếp cận Tuyên, vì thế mới cố ý nói như vậy, để thăm dò cô”.
Diệp Anh hơi bối rối.
“Bây giờ, Tuyên mỗi ngày một khoẻ hơn, tôi cũng như Xán, thâm tâm rất cảm ơn cô”, ngước nhìn Việt Xán mỉm cười, Sâm Minh Mỹ tiếp tục nói vẻ chân thành, “Mong cô luôn ở bên Tuyên, giúp Tuyên hoàn toàn hồi phục sớm nhất có thể”.
“Vâng, Sâm tiểu thư, tôi sẽ…”
“Minh Mỹ!”
Tiếng Việt Tuyên cắt ngang đối thoại của hai người, Sâm Minh Mỹ ngạc nhiên ngoái lại, thấy anh đang chăm chú nhìn mình.
Cô ngẩn người.
Trong lòng như có tiếng vọng nào đó, Sâm Minh Mỹ thoáng thất thần, lại mỉm cười lễ độ: “Sao? Tuyên, anh nói đi”.
“Tại sao?”
Sau bữa tối, đưa Việt Tuyên về phòng, Diệp Anh không kìm được, quỳ một chân trước xe, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ lo âu:
“Chẳng phải anh không thích hay sao? Những lời em nói hôm đó, khiến anh không hài lòng, thậm chí anh còn muốn đuổi em đi. Em đã biết sai rồi, không dám có ý nghĩ như vậy nữa. Chỉ cần có thể ở bên anh, giúp anh sớm bình phục là em đã mãn nguyện rồi. Tại sao, đột nhiên anh lại đề nghị Sâm tiểu thư cho em đi theo làm thiết kế thời trang?”
Việt Tuyên vẫn im lặng.
Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên mặt cô mấy giây, sau đó lại hướng ra ngoài cửa sổ, trong màn đêm, từng thảm, từng thảm tường vi hồng phấn đang nở rộ.
“Chúng còn có thể nở bao lâu nữa?”
Tiếng nói êm nhẹ thoảng như ánh trăng trên những cánh tường vi, Việt Tuyên hỏi cô.
Diệp Anh nhìn theo ánh mắt anh.
Trong biển hoa tường vi rực màu hồng phấn, có vài bông đã úa, một vài nụ hoa đang hé, cô ngập ngừng giây lát, trả lời:
“Kỳ hoa nở có lẽ vẫn còn khoảng hai tuần nữa.”
“Cô đi đi.”
Hoa tường vi hồng phấn thấm đẫm ánh trăng, tuyệt đẹp, ngọt ngào như mộng ảo, như dị thưòng, cánh hoa phơn phớt ngấm sương đêm, kiều diễm đến say lòng, Việt Tuyên chớp mắt, vẻ mặt dửng dưng:
“Từ đầu đến giờ, đây là điều cô mong muốn nhất. Tôi chỉ hy vọng, cô có thể biết thế nào là đủ mà dừng lại.”
Diệp Anh thoáng hoảng sợ.
Ánh mắt tối đen, trong đầu chợt lóe lên câu anh từng nói, “Hình như trước đây tôi đã gặp cô”. Lẽ nào, anh thật sự đã từng gặp cô? Không, không thể nào. Cho dù đã từng gặp ở đâu đó, nhưng rốt cuộc nhiều năm như vậy, cũng chưa hẳn anh sẽ nhận ra cô.
“Vậy…”
Cô cắn môi, ngẩng đầu, lo lắng hỏi:
“Anh định đuổi em đi sao?”
Việt Tuyên âm thầm nhìn cô.
“Đúng, em là người có trái tim sắt đá, em muốn thành công, muốn dùng sự thành công ấy để tỏa sáng, để có thể đường hoàng đứng bên anh”, cô vươn thẳng người, hướng gần đến môi anh, “… nhưng tất cả những điều đó so với anh, đều không quan trọng. Nếu em làm sai điều gì, em mong anh hãy cho em biết, mà đừng đuổi em đi…”.
Trán Việt Tuyên càng nhăn.
Anh nghiêng đầu né tránh môi cô đang áp lại gần.
Cô đã nhắm mắt.
Dang hai tay, vòng qua đầu anh. Do xương sống cổ anh bị thương, cô không dám dùng sức, nhưng vòng tay cô xiết dần, khiến anh không cách nào lẩn tránh. Cô nhướn người, hôn lên môi anh, như dòng suối mát trong lành, vừa đặt môi lên đôi môi ấy, cảm giác xao động bất an bỗng xâm chiếm lòng cô, cô đã bị khuất phục bởi dòng suối tinh mát ấy.
“Em thích anh.”
Cô hôn anh, đầu óc dần trở nên trống rỗng, đôi môi ấy mát lạnh tựa nước suối nguồn, khiến cô như lạc vào cõi mê, hôn dồn dập, liên tiếp. Hơi thở gấp gáp, trái tim đang thôi thúc mỗi lúc càng gấp, cô muốn hôn cho đôi môi ấy nóng lên, và như chỉ cần làm chúng nóng lên thì nơi tận cùng trái tim như một hố sâu đen thẳm của anh, sẽ không còn trống rỗng, khó chịu như vậy nữa.
“Việt Tuyên, cho dù em đã làm sai điều gì, anh cũng đừng đuổi em đi…”
Môi vẫn đặt trên môi anh, đôi mắt đen lóng lánh, cô vừa cố tiếp tục hôn anh vừa run run thì thầm khẩn cầu.
Hướng về thảm tường vi hồng phấn diễm lệ trong đêm.
Tiếng thở dài của Việt Tuyên cũng bị môi cô chặn lại, anh từ từ nhắm mắt, để mặc cho cô hôn, môi cô mỗi lúc càng tham lam, càng nóng bỏng. Và cũng từ lúc nào, bàn tay anh đã luồn vào mái tóc dài đen như dòng thác của cô, nhẹ nhàng ve vuốt.
* *
*
Đêm.
Càng lúc càng khuya.
Việt Tuyên đã dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên giường, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt tĩnh lặng đang say ngủ của anh, lòng Diệp Anh xao động bao cảm xúc. Dường như anh luôn nhìn thấu tâm can cô cũng như đang âm thầm bảo vệ cô, nhưng cô lại không thể tìm ra lý do khiến anh làm như vậy.
Ngón tay vô thức mân mê trên trán.
Vết sẹo dài hơi lồi bỗng khiến trái tim cô chìm xuống.
Y tá trực ca đêm đã đến, Diệp Anh rời khỏi phòng. Cô lục ngăn kéo tủ trong phòng khách, tìm chiếc giá vẽ sơn màu lá cây của mình. Lâu lắm rồi không động đến nó, thổi nhẹ lớp bụi bám trên, bông tường vi khắc trên góc giá, lóng lánh màu ngân bạc vẫn như phảng phất mùi nước hoa Paris.
Mấy tháng liền không động đến giá, bút.
Cô do dự giây lát, đặt giá vẽ xuống, chỉ cầm theo bút và tập giấy, đóng cửa phòng, đi về phía hoa viên.
Đêm khuya.
Hoa viên nhà họ Tạ.
Như phủ màn sương mỏng.
Cô đi trên con đường trải đá cuội, hai bên là tường vi dại đang tưng bừng nở hoa. Mùi hương nồng nàn kỳ lạ, từng bông hoa đang nhảy múa, vừa kiêu ngạo vừa hoang dã tựa nhe nanh múa vuốt trong đêm đen u tối, cánh hoa đỏ như màu máu, cơ hồ giống cảnh tượng nhiều năm trước, cậu thiếu niên ấy điên cuồng, hung dữ cắn vào vai cô, làm rỉ ra những giọt máu tươi như cánh hoa tường vi.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước…
Một luồng khí nguy hiểm táp đến, khiến gáy cô nóng bừng, thoáng run, còn chưa kịp quay đầu, cả người cô đã bị ôm chặt cứng bởi một vòng tay ấm áp!
Hơi thở nóng ran phả vào cổ!
Tay áo sơ mi xắn cao, lỏng lẻo, cánh tay ấy là của một người đàn ông, hai tay người ấy quấn chặt, xiết cứng eo cô, với một sức mạnh khủng khiếp, như muốn nghiến đứt vòng eo mảnh mai đó!
Hương tường vi nồng nàn.
Pha lẫn mùi đất hăng hăng.
Và mùi khói thuốc nồng nặc.
Người ấy xiết chặt đến nỗi cô không thể thở, tiếng nói sát bên tai, hơi trầm nhưng quyết liệt: “Lẽ nào em thật sự cho rằng, anh có thể không nhận ra em sao?”.
Trong giọng nói ấy có sức mạnh của giông bão, hơi thở nóng hầm hập, kề sát tai cô, khiến cô không sao xua được cảm giác nôn nao trong lòng. Thoảng chốc, thời gian như quay trở lại đêm mưa ngày ấy, trong màn mưa lạnh buốt, nhưng hơi thở và da thịt họ đều nóng ran như lửa đốt.
Nhè nhẹ thở một hơi.
Gió đêm thấm đẫm hương tường vi, cô dựa người vào cánh tay anh, không hề chống cự, để mặc cho hơi thở nóng ấm và nguy hiểm ấy bao lấy toàn thân.
“Nhận ra rồi thì sao?”
Quay mặt lại nhìn anh ta, hàng mi dài như chiếc bàn chải lông vũ, con ngươi đen thẳm, cô nói khẽ:
“Vả lại, bằng ấy năm rồi, anh vẫn có thể nhận ra em, Việt Xán thiếu gia, em rất cảm động.”
Vòng tay càng xiết chặt!
Diệp Anh đau tái mặt.
“Tại sao em có thể ở đây?” Giọng nói trầm trầm, u uẩn, vòng tay nóng ấm, Việt Xán nhìn cô đăm đăm, tay vẫn ôm riết cô, “Tại sao tên em lại là ‘Diệp Anh’? Có phải em đến đây là để tìm anh? Nhưng tại sao lại ở bên Việt Tuyên?”. Anh tưởng rằng anh đã quên được cô, chuyện ngày xưa chỉ là thoảng qua tựa phù vân của một thời thơ trẻ và anh cũng không còn là cậu thiếu niên hổn hển ghì chặt cô bên khóm tường vi ngày nào nữa.
Quãng thời gian sáu năm, trái tim anh đã trở nên rắn lạnh.
Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô qua ảnh chụp điện thoại, cho dù vẻ ngoài của cô đã có chút đổi thay, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô ấy đã trở lại.
Nỗi đau rợp đất kín trời, mối hận chất chứa, ngút ngàn, anh đã khiến cô rơi vào vực thẳm, từ đó chính anh cũng neo lại ở nơi đen tối nhất của vực thẳm ấy.
“Em đến là để tìm anh.”
Cơ thể mềm mại dựa vào ngực Việt Xán, gương mặt xinh đẹp, đau đáu nhìn anh:
“Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi giờ, mỗi phút em đều nhớ anh. Chỉ có điều, bây giờ anh như áng mây xa vời tận tầng không, đâu phải người bình thường để em có thể tùy ý nương dựa, em đành tiếp cận Nhị thiếu gia trước, để chờ cơ hội đến bên anh.”
Việt Xán chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt bất chợt thất thần, nhưng chỉ thoáng qua, anh cười khẽ mấy tiếng, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh. Anh từ từ áp lại gần như mang theo mối họa nguy hiểm, hôn lên má cô. Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, vẫn đứng im, vẫn đau đáu nhìn anh với ánh mắt da diết, như chan chứa tình cảm êm đềm.
“Bây giờ anh đang hoài nghi, phải chăng anh đã nhận nhầm người”, in môi lên má cô rất lâu, Việt Xán gần như thì thầm, “Nhiệt tình như vậy, nhưng lại đang nói dối, vậy làm sao có thể biết anh là bông tường vi bé nhỏ nhưng đầy gai?”.
Gió đêm se lạnh.
Cô khẽ cười, không né tránh, cũng không nói lại, cơ hồ bất luận anh làm gì, cô cũng nghe theo. Ôm tấm thân mát rượi, mềm mại của cô, bờ vai tuyệt đẹp đang hiện lên trước mặt Việt Xán, trên làn da trắng sữa, vết cắn cũ của một người khác vẫn mờ mờ in dấu. Anh nhìn vết cắn đó, trong mắt như có ngọn lửa bỗng bùng cháy.
Đẩy mạnh cô ra!
Việt Xán bước đến trước bụi tường vi dại, ngón tay khẽ vuốt những cánh hoa đỏ thẫm, trong giọng nói chứa đựng sự tàn nhẫn, cố gắng kiềm chế:
“Em định làm gì, anh biết rất rõ.”
Diệp Anh khẽ mỉm cười:
“Đúng, không giấu được anh.”
“Nếu anh không ở đây, em muốn làm gì anh đều không can thiệp, thậm chí anh có thể sẽ giúp em”, ngón tay gạt nhẹ giọt sương đọng trên cánh tường vi, giọt nước lấp lánh ươn ướt ngón tay anh, “… nhưng Tạ thị, không phải là bàn đạp của em”.
“Nhà họ Tạ đã mắc nợ em, không phải sao?”, nét mặt cô dửng dưng.
Im lặng một lát, Việt Xán nói:
“Sâm Minh Mỹ sẽ là vị hôn thê của anh.”
Diệp Anh cười:
“Xin chúc mừng.”
“Vì thế, anh không muốn thấy em chà đạp cô ấy”, vân vê đầu ngón tay ướt hơi sương, Việt Xán nói, nét mặt không biểu cảm.
Cô lại cười:
“Sâm tiểu thư không phải là kẻ thù của em, tại sao em phải chà đạp cô ấy?”
Việt Xán nhíu mày.
“Mà anh cũng không phải là kẻ thù của em”, trong màn đêm, mùi hương hoa tường vi ngào ngạt, cô bước đến, cầm tay anh, đặt lên trên trán mình, “Mặc dù anh đã thất hứa với em, Xán…”.
Đầu ngón tay anh vẫn còn lưu mùi hương tường vi.
Những ngón tay mát lạnh.
Cô cầm những ngón tay ấy đặt lên vết sẹo dài dưới chân tóc nơi góc trán. Ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm ngước nhìn anh:
“Hồi đó, em vẫn một mực đợi anh, nhưng anh không bao giờ đến, hoa tường vi ngoài cửa sổ đã nở hết, anh vẫn không đến. Anh nhìn xem, vết sẹo dài như vậy. Đêm hôm ấy, em đã bị ông ta đẩy ngã vào cạnh bàn, chảy rất nhiều, rất nhiều máu, máu tươi tràn xuống khiến em không thể nào mở mắt, đến tận lúc đó, em vẫn mong anh đến.”
Vết sẹo ấy hơi lồi và rất dài.
Hai đồng tử trong mắt Việt Xán tối sầm, ngón tay khẽ run, cô vẫn giữ chặt anh, không để anh nhích ra, dù chỉ một chút!
“Em đã hận anh, Xán à.”
Lòng nặng trĩu, cô nói như than thở:
“Hai năm đầu ở trong đó, em hận anh, hận anh vô cùng”, đôi mắt đen tĩnh lặng như giếng sâu, cô nhìn thẳng vào mắt anh, “… nhưng, Xán, em không muốn trở thành kẻ thù của anh, em cũng không muốn anh trở thành kẻ thù của em. Em cần Tạ gia, em cần ai đó giúp đỡ”.
“Giúp em vào tập đoàn Tạ thị?”
“Đúng.”
“Nếu em trực tiếp đến tìm anh, anh không thể không giúp em.” Trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng cô dựa vào người Việt Tuyên, Việt Xán chớp mắt, giật mạnh tay khỏi tay cô, “Bây giờ em đã chọn Nhị thiếu gia, không phải sao?”.
“Đó là bởi vì, bên cạnh anh đã có Sâm tiểu thư”, cô thở dài, “Em nghĩ, đã có Sâm tiểu thư, anh sẽ không còn nhớ em là ai. Vì thế, em không dám tin anh lần nữa”.
“Ha ha ha ha!”
Việt Xán bật cười to, cười điên dại như hoàn toàn không bận tâm có thể có người đi qua hoa viên lúc đó, cười như cậu thiếu niên ngông cuồng, bất kham sáu năm về trước. Anh cười trong mấy phút rồi ánh mắt rời khỏi mặt cô, nói vẻ giễu cợt:
“Được, anh có thể giả bộ không nhận ra em, cũng không ngáng đường em. Nhưng em phải cho anh biết, rốt cuộc em và Tuyên có quan hệ gì.”
“Sao?”
“Em thích Tuyên? Hay chỉ lợi dụng cậu ta?”, Việt Xán hỏi thẳng.
“Còn anh?”, cô cười nhạt, “Anh thích Sâm tiểu thư chứ?”.
Việt Xán cau mày.
“Tình cảm của anh đối với Sâm tiểu thư thế nào…”, Diệp Anh nhìn anh, “… thì tình cảm của em đối với Nhị thiếu gia cũng như thế”.
Ánh mắt cô…
Cơ hồ như đều do anh quyết định.
Việt Xán chăm chú nhìn cô hồi lâu, đồng tử in hình đôi mắt đen láy, phẳng lặng như mặt hồ của cô. Ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm, cuối cùng anh đột ngột quay người bỏ đi, thậm chí không nói lời tạm biệt. Diệp Anh nhìn theo bóng anh mỗi lúc một xa, khi bóng đó hoàn toàn biến mất, cô mới khẽ thở phào.
Rõ ràng anh ta vẫn nhận ra cô.
Xán…
Cậu thiếu niên cuồng nhiệt như con ngựa hoang bất kham của ngày xưa, bây giờ lại trở thành mối nguy hiểm ngáng đường cô rồi sao? Ngồi trên chiếc ghế dài cạnh con đường trong hoa viên, Diệp Anh tư lự rất lâu, cô nín thở lấy lại cân bằng trong lòng, khi mở kẹp giấy, bắt đầu vẽ, cô chợt nhìn thấy, bên khóm tường vi dại…
Hoa tường vi đỏ thẫm nghiêng mình trong gió.
Những phiến lá xanh non.
Trên mặt đất chỗ bụi hoa vừa bị đào xới, một chiếc xẻng dài, một bình tưới nước và một bình phun thuốc vẫn còn dính đất bị ai đó bỏ quên. Gió đêm hòa lẫn mùi hăng hăng của đất, giống hệt mùi vừa rồi trên cơ thể Việt Xán.
Hai ngày sau.
Buổi sáng.
Toà nhà của tập đoàn Tạ thị cao hơn năm mươi tầng với biểu tượng màu da cam nổi bật, tọa lạc ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố. Bề ngoài tòa nhà lắp kính màu nâu nhạt, rất hài hòa với cảnh quan xung quanh, dưới ánh mặt trời, trông như một cung điện thuỷ tinh trong suốt, long lanh.
Diệp Anh đứng bên dưới.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Cả tòa nhà như chọc thẳng lên bầu trời xanh ngắt, những đám mây trắng in hình lên tường kính màu nâu nhạt. Cô lặng lẽ nhìn mấy phút, rồi ngoái lại, thấy tài xế nhà họ Tạ – người đã đưa cô đến đây vẫn cung kính đứng nguyên chỗ cũ.
“Diệp tiểu thư, bất cứ lúc nào cần dùng xe, xin cứ gọi điện cho tôi.” Cúi chào cô, người lái xe khởi động chiếc Bentley màu đen từ từ rời đi.
Đã chín giờ hai mươi phút sáng.
Cô gái ở quầy lễ tân nét mặt tươi cười, lật cuốn sổ bên cạnh, rồi niềm nở nói với Diệp Anh: “Đúng rồi, Diệp tiểu thư, Tạ phu nhân hẹn cô lúc chín giờ ba mươi phút, tại văn phòng Phó tổng tầng 46, cô có thể đi thẳng lên bằng cầu thang máy thứ hai bên phải”.
Cô quẹt thẻ thiết bị bảo mật cạnh thang máy.
“Tinh!”
Cửa thang máy màu be bật mở.
Diệp Anh bước vào, ấn số 46, phát hiện trong thang máy này không hề có nút bấm cho các tầng từ 45 trở xuống. Ngay lúc ấy, lại một tiếng “Tinh” nữa, cửa thang máy mở ra, mùi hoa hồng xộc tới.
“Diệp tiểu thư phải không?”
Bước trên tấm thảm nhung màu hồng phấn, một cô gái với mái tóc ngắn rất xinh đẹp ra đón Diệp Anh, giọng nói ôn hòa: “Xin chào, tôi làSandy, trợ lý đặc biệt của Tạ phu nhân. Tạ phu nhân nói, Diệp tiểu thư không cần phải đợi, xin mời vào trong”.
Dẫn Diệp Anh đi qua rất nhiều phòng làm việc, đến căn phòng cuối cùng,Sandygõ cửa hai tiếng, rồi dẫn cô vào phòng.
Hương hoa hồng nồng nàn, giống như đang rơi vào biển hoa hồng. Toàn bộ căn phòng màu hồng phấn, trong những chiếc bình bằng pha lê đủ kiểu cắm đầy hoa hồng màu phớt đỏ, hoàn toàn không giống văn phòng làm việc, mà giống khuê phòng thơm ngát, mơ mộng và lãng mạn của các thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Bàn làm việc là một chiếc bàn kiểu phương Tây cổ điển, chạm hoa văn màu trắng sữa.
Phía sau bàn không có ai.
Diệp Anh thấy Tạ Hoa Lăng trên chiếc tràng kỷ bên cửa sổ.
Bà ngả mình trên đó, đôi mắt khép mơ màng, mình mặc chiếc váy màu cam, cổ đeo dây chuyền ngọc trai, làn da trắng mịn màng. Bên cạnh là một cô gái có vẻ là nhân viên massage đang bôi tinh dầu hoa hồng lên cánh tay Tạ Hoa Lăng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đèn trần bằng gỗ trầm hương tinh xảo sang trọng, tỏa ra mười mấy nhánh, mỗi nhánh đều phát sáng ấm áp.
“Tạ phu nhân.”
Diệp Anh lên tiếng, tiến lại phía đó.
Tạ Hoa Lăng cơ hồ không nghe thấy, vẫn tiếp tục mơ màng, lơ đãng nghe nhân viên massage giới thiệu các phương pháp chăm sóc da mới nhất. Có vẻ như đã quá quen với cảnh đó nênSandylui ra ngoài trước. Gần hai mươi phút trôi qua, cô gái cũng hoàn tất công việc massage cho Tạ Hoa Lăng, lúc đó bà mới uể oải ngồi dậy.
Cầm chiếc ly thuỷ tinh ở ghế bên cạnh, Tạ Hoa Lăng nhấp vài ngụm nước, rồi ngước mắt nhìn Diệp Anh vẫn đứng phía trước, nói:
“A Anh, cô đã khiến ta rất thất vọng.”
“Tạ phu nhân…”
“Ta tưởng rằng, cô chân thành, chăm sóc chu đáo cho Tuyên mà không tính toán”, Tạ Hoa Lăng nói giọng châm biếm, “… nào ngờ, cô là người có dã tâm”.
“Cộc! Cộc.”
Cánh cửa văn phòng mở ra, tiếngSandytừ ngoài vọng vào:
“Tạ phu nhân, Sâm tiểu thư đã đến.”
“Bảo chờ một chút.”
Giọng Tạ Hoa Lăng có phần lạnh nhạt, ánh mắt bà vẫn không rời khỏi Diệp Anh, một lúc lâu sau, nói tiếp giọng lạnh tanh:
“Theo ta, cô nên tiếp tục an phận ở bên Tuyên, bất cứ thứ gì ta đều có thể cho cô, nếu cô không an phận, ta nhất quyết đuổi thẳng cho khuất mắt! Tuyên bảo cô đến công ty, là do cô đề nghị, đúng không? Ngay từ đầu tiếp cận Tuyên, cô đã có ý đồ như vậy. Hừ, cô diễn khá lắm, gần như đã thực sự lừa được ta.”
Diệp Anh ngập ngừng.
Không nói.
“Muốn nói gì, nói đi!”, Tạ Hoa Lăng xẵng giọng.
“Vâng, phu nhân…”, Diệp Anh có phần sửng sốt nói: “Nếu phu nhân cho rằng như thế là không thỏa đáng, thì bây giờ cháu sẽ quay về, tiếp tục chăm sóc Nhị thiếu gia. Cháu cũng nghĩ, sức khỏe của Nhị thiếu gia mới là quan trọng nhất, những việc khác, đợi khi Nhị thiếu gia đã hoàn toàn bình phục…”.
“Đủ rồi!”
Tạ Hoa Lăng cau mày, đi lại vài bước rồi dừng trước mặt cô:
“Cô như thế này, vào công ty có thể làm được gì! Cô có thể hơn được Minh Mỹ sao? Thật không hiểu Tuyên nghĩ gì!”
Nhắm mắt, Tạ Hoa Lăng cố kiềm chế, nói vẻ bất lực:
“Tuyên đã tín nhiệm cô, ta cũng đành tin vậy. Nhưng cô hãy nhớ, lĩnh vực chủ lực của tập đoàn Tạ thị là thiết kế thời trang và marketing, trước giờ vẫn do Tuyên quản lý, không thể để rơi vào tay người ngoài! Ta muốn cô, trước khi sức khoẻ Tuyên hồi phục, thay Tuyên giữ mọi thứ cho nó. Bây giờ Minh Mỹ không còn là vị hôn thê của Tuyên nữa, vậy, cô nhất định phải thay thế vị trí của Minh Mỹ!”
“… Vâng, phu nhân.”
Diệp Anh trả lời.
Lắc lắc đầu, Tạ Hoa Lăng ngao ngán thở dài:
“Thôi, cô chỉ cần nhớ kỹ, ở vị trí của cô, không được phép phạm sai lầm, không được sa bẫy, kiên trì cho đến khi Tuyên có thể quay trở lại.”
Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng được phép vào phòng, Tạ Hoa Lăng ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc, lật xem tài liệu.
Mặc chiếc váy sặc sỡ theo phong cách Bohemian, bên ngoài khoác chiếc áo vest ngắn, tay lỡ màu đen, chuỗi hạt pha lê đen nháy trên cổ, sandal cao gót màu đen, toàn thân Sâm Minh Mỹ như chỉ có hàm răng trắng bóng, rạng ngời tỏa sáng.
Cô mỉm cười nói:
“Cô, cô tìm cháu ạ?”
Tạ Hoa Lăng nhăn mày:
“Trong công ty, không nên xưng hô như vậy.”
“Vâng, thưa phó tổng giám đốc.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười.
“Ta gọi cô đến là vì A Anh”, Tạ Hoa Lăng cầm lên một tờ giấy, “Đây là quyết định bổ nhiệm nhân sự ta ký hôm qua, đã thông báo đến các bộ phận, A Anh sẽ là phó phòng thiết kế trực tiếp dưới quyền cô. Ta nhớ cô từng nói, cô sẽ quan tâm giúp đỡ A Anh, để cô ấy theo cô học hỏi, vậy thì từ nay, ta sẽ giao A Anh cho cô”.
Bàn tay cầm tờ quyết định, cơ thể chợt cứng lại, Sâm Minh Mỹ liếc nhanh Diệp Anh đang đứng yên bên cạnh.
“Nhưng, phó tổng giám đốc, cháu cần báo cáo một việc”, Sâm Minh Mỹ suy nghĩ giây lát, nói, “Thực ra vị trí phó phòng thiết kế đã chọn được người từ tuần trước, và cũng đã gửi báo cáo lên phòng nhân sự của tập đoàn”.
“Nhưng ta đã từ chối.”
“…”, Sâm Minh Mỹ dừng lại, “Cháu tin tưởng năng lực của Diệp tiểu thư, cũng đã hứa với Tuyên để Diệp tiểu thư vào công ty, làm việc như một nhà thiết kế. Nhưng chỉ dựa vào mối quan hệ mà bổ nhiệm ngay Diệp tiểu thư làm phó phòng thiết kế, e là khó thuyết phục được mọi người”.
“Khó thuyết phục được mọi người?”, Tạ Hoa Lăng vừa ngắm nghía ngón tay đầy đặn, trắng như tuyết của mình, vừa chậm rãi nói, “Vị hôn thê tương lai của Nhị thiếu gia nhà họ Tạ, phu nhân chủ tịch tập đoàn tương lai, chỉ giữ một chức phó phòng đơn thuần, cũng khó thuyết phục mọi người sao? Vậy Minh Mỹ, năm ngoái, cô làm thế nào để thuyết phục mọi người?”.
Phòng thiết kế của Sâm Minh Mỹ ở tầng 32, diện tích gần hai trăm mét vuông, trang trí chủ yếu là gam màu vàng, phong cách thời thượng, đơn giản nhưng đẹp mắt. Sát tường có mười mấy chiếc giá treo, trên mỗi giá, treo đầy những kiểu trang phục mới nhất của các thương hiệu lớn. Ngoài ra trong một chiếc tủ tường khác chứa đầy các kiểu giày thời thượng và phụ trang các loại.
Sâm Minh Mỹ để Diệp Anh ngồi đợi trên ghế sofa.
Điện thoại bàn và di động liên tục đổ chuông, Sâm Minh Mỹ nhận rất nhiều cuộc gọi, cũng gọi đi rất nhiều. Thư ký chốc chốc lại gửi đến những văn kiện cần ký, bên ngoài khách xếp hàng hẹn gặp cũng càng lúc càng đông, Sâm Minh Mỹ bận rộn đến mức không có cả thời gian uống tách cà phê.
Gần một giờ sau.
Sâm Minh Mỹ đặt điện thoại xuống, ký nốt tài liệu, đứng dậy đi về phía Diệp Anh ngồi trên sofa, tỏ ý xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, để cô đợi lâu như vậy. Tôi đã từ chối những cuộc hẹn sau rồi, bây giờ sẽ đưa cô đi gặp các đồng nghiệp ở phòng thiết kế”.
“À.”
Sâm Minh Mỹ vỗ một cái vào trán, nói:
“Thật không may, vì quyết định bổ nhiệm quá đột ngột, ở đây tôi không có sơ yếu lý lịch của cô.”
“Tôi có mang đến đây.”
Diệp Anh mỉm cười, cúi đầu lấy trong túi xách đeo bên mình hai chiếc túi giấy, một đựng lý lịch cá nhân, một đựng mấy bản thiết kế.
“Tốt quá.”
Sâm Minh Mỹ cầm bản lý lịch của cô, vừa giở xem vừa bước ra ngoài.
Toàn bộ tầng này đều là của phòng thiết kế thời trang.
“A Anh, cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý.” Sải bước đi phía trước, Sâm Minh Mỹ dường như không để ý đến ánh mắt từ bốn phía đang chiếu vào hai người, chỉ hơi nhăn trán nhìn sơ yếu lý lịch của Diệp Anh, nói: “Bộ phận thiết kế của Tạ thị là nơi hội tụ những nhà thiết kế hàng đầu của tập đoàn trong và ngoài nước, mỗi người đều dựa vào tài năng của mình để tự khẳng định và nâng cao bản thân. Lúc đầu tôi muốn cô đi lên từ trợ lý thiết kế, để mọi người dần dần chấp nhận cô”.
Sàn hành lang bằng đá cẩm thạch màu trắng ngà.
Đi qua hàng loạt phòng thiết kế.
Hầu như các cửa chớp đều mở.
Những ánh mắt bên trong hướng ra.
Nhằm vào người Diệp Anh.
“Bây giờ cô trực tiếp nhảy vào vị trí này, chắc chắn sẽ khó thuyết phục được mọi người”, Sâm Minh Mỹ lại lật bản lý lịch, vừa đi vừa nói, “Tôi sẽ gắng giúp cô, có điều cuối cùng các nhà thiết kế có phục cô hay không, vẫn phải dựa vào năng lực của chính cô”.
“Vâng.”
“Người trước tiên cô cần gặp là những nhà thiết kế chủ chốt của bộ phận thiết kế, cách nhìn nhận của họ với cô sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của cả phòng thiết kế.” Gập bản lý lịch, đi đến cuối hành lang trước cánh cửa cuối cùng, Sâm Minh Mỹ giơ tay đẩy cửa.
Ánh sáng chói lóa.
Nắng chiếu thẳng, tràn ngập khắp phòng.
Diệp Anh nhận ra, nơi này nhất định là một phân xưởng cắt may nhỏ, từ các loại vải, nguyên liệu đến bản vẽ, phấn, thước, kéo, các công cụ chế bản, mô hình, rồi các loại chỉ, khuy, máy khâu, tất cả đều có.
Bên trong còn có mười mấy người.
Vài người trong số đó vừa nhìn đã có thể biết là nhà thiết kế.
Một chàng trai hippie tóc vàng, mắt xanh, tai, mũi, môi đều đeo khuyên. Một phụ nữ trung tuổi, khí chất điềm đạm, mặc chiếc váy ngắn màu đen tinh tế được làm thủ công, đính đầy hạt lóng lánh. Một cô gái trẻ có vẻ nhút nhát đang đứng ngây nhìn bản thiết kế trong tay mới vẽ được một nửa. Ngoài ra có vài người đang nói cười với nhau, nghe thấy tiếng nói mới ngoảnh nhìn ra, trong đó có một phụ nữ trẻ khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt nhìn cô không chút thân thiện.
Còn mấy người khác, trông có vẻ là thợ chế bản.
Người phụ nữ gần cô nhất, dáng to béo, trên tay là một cuộn chỉ dày, ngón tay đeo chiếc đê khâu bằng sắt, có lẽ là thợ may cao cấp.
Từ ánh mắt họ nhìn cô.
Diệp Anh biết.
Đây không phải là cuộc gặp mặt đơn thuần, mà là một buổi đánh giá thẩm định về cô.
Bình luận facebook