Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Ngoại truyện 10
Cuối tuần nhà trẻ tan học sớm. Ba giờ rưỡi chiều, bạn nhỏ Mãn Mãn đeo cặp đi ra khỏi trường.
Trình Tố đậu xe ở ven đường, trông thấy một dáng người nhỏ nhắn qua kính chiếu hậu bèn mở cửa xe bước xuống.
Cô giáo sờ đầu Mãn Mãn, rồi cười với Trình Tố: “... Chào anh Trình ạ.”
Trình Tố thấy cô giáo cười như thế với mình thì cũng biết không có chuyện gì hay rồi.
Anh gật đầu như đã tập mãi thành quen: “Cô cứ nói đi, nó lại gây ra họa gì rồi.”
Trường mẫu giáo mà Mãn Mãn theo học là do tập đoàn giáo dục của Trình Tố đầu tư. Vì vậy, tất cả thầy cô đều biết trong nhà trẻ có một bé thiếu gia nên luôn nơm nớp lo sợ nhưng thằng bé lại chẳng làm người ta bớt lo.
Mọi người tập thể dục thì cậu bé trèo cây; mọi người ngủ trưa thì cậu bé lén chạy ra ngoài ngắm cá của trường; mọi người trật tự múa bài “Quả táo nhỏ” thì cậu bé đứng bất động bởi cậu bảo nó quá ẻo lả, không giống đàn ông.
Một đứa trẻ mới năm tuổi mà đã tự xưng là đàn ông rồi, khiến các giáo viên cười ngặt nghẽo, rồi họ lặng lẽ bàn tán riêng rằng hoặc có lẽ đây thật sự là do di truyền.
Xét cho cùng, ở Trình Tố có kiểu khí khái đàn ông đầy trách nhiệm.
Mỗi lần gặp Trình Tố, những giáo viên trẻ luôn vừa tôn trọng vừa e sợ.
Hôm nay lại phải báo cáo lỗi của c4u nhỏ, cô giáo chà chà đôi bàn tay, dè dặt nói: “Hôm nay... Mãn Mãn đánh bạn cùng lớp ạ.”
“?” Trình Tố cau mày: “Đánh bạn sao?”
Mãn Mãn ngửa đầu nhìn Trình Tố giải thích: “Lý Tử Hào vén váy Lâm Giai Giai ạ, Lâm Giai Giai khóc mà cậu ta còn cười.”
Trình Tố hỏi lại cô giáo: “Là vậy đúng không cô?”
Cô giáo lúng túng đáp: “Vâng.”
Trình Tố bế Mãn Mãn, sau đó thản nhiên nhìn cô giáo: “Cô giáo còn chuyện gì khác nữa không.”
Có lẽ không ngờ Trình Tố phản ứng thế, cô giáo sửng sốt rồi sợ sệt vội lắc đầu: “Hết rồi ạ.”
Trình Tố không nói thêm gì nữa, bế con trai quay người rời đi.
Hai bố con ngồi vào xe. Mãn Mãn chớp mắt nhìn Trình Tố: “Bố ơi, sao bố không mắng con ạ.”
“Mắng con chuyện gì.”
“Bố đã bảo con không được phép đánh nhau.”
Quả thật Trình Tố đã dạy dỗ Mãn Mãn không được đánh nhau, nhưng anh cũng không phải người không nói lý, đặc biệt là thấy thằng bé còn nhỏ tuổi mà đã có tinh thần trọng nghĩa vậy rồi.
Thú thực, anh rất vui mừng.
Anh quay lại, nhìn Mãn Mãn một cách nghiêm túc chưa từng có, rồi chợt bật cười và xoa đầu cậu bé: “Con đánh Lý Tử Hào để bảo vệ Lâm Giai Giai, phải không?”
Mãn Mãn gật đầu: “Dạ.”
“Nên là con thích Lâm Giai Giai hả.”
“...?” Mãn Mãn chau đôi mày nhỏ: “Bố không được nói bậy.”
“Ồ.” Trình Tố lại cười: “Vậy là con thích Ân Ân.”
Nét mặt của cậu trai nhỏ bỗng mất tự nhiên, cậu bé lắc lắc cái mông: “Không dám đâu nha.”
Lúc này, cuộc gọi của Lộ Tri Nghi tới: “Ông xã, đón Mãn Mãn chưa?”
Trình Tố trả lời cô: “Bọn anh đang trên đường về nè.”
“Dạ, lái xe chậm chút nha, yêu anh.”
“Ừ, anh cũng yêu em.”
Mãn Mãn ghét bỏ run vai lên: “Bố, tại sao ngày nào bố cũng nói yêu mẹ hết vậy, còn nói rất nhiều lần nữa, bố mẹ không ngán à.”
Trình Tố cất điện thoại, búng nhẹ lên đầu cậu nhóc: “Đến lượt con có ý kiến à?”
Mãn Mãn: “...”
Mãn Mãn vô tội gãi đầu, thở dài.
Nhóc mới bé xíu sao lại phải gánh chịu những thứ này chứ.
Xe về đến cửa nhà, Mãn Mãn đeo cặp nhỏ nhảy xuống xe. Nghe tiếng động, Lộ Tri Nghi đi ra ngoài, rồi ngồi xổm xuống dang hai tay: “Bé cưng về rồi hả? Mẹ ôm nè.”
Mãn Mãn ngoan ngoãn nhào tới vòng tay của mẹ, Lộ Tri Nghi thơm má cậu bé một cái: “Hôm nay ở trường vui không con?”
Mãn Mãn gật đầu trả lời cô: “Vui ạ.”
Đang nói, một bóng dáng nhỏ hơn chập chững đi ra từ phía sau cửa, non nớt gọi: “Anh hai.”
Mãn Mãn cởi cặp xuống, ra vẻ người lớn bồng đứa trẻ trước mặt: “Ây gu Nại Nại, sao em lại mặc tã ra ngoài thế kia!”
Lộ Tri Nghi nhìn hai đứa trẻ tay trong tay đi vào phòng, đứng dậy, thấy Trình Tố đứng như xếp hàng trước mặt cô, có vẻ đang chờ điều gì.
Cô mỉm cười, dùng giọng điệu như nói với Mãn Mãn, vừa dang hai tay: “Bé cưng về rồi à? Vợ ôm cái nào.”
Khóe môi đượm cười, Trình Tố cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đi được vài bước, Mãn Mãn quay lại vừa khéo thấy cảnh này, bèn hừ một tiếng rồi nói với cô bé nhỏ hơn bên cạnh: “Bố thật lưu manh, ngày nào cũng muốn thơm mẹ.”
Bạn nhỏ Trình Kiến Lộc mới một tuổi rưỡi không hiểu anh mình đang nói gì, trèo lên ghế đẩu, lấy trộm miếng dưa hấu trong đĩa cho Mãn Mãn rồi bi bô nói: “Anh hai, ăn dưa nà.”
Mãn Mãn vu0t ve đầu em gái, lấy từ trong cặp ra cái bánh bao trường mẫu giáo phát hồi trưa: “Nè, anh chưa ăn đâu, để dành cho em đó.”
Nại Nại vui sướng cầm lấy, lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ đáng yêu.
“Mãn Mãn nhà mình thương em gái quá ta.” Một giọng cười già nua từ ái vang lên.
Mọi người quay lại, Trình Tố bước lên đỡ ông cụ: “Ông từ từ thôi ạ.”
Lâm Chính Quốc chống gậy ba-toong, tinh thần trông rất tốt: “A Tố, mấy đứa về đúng lúc lắm, giúp ông nhìn thử...”
Ông cụ quay một vòng trước Trình Tố và Lộ Tri Nghi: “Hiểu Vũ chọn cho ông, bảo là lễ phục sinh nhật gì đấy, sao ông mặc không được tự nhiên ấy nhỉ.”
Hồ Hiểu Vũ, đang đeo tạp dề, ló đầu ra: “Sao lại không tự nhiên ạ, ông à, cái này gọi là quý ông, là manly đó! Đại thọ tám mươi ông không thể mặc đồ cao cấp chút được sao!”
Lộ Tri Nghi nhìn Lâm Chính Quốc đội mũ chóp và mặc bộ Tuxedo màu đen, không khỏi bật cười: “Hiểu Vũ, mấy cậu muốn ông ngoại ra ngoài biểu diễn ảo thuật hả.”
Hoa Tử đang cầm bộ chữ “Thọ” đi tìm chỗ treo, nghe vậy quay lại: “Là chủ ý của một mình Hồ Hiểu Vũ thôi, chẳng liên quan gì tới bọn em đâu nhé.”
Hồng Vũ càng không tham gia với họ, mà yêu chiều ôm Mãn Mãn vào lòng hỏi: “Đại ca, hôm nay vẫn chơi phi tiêu chứ?”
Mãn Mãn: “Chơi ạ!”
Trình Tố cạn lời: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà lại gọi nó là đại ca thế hả?”
Hồng Vũ ngượng ngùng vò đầu: “Con trai của đại ca... cũng là đại ca nhỏ chứ sao.”
“...”
Hương thơm bay ra từ trong bếp, Lộ Tri Nghi như nhớ ra điều gì đó liền nói với Trình Tố: “Không nói nữa, em vào giúp dì út đây.”
Trình Tố kéo cô: “Trì Duệ và Lương Triển Triển đâu?”
Lộ Tri Nghi nhìn đồng hồ đeo tay: “Chắc sắp đến rồi đấy, anh ra ngoài chờ đi.”
“...”
Cả nhà vui vẻ rộn ràng, cả căn biệt thự tràn ngập tiếng pháo hoa.
Hôm nay là sinh nhật tám mươi tuổi của Lâm Chính Quốc, cháu chắt đều tụ tập lại cùng nhau, bảo rằng muốn chúc thọ ông.
Mấy năm trước, thỉnh thoảng ông cụ sẽ trở về An Ninh ở cùng Trình Tố. Năm ngoái, sau khi Lộ Tri Nghi sinh Nại Nại, ông đã chuyển thẳng đến An Ninh luôn, lúc nhàn hạ ông sẽ trồng các loại hoa cỏ, chơi với hai đứa chắt và tận hưởng niềm hạnh phúc bên gia đình.
Những ngày sau này vừa bình thản vừa thỏa mãn.
Trình Tố đi tới sân cỏ, thấy Hồng Vũ đang bế con trai mình, nghiêm túc dạy cậu nhóc ném phi tiêu.
Nại Nại đứng một bên vỗ tay cổ vũ anh hai cố gắng lên.
Trình Tố đi xa hơn chút, châm điếu thuốc ngắm nhìn họ.
Trong thoáng chốc, anh cũng bật cười, thấm thoắt đã năm năm trôi qua, quá khứ của họ dường như vẫn còn ở ngày hôm qua, hằn in trong tâm trí một cách rõ ràng và sôi nổi.
Thời gian trôi qua quá nhanh.
Bấy giờ, Lâm Chính Quốc đã thay bộ trang phục truyền thống Trung Quốc đời Đường rồi đi ra khỏi phòng. Thấy Trình Tố đang chờ ở đây, ông hỏi: “Còn người tới nữa hả?”
Trình Tố hỏi ông: “Ông không cảm thấy còn thiếu ai sao ạ?”
Lâm Chính Quốc ngẫm nghĩ, vừa định trả lời thì cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đen chạy qua. Xe dừng lại, thấy rõ người xuống xe, ông cụ hơi nheo mắt lại: “Ấy chà, trời đất, bà cô nhỏ Triển Triển đây mà.”
Vừa dứt lời, ông cụ nhanh chóng định trốn vào phòng bên cạnh, đáng tiếc đi không nhanh nên bị Lương Triển Triển cười tít mắt gọi lại từ phía sau:
“Ông ngoại, sao gặp con lại chạy vậy ạ?”
Lâm Chính Quốc: “...”
Mấy năm qua, Lương Triển Triển một mực phát triển ở Thành Bắc, khi không có việc gì cô sẽ đến thăm Lâm Chính Quốc, dù sao mình cũng là em gái nuôi của Trình Tố, bởi vậy nên cũng gọi ông cụ một tiếng ông ngoại.
Lương Triển Triển vừa ngay thẳng vừa niềm nở, mỗi lần đến cô đều chơi mạt chược với Lâm Chính Quốc. Tiếc thay ông cụ đánh không lại cô, thua tiền cũng không sao, nhưng Lương Triển Triển không cần tiền nên rất muốn ông tập hát bài của mình, nói rằng để giúp ông tìm lại sức sống tuổi trẻ.
Ông cụ bị buộc học đọc mấy bài rap, sau khi rap đến cuốn hết cả lưỡi thì vừa thấy Lương Triển Triển ông lập tức co giò bỏ chạy.
Lúc này Lương Triển Triển mới nhiệt tình khoác vai vai ông cụ: “Thế nào rồi ngoại ơi, ông đã thuộc bài hát con giao cho ông lần trước chưa? Con mới có bài hát mới nữa nè, ông phải cố gắng thêm nha, hay là tối nay ông biểu diễn cho bọn con xem thử đi?”
Lâm Chính Quốc: “...”
Thật là không chịu nổi mà.
Trình Tố vừa cười, xoay người thấy Trì Duệ, bèn vỗ lưng anh: “Đã lâu không gặp.”
“Bớt nói mấy câu như thế đi.” Trì Duệ không chút khách sáo: “Khi nào anh chuyển khoản tiền mừng thôi nôi Ân Ân cho em đây.”
“...”
Năm ngoái Lương Triển Triển bất ngờ mang thai, không chút mảy may nghĩ ngợi cô đã thông báo tại một buổi hòa nhạc rằng cô sẽ nghỉ việc một năm để kết hôn và sinh con.
Người bình thường làm giống cô thì đã sớm nhão đến tâm Trái đất rồi, thế nhưng Lương Triển Triển lại khác, từ ngày đầu tiên cô vào giới giải trí đã không đi theo xu hướng, không đi con đường tầm thường. Các fan yêu sâu sắc tính tình dám làm dám chịu của cô, mỗi ngày đều gào khóc đợi cô hoạt động trở lại.
Từ mang thai đến sinh con, Lương Triển Triển không tham gia vào giới giải trí, nhưng độ hot vẫn tăng cao, khiến hàng ngày Trì Duệ phải đau đầu với những truyền thông theo dõi nhà mình kia.
Hiện giờ, Ân Ân mới một tuổi rưỡi mà đã thành con cưng nổi tiếng nhất giới giải trí rồi.
Trước đây khi tổ chức thôi nôi ở Thành Bắc, Trình Tố phải ra nước ngoài nên không thể tham gia.
Bây giờ Trì Duệ lại trêu ghẹo anh: “Không phải chứ anh Tố, dầu gì anh đã là người có tiền có quyền ở cả Thành Bắc và An Ninh rồi mà, anh định quỵt tiền này của em sao?”
“Câu lạc bộ của sếp Trì cũng lấn sang nước ngoài rồi, vẫn còn để ý chút tiền này cơ à?”
Trì Duệ cười mắng “mẹ nó”: “Con mẹ nó anh đừng nghĩ Ân Ân nhà em sau này sẽ lấy Mãn Mãn đấy.”
Trình Tố chỉ tới chỗ cách đó không xa: “Chuyện này không phải do anh với cậu quyết đâu.”
Trì Duệ ngoái nhìn, Trì Ân Ân, ban đầu do bảo mẫu bế, giờ đang tập tễnh bước tới đứng bên cạnh Mãn Mãn, đôi mắt to và đáng yêu của cô bé sáng lên khi cô bé đứng yên nhìn Mãn Mãn đang chuẩn bị ném phi tiêu.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Mãn Mãn tập trung nhìn bia vài giây rồi đột ngột ném phi tiêu ra.
Vững vàng trúng vào vị trí trung tâm.
Hồng Vũ vỗ tay đầu tiên: “Giỏi! Đại ca nhỏ cừ quá!”
Nại Nại và Ân Ân cũng vỗ tay cười theo. Ngày sinh của hai cô nhóc này chỉ chênh nhau mấy ngày, đứng chung trông như chị em thân thuộc, cực kỳ dễ thương.
Mãn Mãn ngượng ngùng quay qua, nhìn Ân Ân: “Ân Ân, em đói không?”
Ân Ân chớp mắt, vỗ vào cái bụng bé xíu rồi gật đầu đáp: “Anh Mãn Mãn, bụng em đói meo meo rồi.”
Mãn Mãn nắm tay cô bé: “Anh lấy đồ cho em ăn nha.”
Thấy có đồ ăn ngon, Nại Nại cũng hưng phấn đi theo.
Ai ngờ vừa vào nhà, cô bé thấy anh hai lấy bánh bao vừa mới cho mình đem cho Ân Ân.
Nại Nại: “?”
Òa khóc lên.
Nại Nại vừa khóc, Ân Ân cũng cuống quýt khóc theo.
Đứng giữa hai cô em gái, Mãn Mãn gãi đầu rồi vội vàng bẻ giữa bánh bao ra và chia cho mỗi em một nửa.
“Cái này cho Nại Nại.”
“Cái này cho Ân Ân.”
“Không được khóc nữa, nghe chưa.”
Hai em gái cứ thế nín khóc, vui vẻ ăn hết bánh bao.
Cách đó không xa, Trì Duệ thấy cảnh này bèn quay đầu quan sát Trình Tố từ trên xuống dưới: “Em không thấy thuở bé anh biết làm vậy đó nha.”
Trình Tố lạnh lùng lườm anh ấy: “Anh cũng không thấy thuở bé cậu dễ thương như Ân Ân.”
Trì Duệ: “... Anh mịa nó.”
“Các bé cưng lớn, bé cưng nhỏ mau vào ăn cơm nè!” Lộ Tri Nghi và Lương Triển Triển gọi vọng ra từ bên trong.
Mọi người hào hứng ngồi xuống quanh bàn ăn.
Hôm nay coi như là tiệc gia đình, đã nhiều năm qua, tất cả những người bạn cũ nay hầu như đã trở thành người một nhà. Mọi người tề tựu để mừng đại thọ lần thứ tám mươi của ông cụ.
“Chúc ông ngoại sinh nhật vui vẻ, thọ sánh Nam Sơn!”
“Chúc ông ngoại khỏe mạnh, ngày nào cũng vui vẻ!”
“Chúc ông ngoại trẻ mãi không già!”
“Chúc ông ngoại... ha ha ha ha con không biết ăn nói, chúc ông ngoại mỗi ngày ăn gì cũng ngon!”
“Chúc ông ngoại mau mau học được bài hát mới của con, thanh toán nợ trước thì con mới đánh bài tiếp với ngoại được nha, ha ha ha.”
Lương Triển Triển vừa nói, ông cụ đã ôm trán rồi cố giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Biết rồi, biết rồi.”
Còn lại là mấy cháu nhỏ, chúng cùng hô lên bằng giọng trẻ con non nớt còn mùi sữa:
“Chúc ông cố sinh nhật vui vẻ ạ.”
Lâm Chính Quốc thích mấy đứa nhóc này nhất, cười toe toét đến mức không khép miệng được, rồi lấy mấy bao lì xì trong túi ra: “Ngoan, cầm đi mua kẹo ăn nè.”
Sau khi mỗi đứa nhận được một bao tiền lì xì, đám nhóc ngoan ngoãn thơm lên má ông cụ.
Ánh đèn dìu dịu chiếu lên mặt mỗi người, họ quen biết nhiều năm như vậy, đó là duyên phận, cũng là tình bạn và tình cảm cả đời.
Lộ Tri Nghi giơ ly rượu lên, dịu dàng nói: “Chúc ông ngoại sinh nhật vui vẻ, chúc tương lai của chúng ta rực rỡ như sao, tự do như gió, càng ngày càng tốt.”
“Cạn ly.”
“Cạn ly!”
Một vòng những ly rượu trong suốt cụng vào nhau, tạo nên hình ảnh ấm áp nhất đêm nay.
Thời gian không phụ lòng người, dù là tình thân, tình yêu hay tình bạn, họ đều là những người gặt hái được thành công cho riêng mình.
Đường còn rất dài.
Câu chuyện của họ vẫn tiếp diễn.
Năm lại năm, dũng cảm và chân thành tỏa sáng nóng rực theo năm tháng dài đằng đẵng.
- -----oOo------
Trình Tố đậu xe ở ven đường, trông thấy một dáng người nhỏ nhắn qua kính chiếu hậu bèn mở cửa xe bước xuống.
Cô giáo sờ đầu Mãn Mãn, rồi cười với Trình Tố: “... Chào anh Trình ạ.”
Trình Tố thấy cô giáo cười như thế với mình thì cũng biết không có chuyện gì hay rồi.
Anh gật đầu như đã tập mãi thành quen: “Cô cứ nói đi, nó lại gây ra họa gì rồi.”
Trường mẫu giáo mà Mãn Mãn theo học là do tập đoàn giáo dục của Trình Tố đầu tư. Vì vậy, tất cả thầy cô đều biết trong nhà trẻ có một bé thiếu gia nên luôn nơm nớp lo sợ nhưng thằng bé lại chẳng làm người ta bớt lo.
Mọi người tập thể dục thì cậu bé trèo cây; mọi người ngủ trưa thì cậu bé lén chạy ra ngoài ngắm cá của trường; mọi người trật tự múa bài “Quả táo nhỏ” thì cậu bé đứng bất động bởi cậu bảo nó quá ẻo lả, không giống đàn ông.
Một đứa trẻ mới năm tuổi mà đã tự xưng là đàn ông rồi, khiến các giáo viên cười ngặt nghẽo, rồi họ lặng lẽ bàn tán riêng rằng hoặc có lẽ đây thật sự là do di truyền.
Xét cho cùng, ở Trình Tố có kiểu khí khái đàn ông đầy trách nhiệm.
Mỗi lần gặp Trình Tố, những giáo viên trẻ luôn vừa tôn trọng vừa e sợ.
Hôm nay lại phải báo cáo lỗi của c4u nhỏ, cô giáo chà chà đôi bàn tay, dè dặt nói: “Hôm nay... Mãn Mãn đánh bạn cùng lớp ạ.”
“?” Trình Tố cau mày: “Đánh bạn sao?”
Mãn Mãn ngửa đầu nhìn Trình Tố giải thích: “Lý Tử Hào vén váy Lâm Giai Giai ạ, Lâm Giai Giai khóc mà cậu ta còn cười.”
Trình Tố hỏi lại cô giáo: “Là vậy đúng không cô?”
Cô giáo lúng túng đáp: “Vâng.”
Trình Tố bế Mãn Mãn, sau đó thản nhiên nhìn cô giáo: “Cô giáo còn chuyện gì khác nữa không.”
Có lẽ không ngờ Trình Tố phản ứng thế, cô giáo sửng sốt rồi sợ sệt vội lắc đầu: “Hết rồi ạ.”
Trình Tố không nói thêm gì nữa, bế con trai quay người rời đi.
Hai bố con ngồi vào xe. Mãn Mãn chớp mắt nhìn Trình Tố: “Bố ơi, sao bố không mắng con ạ.”
“Mắng con chuyện gì.”
“Bố đã bảo con không được phép đánh nhau.”
Quả thật Trình Tố đã dạy dỗ Mãn Mãn không được đánh nhau, nhưng anh cũng không phải người không nói lý, đặc biệt là thấy thằng bé còn nhỏ tuổi mà đã có tinh thần trọng nghĩa vậy rồi.
Thú thực, anh rất vui mừng.
Anh quay lại, nhìn Mãn Mãn một cách nghiêm túc chưa từng có, rồi chợt bật cười và xoa đầu cậu bé: “Con đánh Lý Tử Hào để bảo vệ Lâm Giai Giai, phải không?”
Mãn Mãn gật đầu: “Dạ.”
“Nên là con thích Lâm Giai Giai hả.”
“...?” Mãn Mãn chau đôi mày nhỏ: “Bố không được nói bậy.”
“Ồ.” Trình Tố lại cười: “Vậy là con thích Ân Ân.”
Nét mặt của cậu trai nhỏ bỗng mất tự nhiên, cậu bé lắc lắc cái mông: “Không dám đâu nha.”
Lúc này, cuộc gọi của Lộ Tri Nghi tới: “Ông xã, đón Mãn Mãn chưa?”
Trình Tố trả lời cô: “Bọn anh đang trên đường về nè.”
“Dạ, lái xe chậm chút nha, yêu anh.”
“Ừ, anh cũng yêu em.”
Mãn Mãn ghét bỏ run vai lên: “Bố, tại sao ngày nào bố cũng nói yêu mẹ hết vậy, còn nói rất nhiều lần nữa, bố mẹ không ngán à.”
Trình Tố cất điện thoại, búng nhẹ lên đầu cậu nhóc: “Đến lượt con có ý kiến à?”
Mãn Mãn: “...”
Mãn Mãn vô tội gãi đầu, thở dài.
Nhóc mới bé xíu sao lại phải gánh chịu những thứ này chứ.
Xe về đến cửa nhà, Mãn Mãn đeo cặp nhỏ nhảy xuống xe. Nghe tiếng động, Lộ Tri Nghi đi ra ngoài, rồi ngồi xổm xuống dang hai tay: “Bé cưng về rồi hả? Mẹ ôm nè.”
Mãn Mãn ngoan ngoãn nhào tới vòng tay của mẹ, Lộ Tri Nghi thơm má cậu bé một cái: “Hôm nay ở trường vui không con?”
Mãn Mãn gật đầu trả lời cô: “Vui ạ.”
Đang nói, một bóng dáng nhỏ hơn chập chững đi ra từ phía sau cửa, non nớt gọi: “Anh hai.”
Mãn Mãn cởi cặp xuống, ra vẻ người lớn bồng đứa trẻ trước mặt: “Ây gu Nại Nại, sao em lại mặc tã ra ngoài thế kia!”
Lộ Tri Nghi nhìn hai đứa trẻ tay trong tay đi vào phòng, đứng dậy, thấy Trình Tố đứng như xếp hàng trước mặt cô, có vẻ đang chờ điều gì.
Cô mỉm cười, dùng giọng điệu như nói với Mãn Mãn, vừa dang hai tay: “Bé cưng về rồi à? Vợ ôm cái nào.”
Khóe môi đượm cười, Trình Tố cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đi được vài bước, Mãn Mãn quay lại vừa khéo thấy cảnh này, bèn hừ một tiếng rồi nói với cô bé nhỏ hơn bên cạnh: “Bố thật lưu manh, ngày nào cũng muốn thơm mẹ.”
Bạn nhỏ Trình Kiến Lộc mới một tuổi rưỡi không hiểu anh mình đang nói gì, trèo lên ghế đẩu, lấy trộm miếng dưa hấu trong đĩa cho Mãn Mãn rồi bi bô nói: “Anh hai, ăn dưa nà.”
Mãn Mãn vu0t ve đầu em gái, lấy từ trong cặp ra cái bánh bao trường mẫu giáo phát hồi trưa: “Nè, anh chưa ăn đâu, để dành cho em đó.”
Nại Nại vui sướng cầm lấy, lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ đáng yêu.
“Mãn Mãn nhà mình thương em gái quá ta.” Một giọng cười già nua từ ái vang lên.
Mọi người quay lại, Trình Tố bước lên đỡ ông cụ: “Ông từ từ thôi ạ.”
Lâm Chính Quốc chống gậy ba-toong, tinh thần trông rất tốt: “A Tố, mấy đứa về đúng lúc lắm, giúp ông nhìn thử...”
Ông cụ quay một vòng trước Trình Tố và Lộ Tri Nghi: “Hiểu Vũ chọn cho ông, bảo là lễ phục sinh nhật gì đấy, sao ông mặc không được tự nhiên ấy nhỉ.”
Hồ Hiểu Vũ, đang đeo tạp dề, ló đầu ra: “Sao lại không tự nhiên ạ, ông à, cái này gọi là quý ông, là manly đó! Đại thọ tám mươi ông không thể mặc đồ cao cấp chút được sao!”
Lộ Tri Nghi nhìn Lâm Chính Quốc đội mũ chóp và mặc bộ Tuxedo màu đen, không khỏi bật cười: “Hiểu Vũ, mấy cậu muốn ông ngoại ra ngoài biểu diễn ảo thuật hả.”
Hoa Tử đang cầm bộ chữ “Thọ” đi tìm chỗ treo, nghe vậy quay lại: “Là chủ ý của một mình Hồ Hiểu Vũ thôi, chẳng liên quan gì tới bọn em đâu nhé.”
Hồng Vũ càng không tham gia với họ, mà yêu chiều ôm Mãn Mãn vào lòng hỏi: “Đại ca, hôm nay vẫn chơi phi tiêu chứ?”
Mãn Mãn: “Chơi ạ!”
Trình Tố cạn lời: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà lại gọi nó là đại ca thế hả?”
Hồng Vũ ngượng ngùng vò đầu: “Con trai của đại ca... cũng là đại ca nhỏ chứ sao.”
“...”
Hương thơm bay ra từ trong bếp, Lộ Tri Nghi như nhớ ra điều gì đó liền nói với Trình Tố: “Không nói nữa, em vào giúp dì út đây.”
Trình Tố kéo cô: “Trì Duệ và Lương Triển Triển đâu?”
Lộ Tri Nghi nhìn đồng hồ đeo tay: “Chắc sắp đến rồi đấy, anh ra ngoài chờ đi.”
“...”
Cả nhà vui vẻ rộn ràng, cả căn biệt thự tràn ngập tiếng pháo hoa.
Hôm nay là sinh nhật tám mươi tuổi của Lâm Chính Quốc, cháu chắt đều tụ tập lại cùng nhau, bảo rằng muốn chúc thọ ông.
Mấy năm trước, thỉnh thoảng ông cụ sẽ trở về An Ninh ở cùng Trình Tố. Năm ngoái, sau khi Lộ Tri Nghi sinh Nại Nại, ông đã chuyển thẳng đến An Ninh luôn, lúc nhàn hạ ông sẽ trồng các loại hoa cỏ, chơi với hai đứa chắt và tận hưởng niềm hạnh phúc bên gia đình.
Những ngày sau này vừa bình thản vừa thỏa mãn.
Trình Tố đi tới sân cỏ, thấy Hồng Vũ đang bế con trai mình, nghiêm túc dạy cậu nhóc ném phi tiêu.
Nại Nại đứng một bên vỗ tay cổ vũ anh hai cố gắng lên.
Trình Tố đi xa hơn chút, châm điếu thuốc ngắm nhìn họ.
Trong thoáng chốc, anh cũng bật cười, thấm thoắt đã năm năm trôi qua, quá khứ của họ dường như vẫn còn ở ngày hôm qua, hằn in trong tâm trí một cách rõ ràng và sôi nổi.
Thời gian trôi qua quá nhanh.
Bấy giờ, Lâm Chính Quốc đã thay bộ trang phục truyền thống Trung Quốc đời Đường rồi đi ra khỏi phòng. Thấy Trình Tố đang chờ ở đây, ông hỏi: “Còn người tới nữa hả?”
Trình Tố hỏi ông: “Ông không cảm thấy còn thiếu ai sao ạ?”
Lâm Chính Quốc ngẫm nghĩ, vừa định trả lời thì cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đen chạy qua. Xe dừng lại, thấy rõ người xuống xe, ông cụ hơi nheo mắt lại: “Ấy chà, trời đất, bà cô nhỏ Triển Triển đây mà.”
Vừa dứt lời, ông cụ nhanh chóng định trốn vào phòng bên cạnh, đáng tiếc đi không nhanh nên bị Lương Triển Triển cười tít mắt gọi lại từ phía sau:
“Ông ngoại, sao gặp con lại chạy vậy ạ?”
Lâm Chính Quốc: “...”
Mấy năm qua, Lương Triển Triển một mực phát triển ở Thành Bắc, khi không có việc gì cô sẽ đến thăm Lâm Chính Quốc, dù sao mình cũng là em gái nuôi của Trình Tố, bởi vậy nên cũng gọi ông cụ một tiếng ông ngoại.
Lương Triển Triển vừa ngay thẳng vừa niềm nở, mỗi lần đến cô đều chơi mạt chược với Lâm Chính Quốc. Tiếc thay ông cụ đánh không lại cô, thua tiền cũng không sao, nhưng Lương Triển Triển không cần tiền nên rất muốn ông tập hát bài của mình, nói rằng để giúp ông tìm lại sức sống tuổi trẻ.
Ông cụ bị buộc học đọc mấy bài rap, sau khi rap đến cuốn hết cả lưỡi thì vừa thấy Lương Triển Triển ông lập tức co giò bỏ chạy.
Lúc này Lương Triển Triển mới nhiệt tình khoác vai vai ông cụ: “Thế nào rồi ngoại ơi, ông đã thuộc bài hát con giao cho ông lần trước chưa? Con mới có bài hát mới nữa nè, ông phải cố gắng thêm nha, hay là tối nay ông biểu diễn cho bọn con xem thử đi?”
Lâm Chính Quốc: “...”
Thật là không chịu nổi mà.
Trình Tố vừa cười, xoay người thấy Trì Duệ, bèn vỗ lưng anh: “Đã lâu không gặp.”
“Bớt nói mấy câu như thế đi.” Trì Duệ không chút khách sáo: “Khi nào anh chuyển khoản tiền mừng thôi nôi Ân Ân cho em đây.”
“...”
Năm ngoái Lương Triển Triển bất ngờ mang thai, không chút mảy may nghĩ ngợi cô đã thông báo tại một buổi hòa nhạc rằng cô sẽ nghỉ việc một năm để kết hôn và sinh con.
Người bình thường làm giống cô thì đã sớm nhão đến tâm Trái đất rồi, thế nhưng Lương Triển Triển lại khác, từ ngày đầu tiên cô vào giới giải trí đã không đi theo xu hướng, không đi con đường tầm thường. Các fan yêu sâu sắc tính tình dám làm dám chịu của cô, mỗi ngày đều gào khóc đợi cô hoạt động trở lại.
Từ mang thai đến sinh con, Lương Triển Triển không tham gia vào giới giải trí, nhưng độ hot vẫn tăng cao, khiến hàng ngày Trì Duệ phải đau đầu với những truyền thông theo dõi nhà mình kia.
Hiện giờ, Ân Ân mới một tuổi rưỡi mà đã thành con cưng nổi tiếng nhất giới giải trí rồi.
Trước đây khi tổ chức thôi nôi ở Thành Bắc, Trình Tố phải ra nước ngoài nên không thể tham gia.
Bây giờ Trì Duệ lại trêu ghẹo anh: “Không phải chứ anh Tố, dầu gì anh đã là người có tiền có quyền ở cả Thành Bắc và An Ninh rồi mà, anh định quỵt tiền này của em sao?”
“Câu lạc bộ của sếp Trì cũng lấn sang nước ngoài rồi, vẫn còn để ý chút tiền này cơ à?”
Trì Duệ cười mắng “mẹ nó”: “Con mẹ nó anh đừng nghĩ Ân Ân nhà em sau này sẽ lấy Mãn Mãn đấy.”
Trình Tố chỉ tới chỗ cách đó không xa: “Chuyện này không phải do anh với cậu quyết đâu.”
Trì Duệ ngoái nhìn, Trì Ân Ân, ban đầu do bảo mẫu bế, giờ đang tập tễnh bước tới đứng bên cạnh Mãn Mãn, đôi mắt to và đáng yêu của cô bé sáng lên khi cô bé đứng yên nhìn Mãn Mãn đang chuẩn bị ném phi tiêu.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Mãn Mãn tập trung nhìn bia vài giây rồi đột ngột ném phi tiêu ra.
Vững vàng trúng vào vị trí trung tâm.
Hồng Vũ vỗ tay đầu tiên: “Giỏi! Đại ca nhỏ cừ quá!”
Nại Nại và Ân Ân cũng vỗ tay cười theo. Ngày sinh của hai cô nhóc này chỉ chênh nhau mấy ngày, đứng chung trông như chị em thân thuộc, cực kỳ dễ thương.
Mãn Mãn ngượng ngùng quay qua, nhìn Ân Ân: “Ân Ân, em đói không?”
Ân Ân chớp mắt, vỗ vào cái bụng bé xíu rồi gật đầu đáp: “Anh Mãn Mãn, bụng em đói meo meo rồi.”
Mãn Mãn nắm tay cô bé: “Anh lấy đồ cho em ăn nha.”
Thấy có đồ ăn ngon, Nại Nại cũng hưng phấn đi theo.
Ai ngờ vừa vào nhà, cô bé thấy anh hai lấy bánh bao vừa mới cho mình đem cho Ân Ân.
Nại Nại: “?”
Òa khóc lên.
Nại Nại vừa khóc, Ân Ân cũng cuống quýt khóc theo.
Đứng giữa hai cô em gái, Mãn Mãn gãi đầu rồi vội vàng bẻ giữa bánh bao ra và chia cho mỗi em một nửa.
“Cái này cho Nại Nại.”
“Cái này cho Ân Ân.”
“Không được khóc nữa, nghe chưa.”
Hai em gái cứ thế nín khóc, vui vẻ ăn hết bánh bao.
Cách đó không xa, Trì Duệ thấy cảnh này bèn quay đầu quan sát Trình Tố từ trên xuống dưới: “Em không thấy thuở bé anh biết làm vậy đó nha.”
Trình Tố lạnh lùng lườm anh ấy: “Anh cũng không thấy thuở bé cậu dễ thương như Ân Ân.”
Trì Duệ: “... Anh mịa nó.”
“Các bé cưng lớn, bé cưng nhỏ mau vào ăn cơm nè!” Lộ Tri Nghi và Lương Triển Triển gọi vọng ra từ bên trong.
Mọi người hào hứng ngồi xuống quanh bàn ăn.
Hôm nay coi như là tiệc gia đình, đã nhiều năm qua, tất cả những người bạn cũ nay hầu như đã trở thành người một nhà. Mọi người tề tựu để mừng đại thọ lần thứ tám mươi của ông cụ.
“Chúc ông ngoại sinh nhật vui vẻ, thọ sánh Nam Sơn!”
“Chúc ông ngoại khỏe mạnh, ngày nào cũng vui vẻ!”
“Chúc ông ngoại trẻ mãi không già!”
“Chúc ông ngoại... ha ha ha ha con không biết ăn nói, chúc ông ngoại mỗi ngày ăn gì cũng ngon!”
“Chúc ông ngoại mau mau học được bài hát mới của con, thanh toán nợ trước thì con mới đánh bài tiếp với ngoại được nha, ha ha ha.”
Lương Triển Triển vừa nói, ông cụ đã ôm trán rồi cố giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Biết rồi, biết rồi.”
Còn lại là mấy cháu nhỏ, chúng cùng hô lên bằng giọng trẻ con non nớt còn mùi sữa:
“Chúc ông cố sinh nhật vui vẻ ạ.”
Lâm Chính Quốc thích mấy đứa nhóc này nhất, cười toe toét đến mức không khép miệng được, rồi lấy mấy bao lì xì trong túi ra: “Ngoan, cầm đi mua kẹo ăn nè.”
Sau khi mỗi đứa nhận được một bao tiền lì xì, đám nhóc ngoan ngoãn thơm lên má ông cụ.
Ánh đèn dìu dịu chiếu lên mặt mỗi người, họ quen biết nhiều năm như vậy, đó là duyên phận, cũng là tình bạn và tình cảm cả đời.
Lộ Tri Nghi giơ ly rượu lên, dịu dàng nói: “Chúc ông ngoại sinh nhật vui vẻ, chúc tương lai của chúng ta rực rỡ như sao, tự do như gió, càng ngày càng tốt.”
“Cạn ly.”
“Cạn ly!”
Một vòng những ly rượu trong suốt cụng vào nhau, tạo nên hình ảnh ấm áp nhất đêm nay.
Thời gian không phụ lòng người, dù là tình thân, tình yêu hay tình bạn, họ đều là những người gặt hái được thành công cho riêng mình.
Đường còn rất dài.
Câu chuyện của họ vẫn tiếp diễn.
Năm lại năm, dũng cảm và chân thành tỏa sáng nóng rực theo năm tháng dài đằng đẵng.
- -----oOo------
Bình luận facebook