Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Phần 5: Có thể cưới được nàng, đời này của ta không có gì nuối tiếc
Ngày lành tứ hoàng tử cưới trắc phi, chọn đi chọn lại, cuối cùng cư nhiên chọn ngày giống như một năm trước cưới chính phi.
Trưởng tỷ ngược lại không sao cả, còn lo liệu cho tứ hoàng tử và Thẩm Anh Văn long trọng hơn lúc nàng gả tới.
Tính ra, ta và trưởng tỷ xuất giá cùng ngày, ta gả vào Đông cung cũng đã được một năm.
Trên đường cùng Hoa Cẩn Niên đi đến phủ tứ hoàng tử để chúc mừng, ta nhớ tới những ngày chưa xuất giá, trong lòng không khỏi cảm khái cảnh xuân tươi đẹp dễ dàng trôi qua.
Hoa Cẩn Niên cần đi tiền sảnh chúc mừng uống rượu, ta liền chuẩn bị đi hậu viện tìm trưởng tỷ và các nữ quyến khác.
Ai ngờ hắn giữ chặt ta, nhỏ giọng nói bên tai ta: “Lát nữa đừng uống quá nhiều rượu, ta cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng say rượu của nàng.”
Tai ta nhất thời đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: “Ta sẽ không uống nhiều đâu, chàng đừng uống nhiều mới đúng.”
Giả vờ muốn hất tay hắn ra, hắn lại cười giữ chặt ta, tiếp tục nói: “Lát nữa khi nào về, ta bảo Lâm Chinh đi gọi nàng.”
Ta gật đầu.
Trưởng tỷ bố trí mấy bàn yến tiệc để các nữ quyến uống rượu ở hậu viện.
Lúc ta đến, nàng đang nhận được những lời chúc mừng của đám người, mặt mày cong cong, tràn đầy tươi cười.
Bất luận ai nhìn vào đều thấy đây là một vị hoàng tử phi ôn lương hiền thục.
Nàng nhìn về phía ta từ trong đám người, mỉm cười, ta lại phảng phất nhìn thấy trong mắt nàng không có sự dịu dàng giống như trên mặt.
Ta ngồi xuống bên cạnh nhị hoàng tử phi, nàng bĩu môi với ta, nhỏ giọng nói: “Có nhìn thấy người đang kính rượu tứ hoàng tử phi không?”
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, đôi mắt hạnh của nữ tử kia có chút quen thuộc.
Nhị hoàng tử phi khẽ nói: “Đây chính là vị thị thiếp kia của phủ lục hoàng tử, lão lục rất thích nàng, lúc trước còn dâng thư cho phụ hoàng nói muốn lập nàng làm trắc phi, nghe nói nếu không phải lão lục còn đang bệnh, phụ hoàng thiếu chút nữa tức giận đ.á.n.h hắn bằng roi.”
Ta đột nhiên nhớ lại, năm ngoái lúc gặp lục hoàng tử ở hành cung, đứng ở phía sau hắn chính là nữ tử này. Khi đó ta chỉ coi nàng là một thị nữ có dung mạo xuất sắc, chưa từng nghĩ tới đây lại là người trong lòng lục hoàng tử.
Không bao lâu sau, đột nhiên có người đến báo, Lâm Chinh đang ở ngoài viện chờ ta, nói thái tử điện hạ say rượu, mời thái tử phi cùng nhau trở về sớm.
Trong lòng ta buồn cười, mới vừa rồi còn bảo ta không nên uống nhiều, lúc này mới bao lâu, chính hắn đã say rồi?
Nhìn thấy Lâm Chinh, ta hỏi: “Điện hạ say rồi sao?”
Lâm Chinh im lặng, ủ rũ đáp: “Điện hạ say đến mức... không thể đứng vững.”
Ta vừa tức vừa cười, sao có thể đến dự tiệc ở nhà người khác rồi tự mình uống rượu say đến mức không thể đứng vững.
Đợi ta vội vàng theo Lâm Chinh ra tới cửa phủ, đã thấy Hoa Cẩn Niên đang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh xe ngựa, bóng lưng thẳng tắp tuấn lãng, nhìn từ phía sau có thế nào cũng không giống như say rượu.
Ta đã uống một ít rượu, lá gan lại có chút lớn, nghĩ đến nếu hắn đã say rượu, vậy thì trêu chọc hắn một phen.
Chơi cho tới bến, ta liền nhẹ nhàng từng bước, muốn từ dọa hắn sợ từ sau lưng.
Kết quả vừa muốn đụng phải ống tay áo hắn, hắn liền nhạy bén xoay người, ta hoảng sợ, không đứng vững liền ngã vào trong ngực hắn.
Trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi, ta nhất thời tham luyến, dứt khoát vùi đầu vào trong ngực hắn không ra.
Hắn đưa hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười của hắn: “Vừa rồi không phải muốn làm mèo hoang nhỏ đ.á.n.h lén sao? Thoáng cái lại trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn trong suốt, ta nói: “Chàng gạt người, bộ dạng này của chàng, chỗ nào uống đến mức đứng không vững chứ?”
Hắn lớn tiếng đáp: “Ồ, Lâm Chinh nói vậy sao? Hắn lớn tuổi rồi, ánh mắt không tốt.”
Ta bị hắn chọc cười: “Chàng rốt cuộc vì sao phải giả say?”
Hắn nhìn ta, chỉ tay vào chóp mũi ta, bất đắc dĩ nói: “Nếu ta không giả vờ say, làm sao có thể đi ra sớm như vậy?”
Có lẽ là đã uống chút rượu, ta cảm thấy không hiểu rõ lời hắn nói, liền ngẩng đầu chớp mắt hỏi: “Nhưng vì sao chúng ta lại đi ra sớm như vậy?”
Hắn xoa đầu ta: “Bởi vì chúng ta sẽ đi đến một nơi.”
Ta nghi hoặc: “Chúng ta không phải trở về Đông cung sao?”
Hắn cười cười: “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Dứt lời, hắn liền lôi kéo ta lên xe ngựa.
Ta nép mình vào lòng hắn, mặc dù không biết xe ngựa đi đến đâu, nhưng bởi vì có hắn ở đây, ta cảm thấy rất an tâm.
Không biết đã đi được bao lâu, Hoa Cẩn Niên đỡ ta xuống xe.
Trước mắt ta là một đại trạch xa lạ ở ngoại ô kinh thành.
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn dẫn ta đi gặp người nào đó, nhưng lúc hắn mở cửa lớn, trong tức khắc mắt ta trợn to.
Mỗi một con đường trong sân viện đều treo đầy đèn lồng cung cấm lớn nhỏ, chấm nhỏ li ti, toàn bộ phủ viện xán lạn như tinh hà.
Hắn nhìn bộ dáng của ta, lộ ra một nụ cười hài lòng, hỏi: “Có thích không?”
Ta ngơ ngác đáp: “Thích... A, cái này... Làm sao có thể làm ra cảnh đẹp được như vậy?”
Hắn mỉm cười không nói, kéo ta bước vào sân viện.
Ta cảm thấy như ta đang bước lên con đường ánh sáng phía trước, dưới ánh đèn chiếu rọi, cái bóng của ta và hắn dính vào nhau.
Đi tới chính phòng, ta kinh ngạc khi nhìn thấy A Hân và Dao Y đang đứng canh cửa.
Thấy ta và Hoa Cẩn Niên đến gần, hai người cúi chào rồi lui xuống trước.
Ta quay đầu nhìn về phía Hoa Cẩn Niên, muốn hỏi đêm nay rốt cuộc hắn muốn bán thuốc gì trong hồ lô.
Trong mắt hắn dường như có gợn sóng, lại giống như bao bọc ngàn vạn nhu tình, hắn nhẹ nhàng nắm tay ta nói: “A Vũ, ngày này một năm trước, có phải rất... khổ sở hay không?”
Ngày này… một năm trước?
Ta mới bừng tỉnh, ngày này một năm trước, đó là ngày ta gả vào Đông cung, vậy hôm nay hắn muốn, muốn...
Đêm đó, ta tự mình tháo trâm cài, cởi bỏ hỉ phục, nhìn bầu trời đen kịt dần dần lộ ra một vệt trắng bạc.
Ta khi đó từng nghĩ rằng, nửa đời sau của mình, chỉ sợ sẽ cứ như vậy.
Hắn thấy ta không nói gì, nhẹ nhàng gục đầu lên trán ta, thở dài: “Quả nhiên đã khổ sở rồi, lúc đó nhất định rất oán hận ta phải không?”
Ta lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không oán hận, nếu oán hận chàng, làm sao còn có thể đi cứu chàng chứ?”
Khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, “Thật sự không oán hận sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn sang hắn, kiễng mũi chân lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
“Thật sự không oán hận.”
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên nóng rực, ôm ngang ta bước vào phòng, ta mới phát hiện, trong phòng bố trí một mảnh hỉ khí, giống như đêm đó chúng ta thành thân.
Hoa Cẩn Niên nói bên tai ta: “A Vũ đã không oán hận ta, vậy mặc hỉ phục lần nữa cho ta xem là được.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng cảm giác có một đợt sóng nhiệt quay cuồng, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Hoa Cẩn Niên ở ngoài phòng, A Hân và Dao Y tiến vào hầu hạ ta thay y phục.
Ta không nhịn được hỏi: “Sao đêm nay các ngươi lại ở đây?”
A Hân che miệng cười đáp: “Mấy ngày trước điện hạ bảo nô tì tìm hỉ phục lúc tiểu thư thành thân, nói muốn cho tiểu thư một kinh hỉ.”
Dao Y giúp ta cài một cây trâm ngọc trai, nói: “Điện hạ nói, ngày này năm ngoái, trong lòng thái tử phi nhất định rất khổ sở, mặc dù bây giờ điện hạ và thái tử phi đã hiểu rõ tâm ý của nhau, nhưng điện hạ sợ về sau ngày này mỗi năm hoặc lúc người khác thành hôn, thái tử phi tức cảnh sinh tình, sẽ khổ sở... Điện hạ cũng vì chưa từng thấy qua bộ dáng thái tử phi mặc hỉ phục mà cảm thấy tiếc nuối, cho nên hôm nay nhất định phải bù cho thái tử phi một lễ thành thân mới được.”
Trong phòng đèn đóm đung đưa, trong lòng ta mặc dù cảm thấy hắn dường như có chút tính khí trẻ con, nhưng hốc mắt đã hơi ướt át.
A Hân và Dao Y đóng cửa rời đi, ta nhìn mình trong gương, phảng phất thật sự đã trở về lại một năm trước.
Một năm này, tựa như thật như ảo.
Cửa lại mở ra, Hoa Cẩn Niên nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh.
Ta đứng dậy, hắn từng bước từng bước đến gần, nắm tay ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, trong mắt đều là tình ý, cười nói: “Phu nhân của ta, sao lại xinh đẹp như vậy?”
Ta cười: “Phu quân của ta, mới là tuấn lãng phi phàm.”
Hắn nói: “A Vũ, có thể cưới được nàng, đời này của ta không có gì nuối tiếc.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chuyện cũ thấm nhuần trong lòng, liền nói từng chữ từng câu: “Lòng ta như lòng chàng, tựa bàn thạch không thể phá vỡ.”
Vừa dứt lời, nụ hôn của hắn liền ùn ùn kéo đến rơi xuống, ta tiếp nhận không kịp, chỉ có thể ôm cổ hắn, từng chút từng chút đáp lại.
Sau khi nụ hôn chấm dứt, ta tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển nói: “Cẩn Niên, ta kỳ thật đã thích chàng từ lần gặp mặt đầu tiên trong rừng trúc ở phủ thừa tướng.”
Hắn đặt một nụ hôn lên trán ta, cười nói: “Ta biết.” Sau đó dừng một chút, “Bởi vì ta cũng vậy.”
Tháng tư, cỏ cây sinh sôi, chim oanh bay lượn, cuối cùng cũng đến lúc Nhã Vân rời khỏi kinh thành.
Lần này Nhã Vân đi Bắc Lương, đời này ta và nàng sợ sẽ khó gặp lại nhau, ta dành bảy ngày tự tay làm một cây trâm cài bông tuyết đưa cho nàng.
Nguyện cho một nữ tử yên tĩnh tốt đẹp như vậy, ở xứ tuyết tiên cảnh kia, gặp được người có thể gặp được.
Đội ngũ đưa tiễn, do Thẩm tướng quân hộ tống, Hoa Cẩn Niên làm thái tử, cũng phải cùng nhau đi đến Bắc Cương, tiễn hoàng muội xuất giá.
Từ sau lần bị tập kích ở Thương Mạn Sơn, Hoa Cẩn Niên đã không rời khỏi kinh thành trong một thời gian dài.
Nghĩ đến lần trước hắn thiếu chút nữa mất mạng ở Thương Mạn Sơn, lần này còn phải đi một đường tới Bắc Cương, trong lòng ta luôn cảm thấy mơ hồ bất an.
Ước chừng là nhìn thấy ta lộ vẻ lo lắng, hắn tiếp nhận vật trong tay ta đang sửa sang lại, cười nói: “Chẳng qua khoảng một tháng nữa liền trở về, luyến tiếc ta như vậy sao?”
Ta lườm hắn một cái.
Hắn kéo ta vào lòng, nhẹ giọng trấn an nói: “Nàng không cần quá lo lắng cho Nhã Vân, nghe nói nhị hoàng tử Bắc Lương là người ngay thẳng đáng tin, Nhã Vân ở trong cung vốn không được phụ hoàng yêu thích, hiện giờ có thể làm Đại Tề công chúa gả qua, mặc dù không biết phu thê ngày sau có thể cầm sắt hài hòa hay không, ta ngược lại cho rằng vẫn tốt hơn tùy tiện gả cho một thần tử ở kinh thành.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Nhị hoàng tử Bắc Lương? Không phải gả cho đại hoàng tử sao?”
Hoa Cẩn Niên nhàn nhạt đáp: “Cũng thật lạ, đại hoàng tử Bắc Lương mấy ngày trước đi săn, vô tình bị gãy chân, hôm qua Bắc Lương phái sứ giả cưỡi ngựa đến Đại Tề, nói đại hoàng tử hôm nay có bệnh ở chân, Nhã Vân cũng có thể lựa chọn nhị hoàng tử làm phu quân, phụ hoàng tuy rằng không sủng ái Nhã Vân như Nhã Vinh, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của mình... Cho nên hiện giờ, Nhã Vân sợ là sẽ phải gả cho nhị hoàng tử.”
Ta thở dài: “Thực sự không nghĩ tới, lại có chuyện như vậy xảy ra gần hôn kỳ. Nhưng nếu nhị hoàng tử kia là người tốt, có lẽ do ông trời an bài cũng không chừng.”
Hoa Cẩn Niên nhíu mày: “Có lẽ đây chính là duyên phận định mệnh của bọn họ...”
Ta và Hoa Cẩn Niên, hình như cũng là như vậy, nếu không phải lúc trước trưởng tỷ cố ý muốn gả cho tứ hoàng tử, chỉ sợ kiếp này ta và Hoa Cẩn Niên cũng sẽ không gặp nhau biết nhau.
Ta túm lấy ống tay áo hắn, có chút lo lắng nói: “Nhưng chàng phải rời khỏi kinh thành lâu như vậy, nếu lần này...”
Hắn hiểu rõ cười cười: “Yên tâm, phu quân nàng sẽ không phạm sai lầm tương tự lần thứ hai.” Sau đó thở dài: “Lần đó ở Thương Mạn Sơn đúng là ta sơ suất, ta không nghĩ tới bọn họ sẽ sốt ruột như vậy.”
Lúc ở hành cung ngắm sen, Hoa Cẩn Niên từng nói với ta, người muốn g.i.ế.t hắn ở Thương Mạn Sơn, cũng không phải là tam hoàng tử.
Ta biết, hắn đã luôn bảo vệ ta rất tốt, không muốn cho ta biết quá nhiều về những chuyện này.
Nhưng mặc dù hắn không nói rõ với ta, kỳ thật ta cũng đoán được, nếu thái tử bị g.i.ế.t, tam hoàng tử bị trục xuất, người có thể kế thừa đại thống, sợ chỉ có lục hoàng tử hoặc tứ hoàng tử.
Lục hoàng tử năm ngoái từ hành cung trở về liền đau ốm suốt, cũng không biết là sinh bệnh thật hay chỉ là một vở kịch giả.
Tứ hoàng tử cũng dùng hết tâm cơ để cưới được Thẩm Anh Văn, dã tâm rõ rành rành.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi nói: “Bọn họ có thể hay không... thừa dịp lần này đưa tiễn hòa thân, lần nữa, lần nữa...”
Hoa Cẩn Niên cười đáp: “Có thể, có điều cũng không dễ dàng như vậy.” Dứt lời, hắn hôn lên trán ta: “Đừng lo lắng, hơn một tháng ta liền có thể trở về, dọc đường ta sẽ gửi thư về, có được không?”
Ta gật đầu trong vòng tay của hắn.
Mặc dù biết có quân y đi theo, nhưng ta vẫn không yên tâm, lôi kéo Thôi Ánh Hàn cùng chuẩn bị một ít thuốc giao cho Lâm Chinh, đều là thuốc tốt có thể cứu mạng nơi hoang dã.
Sau đó là ngày ngày mong đợi thư đến.
Có lẽ lần này cũng không phải đi tiêu diệt thổ phỉ hay xuất chinh, trong thư Hoa Cẩn Niên gửi về, ngoại trừ vài dòng nhớ nhung, ngược lại viết cho ta rất nhiều về phong thổ nhân tình dọc đường. Ngay cả một ngày nghỉ ngơi gặp phải một con sóc cũng sẽ viết trong thư:
“Hôm qua trong rừng tình cờ gặp một con sóc, bộ dạng đáng yêu, hoạt bát hiếu động, không thể không nghĩ tới cuộc sống hàng ngày của ngô thê, ăn có ngon không? Ngủ có tốt không? Có nhớ ta không?”
Hắn không bao giờ đề cập đến việc liệu hắn có gặp nguy hiểm hay không, mà những phong thư như vậy lại dần dần xoa dịu cảm xúc khó chịu của ta.
Cứ như vậy, hết phong thư này đến phong thư khác, tương tư lẫn nhau.
Qua hơn nửa tháng, ta nhận được thư của Hoa Cẩn Niên, trong đó đề cập đến đã đưa Nhã Vân công chúa đến Bắc Lương bình an.
Trong lòng ta mừng rỡ, ngày tháng rốt cuộc đã trôi qua được một nửa.
Nhưng vài ngày sau, đã có một chuyện lớn xảy ra.
Lục hoàng tử đột nhiên bệnh tình nguy kịch, các thái y đều thúc thủ vô sách.
*Thúc thủ vô sách: Gặp vấn đề gì đó mà không biết cách nào để giải quyết, vô phương hướng.
Sinh mẫu lục hoàng tử là Hòa phi nương nương chạy đến chỗ bệ hạ khóc suốt một ngày một đêm, cũng đổ bệnh không dậy nổi.
Lần trước ta gặp lục hoàng tử, vẫn là năm ngoái ở hành cung.
Lúc đó ta thấy hắn mặc dù có biểu hiện mệt mỏi, nhưng không ngờ, hiện giờ lại thật sự bệnh nặng như vậy.
Ta vội vàng gọi Thôi Ánh Hàn tới, hỏi nàng có biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với bệnh của lục hoàng tử.
Thôi Ánh Hàn trầm ngâm một chút, nói: “Bệnh của lục hoàng tử, nghe nói lúc đầu là Trương thái y của thái y viện chủ trị, ngay từ đầu chỉ ngẫu nhiên cảm thấy là phong hàn, kê thuốc đúng bệnh, nhưng chậm chạp không thấy chuyển biến tốt. Sau đó, Lưu thái y và Vương thái y đều xem qua, cũng thử qua các loại phương thuốc, nhưng vẫn không thể tốt lên. Sau đó nữa, lục hoàng tử đột nhiên ho ra máu lúc nửa đêm, thời gian thanh tỉnh mỗi ngày cũng càng lúc càng ngắn... Sau khi chúng thái y hội chẩn, đã hết cách cứu vãn, thuốc thang vô hiệu.”
Trong lòng ta cảm thấy kỳ quái, nếu thật sự là một trận phong hàn nhỏ, sao có thể trở nên nghiêm trọng như vậy?
Ta hồi tưởng lại sắc mặt của lục hoàng tử ở hành cung, lộ ra sắc mặt đó, nếu không phải là quá mệt mỏi, thì chỉ còn có một khả năng khác.
Chính là trúng độc.
Buổi tối, ta cho tất cả mọi người lui xuống, giữ lại Dao Y, hỏi: “Thái tử có biết chuyện của lục hoàng tử không?”
Dao Y đáp: “Đã gửi thư cho điện hạ, mấy ngày tới điện hạ hẳn sẽ biết được chuyện này.”
Ta gật đầu.
Dao Y trầm mặc một chút, nói: “Thái tử phi, điện hạ trước khi đi, từng dặn dò thuộc hạ bảo vệ tốt thái tử phi, sợ là đã đoán được lúc người rời đi sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng chuyện của lục hoàng tử, cũng không phải điện hạ làm.”
Ta sửng sốt một chút, thở dài: “Ta biết, hắn sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
Bọn họ tuy rằng chưa từng niệm tình huynh đệ với hắn, nhưng hắn khinh thường làm mấy loại chuyện bẩn thỉu như hạ độc ở sau lưng.
Qua mấy ngày sau, lục hoàng tử qua đời.
Hòa phi sau một đêm tóc đã bạc.
Lục hoàng tử vốn nên được hạ táng ở hoàng lăng, nhưng dưới sự kiên trì của Hòa phi, bệ hạ phá lệ hạ lệnh tiến hành kiểm tra thực hư thân thể quý giá của lục hoàng tử.
Ta biết, đại khái Hòa phi cũng không tin, chỉ là một trận phong hàn lại có thể cướp đi tính mạng của lục hoàng tử.
Mỗi đêm ta đều không ngủ ngon, vẫn luôn gặp ác mộng.
Ta luôn mơ thấy Hoa Cẩn Niên máu chảy đầm đìa rơi xuống sơn cốc không có người, sau đó bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Mấy ngày sau, có tin tức truyền đến, đã điều tra rõ ràng, lục hoàng tử dường như bị trúng độc tương khắc.
Độc tương khắc, chính là tiếp xúc trong một thời gian dài hoặc ăn phải hai thứ tương khắc nhau, dần dà lâu ngày độc thấm vào trong xương tủy, thuốc thang cũng vô hiệu.
Ở dưới chân thiên tử, hạ độc g.i.ế.t c.h.ế.t nhi tử của hoàng đế, có thể thấy bệ hạ tức giận đến mức nào, lập tức hạ chiếu nhốt tất cả những người có liên quan đến sinh hoạt ngày thường của lục hoàng tử lại, cũng điều tra kỹ càng phủ lục hoàng tử.
Nhưng đã vài ngày trôi qua, vẫn chưa tra ra bất kỳ dấu vết nào.
Tính ra, Hoa Cẩn Niên còn mấy ngày nữa mới có thể trở lại kinh thành.
Nửa đêm hôm đó, ta vẫn trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên ta nghe thấy tiếng mở cửa.
Ta ngồi dậy, còn chưa kịp phản ứng, người đã rơi vào một cái ôm hơi lạnh.
Bên tai truyền đến giọng nói mà ta đã nhớ nhung cả một tháng nay.
“Ta đã trở về.”
Khóe mắt ta hơi ẩm ướt, cái ôm của Hoa Cẩn Niên, dường như là liều thuốc an thần tốt nhất, có thể làm cho tâm tình cả ngày bối rối của ta trong nháy mắt ổn định trở lại.
Màn đêm mịt mờ, ta ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta có phải đang nằm mơ hay không? Không phải còn mấy ngày nữa mới có thể đến kinh thành sao?”
Cằm hắn cọ cọ lên trán ta, dịu dàng nói: “Dao Y gửi thư nói, mấy ngày nay nàng luôn ngủ không ngon, trong cung xảy ra chuyện này, ta sợ một mình nàng sợ hãi, liền vội vàng chạy mấy ngày, trở về sớm một chút.”
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, ta thấy tóc hắn rối bời, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi, trong lòng chua xót, hắn nhất định là nhận được thư của Dao Y liền không ngủ không nghỉ mà chạy đi, như vậy mới có thể trở về sớm mấy ngày.
Hắn mỉm cười, gục đầu vào ta: “Nàng sợ hãi, tại sao không nói với ta trong thư? Hả?”
Ta vươn hai tay, vòng tay ôm cổ hắn, vùi đầu vào cổ hắn, ậm ừ: “Ta, không sợ.”
Chàng trở về rồi thì ta không sợ hãi nữa.
Bởi vì, ta chỉ sợ bọn họ đả thương chàng.
Hoa Cẩn Niên cười ở bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Cũng phải, phu nhân ta dũng cảm nhất.”
Hơi thở nói chuyện của hắn làm ta ngứa ngáy, ta cười cười né tránh, muốn để hắn nghỉ ngơi sớm một chút, liền đứng dậy cầm đèn, bảo A Hân các nàng đi chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Một đêm này, ta và Hoa Cẩn Niên ôm nhau ngủ, cuối cùng cũng không gặp ác mộng nữa.
Ba ngày tiếp theo, mặc dù ngày ngày bận rộn, nhưng mỗi tối Hoa Cẩn Niên vẫn sẽ trở về cùng ta dùng bữa tối.
Ngày thứ tư, qua giờ Tuất cũng không thấy hắn trở về, ta biết mấy ngày gần đây hắn vô cùng bận rộn, liền sai Dao Y đi hỏi tình hình.
*Giờ Tuất: Từ 19 giờ tối đến 21 giờ tối.
Đợi một lúc sau, Dao Y trở lại: “Điện hạ... còn đang nghị sự ở thư phòng, điện hạ nói thái tử phi có thể dùng bữa trước, để lại chút đồ ăn cơm cháo cho điện hạ là được.”
Ta biết hắn nhất định có chuyện quan trọng, liền tự mình dùng chút cơm cháo trước.
Đợi đến khi giờ Hợi sắp trôi qua, Hoa Cẩn Niên vẫn chưa trở về.
*Giờ Hợi: Từ 21 giờ tối đến 23 giờ tối.
Ta suy nghĩ một chút, liền mang theo Dao Y và A Hân vào phòng bếp nấu chút cháo, đặt ở trong hộp thức ăn, xách đi về phía thư phòng.
Thư phòng của Hoa Cẩn Niên cách ta không xa, Lâm Chinh đang canh giữ ở cửa, ta biết, hẳn là còn có nhiều ảnh vệ canh giữ ở chỗ tối hơn.
Lâm Chinh hành lễ với ta, ta hỏi: “Điện hạ có ở thư phòng không? Có phải còn chưa dùng bữa hay không?”
Lâm Chinh cung kính đáp: “Hồi thái tử phi, điện hạ còn đang ở thư phòng nghị sự, tối nay có lẽ là quá bận rộn, còn... chưa dùng bữa.”
Ta đem hộp thức ăn đưa cho Lâm Chinh: “Mấy món canh cháo này ngươi đem vào cho điện hạ đi, để điện hạ dùng sớm một chút, nếu không sẽ bị tổn thương lá lách dạ dày.”
Lâm Chinh gật đầu nhận lấy, vội vàng tiến vào thư phòng, chỉ chốc lát sau lại đi ra nói: “Thái tử phi, điện hạ... mời người vào trong.”
Ta vốn định đưa xong bữa tối liền trở về, lúc này nếu ta đi vào, bọn họ còn nghị sự như thế nào được nữa?
Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng ta vẫn đi theo Lâm Chinh vào.
Vừa đến cửa liền nghe được trong thư phòng truyền ra thanh âm rất nhỏ: “Chuyến đi này của điện hạ mặc dù được Thẩm tướng quân đảm bảo, nhưng Thẩm tiểu thư kia dù sao cũng đã gả cho tứ hoàng tử, không chừng ngày sau...”
Lâm Chinh gõ cửa: “Điện hạ, thái tử phi đến.”
Thanh âm bên trong đột nhiên im bặt.
Ta nghe được giọng Hoa Cẩn Niên truyền đến: “Những chuyện còn lại ngày mai nghị luận tiếp, hôm nay các vị cũng đã vất vả rồi.”
Cửa mở ra, mấy vị mưu sĩ nối đuôi nhau đi ra, hành lễ với ta rồi liền rời đi.
Ta đến gần thư phòng, Hoa Cẩn Niên đang ngồi ở phía sau bàn, trên bàn rải rác mấy mẩu giấy.
Ta vừa đi vừa nói: “Ta có làm phiền chàng không?” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta sợ chàng trễ như vậy còn không ăn, nghĩ vẫn nên đem cho chàng chút canh cháo thức ăn tới.”
Hoa Cẩn Niên từ phía sau bàn đứng dậy, cười nói với ta: “Đúng là đã làm phiền.” Nói xong, một tay kéo ta ngồi trên đùi hắn, nhỏ giọng nói: “Ta vừa nghe nàng đến, trong lòng chỉ toàn là nàng, làm sao còn có thể nghị luận được chuyện gì nữa?”
Ta cảm giác như lửa đốt bên tai, nhìn sắc mặt mệt mỏi của hắn, đau lòng hỏi: “Cho dù bận rộn cũng phải ăn cơm, trễ như vậy còn không ăn, cũng không đói sao?”
Hắn xoa xoa tay ta, đáp: “Bất tri bất giác nghị sự trễ đến như vậy, vốn không đói lắm, nhưng...” Hắn cười cười, “Nghe nàng nói mang canh cháo thức ăn đến, ta liền thấy đói.”
Ta đứng dậy với tay lấy hộp thức ăn, đem cháo canh và mấy món ăn đặt ở trên bàn thấp bên cạnh, vừa lấy vừa nói: “Đã khuya rồi, đói rồi thì phải ăn một chút, nếu không một lúc nữa sẽ không ngủ được...”
Lời còn chưa dứt, thân thể đã bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
“Ta rất đói...” Hoa Cẩn Niên từ phía sau dán lên người ta, khí tức ấm áp trong nháy mắt bao trùm lấy ta.
Ta khống chế nhịp tim càng lúc càng nhanh của mình, nhẹ giọng nói: “Vậy mau ăn đi, ta thấy chàng trở về mấy ngày nay quá mệt mỏi, nên thêm chút thảo dược an thần ở trong canh, tối nay có thể ngủ ngon hơn.”
“A Vũ...”, Hắn lẩm bẩm nói.
"Ừm?" Không thể không nói, thanh âm trầm thấp của hắn khiến trái tim ta run lên.
“Ta đói bụng.” Hắn lại nói.
Ta quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sáng rực của hắn.
Trong mắt hắn có một ngọn lửa, càng lúc càng cháy mạnh, tựa hồ mê hoặc ta, ta kiễng chân, nhẹ nhàng mổ trên môi hắn một cái.
Vừa mới rời khỏi đôi môi ấm áp mềm mại của hắn, hắn đột nhiên ôm chặt ta, hôn càng sâu hơn.
Nụ hôn dài này đã rút hết toàn bộ khí lực của ta.
Có lẽ cảm thấy ta đứng không vững, Hoa Cẩn Niên dứt khoát ôm ta ngồi lên bàn.
Một nụ hôn qua đi, ta vừa hít thở từng ngụm không khí, vừa đứt quãng nói: “Nếu, nếu không ăn, sẽ bị lạnh, lạnh...”
Hắn cười nhẹ, rốt cuộc cũng buông ta ra, tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn thấp, cầm lấy thìa, ăn từng miếng.
Ta đỏ mặt nhảy xuống bàn, vô ý làm một mẩu giấy rơi xuống đất, lúc ta nhặt lên, lơ đãng liếc được chữ ở trên, liền kinh hãi không thôi.
Hung thủ hạ độc lục hoàng tử, lại là nàng?
Ta ngẩng đầu, sững sờ nhìn về phía Hoa Cẩn Niên, hắn buông thìa xuống, nhìn mẩu giấy trong tay ta, hỏi: “Rất ngạc nhiên?”
Ta gật đầu.
Bởi vì người hạ độc lục hoàng tử, cư nhiên là người mà ta đã gặp qua ở hành cung và phủ tứ hoàng tử, người lục hoàng tử hết mực sủng ái, Tư Yên kia.
Hoa Cẩn Niên để cho ta ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Chuyện này ngày mai trong cung sẽ biết hết.”
Hắn nói với ta, Tư Yên tự xưng mình là nữ nhi của ngự sử Lâm Thần Tại hai năm trước cả nhà bị xử trảm, sau khi được người khác cứu mạng, liền trà trộn vào phủ lục hoàng tử.
Phu nhân của Lâm Thần Tại là người Bắc Lương, năm đó, Lâm Thần Tại vì cấu kết với Bắc Lương có ý đồ mưu phản, bị phán quyết xử trảm cả nhà.
Mà người cung cấp chứng cứ mưu phản của Lâm Thần Tại, chính là lục hoàng tử.
Lục hoàng tử có một món ăn yêu thích, chính là một loại bí ngô ngon ở ngoại ô kinh thành, vừa đến hạ thu, hầu như lúc nào cũng không thể tách rời.
Tư Yên giỏi làm bánh ngọt, lục hoàng tử cũng cực kỳ yêu thích, Tư Yên liền đem một loại thảo mộc tương khắc khác trộn vào trong bánh ngọt, mỗi ngày vào bữa sáng đều dâng lên cho lục hoàng tử.
Dần dà lâu ngày, độc tương khắc ngấm sâu vào trong xương tủy, thuốc thang vô hiệu.
Lục hoàng tử sủng ái Tư Yên, sợ là chưa bao giờ nghi ngờ bánh ngọt mà nàng bưng tới.
Bí ngô và Tư Yên đều là thứ hắn yêu thích, không ngờ cả hai lại cùng nhau lấy mạng hắn.
Ta thở dài: “Lục hoàng tử e rằng chưa bao giờ nghĩ tới, người bên gối mình sủng ái nhất, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào g.i.ế.t hắn để báo thù.”
Hoa Cẩn Niên nhìn ta, con ngươi giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, nói: “A Vũ, nàng có nhớ ta đã nói với nàng hay không, ở chỗ này, có một số chuyện, nàng tận mắt thấy, tận tai nghe, cũng không nhất định là sự thật.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn lắc đầu: “Lâm Tư Yên nói mình vì báo thù mà đi tới phủ lục hoàng tử, nhưng nàng ta căn bản cũng không phải là nữ nhi của Lâm Thần Tại.”
(Còn tiếp)
Ngày lành tứ hoàng tử cưới trắc phi, chọn đi chọn lại, cuối cùng cư nhiên chọn ngày giống như một năm trước cưới chính phi.
Trưởng tỷ ngược lại không sao cả, còn lo liệu cho tứ hoàng tử và Thẩm Anh Văn long trọng hơn lúc nàng gả tới.
Tính ra, ta và trưởng tỷ xuất giá cùng ngày, ta gả vào Đông cung cũng đã được một năm.
Trên đường cùng Hoa Cẩn Niên đi đến phủ tứ hoàng tử để chúc mừng, ta nhớ tới những ngày chưa xuất giá, trong lòng không khỏi cảm khái cảnh xuân tươi đẹp dễ dàng trôi qua.
Hoa Cẩn Niên cần đi tiền sảnh chúc mừng uống rượu, ta liền chuẩn bị đi hậu viện tìm trưởng tỷ và các nữ quyến khác.
Ai ngờ hắn giữ chặt ta, nhỏ giọng nói bên tai ta: “Lát nữa đừng uống quá nhiều rượu, ta cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng say rượu của nàng.”
Tai ta nhất thời đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: “Ta sẽ không uống nhiều đâu, chàng đừng uống nhiều mới đúng.”
Giả vờ muốn hất tay hắn ra, hắn lại cười giữ chặt ta, tiếp tục nói: “Lát nữa khi nào về, ta bảo Lâm Chinh đi gọi nàng.”
Ta gật đầu.
Trưởng tỷ bố trí mấy bàn yến tiệc để các nữ quyến uống rượu ở hậu viện.
Lúc ta đến, nàng đang nhận được những lời chúc mừng của đám người, mặt mày cong cong, tràn đầy tươi cười.
Bất luận ai nhìn vào đều thấy đây là một vị hoàng tử phi ôn lương hiền thục.
Nàng nhìn về phía ta từ trong đám người, mỉm cười, ta lại phảng phất nhìn thấy trong mắt nàng không có sự dịu dàng giống như trên mặt.
Ta ngồi xuống bên cạnh nhị hoàng tử phi, nàng bĩu môi với ta, nhỏ giọng nói: “Có nhìn thấy người đang kính rượu tứ hoàng tử phi không?”
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, đôi mắt hạnh của nữ tử kia có chút quen thuộc.
Nhị hoàng tử phi khẽ nói: “Đây chính là vị thị thiếp kia của phủ lục hoàng tử, lão lục rất thích nàng, lúc trước còn dâng thư cho phụ hoàng nói muốn lập nàng làm trắc phi, nghe nói nếu không phải lão lục còn đang bệnh, phụ hoàng thiếu chút nữa tức giận đ.á.n.h hắn bằng roi.”
Ta đột nhiên nhớ lại, năm ngoái lúc gặp lục hoàng tử ở hành cung, đứng ở phía sau hắn chính là nữ tử này. Khi đó ta chỉ coi nàng là một thị nữ có dung mạo xuất sắc, chưa từng nghĩ tới đây lại là người trong lòng lục hoàng tử.
Không bao lâu sau, đột nhiên có người đến báo, Lâm Chinh đang ở ngoài viện chờ ta, nói thái tử điện hạ say rượu, mời thái tử phi cùng nhau trở về sớm.
Trong lòng ta buồn cười, mới vừa rồi còn bảo ta không nên uống nhiều, lúc này mới bao lâu, chính hắn đã say rồi?
Nhìn thấy Lâm Chinh, ta hỏi: “Điện hạ say rồi sao?”
Lâm Chinh im lặng, ủ rũ đáp: “Điện hạ say đến mức... không thể đứng vững.”
Ta vừa tức vừa cười, sao có thể đến dự tiệc ở nhà người khác rồi tự mình uống rượu say đến mức không thể đứng vững.
Đợi ta vội vàng theo Lâm Chinh ra tới cửa phủ, đã thấy Hoa Cẩn Niên đang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh xe ngựa, bóng lưng thẳng tắp tuấn lãng, nhìn từ phía sau có thế nào cũng không giống như say rượu.
Ta đã uống một ít rượu, lá gan lại có chút lớn, nghĩ đến nếu hắn đã say rượu, vậy thì trêu chọc hắn một phen.
Chơi cho tới bến, ta liền nhẹ nhàng từng bước, muốn từ dọa hắn sợ từ sau lưng.
Kết quả vừa muốn đụng phải ống tay áo hắn, hắn liền nhạy bén xoay người, ta hoảng sợ, không đứng vững liền ngã vào trong ngực hắn.
Trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi, ta nhất thời tham luyến, dứt khoát vùi đầu vào trong ngực hắn không ra.
Hắn đưa hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười của hắn: “Vừa rồi không phải muốn làm mèo hoang nhỏ đ.á.n.h lén sao? Thoáng cái lại trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn trong suốt, ta nói: “Chàng gạt người, bộ dạng này của chàng, chỗ nào uống đến mức đứng không vững chứ?”
Hắn lớn tiếng đáp: “Ồ, Lâm Chinh nói vậy sao? Hắn lớn tuổi rồi, ánh mắt không tốt.”
Ta bị hắn chọc cười: “Chàng rốt cuộc vì sao phải giả say?”
Hắn nhìn ta, chỉ tay vào chóp mũi ta, bất đắc dĩ nói: “Nếu ta không giả vờ say, làm sao có thể đi ra sớm như vậy?”
Có lẽ là đã uống chút rượu, ta cảm thấy không hiểu rõ lời hắn nói, liền ngẩng đầu chớp mắt hỏi: “Nhưng vì sao chúng ta lại đi ra sớm như vậy?”
Hắn xoa đầu ta: “Bởi vì chúng ta sẽ đi đến một nơi.”
Ta nghi hoặc: “Chúng ta không phải trở về Đông cung sao?”
Hắn cười cười: “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Dứt lời, hắn liền lôi kéo ta lên xe ngựa.
Ta nép mình vào lòng hắn, mặc dù không biết xe ngựa đi đến đâu, nhưng bởi vì có hắn ở đây, ta cảm thấy rất an tâm.
Không biết đã đi được bao lâu, Hoa Cẩn Niên đỡ ta xuống xe.
Trước mắt ta là một đại trạch xa lạ ở ngoại ô kinh thành.
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn dẫn ta đi gặp người nào đó, nhưng lúc hắn mở cửa lớn, trong tức khắc mắt ta trợn to.
Mỗi một con đường trong sân viện đều treo đầy đèn lồng cung cấm lớn nhỏ, chấm nhỏ li ti, toàn bộ phủ viện xán lạn như tinh hà.
Hắn nhìn bộ dáng của ta, lộ ra một nụ cười hài lòng, hỏi: “Có thích không?”
Ta ngơ ngác đáp: “Thích... A, cái này... Làm sao có thể làm ra cảnh đẹp được như vậy?”
Hắn mỉm cười không nói, kéo ta bước vào sân viện.
Ta cảm thấy như ta đang bước lên con đường ánh sáng phía trước, dưới ánh đèn chiếu rọi, cái bóng của ta và hắn dính vào nhau.
Đi tới chính phòng, ta kinh ngạc khi nhìn thấy A Hân và Dao Y đang đứng canh cửa.
Thấy ta và Hoa Cẩn Niên đến gần, hai người cúi chào rồi lui xuống trước.
Ta quay đầu nhìn về phía Hoa Cẩn Niên, muốn hỏi đêm nay rốt cuộc hắn muốn bán thuốc gì trong hồ lô.
Trong mắt hắn dường như có gợn sóng, lại giống như bao bọc ngàn vạn nhu tình, hắn nhẹ nhàng nắm tay ta nói: “A Vũ, ngày này một năm trước, có phải rất... khổ sở hay không?”
Ngày này… một năm trước?
Ta mới bừng tỉnh, ngày này một năm trước, đó là ngày ta gả vào Đông cung, vậy hôm nay hắn muốn, muốn...
Đêm đó, ta tự mình tháo trâm cài, cởi bỏ hỉ phục, nhìn bầu trời đen kịt dần dần lộ ra một vệt trắng bạc.
Ta khi đó từng nghĩ rằng, nửa đời sau của mình, chỉ sợ sẽ cứ như vậy.
Hắn thấy ta không nói gì, nhẹ nhàng gục đầu lên trán ta, thở dài: “Quả nhiên đã khổ sở rồi, lúc đó nhất định rất oán hận ta phải không?”
Ta lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không oán hận, nếu oán hận chàng, làm sao còn có thể đi cứu chàng chứ?”
Khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, “Thật sự không oán hận sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn sang hắn, kiễng mũi chân lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
“Thật sự không oán hận.”
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên nóng rực, ôm ngang ta bước vào phòng, ta mới phát hiện, trong phòng bố trí một mảnh hỉ khí, giống như đêm đó chúng ta thành thân.
Hoa Cẩn Niên nói bên tai ta: “A Vũ đã không oán hận ta, vậy mặc hỉ phục lần nữa cho ta xem là được.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng cảm giác có một đợt sóng nhiệt quay cuồng, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Hoa Cẩn Niên ở ngoài phòng, A Hân và Dao Y tiến vào hầu hạ ta thay y phục.
Ta không nhịn được hỏi: “Sao đêm nay các ngươi lại ở đây?”
A Hân che miệng cười đáp: “Mấy ngày trước điện hạ bảo nô tì tìm hỉ phục lúc tiểu thư thành thân, nói muốn cho tiểu thư một kinh hỉ.”
Dao Y giúp ta cài một cây trâm ngọc trai, nói: “Điện hạ nói, ngày này năm ngoái, trong lòng thái tử phi nhất định rất khổ sở, mặc dù bây giờ điện hạ và thái tử phi đã hiểu rõ tâm ý của nhau, nhưng điện hạ sợ về sau ngày này mỗi năm hoặc lúc người khác thành hôn, thái tử phi tức cảnh sinh tình, sẽ khổ sở... Điện hạ cũng vì chưa từng thấy qua bộ dáng thái tử phi mặc hỉ phục mà cảm thấy tiếc nuối, cho nên hôm nay nhất định phải bù cho thái tử phi một lễ thành thân mới được.”
Trong phòng đèn đóm đung đưa, trong lòng ta mặc dù cảm thấy hắn dường như có chút tính khí trẻ con, nhưng hốc mắt đã hơi ướt át.
A Hân và Dao Y đóng cửa rời đi, ta nhìn mình trong gương, phảng phất thật sự đã trở về lại một năm trước.
Một năm này, tựa như thật như ảo.
Cửa lại mở ra, Hoa Cẩn Niên nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh.
Ta đứng dậy, hắn từng bước từng bước đến gần, nắm tay ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, trong mắt đều là tình ý, cười nói: “Phu nhân của ta, sao lại xinh đẹp như vậy?”
Ta cười: “Phu quân của ta, mới là tuấn lãng phi phàm.”
Hắn nói: “A Vũ, có thể cưới được nàng, đời này của ta không có gì nuối tiếc.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chuyện cũ thấm nhuần trong lòng, liền nói từng chữ từng câu: “Lòng ta như lòng chàng, tựa bàn thạch không thể phá vỡ.”
Vừa dứt lời, nụ hôn của hắn liền ùn ùn kéo đến rơi xuống, ta tiếp nhận không kịp, chỉ có thể ôm cổ hắn, từng chút từng chút đáp lại.
Sau khi nụ hôn chấm dứt, ta tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển nói: “Cẩn Niên, ta kỳ thật đã thích chàng từ lần gặp mặt đầu tiên trong rừng trúc ở phủ thừa tướng.”
Hắn đặt một nụ hôn lên trán ta, cười nói: “Ta biết.” Sau đó dừng một chút, “Bởi vì ta cũng vậy.”
Tháng tư, cỏ cây sinh sôi, chim oanh bay lượn, cuối cùng cũng đến lúc Nhã Vân rời khỏi kinh thành.
Lần này Nhã Vân đi Bắc Lương, đời này ta và nàng sợ sẽ khó gặp lại nhau, ta dành bảy ngày tự tay làm một cây trâm cài bông tuyết đưa cho nàng.
Nguyện cho một nữ tử yên tĩnh tốt đẹp như vậy, ở xứ tuyết tiên cảnh kia, gặp được người có thể gặp được.
Đội ngũ đưa tiễn, do Thẩm tướng quân hộ tống, Hoa Cẩn Niên làm thái tử, cũng phải cùng nhau đi đến Bắc Cương, tiễn hoàng muội xuất giá.
Từ sau lần bị tập kích ở Thương Mạn Sơn, Hoa Cẩn Niên đã không rời khỏi kinh thành trong một thời gian dài.
Nghĩ đến lần trước hắn thiếu chút nữa mất mạng ở Thương Mạn Sơn, lần này còn phải đi một đường tới Bắc Cương, trong lòng ta luôn cảm thấy mơ hồ bất an.
Ước chừng là nhìn thấy ta lộ vẻ lo lắng, hắn tiếp nhận vật trong tay ta đang sửa sang lại, cười nói: “Chẳng qua khoảng một tháng nữa liền trở về, luyến tiếc ta như vậy sao?”
Ta lườm hắn một cái.
Hắn kéo ta vào lòng, nhẹ giọng trấn an nói: “Nàng không cần quá lo lắng cho Nhã Vân, nghe nói nhị hoàng tử Bắc Lương là người ngay thẳng đáng tin, Nhã Vân ở trong cung vốn không được phụ hoàng yêu thích, hiện giờ có thể làm Đại Tề công chúa gả qua, mặc dù không biết phu thê ngày sau có thể cầm sắt hài hòa hay không, ta ngược lại cho rằng vẫn tốt hơn tùy tiện gả cho một thần tử ở kinh thành.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Nhị hoàng tử Bắc Lương? Không phải gả cho đại hoàng tử sao?”
Hoa Cẩn Niên nhàn nhạt đáp: “Cũng thật lạ, đại hoàng tử Bắc Lương mấy ngày trước đi săn, vô tình bị gãy chân, hôm qua Bắc Lương phái sứ giả cưỡi ngựa đến Đại Tề, nói đại hoàng tử hôm nay có bệnh ở chân, Nhã Vân cũng có thể lựa chọn nhị hoàng tử làm phu quân, phụ hoàng tuy rằng không sủng ái Nhã Vân như Nhã Vinh, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của mình... Cho nên hiện giờ, Nhã Vân sợ là sẽ phải gả cho nhị hoàng tử.”
Ta thở dài: “Thực sự không nghĩ tới, lại có chuyện như vậy xảy ra gần hôn kỳ. Nhưng nếu nhị hoàng tử kia là người tốt, có lẽ do ông trời an bài cũng không chừng.”
Hoa Cẩn Niên nhíu mày: “Có lẽ đây chính là duyên phận định mệnh của bọn họ...”
Ta và Hoa Cẩn Niên, hình như cũng là như vậy, nếu không phải lúc trước trưởng tỷ cố ý muốn gả cho tứ hoàng tử, chỉ sợ kiếp này ta và Hoa Cẩn Niên cũng sẽ không gặp nhau biết nhau.
Ta túm lấy ống tay áo hắn, có chút lo lắng nói: “Nhưng chàng phải rời khỏi kinh thành lâu như vậy, nếu lần này...”
Hắn hiểu rõ cười cười: “Yên tâm, phu quân nàng sẽ không phạm sai lầm tương tự lần thứ hai.” Sau đó thở dài: “Lần đó ở Thương Mạn Sơn đúng là ta sơ suất, ta không nghĩ tới bọn họ sẽ sốt ruột như vậy.”
Lúc ở hành cung ngắm sen, Hoa Cẩn Niên từng nói với ta, người muốn g.i.ế.t hắn ở Thương Mạn Sơn, cũng không phải là tam hoàng tử.
Ta biết, hắn đã luôn bảo vệ ta rất tốt, không muốn cho ta biết quá nhiều về những chuyện này.
Nhưng mặc dù hắn không nói rõ với ta, kỳ thật ta cũng đoán được, nếu thái tử bị g.i.ế.t, tam hoàng tử bị trục xuất, người có thể kế thừa đại thống, sợ chỉ có lục hoàng tử hoặc tứ hoàng tử.
Lục hoàng tử năm ngoái từ hành cung trở về liền đau ốm suốt, cũng không biết là sinh bệnh thật hay chỉ là một vở kịch giả.
Tứ hoàng tử cũng dùng hết tâm cơ để cưới được Thẩm Anh Văn, dã tâm rõ rành rành.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi nói: “Bọn họ có thể hay không... thừa dịp lần này đưa tiễn hòa thân, lần nữa, lần nữa...”
Hoa Cẩn Niên cười đáp: “Có thể, có điều cũng không dễ dàng như vậy.” Dứt lời, hắn hôn lên trán ta: “Đừng lo lắng, hơn một tháng ta liền có thể trở về, dọc đường ta sẽ gửi thư về, có được không?”
Ta gật đầu trong vòng tay của hắn.
Mặc dù biết có quân y đi theo, nhưng ta vẫn không yên tâm, lôi kéo Thôi Ánh Hàn cùng chuẩn bị một ít thuốc giao cho Lâm Chinh, đều là thuốc tốt có thể cứu mạng nơi hoang dã.
Sau đó là ngày ngày mong đợi thư đến.
Có lẽ lần này cũng không phải đi tiêu diệt thổ phỉ hay xuất chinh, trong thư Hoa Cẩn Niên gửi về, ngoại trừ vài dòng nhớ nhung, ngược lại viết cho ta rất nhiều về phong thổ nhân tình dọc đường. Ngay cả một ngày nghỉ ngơi gặp phải một con sóc cũng sẽ viết trong thư:
“Hôm qua trong rừng tình cờ gặp một con sóc, bộ dạng đáng yêu, hoạt bát hiếu động, không thể không nghĩ tới cuộc sống hàng ngày của ngô thê, ăn có ngon không? Ngủ có tốt không? Có nhớ ta không?”
Hắn không bao giờ đề cập đến việc liệu hắn có gặp nguy hiểm hay không, mà những phong thư như vậy lại dần dần xoa dịu cảm xúc khó chịu của ta.
Cứ như vậy, hết phong thư này đến phong thư khác, tương tư lẫn nhau.
Qua hơn nửa tháng, ta nhận được thư của Hoa Cẩn Niên, trong đó đề cập đến đã đưa Nhã Vân công chúa đến Bắc Lương bình an.
Trong lòng ta mừng rỡ, ngày tháng rốt cuộc đã trôi qua được một nửa.
Nhưng vài ngày sau, đã có một chuyện lớn xảy ra.
Lục hoàng tử đột nhiên bệnh tình nguy kịch, các thái y đều thúc thủ vô sách.
*Thúc thủ vô sách: Gặp vấn đề gì đó mà không biết cách nào để giải quyết, vô phương hướng.
Sinh mẫu lục hoàng tử là Hòa phi nương nương chạy đến chỗ bệ hạ khóc suốt một ngày một đêm, cũng đổ bệnh không dậy nổi.
Lần trước ta gặp lục hoàng tử, vẫn là năm ngoái ở hành cung.
Lúc đó ta thấy hắn mặc dù có biểu hiện mệt mỏi, nhưng không ngờ, hiện giờ lại thật sự bệnh nặng như vậy.
Ta vội vàng gọi Thôi Ánh Hàn tới, hỏi nàng có biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với bệnh của lục hoàng tử.
Thôi Ánh Hàn trầm ngâm một chút, nói: “Bệnh của lục hoàng tử, nghe nói lúc đầu là Trương thái y của thái y viện chủ trị, ngay từ đầu chỉ ngẫu nhiên cảm thấy là phong hàn, kê thuốc đúng bệnh, nhưng chậm chạp không thấy chuyển biến tốt. Sau đó, Lưu thái y và Vương thái y đều xem qua, cũng thử qua các loại phương thuốc, nhưng vẫn không thể tốt lên. Sau đó nữa, lục hoàng tử đột nhiên ho ra máu lúc nửa đêm, thời gian thanh tỉnh mỗi ngày cũng càng lúc càng ngắn... Sau khi chúng thái y hội chẩn, đã hết cách cứu vãn, thuốc thang vô hiệu.”
Trong lòng ta cảm thấy kỳ quái, nếu thật sự là một trận phong hàn nhỏ, sao có thể trở nên nghiêm trọng như vậy?
Ta hồi tưởng lại sắc mặt của lục hoàng tử ở hành cung, lộ ra sắc mặt đó, nếu không phải là quá mệt mỏi, thì chỉ còn có một khả năng khác.
Chính là trúng độc.
Buổi tối, ta cho tất cả mọi người lui xuống, giữ lại Dao Y, hỏi: “Thái tử có biết chuyện của lục hoàng tử không?”
Dao Y đáp: “Đã gửi thư cho điện hạ, mấy ngày tới điện hạ hẳn sẽ biết được chuyện này.”
Ta gật đầu.
Dao Y trầm mặc một chút, nói: “Thái tử phi, điện hạ trước khi đi, từng dặn dò thuộc hạ bảo vệ tốt thái tử phi, sợ là đã đoán được lúc người rời đi sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng chuyện của lục hoàng tử, cũng không phải điện hạ làm.”
Ta sửng sốt một chút, thở dài: “Ta biết, hắn sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
Bọn họ tuy rằng chưa từng niệm tình huynh đệ với hắn, nhưng hắn khinh thường làm mấy loại chuyện bẩn thỉu như hạ độc ở sau lưng.
Qua mấy ngày sau, lục hoàng tử qua đời.
Hòa phi sau một đêm tóc đã bạc.
Lục hoàng tử vốn nên được hạ táng ở hoàng lăng, nhưng dưới sự kiên trì của Hòa phi, bệ hạ phá lệ hạ lệnh tiến hành kiểm tra thực hư thân thể quý giá của lục hoàng tử.
Ta biết, đại khái Hòa phi cũng không tin, chỉ là một trận phong hàn lại có thể cướp đi tính mạng của lục hoàng tử.
Mỗi đêm ta đều không ngủ ngon, vẫn luôn gặp ác mộng.
Ta luôn mơ thấy Hoa Cẩn Niên máu chảy đầm đìa rơi xuống sơn cốc không có người, sau đó bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Mấy ngày sau, có tin tức truyền đến, đã điều tra rõ ràng, lục hoàng tử dường như bị trúng độc tương khắc.
Độc tương khắc, chính là tiếp xúc trong một thời gian dài hoặc ăn phải hai thứ tương khắc nhau, dần dà lâu ngày độc thấm vào trong xương tủy, thuốc thang cũng vô hiệu.
Ở dưới chân thiên tử, hạ độc g.i.ế.t c.h.ế.t nhi tử của hoàng đế, có thể thấy bệ hạ tức giận đến mức nào, lập tức hạ chiếu nhốt tất cả những người có liên quan đến sinh hoạt ngày thường của lục hoàng tử lại, cũng điều tra kỹ càng phủ lục hoàng tử.
Nhưng đã vài ngày trôi qua, vẫn chưa tra ra bất kỳ dấu vết nào.
Tính ra, Hoa Cẩn Niên còn mấy ngày nữa mới có thể trở lại kinh thành.
Nửa đêm hôm đó, ta vẫn trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên ta nghe thấy tiếng mở cửa.
Ta ngồi dậy, còn chưa kịp phản ứng, người đã rơi vào một cái ôm hơi lạnh.
Bên tai truyền đến giọng nói mà ta đã nhớ nhung cả một tháng nay.
“Ta đã trở về.”
Khóe mắt ta hơi ẩm ướt, cái ôm của Hoa Cẩn Niên, dường như là liều thuốc an thần tốt nhất, có thể làm cho tâm tình cả ngày bối rối của ta trong nháy mắt ổn định trở lại.
Màn đêm mịt mờ, ta ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta có phải đang nằm mơ hay không? Không phải còn mấy ngày nữa mới có thể đến kinh thành sao?”
Cằm hắn cọ cọ lên trán ta, dịu dàng nói: “Dao Y gửi thư nói, mấy ngày nay nàng luôn ngủ không ngon, trong cung xảy ra chuyện này, ta sợ một mình nàng sợ hãi, liền vội vàng chạy mấy ngày, trở về sớm một chút.”
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, ta thấy tóc hắn rối bời, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi, trong lòng chua xót, hắn nhất định là nhận được thư của Dao Y liền không ngủ không nghỉ mà chạy đi, như vậy mới có thể trở về sớm mấy ngày.
Hắn mỉm cười, gục đầu vào ta: “Nàng sợ hãi, tại sao không nói với ta trong thư? Hả?”
Ta vươn hai tay, vòng tay ôm cổ hắn, vùi đầu vào cổ hắn, ậm ừ: “Ta, không sợ.”
Chàng trở về rồi thì ta không sợ hãi nữa.
Bởi vì, ta chỉ sợ bọn họ đả thương chàng.
Hoa Cẩn Niên cười ở bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Cũng phải, phu nhân ta dũng cảm nhất.”
Hơi thở nói chuyện của hắn làm ta ngứa ngáy, ta cười cười né tránh, muốn để hắn nghỉ ngơi sớm một chút, liền đứng dậy cầm đèn, bảo A Hân các nàng đi chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Một đêm này, ta và Hoa Cẩn Niên ôm nhau ngủ, cuối cùng cũng không gặp ác mộng nữa.
Ba ngày tiếp theo, mặc dù ngày ngày bận rộn, nhưng mỗi tối Hoa Cẩn Niên vẫn sẽ trở về cùng ta dùng bữa tối.
Ngày thứ tư, qua giờ Tuất cũng không thấy hắn trở về, ta biết mấy ngày gần đây hắn vô cùng bận rộn, liền sai Dao Y đi hỏi tình hình.
*Giờ Tuất: Từ 19 giờ tối đến 21 giờ tối.
Đợi một lúc sau, Dao Y trở lại: “Điện hạ... còn đang nghị sự ở thư phòng, điện hạ nói thái tử phi có thể dùng bữa trước, để lại chút đồ ăn cơm cháo cho điện hạ là được.”
Ta biết hắn nhất định có chuyện quan trọng, liền tự mình dùng chút cơm cháo trước.
Đợi đến khi giờ Hợi sắp trôi qua, Hoa Cẩn Niên vẫn chưa trở về.
*Giờ Hợi: Từ 21 giờ tối đến 23 giờ tối.
Ta suy nghĩ một chút, liền mang theo Dao Y và A Hân vào phòng bếp nấu chút cháo, đặt ở trong hộp thức ăn, xách đi về phía thư phòng.
Thư phòng của Hoa Cẩn Niên cách ta không xa, Lâm Chinh đang canh giữ ở cửa, ta biết, hẳn là còn có nhiều ảnh vệ canh giữ ở chỗ tối hơn.
Lâm Chinh hành lễ với ta, ta hỏi: “Điện hạ có ở thư phòng không? Có phải còn chưa dùng bữa hay không?”
Lâm Chinh cung kính đáp: “Hồi thái tử phi, điện hạ còn đang ở thư phòng nghị sự, tối nay có lẽ là quá bận rộn, còn... chưa dùng bữa.”
Ta đem hộp thức ăn đưa cho Lâm Chinh: “Mấy món canh cháo này ngươi đem vào cho điện hạ đi, để điện hạ dùng sớm một chút, nếu không sẽ bị tổn thương lá lách dạ dày.”
Lâm Chinh gật đầu nhận lấy, vội vàng tiến vào thư phòng, chỉ chốc lát sau lại đi ra nói: “Thái tử phi, điện hạ... mời người vào trong.”
Ta vốn định đưa xong bữa tối liền trở về, lúc này nếu ta đi vào, bọn họ còn nghị sự như thế nào được nữa?
Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng ta vẫn đi theo Lâm Chinh vào.
Vừa đến cửa liền nghe được trong thư phòng truyền ra thanh âm rất nhỏ: “Chuyến đi này của điện hạ mặc dù được Thẩm tướng quân đảm bảo, nhưng Thẩm tiểu thư kia dù sao cũng đã gả cho tứ hoàng tử, không chừng ngày sau...”
Lâm Chinh gõ cửa: “Điện hạ, thái tử phi đến.”
Thanh âm bên trong đột nhiên im bặt.
Ta nghe được giọng Hoa Cẩn Niên truyền đến: “Những chuyện còn lại ngày mai nghị luận tiếp, hôm nay các vị cũng đã vất vả rồi.”
Cửa mở ra, mấy vị mưu sĩ nối đuôi nhau đi ra, hành lễ với ta rồi liền rời đi.
Ta đến gần thư phòng, Hoa Cẩn Niên đang ngồi ở phía sau bàn, trên bàn rải rác mấy mẩu giấy.
Ta vừa đi vừa nói: “Ta có làm phiền chàng không?” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta sợ chàng trễ như vậy còn không ăn, nghĩ vẫn nên đem cho chàng chút canh cháo thức ăn tới.”
Hoa Cẩn Niên từ phía sau bàn đứng dậy, cười nói với ta: “Đúng là đã làm phiền.” Nói xong, một tay kéo ta ngồi trên đùi hắn, nhỏ giọng nói: “Ta vừa nghe nàng đến, trong lòng chỉ toàn là nàng, làm sao còn có thể nghị luận được chuyện gì nữa?”
Ta cảm giác như lửa đốt bên tai, nhìn sắc mặt mệt mỏi của hắn, đau lòng hỏi: “Cho dù bận rộn cũng phải ăn cơm, trễ như vậy còn không ăn, cũng không đói sao?”
Hắn xoa xoa tay ta, đáp: “Bất tri bất giác nghị sự trễ đến như vậy, vốn không đói lắm, nhưng...” Hắn cười cười, “Nghe nàng nói mang canh cháo thức ăn đến, ta liền thấy đói.”
Ta đứng dậy với tay lấy hộp thức ăn, đem cháo canh và mấy món ăn đặt ở trên bàn thấp bên cạnh, vừa lấy vừa nói: “Đã khuya rồi, đói rồi thì phải ăn một chút, nếu không một lúc nữa sẽ không ngủ được...”
Lời còn chưa dứt, thân thể đã bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
“Ta rất đói...” Hoa Cẩn Niên từ phía sau dán lên người ta, khí tức ấm áp trong nháy mắt bao trùm lấy ta.
Ta khống chế nhịp tim càng lúc càng nhanh của mình, nhẹ giọng nói: “Vậy mau ăn đi, ta thấy chàng trở về mấy ngày nay quá mệt mỏi, nên thêm chút thảo dược an thần ở trong canh, tối nay có thể ngủ ngon hơn.”
“A Vũ...”, Hắn lẩm bẩm nói.
"Ừm?" Không thể không nói, thanh âm trầm thấp của hắn khiến trái tim ta run lên.
“Ta đói bụng.” Hắn lại nói.
Ta quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sáng rực của hắn.
Trong mắt hắn có một ngọn lửa, càng lúc càng cháy mạnh, tựa hồ mê hoặc ta, ta kiễng chân, nhẹ nhàng mổ trên môi hắn một cái.
Vừa mới rời khỏi đôi môi ấm áp mềm mại của hắn, hắn đột nhiên ôm chặt ta, hôn càng sâu hơn.
Nụ hôn dài này đã rút hết toàn bộ khí lực của ta.
Có lẽ cảm thấy ta đứng không vững, Hoa Cẩn Niên dứt khoát ôm ta ngồi lên bàn.
Một nụ hôn qua đi, ta vừa hít thở từng ngụm không khí, vừa đứt quãng nói: “Nếu, nếu không ăn, sẽ bị lạnh, lạnh...”
Hắn cười nhẹ, rốt cuộc cũng buông ta ra, tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn thấp, cầm lấy thìa, ăn từng miếng.
Ta đỏ mặt nhảy xuống bàn, vô ý làm một mẩu giấy rơi xuống đất, lúc ta nhặt lên, lơ đãng liếc được chữ ở trên, liền kinh hãi không thôi.
Hung thủ hạ độc lục hoàng tử, lại là nàng?
Ta ngẩng đầu, sững sờ nhìn về phía Hoa Cẩn Niên, hắn buông thìa xuống, nhìn mẩu giấy trong tay ta, hỏi: “Rất ngạc nhiên?”
Ta gật đầu.
Bởi vì người hạ độc lục hoàng tử, cư nhiên là người mà ta đã gặp qua ở hành cung và phủ tứ hoàng tử, người lục hoàng tử hết mực sủng ái, Tư Yên kia.
Hoa Cẩn Niên để cho ta ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Chuyện này ngày mai trong cung sẽ biết hết.”
Hắn nói với ta, Tư Yên tự xưng mình là nữ nhi của ngự sử Lâm Thần Tại hai năm trước cả nhà bị xử trảm, sau khi được người khác cứu mạng, liền trà trộn vào phủ lục hoàng tử.
Phu nhân của Lâm Thần Tại là người Bắc Lương, năm đó, Lâm Thần Tại vì cấu kết với Bắc Lương có ý đồ mưu phản, bị phán quyết xử trảm cả nhà.
Mà người cung cấp chứng cứ mưu phản của Lâm Thần Tại, chính là lục hoàng tử.
Lục hoàng tử có một món ăn yêu thích, chính là một loại bí ngô ngon ở ngoại ô kinh thành, vừa đến hạ thu, hầu như lúc nào cũng không thể tách rời.
Tư Yên giỏi làm bánh ngọt, lục hoàng tử cũng cực kỳ yêu thích, Tư Yên liền đem một loại thảo mộc tương khắc khác trộn vào trong bánh ngọt, mỗi ngày vào bữa sáng đều dâng lên cho lục hoàng tử.
Dần dà lâu ngày, độc tương khắc ngấm sâu vào trong xương tủy, thuốc thang vô hiệu.
Lục hoàng tử sủng ái Tư Yên, sợ là chưa bao giờ nghi ngờ bánh ngọt mà nàng bưng tới.
Bí ngô và Tư Yên đều là thứ hắn yêu thích, không ngờ cả hai lại cùng nhau lấy mạng hắn.
Ta thở dài: “Lục hoàng tử e rằng chưa bao giờ nghĩ tới, người bên gối mình sủng ái nhất, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào g.i.ế.t hắn để báo thù.”
Hoa Cẩn Niên nhìn ta, con ngươi giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, nói: “A Vũ, nàng có nhớ ta đã nói với nàng hay không, ở chỗ này, có một số chuyện, nàng tận mắt thấy, tận tai nghe, cũng không nhất định là sự thật.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn lắc đầu: “Lâm Tư Yên nói mình vì báo thù mà đi tới phủ lục hoàng tử, nhưng nàng ta căn bản cũng không phải là nữ nhi của Lâm Thần Tại.”
(Còn tiếp)
Bình luận facebook