Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Edit: An Yên / Beta: Sam
Cúp điện thoại, Phong Trác Luân hít một hơi thật sâu rồi đặt di động lên giường, anh nghiêng cằm cúi đầu nhìn người trong lòng.
Giữa lông mày Dung Tư Hàm tràn đầy màu hồng nhợt nhạt và mềm mại, nhất thời vẫn chưa biến mất.
Mà trong ánh mắt sáng ngời của cô phản chiếu hình ảnh của anh, là một người căn bản không dựng nổi một cái gai trên người, một người căn bản không có cách nào tách mình khỏi cô.
Anh nhìn cô một lúc lâu, kéo cô ôm vào lòng mình, nhẹ nhàng vùi gương mặt vào tóc của cô.
“…Ừm, nếu một anh chàng mặt trắng nhỏ muốn cưới em, anh ta ngoại trừ có gương mặt môi hồng răng trắng kia thì còn cần những gì nữa?” Âm thanh sâu kín của anh vọng ra từ giữa tóc của cô, giọng nói đùa giỡn, nhưng trong câu chữ gần như rất nghiêm túc.
Dung Tư Hàm để mặc cho anh ôm, tim đập càng lúc càng nhanh, dường như bên tai có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của mình hết lần này đến lần khác.
Trong phòng ngủ không có người nói chuyện, im lặng đến kỳ lạ, trận tuyết ở New York càng lớn hơn bên ngoài cửa sổ, một màn sương mù, chiếu vào bên trong kính trong suốt phản chiếu thân ảnh hai người đang ôm nhau trên giường.
“Phong Trác Luân, đây là lời cầu hôn của anh sao?” Một lúc sau, cô nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói, “Anh hiểu con người của em, mặc dù em không đặc biệt để ý lãng mạn linh tinh, nhưng chuyện này em vẫn không chấp nhận vui đùa.”
“À, người ta thường nói lời nói của đàn ông đang làm hoặc là sau khi làm xong thì đừng coi là thật, không phải tối hôm qua anh đã nói rồi à, cho nên miễn cưỡng có thể tính là nghiêm túc đi.” Ngón tay anh xoa nhẹ đuôi tóc cô, âm cuối có hơi lên giọng, nhưng cũng khó nén một chút gấp gáp, “Về phần của hồi môn…anh mua lại Xuân Cung Đồ từ Kha Khinh Đằng, thế nào.”
“…Vậy rốt cuộc là của hồi môn cho anh hay cho em?” Nụ cười trên môi cô càng lúc càng tươi.
Giọng nói của anh vừa lười biếng vừa trầm thấp cười: “Em cũng biết con người của anh, ngoại trừ khả năng khiến em sung sướng thì cũng không còn gì khác.”
“Vậy anh định giới thiệu bảy mươi hai tư thế của anh cho ba mẹ em để làm sính lễ à?” Cô từ tốn nói.
“Chỉ cần ba mẹ em không bị anh làm tức ngất xỉu… Anh quả thật định làm như vậy.” Lúc này anh xoay người cô đè trên giường, cúi đầu dùng cái mũi cao cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, đáy mắt càng lúc càng mềm.
Dung mạo của hai người rất đẹp, cứ nằm như vậy ở trên giường, cũng không làm bất cứ chuyện gì, chỉ nhìn vào ánh mắt của nhau, trên gương mặt đều nở nụ cười như gió xuân.
“Em sẽ ngồi xem trò hay.” Cô chun mũi rồi vươn hai tay vòng qua cổ anh, “Ừm… Dựa vào gương mặt môi hồng răng trắng này của anh, còn cái miệng có thể đổi trắng thay đen, em đoán bọn họ nhất định bằng lòng gả con gái cho anh.”
“Đợi thông qua cửa của bọn họ rồi, anh lại tới cửa ải của em, hiến thân hiến nghệ… Anh hãy dùng hết sức, em sẽ miễn cưỡng cân nhắc xem xem.” Tuy cô đang cười song đáy mắt dần dần có chút ươn ướt.
Từ trước đến nay cô không phải là người dễ dàng xúc động, rất ít khóc, rất ít bi thương, tinh thần rất ít buồn bã.
Nhưng hiện tại, cô càng ngày càng buồn bã, dù cho anh đang ở nơi cô chạm đến được nhưng cô vẫn cảm thấy lo sợ.
Ai cũng nói khi tình cảm lâu dài, cần gì sớm tối ở bên nhau.
Nếu sự bình yên như vậy không dễ có được, khiến người ta mong muốn cho dù chỉ có một giây đồng hồ cũng muốn nhìn thấy lẫn nhau, tầm mắt, lỗ tai, hơi thở… Trong mọi giác quan, hy vọng mọi thời khắc và địa điểm liên quan tới em…nơi nào cũng đều là anh.
“Được.” Âm thanh của anh khàn khàn, thấp giọng nở nụ cười, cười đến ho nhẹ hai tiếng.
…
Ngày đó từ New York trở về, tuyết rơi liên tục nhiều ngày rốt cuộc ngừng nghỉ.
Vì muốn che dấu tai mắt, Doãn Bích Giới không sắp xếp máy bay tư nhân đưa bọn họ trở về mà giúp bọn họ mua vé hạng phổ thông bình thường, hơn nữa âm thầm cử người bảo vệ bọn họ trên máy bay.
Trước thời gian đi vào cửa, bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng riêng tại sân bay, sau khi nữ nhân viên đến nhắc nhở bọn họ về thời gian, Đường Thốc hít sâu một hơi, đột nhiên khom lưng bế Kha Ấn Thích từ trong tay Doãn Bích Giới, sau khi hôn mạnh mấy cái thì anh ta bắt đầu gào khóc.
Trận khóc lóc của anh ta đoán chừng người ngủ say như chết cũng bị anh ta làm thức tỉnh, nữ nhân viên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dường như nhanh chân chạy ra bên ngoài.
“Đường ngốc, lập tức đem móng vuốt của anh rút khỏi người con trai tôi.” Mặt Doãn Bích Giới không chút thay đổi nhìn Đường Thốc đang ôm con trai mình khóc đến ruột gan đứt đoạn, cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Dung Tư Hàm nhìn mà phì cười, trông thấy khuôn mặt nhóc Kha Tử bị méo mó đến mức sắp phát ra tiếng, cô vội vàng đi tới bế đứa nhỏ giải thoát từ trong tay Đường ngốc: “Anh làm gì vậy? Đừng làm đứa nhỏ bí hơi chứ?”
“Hức hức…” Đường Thốc dụi mắt, hơi thở yếu ớt nức nở, “Tuy nhóc mặt than này mỗi ngày dày vò tôi từ sáng đến tối, nhưng người ta vẫn không nỡ xa nó… Hức hức… Về sau không biết đến khi nào mới có thể được gặp lại… Người ta thật sự…”
“Ngừng!” Doãn Bích Giới day day huyệt thái dương, nhìn anh ta lạnh lùng nói, “Nếu anh còn nói ‘người ta’ hay là ‘hức hức’ nữa, tôi sẽ bắn rơi đầu anh để cho con tôi cầm trong tay chơi!”
“Đừng!” Đường Thốc sợ tới mức nghẹn một hơi, bỗng nhiên vang lên tiếng nấc.
Tiếng nấc này càng vang dội hơn ở trong phòng nghỉ, Dung Tư Hàm ôm Kha Ấn Thích nhìn tên dở hơi kia, cười đến suýt nữa không đứng thẳng nổi, Phong Trác Luân và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đã uống xong chai rượu, lúc này quay đầu nhìn bọn họ.
Trong tầm mắt anh chỉ có gương mặt Dung Tư Hàm cười thật rạng rỡ dưới ánh nắng tươi đẹp, cô bế bạn nhỏ Kha mặt than tuấn tú lại đáng yêu trong tay, một lớn một nhỏ, nhưng lại rất hài hòa.
Anh đột nhiên rất muốn biết, nếu có một ngày như vậy, trong tay cô bế đứa con của bọn họ, tuyết rơi trời mưa, bầu trời trong xanh, sau đó chờ anh về nhà, cô cứ như vậy ôm cục cưng kế thừa dung mạo của hai người họ cười vui vẻ trông chờ anh về nhà, đó là một cảnh tượng như thế nào?
“Keng.” Kha Khinh Đằng ngồi bên cạnh anh lúc này vươn ngón tay gõ nhẹ trên ly rượu của anh một cái.
“Hả?” Anh nhìn quá mê mẩn, miễn cưỡng mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn người bạn thân bên cạnh.
“Quà tân hôn, muốn tôi tặng cái gì.” Tiếng nói và vẻ mặt Kha Khinh Đằng vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Bàn tay Phong Trác Luân nắm thành quyền đấm bờ vai anh bạn, một lúc lâu sau anh cong môi nói: “Tôi sợ cậu không nỡ nhường lại thôi.”
Kha Khinh Đằng nhíu mày, bình thản nói: “Nói thử xem.”
“Xuân Cung Đồ cuốn tiếp theo.” Phong Trác Luân gằn từng tiếng, “Mấy ngày trước cậu đưa tôi là cuốn đầu.”
Kha Khinh Đằng trầm ngâm một lúc, tầm mắt dừng trên vợ mình một lúc lâu, anh chẳng nói gì gật đầu.
“Nỡ bỏ sao? Không phải hai người còn muốn một đứa con gái à?” Phong Trác Luân biếng nhác búng ngón tay, “Thử lại lần nữa từ đầu đến cuối, chắc là sẽ có.”
“Không cần, tôi đã nhớ kỹ.” Kha Khinh Đằng từ trên ghế đứng dậy.
“Ngoài việc ghi nhớ danh sách gián điệp, bây giờ cậu còn sở thích ghi nhớ thứ này à, chứng ghét phụ nữ?” Phong Trác Luân trêu đùa.
Kha Khinh Đằng nhanh chóng đá anh một cước, lúc này đi qua đón lấy Kha Ấn Thích ở trong tay Dung Tư Hàm, anh nói với bọn họ: “Chờ thêm hai ngày nữa tôi và Bích Giới sẽ mang theo Ấn Thích đến thành phố S ở lâu dài.”
“Đừng hiểu lầm, tớ không vì nhớ cậu.” Doãn Bích Giới ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn Dung Tư Hàm, “Khí hậu New York lạnh quá, vẫn nên về nước mừng năm mới tốt hơn, hơn nữa ba mẹ tớ cũng nhớ Ấn Thích.”
Dung Tư Hàm nhìn người bạn thân với mình từ nhỏ đến lớn, khóe miệng cô cười càng tươi hơn.
Ngoài miệng Doãn Bích Giới luôn luôn không tha người nào, cho dù trong lòng cô biết rõ, suy cho cùng còn chưa nghe ngóng được chuyện bên kia, bọn họ muốn ở nơi cách mình gần nhất, có thể săn sóc bảo vệ mình và Phong Trác Luân.
Có được bạn bè như vậy, còn cầu mong gì hơn?
Cùng thở chung bầu không khí, sinh tử cùng nhau.
**
Sau khi Đường Thốc đến thành phố S thì trực tiếp chuyển chuyến bay đi Hồng Kông, Dung Tư Hàm cố ý không nói thời gian về nước cụ thể với Dung Thành và Lý Lị, cũng không làm phiền Tiểu Khổng tới đón, cô cùng Phong Trác Luân tự trở về nội thành.
Về đến nhà đã gần lúc hoàng hôn, Dung Tư Hàm đặt hành lý trong tay xuống, quay đầu mỉm cười nhìn người phía sau.
Ánh đèn ở lối đi chiếu vào lộ ra đường nét trên gương mặt hết sức nhu hòa, trên tay Phong Trác Luân xách hành lý đứng phía sau cô, anh nhìn cô nhướn mày: “Ấn chuông cửa đi, ba mẹ của em nhất định không kịp chờ để nhìn anh chàng môi hồng răng trắng lại đến nữa.”
Trong lòng Dung Tư Hàm nhỏ giọng mắng câu bỉ ổi, nhịn cười rồi ấn chuông cửa.
Tới mở cửa là Lý Lị, bà đang mặc tạp dề, nhìn thấy người đứng ở cửa thì ngẩn ra, đôi mắt sau mắt kính chợt lóe, mất một lúc lâu bà mới mở cửa, cao giọng nói: “Vào đi.”
“Mẹ.” Dung Tư Hàm đi vào phòng đặt hành lý xuống, bước mấy bước đi lên ôm Lý Lị từ đằng sau, dịu dàng nói, “Con trở về rồi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ của con gái ở bên tai, Lý Lị lắng nghe mà mũi bỗng nhiên xót xa, sau khi hô hấp của bà bình tĩnh lại, mới từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng “hừ”.
“Cháu chào bác trai, bác gái.” Phong Trác Luân đóng cửa lại đi vào, lịch sự mỉm cười, “Chúc mừng năm mới.”
Tướng mạo người đàn ông trẻ tuổi vốn đã cực kỳ đẹp, dáng vẻ dịu dàng lại lễ phép, dù là ai cũng không dễ dàng cự tuyệt được.
Lý Lị bị con gái ôm, thái độ vốn đã dịu đi mấy phần, tất nhiên sẽ không khắt khe nói điều gì, bà thản nhiên gật đầu với anh, quay đầu nhìn Dung Tư Hàm nhẹ nhàng trừng mắt liếc cô một cái.
Dung Tư Hàm nháy mắt nhìn anh, lúc này cô nhìn thấy Dung Thành chắp tay sau lưng đứng ở cửa phòng sách mỉm cười nhìn bọn họ, cô vội vàng chạy tới chỗ ông, ôm lấy cánh tay ông, cất giọng cười tủm tỉm nói: “Ba!”
Dung Thành đưa tay xoa đầu cô, ông nhìn Phong Trác Luân đứng một bên mặt mày hiền lành bảo: “Bên ngoài lạnh chứ? Lại đây ngồi, tôi vừa mới pha ấm trà nóng, uống vào đảm bảo dạ dày thoải mái, đợi lát nữa sẽ ăn cơm, hôm nay mẹ Hàm Hàm tự mình xuống bếp.”
Khóe miệng Phong Trác Luân cong lên, nhìn Lý Lị nói: “Cám ơn bác gái, bác vất vả rồi.”
“Ông thật nhiều chuyện.” Lý Lị liếc nhìn chồng mình, xoay người trở lại phòng bếp.
Dung Thành thấp giọng cười hai tiếng, kêu bọn họ ngồi xuống sô pha, vừa rót trà trên bàn trà cho bọn họ vừa nói chuyện phiếm cùng Phong Trác Luân: “Sau hôm cậu nấu ăn lần trước, thực ra ở trong lòng mẹ Hàm Hàm đã thích cậu rồi, hôm nay bà ấy muốn làm thử làm món ăn cậu đã làm, bận bịu từ sáng đến tận bây giờ.”
“Món ăn ba nấu mới là ngon nhất.” Dung Tư Hàm thoải mái tựa bên cạnh Dung Thành, miệng lẩm bẩm.
“Khi Hàm Hàm còn nhỏ tôi và mẹ con bé đã từng nói.” Dung Thành cúi đầu nhìn con gái, rồi ngẩng đầu nhìn Phong Trác Luân cười, “Tôi và bà ấy nói, sau này ai cưới Hàm Hàm sẽ gặp vận xui rồi, con bé giống mẹ nó, vừa bướng bỉnh lại khó hầu hạ.”
Phong Trác Luân trầm ngâm một lúc, gương mặt rất nghiêm túc: “Cháu không dám nói giống bác gái, nhưng cô ấy quả thật là thế ạ.”
Dung Thành cười vui vẻ, lúc này lại nghe giọng nói Lý Lị từ phòng bếp: “Tôi bận rộn quá có ai phụ giúp không đây.”
“Gọi anh đấy.” Dung Tư Hàm nhíu mày, ý bảo Phong Trác Luân.
Trong lòng Phong Trác Luân hiểu rõ nhất, ba vợ đối với môi hồng răng trắng thì vẻ mặt vẫn rất ôn hoà, nhưng người mẹ vợ này… thật đúng là rất khó nói.
“Đi đi.” Lúc này Dung Thành cũng mở miệng, gật đầu với anh.
…
Khi Phong Trác Luân đi vào phòng bếp thì Lý Lị đang xào rau, thấy anh đi vào, Lý Lị cũng không nói gì, bà đưa tay chỉ cái chén bên cạnh nói: “Đánh trứng là được rồi.”
“Dạ.” Anh gật đầu, đi sang bên cạnh nghiêm túc đánh trứng.
Lý Lị vừa xào rau vừa quan sát anh, lúc này vẻ biếng nhác tùy ý vốn rõ ràng trên người anh đã cố ý thu trở về, dáng vẻ đánh trứng rất nghiêm chỉnh.
Nhìn một lát, vẻ mặt của Phó Trưởng phòng Lý đã dịu đi mấy phần, lúc này bà nhịn không được mở miệng nói: “Đừng đánh nữa, lòng đỏ trứng đã hoàn toàn hòa tan rồi.”
Phong Trác Luân dừng tay, không còn dáng vẻ luôn nhàn hạ, anh vội vàng đặt cái chén trên bàn bếp.
Khóe miệng Lý Lị nở nụ cười, trên mặt vẫn bình thản nhìn anh: “Cậu thích thành phố S không?”
Anh lập tức gật đầu, giọng nói có chút căng thẳng: “Cháu đã từng nói với Hàm Hàm, nơi này là nơi cháu thích nhất.”
“Ừm,” Lý Lị đổ trứng vào trong nồi, “Hồng Kông hay là nước Pháp, nơi chốn có tốt bao nhiêu cũng không bằng ở đây đón năm mới náo nhiệt, mỗi năm Hàm Hàm đều trở về mừng năm mới cùng chúng tôi, dù trên thế giới có bao nhiêu việc quan trọng cũng không sánh bằng người một nhà đoàn viên.”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu.
“Sau này… nói không chừng bữa cơm tất niên sẽ phải giao cho cậu, xem cho kỹ.” Khi nói lời này Lý Lị đưa lưng về phía anh.
Phong Trác Luân ngẩn ra, hồi lâu sau khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp, rồi dần dần đượm thêm ý trong veo lại hư hỏng đã lâu không gặp.
Lúc này chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên, phòng bếp gần cửa chính, anh đang chuẩn bị đi mở cửa thì Dung Tư Hàm đi tới trước anh, mở cửa ra.
“Chị?”
Ngoài cửa là Dung Tiễn đang đỡ bụng mang thai, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, còn Cù Giản thì đang xách một ít quà tết trong tay đứng bên cạnh vợ mình ——
Cúp điện thoại, Phong Trác Luân hít một hơi thật sâu rồi đặt di động lên giường, anh nghiêng cằm cúi đầu nhìn người trong lòng.
Giữa lông mày Dung Tư Hàm tràn đầy màu hồng nhợt nhạt và mềm mại, nhất thời vẫn chưa biến mất.
Mà trong ánh mắt sáng ngời của cô phản chiếu hình ảnh của anh, là một người căn bản không dựng nổi một cái gai trên người, một người căn bản không có cách nào tách mình khỏi cô.
Anh nhìn cô một lúc lâu, kéo cô ôm vào lòng mình, nhẹ nhàng vùi gương mặt vào tóc của cô.
“…Ừm, nếu một anh chàng mặt trắng nhỏ muốn cưới em, anh ta ngoại trừ có gương mặt môi hồng răng trắng kia thì còn cần những gì nữa?” Âm thanh sâu kín của anh vọng ra từ giữa tóc của cô, giọng nói đùa giỡn, nhưng trong câu chữ gần như rất nghiêm túc.
Dung Tư Hàm để mặc cho anh ôm, tim đập càng lúc càng nhanh, dường như bên tai có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của mình hết lần này đến lần khác.
Trong phòng ngủ không có người nói chuyện, im lặng đến kỳ lạ, trận tuyết ở New York càng lớn hơn bên ngoài cửa sổ, một màn sương mù, chiếu vào bên trong kính trong suốt phản chiếu thân ảnh hai người đang ôm nhau trên giường.
“Phong Trác Luân, đây là lời cầu hôn của anh sao?” Một lúc sau, cô nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói, “Anh hiểu con người của em, mặc dù em không đặc biệt để ý lãng mạn linh tinh, nhưng chuyện này em vẫn không chấp nhận vui đùa.”
“À, người ta thường nói lời nói của đàn ông đang làm hoặc là sau khi làm xong thì đừng coi là thật, không phải tối hôm qua anh đã nói rồi à, cho nên miễn cưỡng có thể tính là nghiêm túc đi.” Ngón tay anh xoa nhẹ đuôi tóc cô, âm cuối có hơi lên giọng, nhưng cũng khó nén một chút gấp gáp, “Về phần của hồi môn…anh mua lại Xuân Cung Đồ từ Kha Khinh Đằng, thế nào.”
“…Vậy rốt cuộc là của hồi môn cho anh hay cho em?” Nụ cười trên môi cô càng lúc càng tươi.
Giọng nói của anh vừa lười biếng vừa trầm thấp cười: “Em cũng biết con người của anh, ngoại trừ khả năng khiến em sung sướng thì cũng không còn gì khác.”
“Vậy anh định giới thiệu bảy mươi hai tư thế của anh cho ba mẹ em để làm sính lễ à?” Cô từ tốn nói.
“Chỉ cần ba mẹ em không bị anh làm tức ngất xỉu… Anh quả thật định làm như vậy.” Lúc này anh xoay người cô đè trên giường, cúi đầu dùng cái mũi cao cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, đáy mắt càng lúc càng mềm.
Dung mạo của hai người rất đẹp, cứ nằm như vậy ở trên giường, cũng không làm bất cứ chuyện gì, chỉ nhìn vào ánh mắt của nhau, trên gương mặt đều nở nụ cười như gió xuân.
“Em sẽ ngồi xem trò hay.” Cô chun mũi rồi vươn hai tay vòng qua cổ anh, “Ừm… Dựa vào gương mặt môi hồng răng trắng này của anh, còn cái miệng có thể đổi trắng thay đen, em đoán bọn họ nhất định bằng lòng gả con gái cho anh.”
“Đợi thông qua cửa của bọn họ rồi, anh lại tới cửa ải của em, hiến thân hiến nghệ… Anh hãy dùng hết sức, em sẽ miễn cưỡng cân nhắc xem xem.” Tuy cô đang cười song đáy mắt dần dần có chút ươn ướt.
Từ trước đến nay cô không phải là người dễ dàng xúc động, rất ít khóc, rất ít bi thương, tinh thần rất ít buồn bã.
Nhưng hiện tại, cô càng ngày càng buồn bã, dù cho anh đang ở nơi cô chạm đến được nhưng cô vẫn cảm thấy lo sợ.
Ai cũng nói khi tình cảm lâu dài, cần gì sớm tối ở bên nhau.
Nếu sự bình yên như vậy không dễ có được, khiến người ta mong muốn cho dù chỉ có một giây đồng hồ cũng muốn nhìn thấy lẫn nhau, tầm mắt, lỗ tai, hơi thở… Trong mọi giác quan, hy vọng mọi thời khắc và địa điểm liên quan tới em…nơi nào cũng đều là anh.
“Được.” Âm thanh của anh khàn khàn, thấp giọng nở nụ cười, cười đến ho nhẹ hai tiếng.
…
Ngày đó từ New York trở về, tuyết rơi liên tục nhiều ngày rốt cuộc ngừng nghỉ.
Vì muốn che dấu tai mắt, Doãn Bích Giới không sắp xếp máy bay tư nhân đưa bọn họ trở về mà giúp bọn họ mua vé hạng phổ thông bình thường, hơn nữa âm thầm cử người bảo vệ bọn họ trên máy bay.
Trước thời gian đi vào cửa, bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng riêng tại sân bay, sau khi nữ nhân viên đến nhắc nhở bọn họ về thời gian, Đường Thốc hít sâu một hơi, đột nhiên khom lưng bế Kha Ấn Thích từ trong tay Doãn Bích Giới, sau khi hôn mạnh mấy cái thì anh ta bắt đầu gào khóc.
Trận khóc lóc của anh ta đoán chừng người ngủ say như chết cũng bị anh ta làm thức tỉnh, nữ nhân viên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dường như nhanh chân chạy ra bên ngoài.
“Đường ngốc, lập tức đem móng vuốt của anh rút khỏi người con trai tôi.” Mặt Doãn Bích Giới không chút thay đổi nhìn Đường Thốc đang ôm con trai mình khóc đến ruột gan đứt đoạn, cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Dung Tư Hàm nhìn mà phì cười, trông thấy khuôn mặt nhóc Kha Tử bị méo mó đến mức sắp phát ra tiếng, cô vội vàng đi tới bế đứa nhỏ giải thoát từ trong tay Đường ngốc: “Anh làm gì vậy? Đừng làm đứa nhỏ bí hơi chứ?”
“Hức hức…” Đường Thốc dụi mắt, hơi thở yếu ớt nức nở, “Tuy nhóc mặt than này mỗi ngày dày vò tôi từ sáng đến tối, nhưng người ta vẫn không nỡ xa nó… Hức hức… Về sau không biết đến khi nào mới có thể được gặp lại… Người ta thật sự…”
“Ngừng!” Doãn Bích Giới day day huyệt thái dương, nhìn anh ta lạnh lùng nói, “Nếu anh còn nói ‘người ta’ hay là ‘hức hức’ nữa, tôi sẽ bắn rơi đầu anh để cho con tôi cầm trong tay chơi!”
“Đừng!” Đường Thốc sợ tới mức nghẹn một hơi, bỗng nhiên vang lên tiếng nấc.
Tiếng nấc này càng vang dội hơn ở trong phòng nghỉ, Dung Tư Hàm ôm Kha Ấn Thích nhìn tên dở hơi kia, cười đến suýt nữa không đứng thẳng nổi, Phong Trác Luân và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đã uống xong chai rượu, lúc này quay đầu nhìn bọn họ.
Trong tầm mắt anh chỉ có gương mặt Dung Tư Hàm cười thật rạng rỡ dưới ánh nắng tươi đẹp, cô bế bạn nhỏ Kha mặt than tuấn tú lại đáng yêu trong tay, một lớn một nhỏ, nhưng lại rất hài hòa.
Anh đột nhiên rất muốn biết, nếu có một ngày như vậy, trong tay cô bế đứa con của bọn họ, tuyết rơi trời mưa, bầu trời trong xanh, sau đó chờ anh về nhà, cô cứ như vậy ôm cục cưng kế thừa dung mạo của hai người họ cười vui vẻ trông chờ anh về nhà, đó là một cảnh tượng như thế nào?
“Keng.” Kha Khinh Đằng ngồi bên cạnh anh lúc này vươn ngón tay gõ nhẹ trên ly rượu của anh một cái.
“Hả?” Anh nhìn quá mê mẩn, miễn cưỡng mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn người bạn thân bên cạnh.
“Quà tân hôn, muốn tôi tặng cái gì.” Tiếng nói và vẻ mặt Kha Khinh Đằng vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Bàn tay Phong Trác Luân nắm thành quyền đấm bờ vai anh bạn, một lúc lâu sau anh cong môi nói: “Tôi sợ cậu không nỡ nhường lại thôi.”
Kha Khinh Đằng nhíu mày, bình thản nói: “Nói thử xem.”
“Xuân Cung Đồ cuốn tiếp theo.” Phong Trác Luân gằn từng tiếng, “Mấy ngày trước cậu đưa tôi là cuốn đầu.”
Kha Khinh Đằng trầm ngâm một lúc, tầm mắt dừng trên vợ mình một lúc lâu, anh chẳng nói gì gật đầu.
“Nỡ bỏ sao? Không phải hai người còn muốn một đứa con gái à?” Phong Trác Luân biếng nhác búng ngón tay, “Thử lại lần nữa từ đầu đến cuối, chắc là sẽ có.”
“Không cần, tôi đã nhớ kỹ.” Kha Khinh Đằng từ trên ghế đứng dậy.
“Ngoài việc ghi nhớ danh sách gián điệp, bây giờ cậu còn sở thích ghi nhớ thứ này à, chứng ghét phụ nữ?” Phong Trác Luân trêu đùa.
Kha Khinh Đằng nhanh chóng đá anh một cước, lúc này đi qua đón lấy Kha Ấn Thích ở trong tay Dung Tư Hàm, anh nói với bọn họ: “Chờ thêm hai ngày nữa tôi và Bích Giới sẽ mang theo Ấn Thích đến thành phố S ở lâu dài.”
“Đừng hiểu lầm, tớ không vì nhớ cậu.” Doãn Bích Giới ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn Dung Tư Hàm, “Khí hậu New York lạnh quá, vẫn nên về nước mừng năm mới tốt hơn, hơn nữa ba mẹ tớ cũng nhớ Ấn Thích.”
Dung Tư Hàm nhìn người bạn thân với mình từ nhỏ đến lớn, khóe miệng cô cười càng tươi hơn.
Ngoài miệng Doãn Bích Giới luôn luôn không tha người nào, cho dù trong lòng cô biết rõ, suy cho cùng còn chưa nghe ngóng được chuyện bên kia, bọn họ muốn ở nơi cách mình gần nhất, có thể săn sóc bảo vệ mình và Phong Trác Luân.
Có được bạn bè như vậy, còn cầu mong gì hơn?
Cùng thở chung bầu không khí, sinh tử cùng nhau.
**
Sau khi Đường Thốc đến thành phố S thì trực tiếp chuyển chuyến bay đi Hồng Kông, Dung Tư Hàm cố ý không nói thời gian về nước cụ thể với Dung Thành và Lý Lị, cũng không làm phiền Tiểu Khổng tới đón, cô cùng Phong Trác Luân tự trở về nội thành.
Về đến nhà đã gần lúc hoàng hôn, Dung Tư Hàm đặt hành lý trong tay xuống, quay đầu mỉm cười nhìn người phía sau.
Ánh đèn ở lối đi chiếu vào lộ ra đường nét trên gương mặt hết sức nhu hòa, trên tay Phong Trác Luân xách hành lý đứng phía sau cô, anh nhìn cô nhướn mày: “Ấn chuông cửa đi, ba mẹ của em nhất định không kịp chờ để nhìn anh chàng môi hồng răng trắng lại đến nữa.”
Trong lòng Dung Tư Hàm nhỏ giọng mắng câu bỉ ổi, nhịn cười rồi ấn chuông cửa.
Tới mở cửa là Lý Lị, bà đang mặc tạp dề, nhìn thấy người đứng ở cửa thì ngẩn ra, đôi mắt sau mắt kính chợt lóe, mất một lúc lâu bà mới mở cửa, cao giọng nói: “Vào đi.”
“Mẹ.” Dung Tư Hàm đi vào phòng đặt hành lý xuống, bước mấy bước đi lên ôm Lý Lị từ đằng sau, dịu dàng nói, “Con trở về rồi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ của con gái ở bên tai, Lý Lị lắng nghe mà mũi bỗng nhiên xót xa, sau khi hô hấp của bà bình tĩnh lại, mới từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng “hừ”.
“Cháu chào bác trai, bác gái.” Phong Trác Luân đóng cửa lại đi vào, lịch sự mỉm cười, “Chúc mừng năm mới.”
Tướng mạo người đàn ông trẻ tuổi vốn đã cực kỳ đẹp, dáng vẻ dịu dàng lại lễ phép, dù là ai cũng không dễ dàng cự tuyệt được.
Lý Lị bị con gái ôm, thái độ vốn đã dịu đi mấy phần, tất nhiên sẽ không khắt khe nói điều gì, bà thản nhiên gật đầu với anh, quay đầu nhìn Dung Tư Hàm nhẹ nhàng trừng mắt liếc cô một cái.
Dung Tư Hàm nháy mắt nhìn anh, lúc này cô nhìn thấy Dung Thành chắp tay sau lưng đứng ở cửa phòng sách mỉm cười nhìn bọn họ, cô vội vàng chạy tới chỗ ông, ôm lấy cánh tay ông, cất giọng cười tủm tỉm nói: “Ba!”
Dung Thành đưa tay xoa đầu cô, ông nhìn Phong Trác Luân đứng một bên mặt mày hiền lành bảo: “Bên ngoài lạnh chứ? Lại đây ngồi, tôi vừa mới pha ấm trà nóng, uống vào đảm bảo dạ dày thoải mái, đợi lát nữa sẽ ăn cơm, hôm nay mẹ Hàm Hàm tự mình xuống bếp.”
Khóe miệng Phong Trác Luân cong lên, nhìn Lý Lị nói: “Cám ơn bác gái, bác vất vả rồi.”
“Ông thật nhiều chuyện.” Lý Lị liếc nhìn chồng mình, xoay người trở lại phòng bếp.
Dung Thành thấp giọng cười hai tiếng, kêu bọn họ ngồi xuống sô pha, vừa rót trà trên bàn trà cho bọn họ vừa nói chuyện phiếm cùng Phong Trác Luân: “Sau hôm cậu nấu ăn lần trước, thực ra ở trong lòng mẹ Hàm Hàm đã thích cậu rồi, hôm nay bà ấy muốn làm thử làm món ăn cậu đã làm, bận bịu từ sáng đến tận bây giờ.”
“Món ăn ba nấu mới là ngon nhất.” Dung Tư Hàm thoải mái tựa bên cạnh Dung Thành, miệng lẩm bẩm.
“Khi Hàm Hàm còn nhỏ tôi và mẹ con bé đã từng nói.” Dung Thành cúi đầu nhìn con gái, rồi ngẩng đầu nhìn Phong Trác Luân cười, “Tôi và bà ấy nói, sau này ai cưới Hàm Hàm sẽ gặp vận xui rồi, con bé giống mẹ nó, vừa bướng bỉnh lại khó hầu hạ.”
Phong Trác Luân trầm ngâm một lúc, gương mặt rất nghiêm túc: “Cháu không dám nói giống bác gái, nhưng cô ấy quả thật là thế ạ.”
Dung Thành cười vui vẻ, lúc này lại nghe giọng nói Lý Lị từ phòng bếp: “Tôi bận rộn quá có ai phụ giúp không đây.”
“Gọi anh đấy.” Dung Tư Hàm nhíu mày, ý bảo Phong Trác Luân.
Trong lòng Phong Trác Luân hiểu rõ nhất, ba vợ đối với môi hồng răng trắng thì vẻ mặt vẫn rất ôn hoà, nhưng người mẹ vợ này… thật đúng là rất khó nói.
“Đi đi.” Lúc này Dung Thành cũng mở miệng, gật đầu với anh.
…
Khi Phong Trác Luân đi vào phòng bếp thì Lý Lị đang xào rau, thấy anh đi vào, Lý Lị cũng không nói gì, bà đưa tay chỉ cái chén bên cạnh nói: “Đánh trứng là được rồi.”
“Dạ.” Anh gật đầu, đi sang bên cạnh nghiêm túc đánh trứng.
Lý Lị vừa xào rau vừa quan sát anh, lúc này vẻ biếng nhác tùy ý vốn rõ ràng trên người anh đã cố ý thu trở về, dáng vẻ đánh trứng rất nghiêm chỉnh.
Nhìn một lát, vẻ mặt của Phó Trưởng phòng Lý đã dịu đi mấy phần, lúc này bà nhịn không được mở miệng nói: “Đừng đánh nữa, lòng đỏ trứng đã hoàn toàn hòa tan rồi.”
Phong Trác Luân dừng tay, không còn dáng vẻ luôn nhàn hạ, anh vội vàng đặt cái chén trên bàn bếp.
Khóe miệng Lý Lị nở nụ cười, trên mặt vẫn bình thản nhìn anh: “Cậu thích thành phố S không?”
Anh lập tức gật đầu, giọng nói có chút căng thẳng: “Cháu đã từng nói với Hàm Hàm, nơi này là nơi cháu thích nhất.”
“Ừm,” Lý Lị đổ trứng vào trong nồi, “Hồng Kông hay là nước Pháp, nơi chốn có tốt bao nhiêu cũng không bằng ở đây đón năm mới náo nhiệt, mỗi năm Hàm Hàm đều trở về mừng năm mới cùng chúng tôi, dù trên thế giới có bao nhiêu việc quan trọng cũng không sánh bằng người một nhà đoàn viên.”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu.
“Sau này… nói không chừng bữa cơm tất niên sẽ phải giao cho cậu, xem cho kỹ.” Khi nói lời này Lý Lị đưa lưng về phía anh.
Phong Trác Luân ngẩn ra, hồi lâu sau khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp, rồi dần dần đượm thêm ý trong veo lại hư hỏng đã lâu không gặp.
Lúc này chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên, phòng bếp gần cửa chính, anh đang chuẩn bị đi mở cửa thì Dung Tư Hàm đi tới trước anh, mở cửa ra.
“Chị?”
Ngoài cửa là Dung Tiễn đang đỡ bụng mang thai, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, còn Cù Giản thì đang xách một ít quà tết trong tay đứng bên cạnh vợ mình ——
Bình luận facebook