Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
#đoản_ngược_2
* * *
"ê,Lan Vi,anh ở đây!"
cô vừa bước ra khỏi sân bay chưa được hai bước thì nghe được giọng nói từ phía xa truyền lại,cô theo phản xa quay đầu thì thấy một người đàn ông đeo kính đen đang vẫy tay với cô,bên cạnh hắn là chiếc xe EX sang chảnh...
Cô mỉu cười đi về phía hắn "anh Lăng Hàn,em về rồi!"
cô đi đến bên cạnh người đàn ông tên Lăng Hàn đó,hắn rất tự nhiên tiếp lấy chiếc vali cô đang kéo cho vào cốp xe,rốt cuộc cũng là tuấn nam và mĩ nữ,giá trị sắc đẹp của họ khiến cho người ta không thể không ngoái nhìn một cái...
Dưới ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ của bao nhiêu người,cô thản nhiên bước lên xe.
Không ghen tị làm sao được,nhìn xem chiếc xe đó hiệu EX đó,chỉ có 3 chiếc duy nhất thôi,người đi xe đó chắc chắn không phải người thường rồi...
Đúng vậy!người đàn ông đó chính là Lương Hàn-truyền kì của giới doanh nhân!giá trị con người lên tới trăm vạn,quản lí cả một tập đoàn LAF to lớn có chi nhánh trên khắp thế giới,không ai dám đối đầu,ngoại trừ tập đoàn Lục gia,tập đoàn Lục thị là một tập đoàn bí ẩn,chỉ từ 3 năm từ một công ty không có danh tiếng trở thành cái tên mà ai cũng khiếp sợ,trở thành tập đoàn duy nhất đối đầu với LAF,người lãnh đạo đó cũng là một ẩn số trong mắt mọi người,có người nói đó là một người đàn ông ,có người lại nói là một người phụ nữ xinh đẹp,quyến rũ,....
Hừ!thật nực cười!trong mắt mọi người anh thật hoàn hào!Lục Thành ạ! Đúng thế,người lãnh đạo tập đoàn huyền bí đó đối với cô quen thuộc như không thể quen thuộc hơn-Lục Thành,kẻ đã gián tiếp hại chết con cô(đoạn này cô ấy nghĩ con mình đã chết nha các nàng ),kẻ mà cô đã yêu hơn cả tính mạng mình.Cô-Cô Lan Vi hậ̃n Lục Thành!
"lại nhớ đến chuyện năm đó à?"tiếng nói vang lên khiến cô quay trở về với hiện tại.
"không!chỉ là đang suy nghĩ một số thứ.."
"anh mong em buông bỏ chuyên năm đó đi!"
"KHÔNG BAO GIỜ!"Cô rít lên từng chữ một.
Muốn cô buông bỏ,trừ khi cô chết!
Lăng Hàn chỉ biết lắc đầu thở dài...
Hắn đưa cô tới một khách sạn năm sao phòng tổng thống,đưa cô lên phòng, hắn nói :" Em ở tạm đây đi,anh sẽ sắp xếp chỗ khác sau,à...em cứ nghĩ ngơi vài ngày cho lại sức rồi đến công ty sau cũng được.. "
"Ngày mai em sẽ bắt đầu đến công ty..."
"Nhưng..."
"Em ổn,anh không cần lo lắng!" cô mỉm cười rực rỡ nhìn anh,khiến lòng anh nao nao, chỉ đành nuốt những lời đang định nói vào trong.
Lăng Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ nói:" Vậy em nghỉ ngơi đi,anh không làm phiền nữa. "
"Vâng."
Sau khi anh ta đi khỏi, cô nằm trên giường không biết suy nghĩ cái gì mà đột nhiên lại rời khỏi phòng đi ra ngoài bắt taxi ...
Cô muốn đến xem người đàn ông đó, đúng, là Lục Thành,cô muốn xem trong những năm cô sống trong đau khổ thì hắn sẽ sống như thế nào...
....
"Ba ơi...mẹ là cái gì... "
"...."
Câu hỏi của Lục Kiên Cường khiến Lục Thành nghẹn họng,hắn nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời :" ...là vợ của ba..."
"Thế vợ là cái gì..."
"...." lần này thì nghẹn họng thật.
"...khụ...sau này khi con lớn con sẽ khắc biết... "
"Vâng..." cậu bé ỉu xìu, sau đó bằng ánh mắt chờ mong,cậu bé hỏi :" ba ơi,thế mẹ con đâu. "
"..."
" ...à...mẹ con đã đi một nơi rất xa...chỉ cần con ngoan ngoãn, mẹ con sẽ về... "
"Vậy thì Kiên Cường sẽ ngoan,để mẹ mau trở về với Kiên Cường... "
Lục Thành nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng " ừ."
"Anh,Kiên Cường, sao hai người lại ngoài này,mau vào nhà đi chứ."
"Mẫn Điệp đó hả...à...anh và thằng bé ở ngoài này nói chút chuyện, à,em đưa thằng bé vào nhà đi,anh có chút chuyện cần đi trước. "
Mẫn Điệp nhìn hắn,hơi hơi lắc đầu, rồi sau đó dắt tay Kiên Cường vào nhà, vừa đi vừa nói "Kiên Cường à...cô cháu mình đi ăn gà rán đi..."
Không đợi Kiên Cường trả lời đã kéo thằng bé đi...
...
Đứng nơi phương xa nhìn lại, đáy lòng cô chua xót, con cô mà còn sống, chắc cũng tầm bằng đứa bé đó... Cô bỗng dưng thấy tủi thân muốn khóc,rốt cuộc trong bao năm cô chịu nhiều đau khổ, thì người đàn ông đó lại có một cuộc sống gia đình hạnh phúc có con trai kháu khỉnh, còn cô,còn đứa con của cô thì sao...
Lục Thành, tôi hận anh,tôi hận anh....mỗi tế bào trong người cô đều gào thét tên người đàn ông máu lạnh đó... Yêu nhiều... Hận...càng sâu...
----------
Thất tịch rồi, ta có một mình à,buồn quá, phải đi ngược n9,nu9 để cân bằng cảm giác đã
Các nàng đoán xem,là He hay Se...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
* * *
"ê,Lan Vi,anh ở đây!"
cô vừa bước ra khỏi sân bay chưa được hai bước thì nghe được giọng nói từ phía xa truyền lại,cô theo phản xa quay đầu thì thấy một người đàn ông đeo kính đen đang vẫy tay với cô,bên cạnh hắn là chiếc xe EX sang chảnh...
Cô mỉu cười đi về phía hắn "anh Lăng Hàn,em về rồi!"
cô đi đến bên cạnh người đàn ông tên Lăng Hàn đó,hắn rất tự nhiên tiếp lấy chiếc vali cô đang kéo cho vào cốp xe,rốt cuộc cũng là tuấn nam và mĩ nữ,giá trị sắc đẹp của họ khiến cho người ta không thể không ngoái nhìn một cái...
Dưới ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ của bao nhiêu người,cô thản nhiên bước lên xe.
Không ghen tị làm sao được,nhìn xem chiếc xe đó hiệu EX đó,chỉ có 3 chiếc duy nhất thôi,người đi xe đó chắc chắn không phải người thường rồi...
Đúng vậy!người đàn ông đó chính là Lương Hàn-truyền kì của giới doanh nhân!giá trị con người lên tới trăm vạn,quản lí cả một tập đoàn LAF to lớn có chi nhánh trên khắp thế giới,không ai dám đối đầu,ngoại trừ tập đoàn Lục gia,tập đoàn Lục thị là một tập đoàn bí ẩn,chỉ từ 3 năm từ một công ty không có danh tiếng trở thành cái tên mà ai cũng khiếp sợ,trở thành tập đoàn duy nhất đối đầu với LAF,người lãnh đạo đó cũng là một ẩn số trong mắt mọi người,có người nói đó là một người đàn ông ,có người lại nói là một người phụ nữ xinh đẹp,quyến rũ,....
Hừ!thật nực cười!trong mắt mọi người anh thật hoàn hào!Lục Thành ạ! Đúng thế,người lãnh đạo tập đoàn huyền bí đó đối với cô quen thuộc như không thể quen thuộc hơn-Lục Thành,kẻ đã gián tiếp hại chết con cô(đoạn này cô ấy nghĩ con mình đã chết nha các nàng ),kẻ mà cô đã yêu hơn cả tính mạng mình.Cô-Cô Lan Vi hậ̃n Lục Thành!
"lại nhớ đến chuyện năm đó à?"tiếng nói vang lên khiến cô quay trở về với hiện tại.
"không!chỉ là đang suy nghĩ một số thứ.."
"anh mong em buông bỏ chuyên năm đó đi!"
"KHÔNG BAO GIỜ!"Cô rít lên từng chữ một.
Muốn cô buông bỏ,trừ khi cô chết!
Lăng Hàn chỉ biết lắc đầu thở dài...
Hắn đưa cô tới một khách sạn năm sao phòng tổng thống,đưa cô lên phòng, hắn nói :" Em ở tạm đây đi,anh sẽ sắp xếp chỗ khác sau,à...em cứ nghĩ ngơi vài ngày cho lại sức rồi đến công ty sau cũng được.. "
"Ngày mai em sẽ bắt đầu đến công ty..."
"Nhưng..."
"Em ổn,anh không cần lo lắng!" cô mỉm cười rực rỡ nhìn anh,khiến lòng anh nao nao, chỉ đành nuốt những lời đang định nói vào trong.
Lăng Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ nói:" Vậy em nghỉ ngơi đi,anh không làm phiền nữa. "
"Vâng."
Sau khi anh ta đi khỏi, cô nằm trên giường không biết suy nghĩ cái gì mà đột nhiên lại rời khỏi phòng đi ra ngoài bắt taxi ...
Cô muốn đến xem người đàn ông đó, đúng, là Lục Thành,cô muốn xem trong những năm cô sống trong đau khổ thì hắn sẽ sống như thế nào...
....
"Ba ơi...mẹ là cái gì... "
"...."
Câu hỏi của Lục Kiên Cường khiến Lục Thành nghẹn họng,hắn nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời :" ...là vợ của ba..."
"Thế vợ là cái gì..."
"...." lần này thì nghẹn họng thật.
"...khụ...sau này khi con lớn con sẽ khắc biết... "
"Vâng..." cậu bé ỉu xìu, sau đó bằng ánh mắt chờ mong,cậu bé hỏi :" ba ơi,thế mẹ con đâu. "
"..."
" ...à...mẹ con đã đi một nơi rất xa...chỉ cần con ngoan ngoãn, mẹ con sẽ về... "
"Vậy thì Kiên Cường sẽ ngoan,để mẹ mau trở về với Kiên Cường... "
Lục Thành nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng " ừ."
"Anh,Kiên Cường, sao hai người lại ngoài này,mau vào nhà đi chứ."
"Mẫn Điệp đó hả...à...anh và thằng bé ở ngoài này nói chút chuyện, à,em đưa thằng bé vào nhà đi,anh có chút chuyện cần đi trước. "
Mẫn Điệp nhìn hắn,hơi hơi lắc đầu, rồi sau đó dắt tay Kiên Cường vào nhà, vừa đi vừa nói "Kiên Cường à...cô cháu mình đi ăn gà rán đi..."
Không đợi Kiên Cường trả lời đã kéo thằng bé đi...
...
Đứng nơi phương xa nhìn lại, đáy lòng cô chua xót, con cô mà còn sống, chắc cũng tầm bằng đứa bé đó... Cô bỗng dưng thấy tủi thân muốn khóc,rốt cuộc trong bao năm cô chịu nhiều đau khổ, thì người đàn ông đó lại có một cuộc sống gia đình hạnh phúc có con trai kháu khỉnh, còn cô,còn đứa con của cô thì sao...
Lục Thành, tôi hận anh,tôi hận anh....mỗi tế bào trong người cô đều gào thét tên người đàn ông máu lạnh đó... Yêu nhiều... Hận...càng sâu...
----------
Thất tịch rồi, ta có một mình à,buồn quá, phải đi ngược n9,nu9 để cân bằng cảm giác đã
Các nàng đoán xem,là He hay Se...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn