Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
#Đoản:
Tác giả: Cáo Vô Tâm
"Tù nhân số 202, Cố An Thành, 28 tuổi, đây là bệnh án của anh, ung thư bao tử giai đoạn II, chúng tôi rất tiếc...."
Cố An Thành cầm chặt bệnh án trong tay, đôi mắt anh trở nên vô hồn, nhưng khóe môi lại không tự chủ được nhếch lên. Ung thư, giai đoạn II...
"Bác sĩ, từ giờ đến lúc mãn án, mong cô đừng nói cho gia đình tôi biết"
_______
Cố An Thành ngồi trong trại giam, anh co người lại vì nhiệt độ của những bức tường lạnh lẽo và nhiệt độ ẩm thấp dưới đất tỏa ra xung quanh. Anh dựa đầu vào tường, khẽ lôi trong túi quần một tờ giấy gấp tư đã cũ màu, đôi chỗ rách ra và bị mủn.
Bên trong là hình của một cô gái trong bộ đồng phục trung học đang cười rất tươi. Cố An Thành tham lam miết tấm ảnh, trong mắt anh tràn ngập lưu luyến và đau đớn.
Tiểu Vũ, chúng ta sẽ sớm gặp lại, em hãy đợi anh, hãy đợi anh...
Tiểu Vũ, anh nhớ em, anh vô cùng nhớ em
_________
Cố An Thành giật mình tỉnh giấc, thói quen đầu tiên của anh là sờ vào túi quần, kiểm tra kĩ lại bức ảnh. Nhưng hôm nay, tấm ảnh trong túi không biết vì sao biến mất, anh vội vàng điên cuồng tìm khắp phòng giam.
"Mày tìm cái này đúng không?"
Ngẩng đầu theo phía giọng nói, Cố An Thành nhíu mày, sau đó nhanh tay muốn giật lại tấm hình.
"Con bé đó là người yêu mày sao? Thật xinh đẹp, tao cũng muốn phạm tội với nó đấy. Thế hóa ra mày vào đây là vì đã phạm lỗi với nó đấy à? Chúng mày xem thân hình xinh đẹp của em nó này.."
Cả đám đàn em phía sau hắn cười lớn một cách nham nhở. Cố An Thành nắm chặt tay, anh không nói gì mà chỉ điên cuồng đòi lại tấm hình.
Tên côn đồ kia vứt tấm hình xuống đất, Cố An Thành vội vã đưa tay nhặt, liền bị hắn đạp một cước lên tay, cả cơ thể đau đớn vô cùng.
"Muốn nhặt lại thì quỳ xuống cầu xin tao"
"Lũ chó, thả ra!"
"Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!"
Cố An Thành bị đánh tới hôn mê bất tỉnh, ý thức dần dần mất đi, trong lúc hôn mê, anh được trở về quá khứ của mình
_________
"An Thành, hôm nay ở lớp, mấy bạn nữ đó đã gây sự với em"
"An Thành, có phải mọi người không thích em đúng không, ba em bỏ đi, mọi người đều nói vì em xấu tính nên ba mới bỏ đi"
"Tiểu Vũ, còn có anh mà, anh sẽ bảo vệ em"
"An Thành, anh là người mà em yêu quý nhất, là người luôn ở bên cạnh em, An Thành, anh là người tốt với em nhất trên đời này"
"Bé ngốc, vì đó là em, nên anh sẽ luôn hành xử tốt..."
"An Thành, lên sơ trung mọi người đều nói anh là bạn trai em, em rất ngại, dù có giải thích thế nào, mọi người cũng đều khẳng định như vậy hết thôi. Em, em rất ngại chuyện đó."
"Tiểu Vũ , đừng lo, sau này, anh sẽ giữ khoảng cách, chúng ta sẽ chỉ gặp nhau ở nhà thôi, nhé. Tiểu Vũ đừng buồn..."
"An Thành, vì sao anh chưa chịu yêu ai vậy?""
"Tiểu Vũ ngốc, anh chỉ muốn ở bên em, bảo vệ em cả đời này..."
"An Thành, nhất định sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng phải bảo vệ em, ủng hộ em, anh phải ở bên Tiểu Vũ nhé ?"
__________
Năm anh 10 tuổi, bên cạnh nhà Cố An Thành có một gia đình chuyển đến, từ lúc ấy, có một cô bé cũng được chuyển đến trái tim anh.
Lần đầu tiên thấy cô, là khi Tiểu Vũ ở ngoài cổng chơi búp bê, khuôn miệng xinh xắn cười đùa khiến anh bị trầm luân lúc nào không rõ.
Cứ như thế, từ lúc 10 tuổi đến năm 24 tuổi, trái tim của Cố An Thành luôn chứa đựng một bóng hình là cô ấy.
Cố An Thành từ nhỏ đã cưng chiều Hạ Vũ, hai người học cùng trường, anh hơn cô 2 tuổi, cho nên lúc nào Cố An Thành cũng ở bên cạnh bảo hộ cô.
Mỗi buổi sáng đều cùng tiểu bảo bảo của anh đến trường, sau đó nắm chặt tay cô đưa tới lớp, nhìn cô vào trong mới chịu đi học.
Mỗi buổi chiều, Cố An Thành đều cùng Hạ Vũ đạp xe lên một ngọn đồi phía sau trường học, có khi anh lại đưa cô dạo quanh thành phố.
Cố An Thành chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tiểu Vũ, bất kể anh phải chịu đựng những gì, anh cũng không cần quan tâm.
Cả thế giới này đều biết Cố An Thành yêu cô, nhưng Tiểu Vũ tuyệt nhiên chẳng động lòng, lúc nào cô cũng chỉ xem anh như một người bạn, một người anh trai.
Năm anh học đại học, mỗi tuần đều dành thời gian bắt tàu chạy về để có thể gặp Tiểu Vũ. Chỉ muốn gặp cô, ở gần người con gái ấy, Cố An Thành đều vô cùng vui vẻ.
Có một ngày mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, Cố An Thành chẳng ngại lạnh lẽo liền bắt tàu về nhà, nhưng vì tuyết rơi rất nhiều làm cản trở việc đi lại, anh phải chờ mất 3 chuyến tàu mới về được đến nhà.
Lúc đứng ở trước cửa nhà Tiểu Vũ đã là 1 giờ sáng, không hành lí, áo ấm cũng không đủ, Cố An Thành chỉ đứng dưới dàn hoa giấy nửa tiếng rồi đi bộ ra bến tàu ngủ nhờ.
Cố An Thành yêu Hạ Vũ 15 năm, yêu đến tổn thương, yêu đến đau đớn...
Nhưng tình yêu đơn phương vô cùng hẹn mọn, yêu mà không thể nói, yêu mà không được chấp thuận.
Vậy mà, Cố An Thành vẫn cố chấp lưu luyến một đoạn tình cảm ấy, vẫn ở phía sau lưng mỉm cười ủng hộ cô, từng bước đi của Hạ Vũ đều in dấu chân của Cố An Thành.
Anh yêu cô, yêu tới sâu đậm, yêu tới lưu luyến không rời...
________
"Tiểu Vũ, nghe nói kì thi đại học của em rất tốt, không uổng công anh ba tháng từ thành phố A trở về dạy kèm em nha"
"Ưm, anh An Thành, nhờ có anh, Tiểu Vũ mới có nghị lực như vậy, có giấy báo nhập học rồi, ngày mai em sẽ đi thành phố S, học đại học X"
"Đại học... X sao? Không phải em nói sẽ học cùng với anh sao? Vì sao lại thành ra như vậy ? Đại học X rất xa, còn xa hơn cả chỗ anh nữa..."
Đó là lần đầu anh để lộ sự thất vọng trước mặt Tiểu Vũ. Đứng trên tầng thượng, cả hai im lặng nhìn xuống giàn hoa giấy đỏ rực, một lúc sau đó, Tiểu Vũ liền cất lời:
"An Thành, em đã ở bên cạnh anh, đều được anh bảo hộ rất lâu rồi, bây giờ là lúc em trưởng thành, em phải học cách tự lập"
Cố An Thành không nói được gì, anh gượng cười, cười đến chua chát, cười đến khóe miệng cong lên đau nhức, anh vẫn cố gương mình phải tỏ ra hài lòng.
Tối hôm ấy, Cố An Thành cũng sắp hành lí, ngày hôm sau liền vội vã quay về thành phố.
Anh không muốn nhìn thấy Tiểu Vũ của anh đem hành lí đến một nơi xa xôi, không muốn thấy nụ cười của cô, không muốn nghe cô ấy nói hai chữ: Tạm biệt
__________
Nhưng vừa quay lại trường học 2 tuần, Hạ Vũ liền gọi điện thoại tới làm lành với anh, cô lại dùng những lời nói nhõng nhẽo khiến trái tim anh mềm yếu, cuối cùng cũng vui vẻ hơn ít nhiều.
Dần dần, thỉnh thoảng Cố An Thành cũng sẽ xin nghỉ để tới chỗ Hạ Vũ học, giúp cô làm bài tập, để cô đưa anh đi tham quan, sau đó ăn những món ăn mà tự tay cô nấu cho anh. Mỗi lần gặp lại đều vô cùng vui vẻ, nỗi nhớ của anh càng ngày càng lớn, không được gặp cô, anh không thể nào chịu đựng nổi.
Ở đại học, Cố An Thành có rất nhiều bạn học để mắt tới, còn có hoa khôi giảng đường chủ động muốn hẹn hò với anh, nhưng Cố An Thành đều lạnh lùng từ chối, bởi vì, ngự trị trong trái tim anh là Tiểu Vũ, chẳng ai có thể thay thế bởi cô.
____________
Vậy mà vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, sau khi kết thúc kì thi trước khi nghỉ đông, Cố An Thành trở về kí túc xá, anh liền nhận được điện thoại của Hạ Vũ, bên ngoài lạnh lẽo cỡ nào, Cố An Thành cũng đều cảm thấy vô cùng ấm áp:
"An Thành, anh đã làm bài thi rồi sao? Môn Toán học và Triết học của em rất kém, còn có tháng trước anh dạy em, Ngoại Ngữ có chút tiến bộ rồi. Bây giờ sắp thi cũng không có ai hướng dẫn, bỗng nhiên em ước gì có anh ở bên em..."
"Tiểu Vũ, em muốn gặp anh sao?"
"Ừm, muốn gặp anh lắm chứ"
________
Vì thế mà buổi chiều hôm ấy, Cố An Thành lập tức ra bến tàu mua vé đi thành phố nơi Hạ Vũ đang sinh sống.
Vì tuyết rơi rất nhiều làm cản trở giao thông đi lại, Cố An Thành phải thay tàu tới vài chuyến mới có thể xuống tàu lúc 8 giờ tối. Đêm xuống còn lạnh lẽo hơn buổi sáng, Cố An Thành vui vẻ rút điện thoại gọi cho Hạ Vũ, nhưng gọi tới hơn chục cuộc điện thoại cô mới bắt máy.
" Tiểu Vũ, có rảnh không? Bây giờ, anh muốn gặp em"
Đợi nửa tiếng, khi Cố An Thành mệt mỏi dựa đầu vào cột đèn chợp mắt, liền nghe bên tai có tiếng cười khúc khích, anh tỉnh giấc, trước mắt là cô gái ngày đêm anh mong nhớ. Cố An Thành không kìm nổi lòng, anh đứng dậy ôm chầm lấy Hạ Vũ:
"Tiểu Vũ, lâu rồi không gặp. Anh nhớ em đến phát điên rồi"
"An Thành..."
"Nghe nói em không làm được bài, anh đến làm gia sư không công cho em..."
"Xin chào!"
Nghe tiếng nói sau lưng, Cố An Thành có chút giật mình, Hạ Vũ liền đẩy anh ra, sau đó vui vẻ chạy lại kéo tay một người con trai lạ mặt đến trước anh.
"An Thành, đây là bạn trai em, anh ấy là Mộ Trạch"
Cố An Thành thu lại nụ cười trên môi, anh ngỡ ngàng lùi lại một bước.
"Em, em nói gì ?"
"Xin chào, tôi là Mộ Trạch, là bạn trai của Hạ Vũ. Đã nghe cô ấy nói về người anh trai từ nhỏ, rất cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy tốt như vậy"
"An Thành, anh đối với em thật sự rất tốt. An Thành, Mộ Trạch cũng rất giỏi nha, anh ấy đều giúp em học Toán học đó, sau này sẽ không cần anh đến tận nơi xa xôi giúp em rồi"
Cố An Thành cười trừ, đôi mắt trống rỗng nhìn cô vui vẻ cười với người khác.
Tiểu Vũ...
Nghe thấy tiếng tàu từ đằng xa, Cố An Thành nắm chặt tay, sau đó anh bật cười nói với Tiểu Vũ, giọng nói lạnh lẽo giống như gió đêm của mùa đông tháng Mười Một.
"Nhìn thấy em hạnh phúc, như vậy, cũng tốt. Tiểu Vũ, anh phải về thành phố A rồi, tạm biệt em!"
"An, An Thành! Chờ đã!"
Cố An Thành không quay đầu, anh bước nhanh vài bước rồi chạy nhanh khỏi đó, tuyết trắng lạnh lẽo rơi trên mái tóc anh, bám vào áo lông của Cố An Thành.
Lúc ở trong tàu, nhìn ra cửa sổ, Cố An Thành nhìn thấy Hạ Vũ đang vui vẻ nắm chặt tay Mộ Trạch, ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Vũ giơ tay lên vẫy tay với anh, miệng cô nói: An Thành, tạm biệt anh...
_________
Cố An Thành tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày lên, phủ trắng khắp nơi.
Cố An Thành rút trong túi áo ra một tấm hình, sau đó cúi đầu áp mặt vào tấm hình ấy, không tự chủ được, nước mắt cứ thế lăn xuống.
Tiểu Vũ, rốt cuộc em đã có người trong lòng rồi...
Tiểu Vũ, em hạnh phúc, cũng tốt, vậy mà vì sao anh lại cảm thấy đau lòng, vô cùng đau. Tiểu Vũ, anh ích kỉ quá, anh không muốn em hạnh phúc cùng người khác...
Gặp lại em, tưởng chừng sẽ rất vui vẻ, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt. Sau này, anh lấy tư cách gì gặp mặt em đây....
Rõ ràng như vậy, rõ ràng em không yêu anh, vậy mà anh còn cố chấp vì điều gì nữa đây. Không thể yêu, cũng không thể buông bỏ...
Tiểu Vũ, anh phải làm thế nào bây giờ, anh yêu em, anh thực sự đã rất yêu em...
Còn phần 2 nữa nhé mọi người, nhận xét gì không ? ❤
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tác giả: Cáo Vô Tâm
"Tù nhân số 202, Cố An Thành, 28 tuổi, đây là bệnh án của anh, ung thư bao tử giai đoạn II, chúng tôi rất tiếc...."
Cố An Thành cầm chặt bệnh án trong tay, đôi mắt anh trở nên vô hồn, nhưng khóe môi lại không tự chủ được nhếch lên. Ung thư, giai đoạn II...
"Bác sĩ, từ giờ đến lúc mãn án, mong cô đừng nói cho gia đình tôi biết"
_______
Cố An Thành ngồi trong trại giam, anh co người lại vì nhiệt độ của những bức tường lạnh lẽo và nhiệt độ ẩm thấp dưới đất tỏa ra xung quanh. Anh dựa đầu vào tường, khẽ lôi trong túi quần một tờ giấy gấp tư đã cũ màu, đôi chỗ rách ra và bị mủn.
Bên trong là hình của một cô gái trong bộ đồng phục trung học đang cười rất tươi. Cố An Thành tham lam miết tấm ảnh, trong mắt anh tràn ngập lưu luyến và đau đớn.
Tiểu Vũ, chúng ta sẽ sớm gặp lại, em hãy đợi anh, hãy đợi anh...
Tiểu Vũ, anh nhớ em, anh vô cùng nhớ em
_________
Cố An Thành giật mình tỉnh giấc, thói quen đầu tiên của anh là sờ vào túi quần, kiểm tra kĩ lại bức ảnh. Nhưng hôm nay, tấm ảnh trong túi không biết vì sao biến mất, anh vội vàng điên cuồng tìm khắp phòng giam.
"Mày tìm cái này đúng không?"
Ngẩng đầu theo phía giọng nói, Cố An Thành nhíu mày, sau đó nhanh tay muốn giật lại tấm hình.
"Con bé đó là người yêu mày sao? Thật xinh đẹp, tao cũng muốn phạm tội với nó đấy. Thế hóa ra mày vào đây là vì đã phạm lỗi với nó đấy à? Chúng mày xem thân hình xinh đẹp của em nó này.."
Cả đám đàn em phía sau hắn cười lớn một cách nham nhở. Cố An Thành nắm chặt tay, anh không nói gì mà chỉ điên cuồng đòi lại tấm hình.
Tên côn đồ kia vứt tấm hình xuống đất, Cố An Thành vội vã đưa tay nhặt, liền bị hắn đạp một cước lên tay, cả cơ thể đau đớn vô cùng.
"Muốn nhặt lại thì quỳ xuống cầu xin tao"
"Lũ chó, thả ra!"
"Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!"
Cố An Thành bị đánh tới hôn mê bất tỉnh, ý thức dần dần mất đi, trong lúc hôn mê, anh được trở về quá khứ của mình
_________
"An Thành, hôm nay ở lớp, mấy bạn nữ đó đã gây sự với em"
"An Thành, có phải mọi người không thích em đúng không, ba em bỏ đi, mọi người đều nói vì em xấu tính nên ba mới bỏ đi"
"Tiểu Vũ, còn có anh mà, anh sẽ bảo vệ em"
"An Thành, anh là người mà em yêu quý nhất, là người luôn ở bên cạnh em, An Thành, anh là người tốt với em nhất trên đời này"
"Bé ngốc, vì đó là em, nên anh sẽ luôn hành xử tốt..."
"An Thành, lên sơ trung mọi người đều nói anh là bạn trai em, em rất ngại, dù có giải thích thế nào, mọi người cũng đều khẳng định như vậy hết thôi. Em, em rất ngại chuyện đó."
"Tiểu Vũ , đừng lo, sau này, anh sẽ giữ khoảng cách, chúng ta sẽ chỉ gặp nhau ở nhà thôi, nhé. Tiểu Vũ đừng buồn..."
"An Thành, vì sao anh chưa chịu yêu ai vậy?""
"Tiểu Vũ ngốc, anh chỉ muốn ở bên em, bảo vệ em cả đời này..."
"An Thành, nhất định sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng phải bảo vệ em, ủng hộ em, anh phải ở bên Tiểu Vũ nhé ?"
__________
Năm anh 10 tuổi, bên cạnh nhà Cố An Thành có một gia đình chuyển đến, từ lúc ấy, có một cô bé cũng được chuyển đến trái tim anh.
Lần đầu tiên thấy cô, là khi Tiểu Vũ ở ngoài cổng chơi búp bê, khuôn miệng xinh xắn cười đùa khiến anh bị trầm luân lúc nào không rõ.
Cứ như thế, từ lúc 10 tuổi đến năm 24 tuổi, trái tim của Cố An Thành luôn chứa đựng một bóng hình là cô ấy.
Cố An Thành từ nhỏ đã cưng chiều Hạ Vũ, hai người học cùng trường, anh hơn cô 2 tuổi, cho nên lúc nào Cố An Thành cũng ở bên cạnh bảo hộ cô.
Mỗi buổi sáng đều cùng tiểu bảo bảo của anh đến trường, sau đó nắm chặt tay cô đưa tới lớp, nhìn cô vào trong mới chịu đi học.
Mỗi buổi chiều, Cố An Thành đều cùng Hạ Vũ đạp xe lên một ngọn đồi phía sau trường học, có khi anh lại đưa cô dạo quanh thành phố.
Cố An Thành chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tiểu Vũ, bất kể anh phải chịu đựng những gì, anh cũng không cần quan tâm.
Cả thế giới này đều biết Cố An Thành yêu cô, nhưng Tiểu Vũ tuyệt nhiên chẳng động lòng, lúc nào cô cũng chỉ xem anh như một người bạn, một người anh trai.
Năm anh học đại học, mỗi tuần đều dành thời gian bắt tàu chạy về để có thể gặp Tiểu Vũ. Chỉ muốn gặp cô, ở gần người con gái ấy, Cố An Thành đều vô cùng vui vẻ.
Có một ngày mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, Cố An Thành chẳng ngại lạnh lẽo liền bắt tàu về nhà, nhưng vì tuyết rơi rất nhiều làm cản trở việc đi lại, anh phải chờ mất 3 chuyến tàu mới về được đến nhà.
Lúc đứng ở trước cửa nhà Tiểu Vũ đã là 1 giờ sáng, không hành lí, áo ấm cũng không đủ, Cố An Thành chỉ đứng dưới dàn hoa giấy nửa tiếng rồi đi bộ ra bến tàu ngủ nhờ.
Cố An Thành yêu Hạ Vũ 15 năm, yêu đến tổn thương, yêu đến đau đớn...
Nhưng tình yêu đơn phương vô cùng hẹn mọn, yêu mà không thể nói, yêu mà không được chấp thuận.
Vậy mà, Cố An Thành vẫn cố chấp lưu luyến một đoạn tình cảm ấy, vẫn ở phía sau lưng mỉm cười ủng hộ cô, từng bước đi của Hạ Vũ đều in dấu chân của Cố An Thành.
Anh yêu cô, yêu tới sâu đậm, yêu tới lưu luyến không rời...
________
"Tiểu Vũ, nghe nói kì thi đại học của em rất tốt, không uổng công anh ba tháng từ thành phố A trở về dạy kèm em nha"
"Ưm, anh An Thành, nhờ có anh, Tiểu Vũ mới có nghị lực như vậy, có giấy báo nhập học rồi, ngày mai em sẽ đi thành phố S, học đại học X"
"Đại học... X sao? Không phải em nói sẽ học cùng với anh sao? Vì sao lại thành ra như vậy ? Đại học X rất xa, còn xa hơn cả chỗ anh nữa..."
Đó là lần đầu anh để lộ sự thất vọng trước mặt Tiểu Vũ. Đứng trên tầng thượng, cả hai im lặng nhìn xuống giàn hoa giấy đỏ rực, một lúc sau đó, Tiểu Vũ liền cất lời:
"An Thành, em đã ở bên cạnh anh, đều được anh bảo hộ rất lâu rồi, bây giờ là lúc em trưởng thành, em phải học cách tự lập"
Cố An Thành không nói được gì, anh gượng cười, cười đến chua chát, cười đến khóe miệng cong lên đau nhức, anh vẫn cố gương mình phải tỏ ra hài lòng.
Tối hôm ấy, Cố An Thành cũng sắp hành lí, ngày hôm sau liền vội vã quay về thành phố.
Anh không muốn nhìn thấy Tiểu Vũ của anh đem hành lí đến một nơi xa xôi, không muốn thấy nụ cười của cô, không muốn nghe cô ấy nói hai chữ: Tạm biệt
__________
Nhưng vừa quay lại trường học 2 tuần, Hạ Vũ liền gọi điện thoại tới làm lành với anh, cô lại dùng những lời nói nhõng nhẽo khiến trái tim anh mềm yếu, cuối cùng cũng vui vẻ hơn ít nhiều.
Dần dần, thỉnh thoảng Cố An Thành cũng sẽ xin nghỉ để tới chỗ Hạ Vũ học, giúp cô làm bài tập, để cô đưa anh đi tham quan, sau đó ăn những món ăn mà tự tay cô nấu cho anh. Mỗi lần gặp lại đều vô cùng vui vẻ, nỗi nhớ của anh càng ngày càng lớn, không được gặp cô, anh không thể nào chịu đựng nổi.
Ở đại học, Cố An Thành có rất nhiều bạn học để mắt tới, còn có hoa khôi giảng đường chủ động muốn hẹn hò với anh, nhưng Cố An Thành đều lạnh lùng từ chối, bởi vì, ngự trị trong trái tim anh là Tiểu Vũ, chẳng ai có thể thay thế bởi cô.
____________
Vậy mà vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, sau khi kết thúc kì thi trước khi nghỉ đông, Cố An Thành trở về kí túc xá, anh liền nhận được điện thoại của Hạ Vũ, bên ngoài lạnh lẽo cỡ nào, Cố An Thành cũng đều cảm thấy vô cùng ấm áp:
"An Thành, anh đã làm bài thi rồi sao? Môn Toán học và Triết học của em rất kém, còn có tháng trước anh dạy em, Ngoại Ngữ có chút tiến bộ rồi. Bây giờ sắp thi cũng không có ai hướng dẫn, bỗng nhiên em ước gì có anh ở bên em..."
"Tiểu Vũ, em muốn gặp anh sao?"
"Ừm, muốn gặp anh lắm chứ"
________
Vì thế mà buổi chiều hôm ấy, Cố An Thành lập tức ra bến tàu mua vé đi thành phố nơi Hạ Vũ đang sinh sống.
Vì tuyết rơi rất nhiều làm cản trở giao thông đi lại, Cố An Thành phải thay tàu tới vài chuyến mới có thể xuống tàu lúc 8 giờ tối. Đêm xuống còn lạnh lẽo hơn buổi sáng, Cố An Thành vui vẻ rút điện thoại gọi cho Hạ Vũ, nhưng gọi tới hơn chục cuộc điện thoại cô mới bắt máy.
" Tiểu Vũ, có rảnh không? Bây giờ, anh muốn gặp em"
Đợi nửa tiếng, khi Cố An Thành mệt mỏi dựa đầu vào cột đèn chợp mắt, liền nghe bên tai có tiếng cười khúc khích, anh tỉnh giấc, trước mắt là cô gái ngày đêm anh mong nhớ. Cố An Thành không kìm nổi lòng, anh đứng dậy ôm chầm lấy Hạ Vũ:
"Tiểu Vũ, lâu rồi không gặp. Anh nhớ em đến phát điên rồi"
"An Thành..."
"Nghe nói em không làm được bài, anh đến làm gia sư không công cho em..."
"Xin chào!"
Nghe tiếng nói sau lưng, Cố An Thành có chút giật mình, Hạ Vũ liền đẩy anh ra, sau đó vui vẻ chạy lại kéo tay một người con trai lạ mặt đến trước anh.
"An Thành, đây là bạn trai em, anh ấy là Mộ Trạch"
Cố An Thành thu lại nụ cười trên môi, anh ngỡ ngàng lùi lại một bước.
"Em, em nói gì ?"
"Xin chào, tôi là Mộ Trạch, là bạn trai của Hạ Vũ. Đã nghe cô ấy nói về người anh trai từ nhỏ, rất cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy tốt như vậy"
"An Thành, anh đối với em thật sự rất tốt. An Thành, Mộ Trạch cũng rất giỏi nha, anh ấy đều giúp em học Toán học đó, sau này sẽ không cần anh đến tận nơi xa xôi giúp em rồi"
Cố An Thành cười trừ, đôi mắt trống rỗng nhìn cô vui vẻ cười với người khác.
Tiểu Vũ...
Nghe thấy tiếng tàu từ đằng xa, Cố An Thành nắm chặt tay, sau đó anh bật cười nói với Tiểu Vũ, giọng nói lạnh lẽo giống như gió đêm của mùa đông tháng Mười Một.
"Nhìn thấy em hạnh phúc, như vậy, cũng tốt. Tiểu Vũ, anh phải về thành phố A rồi, tạm biệt em!"
"An, An Thành! Chờ đã!"
Cố An Thành không quay đầu, anh bước nhanh vài bước rồi chạy nhanh khỏi đó, tuyết trắng lạnh lẽo rơi trên mái tóc anh, bám vào áo lông của Cố An Thành.
Lúc ở trong tàu, nhìn ra cửa sổ, Cố An Thành nhìn thấy Hạ Vũ đang vui vẻ nắm chặt tay Mộ Trạch, ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Vũ giơ tay lên vẫy tay với anh, miệng cô nói: An Thành, tạm biệt anh...
_________
Cố An Thành tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày lên, phủ trắng khắp nơi.
Cố An Thành rút trong túi áo ra một tấm hình, sau đó cúi đầu áp mặt vào tấm hình ấy, không tự chủ được, nước mắt cứ thế lăn xuống.
Tiểu Vũ, rốt cuộc em đã có người trong lòng rồi...
Tiểu Vũ, em hạnh phúc, cũng tốt, vậy mà vì sao anh lại cảm thấy đau lòng, vô cùng đau. Tiểu Vũ, anh ích kỉ quá, anh không muốn em hạnh phúc cùng người khác...
Gặp lại em, tưởng chừng sẽ rất vui vẻ, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt. Sau này, anh lấy tư cách gì gặp mặt em đây....
Rõ ràng như vậy, rõ ràng em không yêu anh, vậy mà anh còn cố chấp vì điều gì nữa đây. Không thể yêu, cũng không thể buông bỏ...
Tiểu Vũ, anh phải làm thế nào bây giờ, anh yêu em, anh thực sự đã rất yêu em...
Còn phần 2 nữa nhé mọi người, nhận xét gì không ? ❤
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook