Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cần một người mua dùm viên kẹo (II) - Thơ Nguyễn Phong Việt
Vì ngày mai vẫn chưa thể bắt đầu
vì mình khóc cho mình trong cuộc đời này dường như vẫn chưa đủ lâu?
Thà một lần chết đi để rồi từ đó về sau
gặp lại một con người đã không còn trong ký ức
gặp lại một nỗi đau mà vẫn vui như chưa bao giờ biết được
gặp lại một tiếng cười mà trong lòng không cần phải cay đắng
dù có phải đối diện nhau…
Đến sống như một người bình thường mà cũng thành ước mơ thì phải hỏi làm sao
những điều giản đơn cuối cùng cũng cần mặc cả
chọn lặng im hay chọn ồn ào đều là cách lựa chọn trả giá
không đi tiếp được thì cách tốt nhất là quị ngã
chỉ vậy thôi…
Chỉ ngồi một mình rồi cắn răng để nước mắt chảy thành lời
đừng cố sức cho những điều mình không thể
đừng viễn vông tin vào yêu thương có thể làm cho con người ta mạnh mẽ
đừng cố thở khi hơi thở chỉ khiến cho con người ta vật vã
đừng ngoan cố tìm ra thiên đường lúc trong tim mình toàn là đổ vỡ
chấp nhận đi…
Nhìn ra con người thật của mình để trả lại hết những hoài nghi
có mấy ai mang trên vai mình sứ mệnh của may mắn
mình cũng giống cả triệu người oán hờn cuộc sống
oán hơn nơi sinh ra, oán hờn nơi lần đầu tiên nhận ra… hạnh phúc
rồi ray rứt cả một đời…
Có thể chết đi cũng là một niềm vui với những ai không thể tồn tại theo cách của một con người
không chấp nhận đớn đau làm cho trái tim mình yếu ớt
không chấp nhận sự bình yên chỉ kéo dài đúng một quãng đời rồi tạo ra vực thẳm
không chấp nhận những người mình yêu thương lại từ chối mình như một người lạ lẫm
không chấp nhận bản thân mình thật ra đâu tốt gì hơn những người đã làm mình khóc
mình cũng giống như ai…
Cũng cần một viên kẹo ngậm để cay đắng tan trên đầu môi
cần một khoảnh khắc được thấy mình hồn nhiên như ngày chào đời ngơ ngác
cần một niềm tin đến từ một người chưa hề biết trước
cần một chiếc áo, một chiếc quần… mặc vào để mình được là mình nhất
cần một cái nhìn công bằng với số phận
vì mình đã đi qua được lẻ loi…
Khi mua một viên kẹo cho ai đó
hãy nhớ hỏi họ có cần thêm một tiếng cười…!
11g10 AM 15.7.2011
vì mình khóc cho mình trong cuộc đời này dường như vẫn chưa đủ lâu?
Thà một lần chết đi để rồi từ đó về sau
gặp lại một con người đã không còn trong ký ức
gặp lại một nỗi đau mà vẫn vui như chưa bao giờ biết được
gặp lại một tiếng cười mà trong lòng không cần phải cay đắng
dù có phải đối diện nhau…
Đến sống như một người bình thường mà cũng thành ước mơ thì phải hỏi làm sao
những điều giản đơn cuối cùng cũng cần mặc cả
chọn lặng im hay chọn ồn ào đều là cách lựa chọn trả giá
không đi tiếp được thì cách tốt nhất là quị ngã
chỉ vậy thôi…
Chỉ ngồi một mình rồi cắn răng để nước mắt chảy thành lời
đừng cố sức cho những điều mình không thể
đừng viễn vông tin vào yêu thương có thể làm cho con người ta mạnh mẽ
đừng cố thở khi hơi thở chỉ khiến cho con người ta vật vã
đừng ngoan cố tìm ra thiên đường lúc trong tim mình toàn là đổ vỡ
chấp nhận đi…
Nhìn ra con người thật của mình để trả lại hết những hoài nghi
có mấy ai mang trên vai mình sứ mệnh của may mắn
mình cũng giống cả triệu người oán hờn cuộc sống
oán hơn nơi sinh ra, oán hờn nơi lần đầu tiên nhận ra… hạnh phúc
rồi ray rứt cả một đời…
Có thể chết đi cũng là một niềm vui với những ai không thể tồn tại theo cách của một con người
không chấp nhận đớn đau làm cho trái tim mình yếu ớt
không chấp nhận sự bình yên chỉ kéo dài đúng một quãng đời rồi tạo ra vực thẳm
không chấp nhận những người mình yêu thương lại từ chối mình như một người lạ lẫm
không chấp nhận bản thân mình thật ra đâu tốt gì hơn những người đã làm mình khóc
mình cũng giống như ai…
Cũng cần một viên kẹo ngậm để cay đắng tan trên đầu môi
cần một khoảnh khắc được thấy mình hồn nhiên như ngày chào đời ngơ ngác
cần một niềm tin đến từ một người chưa hề biết trước
cần một chiếc áo, một chiếc quần… mặc vào để mình được là mình nhất
cần một cái nhìn công bằng với số phận
vì mình đã đi qua được lẻ loi…
Khi mua một viên kẹo cho ai đó
hãy nhớ hỏi họ có cần thêm một tiếng cười…!
11g10 AM 15.7.2011
Bình luận facebook