Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Giọng nói thiếu niên nghe mê hoặc lòng người, đôi tay Ngu Trĩ Nhất mất khống chế ôm lấy eo cậu, nhào vào cái ôm ấm áp.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ập vào trong áo bông, chỉ để lộ cái đầu nhỏ. Tim cô đập thình thịch, vừa thấy ấm áp vừa rung bồi hồi xao xuyến.
Biết rõ đây là một loại độc gây nghiện nhưng cô vẫn không thể từ chối được, dù chỉ một chút cũng không thể chối từ.
Vào lúc đặc biệt thế này, cô còn nghe được tiếng hâm mộ ở bên cạnh: “Anh xem bạn trai người ta ấm áp như thế, anh thì chỉ biết mỗi mình thôi!”
Bạn! Trai!
Những người qua đường kia hiểu lầm cô và Thời Dịch là một đôi đang yêu nhau.
Ngu Trĩ Nhất bình tĩnh quan sát biểu cảm của Thời Dịch, thấy ánh mắt cậu vẫn thản nhiên, vẻ mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không để bụng những lời này.
Haizzz…
Cô đang nghĩ gì thế này, Thời Dịch vẫn luôn nói với người khác cô là em gái mà.
Chẳng qua là cô có lòng tham thôi.
Tâm tình tốt ban đầu bị ảnh hưởng một chút xíu, nhưng cô tự an ủi mình, nhanh chóng quên bẵng đoạn nhạc đệm nho nhỏ vừa rồi.
Thang máy tòa chẵn lẻ(1) chia riêng, thang máy bên tòa chẵn xuống tầng 1 trước, dòng người lục tục tiến vào.
(1)Tòa chẵn lẻ giống như tòa A B bên Việt Nam.
Đến lượt hai người thì đã không còn đủ chỗ.
Vậy nên họ lẳng lặng đợi thêm một lượt nữa.
Ngu Trĩ Nhất thậm chí còn vì thế mà vui vẻ, mình có thể vờ lơ mơ để ôm lâu thêm một chút!
Thang máy đi xuống, Thời Dịch để cô đứng vào góc, lấy cơ thể mình chắn một hàng người chen chúc đi vào cho cô.
Tối hôm đó về nhà, Ngu Trĩ Nhất “tăng ca” viết chương mới cho tiểu thuyết, tình tiết phát triển đến sinh nhật mười bảy của mình, còn cả giây phút rung động khi ôm thiếu niên.
Đến khi biên tập chỉnh sửa chương mới xong xuôi, lúc đăng lên đã là 11 giờ 50 phút.
Sau đó cô load lại trang web, thấy một bình luận mới: Sinh nhật vui vẻ.
Vẫn là cái nick clone kia, đến giờ trên giá sách cũng chỉ lưu mỗi cuốn truyện này của cô.
Lớp 12 không có kỳ nghỉ đông, thời gian nghỉ từ lúc thi cuối kỳ trước đến khai giảng kỳ sau vỏn vẹn chỉ có bảy ngày, để nhóm học sinh có thể về nhà ăn tết.
Nhưng dù là nghỉ ăn tết mà ngày nào cũng bị một chồng bài tập vây quanh.
Bà ngoại thông cảm đứa cháu phải học hành vất vả, không để cho cô về quê.
Dù như thế nhưng đêm 30 và ngày mùng Một đầu năm Ngu Trĩ Nhất vẫn về ăn cơm tất niên, đón năm mới với bà ngoại.
Sau đó cô lại về nhà họ Thời, cùng ôn đề với Thời Dịch.
Bài tập hiện giờ đều là đủ loại sách và vở luyện tập, ngụp lặn trong biển đề, dù là người thông minh đến đâu thì khi làm bài cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định.
Thời Dịch đã từ chối việc nhà trường cử đi học, lòng vẫn kiên định với mục tiêu của mình.
Ngu Trĩ Nhất phấn đấu nỗ lực, chỉ để lúc thi đại học có thể phát huy ổn định, đỗ vào cùng trường với Thời Dịch.
Rốt cuộc thì câu nói kia phải nói như thế nào đây?
Dù lời tâm tình có nhiều đến đâu thì cũng không sánh bằng có cùng một tấm giấy báo trúng tuyển.
Ngu Trĩ Nhất cảm thấy câu nói này như đang nói hộ tâm tình của cô bây giờ, vậy nên không nề hà cực nhọc ôn đề, cho đến khi nhìn đề bài thì trong đầu tự động hiện lên đáp án.
Các môn chính trị, lịch sử, địa lý nói đơn giản cũng đơn giản, mà bảo phức tạp cũng phức tạp.
Lịch sử hoàn toàn dựa vào việc ghi nhớ, địa lý thì không cần chia ra để phân tích, còn chính trị… lúc làm đề chính trị thì phải chăm chú nghiền ngẫm đầu bài, chọn đúng phương hướng thì chính là câu trả lời chính xác, chọn nhầm phương hướng thì sẽ sai một li đi một dặm.
Đến thời điểm này thì thành tích của mọi người cơ bản đã định hình.
Điểm tổng hợp của Ngu Trĩ Nhất và Văn Thính Ngữ xêm nhau, hai người đều lọt top 5 lớp A16.
Điểm văn hóa của Khương Mịch Nhĩ luôn dao động trên dưới 400 điểm, cũng may cô là học sinh chuyên thể dục.
Còn một bạn khác trong phòng ký túc thì thành tích ở tầm trung, không cao không thấp.
Một bầu không khí học tập tốt thì có thể nâng cao hứng thú học hành, Khương Mịch Nhĩ ở chung với hai học sinh giỏi, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy sách vở ra học theo hai người, nhưng chỉ được một lúc lại ủ rũ cúi đầu nói: “Tớ từ bỏ, trời sinh tớ không phải dạng chăm học rồi.”
Ngu Trĩ Nhất khuyên nhủ: “Cậu kiên nhẫn một chút, dù sao thì cũng còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, kiên trì thêm chút nữa.”
Khương Mịch Nhĩ nghe xong ôm đầu lắc nguầy nguậy, biểu cảm đau khổ vật vã: “Không phải chứ không phải chứ, các cậu đừng cho là ba tháng cuối này tớ học hành thì có thể thi được điểm cao chứ!”
Ngu Trĩ Nhất bị dáng vẻ ngây ngô này của cô chọc cười.
Văn Thính Ngữ nâng gọng kính: “Mỗi người đều có sở trường của mình, đường này không được thì mình đổi đường khác đi.”
Khương Mịch Nhĩ bĩu môi: “Các cậu có biết học sinh cực giỏi lứa trước không?”
“Gì cơ?” Ngu Trĩ Nhất rất nể tình phụ họa câu hỏi của cô bạn.
Khương Mịch Nhĩ đứng lên, đôi tay vịn lên thành giường của Ngu Trĩ Nhất: “Nghe nói lứa học sinh trước có một người cực giỏi, là thủ khoa ban tự nhiên, vào đại học năm thứ nhất thì mải chơi không học đủ tín chỉ, năm hai lưu ban, năm ba thì bị đuổi, cuối cùng lại quay về tham gia thi đại học, lại trở thành thủ khoa một lần nữa! Thậm chí điểm thi lại còn cao hơn điểm thi lần đầu!”
Ngu Trĩ Nhất quay sang nhìn cô, tiếp lời.
“Đỉnh như vậy cơ à?”
“Ừa, đến tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.” Khương Mịch Nhĩ nhún vai giơ tay: “Bởi vậy mới thấy được, có những người trời sinh ra đã hợp học hành, mà tớ lại không phải.”
Học sinh dốt từ bỏ điều trị.
Khương Mịch Nhĩ quyết định không dây dưa với hai con mọt sách này nữa, trèo lên giường mình nghịch điện thoại lướt weibo, buông tấm màn xuống chả ai nhìn thấy gì.
Cô lướt lướt, chợt thấy beauty blogger “Hi Miêu” mà mình đang theo dõi đăng một bài weibo không thuộc mảng làm đẹp: Bỗng nhiên lướt thấy một quyển truyện dài kỳ về thanh mai trúc mã, trái ngược hoàn toàn với trúc mã của tôi luôn, gato quá đi mất (nhãn dán hình quả chanh)
Khương Mịch Nhĩ không có trúc mã, nhưng bạn cùng phòng của cô thì có mà! Liếc thấy bốn chữ “thanh mai trúc mã” là cô không kìm được click vào.
Giới thiệu ngắn gọn của truyện là vài đoạn rất ấm áp, các từ như bánh sinh nhật, quạt điện mini, học cùng lớp từ bé hấp dẫn tầm mắt của Khương Mịch Nhĩ, đặc biệt là nhân vật trong truyện được đặt tên là Tư Diệc, Dụ Tri(2)
(2)Đặt lái với tên của Thời Dịch và Trĩ Nhất).
“Hơ…Tình tiết trong truyện này sao quen thế nhỉ.” Khương Mịch Nhĩ khẽ thốt lên ngạc nhiên, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó!
Cô dò theo tên nhân vật chính, cuối cùng tìm được một cuốn tiểu thuyết có tên là “Rung động với anh đó”
Đọc vài chương, cô đã hoàn toàn khẳng định được nguyên mẫu nhân vật của tiểu thuyết này chính là cái người cùng phòng nằm đối diện với cô – Ngu Trĩ Nhất!
Khương Mịch Nhĩ kích động vén màn lên, ngạc nhiên mừng rỡ chia sẻ: “Nhất Nhất, tớ phát hiện có người lấy nguyên mẫu cậu và Thời Dịch để viết một tiểu thuyết thanh mai trúc mã nè!”
Ngu Trĩ Nhất vừa mới chuẩn bị đặt bút viết từ đơn tiếng Anh kéo một đường mực dài trên vở.
“Cậu…thấy gì rồi?” Cô hơi không dám tin cái cuốn truyện lèo tèo vài lượt đọc của mình mà lại có thể bị Khương Mịch Nhĩ phát hiện? Lúc này hỏi cô bạn đến giọng cũng run run.
Khương Mịch Nhĩ hào hứng chạy đến bên giường cô, chìa điện thoại ra: “Cậu xem đi, cái cuốn truyện này tuyệt đối là cậu với Thời Dịch.”
Văn Thính Ngữ gần đó bịt tai lại, đại khái là không muốn nghe mấy lời ngốc nghếch.
Người bình thường gặp phải chuyện này, suy nghĩ đầu tiên sẽ là lẽ nào đây chính là câu chuyện của chính tác giả? Sao cô nàng này lại nghĩ là người khác có thể viết tỉ mỉ rõ ràng chuyện từ bé đến lớn của Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch được chứ.
Khương Mịch Nhĩ cũng chẳng suy xét kỹ vấn đề, thậm chí còn nóng lòng muốn chia sẻ với nhóm bạn: “Tớ muốn gửi truyện này cho Kiều Kiều, bảo cậu ấy cũng đọc thử xem.”
Ngu Trĩ Nhất vội vàng vươn tay ngăn cản: “Đừng, đừng, đừng! Đừng gửi!”
“Sao thế?”
“Đó là…” Ngu Trĩ Nhất cắn răng, bất đắc dĩ thừa nhận: “Đó là truyện tớ viết.”
Khương Mịch Nhĩ sửng sốt hồi lâu, mãi sau mới kêu lên một tiếng: “Hả?”
Sau đó Khương Mịch Nhĩ tốn gần một tiếng đồng hồ đọc một lèo đến chương mới nhất của truyện.
Cô hiểu rồi…
Hiểu ra toàn bộ rồi.
Thì ra Ngu Trĩ Nhất vẫn luôn yêu thầm người lớn lên từ bé với mình – Thời Dịch!
Vốn muốn chia sẻ cuốn truyện này với bạn, nhưng giờ không thể làm thế được nữa, thậm chí còn muốn giữ bí mật cho Ngu Trĩ Nhất.
Khương Mịch Nhĩ bịt chặt miệng, thầm cảnh cáo mình sau này không được nói năng linh tinh nữa.
“Nhất Nhất cậu yên tâm, chắc chắn tớ sẽ không nói với người khác đâu!”
“Chỉ là bên Hi Miêu có rất nhiều người theo dõi, nói không chừng…”
Không cần Khương Mịch Nhĩ nói xong, Ngu Trĩ Nhất đã phát hiện lượng người đọc tiểu thuyết của mình tăng đột biến!
Mặc dù vẫn chỉ loanh quanh hơn một trăm lượt, nhưng hôm nay tăng hẳn 20, 30 lượt, tính ra nhiều hơn hẳn mọi ngày.
Ở thời đại internet phát triển, có đôi khi thời tới cản không nổi.
Ví dụ như cuốn tiểu thuyết của Ngu Trĩ Nhất.
Bài weibo blogger Hi Miêu đăng lên được nhóm người theo dõi nhìn thấy, vừa hay họ cũng thích đọc tiểu thuyết, thế là các cô lùng tìm cuốn truyện này, phát hiện vài tình tiết ấm áp trong truyện chạm đến lòng người đọc.
Dần dần, lượng đọc truyện của Ngu Trĩ Nhất nhiều lên.
Một ngày nọ, cô nhận được tin nhắn từ một trang web, là tin nhắn ký hợp đồng biên tập.
Văn của cô…thế mà lại đạt được tiêu chuẩn ký kết hợp đồng!
Tuy cô viết chương mới rất chậm, nhưng dường như các độc giả bắt được tín hiệu tình cảm của cặp đôi người thật nên tác phẩm cũng bắt đầu nổi tiếng hơn trong giới văn học mạng.
Sau đó mọi chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp, người đọc truyện ngày càng nhiều, bình luận giục chương mới cũng tăng lên, còn có cả “thổ hào” tặng thưởng để tác giả viết chương mới.
Ngu Trĩ Nhất được yêu thích mà đâm lo sợ.
Ngày nọ mở khoản thu nhập hàng tháng ra xem, tự dưng lại có 2000 tệ?
Thậm chí thu nhập ngày càng tăng lên.
Là độc giả trung thành đầu tiên, Văn Thính Ngữ đề nghị: “Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến việc viết tiểu thuyết sao? Cậu có thể viết một quyển khác, còn quyển này ra chương mới từ từ là được.”
“Sắp thi đại học đến nơi rồi, bận quá không có thời gian viết ấy.”
“Cũng đúng, thế thì đợi thi xong rồi nói tiếp.”
Mặc dù giờ chưa thể viết ngay quyển mới, nhưng với tiền lợi nhuận mà “Rung động với anh đó” thu được thì rốt cuộc Ngu Trĩ Nhất cũng có tiền tiêu vặt của riêng mình.
Để thuận lợi thi đỗ cùng một trường, Thời Dịch dán đầy kiến thức lên trên bàn, Ngu Trĩ Nhất đứng lên ngồi xuống, bất kể làm chuyện gì thì chỉ cần ngẩng đầu là có thể củng cố kiến thức.
“Hôm nay còn mấy bài chưa làm?”
“Dạ, năm sáu bài ạ.”
Cô sắp xếp các bài thi đã làm theo trình tự, còn đặc biệt lấy một cuốn vở để ghi lại bài sai. Để bảo đảm cô không mắc lỗi nữa, Thời Dịch sẽ ra đề bài tương tự để kiểm tra, thấy cô làm đúng mới thôi.
Tuy Thời Dịch tốn khá nhiều thời gian cho Ngu Trĩ Nhất, nhưng khi củng cố kiến thức cho cô cũng là lúc cậu ôn lại kiến thức của mình.
Ngu Trĩ Nhất cảm thấy, cái cảm giác được cùng với người mình thích học tập tiến bộ hơn…thật sự tốt vô cùng!
Cách kỳ thi đại học chỉ còn một tháng thì cũng sắp đến sinh nhật Kiều Lạc Chỉ.
“Cuối tuần này là sinh nhật Kiều Kiều, Kiều Kiều bảo muốn đến chỗ buffet bít tết ăn một bữa, coi như là cổ vũ mọi người trước kỳ thi. Cậu ấy bảo bọn mình đi cả.”
“Thế thì đi thôi.”
Học cùng nhau nhiều năm rồi, chúc mừng sinh nhật là điều đương nhiên.
Kiều Lạc Chỉ đã được các bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật trước, hôm chủ nhật chỉ mời nguyên lớp 10A2 của bọn họ.
Thời Dịch, Lê Thiếu Chu, còn cả nhóm cô bạn cùng phòng ký túc hồi lớp 10.
Ngu Trĩ Nhất, Văn Thính Ngữ và Khương Mịch Nhĩ hẹn nhau sáng hôm đó đi đặt bánh gato, thế là mới sáng sớm đã dắt nhau ra ngoài.
Văn Thính Ngữ có chuyện đột xuất, nói là sẽ đến vào giờ hẹn. Chỉ còn lại hai người Ngu Trĩ Nhất và Khương Mịch Nhĩ chen chúc trong cửa hàng bánh chọn một cái trang trí trời xanh mây trắng, thời gian sau đó là ngồi đợi làm bánh.
“Chắc là hết một tiếng ấy nhỉ.”
Ngu Trĩ Nhất thấy hứng thú với quá trình làm bánh bèn đứng xem.
Khương Mịch Nhĩ thì không có kiên nhẫn ấy, chọn xong mẫu bánh thì ngồi xuống ghế nghịch điện thoại.
“Tớ chợt nhớ ra, hình như Lê Thiếu Chu ở gần đây đó!”
Cô gửi tin nhắn QQ sang cho Lê Thiếu Chu, cậu chàng nhanh chóng nhắn lại: “Các cậu đang ở đâu?”
Khương Mịch Nhĩ nhắn tên cửa hàng bánh kèm định vị: “Ở xxxxx.”
Lê Thiếu Chu vừa mới chạy bộ về, thấy tin nhắn Khương Mịch Nhĩ bèn tắm vội, mặc T-shirt vào rồi ra ngoài.
Khương Mịch Nhĩ đang ngồi nhìn thấy Lê Thiếu Chu, đứng bật dậy kêu gào: “A, rốt cuộc tớ không phải ngồi một mình buồn chán nữa rồi!”
“Mình cậu ở đây à?”
“Không phải, Nhất Nhất cũng ở đây, nhưng cậu ấy đang xem thợ làm bánh.”
Hai người cùng quay vào trong nhìn, ăn ý liếc nhau, lắc đầu.
Thôi kệ đi, hai người họ đều không phải là người có kiên nhẫn.
Lê Thiếu Chu cào tóc, lúc này Khương Mịch Nhĩ mới phát hiện tóc cậu vẫn đang ướt nhẹp.
“Sao tóc cậu ướt thế?”
Lê Thiếu Chu làm động tác, cố ý thể hiện góc nghiêng đẹp nhất cho cô nhìn, hất tóc: “Lúc cậu nhắn cho tớ thì tớ vừa chạy bộ về, vội đến tìm cậu nên mới thế.”
Con gái thông thường nghe được con trai bày tỏ sự coi trọng đối với mình thì có thể sẽ thấy xấu hổ, hoặc là rung rinh.
Nhưng Khương Mịch Nhĩ sau khi nghe câu nói khiến người ta cảm động này, giơ ngón tay cái lên với cậu, khen ngợi: “Đỉnh!”
Lê Thiếu Chu: “…”
Cái đồ ngu ngốc!
Cậu thầm thở dài, biết Khương Mịch Nhĩ cảm thấy buồn chán, thế là lôi điện thoại ra: “Chơi một ván không?”
Khương Mịch Nhĩ cho cậu một ánh mắt “vẫn là cậu hiểu tớ”, mở game: “Chơi!”
Hai người bọn họ không may mắn lắm, đồng đội cùng nhóm với họ vừa kém vừa dốt, thậm chí có người mở mic nói một hai câu, giọng nói nghe cứ như là học sinh cấp 1.
Học sinh cấp 1 chơi game…
Khương Mịch Nhĩ chơi hai ván rồi thoát luôn: “Không chơi nữa, không chơi nữa, đồng đội thế này chơi chán kinh.”
Chơi trò này xong thì người cô cũng nóng lên.
Khương Mịch Nhĩ ho nhẹ, hắng giọng: “Cậu khát không? Tớ muốn đi mua trà sữa.”
Lê Thiếu Chu cũng thoát game, cất điện thoại: “Đi thôi.”
“Chờ tí, tớ hỏi Nhất Nhất muốn uống gì.” Khương Mịch Nhĩ chạy vào trong: “Nhất Nhất, bọn tớ muốn đi mua trà sữa, cậu muốn uống gì, tớ mua giúp cho cậu.”
“Không cần đâu, giờ tớ không muốn uống.”
“OK.”
Các cô đã chơi với nhau ba năm, cũng không nói những lời khách sáo, bảo không uống chính là thật sự không muốn uống, Khương Mịch Nhĩ cũng không ép buộc, xoay người ra khỏi nơi làm bánh.
Khương Mịch Nhĩ nghĩ có lẽ Lê Thiếu Chu khá quen với khu này, đi được hai bước lại lùi về bên cậu: “Cậu có biết chỗ nào gần đây bán trà sữa không?”
Lê Thiếu Chu nhìn xung quanh phân tích địa điểm, rốt cuộc nhớ ra: “Đi thẳng, có một ngã tư, đi qua đường là đến.”
Hai người cùng bước về phía trước, lúc sắp sang đường, Khương Mịch Nhĩ vui mừng chỉ sang đối diện: “Tớ nhìn thấy rồi!”
Sau đó cô lập tức chú ý thấy người đi trên vạch kẻ sang đường đã sắp đến bên kia.
“Úi, đèn xanh còn 6 giây thôi, nhanh nhanh!” Khương Mịch Nhĩ nhìn đèn xanh nhấp nháy, vô thức kéo tay Lê Thiếu Chu chạy băng sang đường.
Đến khi sang được đường, Khương Mịch Nhĩ ngước cổ nhìn tên quán, hoàn toàn không chú ý đến tay mình còn đang nắm lấy tay người nào đó.
Ánh mắt Lê Thiếu Chu rơi xuống chỗ hai bàn tay lồng vào nhau, chột dạ liếc sang cô gái chỉ chăm chăm vào quán trà sữa, ngón tay cứng ngắc không dám cử động.
Chỉ sợ mình vừa động đậy sẽ bị cô phát hiện.
—
Bánh gato sắp xong, thợ làm bánh bắt đầu trang trí, hoàn tất công việc.
Ngu Trĩ Nhất ra bên ngoài ngồi chờ.
Đợi bánh, cũng đợi luôn Khương Mịch Nhĩ và Lê Thiếu Chu quay lại.
Lúc này có một ông cụ già cả chầm chậm đi vào cửa hàng, nhìn những cái bánh mẫu trong tủ kính, cuối cùng chỉ vào một cái bánh gato nho nhỏ đã được trang trí hoàn thiện, hỏi người bán: “Cái bánh này bao nhiêu tiền thế?”
“39 tệ.”
Ông cụ nghe giá tiền vậy thì cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Dường như không muốn từ bỏ, ông lại tìm một cái nhỏ hơn, nhưng giá cái bánh đó cũng đã 29 tệ.
Dù cái này ít hơn cái kia 10 tệ, nhưng đối với những người già này mà nói, tốn hai, ba mươi tệ để mua một cái bánh gato nhỏ bằng bàn tay thì đúng thật là không nỡ.
“Bà chủ, có thể bán rẻ một chút không?”
“Không được ạ, giá cả ở đây đều được niêm yết rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật cháu gái tôi, con bé luôn muốn ăn bánh gato…” Qua lời ông cụ kể có thể cảm nhận được sự chua xót trong cuộc sống.
Nhưng nhân viên cửa hàng vẫn phải từ chối theo quy định: “Thành thật xin lỗi ông ạ, quả thực đây là giá niêm yết rồi, ông gọi cháu là bà chủ nhưng thực ra chúng cháu cũng chỉ là người đi làm thuê cho ông chủ thôi ạ.”
Ông lão không nhìn bánh gato nữa, khom lưng, bước chầm chậm ra khỏi cửa hàng.
Nhớ đến sự mất mát và bất đắc dĩ trên khuôn mặt ông cụ, Ngu Trĩ Nhất chợt mềm lòng, bảo nhân viên gói cái bánh gato dâu tây sữa chua 39 tệ kia, đuổi theo đưa cho ông lão.
“Thế này không được đâu…Không được đâu…”
“Ông ơi, ông chủ bảo hôm nay muốn làm việc thiện, quyết định tặng cái bánh này cho ông ạ.”
“Cháu gái à, cháu đừng dọa ông.”
“Thật đấy ạ, ông cứ nhận đi.”
Không phải ông cụ sợ bị lừa, mà là cảm thấy người tốt bụng làm việc tốt không cần báo ơn khiến ông nhận lấy thì ngại.
Nhưng Ngu Trĩ Nhất cứ một mực phải đưa cho bằng được, cuối cùng ông lão đỏ hoe mắt nhận lấy ý tốt của cô, cứ nói cảm ơn với cô không ngừng.
Ngu Trĩ Nhất vội vàng nâng ông: “Không có gì đâu ạ, chúc cháu gái ông sinh nhật vui vẻ.”
Cô chỉ là… nhớ đến chính mình khi còn bé.
Cô nghĩ, có khi nào bà ngoại cũng từng vào cửa hàng bánh để mua cho cô một cái bánh sinh nhật, nhưng cuối cùng vì cuộc sống khổ cực mà phải chọn một cách khác để mừng sinh nhật cho cô?
Cô rất may mắn khi có Thời Dịch, chàng thiếu niên hào hoa phong nhã ấy đã chữa lành thời thơ ấu của cô.
—
Bánh gato làm xong, Lê Thiếu Chu cam chịu làm phận “cu li” xách bánh, ba người cùng đi đến nơi hẹn.
Lúc bọn họ đến nơi thì vừa hay gặp Thời Dịch.
Kiều Lạc Chỉ đã đến trước giờ hẹn, Văn Thính Ngữ đến muộn một chút nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Chỗ ngồi được sắp xếp như sau, ba người Lê Thiếu Chu, Thời Dịch, Ngu Trĩ Nhất ngồi một hàng, đối diện là chỗ của Khương Mịch Nhĩ, Kiều Lạc Chỉ và Văn Thính Ngữ.
Mỗi người gọi một phần bít tết không giống nhau, luân phiên đi lấy đồ ăn mình ưa thích.
Trên chiếc bàn dài bày đầy khay đựng thức ăn, bên trong lại chứa những món ăn khác nhau. Bít tết lần lượt được đưa lên, chỉ là việc dùng dao nĩa không thuận tay lắm.
Kiều Lạc Chỉ thoạt nhìn đã biết là quen tay, tự túc là hạnh phúc.
Lê Thiếu Chu nhìn cô gái ngồi đối diện, chủ động giúp đỡ: “Hay là để tớ cắt cho…”
“Không cần, không cần.” Khương Mịch Nhĩ chẳng buồn ngẩng đầu từ chối, dồn lực cắt mạnh xuống, dường như muốn đấu một trận sống chết với miếng bít tết.
Văn Thính Ngữ vốn ít nói, chỉ yên lặng lấy đồ ăn của mình, cả tảng thịt được cắt vuông vắn đều nhau y như bị ám ảnh cưỡng chế.
Lại nhìn sang hai con người nổi trội kia.
Chẳng cần Ngu Trĩ Nhất động tay, lúc miếng bít tết được đưa lên, Thời Dịch đã cầm dao nĩa cắt luôn cho cô: “Giờ vẫn còn nóng, em ăn cái khác trước đi.”
Mọi người: Chua quá đi mất…
Sau đó lại thấy cậu thả miếng thịt vào nồi nước sôi cho chín, lúc này bọn họ rốt cuộc phát hiện Thời Dịch cũng có cái không hiểu.
Ví dụ như…cậu không thể biết được rốt cuộc mấy thứ đồ này đã chín hay chưa.
Cả quá trình đều là Ngu Trĩ Nhất ở bên cạnh nói với cậu: “Thịt này đã chín rồi, món kia phải đợi thêm lúc nữa…Ấy món này không thể nấu lâu quá, nếu không thì dai lắm.”
Đây đúng là dáng vẻ một cô bạn gái hiền lành tiêu chuẩn!
Giải quyết xong chỗ bít tết và đồ ăn trên bàn thì mọi người cũng đã no lưng lửng.
Lê Thiếu Chu đặt bánh gato lên bàn: “Nào nào nào, bánh gato lên sàn!”
Hôm nay là sinh nhật Kiều Lạc Chỉ, bọn họ cùng góp tiền mua một cái bánh to mang đến chỗ hẹn. Mặc dù không thể hát chúc mừng ở nơi công cộng, nhưng châm nến ước nguyện thì vẫn có thể thực hiện được!
Khương Mịch Nhĩ nghịch ngợm quệt kem lên mặt Kiều Lạc Chỉ.
Kiều Lạc Chỉ không chịu thua thiệt, hai người lao vào đấu một hồi, Văn Thính Ngữ bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh nhìn một lát rồi lại đi ra lấy một ít đồ ăn.
Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ tạm dừng cuộc chiến, vào nhà vệ sinh rửa tay lau mặt.
Kiều Lạc Chỉ quay về bàn thấy có thêm pizza, bèn đến gắp một miếng cho vào miệng, cảm thấy mùi vị khá ngon.
“Nhất Nhất, cái này ăn được phết, cậu thử đi.”
Kiều Lạc Chỉ gắp một miếng cho cô, hai tay Ngu Trĩ Nhất đang bận nên vô thức hé miệng cắn.
“Ưm…”
Đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã cắn miếng pizza rồi, hai tay còn đang bóc vỏ tôm, dính đầy dầu không tiện cầm đũa.
Cái đĩa trước mặt thì chất đầy vỏ tôm, không tiện để pizza nữa. Thế là cô quay sang Thời Dịch ở bên cạnh, ý bảo cậu lấy miếng pizza khỏi miệng giúp cô.
Thời Dịch ngoảnh sang, chỉ thấy cô gái nhỏ đang cắn pizza nhích lại gần mình.
Dưới ánh đèn dìu dịu chiếu sáng, thiếu niên bỗng nghiêng người về phía trước, hé miệng cắn một chỗ khác của miếng pizza.
Kiều Lạc Chỉ kinh hãi đánh rơi cả chiếc đũa.
Khương Mịch Nhĩ vội bịt chặt miệng, sợ mình bật thốt lên bí mật không được để lộ ra.
Ngu Trĩ Nhất: Đã hóa đá—
=====
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có thể học tập phấn đấu cùng người mình thích thật sự là một chuyện cực kỳ hạnh phúc đó!
Anh giai đã tiến vào giai đoạn mới, bắt đầu rùi đóa~~~
Các cô thử đoán xem vì sao anh giai vẫn nói Nhất Nhất là em gái với mọi người?
Cái quyển truyện “Rung động với anh đó” là một quyển truyện dự định khác, vì chắc chắn Nhất Nhất không to gan đến mức dùng “Hôn anh” để đặt tên cho quyển truyện của mình đâu, hihihi. Hi Miêu là nữ chính trong quyển truyện đó, mọi người có thể đọc thử xem sao nhé.
(Này là phần văn án của truyện đôi Nhan Hi – Giang Trì Châu nha)
Lần đầu tiên thấy nhau, Giang Trì Châu đang chơi cùng nhóm anh em, gặp được Nhan Hi tay còn đang ôm bình sữa.
“Làm đổ bình sữa của nó đi, để nó biết thói đời hiểm ác!”
Giang Trì Châu thua cuộc, làm đổ bình sữa của Nhan Hi.
Nhan Hi mếu máo chạy về nhà, nhìn thấy bố làm mẹ giận nên phải quỳ bàn giặt.
Cô bé xiết chặt tay: “Sau này mình phải lấy Giang Trì Châu làm chồng, cho cậu ta biết thói đời hiểm ác!”
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ập vào trong áo bông, chỉ để lộ cái đầu nhỏ. Tim cô đập thình thịch, vừa thấy ấm áp vừa rung bồi hồi xao xuyến.
Biết rõ đây là một loại độc gây nghiện nhưng cô vẫn không thể từ chối được, dù chỉ một chút cũng không thể chối từ.
Vào lúc đặc biệt thế này, cô còn nghe được tiếng hâm mộ ở bên cạnh: “Anh xem bạn trai người ta ấm áp như thế, anh thì chỉ biết mỗi mình thôi!”
Bạn! Trai!
Những người qua đường kia hiểu lầm cô và Thời Dịch là một đôi đang yêu nhau.
Ngu Trĩ Nhất bình tĩnh quan sát biểu cảm của Thời Dịch, thấy ánh mắt cậu vẫn thản nhiên, vẻ mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không để bụng những lời này.
Haizzz…
Cô đang nghĩ gì thế này, Thời Dịch vẫn luôn nói với người khác cô là em gái mà.
Chẳng qua là cô có lòng tham thôi.
Tâm tình tốt ban đầu bị ảnh hưởng một chút xíu, nhưng cô tự an ủi mình, nhanh chóng quên bẵng đoạn nhạc đệm nho nhỏ vừa rồi.
Thang máy tòa chẵn lẻ(1) chia riêng, thang máy bên tòa chẵn xuống tầng 1 trước, dòng người lục tục tiến vào.
(1)Tòa chẵn lẻ giống như tòa A B bên Việt Nam.
Đến lượt hai người thì đã không còn đủ chỗ.
Vậy nên họ lẳng lặng đợi thêm một lượt nữa.
Ngu Trĩ Nhất thậm chí còn vì thế mà vui vẻ, mình có thể vờ lơ mơ để ôm lâu thêm một chút!
Thang máy đi xuống, Thời Dịch để cô đứng vào góc, lấy cơ thể mình chắn một hàng người chen chúc đi vào cho cô.
Tối hôm đó về nhà, Ngu Trĩ Nhất “tăng ca” viết chương mới cho tiểu thuyết, tình tiết phát triển đến sinh nhật mười bảy của mình, còn cả giây phút rung động khi ôm thiếu niên.
Đến khi biên tập chỉnh sửa chương mới xong xuôi, lúc đăng lên đã là 11 giờ 50 phút.
Sau đó cô load lại trang web, thấy một bình luận mới: Sinh nhật vui vẻ.
Vẫn là cái nick clone kia, đến giờ trên giá sách cũng chỉ lưu mỗi cuốn truyện này của cô.
Lớp 12 không có kỳ nghỉ đông, thời gian nghỉ từ lúc thi cuối kỳ trước đến khai giảng kỳ sau vỏn vẹn chỉ có bảy ngày, để nhóm học sinh có thể về nhà ăn tết.
Nhưng dù là nghỉ ăn tết mà ngày nào cũng bị một chồng bài tập vây quanh.
Bà ngoại thông cảm đứa cháu phải học hành vất vả, không để cho cô về quê.
Dù như thế nhưng đêm 30 và ngày mùng Một đầu năm Ngu Trĩ Nhất vẫn về ăn cơm tất niên, đón năm mới với bà ngoại.
Sau đó cô lại về nhà họ Thời, cùng ôn đề với Thời Dịch.
Bài tập hiện giờ đều là đủ loại sách và vở luyện tập, ngụp lặn trong biển đề, dù là người thông minh đến đâu thì khi làm bài cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định.
Thời Dịch đã từ chối việc nhà trường cử đi học, lòng vẫn kiên định với mục tiêu của mình.
Ngu Trĩ Nhất phấn đấu nỗ lực, chỉ để lúc thi đại học có thể phát huy ổn định, đỗ vào cùng trường với Thời Dịch.
Rốt cuộc thì câu nói kia phải nói như thế nào đây?
Dù lời tâm tình có nhiều đến đâu thì cũng không sánh bằng có cùng một tấm giấy báo trúng tuyển.
Ngu Trĩ Nhất cảm thấy câu nói này như đang nói hộ tâm tình của cô bây giờ, vậy nên không nề hà cực nhọc ôn đề, cho đến khi nhìn đề bài thì trong đầu tự động hiện lên đáp án.
Các môn chính trị, lịch sử, địa lý nói đơn giản cũng đơn giản, mà bảo phức tạp cũng phức tạp.
Lịch sử hoàn toàn dựa vào việc ghi nhớ, địa lý thì không cần chia ra để phân tích, còn chính trị… lúc làm đề chính trị thì phải chăm chú nghiền ngẫm đầu bài, chọn đúng phương hướng thì chính là câu trả lời chính xác, chọn nhầm phương hướng thì sẽ sai một li đi một dặm.
Đến thời điểm này thì thành tích của mọi người cơ bản đã định hình.
Điểm tổng hợp của Ngu Trĩ Nhất và Văn Thính Ngữ xêm nhau, hai người đều lọt top 5 lớp A16.
Điểm văn hóa của Khương Mịch Nhĩ luôn dao động trên dưới 400 điểm, cũng may cô là học sinh chuyên thể dục.
Còn một bạn khác trong phòng ký túc thì thành tích ở tầm trung, không cao không thấp.
Một bầu không khí học tập tốt thì có thể nâng cao hứng thú học hành, Khương Mịch Nhĩ ở chung với hai học sinh giỏi, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy sách vở ra học theo hai người, nhưng chỉ được một lúc lại ủ rũ cúi đầu nói: “Tớ từ bỏ, trời sinh tớ không phải dạng chăm học rồi.”
Ngu Trĩ Nhất khuyên nhủ: “Cậu kiên nhẫn một chút, dù sao thì cũng còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, kiên trì thêm chút nữa.”
Khương Mịch Nhĩ nghe xong ôm đầu lắc nguầy nguậy, biểu cảm đau khổ vật vã: “Không phải chứ không phải chứ, các cậu đừng cho là ba tháng cuối này tớ học hành thì có thể thi được điểm cao chứ!”
Ngu Trĩ Nhất bị dáng vẻ ngây ngô này của cô chọc cười.
Văn Thính Ngữ nâng gọng kính: “Mỗi người đều có sở trường của mình, đường này không được thì mình đổi đường khác đi.”
Khương Mịch Nhĩ bĩu môi: “Các cậu có biết học sinh cực giỏi lứa trước không?”
“Gì cơ?” Ngu Trĩ Nhất rất nể tình phụ họa câu hỏi của cô bạn.
Khương Mịch Nhĩ đứng lên, đôi tay vịn lên thành giường của Ngu Trĩ Nhất: “Nghe nói lứa học sinh trước có một người cực giỏi, là thủ khoa ban tự nhiên, vào đại học năm thứ nhất thì mải chơi không học đủ tín chỉ, năm hai lưu ban, năm ba thì bị đuổi, cuối cùng lại quay về tham gia thi đại học, lại trở thành thủ khoa một lần nữa! Thậm chí điểm thi lại còn cao hơn điểm thi lần đầu!”
Ngu Trĩ Nhất quay sang nhìn cô, tiếp lời.
“Đỉnh như vậy cơ à?”
“Ừa, đến tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.” Khương Mịch Nhĩ nhún vai giơ tay: “Bởi vậy mới thấy được, có những người trời sinh ra đã hợp học hành, mà tớ lại không phải.”
Học sinh dốt từ bỏ điều trị.
Khương Mịch Nhĩ quyết định không dây dưa với hai con mọt sách này nữa, trèo lên giường mình nghịch điện thoại lướt weibo, buông tấm màn xuống chả ai nhìn thấy gì.
Cô lướt lướt, chợt thấy beauty blogger “Hi Miêu” mà mình đang theo dõi đăng một bài weibo không thuộc mảng làm đẹp: Bỗng nhiên lướt thấy một quyển truyện dài kỳ về thanh mai trúc mã, trái ngược hoàn toàn với trúc mã của tôi luôn, gato quá đi mất (nhãn dán hình quả chanh)
Khương Mịch Nhĩ không có trúc mã, nhưng bạn cùng phòng của cô thì có mà! Liếc thấy bốn chữ “thanh mai trúc mã” là cô không kìm được click vào.
Giới thiệu ngắn gọn của truyện là vài đoạn rất ấm áp, các từ như bánh sinh nhật, quạt điện mini, học cùng lớp từ bé hấp dẫn tầm mắt của Khương Mịch Nhĩ, đặc biệt là nhân vật trong truyện được đặt tên là Tư Diệc, Dụ Tri(2)
(2)Đặt lái với tên của Thời Dịch và Trĩ Nhất).
“Hơ…Tình tiết trong truyện này sao quen thế nhỉ.” Khương Mịch Nhĩ khẽ thốt lên ngạc nhiên, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó!
Cô dò theo tên nhân vật chính, cuối cùng tìm được một cuốn tiểu thuyết có tên là “Rung động với anh đó”
Đọc vài chương, cô đã hoàn toàn khẳng định được nguyên mẫu nhân vật của tiểu thuyết này chính là cái người cùng phòng nằm đối diện với cô – Ngu Trĩ Nhất!
Khương Mịch Nhĩ kích động vén màn lên, ngạc nhiên mừng rỡ chia sẻ: “Nhất Nhất, tớ phát hiện có người lấy nguyên mẫu cậu và Thời Dịch để viết một tiểu thuyết thanh mai trúc mã nè!”
Ngu Trĩ Nhất vừa mới chuẩn bị đặt bút viết từ đơn tiếng Anh kéo một đường mực dài trên vở.
“Cậu…thấy gì rồi?” Cô hơi không dám tin cái cuốn truyện lèo tèo vài lượt đọc của mình mà lại có thể bị Khương Mịch Nhĩ phát hiện? Lúc này hỏi cô bạn đến giọng cũng run run.
Khương Mịch Nhĩ hào hứng chạy đến bên giường cô, chìa điện thoại ra: “Cậu xem đi, cái cuốn truyện này tuyệt đối là cậu với Thời Dịch.”
Văn Thính Ngữ gần đó bịt tai lại, đại khái là không muốn nghe mấy lời ngốc nghếch.
Người bình thường gặp phải chuyện này, suy nghĩ đầu tiên sẽ là lẽ nào đây chính là câu chuyện của chính tác giả? Sao cô nàng này lại nghĩ là người khác có thể viết tỉ mỉ rõ ràng chuyện từ bé đến lớn của Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch được chứ.
Khương Mịch Nhĩ cũng chẳng suy xét kỹ vấn đề, thậm chí còn nóng lòng muốn chia sẻ với nhóm bạn: “Tớ muốn gửi truyện này cho Kiều Kiều, bảo cậu ấy cũng đọc thử xem.”
Ngu Trĩ Nhất vội vàng vươn tay ngăn cản: “Đừng, đừng, đừng! Đừng gửi!”
“Sao thế?”
“Đó là…” Ngu Trĩ Nhất cắn răng, bất đắc dĩ thừa nhận: “Đó là truyện tớ viết.”
Khương Mịch Nhĩ sửng sốt hồi lâu, mãi sau mới kêu lên một tiếng: “Hả?”
Sau đó Khương Mịch Nhĩ tốn gần một tiếng đồng hồ đọc một lèo đến chương mới nhất của truyện.
Cô hiểu rồi…
Hiểu ra toàn bộ rồi.
Thì ra Ngu Trĩ Nhất vẫn luôn yêu thầm người lớn lên từ bé với mình – Thời Dịch!
Vốn muốn chia sẻ cuốn truyện này với bạn, nhưng giờ không thể làm thế được nữa, thậm chí còn muốn giữ bí mật cho Ngu Trĩ Nhất.
Khương Mịch Nhĩ bịt chặt miệng, thầm cảnh cáo mình sau này không được nói năng linh tinh nữa.
“Nhất Nhất cậu yên tâm, chắc chắn tớ sẽ không nói với người khác đâu!”
“Chỉ là bên Hi Miêu có rất nhiều người theo dõi, nói không chừng…”
Không cần Khương Mịch Nhĩ nói xong, Ngu Trĩ Nhất đã phát hiện lượng người đọc tiểu thuyết của mình tăng đột biến!
Mặc dù vẫn chỉ loanh quanh hơn một trăm lượt, nhưng hôm nay tăng hẳn 20, 30 lượt, tính ra nhiều hơn hẳn mọi ngày.
Ở thời đại internet phát triển, có đôi khi thời tới cản không nổi.
Ví dụ như cuốn tiểu thuyết của Ngu Trĩ Nhất.
Bài weibo blogger Hi Miêu đăng lên được nhóm người theo dõi nhìn thấy, vừa hay họ cũng thích đọc tiểu thuyết, thế là các cô lùng tìm cuốn truyện này, phát hiện vài tình tiết ấm áp trong truyện chạm đến lòng người đọc.
Dần dần, lượng đọc truyện của Ngu Trĩ Nhất nhiều lên.
Một ngày nọ, cô nhận được tin nhắn từ một trang web, là tin nhắn ký hợp đồng biên tập.
Văn của cô…thế mà lại đạt được tiêu chuẩn ký kết hợp đồng!
Tuy cô viết chương mới rất chậm, nhưng dường như các độc giả bắt được tín hiệu tình cảm của cặp đôi người thật nên tác phẩm cũng bắt đầu nổi tiếng hơn trong giới văn học mạng.
Sau đó mọi chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp, người đọc truyện ngày càng nhiều, bình luận giục chương mới cũng tăng lên, còn có cả “thổ hào” tặng thưởng để tác giả viết chương mới.
Ngu Trĩ Nhất được yêu thích mà đâm lo sợ.
Ngày nọ mở khoản thu nhập hàng tháng ra xem, tự dưng lại có 2000 tệ?
Thậm chí thu nhập ngày càng tăng lên.
Là độc giả trung thành đầu tiên, Văn Thính Ngữ đề nghị: “Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến việc viết tiểu thuyết sao? Cậu có thể viết một quyển khác, còn quyển này ra chương mới từ từ là được.”
“Sắp thi đại học đến nơi rồi, bận quá không có thời gian viết ấy.”
“Cũng đúng, thế thì đợi thi xong rồi nói tiếp.”
Mặc dù giờ chưa thể viết ngay quyển mới, nhưng với tiền lợi nhuận mà “Rung động với anh đó” thu được thì rốt cuộc Ngu Trĩ Nhất cũng có tiền tiêu vặt của riêng mình.
Để thuận lợi thi đỗ cùng một trường, Thời Dịch dán đầy kiến thức lên trên bàn, Ngu Trĩ Nhất đứng lên ngồi xuống, bất kể làm chuyện gì thì chỉ cần ngẩng đầu là có thể củng cố kiến thức.
“Hôm nay còn mấy bài chưa làm?”
“Dạ, năm sáu bài ạ.”
Cô sắp xếp các bài thi đã làm theo trình tự, còn đặc biệt lấy một cuốn vở để ghi lại bài sai. Để bảo đảm cô không mắc lỗi nữa, Thời Dịch sẽ ra đề bài tương tự để kiểm tra, thấy cô làm đúng mới thôi.
Tuy Thời Dịch tốn khá nhiều thời gian cho Ngu Trĩ Nhất, nhưng khi củng cố kiến thức cho cô cũng là lúc cậu ôn lại kiến thức của mình.
Ngu Trĩ Nhất cảm thấy, cái cảm giác được cùng với người mình thích học tập tiến bộ hơn…thật sự tốt vô cùng!
Cách kỳ thi đại học chỉ còn một tháng thì cũng sắp đến sinh nhật Kiều Lạc Chỉ.
“Cuối tuần này là sinh nhật Kiều Kiều, Kiều Kiều bảo muốn đến chỗ buffet bít tết ăn một bữa, coi như là cổ vũ mọi người trước kỳ thi. Cậu ấy bảo bọn mình đi cả.”
“Thế thì đi thôi.”
Học cùng nhau nhiều năm rồi, chúc mừng sinh nhật là điều đương nhiên.
Kiều Lạc Chỉ đã được các bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật trước, hôm chủ nhật chỉ mời nguyên lớp 10A2 của bọn họ.
Thời Dịch, Lê Thiếu Chu, còn cả nhóm cô bạn cùng phòng ký túc hồi lớp 10.
Ngu Trĩ Nhất, Văn Thính Ngữ và Khương Mịch Nhĩ hẹn nhau sáng hôm đó đi đặt bánh gato, thế là mới sáng sớm đã dắt nhau ra ngoài.
Văn Thính Ngữ có chuyện đột xuất, nói là sẽ đến vào giờ hẹn. Chỉ còn lại hai người Ngu Trĩ Nhất và Khương Mịch Nhĩ chen chúc trong cửa hàng bánh chọn một cái trang trí trời xanh mây trắng, thời gian sau đó là ngồi đợi làm bánh.
“Chắc là hết một tiếng ấy nhỉ.”
Ngu Trĩ Nhất thấy hứng thú với quá trình làm bánh bèn đứng xem.
Khương Mịch Nhĩ thì không có kiên nhẫn ấy, chọn xong mẫu bánh thì ngồi xuống ghế nghịch điện thoại.
“Tớ chợt nhớ ra, hình như Lê Thiếu Chu ở gần đây đó!”
Cô gửi tin nhắn QQ sang cho Lê Thiếu Chu, cậu chàng nhanh chóng nhắn lại: “Các cậu đang ở đâu?”
Khương Mịch Nhĩ nhắn tên cửa hàng bánh kèm định vị: “Ở xxxxx.”
Lê Thiếu Chu vừa mới chạy bộ về, thấy tin nhắn Khương Mịch Nhĩ bèn tắm vội, mặc T-shirt vào rồi ra ngoài.
Khương Mịch Nhĩ đang ngồi nhìn thấy Lê Thiếu Chu, đứng bật dậy kêu gào: “A, rốt cuộc tớ không phải ngồi một mình buồn chán nữa rồi!”
“Mình cậu ở đây à?”
“Không phải, Nhất Nhất cũng ở đây, nhưng cậu ấy đang xem thợ làm bánh.”
Hai người cùng quay vào trong nhìn, ăn ý liếc nhau, lắc đầu.
Thôi kệ đi, hai người họ đều không phải là người có kiên nhẫn.
Lê Thiếu Chu cào tóc, lúc này Khương Mịch Nhĩ mới phát hiện tóc cậu vẫn đang ướt nhẹp.
“Sao tóc cậu ướt thế?”
Lê Thiếu Chu làm động tác, cố ý thể hiện góc nghiêng đẹp nhất cho cô nhìn, hất tóc: “Lúc cậu nhắn cho tớ thì tớ vừa chạy bộ về, vội đến tìm cậu nên mới thế.”
Con gái thông thường nghe được con trai bày tỏ sự coi trọng đối với mình thì có thể sẽ thấy xấu hổ, hoặc là rung rinh.
Nhưng Khương Mịch Nhĩ sau khi nghe câu nói khiến người ta cảm động này, giơ ngón tay cái lên với cậu, khen ngợi: “Đỉnh!”
Lê Thiếu Chu: “…”
Cái đồ ngu ngốc!
Cậu thầm thở dài, biết Khương Mịch Nhĩ cảm thấy buồn chán, thế là lôi điện thoại ra: “Chơi một ván không?”
Khương Mịch Nhĩ cho cậu một ánh mắt “vẫn là cậu hiểu tớ”, mở game: “Chơi!”
Hai người bọn họ không may mắn lắm, đồng đội cùng nhóm với họ vừa kém vừa dốt, thậm chí có người mở mic nói một hai câu, giọng nói nghe cứ như là học sinh cấp 1.
Học sinh cấp 1 chơi game…
Khương Mịch Nhĩ chơi hai ván rồi thoát luôn: “Không chơi nữa, không chơi nữa, đồng đội thế này chơi chán kinh.”
Chơi trò này xong thì người cô cũng nóng lên.
Khương Mịch Nhĩ ho nhẹ, hắng giọng: “Cậu khát không? Tớ muốn đi mua trà sữa.”
Lê Thiếu Chu cũng thoát game, cất điện thoại: “Đi thôi.”
“Chờ tí, tớ hỏi Nhất Nhất muốn uống gì.” Khương Mịch Nhĩ chạy vào trong: “Nhất Nhất, bọn tớ muốn đi mua trà sữa, cậu muốn uống gì, tớ mua giúp cho cậu.”
“Không cần đâu, giờ tớ không muốn uống.”
“OK.”
Các cô đã chơi với nhau ba năm, cũng không nói những lời khách sáo, bảo không uống chính là thật sự không muốn uống, Khương Mịch Nhĩ cũng không ép buộc, xoay người ra khỏi nơi làm bánh.
Khương Mịch Nhĩ nghĩ có lẽ Lê Thiếu Chu khá quen với khu này, đi được hai bước lại lùi về bên cậu: “Cậu có biết chỗ nào gần đây bán trà sữa không?”
Lê Thiếu Chu nhìn xung quanh phân tích địa điểm, rốt cuộc nhớ ra: “Đi thẳng, có một ngã tư, đi qua đường là đến.”
Hai người cùng bước về phía trước, lúc sắp sang đường, Khương Mịch Nhĩ vui mừng chỉ sang đối diện: “Tớ nhìn thấy rồi!”
Sau đó cô lập tức chú ý thấy người đi trên vạch kẻ sang đường đã sắp đến bên kia.
“Úi, đèn xanh còn 6 giây thôi, nhanh nhanh!” Khương Mịch Nhĩ nhìn đèn xanh nhấp nháy, vô thức kéo tay Lê Thiếu Chu chạy băng sang đường.
Đến khi sang được đường, Khương Mịch Nhĩ ngước cổ nhìn tên quán, hoàn toàn không chú ý đến tay mình còn đang nắm lấy tay người nào đó.
Ánh mắt Lê Thiếu Chu rơi xuống chỗ hai bàn tay lồng vào nhau, chột dạ liếc sang cô gái chỉ chăm chăm vào quán trà sữa, ngón tay cứng ngắc không dám cử động.
Chỉ sợ mình vừa động đậy sẽ bị cô phát hiện.
—
Bánh gato sắp xong, thợ làm bánh bắt đầu trang trí, hoàn tất công việc.
Ngu Trĩ Nhất ra bên ngoài ngồi chờ.
Đợi bánh, cũng đợi luôn Khương Mịch Nhĩ và Lê Thiếu Chu quay lại.
Lúc này có một ông cụ già cả chầm chậm đi vào cửa hàng, nhìn những cái bánh mẫu trong tủ kính, cuối cùng chỉ vào một cái bánh gato nho nhỏ đã được trang trí hoàn thiện, hỏi người bán: “Cái bánh này bao nhiêu tiền thế?”
“39 tệ.”
Ông cụ nghe giá tiền vậy thì cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Dường như không muốn từ bỏ, ông lại tìm một cái nhỏ hơn, nhưng giá cái bánh đó cũng đã 29 tệ.
Dù cái này ít hơn cái kia 10 tệ, nhưng đối với những người già này mà nói, tốn hai, ba mươi tệ để mua một cái bánh gato nhỏ bằng bàn tay thì đúng thật là không nỡ.
“Bà chủ, có thể bán rẻ một chút không?”
“Không được ạ, giá cả ở đây đều được niêm yết rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật cháu gái tôi, con bé luôn muốn ăn bánh gato…” Qua lời ông cụ kể có thể cảm nhận được sự chua xót trong cuộc sống.
Nhưng nhân viên cửa hàng vẫn phải từ chối theo quy định: “Thành thật xin lỗi ông ạ, quả thực đây là giá niêm yết rồi, ông gọi cháu là bà chủ nhưng thực ra chúng cháu cũng chỉ là người đi làm thuê cho ông chủ thôi ạ.”
Ông lão không nhìn bánh gato nữa, khom lưng, bước chầm chậm ra khỏi cửa hàng.
Nhớ đến sự mất mát và bất đắc dĩ trên khuôn mặt ông cụ, Ngu Trĩ Nhất chợt mềm lòng, bảo nhân viên gói cái bánh gato dâu tây sữa chua 39 tệ kia, đuổi theo đưa cho ông lão.
“Thế này không được đâu…Không được đâu…”
“Ông ơi, ông chủ bảo hôm nay muốn làm việc thiện, quyết định tặng cái bánh này cho ông ạ.”
“Cháu gái à, cháu đừng dọa ông.”
“Thật đấy ạ, ông cứ nhận đi.”
Không phải ông cụ sợ bị lừa, mà là cảm thấy người tốt bụng làm việc tốt không cần báo ơn khiến ông nhận lấy thì ngại.
Nhưng Ngu Trĩ Nhất cứ một mực phải đưa cho bằng được, cuối cùng ông lão đỏ hoe mắt nhận lấy ý tốt của cô, cứ nói cảm ơn với cô không ngừng.
Ngu Trĩ Nhất vội vàng nâng ông: “Không có gì đâu ạ, chúc cháu gái ông sinh nhật vui vẻ.”
Cô chỉ là… nhớ đến chính mình khi còn bé.
Cô nghĩ, có khi nào bà ngoại cũng từng vào cửa hàng bánh để mua cho cô một cái bánh sinh nhật, nhưng cuối cùng vì cuộc sống khổ cực mà phải chọn một cách khác để mừng sinh nhật cho cô?
Cô rất may mắn khi có Thời Dịch, chàng thiếu niên hào hoa phong nhã ấy đã chữa lành thời thơ ấu của cô.
—
Bánh gato làm xong, Lê Thiếu Chu cam chịu làm phận “cu li” xách bánh, ba người cùng đi đến nơi hẹn.
Lúc bọn họ đến nơi thì vừa hay gặp Thời Dịch.
Kiều Lạc Chỉ đã đến trước giờ hẹn, Văn Thính Ngữ đến muộn một chút nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Chỗ ngồi được sắp xếp như sau, ba người Lê Thiếu Chu, Thời Dịch, Ngu Trĩ Nhất ngồi một hàng, đối diện là chỗ của Khương Mịch Nhĩ, Kiều Lạc Chỉ và Văn Thính Ngữ.
Mỗi người gọi một phần bít tết không giống nhau, luân phiên đi lấy đồ ăn mình ưa thích.
Trên chiếc bàn dài bày đầy khay đựng thức ăn, bên trong lại chứa những món ăn khác nhau. Bít tết lần lượt được đưa lên, chỉ là việc dùng dao nĩa không thuận tay lắm.
Kiều Lạc Chỉ thoạt nhìn đã biết là quen tay, tự túc là hạnh phúc.
Lê Thiếu Chu nhìn cô gái ngồi đối diện, chủ động giúp đỡ: “Hay là để tớ cắt cho…”
“Không cần, không cần.” Khương Mịch Nhĩ chẳng buồn ngẩng đầu từ chối, dồn lực cắt mạnh xuống, dường như muốn đấu một trận sống chết với miếng bít tết.
Văn Thính Ngữ vốn ít nói, chỉ yên lặng lấy đồ ăn của mình, cả tảng thịt được cắt vuông vắn đều nhau y như bị ám ảnh cưỡng chế.
Lại nhìn sang hai con người nổi trội kia.
Chẳng cần Ngu Trĩ Nhất động tay, lúc miếng bít tết được đưa lên, Thời Dịch đã cầm dao nĩa cắt luôn cho cô: “Giờ vẫn còn nóng, em ăn cái khác trước đi.”
Mọi người: Chua quá đi mất…
Sau đó lại thấy cậu thả miếng thịt vào nồi nước sôi cho chín, lúc này bọn họ rốt cuộc phát hiện Thời Dịch cũng có cái không hiểu.
Ví dụ như…cậu không thể biết được rốt cuộc mấy thứ đồ này đã chín hay chưa.
Cả quá trình đều là Ngu Trĩ Nhất ở bên cạnh nói với cậu: “Thịt này đã chín rồi, món kia phải đợi thêm lúc nữa…Ấy món này không thể nấu lâu quá, nếu không thì dai lắm.”
Đây đúng là dáng vẻ một cô bạn gái hiền lành tiêu chuẩn!
Giải quyết xong chỗ bít tết và đồ ăn trên bàn thì mọi người cũng đã no lưng lửng.
Lê Thiếu Chu đặt bánh gato lên bàn: “Nào nào nào, bánh gato lên sàn!”
Hôm nay là sinh nhật Kiều Lạc Chỉ, bọn họ cùng góp tiền mua một cái bánh to mang đến chỗ hẹn. Mặc dù không thể hát chúc mừng ở nơi công cộng, nhưng châm nến ước nguyện thì vẫn có thể thực hiện được!
Khương Mịch Nhĩ nghịch ngợm quệt kem lên mặt Kiều Lạc Chỉ.
Kiều Lạc Chỉ không chịu thua thiệt, hai người lao vào đấu một hồi, Văn Thính Ngữ bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh nhìn một lát rồi lại đi ra lấy một ít đồ ăn.
Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ tạm dừng cuộc chiến, vào nhà vệ sinh rửa tay lau mặt.
Kiều Lạc Chỉ quay về bàn thấy có thêm pizza, bèn đến gắp một miếng cho vào miệng, cảm thấy mùi vị khá ngon.
“Nhất Nhất, cái này ăn được phết, cậu thử đi.”
Kiều Lạc Chỉ gắp một miếng cho cô, hai tay Ngu Trĩ Nhất đang bận nên vô thức hé miệng cắn.
“Ưm…”
Đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã cắn miếng pizza rồi, hai tay còn đang bóc vỏ tôm, dính đầy dầu không tiện cầm đũa.
Cái đĩa trước mặt thì chất đầy vỏ tôm, không tiện để pizza nữa. Thế là cô quay sang Thời Dịch ở bên cạnh, ý bảo cậu lấy miếng pizza khỏi miệng giúp cô.
Thời Dịch ngoảnh sang, chỉ thấy cô gái nhỏ đang cắn pizza nhích lại gần mình.
Dưới ánh đèn dìu dịu chiếu sáng, thiếu niên bỗng nghiêng người về phía trước, hé miệng cắn một chỗ khác của miếng pizza.
Kiều Lạc Chỉ kinh hãi đánh rơi cả chiếc đũa.
Khương Mịch Nhĩ vội bịt chặt miệng, sợ mình bật thốt lên bí mật không được để lộ ra.
Ngu Trĩ Nhất: Đã hóa đá—
=====
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có thể học tập phấn đấu cùng người mình thích thật sự là một chuyện cực kỳ hạnh phúc đó!
Anh giai đã tiến vào giai đoạn mới, bắt đầu rùi đóa~~~
Các cô thử đoán xem vì sao anh giai vẫn nói Nhất Nhất là em gái với mọi người?
Cái quyển truyện “Rung động với anh đó” là một quyển truyện dự định khác, vì chắc chắn Nhất Nhất không to gan đến mức dùng “Hôn anh” để đặt tên cho quyển truyện của mình đâu, hihihi. Hi Miêu là nữ chính trong quyển truyện đó, mọi người có thể đọc thử xem sao nhé.
(Này là phần văn án của truyện đôi Nhan Hi – Giang Trì Châu nha)
Lần đầu tiên thấy nhau, Giang Trì Châu đang chơi cùng nhóm anh em, gặp được Nhan Hi tay còn đang ôm bình sữa.
“Làm đổ bình sữa của nó đi, để nó biết thói đời hiểm ác!”
Giang Trì Châu thua cuộc, làm đổ bình sữa của Nhan Hi.
Nhan Hi mếu máo chạy về nhà, nhìn thấy bố làm mẹ giận nên phải quỳ bàn giặt.
Cô bé xiết chặt tay: “Sau này mình phải lấy Giang Trì Châu làm chồng, cho cậu ta biết thói đời hiểm ác!”
Bình luận facebook