Editor: Tường An
“Nghe nói đây là hội đấu giá lớn nhất Ma thành, thường có một số vật trân quý được mang ra đấu giá, Bạch Trạch, chúng ta vào xem trong đó rốt cuộc có gì.”
Dứt lời, Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
Nam nhân tóc trắng như tuyết, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhu, hơi rũ mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh, thanh âm dịu dàng ấm áp…
“Nguyệt Nhi, vậy chúng ta đi vào xem, hội đấu giá ở Ma thành rốt cuộc có thứ gì.”
Mộ Như Nguyệt nhẹ gật đầu, vừa định cùng nam nhân đi vào thì bỗng nghe thấy một thanh âm bén nhọn chói tai truyền đến…
“Nha, đây không phải là thê tử chưa cưới của Thất hoàng đệ kia sao? Thế nào? Nhanh như vậy đã tìm nam nhân khác, muốn cho Thất hoàng đệ của ta đội nón xanh?”
Ngũ hoàng tử Vưu Kỳ được một đám người vây quanh, đi về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt âm hiểm quét qua Bạch Trạch, đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc.
“Có điều, nam nhân này nhìn mong manh gầy yếu như vậy liệu có thể thỏa mãn ngươi không? Ha ha!”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống nhưng không nói thêm gì, nàng quay đầu nhìn Bạch Trạch, nói: “Bạch Trạch, chúng ta đi thôi.”
Thấy Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới mình, sắc mặt Ngũ hoàng tử lạnh lùng, quát lớn: “Các ngươi đứng lại, ai cho phép các ngươi rời đi?”
Bước chân hơi ngừng lại, Mộ Như Nguyệt đưa lưng về phía Vưu Kỳ, lúc này hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng.
Nhưng giờ khắc này bất kì ai cũng có thể cảm nhận được hàn khí trên người nữ tử…
“Ta khuyên ngươi một câu, đừng quá tự tin, không ai biết trước được sau này sẽ thế nào.”
“Ha ha!” Vưu Kỳ cười phá lên, khinh miệt nói: “Ngươi đang giáo huấn ta sao? Nữ nhân, ta cũng khuyên ngươi đừng đi theo Thất hoàng đệ kia của ta, nếu không, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết cái gì gọi là hội hận!”
Đáy mắt Vưu Kỳ lộ ra sát khí âm lãnh, tươi cười trào phúng.
“Huống chi, bất luận là Thất hoàng đệ của ta hay nam nhân mong manh yếu đuối này đều có vẻ không thỏa mãn được ngươi, bất quá, ta không ngại ngươi đến tìm ta, ha ha!”
Yếu đuối mong manh?
Không biết sau khi những người đó biết thực lực của Bạch Trạch, có thể trực tiếp bị dọa ngất hay không…
Từ khi Vưu Kỳ xuất hiện, nụ cười trên mặt Bạch Trạch đã biến mất, hắn lúc này tựa như thần tiên cao cao tại thượng, ngạo nghễ đứng giữa cuồng phong.
“Bạch Trạch.” Mộ Như Nguyệt cầm tay Bạch Trạch, thản nhiên nói: “Không cần phải so đo với một con chó điên, mà hiện giờ cũng không phải lúc so đo với hắn…”
Sắc mặt Ngũ hoàng tử hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi nói ai là chó điên? Tiện nhân, đừng tưởng có Thất hoàng đệ làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm, ta nói cho ngươi biết, ở Ma giới hắn căn bản chẳng là gì cả, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta cho hắn rơi đài!”
Vưu Kỳ nghiến răng nghiến lợi mắng ầm lên.
Trong suy nghĩ của hắn, nữ nhân này căn bản không có tư cách so được với mình…
Oanh!
Trên người Bạch Trạch lộ ra khí thế cường đại như cuồng phong thổi quét, nếu không có Mộ Như Nguyệt giữ hắn lại, sợ là Ngũ hoàng tử đã biến thành một cỗ thi thể…
“Ở đây xảy ra chuyện gì? Hình như bổn cung đến không đúng lúc thì phải.”
Đột nhiên, một thanh âm ưu nhã, cao quý từ phía sau truyền đến.
Tất cả mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ tử ăn mặc hoa lệ được nha hoàn dìu đỡ, chậm rãi đi tới.
Bình luận facebook