Editor: Tường An
"Láo xược!"
Vương tước giận tím mặt, khí thế cường đại đánh về phía Linh Vân.
"Loại nha đầu không có gia giáo như ngươi mà cũng dám so với nữ nhi ta, nữ nhi ta là vương hậu tương lai, ngươi ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng không có, còn đem sư phụ ngươi ra nói! Sư phụ ngươi là cái thá gì? Nếu nàng dám xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định đem nàng bầm thây vạn đoạn, khiến nàng biết vì mình quản giáo không nghiêm mà mang đến tai họa!"
Giờ khắc này, hai mắt vương tước đỏ bừng, bộ dáng như muốn ăn thịt người.
Hắn vừa dứt lời, một thanh âm vận đạm phong khinh liền truyền đến...
"Nga? Ta cũng muốn biết, ngươi làm thế nào đem ta bầm thây vạn đoạn."
Không trung bị tách ta một khe hở, thanh âm kia vừa dứt, một cỗ lực lượng cường đại xuyên qua khe hở đánh vào ngực vương tước...
Vương tước chưa kịp phản ứng lại thì đã bay ra ngoài như diều đứt dây, rơi mạnh xuống đất.
Mọi người ngây ngốc tại chỗ, một lúc sau mới ngửa đầu nhìn lại...
Một thân ảnh màu vàng bước ra từ khe hở.
Đó là một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, năm tháng không hề lưu lại bất kì dấu vết gì trên dung nhan của nàng, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhưng càng kinh ngạc hơn chính là lực lượng cường đại tản ra từ trên người nàng...
Lực lượng này rõ ràng còn mạnh hơn vương tước.
"Hoa... Hoa phu nhân?"
Vương tước ngây dại, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động.
Tại sao Hoa phu nhân lại xuất hiện ở đây?
Tuy vương tước tự xưng là đệ nhị cường giả ở địa ngục, nhưng đứng trên hắn, ngoài vương ra còn có Hoa phu nhân này.
Chỉ vì Hoa phu nhân không màng danh lợi, ẩn cư núi rừng, cho nên không ai biết thực lực chân chính của nàng!
Nhưng lại không có ai dám xem thường nàng...
"Sư phụ!"
Vừa thấy Hoa phu nhân xuất hiện, trong lòng Linh Vân vui mừng khôn xiết, vội vàng hô lên.
Sư phụ?
Vương tước muốn hỏng mất, Hoa phu nhân lại là sư phụ của Linh Vân...
Thân thể Hoa phu nhân chợt lóe, hạ xuống trước mặt Linh Vân, giơ tay vuốt đầu nàng, ánh mắt nhu hòa: "Vân Nhi, ngươi không sao chứ?"
"Sư phụ", Linh Vân ủy khuất nói, "Bọn họ khi dễ ta! Đặc biệt là nữ nhân Bạch Yên kia, đã không thừa nhận giết hại cha mẹ ta, còn nói ta vì nhìn trúng vị trí vương tước mới bôi nhọ nàng! Một vương tước mà thôi, lại chẳng phải đế vương, có gì đặc biệt hơn người? Ta là đồ đệ của người, còn thèm vị trí vương tước kia sao?"
"Nga?" Hoa phu nhân nhướng mày, quét mắt về phía Bạch Yên: "Thân phận đồ nhi của ta còn thấp hơn vị trí vương tước sao? Đám mắt chó nhìn người thấp các ngươi, hôm nay ta sẽ báo thù rửa hận cho người thân của Vân Nhi!"
Nếu lúc trước mọi người đều tin tưởng Bạch Yên thì lúc này, mọi người lại không thể không hoài nghi.
Hoa phu nhân là ai? Lấy thân phận của nàng, muốn lấy mạng vương tước không phải dễ như trở bàn tay sao, cần gì phải nối dối? Theo như tình huống này, có thể Bạch Yên thật sự đã giết hại người nhà Linh Vân...
"Hoa phu nhân!" sắc mặt vương tước lạnh lẽo, không hề sợ hãi nói: "Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh nhưng nếu so với vương, ai thắng ai thua còn chưa biết được, ta là người hoàng thành, ngươi muốn giết chúng ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy..."
"Không sai!"
Nghe vương tước nói vậy, Mộ Như Nguyệt không khỏi cười khẽ: "Đánh chó đúng là phải ngó mặt chủ, dù sao ở hoàng thành, vương tước cũng là một con chó biết cắn người, có điều, hình như chủ nhân của ngươi đã trở lại, Hoa phu nhân, ngươi có thể hỏi ý kiến chủ nhân hắn..."
Vương tước sửng sốt, đúng lúc này, hơi thở quen thuộc dần đến gần, xuất hiện trước mặt bọn họ...
Bình luận facebook