Editor: Tường An
Dạ Vô Trần chăm chú nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, cuối cùng vẫn gật gật đầu: "Được, ta chờ nàng, dù là ngàn năm vạn năm ta đều chờ, bây giờ nàng cứ yên tâm luyện chế trận pháp, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không để bất kì ai tổn thương nàng!"
"Hừ!" ma thú chí tôn hừ lạnh, "Ta khuyên các ngươi đừng uổng công phí sức, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết tại đây, ta muốn san bằng toàn bộ đại lục này!"
Chỉ cần nghĩ đến có thể báo mối thù năm đó, trong lòng ma thú chí tôn liền kích động, điên cuồng nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhưng hắn còn chưa tới gần Mộ Như Nguyệt thì đã bị một thân ảnh ngăn trước mặt.
"Ngươi cản ta? Tốt, vậy ta sẽ giết ngươi trước, dù sao hôm nay ta cũng sẽ giết hết tất cả các ngươi! Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết quá thống khoái! Ha ha!"
Ma thú chí tôn cười dữ tợn, kiếm khí mạnh mẽ chém về phía Dạ Vô Trần.
Phanh!
Dạ Vô Trần giơ tay đỡ kiếm khí chém tới, nhưng bởi vì lực lượng của ma thú chí tôn quá mạnh, kiếm khí xuyên thẳng vào lục phủ ngũ tạng, hắn lập tức phun một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ mặt đất như những đóa hoa hồng nở rộ...
"Ân?"
Ma thú chí tôn nhíu mày, không ngờ Dạ Vô Trần lại có thể đỡ được một chiêu của mình, chẳng qua, như vậy mới thú vị, không phải sao?
"Ngươi có thể đỡ được một lần, không biết lần thứ hai sẽ thế nào, ha ha?"
Lúc này, chúng ma thú cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.
Máu tươi nhiễm đỏ cả ngọn núi, xa xa nhìn lại cực kỳ ghê người.
Dạ Tư Hoàng đứng trên đầu hắc long, nhẹ nhàng giơ tay lên, một đạo kiếm khí chém về phía ma thú dưới mặt đất, ma thú kia còn chưa kịp phản ứng thì đã đi đời nhà ma.
Dù Huyết Nhi mới năm tuổi, thực lực chưa đủ cường đại, nhưng có vòng ngọc hộ thân nên không có ma thú nào có thể tổn thương nàng.
Hoa phu nhân biết Vô Vong là phụ thân của Mộ Như Nguyệt, cho nên từ đầu đến cuối vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ hắn, hơn nữa, Dạ Vô Trần thực lực cường đại, có hắn ở đây tất nhiên sẽ không để Mộ Như Nguyệt bị thương, điểm này nàng rất yên tâm.
Nhưng tình huống những người khác thì không tốt như vậy.
Đàn ma thú cường đại như thế, bình thường mấy ai có thể nhìn thấy? Dựa vào thực lực của bọn họ có thể chống đỡ đến lúc này đã là không tệ rồi, mỗi người đều mình đầy thương tích, có người còn thiếu tay gãy chân.
Nhưng tất cả bọn họ, không ai muốn từ bỏ.
Bởi vì một khi bọn họ từ bỏ, đám ma thú sẽ công kích Dạ Vô Trần và Mộ Như Nguyệt.
Dạ Vô Trần kiên trì đấu với ma thú chí tôn đã chật vật lắm rồi, nếu có thêm vài ma thú nữa, phỏng chừng sẽ không thể chống đỡ nổi.
Nếu Mộ Như Nguyệt không thể luyện chế thành công trận pháp, đại lục tất sẽ lâm vào nguy cơ, đến lúc đó, người thân của bọn họ cũng nhất định phải chết.
Vì thế, dù chết bọn họ cũng muốn kiên trì đến một khắc cuối cùng!
Chẳng qua, thực lực ma thú quá cường đại, dần dần có người không chống đỡ được công kích mãnh liệt, táng thân dưới móng vuốt ma thú, nhìn nhân số liên tục giảm bớt, mấy người Vô Vong không khỏi bối rối.
"Vị phu nhân này, ngươi không cần lo cho ta, đi cứu những người khác đi."
Hoa phu nhân không muốn, dù sao ở đây, ngoại trừ Mộ Như Nguyệt và tôn giả áo xám, những người khác đối với nàng đều không quan trọng.
"Nếu ta đi rồi, ngươi phải làm sao bây giờ? Ngươi là phụ thân của Nguyệt Nhi, nàng cũng coi như là đồ đệ ta, ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm."
"Nhưng nếu những người khác chết, thực lực bên phe chúng ta cũng suy yếu, rất bất lợi với Nguyệt Nhi, cho nên bọn họ không thể chết được!" Vô Vong quay đầu nhìn Hoa phu nhân, ngữ khí kiên định, "Ta có thể ứng phó được, ngươi đi giúp những người khác đi."
Bình luận facebook