• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tuyệt sắc độc phi (3 Viewers)

  • Chương Cuối

Lãnh cung

Giống như cái tên này, cho dù giữa hè cũng lạnh lẽo thấu xương. Cửa sổ rách nát lung lay trong gió như sắp rơi ra, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.

Cơ Thị được cung nữ dẫn đường và đi tới một gian phòng đổ nát ở sâu trong cùng. Trong trang phục màu trắng với vẻ chán chường kia, người vốn là mỹ nhân tuyệt thế với vẻ đẹp khiến người ta chói mắt, lúc này lại rơi vào kết cục nửa điên nửa dại.

Cơ Thị xua tay ra hiệu tiểu cung nữ lui xuống, bà nhìn trang trí đơn sơ xung quanh rồi tự mình tìm một cái ghế hỏng ngồi xuống và bình tĩnh nói: “Tĩnh Tuyết, ta tới báo cho ngươi tin vui, Cẩm Nhi cũng chính là Thức Vy, hôm qua nàng đã sinh ra một tiểu hoàng tử, mẹ con đều bình an vô sự, tiểu hoàng tử rất giống nàng lúc còn nhỏ, cũng trắng trẻo đáng yêu như vậy.”

Bóng người mặc đồ màu trắng đưa lưng về phía nàng, trong tay ôm một gối đầu, trên mặt tươi cười đầy vẻ ngu ngốc, trong miệng lại khẽ hát ru “à ơi...”. Người đó hoàn toàn không có phản ứng gì với những lời nàng nói.

Cơ Thị thở dài và tiếp tục nói: “Ngươi chỉ nói ngươi biết sai, lại không làm gì để đền bù sai lầm mình phạm phải, cũng chẳng trách hai hài tử không muốn để ý tới ngươi, Tĩnh Tuyết à... Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt một cái chúng ta đã thành người sắp được chôn xuống đất vàng rồi. Có mấy lời ta vốn định cả đời sẽ lừa ngươi, nhưng... cũng nên nói.”

“Thật ra, năm đó... khi ngươi rơi xuống nước, người cứu ngươi là hoàng thượng mà không phải ca ca, ngươi cứ nhận định là ca ca nên mới yêu ca ca. Chuyện này chỉ có bản thân ca ca hiểu được, hắn chống lại ân tình của hoàng thượng để đổi lấy tình yêu của ngươi, bởi vì hắn yêu ngươi mà bất chấp tất cả, lại còn không chú ý tới tình nghĩa huynh đệ cùng hoàng thượng. Sau đó, hoàng thượng phát hiện ra chuyện này lại hiểu biết ngươi nương thân vào ca ca, dưới cơn nóng giận hắn mới kéo ngươi vào lồng giam hoa lệ trong cung này, hắn cho rằng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu rõ sự thật về hắn, nhưng không ngờ hắn lại bị ngươi hận cả đời. Mà năm đó, cái chết của ca ca đúng là do hoàng thượng gây ra. Nhưng đó là luận võ công bằng, trước khi hai người luận võ đã ghi giấy sinh tử, sống chết do trời không thể oán trách lẫn nhau, người thắng lại có thể giữ ngươi lại.

“Ca ca và hoàng thượng đều yêu ngươi cho nên mới dùng hết toàn lực. Một lần đó, cho dù hoàng thượng đánh bại ca ca, nhưng bản thân ngài cũng bị thương nặng, suýt nữa mất đi tính mạng. Những điều này... chúng ta cũng không biết. Ta biết được là do trước khi hoàng thượng chết đã cho gọi ta vào cung, lấy ra giấy sinh tử năm đó, nhờ vậy ta mới hiểu được chân tướng của chuyện này. Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, nhất ngôn cửu đỉnh, ta tin tưởng lời hắn nói, dù sao lúc ta còn trẻ cũng từng ái mộ hoàng một thời gian, sau đó biết được hắn là hoàng thượng, biết rõ hắn không phải phu quân của ta nên mới chặt đứt tơ tình này.”

“Hoàng thượng là nam tử si tình hiếm có trên thế gian này. Hắn yêu ngươi cả đời, cũng bị ngươi hận cả đời, cũng đến lúc nên buông tha rồi...”

Cơ Thị lau nước mắt, thấy Chu Tĩnh Tuyết vẫn khẽ hát ru mà thờ ơ với mình, nàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Mà thôi, ngươi nghe hiểu cũng được, nghe không hiểu cũng được, lời nên nói ta cuối cùng đã nói rồi, hiện tại Ngọc San cũng sắp thành thân, Cẩm nhi sinh ra tiểu hoàng tử, còn bằng lòng gọi ta một tiếng mẫu thân. Cả cuộc đời này ta cũng không còn gì hối tiếc nữa, ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu thương và đền bù lại cho nàng, nhưng ta nghĩ dù sao cũng không sánh bằng mẫu thân ruột thịt, ngươi... tự mình suy nghĩ cho thật kỹ đi...”

Cơ Thị lặng lẽ đi ra ngoài.

Rất lâu sau đó, người không ngừng hát ru kia cuối cùng cũng dừng lại, nàng chậm rãi xoay người lại, trên gương mặt khuynh thành đã đẫm lệ từ lâu, nàng tự lẩm bẩm: “Lệ nương, cám ơn ngươi nói cho ta biết những điều này, cám ơn ngươi đã xem Ngọc San và Thức Vy như nữ nhi ruột thịt, tuy nhiên... ta đã không có cơ hội để đi bù đắp gì nữa, ta nợ hoàng thượng... kiếp sau trả lại...”

Trước khi chết hoàng thượng đã gửi cho nàng một lá thư, trong thư này đã nói rõ với nàng về chân tướng chuyện năm đó. Cho tới nay, kẻ ngốc cũng chỉ có một mình nàng mà thôi, ngày ấy nàng đã muốn đi theo hoàng thượng, lại nghe Lê Hương nói Thức Vy có thai, nàng không mấy yên lòng nên mỗi ngày ở đây cầu nguyện cho hai mẹ con bình an, hiện tại, nếu hài tử đã được sinh ra thì nàng cũng yên lòng...

Ngày hôm sau, Lê Hương lặng lẽ tìm tới Cơ Thị và rưng rưng nước mắt nói: “Phu nhân, nương nương nàng... đã... thắt cổ mà chết rồi...”

Thân thể của Cơ Thị cứng đờ, sắc mặt trắng bệch: “Nàng... chẳng lẽ hôm qua nàng nghe hiểu được lời của ta sao. Nhưng vì sao nàng không lựa chọn bù đắp cho hài tử chứ?”

Lê Hương lau nước mắt: “Phu nhân, ngài không biết, nương nương sớm đã muốn chết. Vào ngày hoàng thượng băng hà, nương nương đã nhận được bức thư do chính tay hoàng thượng viết, khi biết được tất cả, nương nương vốn muốn đi theo hoàng thượng. Bởi vì nô tỳ nói tin tức tân hoàng thượng có thai nên nương nương vừa vui mừng bất ngờ lại bất an, mỗi ngày nương nương đều quỳ gối trước mặt Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho hoàng thượng và bào thai trong bụng. Hiện nay, nương nương đã biết hai mẹ con bình an nên trong lòng không còn vướng bận gì nữa, ngài ấy cũng không dám xuất hiện nữa ở trước mặt hoàng thượng, cho nên... tự sát...”

“Ôi... Nàng vẫn là kẻ cố chấp như vậy... Nếu nàng đã ra đi thì ngươi cũng xuất cung đi...”

“Vâng, trước khi nô tỳ xuất cung, xin dập đầu từ biệt phu nhân.”

Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã bảy năm trôi qua.

Đại Vân Triều ở dưới sự thống lĩnh của Vu Thức Vy đã dần dần phát triển phồn hoa và thịnh vượng như trong lý tưởng. Dân chúng an cư lạc nghiệp, dân giàu nước mạnh. Đã từng có những người phản đối Vu Thức Vy làm đế, nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi. Bọn họ vô cùng bội phục và toàn lực ủng hộ nàng. Từ trước đến nay bọn họ không dám tưởng tượng nổi, đất nước phồn vinh trong giấc mộng hoàng đế cuối cùng lại có có một ngày được một nữ tử thực hiện, hơn nữa còn làm tốt như vậy.

Các nước xung quanh noi theo Đại Vân cũng giảm thuế vĩnh viễn cho bách tính, người trong thiên hạ đều bị cảm động và ghi nhớ công lao to lớn của vị nữ đế này, rất nhiều miếu thờ lớn được dân chúng xây dựng lập trường sinh bài, cầu khẩn cho nàng sống lâu trăm tuổi.

Đúng, trời xanh ghen tỵ anh tài, Cẩm Hoành năm thứ tám, nữ đế băng hà khiến cả nước cùng buồn bã, tiếng ai oán vang lên bảy ngày không dứt, dân chúng còn từ ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành để đưa tiễn nữ đế đi hết đoạn đường cuối cùng.

Ngày tiếp theo, hoàng đệ của nữ đế là thập vương gia Thượng Quan Lạc đăng cơ. Vì nhớ tới hoàng tỷ Vu Thức Vy, tân đế truy phong nữ đế là nhân hiếu đại đức thần võ, cũng xây miếu thờ và lập tấm bia to, để người đời cúng tế, để hậu nhân kính trọng và ngưỡng mộ.

Bắc Tề

Nhận được tin tức nữ đế Đại Vân băng hà, Thượng Quan Cửu U không lên triều ba ngày, tự nhốt mình ở trong ngự thư phòng và không ra khỏi cửa.

Ba ngày sau, hắn tươi cười dắt tay hoàng hậu Nguyệt Thị cùng hoàng tử và công chúa tới triều Đại Vân để bái tế nữ đế.

Có dã sử ghi chép, nữ đế vẫn chưa băng hà mà hoàn thành giao hẹn cùng tiên đế, giao hẹn dẫn dắt triều Đại Vân đi về phía đỉnh cao của sự phồn hoa, bởi vậy, khi giao hẹn đã được thực hiện thì nữ đế dẫn theo hai nhi nữ và phu quân rời khỏi hoàng cung để du sơn ngoạn thủy, nhìn thế giới phồn hoa do mình sáng lập ra...

Dã sử chung quy cũng chỉ là dã sử, mọi người không thể nào kiểm tra chứng minh được, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không quên đã từng có một nữ tử tên là Vu Thức Vy dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình để biết lên truyền kỳ trong thế gian...

Năm mươi năm sau

Bầu trời trong xanh. Có hai lão nhân tóc trắng đang ngồi dựa vào nhau và nhìn đỉnh ngọn núi phủ tuyết trong ánh hoàng hôn, trong lòng hoàn toàn bình yên.

“Giang Nguyệt, cuối cùng ta đã làm được, ta đã cùng chàng đi khắp thiên hạ, cùng chàng xem hết phồn hoa trên thế gian, cả cuộc đời này cũng không có phụ chàng...”

Lão đầu tóc bạc vuốt ve tóc bạc của nàng và cười nói: “Đúng vậy, nàng không có phụ ta, những lời nàng đã hứa hẹn đều làm được, cả đời này, chúng ta không ai phụ ai, thật tốt.”

“Giang Nguyệt, ta nghĩ có thể ở cùng chàng tới già cũng không xa rời là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta, ta cảm ơn sự bao dung của chàng, cám ơn tất cả những gì chàng đã làm cho ta, nếu có kiếp sau, ta vẫn mong được gả cho chàng.”

Hàn Giang Nguyệt mỉm cười, trên gương mặt đầy nếp nhăn vẫn mơ hồ nhìn ra được phong thái tuyệt thế khi còn trẻ: “Nếu có kiếp sau, ta cũng vẫn mong được cưới nàng...”

Vu Thức Vy xoa lên gương mặt đầy nếp nhăn của Hàn Giang Nguyệt rồi lại sờ lên những nếp nhăn trên gương mặt mình, nàng cảm thấy hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chàng có thể nhìn ta từ khi tóc đen tung bay biến thành tóc bạc mi trắng, ta có thể nhìn chàng từ khi còn trẻ chậm rãi biến thành dáng vẻ lúc về già, nói chung đây chính là tình yêu.

“Chẳng qua Giang Nguyệt, ta vẫn còn có điều chưa hiểu, vì sao năm đó sau khi đăng cơ lại không nhìn thấy Cẩm Thư và Tiêu Ly đâu cả, ta từng âm thầm phái người tìm qua nhưng vẫn không thể tìm được bọn họ, vậy Tiêu Ly cùng Cẩm Thư rốt cuộc có quan hệ gì?”

Hàn Giang Nguyệt cưng chiều mỉm cười, hai cái răng cửa không ngừng bị lọt gió, nhưng ở trong mắt của Vu Thức Vy hắn dường như vẫn là dáng vẻ tuấn tú khi đó: “Ngốc ạ, ta đã biết được Tiêu Ly vẫn là vướng mắc trong lòng nàng, thật ra ta vốn dự định trước khi chết mới nói cho nàng biết, nhưng nếu nàng đã hỏi, ta lại nói với nàng. Tiêu Ly thật ra là hài tử của Cẩm Thư, năm đó, không chỉ một mình ta say rượu, còn có Cẩm Thư. Tiêu Tuyết chẳng qua là nhận nhầm Cẩm Thư thành ta mà thôi.”


Vu Thức Vy vẫn còn có một chuyện không hiểu: “Vậy, vì sao Tiêu Ly lại giống chàng như vậy?”


Hàn Giang Nguyệt ôm nàng, liếc mắt nhìn mái tóc trắng xóa và cười nói: “Ta vẫn nghi ngờ về chuyện này mãi, đến bốn mươi năm trước ta mới biết được, Tiêu Tuyết là muội muội ruột thịt của ta, trong lúc chiến loạn, mẫu phi ta trước lúc lâm chung đã giao nàng cho người thợ săn ở biên cương, sau khi người thợ săn chết, Tiêu Tuyết lại trở thành cô nhi, sau đó nàng được ta cứu... Tất cả đều do ông trời an bài, sở dĩ Tiêu Ly lớn lên giống ta như vậy, chắc là bởi vì ta là cữu cữu của hắn.”


“Thì ra là thế, chàng cuối cùng lại dám giấu ta... Quả nhiên là ngứa da mà.”

Vừa lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng: “Tằng tổ mẫu, tằng tổ phụ, người đoán thử xem ai tới này?”

Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt đồng thời quay đầu, nhìn về phía tằng tôn tử nhỏ nhất của mình và hiền hòa ôm hắn vào trong lòng, hỏi: “Ai tới vậy?”

Tiểu nam đồng suy nghĩ một lát nói: “Tằng tôn nhi nhớ ra rồi, bọn họ một người tự xưng là Bách Lý Thành Cẩm, một người tự xưng là Hàm Yên, nói là người thân thiết nhất của ngài...”

“Tằng tôn nhi à, bọn họ thật sự là người thân của tằng tổ mẫu, đã hai mươi năm này tằng tổ mẫu chưa chưa từng gặp bọn họ, mau dẫn tằng tổ mẫu đi gặp bọn họ đi.”

“Tằng tôn nhi tuân mệnh, tuy nhiên không chỉ có hai người bọn họ thôi đâu, bọn họ còn dẫn theo hai tiểu nữ hài có bộ dạng giống nhau như đúc, là tằng tôn nữ của bọn họ...”

“Tốt tốt tốt, ôi chao, An nhi, ngươi đi chậm một chút, tằng tổ mẫu cũng không đuổi kịp rồi, ha ha ha...”

“Tằng tổ mẫu người đi nhanh đi, hai tiểu tỷ tỷ nói chờ tằng tôn nhi. Không nói nữa, tằng tôn nhi đi trước đây...”

Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, rặng mây đỏ giăng kín khắp bầu trời, đối lập với bóng dáng được nâng đỡ trong tuyết, dãy núi lên xuống với đủ các dáng vẻ, ánh sáng chớp hiện trông tuyệt đẹp, giống như cuộc đời truyền kỳ của bọn họ, có nhấp nhô lại đặc sắc, phồn hoa tan biến, cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện...


Hết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom