Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
"Đừng sợ, ta sẽ đối tốt với ngươi."
Khi Phượng Cửu nghe những lời nói đó phát ra từ miệng lão giả mặc áo choàng xám, chỉ cảm thấy một luồng cảm giác lạnh lẽo xuyên qua, da gà nổi lên khắp người, ngay cả khóe miệng cũng giật giật không kiểm soát được.
Đặc biệt là, lão nhân này lại còn dùng một đôi ánh mắt hưng phấn và quỷ dị nhìn nàng chằm chằm. Loại cảm giác ghê tởm này, chỉ là không thể nào tả nổi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà đầy gai góc, không khách khí nói: "Lão già, khi ngươi nói chuyện cũng không lấy cái gương chiếu vào mặt già của ngươi khô quắt như quả quýt sao, lão đã là người bước một chân vào quan tài, cư nhiên còn không biết xấu hổ."
Những lời nói châm biếng đầy khinh thường khiến ánh mắt lão giả mặc áo choàng xám trầm xuống, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đều tắt, cả người tản ra hơi thở hung ác nham hiểm nhìn nàng chằm chằm.
"Lão phu thu ngươi để luyện công lô đỉnh, đó là đã để mắt đến ngươi!"
"Luyện công lô đỉnh?"
Phượng Cửu hú lên quái dị, không khách khí đánh giá từ trên xuống dưới một phen, châm chọc nói: "Nhìn không ra lão già ngươi lại là quỷ háo sắc? Bất quá, ngươi đã một đống tuổi, ngoạn ý kia còn có thể dùng?"
"Làm càn!"
Hắn thẹn quá hoá giận quát lên chói tai, ngực phập phồng vì tức giận, hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn nàng. Ngay sau đó, thân ảnh màu xám nhanh như tia chớp bắn ra, bàn tay khô gầy cuộn lại thành móng vuốt vươn ra để bắt lấy Phượng Cửu.
Biểu tình của Phượng Cửu lập tức biến đổi, hơi thở băng lạnh sắc bén nháy mắt phụt ra, nàng không tránh né mà di chuyển thách thức, ánh mắt thu hẹp đầy khát máu, bước chân quỷ dị kéo theo thân ảnh chuyển động. Chủy thủ trong tay vừa chuyển, bí mật mang theo dòng khí huyền lực hướng về phía lão giả mặc áo choàng xám.
"Chút tài mọn!"
Lão giả mặc áo choàng xám cười nhạo một tiếng, tay vừa lật, dễ dàng tránh đi công kích của Phượng Cửu, một tay ngăn lại chủy thủ của nàng, một tay kia lại nắm lấy nàng lần nữa.
Tay nàng đã bị lão giả mặc áo choàng xám nắm lấy, Phượng Cửu lập tức mượn lực theo đà ngã thân mình xuống đất, đồng thời thoát khỏi năm ngón tay bấu chặt của lão giả, nhấc chân lên và phóng nó ra cùng một lúc, chỉ nghe sức mạnh huyền lực được bí mật mang theo nơi bàn chân tạo nên một luồng khí sắc bén phát ra tiếng hô hô khi quét qua không khí. Chỉ trong khoảnh khác đó, lão giả đã bị mất cảnh giác, xương cẳng chân của một bên chân bị đá trúng, đầu gối uốn cong, người ngồi xổm xuống nhưng nhanh chóng nhảy ra sau, lập tức tránh xa bên người Phượng Cửu.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Phượng Cửu lần thứ hai tấn công không dừng lại, nàng biết rõ động tĩnh khi thân thể nhị trưởng lão phát nổ ở giữa không trung đã kinh động đến các thế lực khắp nơi trong Vân Nguyệt thành. Những người đó chắc chắn là đang chạy tới nơi này. Trước mắt, nàng cần phải giải quyết lão nhân này trước khi những người đó đuổi tới đây!
"Tê a!"
Thân thể lão giả vừa mới đứng vững cân bằng, lập tức nhìn thấy ánh sáng lạnh của chuỷ thủ trực tiếp hướng thẳng về phía cổ hắn. Hắn cả kinh nghiêng người đồng thời nhấc chân lên đá, nhưng không ngờ, nàng bỗng nhiên lui về phía sau. Lưỡi đao vốn đang hướng về phía cổ hắn vừa chuyển đã mạnh mẽ đâm vào cẳng chân mà hắn vừa đá ra.
Lực đạo tàn nhẫn từ đòn tấn công, cùng với lực đạo mà hắn nhấc chân đá ra cơ hồ va chạm vào nhau, khiến chân hắn bị đâm thủng qua. Hắn chỉ nghe thấy một tiếng phập truyền đến khi lưỡi dao sắc bén đâm vào cốt nhục mình, cơn đau dữ dội thấm nhập vào tim, khiến lực lượng trong cơ thể hắn bùng nổ.
"A!"
Một luồng hơi thở võ tông cường đại trong giây lát phụt ra từ thân thể hắn, huyền lực điên cuồng hùng hậu tuôn ra và mạnh mẽ đánh bay Phượng Cửu ra ngoài.
"Phốc!"
Phượng Cửu bị văng ngã ra ngoài mấy thước, ngực đau nhức, phun ra một miệng đầy máu, tâm mạch bị hao tổn, khiến hơi thở cả người nàng lập tức trở nên suy yếu.
Nhìn thấy lão giả kia nhổ cây chủy thủ và ném vào trong lửa lớn, đi bước một tiến về phía nàng, ánh mắt nàng híp lại, không kinh không hoảng cố gắng chịu đựng đau đớn trong lòng và đứng lên, đón gió mà đứng.
Nâng bàn tay lên, dùng tay lấy máu dính từ khóe miệng kết ra ấn ký phức tạp mà cổ xưa, giọng nói lạnh nhạt vào một khắc này đây phảng phất như thể những tiếng thì thầm truyền đến từ thời viễn cổ, du dương mà thần bí......
"Lấy máu của ta, phá vỡ trói buộc của ngươi!"
"Nhân danh ta, lệnh ngươi hiện ra chân thân!"
Khi Phượng Cửu nghe những lời nói đó phát ra từ miệng lão giả mặc áo choàng xám, chỉ cảm thấy một luồng cảm giác lạnh lẽo xuyên qua, da gà nổi lên khắp người, ngay cả khóe miệng cũng giật giật không kiểm soát được.
Đặc biệt là, lão nhân này lại còn dùng một đôi ánh mắt hưng phấn và quỷ dị nhìn nàng chằm chằm. Loại cảm giác ghê tởm này, chỉ là không thể nào tả nổi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà đầy gai góc, không khách khí nói: "Lão già, khi ngươi nói chuyện cũng không lấy cái gương chiếu vào mặt già của ngươi khô quắt như quả quýt sao, lão đã là người bước một chân vào quan tài, cư nhiên còn không biết xấu hổ."
Những lời nói châm biếng đầy khinh thường khiến ánh mắt lão giả mặc áo choàng xám trầm xuống, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đều tắt, cả người tản ra hơi thở hung ác nham hiểm nhìn nàng chằm chằm.
"Lão phu thu ngươi để luyện công lô đỉnh, đó là đã để mắt đến ngươi!"
"Luyện công lô đỉnh?"
Phượng Cửu hú lên quái dị, không khách khí đánh giá từ trên xuống dưới một phen, châm chọc nói: "Nhìn không ra lão già ngươi lại là quỷ háo sắc? Bất quá, ngươi đã một đống tuổi, ngoạn ý kia còn có thể dùng?"
"Làm càn!"
Hắn thẹn quá hoá giận quát lên chói tai, ngực phập phồng vì tức giận, hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn nàng. Ngay sau đó, thân ảnh màu xám nhanh như tia chớp bắn ra, bàn tay khô gầy cuộn lại thành móng vuốt vươn ra để bắt lấy Phượng Cửu.
Biểu tình của Phượng Cửu lập tức biến đổi, hơi thở băng lạnh sắc bén nháy mắt phụt ra, nàng không tránh né mà di chuyển thách thức, ánh mắt thu hẹp đầy khát máu, bước chân quỷ dị kéo theo thân ảnh chuyển động. Chủy thủ trong tay vừa chuyển, bí mật mang theo dòng khí huyền lực hướng về phía lão giả mặc áo choàng xám.
"Chút tài mọn!"
Lão giả mặc áo choàng xám cười nhạo một tiếng, tay vừa lật, dễ dàng tránh đi công kích của Phượng Cửu, một tay ngăn lại chủy thủ của nàng, một tay kia lại nắm lấy nàng lần nữa.
Tay nàng đã bị lão giả mặc áo choàng xám nắm lấy, Phượng Cửu lập tức mượn lực theo đà ngã thân mình xuống đất, đồng thời thoát khỏi năm ngón tay bấu chặt của lão giả, nhấc chân lên và phóng nó ra cùng một lúc, chỉ nghe sức mạnh huyền lực được bí mật mang theo nơi bàn chân tạo nên một luồng khí sắc bén phát ra tiếng hô hô khi quét qua không khí. Chỉ trong khoảnh khác đó, lão giả đã bị mất cảnh giác, xương cẳng chân của một bên chân bị đá trúng, đầu gối uốn cong, người ngồi xổm xuống nhưng nhanh chóng nhảy ra sau, lập tức tránh xa bên người Phượng Cửu.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Phượng Cửu lần thứ hai tấn công không dừng lại, nàng biết rõ động tĩnh khi thân thể nhị trưởng lão phát nổ ở giữa không trung đã kinh động đến các thế lực khắp nơi trong Vân Nguyệt thành. Những người đó chắc chắn là đang chạy tới nơi này. Trước mắt, nàng cần phải giải quyết lão nhân này trước khi những người đó đuổi tới đây!
"Tê a!"
Thân thể lão giả vừa mới đứng vững cân bằng, lập tức nhìn thấy ánh sáng lạnh của chuỷ thủ trực tiếp hướng thẳng về phía cổ hắn. Hắn cả kinh nghiêng người đồng thời nhấc chân lên đá, nhưng không ngờ, nàng bỗng nhiên lui về phía sau. Lưỡi đao vốn đang hướng về phía cổ hắn vừa chuyển đã mạnh mẽ đâm vào cẳng chân mà hắn vừa đá ra.
Lực đạo tàn nhẫn từ đòn tấn công, cùng với lực đạo mà hắn nhấc chân đá ra cơ hồ va chạm vào nhau, khiến chân hắn bị đâm thủng qua. Hắn chỉ nghe thấy một tiếng phập truyền đến khi lưỡi dao sắc bén đâm vào cốt nhục mình, cơn đau dữ dội thấm nhập vào tim, khiến lực lượng trong cơ thể hắn bùng nổ.
"A!"
Một luồng hơi thở võ tông cường đại trong giây lát phụt ra từ thân thể hắn, huyền lực điên cuồng hùng hậu tuôn ra và mạnh mẽ đánh bay Phượng Cửu ra ngoài.
"Phốc!"
Phượng Cửu bị văng ngã ra ngoài mấy thước, ngực đau nhức, phun ra một miệng đầy máu, tâm mạch bị hao tổn, khiến hơi thở cả người nàng lập tức trở nên suy yếu.
Nhìn thấy lão giả kia nhổ cây chủy thủ và ném vào trong lửa lớn, đi bước một tiến về phía nàng, ánh mắt nàng híp lại, không kinh không hoảng cố gắng chịu đựng đau đớn trong lòng và đứng lên, đón gió mà đứng.
Nâng bàn tay lên, dùng tay lấy máu dính từ khóe miệng kết ra ấn ký phức tạp mà cổ xưa, giọng nói lạnh nhạt vào một khắc này đây phảng phất như thể những tiếng thì thầm truyền đến từ thời viễn cổ, du dương mà thần bí......
"Lấy máu của ta, phá vỡ trói buộc của ngươi!"
"Nhân danh ta, lệnh ngươi hiện ra chân thân!"
Bình luận facebook