Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Một giọng nữ thình lình truyền vào trong tai chủ quán, khiến hắn giống như nghe được âm thanh của tự nhiên, hai mắt lấp lánh quay về phía giọng nói nhìn lại.
Bá tánh xung quanh cũng kinh ngạc nhìn về phía nữ tử đang chậm rãi đi tới, khi ánh mắt dừng ở trên người nàng, đôi mắt đều sôi nổi sáng ngời, trong lòng thầm khen một tiếng.
Khí chất của nữ tử thật là xuất chúng.
Tuy rằng không nhìn thấy dung nhan dưới khăn che mặt, nhưng giọng nói thanh tao duyên dáng khiến người trước mắt trở nên sáng ngời, tất cả đều tự động tránh ra và mở một lối đi nhỏ, để nàng đi lên phía trước.
"Cô nương? Cô nương, ngươi vừa mới nói chính là sự thật đúng không? Ngươi biết lão thái gia? Thật tốt quá! Phiền ngươi, nhanh chóng đưa lão đi, lão đã làm chậm trễ việc làm ăn cả ngày của ta." Chủ quán phảng phất như nhìn thấy bùa cứu mạng, tiến lên nói liên tục.
Phượng Cửu tung ra một đĩnh bạc: "Đây là tiền rượu." Lúc này mới nhìn về phía Phượng lão gia tử.
Khi đứng ở cổng lớn, Phượng lão gia tử nhìn thấy Phượng Cửu đi qua, một đôi mắt liền đảo qua ở trên người nàng. Hiện tại vừa nhìn thấy nàng, không khỏi nhếch miệng lên cười, bĩu môi mang theo vài phần tính nết ngoan đồng, vẻ mặt chán nản, thật sự nghi hoặc hỏi: "Tiểu Phượng nhi, làm thế nào ngươi tìm được gia gia?"
Tiểu Phượng nhi, ngươi làm thế nào tìm được gia gia......
Phượng Cửu hơi giật mình, đứng ngẩn ngơ nơi đó nhìn gia gia mình bĩu môi với vẻ mặt thất vọng, nhìn thấy rõ ràng trên mặt ông không vui khi mình bị tìm ra, nhưng trong mắt lại dấu không được hạnh phúc và vui sướng khi được tìm thấy.
Một câu hỏi này của ông đã khuấy động lại những kỷ niệm xưa cũ trong tâm trí nàng, khiến nàng hồi tưởng lại tổ tôn hai người thường xuyên chơi trốn tìm khi nàng còn nhỏ.
Mỗi khi bị nàng tìm được, ông cũng nhàm chán và ngượng ngùng hỏi: Tiểu Phượng nhi, ngươi làm sao tìm được gia gia?
Trái tim hơi co lại, hốc mắt hơi nóng lên, một tầng hơi nước không cách nào khống chế nổi lên trên đôi mắt của nàng, khiến tầm mắt nàng trở nên mơ hồ.
Bởi vì ông chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra nàng, cũng bởi vì ông gọi nàng là tiểu Phượng nhi, khiến trái tim nàng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Gia gia nàng có chứng mất trí nhớ gián đoạn ngắn hạn.
Ông sẽ quên nhà mình ở đâu? Sẽ quên mất ông là ai? Cũng sẽ quên con của ông có tên gọi là gì? Nhưng duy nhất sẽ không quên nàng.
Ông thường nói nàng là tiểu phượng hoàng Phượng gia, cũng là bảo vật trong lòng bàn tay bọn họ. Bọn họ yêu nàng, sủng nàng, che chở nàng, luôn dành cho nàng những đồ tốt nhất, cũng chỉ vì có thể nhìn thấy bộ dáng vui vui vẻ vẻ của nàng.
Nhìn thấy hốc mắt của nàng có hơi nước đọng lại, Phượng lão gia tử hoảng hốt, vội vàng tiến lên: "Tiểu Phượng nhi? Ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi sao? Ngươi nói cho gia gia, gia gia đánh hắn giúp ngươi!" Để chứng tỏ ông sẽ dùng vũ lực, ông còn nắm chặt nắm tay và vung lên trước mặt nàng.
Nàng lắc lắc đầu, nắm tay ông, đưa ông rời khỏi đám người, đi theo hướng quay về Phượng phủ.
Bọn họ chậm rãi đi, nàng cũng không nói chuyện. Phượng lão gia tử bên cạnh cũng mặc kệ nàng nắm tay mình, ngoan ngoãn đi theo, thỉnh thoảng nhìn nàng thật cẩn thận, không biết vì sao nàng lại khóc?
"Tiểu Phượng nhi, ngươi còn có bạc sao?" Ông hỏi một cách thận trọng.
Phượng Cửu dừng bước chân lại, nhìn về phía ông, rồi sau đó móc ra một đĩnh bạc và đưa cho ông.
Phượng lão gia tử vui sướng tiếp nhận, miệng cười toe toét nói: "Ngươi ở đây chờ gia gia một chút, đừng chạy loạn." Trong khi nói, ông liền nhảy đi.
Không bao lâu, ông chạy trở về, đưa đồ trong tay cho nàng giống như đưa một vật quý hiếm: "Đây, gia gia mua cho ngươi, là hạt sen đường ngươi thích ăn nhất. Ăn hạt sen đường, ngươi sẽ không còn khóc nữa."
Nghe những lời nói đó và nhìn hạt sen đường trong tay ông, cổ họng nàng nghẹn ngào, trái tim phảng phất như được lấp đầy bởi cái gì đó, ấm áp, nhưng lại cảm thấy hơi chua xót, muốn gọi một tiếng "gia gia", nhưng lại không dám lớn tiếng gọi.
Bá tánh xung quanh cũng kinh ngạc nhìn về phía nữ tử đang chậm rãi đi tới, khi ánh mắt dừng ở trên người nàng, đôi mắt đều sôi nổi sáng ngời, trong lòng thầm khen một tiếng.
Khí chất của nữ tử thật là xuất chúng.
Tuy rằng không nhìn thấy dung nhan dưới khăn che mặt, nhưng giọng nói thanh tao duyên dáng khiến người trước mắt trở nên sáng ngời, tất cả đều tự động tránh ra và mở một lối đi nhỏ, để nàng đi lên phía trước.
"Cô nương? Cô nương, ngươi vừa mới nói chính là sự thật đúng không? Ngươi biết lão thái gia? Thật tốt quá! Phiền ngươi, nhanh chóng đưa lão đi, lão đã làm chậm trễ việc làm ăn cả ngày của ta." Chủ quán phảng phất như nhìn thấy bùa cứu mạng, tiến lên nói liên tục.
Phượng Cửu tung ra một đĩnh bạc: "Đây là tiền rượu." Lúc này mới nhìn về phía Phượng lão gia tử.
Khi đứng ở cổng lớn, Phượng lão gia tử nhìn thấy Phượng Cửu đi qua, một đôi mắt liền đảo qua ở trên người nàng. Hiện tại vừa nhìn thấy nàng, không khỏi nhếch miệng lên cười, bĩu môi mang theo vài phần tính nết ngoan đồng, vẻ mặt chán nản, thật sự nghi hoặc hỏi: "Tiểu Phượng nhi, làm thế nào ngươi tìm được gia gia?"
Tiểu Phượng nhi, ngươi làm thế nào tìm được gia gia......
Phượng Cửu hơi giật mình, đứng ngẩn ngơ nơi đó nhìn gia gia mình bĩu môi với vẻ mặt thất vọng, nhìn thấy rõ ràng trên mặt ông không vui khi mình bị tìm ra, nhưng trong mắt lại dấu không được hạnh phúc và vui sướng khi được tìm thấy.
Một câu hỏi này của ông đã khuấy động lại những kỷ niệm xưa cũ trong tâm trí nàng, khiến nàng hồi tưởng lại tổ tôn hai người thường xuyên chơi trốn tìm khi nàng còn nhỏ.
Mỗi khi bị nàng tìm được, ông cũng nhàm chán và ngượng ngùng hỏi: Tiểu Phượng nhi, ngươi làm sao tìm được gia gia?
Trái tim hơi co lại, hốc mắt hơi nóng lên, một tầng hơi nước không cách nào khống chế nổi lên trên đôi mắt của nàng, khiến tầm mắt nàng trở nên mơ hồ.
Bởi vì ông chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra nàng, cũng bởi vì ông gọi nàng là tiểu Phượng nhi, khiến trái tim nàng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Gia gia nàng có chứng mất trí nhớ gián đoạn ngắn hạn.
Ông sẽ quên nhà mình ở đâu? Sẽ quên mất ông là ai? Cũng sẽ quên con của ông có tên gọi là gì? Nhưng duy nhất sẽ không quên nàng.
Ông thường nói nàng là tiểu phượng hoàng Phượng gia, cũng là bảo vật trong lòng bàn tay bọn họ. Bọn họ yêu nàng, sủng nàng, che chở nàng, luôn dành cho nàng những đồ tốt nhất, cũng chỉ vì có thể nhìn thấy bộ dáng vui vui vẻ vẻ của nàng.
Nhìn thấy hốc mắt của nàng có hơi nước đọng lại, Phượng lão gia tử hoảng hốt, vội vàng tiến lên: "Tiểu Phượng nhi? Ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi sao? Ngươi nói cho gia gia, gia gia đánh hắn giúp ngươi!" Để chứng tỏ ông sẽ dùng vũ lực, ông còn nắm chặt nắm tay và vung lên trước mặt nàng.
Nàng lắc lắc đầu, nắm tay ông, đưa ông rời khỏi đám người, đi theo hướng quay về Phượng phủ.
Bọn họ chậm rãi đi, nàng cũng không nói chuyện. Phượng lão gia tử bên cạnh cũng mặc kệ nàng nắm tay mình, ngoan ngoãn đi theo, thỉnh thoảng nhìn nàng thật cẩn thận, không biết vì sao nàng lại khóc?
"Tiểu Phượng nhi, ngươi còn có bạc sao?" Ông hỏi một cách thận trọng.
Phượng Cửu dừng bước chân lại, nhìn về phía ông, rồi sau đó móc ra một đĩnh bạc và đưa cho ông.
Phượng lão gia tử vui sướng tiếp nhận, miệng cười toe toét nói: "Ngươi ở đây chờ gia gia một chút, đừng chạy loạn." Trong khi nói, ông liền nhảy đi.
Không bao lâu, ông chạy trở về, đưa đồ trong tay cho nàng giống như đưa một vật quý hiếm: "Đây, gia gia mua cho ngươi, là hạt sen đường ngươi thích ăn nhất. Ăn hạt sen đường, ngươi sẽ không còn khóc nữa."
Nghe những lời nói đó và nhìn hạt sen đường trong tay ông, cổ họng nàng nghẹn ngào, trái tim phảng phất như được lấp đầy bởi cái gì đó, ấm áp, nhưng lại cảm thấy hơi chua xót, muốn gọi một tiếng "gia gia", nhưng lại không dám lớn tiếng gọi.
Bình luận facebook