Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Người dịch: Emily Ton
Bị ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm của hắn nhìn, trong lòng nàng ẩn ẩn có chút bất an, một tay nhẹ nhàng vỗ về trên mặt thấp giọng hỏi: "Mộ Dung ca ca vì sao nhìn ta như vậy? Là trên mặt ta có thứ gì sao?"
Hắn không trả lời, chỉ cười nho nhã: "Chúng ta đi thôi!" Tiện đà, tiếp tục cất bước đi lên phía trước.
Phượng Thanh Ca dừng lại một chút trước khi đi theo bên người hắn, hướng về chỗ sâu trong rừng mà đi.
Đi tới bên cạnh, thỉnh thoảng nàng lại nghiêng người nhìn qua khuôn mặt tuấn dật nho nhã của hắn. Hắn hoàn mỹ như vậy, ôn nhu như vậy, làm lòng nàng không tự chủ được trầm luân vì hắn, bị lạc vì hắn, rung động vì hắn, chẳng sợ, phải sống cả đời dưới khuôn mặt của người khác, nàng cũng không oán không hối......
Mà bên kia, Phượng Cửu lúc này lại có vẻ có chút chật vật, bởi vì phía sau nàng hai đầu gấu đen rất lớn vẫn đuổi theo nàng suốt hơn một canh giờ (2h).
Lúc đầu tưởng rằng có thể dễ dàng bỏ rơi chúng nó, ai ngờ hai đầu kia hùng hổ chạy nhanh với tốc độ ngoài dự đoán, hơn nữa vừa chạy vừa cảm nhận mặt đất chấn động thỉnh thoảng truyền đến từ phía sau làm nàng căn bản không thể chậm tốc độ lại.
Tốc độ không thể chậm, nhưng vẫn luôn chạy như vậy đến thần tiên cũng không chịu nổi a!
"A! Đừng đuổi theo ta, nếu chọc giận ta thì ta sẽ liều mạng với các ngươi!" Nàng ngửa đầu hét lớn, tốc độ không giảm, nhưng hơi thở đã có chút hổn hển.
Không phải là bất quá chỉ hái một vài gốc cây linh dược thôi sao? Đáng phải đuổi theo nàng chạy hơn một canh giờ hay sao?
"Rống! Rống!"
Đáp lại nàng là hai tiếng rống gầm gừ, cùng với tốc độ không giảm ở phía sau.
Thấy phía trước có một gốc cây đại thụ, nàng thở phì phò quay đầu lại nhìn thoáng qua, nện bước chạy nhanh hơn về phía trước, khi hai chân tới gần cây đại thụ lập tức gập người xuống rồi nhảy lên nắm lấy cành cây, nương theo nhánh cây mà nhảy mà bò lên phía trên cây đại thụ.
"Hô! Mệt chết ta."
Chạy xong, trực tiếp ngồi ở trên cây đại thụ thở phì phò, nhìn hai đầu gấu đen to lớn nhanh chóng đuổi tới dưới tàng cây, cư nhiên cũng sử dụng tay chân tính toán bò lên trên cây, cũng may, nàng chọn cây cổ thụ này ngoài rắn chắc ra, thân cây thế nhưng rất trơn không dễ bò lên.
"Phanh!"
Quả nhiên, một con trong đó đã bò cách mặt đất chừng một mét liền ngã chổng vó, nàng nhìn xem không nhịn được nở nụ cười.
"Bất quá, đây là một gốc cây sử dụng linh dược gì? Đáng giá để các ngươi vẫn luôn đuổi theo ta không bỏ?" Nàng từ túi trong Càn Khôn lấy ra cây linh dược lúc trước nhìn nhìn, vì trước đây chưa từng thấy qua, nhất thời cũng không biết nó có ích lợi gì.
"Rống rống!"
Hai đầu gấu đen dưới tàng cây vừa thấy nàng lấy cây linh dược kia ra, tức khắc lại rống to lên, không thể leo lên cây, hai con gấu liền hợp lực dùng sức rung lắc thân cây, tựa hồ như muốn đem lắc nàng rơi xuống từ trên cây.
Thân cây cổ thụ bỗng nhiên đong đưa một trận, suýt nữa làm nàng ngã xuống, nàng một tay đỡ lấy đại thụ, một bên kêu lên với bên dưới: "Các ngươi có để yên không? Muốn lấy lại cây linh dược này từ tay ta? Các ngươi đừng mơ tưởng."
"Rống! Rống rống rống!"
Hai con gấu bị chọc giận lại gào thét vang trời, lắc mạnh cây khiến Phượng Cửu cảm thấy không thể tiếp tục ngây người, vì thế, sau khi thu hồi cây linh dược liền hướng xung quanh nhìn nhìn, tính toán từ trên cây này nhảy qua cây khác để đi, tìm cơ hội đào tẩu.
Nhưng mà, đúng lúc nàng đang đứng lên, trong không trung bỗng nhiên ầm vang một tiếng vang lớn, giống như sấm rền từ trên tầng mây truyền xuống, một cỗ uy áp cường đại cũng như từ trên tầng mây lao xuống bao phủ xung quanh. Hơi thở uy áp cường đại cuốn lên từng đợt cuồng phong, thổi toàn bộ cây cối trong rừng lắc lư, lá rụng rơi xuống mặt đất lại bị ném vào không trung cuộn thành vòng xoáy.
"Ngao ô......"
"Rống!"
"Ngao!"
Những thanh âm hoảng sợ của chúng thú vang lên, cao thấp không đồng nhất quanh quẩn ở trong rừng.
Mà lúc này, Phượng Cửu nhìn thấy hai đầu gấu đen phía dưới tàng cây cũng run bần bật quỳ bò xuống dưới, kinh hoàng rạp trên mặt đất......
Bị ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm của hắn nhìn, trong lòng nàng ẩn ẩn có chút bất an, một tay nhẹ nhàng vỗ về trên mặt thấp giọng hỏi: "Mộ Dung ca ca vì sao nhìn ta như vậy? Là trên mặt ta có thứ gì sao?"
Hắn không trả lời, chỉ cười nho nhã: "Chúng ta đi thôi!" Tiện đà, tiếp tục cất bước đi lên phía trước.
Phượng Thanh Ca dừng lại một chút trước khi đi theo bên người hắn, hướng về chỗ sâu trong rừng mà đi.
Đi tới bên cạnh, thỉnh thoảng nàng lại nghiêng người nhìn qua khuôn mặt tuấn dật nho nhã của hắn. Hắn hoàn mỹ như vậy, ôn nhu như vậy, làm lòng nàng không tự chủ được trầm luân vì hắn, bị lạc vì hắn, rung động vì hắn, chẳng sợ, phải sống cả đời dưới khuôn mặt của người khác, nàng cũng không oán không hối......
Mà bên kia, Phượng Cửu lúc này lại có vẻ có chút chật vật, bởi vì phía sau nàng hai đầu gấu đen rất lớn vẫn đuổi theo nàng suốt hơn một canh giờ (2h).
Lúc đầu tưởng rằng có thể dễ dàng bỏ rơi chúng nó, ai ngờ hai đầu kia hùng hổ chạy nhanh với tốc độ ngoài dự đoán, hơn nữa vừa chạy vừa cảm nhận mặt đất chấn động thỉnh thoảng truyền đến từ phía sau làm nàng căn bản không thể chậm tốc độ lại.
Tốc độ không thể chậm, nhưng vẫn luôn chạy như vậy đến thần tiên cũng không chịu nổi a!
"A! Đừng đuổi theo ta, nếu chọc giận ta thì ta sẽ liều mạng với các ngươi!" Nàng ngửa đầu hét lớn, tốc độ không giảm, nhưng hơi thở đã có chút hổn hển.
Không phải là bất quá chỉ hái một vài gốc cây linh dược thôi sao? Đáng phải đuổi theo nàng chạy hơn một canh giờ hay sao?
"Rống! Rống!"
Đáp lại nàng là hai tiếng rống gầm gừ, cùng với tốc độ không giảm ở phía sau.
Thấy phía trước có một gốc cây đại thụ, nàng thở phì phò quay đầu lại nhìn thoáng qua, nện bước chạy nhanh hơn về phía trước, khi hai chân tới gần cây đại thụ lập tức gập người xuống rồi nhảy lên nắm lấy cành cây, nương theo nhánh cây mà nhảy mà bò lên phía trên cây đại thụ.
"Hô! Mệt chết ta."
Chạy xong, trực tiếp ngồi ở trên cây đại thụ thở phì phò, nhìn hai đầu gấu đen to lớn nhanh chóng đuổi tới dưới tàng cây, cư nhiên cũng sử dụng tay chân tính toán bò lên trên cây, cũng may, nàng chọn cây cổ thụ này ngoài rắn chắc ra, thân cây thế nhưng rất trơn không dễ bò lên.
"Phanh!"
Quả nhiên, một con trong đó đã bò cách mặt đất chừng một mét liền ngã chổng vó, nàng nhìn xem không nhịn được nở nụ cười.
"Bất quá, đây là một gốc cây sử dụng linh dược gì? Đáng giá để các ngươi vẫn luôn đuổi theo ta không bỏ?" Nàng từ túi trong Càn Khôn lấy ra cây linh dược lúc trước nhìn nhìn, vì trước đây chưa từng thấy qua, nhất thời cũng không biết nó có ích lợi gì.
"Rống rống!"
Hai đầu gấu đen dưới tàng cây vừa thấy nàng lấy cây linh dược kia ra, tức khắc lại rống to lên, không thể leo lên cây, hai con gấu liền hợp lực dùng sức rung lắc thân cây, tựa hồ như muốn đem lắc nàng rơi xuống từ trên cây.
Thân cây cổ thụ bỗng nhiên đong đưa một trận, suýt nữa làm nàng ngã xuống, nàng một tay đỡ lấy đại thụ, một bên kêu lên với bên dưới: "Các ngươi có để yên không? Muốn lấy lại cây linh dược này từ tay ta? Các ngươi đừng mơ tưởng."
"Rống! Rống rống rống!"
Hai con gấu bị chọc giận lại gào thét vang trời, lắc mạnh cây khiến Phượng Cửu cảm thấy không thể tiếp tục ngây người, vì thế, sau khi thu hồi cây linh dược liền hướng xung quanh nhìn nhìn, tính toán từ trên cây này nhảy qua cây khác để đi, tìm cơ hội đào tẩu.
Nhưng mà, đúng lúc nàng đang đứng lên, trong không trung bỗng nhiên ầm vang một tiếng vang lớn, giống như sấm rền từ trên tầng mây truyền xuống, một cỗ uy áp cường đại cũng như từ trên tầng mây lao xuống bao phủ xung quanh. Hơi thở uy áp cường đại cuốn lên từng đợt cuồng phong, thổi toàn bộ cây cối trong rừng lắc lư, lá rụng rơi xuống mặt đất lại bị ném vào không trung cuộn thành vòng xoáy.
"Ngao ô......"
"Rống!"
"Ngao!"
Những thanh âm hoảng sợ của chúng thú vang lên, cao thấp không đồng nhất quanh quẩn ở trong rừng.
Mà lúc này, Phượng Cửu nhìn thấy hai đầu gấu đen phía dưới tàng cây cũng run bần bật quỳ bò xuống dưới, kinh hoàng rạp trên mặt đất......
Bình luận facebook